Ám Ảnh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 15
ột tiếng thét rùng rợn phá tan sự im lặng, rồi một tiếng nữa, tiếp theo là tiếng khóc. Niki nín thở. Trừ một vài vở kịch thí nghiệm ở trường đại học, cô chưa hề đi xem kịch ở nhà hát. Cô không có cơ sở nào để so sánh buổi biểu diễn vỡ kịch Medea do Dimitri đạo diễn. Rạp hát ở đây nhỏ, phông màn đơn sơ chỉ gồm có vài cái cột bằng cạc tông sơn phết, đa số diễn viên là người trẻ tuổi, kể cả những người đóng vai ông bà già, lần đầu xuất hiện trên sân khấu ở New York. Thế nhưng cũng đủ để Niki bị mê hoặc, thu hút và đưa về Hi Lạp cổ đại, ở đó một bà hoàng nổi điên vì bị tình phụ bởi đức ông chồng đang đi chinh chiến, nên bà ta tìm cách trả thù một cách khủng khiếp.
"Ôi khốn nạn! Ôi đau đớn!" Tiếng một người đàn bà từ sau sân khấu vọng ra.
Một bà vú dẫn hai đứa bé trai chạy ngang qua sân khấu để trốn. Bà bảo chúng nó với giọng khẩn trương: "Chạy nhanh đi các cháu và hãy trốn thật xa. Mẹ các cháu đang nổi giận. Các cháu hãy cẩn thận trước con người kiêu hãnh ấy đang điên cuồng và tức tối…"
Sau khi màn đã hạ xuống che khuất bà Medea không chút hối hận vì đã trả thù người chồng không chung thủy bằng cách giết cả tình địch và hai đứa con ruột của bà, Niki còn ngồi sững sờ.
Alexi hích củi chõ vào cô và nói nhỏ trong bóng tối.
- Trời đất, Niki! Em hãy vỗ tay… bằng không sẽ phải trả lời với cha tôi. Ông đã trở ra sân khấu và đang nhìn qua kẽ hở ở tấm màn để xem ai không hoan hô thiên tài của ông và liệu cách trả thù đấy.
Niki cười ồ và vỗ tay theo. Đèn trần bật sáng, Alexi cầm tay cô và hai người vào hậu trường để ra mắt người đạo diễn.
Đây là lần thứ tư họ hẹn nhau đi chơi từ khi gặp lại nhau cách đây ba tuần lễ. Anh đã gọi điện thoại ngay cho cô, nhưng Niki đã hẹn lại cuối tuần sau, viện cớ phải học thi mấy môn. Cô vẫn còn đang đấu tranh nội tâm. Một mặt cô sốt ruột muốn gặp anh. Mặt khác cô lo sợ, vì biết rằng, càng gặp nhau nhiều, càng chắc chắn anh sẽ trông chờ nhiều hơn là chỉ cầm tay nhau… rồi nhiều hơn chỉ là hôn nhau.
Mấy lần đi chơi trước, họ đã ăn chung ở những tiệm ăn rẻ tiền ở đoạn trên đại lộ Broadway, gần trường đại học Barnard,
đã xem phim với nhau… và đã học bài chung với nhau. Nhưng lần nào, Niki cũng đã giả vờ tiếc để từ chối khi Alexi ngỏ ý muốn đưa cô về căn hộ gần quảng trường Washington. Cô đã lấy cớ vì phải đi suốt quãng đường từ trung tâm thành phố mới đến chỗ có căn hộ của anh ta.
Nhưng khi cô nhận lời mời của Alexi đi xem vở kịch do cha anh đạo diễn, cô đã không nghĩ xa hơn nên không ý thức được vở kịch ấy diễn ra ở một rạp hát xế đại lộ Broadway, gần nơi Alexi ở. Nếu bây giờ anh ta đề nghị cô về căn hộ của anh, cô chỉ có thể từ chối bằng cách thẳng thắn thú nhận rằng, dù cô bị anh thu hút đến thế nào, cô cũng không bao giờ mạo hiểm để rồi lâm vào tình trạng bị quyến rũ. Cô băn khoăn không biết anh ta có vì vậy mà hết chú ý đến cô không.
Sau sân khấu là một hành lang hẹp, hai bên có những phòng thay đồ nhỏ xíu, giống một khu hang thỏ. Alexi dẫn cô chen qua đám người đi chúc mừng và những diễn viên còn để phấn son chưa lau hết, đến một cánh cửa có đề tên IVANOV. Anh khẽ gõ cửa, rồi bước vào.
Dimitri đang ngồi ở ghế, soi mình trong một tấm gương ba lá, có đèn chiếu vào sáng choang. Ông đang nói một tràng tiếng Nga với bóng ông trong gương, nhưng nín lặng khi thấy người con trai đi vào.
- Niki muốn đến thưa cha, cô ấy rất thích vở kịch - Alexi nói và đẩy Niki ra trước.
Dimitri gật đầu và buồn rầu nói:
- Buổi diễn chưa phải là xuất sắc. Ta vừa mới tự trách mình. Bổn phận của người đạo diễn là phải để ý biết lúc nào các diễn viên thấm mệt và nhàm chán.
- Nhưng cháu rất thích. Cháu thấy không có chút gì là nhàm chán cả.
- Cháu thích à? - Ông thở dài, rồi chồm tới nói với giọng cứng rắn hơn - Nhưng nó có làm cho cháu nghĩ rằng phải nhảy lên sân khấu bảo vệ hai đứa bé vô tội không? Nó có làm cho cháu xúc động dữ dội không?
Dẫu Niki có thể tìm được câu trả lời, Dimitri rõ ràng không chú ý muốn nghe. Ông đã xoay ghế lại và buồn bã nhìn trừng trừng vào bóng mình trong gương.
- Không, vở kịch đã không làm cho khán giả xúc động mãnh liệt. Ngươi đã thất bại Ivanov. Ngươi có tội nặng với kịch nghệ, ngươi đã có tội bất cẩn, lơ là, kiêu căng, lười biếng…
Ông nói tiếng Nga và vung tay chỉ trỏ vào mình.
Alexi chồm tới giữa ông và bóng ông trong gương để từ giã cha.
- Con sẽ đến thăm khi cha về.
Alexi giải thích với Niki rằng Dimitri được mời làm đạo diễn cho một đoàn kịch nói trong một chuyến trình diễn các vở kịch của Chekhov ở miền Trung Tây.
- Tiếng tăm của cha tôi đang lan rộng, em thấy chưa.
- Hà! - Dimitri nói giọng chế giễu - Ở nơi ta đến trình diễn, có lẽ họ tưởng vở Con Hải Âu là một vở kịch viết cho trẻ con và chỉ có ta chịu đòn cho vở ấy.
- Cha ơi, cha là nghệ sĩ, cha đừng hạ mình như thế.
- Sau khi đã cho phép những điều xảy ra trên sân khấu tối nay, ta còn là nghệ sĩ nữa không? Đáng lẽ người ta nên đem ta đi bắn bỏ. - Ông lại hét lên vào bóng mình trong gương - Người đáng bị đầy đi Xêbiri!
Alexi đưa ngón tay lên môi và kéo Niki ra ngoài. Cô ngần ngừ một lát, vì sợ tỏ ra vô lễ, nhưng Dimitri hình như đang mê mải nhiếc mắng mình.
Khi ra hành lang, cô hỏi:
- Ông thường làm như vậy không?
- Nói một mình? Suốt ngày. Cha tôi thường ưa ngồi một mình và tự chỉ trích mình, hơn là bị ai khác phê bình. Theo tôi, ông ấy là nghệ sĩ duy nhất thật tình không thèm để ý đế ý kiến của các nhà phê bình nói về ông.
Họ bước ra một đường hẻm. Alexi nói tiếp:
- Có lẽ họ biết vậy, vì ít khi họ chê thậm tệ. Nhiều nhất là họ bảo rằng ông "kỳ dị" hay "bất ổn"… và ông là người đồng ý với họ trước tiên.
- Thật là tuyệt vời khi ta quan tâm đến một cái gì nhiều như vậy.
Niki nói với vẻ ao ước. Hai người đang đi thong thả trên một con đường trong làng Greenwich, khí trời ban đêm ẩm và trong lành.
Alexi nghĩ ngợi một lát, rồi nói:
- Theo tôi, việc đó không do sự quan tâm. Mỗi khi cha tôi bắt đầu đạo diễn một vở kịch mới, nói đúng hơn là ông bị ám ảnh. Ăn, uống, ngủ cũng chỉ nghĩ đến vở kịch. Không có cái gì làm cho ông rứt ra được, trừ khi là một vở mới khác. Em biết tại sao ông bỏ nước Nga không? Bởi vì người ta không cho ông đao diễn đúng như ông muốn. Theo tôi, sự tận tụy với kịch nghệ là cái nghiệp của ông, giống như Medea bị ám ảnh bởi ý nghĩ phải hủy diệt Jason, cho dù điều đó có nghĩa là phải giết chết những đứa con ruột của mình. Một ngày nào đó sự say mê kịch nghệ của cha tôi sẽ hủy diệt ông. Như đã hủy diệt gia đình tôi.
Cô vẫn với vẻ khao khát và thán phục:
- Tuy nhiên, sự dính líu hoàn toàn như thế, sự đam mê như thế…
- Em chưa bao giờ cảm thấy đam mê cái gì hay sao, Niki?
- Có lẽ có một thứ. Tôi đã rất thích môn nhảy xuống nước và mong ước trở nên nhảy đẹp như bà ngoại tôi.
- Vậy tại sao em không nhảy?
Dẫu thích ở cạnh Alexi, Niki chưa bao giờ làm điều gì để có thể bị mất an toàn như là chia xẻ những bí mật của cô với anh, hoặc mong chờ anh dính líu tình cảm với cô. Nhưng lần này cô kể hết cho anh nghe câu chuyện tại sao cô đã ngừng nhảy. Sau khi cô kể xong, anh khẽ quàng tay ôm siết cô vào người trong khi họ đang đi bộ. Anh nói:
- Nếu lúc đó có tôi, chuyện đó có lẽ đã không xảy ra. Có lẽ tôi đã làm bất cứ gì để em khỏi bị đau khổ, để em không bị mất cái gì em quan tâm đến…
Cô nhìn Alexi và tin lời anh nói, vẻ mặt của anh để lộ sự đau khổ sâu sắc chia xẻ với cô, làm cô muốn xoa dịu nỗi thất vọng của anh. Cô nói:
- Thật ra cũng không quan trọng. Bây giờ nhìn lại, tôi có thể thấy rằng tôi không có hy vọng gì đạt được tiêu chuẩn trong môn nhảy nước ấy.
- Chưa biết chừng được. Nhưng bây giờ em hãy để tôi chia xẻ một trong những sự đam mê với em. Tôi hứa rằng không có gì tội lỗi lắm đâu.
Anh dẫn cô đi về hướng đông, qua mấy dãy phố đến một khu định cư của người Ukraina từ đầu thế kỷ. Ở đó còn có một tiệm cà phê có bán thức ăn Nga. Alexi dẫn Niki vào một tiệm ăn nhỏ nhất và đơn sơ nhất.
Một bà già tóc nhuộm đỏ vội vàng bước ra chào Alexi, vừa ôm chầm lấy anh và hôn anh, vừa nói liếng thoắng bằng tiếng anh. Alexi giới thiệu bà ta với Niki là bà chủ quán. Bà chú quán đưa hai người đến một cái bàn ở trong góc nhà, chỉ có một ngọn nến chiếu sáng. Một băng nhạc Balalayka từ bên trong vọng ra khe khẽ, rồi những đĩa thức ăn bắt đầu được dọn lên, gồm trứng cá hồi và thịt bò viên kiểu Nga. Có một bình rượu vodka ngâm nước đá lạnh ngắt.
Dù là đầu bếp giỏi như bà Helen, những món ăn Nga bà nấu chưa bao giờ ngon như món Niki ăn hôm nay. Alexi nói:
- Cha tôi đã dẫn tôi đến đây sau khi tôi đã làm lành với ông. Trước đó tôi ở với mẹ tôi. Bà ở Hartford, tiểu bang Connecticut và tự kiếm sống bằng cách dịch sách tiếng Nga cho các nhà xuất bản, đến bây giờ bà vẫn chưa tha thứ cho cha tôi. Nhưng tôi không thể giận lâu được. Tôi luôn luôn cho rằng, không phải ông đã bỏ tôi mà ông chỉ đi theo sự đam mê kịch nghệ của ông và tôi biết chắc giữa ông và tôi giống nhau nhiều như thế nào khi ông đưa tôi đến quán rượu nhỏ của bà này. Bởi vì Niki ạ, ăn ngon là một đam mê của tôi và đây là chỗ có món ăn như vậy ngon nhất bên ngoài nước Nga. Bà ngoại của bà chủ quán xưa kia làm việc trong ban nấu bếp của Sa Hoàng. Theo bà nói, những công thức nấu bếp đã được truyền lại cho mẹ bà ta và rồi cho bà ta.
Câu chuyện mẹ truyền cho con trong gia đình làm cho Niki trở nên suy tư và gợi lên những ký ức về việc đã nấu ăn chung với mẹ cô, những ký ức mà cô tưởng đã phai nhạt như những tấm ảnh quá cũ. Cô đã từng có cảm tưởng tình yêu đã tàn phai trong đời cô cùng với những ký ức ấy. Nhưng với Alexi ở bên cạnh, cô bắt đầu cảm thấy cái đó không đúng.
Lần đầu tiên, chính cô đưa tay ra trước cầm bàn tay anh. Đôi mắt đen láy và long lanh dưới ánh nến của anh nói với cô rằng, anh biết cô đã để cho anh bước qua một ranh giới mà cho đến nay còn bị cấm.
Bữa ăn kết thúc bằng bánh ngọt, cà phê đen và một ly rượu mận rất mạnh, làm Niki cảm thấy ruột gan cháy phừng lên. Sau khi tất cả bát đĩa đã dọn và các ly tách đã cạn, Alexi hỏi:
- Niki ăn có ngon không?
- Tôi chưa từng ăn bữa ăn nào ngon như thế này.
- Niki à, chúng ta sẽ còn ăn nhiều bữa nữa, đó là đam mê của tôi mà tôi sẽ chia xẻ với em.
Anh trả tiền và hai người ra về, Niki hơi chếch choáng, nên phải tựa vào Alexi và có cảm giác như mình trượt đi nhiều hơn là bước.
Một chiếc taxi chạy ngang qua, Alexi gọi. Sau khi lên xe, anh bảo tài xế lái ngược lên trường đại học Barnard. Nhưng cô bảo:
- Không, tôi muốn ở lại với anh.
Anh nhìn cô vẻ không tin, thì cô mỉm cười và nói thêm:
- Để chia xẻ nhiều hơn nữa sự đam mê của anh.
Căn hộ của Alexi chỉ có một phòng ở một tòa nhà ba tầng, đi lên cầu thang bằng một con đường ngắn tên là hẻm Minette, gần quãng trường Washington. Vào trong phòng, anh bật công tắc cái bóng đèn duy nhất lên và cô dừng lại ngưỡng cửa, nhìn bao quát cả căn phòng. Giữa phòng kê một bàn giấy lớn vừa để ăn vừa để học; sát vách là một cái giường đôi có thành bằng gỗ dày. Hai cái ghế xếp kiểu cũ, như thường thấy trên boong tàu viễn dương, để ở hai góc phòng đối diện nhau, trên mặt trải tấm chăn. Trên sàn có một tấm thảm Ba tư đã mòn hết. Giống như Alexi, chỉ một vài nét là đủ để căn phòng của anh có một phong thái đặc biệt. Niki cảm thấy dễ thoải mái. Anh nói:
- Tôi mời em uống một ly rượu, được không? Tôi để sẵn trong tủ lạnh một chai rượu sâm banh để chúng ta uống.
- Anh biết tối nay tôi đến à?
Anh mỉm cười đến bên cô:
- Tôi hy vọng một ngày nào đó em sẽ đến. Tôi cất chai rượu đã bốn tuần nay - ngay ngày hôm sau khi gặp lại em. Một hình thức cầu nguyện, em biết không, như dâng cúng cho thần thánh…
Cô mỉm cười lại và hai người quàng tay ôm nhau.
- Anh có phiền lòng không, nếu em không uống? Em đã uống nhiều rượu vodka… và rượu mạnh.
- Tại sao anh phiền lòng? Lời cầu nguyện của anh đã được thỏa mãn.
Anh cúi xuống và hai người hôn nhau cuồng nhiệt. Anh vừa gọi tên cô vừa chạm tay lên người cô, mở cúc áo và váy cô ra. Cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác của hai bàn tay anh vuốt ve ngoài da cô thật dịu dàng. Áo và nịt vú của cô đã cởi ra, da thịt để trần của cô bị đầu ngón tay anh kích thích, anh ngậm đầu vú của cô vào miệng, làm cô nấc lên rồi thở ra một tiếng rất dài, dấu hiệu của sự đầu hàng. Và đồng thời cô cảm thấy tự do một cảm giác được tự do đến chóng mặt và khoái trá, như thoát khỏi sự giam hãm đã nhiều năm trong sự sợ hãi, làm cho cô không biết tình yêu là gì.
Anh ẵm cô lên và đem cô vào giường. Trong khi anh cởi hết áo quần của cô, cô ngước lên và nhìn vào gương mặt điển trai của anh, với đôi mắt long lanh. Cô nói:
- Anh đẹp lắm.
Anh cười:
- Còn em, em giành nói những lời đáng lẽ do anh nói, Nikuschka (Cách gọi thân mật hơn là tên Niki - của người Nga hay thường dùng)
Cô với tay lên, kéo anh sát vào, thân mình trần truồng của anh áp lên thân mình của cô. Cô cảm thấy nhột như có vô vàn ngọn lửa liếm thân mình cô. Môi và hai bàn tay anh sờ khắp người cô, khiến cô khám phá nhiều cảm giác mà cô không hề biết rằng có. Anh nhổm lên và nhìn cô một lúc từ trên xuống dưới và tuy cô chưa hề để cho người đàn ông nào nhìn thấy trần truồng, cô không xấu hổ hay ngượng ngùng. Cô cũng nhìn lại anh và cảm thấy rất tự nhiên và chạm khắp người anh. Rồi cô kéo anh vào.
Khi anh vào trong cô, như có một làn hơi nóng tỏa ra khắp mình cô, làm cô không nghĩ gì nữa, chị còn lại cảm giác. Giấy phút đau đớn có vẻ như là một phần của một nghi lễ làm cho hai người ràng buộc với nhau và nó phai nhạt dần trước những đợt khoái lạc liên tiếp, trong khi cô níu lấy anh và đeo theo anh lên đến tột đỉnh, giống như khi cô đứng ở mút tấm ván, chờ đến giây phút có được sự thăng bằng tuyệt hảo… bay vọt lên cao và xoay mấy vòng rồi chúi xuống cùng anh theo sức hút của trọng lượng. Nhưng không phải đâm xuống làn nước lạnh của hồ bơi mà lần này cuối cùng cô rơi xuống trong sự ấm áp và ánh sáng, an toàn trong vòng tay anh.
Chuyện đó rất là tự nhiên. Một lúc sau cô lại muốn anh nữa và lần này họ làm tình với nhau chậm rãi hơn và có thì giờ để nhìn nhau và cuối cùng họ ngủ quên sau khi anh nói "Anh yêu em, Niki".
Khi cô thức dậy, ánh nắng chiếu vào mặt và nhìn quanh thấy căn phòng lạ quá. Rồi cô thấy Alexi nằm ngủ bên cạnh cô… và sực nhớ lại.
Nhưng cô không còn cảm thấy ấm áp và chắc chắn như trong đêm qua khi gần anh một cách thoải mái. Cô không khỏi nghĩ đến Monique, hoặc Elle đã có những đêm như thế này, những đêm say đắm, rồi tiếp theo đó là sự cô đơn và tuyệt vọng. Cô kinh hoàng là đã để cho anh làm vậy.
Anh đã hứa yêu cô, nhưng cái đó có đem lại sự gì khác biệt đâu? Cô tin chắc rằng, tất cả những người đàn bà bị sa ngã vì đã nghe những lời hứa hẹn đường mật. Alexi đang ngủ, trên gương mặt xinh trai có nắng rọi vào của anh hiện ra vẻ bằng lòng… nhưng Niki thấy đó là sự tự đắc vì đã chinh phục được một người đàn bà.
Cô tuột xuống giường, vội vàng đi lượm áo quần của cô vung vãi trong phòng.
- Niki… em đi đâu vậy?
Nghe tiếng anh, cô vẫn không dừng tay.
- Em phải đến trường…
- Hôm nay là thứ bảy mà.
- Có buổi hội thảo đặc biệt, - cô nói dối.
Alexi ra khỏi giường. Trong khi mặc lại áo quần, cô tránh không nhìn thân thể trần truồng của anh. Anh thấy cô ngượng, nên lấy quần mặc vào, rồi nói:
- Tại sao? Niki, đêm qua thật tuyệt vời. Em đừng…
Cô vừa vội vàng cài nút áo, vừa nói:
- Tôi đã ngu xuẩn khi đến đâu. Cũng bằng cách này mà mẹ tôi… bà ngoại của tôi đã hỏng cả cuộc đời, vì bị cảm xúc lừa gạt, nên đã đem cả cuộc đời còn lại của họ để đổi một vài giây phút…
Anh nắm lấy tay cô và kéo cô xoay lại, bắt cô nhìn vào anh.
- Niki, đừng nói vậy. Anh sẽ không để cho chuyện ấy xảy ra với em. Anh muốn ở với em mãi mãi, anh…
- Anh đừng có hứa với tôi! Cho tôi xin. Họ cũng đã hứa nhiều, nhưng cũng chả có nghĩa lý gì…
Cô hất tay anh ra và đi tìm đôi giày. Alexi lắc đầu bối rối.
- Nhưng vậy thì… làm sao anh chứng minh được để em có thể tin cậy vào anh? Làm sao chúng ta tiếp tục gặp nhau?
Cô ngừng lại một chút và nhìn thẳng vào anh:
- Tôi không biết, Alexi. Tôi không biết tôi có thể nữa không.
Cô bước tới cửa. Anh ngẩn ngơ, chỉ nói được:
- Nhưng em không quan tâm đến anh sao?
Cô đứng dừng ở cửa đã mở, vẫn quay lưng lại anh và đáp:
- Tôi chỉ biết chắc một điều: đêm qua là một sự sai lầm.
Trong khi chạy xuống cầu thang, cô nghe anh kêu lớn:
- Hãy tha lỗi cho anh, Niki. Chúng ta đã cảm thấy… anh đã muốn em quá nhiều.
o O o
Về đến phòng nữ tập thể, cô đi tắm và vặn vòi nước nóng cho chảy xuống trên mình cô, đến khi da đỏ hồng lên và nóng bỏng, nhưng vẫn không tẩy được hồi ức về sự đụng chạm xác thịt của anh, về những nụ hôn của anh khắp trên thân mình cô, hồi ức về những phút giây điên rồ.
Cô ngồi lại trong phòng, đầu óc quay cuồng những câu hỏi. Giả sử chuyện cũng xảy đến cho cô như đã xảy đến cho mẹ cô, giả sử cô mang thai? Anh ta sẽ chịu ở với cô không? Anh đã muốn trở thành một bác sĩ, muốn thuộc về thế giới của y khoa. Anh đã nói, đó là gia đình của anh. Tại sao anh gánh lấy những nghĩa vụ sẽ làm cho anh khó thực hiện được những mục tiêu của mình?
Hay là do lỗi của cô? Một điểm yếu ớt trong gen di truyền, khiến cho những người đàn bà cùng dòng máu với cô yêu quá nhanh và quá mãnh liệt…và để mất bản thân, mất cả tương lai…
Không. Nếu anh thật sự yêu cô, anh đã không đẩy cô quá sớm vào tình trạng phải dằn vặt và hoài nghi như thế này.
Suốt ngày và tối hôm đó, nhiều cô đến gõ cửa báo cho cô biết có một người gọi cô ở máy điện thoại chung của tập thể. Niki đều bảo họ trả lời là cô không muốn nói chuyện với anh ta. Vì sao cô không còn trả lời khi người ta gõ cửa nữa, giả vờ như không có trong phòng. Khi đã quá nửa đêm một chút, một người nữa đến cho cô hay rằng có một người đàn ông bảo là có Alexi đang chờ ở máy.
- Hãy nói giùm anh ta đừng có làm phiền tôi nữa… Vô ích…
Và ngày hôm sau anh ta không gọi nữa. Không một lần nào nữa. Những nổi lo sợ của cô có vẻ được xác nhận. Nếu anh thật sự quan tâm, anh đã gọi nữa.
Đầu tuần lại có lớp học và cô có thể lao đầu vào học hành. Khi trở về nhà ngủ tập thể, cô đã hy vọng sẽ thấy một mảnh giấy nhắn tin trong hộp thư của cô. Cả ngày hôm ấy không có gì. Ngày hôm sau có vài mảnh giấy. Một mảnh giấy viết hai chữ "khẩn cấp" theo sau là một số điện thoại dài để gọi lại mà cô không nhận ra là của ai. Chắc là điện thoại đường dài. Như vậy là anh ta đã chẳng quan tâm đến cô chút nào… giống như Ralph đã bỏ bà ngoại cô. Cô xé những mảnh giấy nhắn tin và quẳng đi.
Nhưng vào cuối tuần, khi rút ra một mảnh giấy nhắn tin ở hộp thư, cô quyết định thưởng công cho anh ta đã kiên trì. Trên mảnh giấy có hàng chữ nguệch ngoạc: "Gọi lại hôm nay. Rất quan trọng". Cô đến máy điện thoại và quay số. Đầu dây bên kia có người trả lời: "Văn phòng luật sư Weatherby".
Hóa ra không phải Alexi. Niki xuýt bỏ máy xuống. Ông Weatherby không bao giờ đem đến những tin vui, nhưng kinh nghiệm cho cô biết không làm sao tránh được ông. Cô xưng tên và yêu cầu được nói chuyện với ông.
- Tôi mừng vì cuối cùng cô đã gọi lại, - ông Weatherby nói.
Bây giờ Niki mới biết một số những mảnh giấy nhắn tin trước đó ắt là của ông ta.
- Tôi sợ cô nghĩ rằng tôi không tốt, nếu chỉ gởi cho cô một lá thư để thông báo những sự thay đổi trong vấn đề trợ cấp tiền bạc cho cô.
- Những sự thay đổi gì? - Niki hỏi lại.
Nhưng trong khi ông Weatherby bắt đầu nói, cô không tập trung chú ý hoàn toàn, vì đang băn khoăn nhiều hơn trong số những cú điện thoại trước đó có bao nhiêu lần là của Alexi gọi đến, hay là anh đã không gọi lần nào.
- Tôi rất tiếc. Nhưng những chuyện này vượt khỏi tầm tay của tôi. Công ty từ xưa đến nay đã giúp rất nhiều người, nhưng vì vấn đề tài chính của họ mới được tổ chức lại, tất cả những ngân khoản đặc biệt được trả hẳn cho người thụ hưởng đều bị đình chỉ. Có những khoản trợ cấp khác được giữ lại thông qua một tổ chức cứu trợ đặc biệt và cô có thể làm đơn xin hưởng, nhưng từ đây đến đó…
Cuối cùng, những lời ông ta nói đã thấm vào cô…
- Phải chăng ông nói rằng tôi đã bị cắt trợ cấp? Rằng tôi không còn gì để trả học phí cả?
- Không phải là không còn gì cả. Cô hãy nhớ, còn cái nhà H.D Hyland đã tử tế cho cô. Thời hạn cho thuê đã chấm dứt, nhưng cô có thể có một món tiền bằng cách bán nhà. Tôi có thể lo việc ấy giúp cô…
Niki lặng thinh. Không dễ gì mà cô chia tay với kỷ niệm cụ thể của mấy năm sung sướng sống chung với mẹ cô. Cô hỏi:
- Nếu bán thì được bao nhiêu?
- Tôi e không được nhiều lắm. Những người thuê nhà đã để cho khu đất ấy xuống cấp nặng… và còn nợ một số thuế dồn lại chưa trả…
- Lâu nay ông không đóng thuế à?
- Nicolette, tôi đã cố gắng gởi càng nhiều tiền cho cô càng tốt…
Cô cũng đoán được không có việc gì ông Weatherby đã làm vì quyền lợi của cô, ông ta chỉ phục vụ gia đình Hyland. Thuế đã không trả, tức là cô sẽ bị mất căn nhà. Nhưng cô cố nén tức giận, cô phải giữ trí óc minh mẫn để suy nghĩ.
- Nếu tôi bán được thì còn lại bao nhiêu tiền?
- Vài ngàn.
Cô biết rằng không đủ để sống. Cô hỏi:
- Tại sao ông làm như vậy? Tại sao ông không để tôi yên, với tài sản nhỏ mọn của tôi?
- Không phải do tôi, Niki. Đó là công ty tổ chức lại…
- Ông biết điều đó không đúng.
Ông ta tiếp tục nói, giọng không chút thiện cảm:
- Tôi biết điều đó bất ngờ đối với cô. Nhưng không phải là tận thế, cô có căn bản tốt, ít nhất là một phần cô sẽ sống được. Cô sẽ…
Niki bỏ máy xuống và đi về phòng trong trạng thái ngơ ngác. Tại sao chuyện đó lại xảy ra lúc này. Trong tâm trạng bối rối và nghĩ mình có tội, cô nửa muốn tin rằng chuyện đó có dính dáng phần nào đến chuyện vừa qua giữa cô và Alexi. Số mệnh đã trừng phạt cô vì đã ra ngoài giới hạn, đã dám mơ tưởng đến tình yêu.
Nhưng rồi Niki nhớ lại đã nói với Pepper Hyland về tiền trợ cấp cô nhận được của công ty thuốc lá Hyland. Có lẽ chính Pepper đã sắp đặt cắt tiền trợ cấp… hay ít nhất là đã nói lại với người anh khác mẹ đang điều khiển công ty. Nhưng hai anh em họ không phải là kẻ thù hay sao?
Cô chỉ biết được một điều chắc chắn, là người ta đã cố tình gia tăng khoảng cách giữa cô và gia đình Hyland.
Nằm trong phòng, cô ngẫm nghĩ về những khả năng còn lại đối với cô. Dĩ nhiên Helen sẽ giúp đỡ cô. Thế nhưng trong khi nghĩ đến việc nhận tiền của Helen để học tiếp, cô nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi mà cô đã tự đặt ra cho mình kể từ khi Alexi nêu nó lên: tại sao cô muốn trở thành một bác sĩ? Niki nhận thức rằng đó là vì Helen, chỉ vì Helen mà thôi, một cách để tỏ tình yêu của cô đối với người thay thế mẹ cô. Cô đã không biết cách nào khác để tỏ tình yêu thương ấy. Nhưng bây giờ cô biết.
Bây giờ Niki ý thức được, cô không thật sự thất vọng vì có thể không vào được trường Y khoa. Helen có thể thất vọng. Nhưng chẳng phải bà đã luôn luôn khuyến khích Niki đi tìm hạnh phúc bằng cách nào tốt nhất cho cô hay sao?
Vậy thì cách nào tốt nhất để có hạnh phúc? Đột nhiên cô sực nghĩ ra câu trả lời. Hạnh phúc có thể mãi mãi ngoài tầm tay, nhưng ít nhất cô có một cơ hội để thỏa mãn được nguyện vọng của mình. Gia đình Hyland muốn gia tăng khoảng cách giữa họ và cô… nhưng họ đã làm được theo ý muốn của họ trong thời gian quá lâu. Cô sẽ không để cho họ được mãn nguyện kỳ này. Cô sẽ đến gần họ hơn để họ không chịu nổi.
Cô sẽ trở về Willow Cross. Về nhà cô.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh