Chương 14
uỷ sứ chết tiệt,” Dain lầm bầm khi chàng cẩn thận rút ra khỏi nàng. “Giờ thì ta sẽ không thể nào đến Chudleigh kịp giờ ăn tối.”
Chàng lăn ra nằm ngửa và cố ý nhìn chăm chăm lên những con rồng thêu chỉ vàng phía trên, để tránh phải nhổm người dậy mà săm soi cơ thể vợ mình. Thật may sao, khi lửa dục vọng của chàng được giải thoát thì trí óc chàng cũng trở lại hoạt động bình thường. Và khi lý trí quay về, chàng có thể suy ra những lập luận đơn giản.
Chàng đã không cưỡng ép mà xâm nhập nàng. Jessica đã mời gọi chàng vào.
Chàng lao vào nàng như một chiếc pít-tông dồn dập, và sau đó thì chẳng thể nào kiềm chế được nhiều, ấy vậy mà nàng không hề gào thét hay khóc toáng lên. Trái lại, nàng còn có vẻ như bắt nhịp được ngay với cối lõi của vấn đề.
Chàng nhìn qua nàng. Tóc nàng xõa xuống ngang mắt. Chàng quay qua nàng và vuốt mớ tóc sang bên. “Ta nghĩ nàng đã sống sót chứ nhỉ,” chàng cộc cằn nói.
Nàng phát ra một tiếng kêu kỳ lạ - như là tiếng ho nay nấc cục gì đấy, chàng chẳng phân biệt được. Đoạn nàng nhào vào lòng chàng và nấc lên, “Ôi Dain.”
Điều tiếp theo mà chàng biết, là nàng vùi mặt vào ngực chàng và rấm rứt khóc.
“Per carità.(49)” Chàng ôm gọn nàng vào lòng và vuốt ve lưng nàng. “Vì Chúa, Jess, đừng khóc mà... Thế này thì... rắc rối lắm.” Chàng vùi mặt vào tóc nàng. “Ôi, được rồi. Nếu nàng phải khóc thì cứ khóc đi.”
Nàng sẽ không khóc mãi được, chàng tự nhủ. Và mặc dù thật khó chịu khi phải nghe và cảm thấy những giọt nước mắt nhỏ trên da mình nhưng chàng biết là mọi chuyện đã có thể tồi tệ hơn nhiều. Ít ra là nàng đã quay mặt sang chàng, chứ không phải quay lưng lại với chàng. Ngoài ra, nàng được quyền khóc chứ, chàng nghĩ. Mấy ngày này chàng đã cư xử thật vô lý.
Mà thật, còn hơn cả vô lý nữa. Chàng đã cư xử như một con quái vật.
Nàng đến đây, một cô dâu mới toanh trong ngôi nhà rộng hoác cùng một quân đoàn gia nhân vĩ đại, vậy mà chàng chẳng giúp đỡ gì nàng. Chàng đã không cố gắng làm cho mọi chuyện dễ dàng hơn... đúng như những gì nàng nói về cha chàng.
Chàng đã hành xử như cha chàng. Lạnh lùng, khắc nghiệt và từ chối mọi cố gắng làm vui lòng nàng.
Vì Jessica đã cố gắng làm chàng vui, phải không nhỉ? Nàng đọc thơ cho chàng nghe và cố gắng nói chuyện với chàng. Ắt hẳn nàng nghĩ bức chân dung của mẹ chàng sẽ là một món quà ngạc nhiên cho chàng. Nàng đã muốn chàng ở lại, trong khi bất cứ người phụ nữ nào khác đều rất hân hoan muốn rũ bỏ chàng. Nàng đã hiến dâng mình cho chàng, trong khi bất cứ người phụ nữ nào khác hẳn sẽ mừng đến phát ngất khi thoát khỏi tầm nhìn của chàng. Còn nàng thì đã hiến dâng thân mình với trọn vẹn đam mê và nhiệt huyết.
Đáng lý ra chàng mới phải là người phải khóc, vì biết ơn.
Cơn mưa ấy đột ngột ngưng lại cũng giống như khi nó bắt đầu. Jessica lăn người sang bên, chùi mặt và ngồi dậy. “Trời đất, người ta đa cảm làm sao,” nàng run rẩy nói. “Mũi em có đỏ lên không?”
“Có,” chàng nói, mặc dù ánh chiều đang tối dần và giờ thì chàng khó mà nhìn thấy rõ cái gì.
“Em nên đi rửa mặt thì hơn,” nàng nói. Nàng leo xuống giường, nhặt chiếc áo khoác lên và mặc vào.
“Nàng có thể dùng phòng tắm của ta. Để ta chỉ đường cho.” Chàng lục tục leo ra khỏi giường; nhưng nàng đã khoát tay.
“Em biết nó ở đâu mà,” nàng nói. “Bà Ingleby đã giảng qua đường đi lối lại trong nhà.” Nàng bước đi đúng hướng, băng qua phòng, mở đúng cánh cửa cần mở, và vội vã đi ra.
Khi nàng đi rồi, Dain nhanh chóng kiểm qua khăn trải giường và dùng một mảnh áo của mình lau người, sau đó ném vào lò sưởi.
Nàng có khóc vì gì đi nữa thì đó cũng không phải là phản ứng vì cơ thể bị tổn thương trầm trọng, chàng trấn an mình. Chàng đã tìm thấy một đốm máu trên con rồng thêu chỉ vàng trên khăn trải giường và còn có thêm một ít tinh dịch của chàng, nhưng chẳng có gì trông giống như một trận tàn sát đẫm máu mà trí tưởng tượng căng thẳng của chàng đã dệt nên trong ba ngày qua.
Chàng không thể tin được là mình quẫn trí đến thế. Thứ nhất, bất cứ thằng ngu nào cũng có thể hiểu được rằng nếu cơ thể đàn bà có khả năng sinh ra một đống nhóc tì, thì nó chắc chắn phải chấp nhận được công cụ gieo giống - trừ phi người đàn ông ấy to như voi, mà chàng thì chưa hẳn to như thế. Thứ hai, bất cứ thằng đần nào cũng có thể nhớ ra là người đàn bà này chưa bao giờ, kể từ lúc đứng dưới cái cột đèn ở Paris, chùn bước trước sự tấn công của chàng. Thậm chí nàng còn nói chuyện thật công khai - mà không chỉ một lần, và không hề chớp mắt - về quyền được gieo giống của chàng.
Thế thì từ cái nơi trời ơi đất hỡi nào mà chàng lại có được ý tưởng là nàng rất mong manh ẻo lả? Đây là cái cô đã bắn vào chàng cơ mà!
Là vì căng thẳng, Dain quyết định thế. Cơn chấn động tinh thần khi phát hiện ra mình đã kết hôn, cùng với sự thèm khát cô dâu một cách điên cuồng, đã trở nên quá sức chịu đựng đối với trí óc của chàng. Bức chân dung của mẹ chàng đã kết liễu chàng. Với nó, bộ não chàng ngừng hoạt động hẳn.
Khi Jessica trở lại, Dain và mọi thứ xung quanh đâu đã vào đấy. Andrews đã mang đống quần áo đi đường bị vứt dưới đất cùng chiếc va li đi, đèn đuốc được thắp lên, một tên đầy tớ đã được sai đến Chudleigh, và bữa tối đang được chuẩn bị.
“Có vẻ như chàng đã bận rộn nhỉ,” nàng nói, nhìn qua căn phòng và bước đến bên chàng. “Căn phòng tươm tất quá.”
“Nàng đi khá lâu,” chàng nói.
“Em đi tắm,” nàng nói. “Em đang xúc động, như chàng thấy đấy.” Nàng mâm mê gút cột nơi thắt lưng chàng, đôi chân mày nhíu lại. “Em nghĩ em hơi quá khích. Em ước sao mình đã không khóc, nhưng em không đừng được. Thật là một trải nghiệm... rất sâu sắc. Em dám nói là chàng thì đã quen với việc đó rồi, nhưng em thì không. Em bị ảnh hưởng nhiều lắm. Em đã không liệu trước... Thôi, nói thẳng ra, thì em đã liệu đến tình huống xấu nhất. Ý em là, khi việc ấy xảy ra ấy. Nhưng dường như chàng chẳng gặp khó khăn gì cả, và cũng không có vẻ gì là bị ức chế vì em thiếu kinh nghiệm hay khó chịu, và, chỉ trừ một khoảnh khắc thôi, còn lại thì không thấy gì như là lần đầu tiên cả. Ít ra, là không giống như lần đầu tiên mà em tưởng tượng ra. Và với việc mọi lo lắng của em tan biến và những xúc cảm tuyệt diệu... Nói tóm lại, em không thể kiềm chế cảm xúc của mình.”
Vậy là, cuối cùng, cũng là lần đầu tiên chàng đã đọc được tín hiệu khá chính xác. Thế giới trở lại trật tự vốn có. Những gì chàng cần làm là bước đi cẩn thận, duy trì mọi thứ như thế.
“Tính tình ta cũng chẳng được bình thường cho lắm,” chàng nói. “Ta không quen có phụ nữ quanh quẩn ở bên. Như thế rất... phân tán tư tưởng.”
“Em biết, và em cũng đã nghĩ đến điều ấy,” nàng nói. “Dù sao thì, Dain à, chàng không thể mong là em phải trải qua những chuyện tương tự thêm lần nào nữa.”
Chàng nhìn trừng trừng qua đỉnh đầu nàng và trông thấy cái thế giới ngăn nắp trật tự của mình lại rơi vào hỗn loạn. Trong phút chốc, trái tim hoan hỉ khi nãy của chàng biến thành một quan tài bằng chì, mang trong nó là thi hài của một mối hy vọng mong manh vừa nhen nhóm. Lẽ ra chàng phải biết là không nên hy vọng gì chứ. Chàng phải biết là chàng đã làm cho mọi chuyện sai lệch. Nhưng giờ thì chàng không hiểu, như trước đây chàng đã không hiểu, làm sao chàng lại làm cho mọi chuyện quá sai lệch như vậy. Chàng không hiểu vì sao nàng được tống vào đời chàng, làm cho chàng hy vọng, rồi lại giết chết hy vọng ấy ngay khi chàng dám tin vào nó.
Mặt chàng đanh lại và thân hình chàng cứng thành đá, nhưng chàng không thể nặn ra một tiếng cười độc ác hay một câu nói thông minh dí dỏm để hoàn tất cái cảnh quá quen thuộc này. Trong tay nàng, chàng đã nếm vị hạnh phúc, và hy vọng, và chàng không thể để cho chúng trôi đi mà không hiểu lý do vì sao.
“Jessica, ta biết là ta đã... khó khăn,” chàng nói. “Nhưng dù sao...”
“Khó khăn á?” Nàng ngước nhìn, mở to cặp mắt xám. “Chàng đã rất quá quắt. Em bắt đầu nghĩ đầu óc chàng có vấn đề. Em biết chàng muốn em. Đó là điều duy nhất em không nghi ngờ gì. Nhưng mà để kéo chàng lên giường - chàng, đệ nhất dâm đãng trong các con chiên của Chúa - trời ạ, còn khó hơn là lúc em phải lôi Bertie đi nhổ răng. Và nếu chàng nghĩ là từ đây đến khi chết em cứ phải làm như thế, thì chàng nên suy nghĩ lại đi. Lần sau, thưa chàng, thì chàng phải là người quyến rũ em - nếu không thì chẳng có gì cả, em thề đấy.”
Nàng bước lui và khoanh tay trước ngực. “Em nói là làm đấy, Dain ạ. Em phát ngấy khi cứ phải quăng mình vào chàng. Chàng quá muốn em mà. Và nếu lần ân ái đầu tiên không cho thấy ít nhất là chúng ta hợp nhau, thế thì chàng hết thuốc chữa rồi, và em sẽ rũ tay khỏi chàng thôi. Em sẽ không cho phép chàng hủy hoại em.”
Dain há hốc mồm, nhưng không thốt được lời nào. Chàng ngậm miệng lại và bước đến cửa sổ. Chàng ngồi phịch xuống ghế nệm và nhìn ra ngoài. “Còn khó hơn... Bertie... đi nhổ răng.” Chàng cười nghiêng ngả. “Đi nhổ răng. Ôi, Jess.”
Chàng nghe thấy tiếng dép của nàng tiến đến gần.
“Dain, chàng không sao chứ?”
Chàng vò trán. “Ừ. Không. Thật là ngu.” Chàng quay đầu lại đụng phải ánh mắt cau có của nàng. “Dễ rung cảm,” chàng nói. “Vấn đề là ở đó đấy nhỉ? Ta thật dễ rung cảm.”
“Chàng căng thẳng quá mức,” nàng nói. “Đáng lẽ em phải nhận ra điều đó. Cả hai ta đều đã ở trong trạng thái căng thẳng. Và với chàng thì khó khăn hơn vì chàng quá mẫn cảm và dễ xúc động.”
Mẫn cảm. Dễ xúc động. Chàng to như con bò - và rõ ràng là cũng thông minh như bò. Nhưng chàng không phủ nhận lời nàng.
“Ừ, căng thẳng,” chàng nói.
“Sao chàng cũng không đi tắm đi?” nàng gợi ý. Nàng vuốt ngược tóc chàng ra sau. “Và trong khi chàng tắm thỏa thuê, em sẽ cho dọn bữa tối.”
“Ta gọi rồi,” chàng nói. “Sẽ được dọn lên ngay thôi. Ta nghĩ chúng ta sẽ ăn tối ở đây. Như thế khỏi phải mất công thay quần áo để ăn tối.”
Nàng săm soi nét mặt chàng, rồi miệng nàng dần giãn ra thành một nụ cười. “Có lẽ chàng không thật là hết thuốc chữa như em nghĩ. Thế còn Sherburne thì sao?”
“Ta đã sai tên đầy tớ mang tin đến Chudleigh,” chàng nói. “Ta thông báo cho Sherburne biết là ta sẽ gặp hắn tại trận đấu vật. Vào thứ Bảy.”
Nàng giật lùi, nụ cười phai dần. “Em hiểu rồi.”
“Không, nàng không hiểu gì hết.” Chàng đứng dậy. “Nàng sẽ đi cùng ta.”
Chàng quan sát vẻ mặt lạnh băng của nàng dao động khi suy nghĩ đến câu nói cuối cùng của chàng và quyết định là tin lời chàng. Đôi môi mềm mại của nàng lại cong lên và một đám sương mù xám bạc lấp lánh trong mắt nàng.
“Cảm ơn Dain,” nàng nói. “Em sẽ rất thích. Trước đây em chưa bao giờ xem một trận đấu vật thực sự cả.”
“Ta dám nói đây là kinh nghiệm mới mẻ cho tất thảy mọi người,” chàng nói, chăm chú nhìn nàng từ trên xuống dưới. “Ta rất nôn nóng được thấy mặt của Sherburne khi ta đến đấy với cô vợ yêu kiều của ta theo cùng.”
“Đấy, chàng thấy chưa?” nàng nói, không có vẻ gì là bị xúc phạm. “Em đã nói với chàng là lấy vợ có nhiều điều lợi nữa. Em sẽ rất có ích khi chàng muốn làm cho bạn bè chàng kinh ngạc.”
“Lợi ích là ở đó đó. Nhưng mà chuyện ta được thoải mái là điều tiên quyết,” chàng thêm vào khi chàng né sang một bên. “Ta muốn có nàng ở bên để giải trí cho ta và xoa dịu những dây thần kinh nhạy cảm của ta và...” Chàng ngoác miệng cười. “Và dĩ nhiên, để làm ấm giường ta.”
“Thật lãng mạn làm sao.” Nàng đè tay lên ngực. “Em tin là em sẽ xỉu mất.”
“Tốt hơn là đừng xỉu.” Dain tiến về phía cửa mà nàng đã bước vào. “Ta không thể đứng chờ đó mà đỡ cho nàng. Thận ta sắp nổ tung rồi đây.”
Khi trật tự thế giới được an toàn lập lại, Dain có thể tận hưởng thời gian tắm táp của mình để hiệu chỉnh lại từ điển trong tâm tưởng của mình. Chàng gỡ vợ mình khỏi đề mục “Phụ nữ” chung chung và tạo một phân khu của riêng nàng. Chàng ghi chú là nàng không thấy chàng đáng ghê sợ, và đề xuất nhiều lý giải khác nhau: (a) mắt mờ và tai hỏng, (b) một phần trí óc khỏe mạnh của nàng bị lỗi, (c) thừa hưởng tính lập dị của họ nhà Trent, hay là (d) thiên tai. Vì Đấng Toàn năng chưa hề ban tặng chàng điều tử tế gì trong ít nhất là hai mươi lăm năm, Dain nghĩ đến giờ là thời điểm thích hợp quá rồi, nhưng gì thì gì chàng vẫn tạ ơn Đức Chúa cha, và chàng hứa sẽ ngoan hết mức có thể.
Về điều này, giống như hầu hết những điều khác, chàng chẳng mấy kỳ vọng. Chàng sẽ không bao giờ là một người chồng lý tưởng. Chàng hầu như chẳng biết làm một người chồng lý tưởng thì phải như thế nào - ngoài những điều cơ bản như cung cấp cái ăn, đồ mặc, chỗ ở và che chắn khỏi những phiền nhiễu của cuộc đời. Và sinh con đẻ cái.
Ngay khi nghĩ đến con cái, Dain đóng sập cuốn từ điển lại. Tâm trạng chàng đang vui vẻ. Chàng không muốn làm hỏng nó với chuyện lo buồn, và tự làm cho mình nổi điên khi nghĩ về điều không thể tránh khỏi. Ngoài ra, khả năng chia đều cho cả hai phía là những đứa nhóc ra đời sẽ giống nàng hơn là giống chàng. Dù sao đi nữa, chàng sẽ không thể nào ngăn không cho bọn chúng ra đời vì chàng chịu không thể nào rời tay khỏi nàng được.
Khi vớ được món nào tốt là chàng biết ngay. Chàng biết được việc chăn gối với vợ mình là kinh nghiệm cực khoái gần giống với được lên thiêng đường nhất mà chàng từng có. Bản chất chàng quá ích kỷ và hoang dâm nên không thể từ bỏ việc ấy được. Miễn là nàng còn hăm hở, thì chàng sẽ không lo nghĩ đến hậu quả làm gì. Dĩ nhiên, không sớm thì muộn, chuyện kinh hoàng rồi cũng phải xảy đến. Nhưng đấy là cách cuộc đời chàng trôi đi. Vì không thể ngăn nó xảy ra, bất kể nó là gì, nên tốt hơn là chàng cứ sống theo phương châm của Horace: Carpe diem, quam minimum credula prostero. Nắm bắt hiện tại, đừng tin vào tương lai xa vời.
Thế là, khi hiện tại mọi rối rắm đã được sắp xếp và tháo gỡ một cách đúng đắn, Dain cùng dùng bữa tối với vợ mình. Trong bữa ăn, chàng duyệt lại từ điển của mình. Trong danh sách những thành tựu kỳ quặc của vợ chàng đã có thêm sự thông hiểu nghệ thuật quyền anh. Chàng phát hiện ra nàng còn có cả kiến thức về đấu vật tự do, cóp nhặt được từ những tạp chí thể thao định kỳ và từ những cuộc nói chuyện của bọn con trai. Nàng giải thích là mình đã nuôi lớn không chỉ thằng em trai của mình, mà còn thêm mười thằng em họ - bởi vì nàng là người duy nhất có thể “quản lý một lũ man di ngu xuẩn”. Thế mà chẳng thằng vô ơn nào chịu dẫn nàng đi coi một buổi đấu vật nhà nghề.
“Ngay cả đến trận Polkinhorne đấu với Carr,” nàng phẫn nộ bảo với Dain.
Trận đấu nổi tiếng ấy cũng diễn ra ở Davenport, hai năm trước.
“Có đến bảy mươi nghìn người đến xem,” nàng nói. “Chàng có giải thích được làm thế nào mà một cô gái có thể gây chú ý trong một đám đông lớn như thế không?”
“Nàng rồi sẽ gây chú ý, ngay cả giữa bảy mươi nghìn người,” chàng nói. “Nàng là cô gái xinh đẹp nhất mà ta từng gặp, mà ta nhớ rõ ràng là đã nói với nàng như thế ở Paris.”
Nàng giật nảy người, ngồi lui ra sau ghế. “Ôi trời ơi Dain, thật là một lời tâng bốc quá mức tuyệt vời - khi mà chúng ta không làm tình kia đấy.”
“Ta là một gã hay gây sốc mà,” chàng nói. “Người ta chẳng bao giờ biết được ta sẽ nói lên điều kinh ngạc gì. Hoặc khi nào thì nói.” Chàng nhấp một ngụm rượu. “Vấn đề là, nàng sẽ gây chú ý. Bình thường, sẽ có lắm thằng say thô lỗ quấy rối nàng và làm người tháp tùng nàng phân tâm. Nhưng vì ta là người đi cùng nàng nên sẽ chẳng có quấy rối hay phân tâm gì cả. Lũ thô thiển đấy, dù có say cách mấy đi nữa, vẫn sẽ phải giữ yên tay chân một chỗ còn mắt thì dán vào trận đấu vật thôi.” Chàng đặt ly rượu xuống và lại cầm nĩa lên.
“Mấy con điếm cũng nên làm như thế,” nàng nói, quay trở về bận tâm với thức ăn của mình. “Em không to lớn hay làm ra vẻ hăm dọa như chàng, nhưng em có cách của em. Em cũng không chịu đựng những sự quấy nhiễu ấy đâu.”
Dain dán mắt vào đĩa thức ăn và cố gắng nuốt trôi miếng đồ ăn mà sém chút làm chàng mắc nghẹn.
Nàng muốn... chiếm hữu riêng chàng.
Cái sinh vật xinh đẹp, điên rồ này - hay là vừa mù vừa điếc, hay sao cũng được - bình tĩnh nói như người ta hay nói “Đưa cho em lọ muối” mà chẳng mảy may nhận ra trái đất vừa lật nghiêng khỏi trục.
“Những sự kiện thể thao lớn thường thu hút hàng đoàn gái điếm,” chàng bảo. “Ta e là nàng sẽ phải rất bận rộn...” Môi chàng giật giật. “Bận rộn đánh đuổi hết bọn họ đi.”
“Vậy yêu cầu chàng đừng có khuyến khích bọn họ thì có quá nhiều không nhỉ,” nàng nói.
“Nàng thân yêu, ta sẽ không mơ đến chuyện khuyến khích bọn họ đâu,” chàng nói. “Ngay cả ta còn biết thật xấu xa khi... rù quến phụ nữ khác lúc đang đi với vợ mình. Đấy là chưa kể nàng chắc chắn sẽ bắn ta mất.” Chàng buồn bã lắc đầu. “Ta ước sao chỉ tự kiềm chế thôi là đủ. Nhưng điều đáng buồn là, bọn họ dường như chẳng cần khích lệ. Bất cứ nơi nào ta đến...”
“Điều ấy chẳng hề làm chàng buồn bực,” nàng vừa nói vừa liếc nhìn trách móc. “Chàng biết rõ hiệu ứng của mình với phụ nữ là gì, và em biết chắc chàng lấy làm cực kỳ vui lòng khi nhìn mấy bà mấy cô thở dài và nuốt nước bọt vì cái thân hình cường tráng của chàng. Em không muốn làm hỏng trò vui của chàng đâu, Dain ạ. Nhưng em thật sự yêu cầu chàng nghĩ đến danh dự của em mà kiềm chế bản thân để em không bị xấu hổ chốn đông người.”
Phụ nữ... thở dài và nuốt nước bọt... vì thân hình cường tráng của chàng.
Có lẽ chuyện gối chăn quá mạnh bạo đã hủy hoại một phần trí não của nàng.
“Ta không biết nàng đang nghĩ gì nữa,” chàng nói. “Không phải ta đã trả một món tiền kếch xù để có nàng sao? Thế thì thế quái nào mà ta phải tốn tiền tốn của để rù quến cô khác, khi ta đã mua đứt một người đến hết đời?”
“Mới vài tiếng trước, chàng đã chuẩn bị bỏ rơi em,” nàng nói thẳng ra. “Chỉ sau có ba ngày kết hôn thôi - và trước cả khi chàng kịp tận hưởng cái mình đã mua ấy. Không có vẻ gì là chàng coi trọng tiền bạc hay sức lực hay lòng kiêu hãnh của em cả.”
“Lúc đấy ta không suy nghĩ chín chắn,” chàng nói. “Lúc ấy những dây thần kinh mỏng manh đang đày đọa ta. Mà ta cũng không quen quan tâm đến cảm xúc của ai khác. Nhưng giờ thì đầu óc ta đã thông suốt, ta hiểu được quan điểm của nàng, và đấy là quan điểm đúng đắn. Dù sao, nàng giờ là Hầu tước phu nhân xứ Dain, và không ai được quyền cười nhạo hay thương hại nàng. Việc ta cư xử như một tên khốn là một chuyện. Thế nhưng, việc những hành xử của ta làm tổn thương nàng lại là chuyện rất khác.” Chàng bỏ nĩa xuống và rướn người về phía nàng. “Ta nói có đúng không nào, cô vợ yêu kiều của ta?”
Đôi môi mềm mại của nàng cong lên. “Chính xác,” nàng nói. “Đầu óc chàng sáng suốt làm sao, Dain ạ, khi tỉnh táo. Chàng nhìn thẳng vào trọng tâm vấn đề.”
Nụ cười tán thành của nàng xuyên thẳng vào tim chàng và ấm áp cuộn tròn nơi ấy.
“Chúa ơi, nghe như là một lời tâng bốc quá mức tuyệt vời.” Chàng đặt tay lên trái tim đang nhũn ra của mình. “Và tâng bốc trí óc của ta cơ đấy. Cái trí óc đàn ông thô thiển của ta. Ta tin rằng ta sẽ ngất xỉu mất.” Mắt chàng trượt xuống khe ngực của nàng. “Có lẽ ta phải nằm xuống thôi. Có lẽ...” Chàng ngước lên nhìn vào mắt nàng. “Nàng xong chưa vậy Jess?”
Nàng thốt ra một tiếng thở dài khe khẽ. “Em dám nói là đời em đã xong kể từ ngày em gặp chàng.”
Chàng đứng lên đi về ghế nàng. “Bất cứ ai cũng có thể đã bảo với nàng thế. Ta không thể tưởng tượng ra nàng đã đang nghĩ gì, mà lại cứ đi quấy nhiễu ta như vậy.” Chàng dịu dàng trượt những đốt ngón tay mình dọc gò má trơn mịn của nàng.
“Em đã không suy nghĩ chín chắn,” nàng nói.
Chàng cầm lấy tay nàng và kéo nàng đứng lên khỏi ghế. “Ta bắt đầu nghi ngờ không hiểu nàng có khả năng suy nghĩ,” chàng nói. Mà lúc này, chính chàng cũng không có khả năng suy nghĩ. Chàng quá bức bối cảm nhận làn da nàng, trắng mượt như sứ không tì vết, và bàn tay nhỏ nhắn, duyên dáng trong tay chàng.
Chàng đang đau đớn nhận biết cái ấy lại vụng về ngỏng lên, nhận biết cách thức lỗ mãng của mình, và điều tăm tối của mình, cả ngoài lẫn trong. Chàng vẫn không dám tin được là chỉ vài tiếng trước, chàng đã sầm sập trong nàng, thỏa mãn cơn thú tính của mình trên thân thể ngây thơ của nàng. Chàng không thể tin được là cơn thèm muốn của mình lại trỗi dậy, thật mạnh mẽ, thật vội vã. Nhưng chàng là con thú. Nàng chỉ cần mỉm cười với chàng thôi là cái nhu cầu bạo liệt, khủng khiếp ấy lại cương lên trong chàng, bóp nghẹt suy nghĩ và đạp đổ cái vỏ người đàn ông văn minh mỏng dính thảm thương của chàng.
Chàng tự nhủ phải trấn tĩnh, phải nói chuyện, phải tán tỉnh. Nàng muốn được tán tỉnh, và đó là điều tối thiểu chàng phải làm được. Chàng phải có khả năng làm được. Chàng phải có từng ấy kiểm soát chứ. Nhưng điều giỏi nhất chàng có thể làm là dẫn nàng đến giường, thay vì vồ lấy quẳng nàng lên bàn còn mình thì nằm đè lên nàng.
Chàng kéo chiếc khăn trải giường lại và đặt nàng ngồi trên nệm. Đoạn chàng nhìn nàng một cách vô vọng trong khi lục lọi trong cái trí não như cái đầm lầy đang trương sình của mình ra vài lời thích hợp.
“Em đã không thể tránh xa được,” nàng nói, đôi mắt xám của nàng ngước tìm mắt chàng. “Em biết là em nên như thế, nhưng em không thể làm được. Em nghĩ chàng cũng hiểu điều đó, nhưng dường như chàng đã không hiểu. Chàng cũng hiểu sai phần đó mà, phải không Dain? Chàng lúc ấy đang nghĩ cái quái gì thế hả Dain?”
Chàng đã lạc mất chủ đề của cuộc nói chuyện. Chàng thắc mắc không biết nàng đọc thấy những gì trên mặt chàng. “Ta đã hiểu sai chuyện gì thế?” chàng hỏi, cố nặn ra một nụ cười chiều chuộng.
“Hình như là mọi thứ.” Làn mi đen của nàng hạ xuống. “Và thế là chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi em đánh giá sai chàng.”
“Có phải vì thế mà nàng đã không tránh xa ta? Bởi vì nàng đánh giá sai ta?”
Nàng lắc đầu. “Không, và cũng không phải vì đầu óc em có vấn đề. Chàng không được nghĩ là em bị điên đâu nhé Dain, bởi vì em không điên. Em biết mọi thứ trông như thể là em bị điên ấy, nhưng có một câu giải thích hoàn toàn hợp lý. Lý trí của con người, như chàng hơn hết thảy mọi người đều phải biết, không thể đi đôi với sự thôi thúc mãnh liệt của đam mê xác thịt. Em đã thèm muốn chàng ngay từ lúc gặp chàng.”
Đầu gối chàng lảo đảo. Chàng cúi xuống nàng để ghì chặt vào mép nệm. Chàng hắng giọng. “Thèm muốn.” Chàng đã cố giữ cho từ ấy đều đều trầm trầm. Chàng quyết định không cố gắng nói thêm một từ nào về bất cứ điều gì nữa.
Nàng lại rà xét trong mắt chàng. “Chàng đã không biết, phải không?”
Lúc này thật không còn sức lực đâu mà giấu giếm nữa. Chàng lắc đầu.
Nàng đưa tay lên ấp ôm khuôn mặt chàng. “Chàng ắt hẳn là đui mù. Và điếc lác. Hay cực kỳ rối trí. Mọi người ở Paris đều biết. Ông chồng tội nghiệp ạ. Em không muốn bắt đầu tưởng tượng ra những gì chàng đã nghĩ trong đầu.”
Chàng cố cười lớn. “Ta nghĩ bọn họ biết về ta ấy chứ. Rằng ta... đần độn. Ta đã đần độn. Ta đã bảo nàng thế mà.”
“Nhưng, chàng yêu dấu, chàng thèm muốn mọi phụ nữ mà chàng nhìn thấy,” nói đến đây mà nàng vẫn rất kiên nhẫn. “Thế thì tại sao Paris phải phát rồ về điều đó? Đó là vì mọi hành xử của em, chàng không hiểu sao? Bọn họ thấy là em quá mê muội nên không thể xa rời chàng được, điều mà một tiểu thư đức hạnh, có suy nghĩ phải làm. Điều đó làm cho câu chuyện thêm hứng thú với họ.”
Chàng yêu dấu. Căn phòng đang hoan hỉ quay cuồng quanh chàng.
“Em đã muốn làm người có hiểu biết,” nàng nói tiếp. “Em không muốn quấy nhiễu chàng. Em biết làm thế chỉ dẫn đến rắc rối. Nhưng em không thể làm khác. Chàng quá... sung mãn. Chàng quả là một người đàn ông. Chàng to lớn và mạnh mẽ và có thể nhấc em lên bằng một tay. Em không thể tả xiết cái cảm giác khác thường ấy là thế nào.”
Chàng hiểu sung mãn nghĩa là gì. Chàng sung mãn thật. Chàng cũng hiểu rằng không thể cắt nghĩa được sở thích. Cho đến khi nàng xuất hiện, chàng chỉ bị các cô đẫy đà cuốn hút. Thế thì, được thôi. Sở thích của nàng là những người đàn ông to, khỏe. Chàng cũng chắc chắn điều ấy.
“Em đã nghe mọi điều về chàng,” nàng nói. “Em nghĩ là em đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng chẳng có ai mô tả chàng cho chính xác. Em đã mong thấy một con đười ươi.” Nàng rê ngón trỏ của mình dọc mũi chàng. “Em đã không nghĩ là chàng mang khuông mặt hoàng tử của dé Medici(50). Em đã không nghĩ cơ thể chàng đẹp như một vị thần La Mã. Em đã không chuẩn bị cho điều đó. Em đã không sẵn sàng cho một vũ khí phòng thủ nào.” Khe khẽ thở dài, nàng đặt tay lên vai chàng. “Đến giờ em vẫn không thể. Về mặt thể xác, em không thể cưỡng lại chàng.”
Chàng cố tìm trong từ ngữ của mình xem hoàng tử dé Medici và các vị thần La Mã có ở danh mục “Dain” không, nhưng những từ ngữ ấy chẳng phù hợp vào đâu cả, và chỉ cần suy ngẫm về chúng thôi đã khiến chàng muốn rú lên cười. Hay khóc. Chàng không thể biết nên khóc hay cười. Chàng quyết định chàng đang phát cuồng. Không có gì đáng ngạc nhiên. Sở trường của nàng là làm chàng phát cuồng.
Chàng đứng dậy. “Không cần phải lo gì cả, Jess ạ. Thèm khát không phải là vấn đề. May phước làm sao, ta có thể đối phó rất tốt với chuyện thèm muốn.”
“Em biết.” Nàng nhìn lên rồi lại nhìn xuống người chàng. “Chàng đối phó với nó tốt tới mức hoàn hảo.”
“Thực ra là, ngay phút này đây ta đang chuẩn bị để đối phó với nó.” Chàng bắt đầu xếp chồng gối lên quanh đầu giường.
“Chàng đúng là... am hiểu nhất đấy,” nàng nói, đưa mắt nhìn từ chồng gối sang chàng.
Chàng vỗ vỗ đống gối. “Ta muốn nàng nằm xuống đây.”
“Không quần áo chứ?”
Chàng gật đầu.
Không một chút do dự, nàng đứng lên cởi nút thắt lưng áo khoác ngoài. Chàng quan sát chiếc áo rơi xuống. Nàng lười biếng rùng mình.
Femme fatale(51), chàng nghĩ khi thoạt tiên chàng theo dõi chiếc áo lụa đen nặng trượt lướt qua bờ vai thon thả của nàng, trên làn da trắng ngà và những đường cong nữ tính tuyệt hảo, và rơi xuống chân nàng tạo nên tiếng soạt dễ chịu.
Chàng quan sát chuyển động duyên dáng của cơ thể mảnh mai của nàng khi nàng leo lên giường và ngả người lên chồng gối, không chút xấu hổ, không chút gượng gạo, không chút e dè.
“Em gần như mong ước rằng khi nào mình cũng lõa thể như thế này,” nàng dịu dàng nói. “Em yêu cái cách chàng nhìn em.”
“Ý nàng muốn nói đến cái hơi thở hổn hển và nhỏ dãi ròng ròng ấy à?” chàng cởi thắt lưng mình ra.
“Em muốn nói đến cái nhìn mơ màng, hờn dỗi của chàng kia.” Nàng đặt tay lên bụng mình. “Nó làm cho bên trong em nóng sốt và điên đảo.”
Chàng ném phăng chiếc áo choàng.
Nàng đột ngột hít sâu vào.
Thanh gươm căng cứng của chàng bật dậy, như thể nàng vừa mới triệu hồi. Dain nhìn xuống và cười lớn. “Nàng muốn sung mãn. Sung mãn có mặt.”
“Và to khỏe.” Giọng nàng khàn khàn. Đôi mắt xám dịu dàng của nàng nhìn dọc theo thân thể chàng. “Và tuyệt đẹp. Thế quái nào mà em có thể cưỡng lại chàng? Làm sao chàng có thể nghĩ là em có thể?”
“Ta không biết được là nàng nông cạn đến thế.” Chàng leo lên giường và tách hai chân nàng ra.
“Em nghĩ có vẻ thế thật,” nàng nói. “Nếu không thì...” Nàng chuồi tay dọc đùi chàng. “Ôi Dain, giá như chàng có thể đoán biết những gì trong đầu em ngày em gặp chàng...”
Dịu dàng nhưng dứt khoát, chàng gỡ tay nàng ra đặt xuống nệm. “Nói ta nghe nào.”
“Trong tâm trí em, em cởi bỏ hết quần áo của chàng. Không thể cưỡng lại được. Mấy giây phút ấy thật kinh khủng. Em đã sợ rằng lý trí của em sẽ gãy đổ, và em sẽ thực sự làm điều ấy. Ngay tại đấy, ngay trong tiệm. Trước mặt Champtois. Trước mặt Bertie.”
“Nàng cởi quần áo của ta,” chàng nói. “Trong tâm trí nàng.”
“Vâng, xé toạc nó ra thì đúng hơn. Như mới lúc nãy em đã làm.”
Chàng cúi người lên nàng. “Thế nàng có muốn biết lúc đó tâm trí ta nghĩ gì không, cara?(52)”
“Hy vọng là điều gì đấy không kém phần dâm đãng.” Nàng vuốt ve ngực chàng. Một lần nữa chàng gỡ tay nàng ra.
“Ta muốn... liếm láp nàng,” chàng chậm rãi nói. “Từ đỉnh đầu nàng... đến tận mút ngón chân nàng.”
Nàng nhắm mắt lại. “Ôi phóng đãng, vâng.”
“Ta muốn liếm nàng và hôn nàng và ve vuốt nàng... ở mọi nơi.” Chàng hôn lên trán nàng. “Mọi nơi trắng tinh. Mọi nơi hồng hào. Mọi nơi khác nữa.”
Chàng rê lưỡi lên một bên chân mày rậm mượt. “Đó là điều ta sẽ làm lúc này đây. Và nàng phải nằm đó. Mà đón nhận.”
“Vâng.” Một tiếng xuýt xoa ưng thuận và một thoáng rùng mình - vì sung sướng, hiển nhiên, bởi vì bờ môi căng mọng, mềm mại của nàng đã cong lên.
Chàng hôn phớt môi mình lên trên nụ cười nhỏ xinh, thỏa mãn ấy, và chẳng nói thêm gì, chỉ đắm mình vào việc hiện thực hóa đam mê hư ảo của mình.
Chàng nhận thấy thực tế lại ngọt ngào hơn, và so với trong mơ, thì mùi vị lẫn hương thơm từ nàng lại quyến rũ hơn nhiều.
Chàng hôn lên mũi và nhấm nháp gò má mịn màng của nàng. Chàng sử dụng khứu giác, vị giác lẫn thị giác để lại khám phá nàng thêm lần nữa: khuôn mặt trái xoan cân đối, đôi gò má nghiêng nghiêng, làn da mịn màng không tì vết đã khiến chàng muốn bật khóc ngay lần đầu tiên chiêm ngưỡng nàng.
Lúc đấy chàng đã nghĩ thật là một vẻ đẹp hoàn mỹ, đã gần như làm tan nát tim chàng, vì chàng không thể nào có được nàng.
Nhưng ít ra trong giây phút này đây, chàng đã có được nàng. Chàng có thể đặt môi mình lên vẻ hoàn mỹ ấy... lên khuôn mặt kiều diễm đến nao lòng ấy... lên vành tai xinh xắn đến nhói tim... lên cần cổ láng mịn của nàng.
Chàng nhớ lại lúc mình đứng trong bóng tối và thèm thuồng làn da trắng trẻo lung linh dưới ánh đèn đường. Chàng lê đôi môi hé mở xuống bờ vai trắng tuyết mà chàng đã đứng ngắm nhìn từ nơi ẩn mình, xuống cánh tay phải đến tận đầu ngón tay nàng rồi lại lướt môi trở lên. Chàng cũng mải miết chiếm đoạt lên xuống dọc tay trái của nàng. Những ngón tay nàng cong cớn và hơi thở nàng là những tiếng thở dài khe khẽ ngọt ngào, thì thầm vào từng mạch máu của chàng, làm tim chàng rộn ràng như tiếng violoncello.
Chàng tới tấp hôn lên bầu vú tròn căng nhấp nhô theo nhịp thở gấp gáp của nàng. Lưỡi chàng lại rê quanh đầu vú cứng nhọn hồng hào và ngừng lại trong chốc lát để tận hưởng tiếng rên nàng thỏ thẻ, rồi chàng lại lướt tiếp, vì vẫn còn nhiều hơn thế nữa, mà chàng không muốn bỏ sót chút gì. Chàng muốn nếm trải tất cả, vì ngày mai thế giới có thể tận mạt, và Địa ngục mở ra nuốt chửng chàng, chàng nghĩ vậy.
Chàng tiếp tục tiến xuống, bao phủ môi hôn trên vùng bụng láng thon và vùng eo hông lượn cong khêu gợi... xuống bên ngoài đôi chân thanh mảnh tròn lẳn của nàng, xuống đến vùng mắt cá mảnh khảnh và xuống tận đầu những ngón chân nàng, như chàng đã hứa. Rồi chàng từ từ hôn tiến lên bên trong phần đùi trơn mát của nàng.
Nàng giờ đang run rẩy, còn hạ bộ chàng nặng nề nóng bỏng trên cả mức sẵn sàng.
Nhưng chàng chưa thôi, và chỉ có hiện tại mới đáng tin tưởng. Khoảnh khắc này đây có thể là tất cả những gì chàng có. Và thế là chàng lại nhấm nháp hôn dọc lên dọc xuống chân và ngón chân nàng.
Rồi chàng lại rê lưỡi lên vùng da mượt mà chớm trên đám lông mu giữa hai chân nàng.
“Nàng rất đẹp, Jess,” giọng chàng khản đặc. “Mỗi một phân trên cơ thể nàng.” Chàng luồn tay vào đám lông xoăn xoăn, mờ mờ ấy.
Nàng rên lên.
Chàng kề miệng vào tâm điểm ẩm ướt, ấm áp.
Nàng kêu lên, những ngón tay đan mắc vào tóc chàng.
Tiếng kêu của phụ nữ trong cơn khoái cảm vang vọng trong mạch máu chàng. Hương vị Đàn bà đậm đà ngập tràn mọi cảm giác của chàng. Nàng là những gì mà chàng hằng muốn trong thế giới này, và nàng là của chàng, thèm muốn chàng, hấp dẫn và khêu gợi vì chàng.
Miệng chàng tôn vinh nàng vì đã thèm khát chàng. Chàng làm nàng sung sướng vì điều ấy khiến chàng hân hoan cuồng nhiệt, cho đến khi tay nàng siết chặt tóc chàng và nàng kêu tên chàng, và chàng cảm nhận được cơn chấn động làm nàng run lên bần bật.
Rồi cuối cùng, chàng cũng chịu đút mình vào nơi mềm mại đón chào nóng hổi của nàng, hòa nhịp cùng nàng.
Rồi thế giới của chàng cũng rung lên, và nếu có tận thế trong khoảnh khắc ấy, chàng cũng đã hạnh phúc đi vào cõi diệt vong, vì có nàng ôm chặt lấy chàng, hôn chàng như thể không còn có ngày mai và nàng sẽ mãi mãi ghì chặt chàng và thèm muốn chàng.
Và khi thế giới nổ tung, khi chàng vỡ òa trong nàng, cả tâm hồn chàng như thể cũng trút gọn vào nàng, chàng cũng sẽ vui vẻ dâng tặng nàng linh hồn của mình, nếu đấy là cái giá phải trả cho một giây phút sung sướng tận cùng mà nàng đã ban tặng cho chàng.
Ngày hôm sau, Jessica tặng chàng bức thánh họa.
Dain thấy nó trên bàn khi chàng xuống phòng ăn sáng. Bức thánh họa được đặt giữa tách cà phê và dĩa đồ ăn của chàng. Dù ánh sáng của buổi sáng ảm đạm còn yếu ớt, những hạt ngọc trai lung linh, hoàng yến ngọc và hồng ngọc vẫn lấp lánh, kim cương vẫn tỏa ra sắc cầu vồng. Bên dưới vùng hào quang lấp lánh vàng ấy, đôi mắt xám của Đức mẹ bâng khuâng cười buồn với đứa bé sơ sinh đang nhăn nhó khóc trong vòng tay bà.
Một mẩu giấy nhỏ được gấp lại nhét dưới khung tranh khảm ngọc. Tim đập dồn, Dain nhặt mẩu giấy lên và mở ra.
“Chúc mừng sinh nhật.” Thế thôi.
Chàng ngước mắt khỏi mẩu giấy, nhìn lên vợ mình đang ngồi đối diện, ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ viền lấy mái tóc mượt mà của nàng.
Nàng đang phết bơ lên miếng bánh nướng, và như thường lệ, tỏ vẻ lơ đãng với cơn biến động mà mình vừa dấy lên.
“Jess à.” Chàng chẳng thể thốt thêm một tiếng nào từ cổ họng bị thít chặt của mình.
“Vâng?” Nàng đặt dao xuống và múc một muỗng đầy mứt phết lên miếng bánh.
Chàng cuống cuồng lật giở cuốn từ điển trong đầu óc mình, tìm từ ngữ, nhưng không thể tìm được từ mình cần vì chàng chẳng biết mình đang tìm gì.
“Jess.”
Miếng bánh ngừng ngang miệng nàng. Nàng nhìn chàng.
Dain chỉ tay vào bức họa.
Nàng nhìn theo. “À. Vâng, thà trễ còn hơn không, em nghĩ thế. Và vâng, em biết đấy không thực sự là một món quà vì dù sao thì nó cũng thuộc về chàng. Mọi thứ của em - hay gần như mọi thứ của em - theo luật thì đều thuộc về chàng khi chúng ta kết hôn. Nhưng chúng ta sẽ phải vờ như thế, bởi vì em đã không có thời gian nghĩ đến, nói gì đến việc tìm kiếm, một món quà sinh nhật thích hợp.” Nàng bỏ miếng bánh được phết bơ và mứt vào miệng... như thể nàng đã giải thích xong và chẳng có một góc trời nào vừa sụp xuống.
Lần đầu tiên, Dain mơ hồ nhận ra làm người như Bertie Trent thì như thế nào, sở hữu đầy đủ lượng chất xám cần thiết để làm người, nhưng không có được chút khái niệm làm sao cho mớ não ấy hoạt động. Có lẽ, Dain nghĩ, rốt cuộc không phải Trent sinh ra đã như thế. Có lẽ hắn chỉ bị mất hết năng lực vì suốt đời phải chịu nổ tung.
Có lẽ cụm từ femme fetale phải được hiểu sát nghĩa hơn. Có lẽ trí não của nàng cũng rất chết người.
Không phải não của ta, Dain nghĩ. Nàng sẽ không thể nào biến ta thành một thằng đần hèn hạ.
Chàng sẽ giải quyết được chuyện này. Chàng có thể tìm ra giải pháp. Chàng chỉ đơn thuần là bước lùi một bước, thế thôi. Món quà sinh nhật cuối cùng chàng nhận được là từ mẹ chàng, khi chàng lên tám. Con điếm mà Wardell và Mallory cung cấp cho chàng vào lần sinh nhật thứ mười ba không được tính tới, bởi vì Dain đã phải bỏ tiền ra trả.
Chàng chỉ ngạc nhiên, không hơn không kém. Phải thừa nhận, là cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì chàng thành tâm tin rằng chẳng chóng thì chầy, Jessica sẽ thà là ném bức họa vào vạc a xít nóng sôi còn hơn là đem cho chàng. Chàng thậm chí không thèm hỏi han đến nó trong quá trình thương lượng cho đám cưới, bởi vì chàng cho là nàng đã bán bức họa đi từ đời nào rồi, và chàng chẳng hề tưởng tượng hay hy vọng, dù chỉ trong nửa giây, là nàng đã không bán nó đi.
“Thật là một... ngạc nhiên thú vị,” chàng nói, như bất kỳ một người lớn khôn khéo nào sẽ nói trong hoàn cảnh này. “Grazie. Cảm ơn.”
Nàng mỉm cười. “Em biết là chàng sẽ hiểu.”
“Ta thật không thể hiểu hết những hàm ý và ý nghĩa biểu tượng,” chàng nói, thật bình tĩnh. “Nhưng mà, ta là đàn ông, và trí não của ta thô thiển quá không thể hiểu hết những toan tính phức tạp ấy. Tuy nhiên, ta có thể hiểu - như khi đống bụi bẩn vừa được chùi đi ta đã thấy - rằng đây là một tác phẩm nghệ thuật siêu việt, và ta nghĩ mình sẽ ngắm nó không biết chán.”
Thật tử tế, chàng nghĩ. Thật người lớn. Thật khôn ngoan. Thật hợp lẽ. Chàng chỉ cần phải giữ cho bàn tay đặt trên bàn không bị run rẩy.
“Em hy vọng là chàng cảm thấy thế,” nàng nói. “Em biết rõ chàng đã nhận ra bức họa này đặc biệt và quý hiếm đến mức nào. Ấy là vì, dù những bức họa thông thường của trường phái Stroganovs có tinh xảo đến mấy, thì bức họa này vẫn gợi mở nhiều hơn, chàng đồng ý chứ nhỉ.”
“Gợi mở.” Chàng nhìn chăm chăm vào bức họa được tô vẽ cầu kỳ. Ngay cả giờ đây, dù nó đã là của chàng, chàng vẫn thấy xốn xang, miễn cưỡng khi phải đắm mình vào nó hay khám xét những tâm tình mà nó gợi mở.
Nàng đứng dậy đi đến bên chàng và đặt tay lên vai chàng.
“Lần đầu em nhìn thấy nó, sau khi nó được sửa sang và lau chùi, em bị tác động rất lớn,” nàng nói. “Xúc cảm lúc ấy rất khác thường. Rõ ràng là, ở tầm nghệ thuật này, em chịu không thấu hiểu được. Chàng là người am hiểu. Em chỉ là một con nhỏ ba hoa, và thường em chẳng biết chắc vì sao mình bị lôi cuốn vào một số đồ vật nào đó, ngay cả khi em biết rõ giá trị của chúng.”
Chàng liếc nhìn lên, không tin vào mắt mình. “Nàng đang yêu cầu ta giải thích điều gì đã làm cho bức họa này quá đặc biệt ư?”
“Ngoại trừ màu mắt bất thường của Đức mẹ,” nàng nói. “Và việc vàng được sử dụng quá nhiều. Và độ tinh xảo. Những điều này chẳng giải thích nổi vì sao nó lại gợi nên cảm xúc mạnh mẽ đến thế.”
“Nó gợi nên cảm xúc mãnh liệt là vì nàng quá đa cảm,” chàng nói. Chàng lưỡng lự quay nhìn lại bức họa.
Chàng hắng giọng và tiếp tục nói với giọng điệu của một viên gia sư kiên nhẫn. “Người ta quen với vẻ bĩu môi của người Nga. Nhưng bức này hoàn toàn khác, nàng thấy chứ. Chúa Hài đồng trông thật sự tức giận và hờn dỗi, như thể Người quá mệt mỏi vì phải tạo dáng, hay vì đói - hay đơn giản vì chỉ muốn người ta chú ý. Và mẹ của Người không mang vẻ mặt u buồn thường thấy. Bà đang thoáng cau mày, đúng vậy. Có lẽ là hơi khó chịu, vì đứa bé đang quấy. Thế nhưng bà vẫn thoảng môi cười, như là đang dỗ dành hay tha thứ cho đứa bé. Bởi vì bà hiểu đứa bé chẳng biết làm gì hơn. Thằng nhóc ngây thơ, nhận lấy tất cả mà chẳng thèm đoái hoài: nụ cười và sự dỗ dành của bà, sự tha thứ đầy... kiên nhẫn của bà. Đứa bé không biết mình đang có gì thì làm sao mà biết ơn với những gì mình có. Và thế là đứa bé buồn bực và cau có... trong sự thiếu hiểu biết trong sáng vui tươi.”
Dain dừng lại, vì căn phòng đột nhiên trở nên quá im lặng, và người phụ nữ bên cạnh chàng quá lặng im.
“Tư thế này hoàn toàn tự nhiên và rất người,” chàng nói tiếp, cẩn thận giữ cho giọng mình nhẹ nhàng không cảm xúc. “Chúng ta quên rằng hình hai người này tượng trưng cho những biểu tượng thiêng liêng, thay vào đó chúng ta tập trung vào một tấn kịch đơn giản đậm chất người được vẽ nên bằng những định ước nghệ thuật và được đóng khung đắt tiền. Nếu Đức mẹ và Chúa Hài đồng chỉ là những vị thánh, tác phẩm này sẽ chẳng đáng bằng nửa thú vị và quý hiếm.”
“Em hiểu những gì chàng muốn nói rồi,” vợ chàng dịu dàng nói. “Nghệ nhân đã nắm bắt tính cách của người mẫu, và tình mẫu tử dành cho đứa bé trai, và khoảnh khắc tâm tư giữa hai người bọn họ.”
“Ấy là điều đã đánh thức tình cảm của nàng,” chàng nói. “Ngay cả ta cũng còn thấy nó rất kích thích và không thể cưỡng lại việc lý thuyết hóa những gì mà nét mặt họ thể hiện - mặc dầu họ đã chết từ lâu, và sự thật không quan trọng mấy. Đấy là tài năng của họa sĩ: làm cho người khác phải thắc mắc. Giống như là hắn đang đùa cợt với khán giả, phải không nhỉ?”
Liếc nhìn lên Jessica, chàng cố cười to, như thể bức chân dung tình mẫu tử đẹp nao lòng này với chàng chỉ là một câu đố nghệ thuật thú vị.
Nàng bóp vai chàng. “Em biết bức thành họa còn có nhiều ý nghĩa hơn là những gì mà đôi mắt thiếu kinh nghiệm của em nhìn thấy được,” nàng nói, quá đỗi dịu dàng. “Chàng thật sâu sắc đấy, Dain à.” Đoạn nàng nhanh chóng quay trở về ghế ngồi.
Nhưng mà chẳng đủ nhanh. Chàng đã nhìn thấy nó, trong một loáng trước khi nàng kịp che giấu. Chàng đã nhìn thấy nó, trong mắt nàng, như những gì chàng nghe được trong giọng nàng một phút chốc trước: muộn phiền... thương hại.
Và trái tim chàng thắt lại và dậy lên phẫn nộ - phẫn nộ với bản thân, vì chẳng hiểu sao chàng đã nói quá nhiều, và phẫn nộ với nàng, vì nàng đã quá nhạy - còn nhạy hơn cả chàng - để thấu hiểu những gì chàng đã nói, và còn tệ hơn, những gì chàng cảm nhận.
Nhưng chàng không phải là con nít, Dain tự nhắc nhở mình. Chàng không vô vọng. Cho dù chàng đã ngu ngốc thổ lộ với vợ mình cái gì đi nữa thì tính cách chàng vẫn thế. Chàng đã không thay đổi, tuyệt đối không.
Với Jessica, chàng đã tìm thấy một điều tốt đẹp, chỉ thế thôi, và chàng muốn tận dụng nó. Dĩ nhiên chàng sẽ để cho nàng làm chàng vui vẻ. Tuy nhiên, chàng thà bị ăn tươi nuốt sống hay bị luộc chín trong chảo dầu chứ không đời nào cho phép vợ thương hại mình.
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ