Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cái Máy Ăn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16
T
ôi rú lên:
— Máu màu xanh! Tớ có máu màu xanh!
Lissa lắp bắp:
— Có… có thật không?
Tôi hét lên:
— Dĩ nhiên là thật!
Tôi vớ lấy tấm khăn ăn trên bàn và ấn vào tay. Miếng khăn ăn thấm máu và ngay lập tức biến thành màu xanh sáng.
Lissa hỏi:
— Tại… Tại sao lại màu xanh?
Tôi kêu lên:
— Tớ không biết tại sao lại là màu xanh! Có cái gì đó đã làm cho nó thành màu xanh – hay là có người nào đó đã làm như vậy!
Tôi nhấc miếng khăn ăn ra khỏi tay, một dòng máu đặc lại trào ra từ vết đứt tay. Tóe cả lên chiếc áo thun màu vàng nhạt của Lissa.
Nó nhảy lùi lại:
— Eo ơi! Lau đi cho em!
Kevin vớ một miếng khăn ăn và cố lau chỗ máu trên áo Lissa.
Tôi hỏi:
— Bây giờ các cậu đã tin tớ chưa? Có điều gì đó rất kỳ quặc đang xảy ra. Một điều gì đó thật sự kỳ quặc! Và chuyện đó bắt đầu từ khi tớ ăn phải những mảnh vỏ đen đen ấy.
Lissa cãi lại:
— Em không thể tin được đấy là lỗi của cô Sylvie. Cô ấy chẳng bao giờ làm hại ai cả.
Kevin gật đầu:
— Nhưng tớ cuộc là cô ấy có thể tìm ra được cậu bị sao. Cô ấy biết tất cả những chuyện bí ẩn đó.
Đúng vậy, tôi nghĩ. Ví dụ như làm thế nào để đầu độc người khác.
Tôi nhìn xuống tay. Máu tươi màu xanh da trời vẫn chảy từ vết đứt tay ra.
Tôi bảo chúng:
— Tớ đi về đây. Tớ phải tìm bố mẹ và kể cho bố mẹ tớ biết chuyện đang xảy ra. Tớ phải nói với bố mẹ tớ trước khi quá muộn.
Tôi quấn một miếng khăn ăn nữa vào tay và chạy một mạch về nhà.
Tôi đứng ngoài cửa gọi:
— Mẹ, mẹ ơi! Ra đây nhanh lên!
Fred chạy ra để đón tôi. Nó đánh hơi cái tay bị băng của tôi và lùi ra.
Tôi gọi:
— Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ ở đâu? Con cần mẹ!
Mẹ tôi không có nhà.
Tôi chạy vào bếp để tìm số điện thoại nơi làm việc của bố, nhưng người đàn ông trả lời điện thoại nói là bố ra ngoài đi ăn trưa.
Mình sẽ làm gì bây giờ?
Mình không biết mẹ đi đâu? Hay bao giờ mẹ về. Mình không thể nào chờ bố đi ăn trưa về được. Mình không biết mình có thể sống được bao nhiêu lâu khi bị máu xanh thế này.
Bác sĩ! Đúng rồi – Mình sẽ gọi bác sĩ.
Tôi với cuốn sổ điện thoại của mẹ.
Xem kỹ từng trang.
Nhưng không thể tìm thấy tên một bác sĩ nào, trừ bác sĩ Stone – bác sĩ thú y của con Fred.
Tôi có nên đến gặp bác sĩ thú y không? Có lẽ tôi phải đi, vì chẳng còn cách nào khác.
Tôi chạy ra khỏi nhà và húc ngay vào Kevin và Lissa.
Tôi hỏi:
— Các cậu làm gì ở đây thế này?
Kevin nói:
— Chúng tớ đến để giúp cậu. Cậu đi đâu thế?
Tôi nói:
— Đến nhà bác sĩ Stone.
Lissa hỏi:
— Fred đâu? – Nó nhìn quanh tìm Fred.
— Tớ… tớ không đem Fred đi theo. Tớ đi khám… cho tớ!
Lissa kêu lên:
— Cậu đi gặp bác sĩ thú y ư? Thật là kỳ cục.
Tôi hét lên:
— Tớ chẳng biết làm gì khác nữa. Mẹ không có nhà. Bố đi ra ngoài ăn trưa. Tớ không thể nào tìm được số điện của bác sĩ bình thường nào. Mà máu tớ vẫn xanh! – Tôi giơ tay lên cho chúng xem máu xanh đã khô đi.
Kevin phản đối:
— Không! Cậu sẽ không đi đến bác sĩ thú y! Cậu sẽ đi với chúng tớ.
Tôi kêu lên:
— Tớ sẽ không về nhà các cậu đâu.
Lissa nói:
— Sam, có chuyện không hay với anh rồi. Và cô Sylvie sẽ biết phải làm gì.
Tôi gào lên:
— Cô ấy làm như thế là đủ rồi.
Kevin đưa mắt, gợi ý:
— Giả sử chúng mình lẻn vào phòng cô và tìm trong đám đồ đạc của cô xem có cái gì có thể giải được bùa mảnh vỏ đen đó không thì sao?
Tôi nghĩ một lúc.
Biết đâu như vậy cũng có ích.
Biết đâu chúng tôi có thể tìm ra một cách giải bùa trong phòng cô Sylvie.
Có thể bác sĩ Stone cũng chẳng biết gì về bùa mảnh vỏ đen cả.
Tôi liều:
— Thôi được. Nhưng tớ không muốn bà ta biết là tớ có mặt ở nhà cậu. Chúng mình phải lẻn vào nhà.
Kevin và Lissa đồng ý.
Trong khi chúng tôi đi dọc phố Fear, tôi nhận thấy một cây thích vươn cao cách góc phố mấy nhà trong sân nhà Knowltons.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cái cây nào cao hơn cây này. Cành của nó cao hơn hẳn tất cả những ngôi nhà quanh đó.
Tôi hỏi:
— Cái cây kia ở đây lâu chưa nhỉ?
Lissa đáp:
— Có lẽ phải một triệu năm rồi.
Tôi nhìn lên cây. Nhìn những cái lá vàng và đỏ đang bay xuống đất:
— Tớ thấy lạ là tại sao tớ lại chưa bao giờ nhìn thấy cái cây này nhỉ?
Kevin:
— Có ai lại để ý đến một cây thích làm gì? Cây nào mà chả giống cây nào.
Lissa nói:
— Sao anh lại có thể không để ý đến cái cây đó nhỉ? Nó cao đến mười mét là ít.
Tôi đứng lại trước cửa nhà Knowltons. Tôi đẩy cổng, đi vào sân trước nhà họ và nhìn xuống đất.
Kevin hỏi:
— Sam, cậu nhìn gì đấy?
Tôi đáp:
— Nhìn lá cây. Trông ngon quá.
Tôi quỳ xuống và bắt đầu nhét lá cây, cả đỏ lẫn vàng vào miệng.
Tôi vơ từng nắm đầy lá cây dưới đất lên. Tôi nhét lá vào đầy mồm. Khô hơn cả cát, nhưng tôi không thể nào dừng lại được.
Kevin hét lên:
— Sam! Đứng dậy!
Lissa gào lên:
— Kevin, phải ngăn anh ấy lại! Phải làm gì đi chứ!
Kevin và Lissa mỗi người nắm một cánh tay tôi, cố lôi tôi ra khỏi đám lá.
Tôi hét lên:
— Buông tớ ra! Tớ phải ăn những cái lá đó!
Lissa nắm đầu tôi bằng một thế võ karate và lôi giật tôi lại.
Tôi van xin:
— Một cái lá nữa thôi! Cho anh ăn chỉ một cái lá nữa thôi!
Kevin hét lên:
— Lissa, đừng tin cậu ấy. Anh đã nhìn thấy cậu ấy ăn hồ dán. Nếu cậu ấy đã bắt đầu ăn là không thể nào dừng lại được nữa đâu. Nếu để mặc thì cậu ấy có thể ăn hết cả cái phố Fear này mất.
Lissa và Kevin lôi tôi ra hè phố.
Tôi hít vào một hơi và nói:
— Cám ơn các cậu. Bây giờ tớ khá hơn rồi.
Lissa lắc đầu:
— Sam, anh thật sự cần được giúp đỡ. Như vậy thật kinh tởm. Thật sự là kinh tởm.
Tôi nhặt một cái lá giắt giữa hai hàm răng ra, rên lên:
— Tớ biết.
Chúng tôi đi thêm mấy bước nữa ngang qua trước cửa nhà tôi.
Tôi nghĩ về cô Sylvie.
Về nụ cười châm chọc của cô ấy. Về điệu hát khó hiểu của cô ấy nữa.
Tôi quyết định về nhà.
Kevin kéo tôi lại:
— Ôi, không! Chúng mình đang đi về nhà tớ kia mà, nhớ không?
Kevin lôi tôi đi qua nhà tôi. Chúng tôi đi cạnh bãi cỏ trước nhà bà Kowalski, và tôi lại chúi xuống. Đúng ngay vào luống hoa của bà ta.
Lissa kêu lên:
— Sam! Thôi nào! Đừng ăn lá nữa.
Lissa, lần này không phải là lá cây. Lần này là đất. Đất nâu thẫm, màu mỡ và ẩm ướt.
Tôi lao mình xuống đất.
Tôi cúi đầu xuống đất, và lấy lưỡi liếm ăn.
Đất ngon tuyệt.
Tôi nghe thấy tiếng Lissa rên rỉ:
— Ôi, không!
Tôi chẳng để ý.
Tôi vùi đầu trong đất và liếm.
Mắt tôi nhìn thấy mật cây cúc. Một bông hoa mũm mĩm màu vàng tươi. Tôi bẻ ngoéo cành hoa và nhét vào mồm.
Rồi tôi nhìn thấy một con giun. Một con giun to bóng nhẫy.
Tôi há miệng và nhét ngay con giun vào mồm.
Tôi thả con giun xuống lưỡi. Tôi cảm thấy cái thân trơn trơn của nó trườn qua răng tôi.
Tôi cắn vào con giun.
Hừm! Thật mát. Thật ngon.
Tôi thò tay xuống đất để tìm một con nữa và rồi thấy tất cả tối đen lại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cái Máy Ăn
R.l.stine
Cái Máy Ăn - R.l.stine
https://isach.info/story.php?story=cai_may_an__r_l_stine