Chương 16 -
uổi chiều hôm đó trời ẩm thấp và âm u. Những đám mây đen kéo đến fủ kín bầu trời bên trên nghĩa trang dành riêng cuả dòng họ Jarmon. Trên quả đồi không có 1 ngọn gió nhỏ. Cây cổ thụ duy nhất trên dồi, giữa nghĩa trang đứng im phăng phắc.
Ba khuôn mặt trang nghiêm đứng trước nấm mộ mới đắp.
Giles đang xúc xẻng đất cuối cùng đắp lên m bà Eleanor. Ngôi mộ cụ Jarmon đã đắp xong. Ebba đứng bên mộ bà Eleanor, nước mắt đầm đìa, chia tay với bà chủ đồng thời là người bạn thân cuả bác suốt mấy chục năm trời, từ ngày bác còn rất trẻ và đến ở với gia đình bà tại New York.
Giles đã đứng dậy, quăng xẻng sang 1 bên, quay sang nhìn Alexandra. Nàng quỳ xuống, đặt bó hoa tươi lên mộ bà Eleanor rồi mở cuốn Kinh Thánh nàng thấy trong phòng giấy cuả cụ Jarmon. Trong lúc nàng đọc 1 đoạnh Kinh Thánh, Giles và bác da đen cúi đầu im lặng nghe. Giles không để Alexandra lúc nào than khóc. Nàng vừa đọc đoạn văn trong Kinh Thánh xong, hắn lập tức khoác tay nàng kéo ra cổng nghĩa trang. Lúc này xúc cảm và mệt mỏi làm nàng không còn tỉnh táo để cưỡng lại. Nhưng khi ra khỏi cổng nghĩa trang, nàng đứng lại nhìn fiá sau. Nàng nhận thấy vẻ lo lắng trong cặp mắt cuả bác da đen đang chăm chú nhìn Giles và nàng.
_ Ebba! Bác về không?_ Alexandra hỏi, thấy bác ta đang suy nghĩ gì đó.
_ Không. Tôi muốn ngồi lại đây lúc nữa với bà chủ. Cô về trước đi. Tôi sẽ về sau.
Alexandra gật đầu rồi quay sang Giles. Nàng còn nghe thấy tiếng khóc than rầu rĩ cuả bác da đen vẳng đến. Bác ta như đang hát bài hát đưa tang bằng thứ tiếng nàng không hiểu. Nàng đóan đó là tiếng châu Phi và âm điệu nghe rất buồn.
Giles nắm chặt cánh tay Alexandra kéo nàng đi qua 1 bãi cỏ rậm đến 1 khu rừng nhỏ, cây cối chen chúc với những cây tầm gửi rủ xuống um tùm, khiến nàng fải gạt đi để lấy lối đi. Nàng cố gạt chúng ra nhưng gạt được sợi này thì sợi kia níu lại. Mãi khi ra hết khóm rừng nhỏ Alexandra mới cảm thấy thoải mái và nàng bước chân vội vã để về nhà. Nàng muốn rời ngay khỏi nơi này, nhưng nàng chưa biết sẽ rời đi bằng cách nào, đi đâu.
Alexandra đã hứa với bà Eleanor là sẽ đi Texas, gặp con trai bà nhưng Texas là bang rất lớn, nơi đó hoang dã và từ đây đến đó xa xôi. Tuy nhiên, nàng vẫn fải đi, fần vì đã hứa với người đã khuất, fần vì nếu lạc sang đó nàng vẫn trốn được khỏi fải gặp Giles và Stanton.
Giles. Nàng liếc nhanh nhìn khuôn mặt khôi ngô cuả hắn. Hắn vừa đi, vừa nhìn vào 1 điểm nào xa lắc. Nàng nhất định fải tránh xa hắn. Nhưng làm cách nào? Hắn thâm hiểm, khoẻ mạnh và kiên quyết nên không dễ dàng gì nàng thoát khỏi tay hắn được.
Lúc về đến trước cổng toà nhà to lớn và trống rỗng, Giles ôm chặt ngang người nàng, như thể hắn đóan được những ý nghĩ thầm kín cuả nàng. Alexandra định thóat ra nhưng tay hắn cứng như thép. Hắn kéo nàng vào cổng, trong khi nàng chỉ muốn đi đâu khác. Nàng không muốn trở lại toà nhà này chút nào. Nàng không muốn gặp lại những hồn ma trong đó. Nàng sợ toà nhà thậm chí còn hơn là sợ Giles.
_ Tôi không muốn lại vào cái nhà này, Giles_ nàng nói.
_ Nhưng chúng ta đã đang vào rồi_ Giles đáp_ Và cũng fải đóng gói hành lý. Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.
_ Không. Tôi không muốn ngủ đây thêm 1 đêm nữa.
_ Ôi, cô thật lạ lùng, Alexandra!_ Mắt Giles cau lại và hắn kéo tuột nàng vào nhà.
Hắn kéo nàng lên gác. Nàng cố cưỡng lại mà không sao thoát nổi 2 cánh tay hắn như hai gọng kìm. Nàng muốn thét lên nhưng biết chẳng có ai ở đây để nghe và chẳng có ai để đến cứu nàng. Trong nhà im ắng khủng khiếp, khiến tiếng chân bước trên cầu thang dội lên.
Alexandra cảm tấy tù túng trong không khí ngột ngạt ở đây và trong 2 cánh tay ôm chặt cuả Giles. Lúc hắn đột nhiên đứng lại trước cửa phòng cuả hắn, nàng đậy mạnh hắn ra, định chạy những không kịp. Hắn bật cười đểu giả rồi đẩy nàng vào trong.
Giles đóng cửa, quay lại túm lấy nàng rồi kéo nàng đến bên chiếc giường rất to, đẩy cho nàng ngã vào giữa giường. Nàng hoảng sợ nhìn lên, thấy cặp mắt Giles nhìn nàng đầy vẻ tự tin. Nàng nhìn quanh xem có cách nào trốn không? Cửa ngoài Giles đã đóng và lúc nãy nàng nghe thấy cả tiếng hắn vặn chìa khoá. Cửa sổ thì che rèm kín và dày. Gian phòng tối tăm, ngột ngạt, ẩm thấp. Không có 1 làn gió nào lọt vào được.
Nàng lắng nghe. Khắp toà nhà to lớn không có 1 âm thanh nào chứng tỏ có người. Hoàn toàn chỉ có nàng và hắn, lúc này đang nhìn thẳng vào mặt nhau như 2 con thú rừng, sắp lao vào quyết fân thắng bại.
Giles fá tan bầu không khí lặng lẽ:
_ Em yêu cuả tôi. Trông em nằm trên giường sao mà ngon lành đến thế! Lẽ ra em fải nằm trên giường này từ lâu rồi, ngay hôm mới đến đồn điền. Nhưng sau cái tối ở ngoài lầu hóng mát bát giác ngoài vườn, em tìm mỏi cách để lảng tránh tôi. Nhưng tôi quả đã kiên nhẫn đợi chờ đấy chứ, em công nhận không?
Vừa nói, Giles vừa từ từ bước đến gần Alexandra. Nàng hoảng hốt lùi vào tận cuối giường, van vỉ:
_ Đừng, Giles. Đừng...
Giles vẫn chậm chạp bước đến.
_ Không! Không được! Hôm nay tôi rất mệt_ Nàng nói_ Tôi cần fải nghỉ ngơi. Đám tang quả là...
_ Em bảo em mệt hả? Vậy thì tôi đã chuẩn bị sẵn thứ này cho em đây.
Giles quay sang mở tủ, lấy ra 1 bình thủy tinh, rót 1 chất nước màu hổ fách vào chiếc ly cà fê rồi bỏ thêm vào đó 1 chút bột trắng.
_ Ồ, không! Tôi không muốn bị như hôm ở nhà chứa đâu. Đừng bắt tôi uống thứ đó!
Nhưng Giles đã đè nàng ra, cậy miệng, đổ chất nước vào cổ họng nàng. Nhưng nàng bụm miệng lại, cố cưỡng nhưng rồi đành fải nuốt.
_ Chỉ lát nưã thôi, cô sẽ thấy hết sức dễ chịu thôi_ Giles nói, để nàng ngồi dậy. Hắn đến bên tủ rót 1 ly rượu uống. Hắn quệt cổ tay ngang miệng rồi quay sang Alexandra. Mắt hắn long lanh thèm khát nhìn nàng nằm dài trên giường.
Alexandra cảm thấy toàn thân mệt mỏi, 1 cảm giác ấp áp lan toả. Hai chân 2 tay nàng bỗng nặng trĩu xuống, khoan khoái. Nàng gối đầu lên gối bông mềm mại, lờ đờ nhìn Giles. Hắn cởi áo vét ngoài, khoác lên lưng ghế tựa rồi bắt đầu cởi dần sơ mi, quần.
Nàng mỉm cười. Bao nhiêu nỗi xót xa, uất hận biến đâu mất sạch. Một cảm giác lâng lâng dễ chịu xâm chiếm tâm hồn. Lúc này không còn thứ gì quan trọng đối với nàng nữa.
Giles đang đi về fiá nàng. Tấm thân thon chắc cuả hắn hiên ngang tiến gần lại. Hắn có 1 thân thể nhẵn nhụi, quý fái và hoàn toàn cân đối. Bây giờ hắn đã đứng ngay gần nàng và Alexandra cảm thấy màu hồng cuả da thịt hắn làm mọi thứ trong gian phòng tươi đẹp hẳn len. Hắn đưa 2 tay về fiá Alexandra nhưng nàng không hề lùi tránh. Nàng vẫn nằm yên như thể không quan tâm.
_ Alexandra yêu quý cuả anh_ Giles thì thầm. Đồng thời với động tác thành thạo, hắn cởi dần áo quần trên người nàng_ Em mới đẹp làm sao! Cả thân thể anh và em đều là những tác fẩm hoàn chỉnh tuyệt mỹ cuả Tạo Hoá. Tại sao ta không thể nhập 2 thân thể vào làm 1?
Giles đã cởi xong áo ngoài cuả Alexandra, chỉ còn lại tấm áo trong. Hắn vẫn thì thầm âu yếm:
_ Chưa bao giờ anh thấy 1 tấm thân tuyệt mỹ như cuả em.
Hắn đã cởi nốt tấm áo trong, đôi tất và bây giờ trên người Alexandra không còn 1 mảnh vải nhỏ nào nữa. Nàng nằm duỗi chân trên tấm nệm giường với bộ ngực no tròn, rắn chắc, làn tóc đỏ rực trong làn ánh sáng mờ mờ. Giles tháo các trâm cài đầu và làn tóc mềm mại của nàng xổ tung, bao lấy thân thể nõn nà.
_ Đẹp quá! Đẹp quá!_ Giles thì thào, đứng yên chiêm ngưỡng tấm thân cuả nàng.
Alexandra nằm yên, đầu óc chìm vào 1 cảm giác lâng lâng êm dịụ Không 1 cảm giác bực bội, khó chịu nào len được vào. Giles hiện ra trước mắt nàng như 1 fo tượng khoả thân nam giới cổ đại, như 1 vị thần cường tráng hiện lên trong các giấc mơ tình ái cuả nàng, 1 người đàn ông lý tưởng, rắn chắc và đẹp nhất trên đời. Nàng từ từ duỗi dài cả 2 tay 2 chân như sẵn sàng đón đợi.
_ Em đẹp vô cùng, Alexandra. Trước đây chưa lần nào anh được thưởng thức đầy đủ tấm thân tuyệt mỹ cuả em. Hôm nay là lần đầu tiên anh được nhìn thấy hết mọi ưu việt cuả thân thể em. Hôm nay mới có dịp. Bây giờ thì em đã biết em thuộc về anh, biết anh là chủ cuả em về mọi phương diện.
Alexandra mỉm cười nằm ườn ra như con mèo lười. Lời nói cuả Giles vẳng đến tai nàng như từ nơi nào xa lắc và nàng không quan tâm hắn nói gì. Nàng chỉ thấy trước mặt nàng là vị thần, vị chúa tể, người con trai đẹp nhất trên thế gian, vị chuá mà nàng là tín đồ, ông chủ mà nàng là nô lệ. Chàng muốn nói gì đối vơi nàng đâu có quan trọng? Cái quan trọng là chàng đứng đó! Chỉ cần như thế cũng đã đủ làm nàng hạnh fúc rồi.
Tuy nhiên Alexandra cảm thấy từ đáy sâu tâm hồn rằng lạ lùng thay, sao vị thần kia, ông chủ kia không vuốt ve nàng, không ban cho nàng những cam giác diệu kỳ? Xưa nay đàn ông đều làm như thế với phụ nữ. Nhưng ngay điều đó cũng chẳng quan trọng. Bởi nằm ườn ra lười biếng, trên tấm nệm êm ái, đầu óc phiêu diêu, lại ngắm nhìn tấm thân nam giới tuyệt đẹp kia đã là niềm sung sướng hoàn toàn rồi.
_ Em biết không, Alexandra? Lớn lên trong 1 đồn điền, con trai nào cũng có cơ hội ân ái với đàn bà từ khi tuổi còn rất nhỏ. Chưa đủ 12 tuổi anh đã thưởng thức xác thịt phụ nữ, nhưng anh bị 1 cái tật. Là ngay từ nhỏ con trai ở đây đã nhận ra rằng phụ nữ dù đẹp đến mấy cũng không đủ kích thích nam giới nếu chỉ cởi áo quần và nằm ra trước mặt chúng. Anh cũng vậy. Nếu em chỉ nằm ra như thế kia, em cũng chưa kích thích anh, cho dù em có thân hình mỹ miều đến mấy.
Giles nhìn thẳng vào mặt Alexandra như thôi miên.
_ Muốn tạo nên hứng thú, bọn anh còn cần hơn thế nữa. Anh đã huấn luyện bao nhiêu cô gái nô lệ cách tạo cho anh sự thèm muốn họ. Và bây giờ anh huấn luyện cho em. Bởi cho đến nay em vẫn chưa biết cách chiều chuộng, kích thích anh, cho dù em có muốn làm thế.
Sự chú ý cuả Alexandra không tập trung vào lời lẽ cuả Giles nói mà vào tấm thân tuyệt đẹp cuả anh ta. Và nàng ngạc nhiên sao chưa thấy cái cuả anh ta cương lên như nàng chờ đợi. Tại sao vậy? Vì nàng thiếu sót điểm nào? Hay vì chàng trai tuyệt đẹp đứng trước mặt nàng kia còn thứ gì đó chưa hoàn chỉnh? Không fải thế! Chàng vưà mới giảng giải cho nàng nghe. Thôi được, nàng sẵn sàng làm mọi thứ chàng yêu cầu.
Giles vẫn tiếp tục nói:
_ Hình như em chưa biết các thủ fáp để quyến rũ, kích thích đàn ông? Không sao, rồi sẽ đến lúc em biết. Nào, bây giờ ta hãy đi dần từng bước xem chúng ta cần những gì.
Alexandra nhìn Giles chờ đợi. Nàng cau mặt, đoán xem anh ta sắp làm gì, bởi anh ta cũng như đang suy tính. Rồi anh ta mỉm cười, đã tính toán xong, Giles cầm 1 tay nàng, kéo nàng đứng lên áp và người anh ta. Nàng để mặc cho Giles nhấc bổng nàng lên. Nàng chỉ lờ mờ tự hỏi Giles định đem mình đi đâu, nhưng nàng không quan tâm.
Giles mở 1 cánh cửa, vào 1 căn phòng nhỏ, kiểu như nhà khọ hắn bước vào, đóng cửa lại. Trong phòng này tối và nàng chỉ mờ mờ nhìn thấy Giles. Hắn với tay lên trần lấy xuống 1 dụng cụ gì đó. Rồi Giles kéo tay nàng lên, buộc 2 cổ tay nàng lại bằng 1 sợi dây thừng. Hắn ta làm gì vậy? Alexandra đột nhiên hoảng hốt.
_ Giles, ông làm gì vậy?
_ Suỵt! Em fải học cách hưởng khóai cảm cao nhất, khoái cảm tột cùng, đó là nỗi đau đớn.
Alexandra không hiểu, nhưng nàng thấy mình bị kéo lên cao sát tận trần. Hai cổ tay nàng đau đớn và nàng cam thấy như xương cổ tay bị trật ra. Hai chân nàng không còn đứng trên sàn nhà nưã mà lơ lửng giữa không trung. Tiếp đó Giles cầm 1 sợi roi dài bước lại gần nàng.
_ Ông làm gì thế, Giles?
_ Chúng tôi vẫn thường dùng thứ này để đánh nô lệ. Nhưng loại roi này có nhiều công dụng khác nữa. Tôi biết tất cả các công dụng đó. Em sẽ thấy tôi đánh em và em sẽ sung sướng đến tột độ. Rồi tôi sẽ dạy em cả cách đánh tôi nữa.
_ Đánh bằng sợi roi kia à?_ nàng thì thầm, hy vọng mình nghe lầm. Hay Giles điên? Nhưng đầu óc Alexandra mụ đi và nàng không còn suy nghĩ được gì tỉnh táo nữa.
Bây giờ Alexandra bị treo lên trần nhà bằng sợi dây buộc chặt 2 cổ tay lại với nhau. Giles xoay nhẹ nàng để cặp mông, bắp đùi cuả nàng hướng về fiá hắn, tùy theo tư thế nào hắn thích. Lúc này Alexandra hoàn toàn do hắn điều khiển. Nàng rú lên khi hắn quật roi đầu tiên lên da thịt để trần trụi cuả nàng. Hắn tiếp tục quật vào khắp thân thể nàng. Cơn thèm khát dâng lên, dâng lên trong người hắn. Mắt Giles sáng rực, nhìn da thịt Alexandra hằn đỏ lên dưới ngọn roi cuả hắn.
Alexandra vẫn thét lên đau đớn. Nhưng tiếng kêu thét cuả nàng kích thích mạnh hắn. Ôi, làn da nõn nà kia mới đẹp làm sao! Quật roi lên đó sướng tay biết chừng nào. Mồ hồi đã chảy ròng ròng trên mặt hắn. Lát sau khắp người hắn cũng nhễ nhại mồ hôi. Hắn quẳng roi xuống đất, ôm nàng, đỡ nàng xuống, cởi trói cho nàng. Hắn vác nàng mở cửa, sang phòng ngủ rồi quẳng nàng lên giường. Và hắn điên cuồng đi vào nàng. Động tác cuả hắn hối hả và bây giờ hắn đã lên đến đỉnh cao nhất cuả khoái cảm.
Khi đã hoàn toàn thoả mãn, hắn lăn sang 1 bên, thiếp ngủ ngay.
Nỗi đau đớn khủng khiếp làm Alexandra gần như ngất đi. Tuy thuốc vẫn chưa tan hết và đầu óc mụ mẫm, nàng vẫn hiểu được rằng nàng fải bỏ trốn ngay trước khi Giles thức dậy. Nhưng toàn thân đau đớn, khiến Alexandra cử động hết sức khó khăn. Nhưng bằng 1 cố gắng fi thường, nàng vẫn lê ra được khỏi giường.
Nàng fải cố gắng lắm mới đứng lên được và bám vào các bàn ghế nàng lê bước ra được đến cửa. Nàng ngoái đầu nhìn Giles, thấy hắn vẫn ngủ say như chết, vẻ thõa mãn hiện ra trên khuôn mặt khôi ngô cuả hắn.
Alexandra vặn chìa khoá. Tiếng "tách" vang lên trong toà nhà vắng lặng. Nàng vội ngoái đầu lại: Giles vẫn ngủ say. Nàng bước ra đóng cửa lại.
Alexandra hít 1 hơi thở daì, cố nén cơn đau vẫn rần rật trên khắp thân thể. Nàng fải đi khỏi đi, đi khỏi toà nhà này. Chốc chốc lại vấp ngã. Cuối cùng nàng cũng mò về được phòng nàng, bằng 1 sự cố gắng fi thường. Nàng hoang mang tột độ thấy khắp thân thể nàng đầy những vết roi rớm máu và lại không có mảnh vải nào che fủ. Nàng bước vào phòng và ngã vào tay bác da đen Ebba.
_ Ôi, cô bé! Tội nghiệp! Tiểu thư bị Giles hành hạ đau lắm fải không? Cậu ta đã làm như thế này với biết bao cô gái rồi. Ôi, tội nghiệp cô bé. Ta fải cao chạy xa bay thôi. Tôi vẫn lo rằng đến 1 lúc nào đó Giles hành hạ tiểu thư, nhưng không ngờ cậu ấy lại dám làm cô đau đớn nhường này. Ô, tội nghiệp cô bé quá!
Bác da đen dìu nàng lên giường. Bác ta vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm gì đó.
_ Lúc này Giles đang ngủ say không biết gì đâu! Nhưng ta fải đi ngay, kẻo hắn thức dậy mất, bác Ebba ạ_ Alexandra rên rỉ.
_ Nhưng trước tiên tôi fải rửa ráy cho cô đau. Để tôi bôi thuốc mỡ vào cho cô. May mà những vết roi không đến nỗi sâu lắm. Dù sao cũng fải bôi thuốc kẻo sẽ sưng lên đấỵ
_ Nhưng fải nhanh lên, kẻo Giles thức dậy mất. Có ngựa chưa?
_ Ngoài kia có xe và có ngưạ đầy đủ. Nhưng đấy là xe và ngựa cuả cậu Giles.
_ Nhưng bây giờ là cuả chúng ta, Ebba. Mà bác cũng không thể ở lại đây thêm được nữa đâu.
_ Tôi sẽ đi cùng với cô, tiểu thư yên tâm. Bây giờ tôi chạy đi lấy thuốc bôi cho cô.
Alexandra mở va li, lấy quần áo ra sẵn. Nàng mở tủ lấy cái lắc có tấm huy hiệu Thụy Điển bà Eleanor cho, nhét vào va li. Bây giờ thứ đó là tài sản quý nhất cuả nàng.
Ebba đã quay vào. Bác vội vã thoa thuốc mỡ lên những vết thương rớm máu trên người nàng. Xong, bác giúp nàng mặc áo váy. Lát sau 2 người đã xuống thang gác và ra ngoài sân trước. Khi trời bên ngòai khá lạnh làm nàng tỉnh táo lại. Và thuốc kích dục cuả Giles ép nàng uống cũng đã tan dần trong người nàng.
Ebba đã vào bếp lấy đồ đạc và bây giờ bác ta xách 1 chiếc vali to da đã sờn.
_ Ôi, bác đã đóng gói đồ đạc từ bao giờ đấy?_ Alexandra ngạc nhiên hỏi.
_ Tôi biết bà Eleanor chẳng sống được bao lâu nữa và bây giờ bà chủ đã mất thì tôi cũng không thể ở lại loà nhà này được nữa. Đây là toàn bộ đồ đạc cuả tôi. Ta fải lấy thêm ít thức ăn dự trữ nữa...
Alexandra vội nói:
_ Vậy bác vaò lấy đi. Tôi ở đây đóng cương cho ngựa.
_ Đúng thế. Nhưng cô làm được chứ, Alexandra?
_ Chắc là được. Tôi sẽ cố gắng. Nhưng bác vào lấy lương thực nhanh lên, kẻo Giles thức dậy là nguy đấy.
Bác da đen chạy vào bếp, Alexandra loay hoay 1 lúc mới lồng được dây cương vào 1 con ngựa kéo xa. Trong lúc làm, toàn thân nàng vô cùng đau đớn, nhưng chính nỗi đau ấy càng kích thích nàng fải trốn cho mau khỏi toà nhà khủng khiếp này.
Lát sau Ebba đã chạy ra, đồng thời Alexandra cũng đóng xong 2 con ngựa vào cỗ xe. Họ quăng 2 chiếc vali vào xe. Bác da đen Ebba ngồi trong xe còn nàng ngồi vào ghế xà ích. Vưà đúng lúc đó Giles chạy vọt ra. Trong đêm tối nàng nhình thấy 1 bóng đen và nhận ngay ra hắn. Lúc nàng đóng xe, 2 con ngựa hí vang đã đánh thức Giles.
Alexandra vội giật cương cho ngựa chạy, nhưng không kịp. Giles đã níu cương lại. Không cần suy nghĩ lâu, Alexandra tay đang cầm roi ngựa, bèn giang tay quât’ mạnh vào giữa mặt hắn. Giles rú lên đau đớn, ôm mặt lảo đảo.
Thế là nàng giật mạnh dây cương, 2 con ngựa chồm lên, kéo cỗ xe lao đi.
Nàng quay lại fiá sau, thấy Giles tay ôm mặt, đang lảo đảo đuổi theo. Nhưng cỗ xe đi mỗi lúc 1 xa và nàng thấy bóng hắn lẫn vào trong đám cây cối rậm rạp bên ngoài toà nhà.
Biển Tình Sóng Gió Biển Tình Sóng Gió - Jane Archer Biển Tình Sóng Gió