Chương 16
ô nặng nề mở mắt, lơ đãng nhìn mọi thứ xung quanh.Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi cô, người cô chi chít những sợi dây truyền dịch cùng thiết bị hỗ trợ cho sự hô hấp khó nhọc của cô.Đôi môi khô khốc đến khó chịu, cô khẽ cựa mình ngồi dậy.
-A.
Cô khẽ nhíu mày, mồ hôi rịn ra trên trán lẫn lòng bàn tay.Cảm giác đau như từng đợt bị một vật sắc nhọn cứa vào bả vai,.Cô nhìn vào khoảng áo trắng trên vai giờ đã bị màu máu thay thế.Cô hít vào 1 hơi rồi cắn răng chịu đựng, từ từ đứng dậy.Cảm thấy vướng víu và căm ghét những thứ đang cản trợ sự di chuyển của mình, Phương xoay người, bàn tay yếu ớt nhưng lại vô cùng dứt khoát rút hết thảy những sợi dây, thiết bị y tế đó.Cô thở hổn hệt, người không sức lực dựa vào mép bàn.
-Tách, tách..
Từng tiếng rơi nhỏ vang lên trong căn phòng.Cô dùng ánh mắt vô cảm khẽ nhìn xuống dưới chân mình.Cô cúi xuống, bàn tay nhẹ áp vào thứ đó.Cô ngây ngô đưa bàn tay mình lên nhìn rồi khờ dại thốt lên:
-Tanh …màu đỏ…Vậy mày là cái gì thế?
-Cạch.
Cửa được mở ra và một người với vẻ ngoài vô cung hoàn mỹ và luồng hàn khí mạnh mẽ toát ra từ con người ấy.Hắn thâm trầm nhìn cô rồi lại dừng lại trên bàn tay đỏ máu của ấy.Hắn chậm rãi bước đến bên cô rồi bất ngờ chọn một chỗ cạnh của cô ngồi xuống.Cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt hắn, tay vô thức đưa lên định chạm đến cái lạnh lẽo, cái gọi là tàn độc ấy.Nhưng một bàn tay to lớn đã xuất hiện chặn lại hành động đấy của cô.
-Tại sao lại làm thế?
Thanh âm mang từ tính vang lên, nó trầm thấp mang theo sự quan tâm khó tin của hắn.
Cô bỗng bật cười lớn, cười nhưng lại như không cười.Bàn tay cô siết chặt, cả người run rẩy không thôi.Đột nhiên vòng ôm của ai đó bất ngờ bao phủ lên người cô.Nó lạnh như chủ nhân của nó nhưng không biết sao nó làm cô đau, cô dừng cười rồi khó khăn kìm nén tiếng nấc nghẹn đau đớn của mình.
-Cho cô mượn tạm bờ vai tôi, sau này phải trả lãi cho nó.
Hắn thờ ơ nói nhưng trong đó lại hàm chứa 1 sự dịu dàng khó lường trước.
Cô không biết mình đã khóc trên bờ vai ấy bao lâu, chỉ biết được cảm giác an toàn đang ở cạnh cô nhưng cô lại thấy được điều đó ở 1 người.
-Là hắn-có nên không?
Cô khẽ thì thầm, tay giữ chặt trái tim đang nhói lên của mình.
Một tháng sau.
Một buổi sớm mai yên lành, những chú chim cùng chú sóc tinh nghịch đang bận rộn với công việc của mình.Tiếng hót ấy làm thanh tĩnh tâm hồn con người.Làn gió mát nhẹ khẽ lướt qua thoảng trên khuôn mặt người con gái.Mái tóc dài mượt như dòng suối khẽ uốn lượn và vương lại trên gương mặt đẹp như thiên thần.
Thân ảnh nhỏ nhắn cùng khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái đang nhắm mắt an dưỡng trên chiếc ghế được đặt cạnh cửa sổ.Tiếng bước chân chậm rãi, từ xa dần đến gần cô làm cô tỉnh giấc.Ánh mắt vẫn như cũ không hề động đậy hàng mi.
Một bàn tay lạnh lẽo áp nhẹ vào má cô.Cô chợt rùng mình nhưng cũng không nói gì.
-Ở đây nhàm chán như vậy sao?
Hắn nhàn nhạt lên tiếng, trong lời nói lại có 1 sự ôn nhu khác thường.
Cô vẫn như ban đầu, không hề có ý mở miệng nói vs hắn 1 câu nào, chỉ im lặng để lòng đỡ gợn sóng và an tĩnh hơn.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, thờ ơ nói:
-Hình như cô càng ngày càng giống 1 người...mà tôi từng biết.Thật sự rất giống.
Nụ cười tà mị ngày càng hiện rõ trên gương mặt hắn rồi khẽ tựa cằm vào đỉnh đầu của cô, trầm giọng nói tiếp:
-Cái này...thật làm khó cho tôi.Nó làm tôi muốn cô..hơn bao giờ hết.
Hơi thở của hắn phả vào gáy cô, nó làm cô khó co thể bĩnh tĩnh và ko thể cố tỏ ra thờ ơ đc nữa.
-Vậy thì...hãy làm gì mà anh muốn.
giọng nói cô nhẹ hẫng như hòa vào cùng không khí, và cũng dễ dàng để hắn có thể nghe thấy cùng ánh mắt khó có thể lường trước nhìn cô, thích thú với những thứ mà mình đã chuẩn bị riêng cho người con gái này.
*********
-Vâng.Cô ấy vẫn ổn ạ.Con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.Chào dì.
Vĩnh Phong nhấn nút tắt cuộc gọi, tiện tay quăng chiếc di động lên bàn.
Hắn nặng nề thả người lên salon, đặt cánh tay lên mắt, cố ý che đi cảm xúc của mình.
-Bà …ẩn danh cũng khá lâu đó nhỉ?Không làm tôi thất vọng.
Khóe môi chợt lộ ra 1 nụ cười thỏa mãn cùng sự kinh hãi cho người khác.Nhưng chân mày hắn chợt nhíu lại, hít sâu rồi tự nói với chính mình:
-Một tháng.Khó chịu.Khuôn mặt ấy, tôi sẽ hủy nó đi.
-Rầm.
Tiếng cửa sổ bị va đập bởi cơn gió mạnh.Cơn gió ấy rít gào, mang theo sự lạnh lẽo vô cùng như đang nói cho người ta biết điều đáng sợ ấy đang dần lộ ra.
*******
14-2: Ngày lễ tình nhân –Valentine.
Hôm nay là một ngày quan trọng của những đôi yêu nhau và với cô nó lại không hề liên quan gì.Cô đứng lặng, ngước lên nhìn những chiếc lá đang rơi trên khoảng sân vắng người qua lại.Nó nguội lạnh như cô, một người không còn cảm giác, chết đi và được cứu sống.Khoảnh khắc khi cô đã một chân bước vào cánh cửa của tử thần thì cô đã hiểu tại sao cô trở thành như vậy.Một con người chỉ biết bao bọc mình bởi một thứ giả dối –đó chính là nụ cười.Nó đã từng đem đến cho cô niềm vui nhỏ bé nhưng lại quá ác độc khi lấy hết tất cả và để lại một mảng đen chìm trong lòng cô.Nó ngày một lớn dần và giờ đã nuốt chửng cả con người cô.Một cái xác không tình cảm, không cảm xúc chỉ biết nhận của người khác nhưng lại không hề cho lại họ một điều gì, dù chỉ là 1 góc nhỏ của tình cảm.Họ dần xa lánh hệt như giây phút này, họ vẫn lạnh lùng bỏ mặc cô, quay lưng với cô và chỉ còn mình cô lặng lẽ đón nhận sự lạnh lẽo của không khí lẫn lòng người.
Một cái ôm từ phía sau, nó nhẹ nhàng nhưng ấm áp dù hơi lạnh từ người ấy vẫn bủa vây lấy con người cô.
-Sao vậy?
Giọng nói trầm thấp bỗng phát ra, phá vỡ sự im lặng cô đọng trong căn phòng này.
-Không gì cả.Chỉ là tùy thích muốn đứng đây mà thôi.
-Đi cùng tôi.
Hắn nói ngắn gọi như ra lệnh rồi mạnh kéo tay cô ra ngoài.
Cô không hiểu hắn đang muốn đưa cô đi đâu nhưng cô biết rằng hắn-Trịnh Vĩnh Phong đã khác với con người xưa kia.
Một nhà hàng sang trọng đứng sừng sững trước mặt cô.Đã lâu cô chưa ra khỏi biệt thự và cảm giác thích thích làm cô chợt mỉm cười.Hắn thờ ơ nhìn nụ cười ấy rồi nắm bàn tay cô đi vào trong.
-Ngồi đây và..chờ tôi.
Cô không đáp lại, chỉ im lặng nhìn hướng khác.Hắn chậm rãi xoay gót rồi thư thái bước ra ngoài.
Cô tò mò với sự bài trí trong này.Nó bao phủ bởi một màu xanh dịu nhẹ, ánh đèn khẽ hắt lên cùng dòng nhạc êm tai, sâu lắng vang lên trong không gian.Cô khẽ liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình.
-Đã 8h.Anh ta đi đâu mà đã biến mất nửa tiếng nhỉ?
Cô khó chịu khi bị làm tiêu tốn thời gian của mình vào việc vô nghĩa này.Cho dù với cô, thời gian cùng không còn quan trọng gì.
-ối.
Cốc nước lọc đặt trước mặt cô vì cô lỡ tay nên bị đổ lên tay và một ít lên váy cô.
Cô nhàm chán, đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài.Cô hướng phía WC mà đi.Đang đi bỗng dưng 1 giọng nói quen thộc lọt vào tai cô, nó phát ra từ phòng vip bên cạnh.Cô cố tình áp sát tai cánh cửa để nghe rõ hơn giọng nói đó.
-Sẽ thú vị hơn khi cô ta biết anh đang làm gì cô ta, phải không nhỉ?
-Câm miệng của cô lại.
Thanh âm đe dọa, gằn từng chữ thốt ra.
-Đó là Thanh Vũ.Nhưng…tại sao anh ấy lại ở đây?
Phương thầm nghĩ.
-Anh có thể ra lệnh cho tôi ư? Haha.Tôi thật tò mò không biết nếu cô bé tên Nhã Phương ấy biết anh đang tìm cô ta vì một mục đích hay ho.À không.là ghê tởm mới phải chứ?
Cô tròn mắt khó tin khi nghe được tên của mình từ cô gái kia.
-Muốn giết tôi?Bỏ-tay-ra.
Cô gái kia nghiến răng dằn mặt anh.
-Một người từng giết chết 1 bé gái như anh.Sống tốt nỗi không?
-Mẹ kiếp.
Anh lấy súng kề vào thái dương cô gái kia, lạnh giọng nói, ánh mắt hằn những tia máu:
-Tôi cấm cô không được nhắc lại việc đó.Và không được dù chỉ 1 milimet tiến gần cô ấy.Nghe rõ chưa?
Khóe môi người con gai kai khẽ nhếch lên, nhàn nạt lên tiếng:
-Nếu không thì sao?
-Thì sẽ như thế này.
“Pằng”
Tiếng nổ súng vang lên làm cô đứng bất động nhưng bỗng sợ hãi bịt miệng lại, lao nhanh ra ngoài.
Cô chạy ra đường cái, hoảng loạng nhìn xung quanh.
‘Bíp bíp”
Tiếng còi xe đồng loạt vang lên xung quanh cô.Cô run rẩy, đưa mắt dáo dát tìm một vật cố định, an toàn ình.
******
-Anh sẽ nhận được món quà lớn từ tồi về viên đạn này.
Dòng máu chảy dài, loang lổ trên cánh tay của cô gái ấy.
-Cạch.
Tiếng va chạm của khẩu súng cùng mặt sàn vang lên.
-Không được.
Anh hét lên rồi lao ra ngoài để lại 1 nụ cười nguy hiểm của cô gái trong căn phòng kia.
“PẰNG”.
Ngườ cô dần ngã xuống mặt đất theo đó là tiếng la hét, hoảng loạng của người dân xung quanh.
Máu nóng cùng mùi tanh sôi sục trong khoàng ngực cô.
-Uạ…
Cô nôn ra máu, tay run run đưa lên ngực cô che đi vết thương đang ra máu rất nhiều kia, miệng không ngừng ói ra máu.
-Nhi……đừng….
Cô thấy trong mắt cô hiện lên 1 cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn đang nở nụ cười lém lỉnh nhìn cô.Cô đưa tay cố chạm đến cái bóng dáng ấy nhưng nó nhanh chóng biến mất mà thay vào đó là tiếng hét lớn đầy bi thương của ai đó.Cô không biết, cũng không muốn biết, mặc cho cái chết đến bên cô, đưa cô đi-cô chấp nhận.
*****
-Thưa ngài, chúng ta nên đi cứu cô ấy.
Hoàng Thiên lo lắng về tình hình hiện tại,vội vàng nói.
-Không cần.Nếu muốn cô ta có cơ hội để tồn tại.Thì hãy để chính cô ta tự sinh tự diệt.
Hắn lạnh giọng lên tiếng.
-Tôi không hiểu ý ngài.
-Không cần cậu phải hiểu.Ra ngoài đi.
-Vâng.
Hoàng Thiên theo lệnh, lùi ra ngoài.
Vĩnh Phong đi đến gần cửa sổ, đặt tay lên bục cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn ra bên ngoài.
-Cô sẽ sống.Không ai hiểu cô …ngoài tôi.
Hắn đang nghĩ gì điều đó là câu hỏi khó vô vàn đối với tất cả mọi người.Hắn-1 kẻ luồn tàn nhẫn, lạnh như băng, bóng tối ngư trị liệu có 1 giây phút nào ngừng nghỉ để cảm nhận được “Hơi ấm là gì?”.
*****
Tô Kiệt nhẹ nhàng đặt người nằm cạnh cô, khẽ nâng ngón tay lướt nhẹ trên khuôn mặt rồi đến mái tóc dài buông thỏng của cô.Cô nằm đấy nhưng không hề nói, không hề cử động cũng như không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì xung quanh ngoại trừ cái quá khứ mà cô đang phải giằng co vs nó để tìm được hơi thở sống cuối cùng của mình....
-Cậu thật nhẫn tâm với mình, Phương ạ!
Giọng nói khàn trầm của Tô Kiệt vang lên.Ánh mắt dừng lại trên gương mặt ấy, đã từng là nụ cười tươi sáng, đã từng trò chuyện với anh nhưng bây giờ….Điều đó chỉ còn là quá khứ….
“Cốc, cốc”
-Vào đi.
Kiệt nhíu mày khó chịu về sự quấy rầy vào lúc này.
-Chuyện gì?
Kiệt lạnh giọng lên tiếng.
-Thưa vương tử, tôi nghĩ ngài cần đến dự buổi họp đêm nay.
Người thuộc hạ thân cận bĩnh tĩnh nói lên ý kiến của mình.
Cậu khẽ hừ lạnh, nhàn nhạt nói:
-Ngươi nói ta nên đi tới cuộc họp ngu xuẩn đó à!
Nếu là kẻ khác có lẽ không còn mạng khi nói ra điều đó, người thuộc hạ cảm nhận rõ mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra ở lưng nhưng vẫn muốn nói lên quan điểm của mình cho chủ nhân.
-Thưa ngài, tôi biết…đã phục vụ ngài, thân cận bên ngài phải biết giữ miệng, lần này tôi bạo gan xin phép ngài cho tôi được nói ra lý do tôi lại làm như vậy ạ!
Cậu không nói gì, ánh mắt dừng lại lên người con gái mỏng manh bên cạnh mình.Ngón tay thon dài khẽ lướt nhẹ lên gương mặt hơi tái của cô.Cậu cúi người, thì thầm vào tai cô như thể cô vẫn nghe thấy những gì cậu nói:
-Cậu đợi mình 1 lát nhé, yêu…cậu.
Từ “ Yêu “ nhẹ hẫng, tan vào không khí.Người thuộc hạ kinh ngạc, há hốc mồm nhìn chủ nhân của mình.Một người bất chấp mọi thủ đoạn để có được thứ mình muốn lại có thể ở trong căn phong này thốt lên lời “ yêu”một người.Không thể tin nổi!
Tô Kiệt đứng lên, kéo chiếc chăn mỏng phủ lên người cô, muốn từng giây từng phút ở bên cô nhưng với cậu điều đó giờ phút này chưa thể thực hiện được.
-Ra ngoài.
Cậu lạnh giọng ra lệnh cho người thuộc hạ của mình.
Bóng dáng cao lớn mở cửa bước ra ngoài theo sau là người thuộc hạ.
****
Người con trai ấy không biết rằng lúc anh rời đi cũng là lúc người con gái ấy dần tỉnh lại sau giấc mộng quá khứ.Mắt cô nhìn thao tháo trên trần nhà, ánh mắt ấy như đang bị che bởi 1 đám mây dày kín, không bao giờ vơi đi.Đôi tay vô thức đưa lên không trung rồi dừng hẳn ở đó, khó khăn thốt lên 1 câu:
-Con đã …nhớ ra rồi, MẸ ơi!
“Mẹ” –tiếng gọi ấy tưởng chừng cô luôn gọi, tưởng chừng như cô thấy quá đơn giản nhưng thật sự nó lại quá khó, khi đây là lần đầu sau 16 năm, 16 năm dài đằng đẳng, lấp đầy một quá khứ đẫm máu.
*****
-Anh sẽ cõng em suốt đời này, thật đấy! Anh không thấy mệt gì cả.
Cậu bé gãi đầu, mỉm cười nhìn bé gái còn đang khóc thút thít bên gốc cây đại thụ.
-Nào Phương, trèo lên lưng anh cõng về nào!
Cô bé ngừng khóc, cái miệng nhỏ xíu khẽ chu ra, hờn dỗi nói:
-Em hổng thèm chơi với anh Vũ nữa đâu.Anh …toàn lừa em thôi.
-Em mà không lên, anh bỏ mặc em ngồi chơi 1 mình ở đây luôn đấy!
Cậu khẽ cười, vờ dọa cô bé.
Cô nhóc nghe vậy hoảng hốt trèo lên lưng bé trai, giận dỗi không thèm nói gì với cậu nữa.
-Đi nào.
Cậu bé định đứng dạy bước đi thì đột nhiên nghe tiếng gọi từ đằng sau:
-Phương ơi, Phương ơi! Đợi Nhi với.
Một bé gái đẹp tựa búp bê, khoác lên người một chiếc váy trắng tinh khôi như một thiên thần nhỏ bé giữa khu vườn đầy hoa.
Cô nhóc vừa lúc nãy còn sụt sùi trèo lên lưng cậu giờ hí hửng vừa gọi to vừa vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình hết sức.
-Nhi ơi, chờ Phương 1 tẹo.
-Anh Vũ, nhanh nhanh thả em xuống, Nhi gọi em kìa.
Cô bé vội nói, tay vỗ vỗ vào vai cậu.Cậu bé khẽ lắc đầu thở dài rồi mim cười bỏ cô bé xuống.
Cô bé chạy vội đến bé Nhi, ôm chầm lấy miệng không ngừng ríu ra ríu rít:
-Vui quá,Phương còn tưởng Nhi không tới, không thèm chơi với Phương nữa.
Hồi ức chợt vụt qua tâm trí cô, nó đã bị cô vùi lấp suốt một quãng thời gian dài và bây giờ đã về lại với chính chủ nhân của nó.Bàn tay cô co lại rồi dãn ra, miệng mấp máy:
-Mình…Mình xin lỗi….cậu…Nhi.
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210