Chương 16
hảo Nguyên mang thai lần thứ hai được sáu tháng, cô phải xin nghỉ làm. Chẳng những thế mà còn phải dời nhà đi một nơi khác nữa. Bây giờ thì Nguyên ở nhà chỉ may vá thêm chút ít, mẹ vẫn làm y tá. Còn lại mọi chi phí hằng ngày Vĩ Long đã lo hết, kể cả việc tạo cho nàng một chỗ ở mới. Nguyên như cắt đứt với mọi quan hệ cũ. Nơi ở mới, người ta chỉ biết chồng Thảo Nguyên làm tài xế cho một ông giám đốc nào đó, nên mỗi chiều thường ghé về nhà ăn cơm với vợ con, rồi lái xe vào công ty.
Một hôm Vĩ Long đi làm về, Cát Phượng hỏi:
- Lâu nay, anh có gặp Thảo Nguyên không anh?
Vĩ Long thấy bỗng dưng vợ hỏi Thảo Nguyên, chàng đâm ra ái ngại:
- Ơ... Không. Có việc gì vậy?
- Em có điện thoại đến bệnh viện thăm chị ấy, nhưng nghe nói chị ấy đã nghỉ sinh rồi.
Long hơi chột dạ:
- Anh không chú ý lắm. Em muốn thăm cô ấy à?
- Em và chị Liên có đến nhà rồi, nhưng chị ấy đã dọn đi ở chỗ khác.
Long dọ dẫm:
- Sao không hỏi thăm hàng xóm?
- Họ cũng không biết gì. Kẻ đoán là cô ấy về quê, người nói gặp co6 đâu bên Bà Chiểu...
Vĩ Long nghe an tâm. Chàng thầm mừng là mình đã đi trước một bước, nếu không sẽ rắc rối rồi.
- Lâu quá, em nhớ con bé Thảo Vy.
Long nghe vợ nói mà thấy tội nghiệp, nhưng đành phải dối:
- Để có dịp, anh hỏi thăm nhà cô ấy giùm em.
Phượng nói, vẻ mừng rỡ:
- Cám ơn anh. Em nhớ con bé, vì nó có nét giống anh như tạc.
- Nói bậy không hà.
- Không, em nói nghiêm chỉnh đấy. Biết đâu cha của con bé cũng có đôi nét giống anh thì sao?
Long không muốn trò chuyện với vợ về đề tài này, nên anh lái sang chuyện khác:
- Anh Hữu và chị Liên về ngoài ấy chưa em?
- Hết tuần này. Em mời hai người ăn cơm với vợ chồng mình chiều thứ bảy đấy, anh thấy sao?
- Tốt thôi. Để anh sắp xếp công việc đã.
Chiều hôm sau. Vĩ Long nói Thảo Nguyên:
- Ngày mai Phượng đãi cơm vợ chồng anh Hữu, anh không rước con được, em giúp anh một hôm.
- Anh cứ yên tâm. Cho em gởi lời thăm chị Liên, anh nhé.
Vĩ Long thấy Thảo Nguyên quên thân phận mình hiện tại, nên nói:
- Hai người đã tìm thăm em cùng khắp mà không gặp đó. Nay còn "Lạy ông con ở bụi này" sao?
Nghe Vĩ Long nói, Nguyên mới nhớ lại. Bây giờ nàng đã có cuộc sống khác mọi quan hệ cũ đã cắt đứt. Sống như một người không sống, hay như một tên tội phạm luôn lẩn tránh vậy. Có điều tòa án lương tâm thì không tránh đi đâu được. Vì vậy, Thảo Nguyên luôn bị dằn vặt khổ đau. Nàng luôn mang trong đầu vẻ phạm tội, một mặt nàng cố gắng giữ cho đầu óc trẻ thơ của con đừng bị tư tưởng xấu xa nào ám ảnh.
Nghĩ vậy, nàng như nhớ ra nói:
- Em quên mất.
Nàng cũng biết: "Để có điều này la `phải đánh đổi điều khác thôi." Nàng suy nghĩ và lựa chọn rồi. Bây giờ nàng có một gia đình, chồng con đàng hoàng dưới mắt của những người lân cận. Vĩ Long không cho Thảo Nguyên đi làm nữa. một là sắp tới ngày sinh đứa con thứ hai. Còn điều quan trọng hơn là cắt đứt quan hệ cũ, để chẳng ai biết gì về quá khứ của chàng và Thảo Nguyên. Nên cần thiết lắm, cô ta mới ra khỏi nhà. Thời gian còn lại, cô ở nhà chăm sóc con và lo cho "chồng".
Đời sống của Thảo Nguyên cứ thế mà êm đềm trôi chảy. Nàng đang chờ đợi đứa con thứ hai ra đời. Nó là sợi dây kết chặt thêm cuộc sống của hai người, hay nói sẽ là hiện thân của sự đổ vỡ, là nguyên nhân của tai họa?
Trong buổi tiệc vợ chồng Vĩ Long đãi Liên và Hữu có cả Đức Vĩnh. Trong lúc vui vẻ, Phượng đùa với Vĩnh:
- Anh Vĩnh sớm kiếm một người nâng khăn sửa túi đi, để bọn tôi có thêm đồng minh... kẻo bị các ông ăn hiếp quá.
Đức Vĩnh vui vẻ nói:
- Đang tìm một người để cùng chịu khổ với mình đây, nhưng ai cũng chê hết. Chị biết ai làm mai giùm đi, sẽ chịu cái đầu heo vậy.
Phượng nói:
- Chỉ sợ anh khó tính quá, nên hiếm có cô nào anh vừa ý.
- Làm gì có, chỉ sợ không có ai chịu ưng thôi.
- Chứ không phái tại vết thương lòng quá lớn nên mãi tám, chín năm rồi mà vẫn còn đau.
Hữu đâu hay việc Bảo Lan tự vẫn nên nói đùa với Vĩnh. Thấy vậy, Long đỡ cho bạn:
- Vết thương đó nay đã lành rồi, tôi làm chứng.
Hữu ngạc nhiên:
- Ai chữa mà tài vậy?
- Chính thủ phạm, người đã tạo ra.
- A! Đề tài này hấp dẫn đây, thế mà tớ chẳng hay biết gì.
- Chứ không phải lo làm giàu.
- Hổng dám đâu. Ráng lo để đừng đi ăn xin là may mắn lắm rồi, ở đó làm giàu. Anh Long kể lại cho tớ nghe phép lạ nào đã biến đổi người bạn mình trở nên yêu đời vậy?
Long kể sơ cho Hữu nghe câu chuyện của Vĩnh và Lan. Dứt lời, Hữu vỗ đùi một cái hét lên:
- Thậ là lãng mạn, chẳng khác gì Roméo và Juilliets. Vậy bây giờ định là lớp "Kiều tác hồi Kim Trọng" đây.
Đức Vĩnh thấy Hữu nói vậy biết chàng đã hiểu lầm nên nói:
- Làm gì có chuyện đó. Người ta đã yên bề gia thất từ khuya rồi. Mình đi trước mà đến sau, đành chịu vậy.
Hữu cố cãi:
- Sao chịu được. Đến sau mà bền vững, còn hơn là đến trước nhiều, anh Vĩnh ơi.
- Anh nói gì vậy anh Hữu? - Long thắc mắc hỏi.
Mọi người có vẻ ngạc nhiên về câu nói của Hữu.
- Ủa! Nói vậy, mọi người hoàn toàn không hay gì sao? Tin mới nhận được...
-...
Hữu làm ra vẻ nghiêm túc:
- Xin thông báo cho các bạn biết. Giám đốc xí nghiệp chế biến xuất khẩu Lâm Đồng đã bỏ trốn hơn tháng nay rồi. Và theo sự dự đoán của một số người thân cận, thì có lẽ anh ta đã vượt biên rồi.
Đức Vĩnh nóng ruột:
- Còn Bảo Lan?
- Anh ta chỉ đi một mình với tên đệ tử thân tín.
- Các công ty anh ta còn nợ, đang đốt nhang van vái ngày đêm đó.
- Về việc gì? - Vĩnh hỏi vẻ nôn nóng.
- Mong anh ta bị bắt lại, để hy vọng gỡ gạc được ít nhiều. Hắn còn nợ anh Vĩnh nhiều không?
Đức Vĩnh như không nghe câu hỏi của Hữu, mà anh đang suy nghĩ đâu đâu. Anh không biết là mình muốn anh ta bị bắt lại hay là đi khỏi, chỉ có điều anh nghe trong lòng rộn lên niềm vui rộn rã. Đức Vĩnh cố giừ vẻ bình thản để không cho mọi người thấy vẻ bối rối của mình. Nhưng lúc ấy chuông cổng gọi, người khách đến xuất hiện trên thềm cửa nhà Long và Phượng. Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Bảo Lan!
o O o
Ngôi nhà mà Long mua cho Thảo Nguyên ở không xa nơi làm việc của chàng lắm. Mỗi buổi trưa, Long thường đi xe Honda về ăn cơm rồi trở lại sở. Hết giờ làm việc, Long thường lái xe đi một mình chứ không cần tài xế. Đặc biệt hôm nay, anh dặn tài xế về nhà rước Phượng đến công ty rồi đi dự lễ cưới của Kha Minh luôn. Bảo rằng chàng bận cuộc họp quan trọng với ban quản trị chiều nay.
Xe đi rồi, Long vội vã đẩy xe ra, chạy nhanh vào bệnh viện Từ Dũ để thăm Thảo Nguyên. Long cẩn thận để cho nàng sinh ở nhà bảo sinh tư. Nhưng giờ chót Thảo Nguyên có những dấu hiệu sinh khó, nên họ đã chuyển cô ấy đến bệnh viện Từ Dũ. Long rối rắm, đang chạy xe mà chàng thầm cầu mong cho nàng được bình yên, mẹ tròn con vuông.
Đến nơi, Thảo Nguyên còn nằm trong phòng lạnh, còn con chàng được gởi ở phòng dưỡng nhi. Thấy chàng, Thảo Vy mừng rỡ, đến ôm chàng líu lo:
- Ba ơi! Mẹ có em trai. Bà ngoại nói bây giờ con là chị Hai rồi, phải không ba?
Long ôm con vào lòng, hôn lên trán nó nói:
- Phải rồi. Từ đây con là chị Hai rồi đó, nên con phải ngoan mới được.
Vĩ Long hỏi thăm bà Huệ về tình hình sức khỏe của Thảo Nguyên, rồi chàng căn dặn bà vài điều cần thiết. Long định đi, nhưng...
- Ba! Ba không ở lại chờ thăm mẹ con và em bé sao? Ba đi đâu vậy?
Long không biết nói sao cho con chàng hiểu, đành phải nói dối:
- Con ngoan ở đây với ngoại, ba bận đi làm. Con có gặp mẹ, nói ba gởi lời thăm mẹ và em nhé.
Khi Long chuẩn bị đi về vì đã tới giờ hẹn với Phượng, bỗng cô y tá cho hay Nguyên đã tỉnh, cho phép gia đình vào thăm. Trước tình cảnh đó, chẳng lẽ Long lại bỏ đi, chàng đành phải vào thăm Nguyên. Mọi việc diễn ra không như dự tính của chàng. Vị bác sĩ cho mời chàng thảo luận về tình trạng sức khỏe của Nguyên và đề nghị chàng nên bằng lòng cho Nguyên triệt sản.
Khi chàng ra khỏi cổng bệnh viện thì đã hơn bốn giờ. Long bối rối dự tính sẽ nói sao đây khi gặp Phượng?
Khi Long đến thì Phượng đã sửa soạn rất đẹp, có vẻ nóng ruột đợi chàng. Thấy vợ, Long chỉ nói được:
- Xin lỗi, em đã đến lâu chưa?
Phượng không vui:
- Cũng mới đây thôi. Anh bận họp ở đâu vậy?
Long viện cớ bận họp để không về rước, nào ngờ khi Phượng đến đây thì nào có họp hành gì đâu. Đầu óc của Long suy tính thật nhanh để đưa ra lý do sao cho hợp lý:
- À! Anh họp bên văn phòng của Bộ ngoại thương. Tan họp biết em đợi, anh chạy liền về đây. Em chờ anh rửa mặt, sửa soạn lại tí nhé.
Long hôn nhẹ lên trán vợ, mà cảm giác như hôn vào cục nước đá. Phượng không có phản ứng gì, chỉ ngồi đó lạnh lùng không đáp. Nhưng hôm nay là ngày xấu của Long. Vừa khi ấy thì một nhân viên trưởng phòng giao dịch bước vô hỏi Long, vẻ thật tự nhiên:
- Vừa rồi anh thăm ai mà vào bệnh viện Từ Dũ vậy, ông tổng giám đốc?
Long liếc nhanh về phía Phượng, thấy nàng có một phản ứng nhẹ, nhưng trấn tĩnh lại ngay. Long chưa tìm ra được câu trả lời cho thích đáng, nên làm như không nghe, anh hỏi lại để có thời gian tìm câu trả lời:
- Hả! Anh vừa nói gì đấy anh Nam? Anh hỏi tôi à?
Thật là một câu vụng về. Bởi trong phòng ngoài ba người ra, chẳng còn ai khác. Nam lặp lại:
- Tôi thấy anh đi vô bệnh viện vội vã, định dừng lại gọi anh, nhưng anh đi nhanh quá.
Long lại nhìn Phượng. Nàng ngồi bình thản như không nghe câu chuyện giữa hai người. Thật ra, chẳng những nghe mà còn chú ý thái độ của chồng nữa.
Cuối cùng thì Long cũng tìm ra cách giải thích dù không tự hài lòng lắm, nhưng đành vậy:
- Tan họp ra, tôi thấy hơn bốn giờ sợ vợ tôi đợi, nên tôi chạy xe hơi nhanh. một bà có thai qua đường vướng vào tay lái, bà ấy té xuống. Tôi sợ quá... vả lại bệnh viện Từ Dũ gần đó, nên tôi phải đưa bà ta vào khám và nhờ mấy cô y tá băng bó giùm.
Nam vô tình vừa nói, vừa cười:
- Tai nạn mà đưa vô Từ Dũ? Anh hay thật.
Long làm bộ cười theo mà lòng muốn khóc:
- Tôi vội quá, phải lúc ấy gặp anh thì đỡ cho tôi biết mấy. Rốt cuộc tôi nhờ mấy cô y tá chăm sóc giùm rồi gởi giấy tờ lại. Chắc là tối nay tôi phải ghé lại xem bà ta ra sao?
Bây giờ Phượng mới mở lời, giọng nàng không có âm sắc:
- Bà ta có nặng lắm không anh?
- Trầy sơ thôi em à. Không biết có bị nội thương không, nhưng bà ta còn tỉnh táo lắm.
- Bà ấy bị thương ở đâu vậy?
- Chảy máu ở tay và đầu chút thôi.
Nam nói:
- Hay là ông bà cứ đi đi, để tôi đến đó liên hệ coi tình trạng ra sao rồi dàn xếp cho.
Phượng nói:
- Cám ơn anh Nam thật nhiều nhé. Phiền anh quá.
Long hoảng hốt:
- Thôi... để đó mai tôi đến cũng được, phiền anh lắm.
- Phiền gì? Anh em mà, giúp nhau chuyện nhỏ như vậy không được sao?
Long tìm cách từ chối:
- Nhưng khi nãy tôi chẳng có hỏi tên bà ấy là gì nữa, làm sao... anh tìm được.
Nam nhiệt tình:
- Anh quên tôi là nhân viên giao dịch sao? Để đó tôi sẽ tìm ra bà ấy cho anh coi.
Trước vẻ sốt sắng của Nam, Long đành phải ậm ừ cho qua, chứ nói tới nói lui càng làm cho Phượng nghi vấn thêm. Anh kéo Phượng ra xe:
- Ta đi em à, trễ giờ rồi.
Sắp bước lên xe, Long còn nghe Nam hỏi với theo:
- Lúc anh đưa bà ấy vào bệnh viện là mấy giờ vậy?
Long đáp nhát gừng:
- Hình như là... bốn giờ hay hơn gì đó.
Long cho xe chạy đi. Nam đứng nhìn theo, cảm thấy hôm nay thái độ Ông tổng giám đốc của mình có cái gì đó không bình thường. Trong khi đó ngồi bên cạnh, Cát Phượng nhận thấy hôm nay chồng mình lái xe một cách vụng về lạ.
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ