Bài Ca Tình Yêu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 16 -
ừ lúc trông thấy Nguyễn trong lễ cước của mình, và cũng từ lúc nghe Mạnh giới thiệu mối quan hệ giữa anh ta và Nguyễn, Phương Diễm cứ như người mất hồn.
Trời ơi! Sao ông trời lại khéo lá lay như thế? Tại sao Nguyễn và Mạnh không là những người xa lạ để cho cô có thể tìm được chút an bình trong cuộc sống, tuy rằng từ khi nhân lời lấy Mạnh là cô đã thấy mình không còn gì nữa trên cuộc đời này.
Nhưng ít nhất sẽ không có gì gợi nhơ cho Phương Diễm để cô có thể quên đi những ngày tháng ngọt ngào xưa cũ mà khép mình trong bổn phận của mình.
Vậy mà giờ đây, mối quan hệ buộc ràng giữa Nguyễn và Mạnh đã làm cho Phương Diễm choáng váng. Họ là anh em với nhau, tuy chỉ là anh em chú bác, nhưng làm sao tránh khỏi những cuộc gặp gỡ trong gia tộc. Nhưng khi ấy thì Phương Diễm làm sao có thể che giấu được tâm trạng của mình, khi mà tình yêu của cô dành cho Nguyễn tưởng đã giấy kín được trong một góc sâu thẳm của tâm hồn thì cứ dâng trào lên mãnh liệt khi nhìn thấy anh.
Rồi còn Nguyễn nữa! Ai dám bảo đảm rằng anh sẽ giấu kín được tâm trạng của mình khi mà anh yêu cô đến như thế. Phương Diễm tin chắc được điều đó khi mà từ lúc trông thấy Nguyễn, cô đã không thể nào rời mắt khỏi anh được. Nhìn thấy Nguyễn uống rượu như người điên, cô thấy lòng càng lúc càng rối ren. Làm sao để ngăn cản anh bây gio khi mà chỉ có cô là người biết rõ nguyên nhân gây ra chuyện đó.
Cứ thế, nỗi trăn trở bám theo Phương Diễm suốt buổi tiệc cưới, cho đến khi tiệc tàn. Và giờ đây, nỗi trăn trở đó đã theo cô vào tận đến phòng tân hôn.
Cũng may cho Phương Diễm, trong vai trò chú rễ, Mạnh đã chếnh chóng trong men say hạnh phúc của mình nên anh không nhận ra được điều bất thường nơi Phương Diễm, mà anh chỉ coi đó là những mệt mỏi và cô vợ yêu dấu của anh đang phải chịu đựng. Vì thế, ngay khi người khách cuối cùng vừa ra về, Mạnh đã nhanh chóng đưa cô về với tổ ấm hạnh phúc của mình.
Dìu Phương Diễm vào nhà, đứng trước cánh cửa phòng khép kín, Mạnh âu yếm quay sang Phương Diễm:
-Em nhắm mắt lại đi!
Phương Diễm ngạc nhiên:
Đdể làm gì hở anh?
-Thì em cứ nhắm mắt lại sẽ biết ngay mà!
Mạnh không nói lý do, anh chỉ cười và trả lời với Phương Diễm như thế.
Phương Diễm thấy mệt mỏi, cô cũng không muốn đôi co với Mạnh làm gì nên cô ngoan ngoãn làm theo lời anh. Đợi cô nhắm mắt lại, Mạnh khom người bế xốc cô lên khiến Phương Diễm hốt hoảng vội ôm chầm ngang lưng anh. Tình cờ, cô đã tạo nên một sự gắn bó thật nồng ấm với người chống vừa cưới của mình.
Vừa bế Phương Diễm vào phòng. Mạnh vừa cuối xuống hôn lên môi Phương Diễm. Chỉ ba bước sải dài, Mạnh đã đi hết chiều ngang căn phòng và đưa Phương Diễm đến chiếc giường cưới của hai người.
Đặt Phương Diễm xuống tấm nệm dày, Mạnh không buôn cô ra m` anh nhoài người theo, vòng tay anh vẫn không buông lỏn một chút nào.
Mặt Phương Diễm đỏ bừng dưới ánh đèn sáng, cô ấp úng:
-Em... em... ngộp thở quá hà!
Hiểu ra, Mạnh bật cười. Anh chống tay ngồi dậy và đỡ Phương Diễm lên:
-Tại anh yêu em quá thôi mà. Nào dậy đi, anh giúp em thay áo rồi tắm một cái cho khỏe. Em mệt lắm rồi đó.
Phương Diễm cũng ngồi dậy, cô lườm Mạnh một cái:
-Giờ mới biết là em mệt hở?
Búng nhẹ lên chóp mũi Phương Diễm một cái, Mạnh tình tứ hỏi:
-Vậy bây giờ có cần anh tắm cho em không?
Phương Diễm nguấy đầu sang một bên:
-Không cần đâu, tư em làm được rồi.
Vừa nói, cô vừa thả chân xuống gạch. Nhưng chiếc áo cưới dài thậm thượt giằng kéo khiến cô lại ngã nhào xuống nệm. Đỡ cô ngồi lên, Mạnh lại bật cười:
-Vậy mà nói là không cần. Thôi để anh giúp thay áo vậy.
Vơ vạt áo lòa xòa cho gọn lại, Phương Diễm vội nhảy xuống đất. Cô chạy nhanh vào phòng tắm để lại sau lưng ánh mắt mê đắm của Mạnh và tiếng dặn với theo của anh:
-Quần áo của em anh đã máng sẵn rồi đó, em nhớ tắm nước nóng kẻo bệnh nha Diễm.
Phương Diễm làm thinh không trả lời. Cuộc sống vợ chồng của cô hôm nay mới bắt đầu. Nó hoàn toàn mới mẻ khiến cô hơi bối rối. Nhưng tình cảm nồng nàn của Mạnh dành cho cô khiến cô cũng thấy cảm động. Vả chăng, chẳng phải cô đã tự hứa với mình là hãy quên đi mọi điều trong quá khứ để toàn tâm toàn ý dối với anh đó sao!
Khi Phương Diễm trở ra thì Mạnh củng đã qua phòng bên cạnh tắm xong. Anh nằm dài trên giường, hai tay anh đang rộng đợi chờ. Thấy cô trở ra, anh gọi nhỏ:
-Tới đây với anh!
Cúi xuống sát mặt Phương Diễm, Mạnh gọi nhỏ:
Điễm ơi!
Tiếng gọi của Mạnh tha thiết quá. Phương Diễm mở choàng mắt ra, anh mắt Mạnh đang nhìn cô như có một ngọn lửa đang cháy bỏng khiến cô chợt rùng mình. Mạnh phủ lên Phương Diễm những nụ hôn nồng nàn dài như không muốn dứt. Phương Diễm nhắm nghiền hai mắt lại, cô buông xuôi cuộc đời mình treo dòng xoáy của cuộc đời.
Giữa lúc tình yêu thăng hoa, hai giọt nước mắt ứa ra hai bên khóe mắt Phương Diễm, và từ một góc tần cùng trái tim Phương Diễm đã bật ra một tiếng gọi đớn đau:
-Nguyễn ơi!
Mạnh bàng hoàng khi nghe tiếng gọi thoát ra từ miệng vơ. Anh khựng người lại một thoáng rồi buông Phương Diễm ra, anh chống tay chồm lên nhìn thẳng vào mặt cô.
Thái độ của Mạnh làm Phương Diễm lấy làm lạ. Cô mở choàng mắt ra nhìn chồng.. ánh mắt nghiêm lạnh của Mạnh đang chiếu thẳng vào mắt cô là Phương Diễm chợ rùng mình. Cô ngập ngừng hỏi nhỏ:
-Anh sao vậy?
Mạnh không trả lời câu hỏi của Phương Diễm, mà anh lại hỏi một câu thật lạ:
-Em có yêu anh không?
Phương Diễm ngạc nhiên nhìn Mạnh lần nữa, cô hỏi lại:
-Sao anh lại hỏi em như thế?
Mạnh nhấn mạnh lại điều mình yêu cầu:
-Anh hỏi thì em cứ trả lời đi đã.
Ngập ngừng một phút, Phương Diễm quyết định không nói thật những gì đang chất chứa trong lòng mình. Cô nén tiếng thở dài thật nhẹ:
-Anh hỏi thì em phải nói, chư lẽ ra điều này thì anh phải biết chứ. Vì nếu không yêu anh thì em không ở đây giờ phút này đâu!
Mạnh dấu tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là vừa rồi anh đã nghe lầm. Và hẳn là Phương Diễm đã buột miệng nói ra một điều gì đó với anh, nhưng anh đang chìm trong tình yêu tuyệt vời nên không nghĩ ra chứ gì?
Và Mạnh quên đi điều anh vừa chợt nghe thấy.
Mạnh có thể không để ư, nhưng Phương Diễm thì không thể nào quên được điều đã xảy ra ngay trong đêm tân hôn của mình. Cô hiểu, mình không thể nào quên được Nguyễn, vì đó là người duy nhất mà cô yêu thương. Mãi cho đến bây giờ, Phương Diễm mới nhận ra được sự sai lầm của mình. Nhưng ván đã đóng thuyền rồi, cô làm sao để có thể sửa chữa được sai lầm của mình.
Vì thế, ngay trong tuần trăng mật, Phương Diễm đã không thể nào thoát ra khỏi nỗi trầm uất. Dù cho Mạnh thương yêu cô đến đâu chăng nữa, và dù cho cô có cố gắng đến mấy để có thể quên đi nỗi đau của mình thì mọi điều vẫn còn đó, thật rõ ràng trong tâm trí cô như mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.
Lúc nào trong đầu Phương Diễm cũng bị ám ảnh bởi hình ảnh Nguyễn ngồi cô đơn giữa đám đông với ly rượu trên tay, và cái dáng anh nghiêng ngả bước đi khi tiệc sắp tàn cứ hiện diện mãi trong tâm trí cô.
Và rồi, với một người tinh tế như Mạnh, anh không thể nào không nhận ra được thái độ khác lạ của Phương Diễm. Mạnh không hỏi han gì cô, nhưng anh ầm thầm theo dõi. Và cái tên nào đó mà anh thoáng nghe trong đêm tân hôn lại hiện về trong đầu anh.
Không để lộ ra cho Phương Diễm biết là trong lòng chứa đầy nỗi nghi kỵ, và đã tự nhủ là phải giữ nguyên thái độ âu yếm thương yêu đối với vợ. Nhưng trong lòng Mạnh, sự ghen tuông cứ như một vệt dầu loang, ăn dần ăn mòn niềm hạnh phúc của anh. Vì thế, đột nhiên anh trở nên lầm lì ít nói. Nghĩ là chồng bận rộn công việc nên mới trở nên như thế, Phương Diễm không hỏi han gì, nhưng cô chú ư săn sóc anh hơn. Thế nhưng Mạnh không lấy đó làm vui mà anh lại nghĩ vì có lỗi với anh nên vợ mình mới có những hành động như thế, anh lại càng thấy bực dọc hơn.
Hôm nay, Mạnh trở về nhà trong nỗi bực tức đang tràn ngập trong bụng. Dù anh đã cố tìm đủ mọi cách để phá công việc của Nguyễn. Vậy mà không hiểu sao, anh ta cứ thành công. Mới sáng nay thôi, anh ta đã kư được một hợp đồng mà Mạnh có nằm mơ cũng không nghĩ được tới nó.
Một bản hợp đồng có giá trị lâu dài với những điều kiện thật ưu đãi dành cho Nguyễn đã làm Mạnh tức điên lên được. Nhưng anh không làm gì được vì hình như Nguyễn đã biết những âm mưu của anh và đã đề phòng đến mức tối đa. Ngay cả người mà Mạnh gài vào để theo dõi những hoạt động của Nguyễn cũng đành phải bó tay trước những việc anh ta đang làm.
Cánh cổng đóng kín khiến Mạnh bực tức, dù rằng chuyện này hết sức bình thường. Vì làm sao Phương Diễm biết được là anh về giờ nào mà mở cửa cho anh?
Nhấn một thiếng kèn xe thật dày, Mạnh vòng tay trên volan chờ đợi. Thời gian chờ đợi càng làm Mạnh bực bội khó chịu. Phương Diễm làm gì mà lâu thế nhỉ? Cô ta chỉ có mỗi việc là ở nhà cơm nước và chờ anh trở về thôi mà cũng chậm chạp. Hay là đang bận nói chuyện với thằng đó? Cái ư nghĩ vừa lóe lên đã đeo bám ngay lấy tâm trí Mạnh. Cũng dám lắm chứ! Bây giờ phương tiện tối tân, có điều gì mà không làm được đâu?
Càng chờ đợi, Mạnh càng sốt ruột. Anh lại nhấn thêm một tiếng kèn dài nữa. Nhưng tiếng kèn của anh chưa dứt thì cánh cổng đã được mở ra. Phương Diễm đang đứng sau cánh cổng với một vẻ ngạc nhiên. Nhưng cô không nói gì mà chỉ lặng lẽ nép người sang một bên để Mạnh phóng xe vào.
Không thèm nhìng Phương Diễm lấy một cái, Mạnh cho xe phóng thẳng vào sân, mặc cho cô lủi thủi đóng cổng. Để nguyên cả giày nơi chân chứ không thèm cởi ra nơi cửa như mọi khi, Mạnh đi thẳng vào phòng khách. Ném mạnh chiếc cặp trên bàn, anh thả người thật mạnh xuống ghế bành rộng, tựa vào lưng ghế ngửa đầu nhìn lên trần và thuận chân gái luôn cả hai chân với nguyên giày vớ lên bàn.
Vừa đi vào phòng khách, tư thế khó coi của Mạnh khiến Phương Diễm chú ư. Có bao giờ Mạnh ngồi như thế đâu nhỉ? Anh luôn luôn là một người rất ngăn nắp cơ mà!
Bước lại bên chồng, Phương Diễm nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh mệt lắm hở?
Mạnh im lặng không trả lời, anh nhắm mắt lại như muốn ngủ. Không hiểu sao, Phương Diễm đứng thừ ra một lúc.
Rồi như nghĩ là Mạnh mệt mỏi vì công việc nên mới có thái độ như thế, Phương Diễm không hỏi han nữa. Cô ngồi xuống nhẹ nhàng cởi giày ra cho chồng.
Đang nhắm nghiền hai mắt, cảm giác hai chân bị động đậy làm Mạnh mở choàng mắt ra. Thấy công việc Phương Diễm đang làm, thay vì cảm động vì hành động đó của vợ thì anh lại đâm ra cáu kỉnh. Hất mạnh chân một cái cho tay Phương Diễm văng ra, Mạnh gắt lên:
- Lui ra, ai khiến mà làm.
Phương Diễm sững sờ trước thái độ của Mạnh. Cô cứ ngẩn người ra nhìn chồng mà không nói được tiếng nào. Một thoáng sau, Phương Diễm đứng dậy. Cô nhẫn nhục đi vào bếp pha cho chồng mộy ly nước chanh và khi trở ra, một tay bưng ly nước tay kia cô cầm theo chiếc khăn mặt mát lạnh để anh lau mặt.
Ra đến bên Mạnh, Phương Diễm ngần ngừ một chút rồi cô khẽ khàng ngồi xuống bên anh, nhỏ nhẹ nói:
- Anh Mạnh này, anh dậy uống nước chanh rồi lau mặt cho mát đi anh.
Mạnh làm thinh không trả lời, hai mắt anh vẫn nhắm như người đang ngủ. Nhưng Phương Diễm biết là anh vẫn cò thức, vì nhìn hai chân anh vẫn lắc lư theo một điệu nhạc mơ hồ nào đó thì cô đã có thể khẳng định được suy nghĩ của mình.
Ngừng lại một chút, Phương Diễm lại nói tiếp:
- Em để nước đây cho anh nha, có cái khăn lau mặt nữa đó. Em vào chuẩn bị dọn cơm đây.
Lần này thì Mạnh không nín thinh nữa. Phương Diễm vừa nói xong chưa kịp đứng lên để thực hiện lời mình nói thì mạnh đã vùng ngồi ngay dậy, quát to:
- Cơm nước cái gì? Lúc nào cũng chỉ cơm với nước! Bộ tôi về cái nhà này chỉ để ăn với uống thôi hả?
Phương Diễm sững sờ nhìn Mạnh. Cô không ngờ anh lại thô lỗ đến như vậy. Cô vẫn đang làm cái việc bình thường mỗi ngày thôi mà, vậy thì tại sao anh lại nổi nóng lên như thế nhỉ?
Trong khi đó, Mạnh lại tiếp tục ngả người ra ghế làm thinh. Dường như anh không muốn nói chuyện với vợ, vì thế mới chỉ nói một câu thôi, anh cũng đã thấy bực bội với chính mình lắm rồi.
Qua phút bất ngờ, Phương Diễm đã kịp trấn tĩnh lại và nhìn Mạnh chăm chú. Không hiểu anh ta có ư gì nữa đây. Thật là khổ, có một ông chồng tính khí thất thường như thế này thì đúng là không biết đâu mà lần. Nhưng mà thôi, ai bảo mình làm vợ người ta làm chi, đành phải cố mà chịu thôi.
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, Phương Diễm lại thấy tủi thân. Cô ấm ức khi nghĩ rằng Mạnh thật là quá đáng. Cô đã làm gì cho anh ta giận đến như thế? Suốt ngày, anh ta nhốt cô trong chiếc lồng son như thế này thử hỏi chưa vừa bụng anh ta sao? Cô cũng là một con người có ước mơ, có tâm hồn chứ không phải là một thứ đồ vật vô tri vô giác đâu mà anh ta cứ muốn biến cô thành một thứ đồ cổ trong nhà. Vậy mà khi cô muốn đi làm thì anh lại tìm đủ mọi cách để ngăn cản cô, ngay cả việc vào làm trong công ty của chồng cô cũng không được phép cơ mà.
Càng nghĩ, Phương Diễm càng thấy ấm ức. Dù cô đã mím môi lại thật chặt để cố ngăn, thế mà nước mắt cứ tuôn thành dòng trên mặt. Cô tấm tức nói:
- Vậy chứ anh còn muốn gì nữa? Em ở trong cái nhà này cũng giống như cái thứ người làm của anh mà thôi. Suốt ngày anh không cho em đi đến đâu, chỉ biết ru rú trong nhà thì chỉ có mỗi việc nấu cơm chờ anh về mà hầu anh chứ em còn biết làm gì nữa?
Mạnh bật người dậy. Anh nhìn Phương Diễm chăm chú. Anh không ngờ cô vợ của mình trông yếu đuối như vậy mà hôm nay dám lên tiếng phản đối anh.
Quắc hai mắt lên, Mạnh lớn tiếng:
- Ai cấm đoán cô, cô có chân thì muốn đi đâu thì cứ việc đi chứ nào có ai giữ chân cô lại bao giờ?
Phương Diễm đưa tay quẹt dòng nước mắt, cô ấm ức:
- Anh không giữ chân em nhưng mà anh đâu có muốn em ra ngoài đâu. Mỗi khi đi đâu về là anh hạch hỏi như là em ra ngoài làm một điều gì sai trái vậy. Em cũng có lòng tự trọng chứ nào phải đứa con nít mà anh muốn quản lư như thế nào cũng được?
Mạnh ngẩn ra nhìn vợ. Anh phải công nhận là những điều cô nói hoàn toàn là có lư. Đúng là trước đây, mỗi khi Phương Diễm ra ngoài, anh thường hỏi han xem cô đi những đâu, và gặp những ai. Nhưng đó chỉ là vì anh quan tâm cô mà thôi mà.
Nhưng Mạnh không giấu được là anh có làm như thế cũng chỉ vì anh ghen với cô, anh chỉ muốn biết vợ anh có những mối quan hệ như thế nào với cuộc sống bên ngoài, với những người mà anh không biết mà thôi. Vả lại, Mạnh cũng không muốn để cho vợ mình ra ngoài một mình, anh chỉ muốn rằng khi nào cô ra ngoài thì khi đó phải luôn có anh bên cạnh.
Cái tên mà Phương Diễm gọi trong đêm tân hôn cứ ám ảnh mãi Mạnh không thôi. Dù rằng không nghe rõ được cái tên đó là gì, nhưng điều đó lại càng làm cho lòng ghen tuông của Mạnh càng thêm sục sôi khiến anh luôn nghi ngờ những gì đang xảy ra chung quanh vợ anh.
Phương Diễm vẫn đứng khóc khiến nỗi bực dọc lại trào lên trong lòng Mạnh. Nhìn cô vợ yếu đuối của mình, Mạnh cũng thấy bất nhẫn, nhưng anh không muốn để cho Phương Diễm biết được điều đó. Anh quát to:
- Nhà này có ai chết mà cô cứ khóc mãi thế. Thật là chán, vợ con người ta thì đem tới cho chồng sự vui tươi nhẹ nhàng. Còn vợ con của tôi thì sao mà chán quá, chỉ biết khóc lóc và oán trách thôi. Cô cứ ở đó mà khóc đi, tôi kiếm chỗ nào thanh thản tôi ở cho nhẹ nhàng tâm trí. Cô cứ ở đó mà khóc cho đã đi!
Nói xong, Mạnh đứng phắt dậy, vơ chùm chìa khóa trên bàn, anh đùng đùng bước đi không để cho Phương Diễm kịp phản ứng. Hành động của Mạnh bất ngờ quá, đúng là Phương Diễm không kịp phải ứng thật. Cô chỉ còn biết đứng chết lặng giữa nhà mà nhìn theo xe của Mạnh phóng vội ra đường. Mọi cảm giác của cô hầu như đã biến mất. Để rồi Phương Diễm cứ đứng yên như thế mà không thể suy nghĩ được điều gì trong đầu.
Bài Ca Tình Yêu Bài Ca Tình Yêu - Hoàng Kim