Uy Phong Cổ Tự epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Hồi 15 - Trao Đổi Kinh Văn
– Những kẻ chúng ta cần truy đuổi là họ, những đạo nhân vừa nam vừa nữ này ư?
Tuy chỉ là lời thì thào và hầu như chỉ có một mình Cừu Hận nghe nhưng y vẫn không hài lòng.
Y lườm mắt và khẽ rít.
– Tai vách mạch rừng, ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ để lộ cho ai khác biết chuyện chúng ta đang đuổi theo người, ngươi không nhớ sao, Tiểu Thanh?
Trong lốt Tiểu Thanh, nữ lang hậm hực bảo:
– Ở đây không có ai ngoài bọn họ mười mấy người đang giao chiến với nhau.
Thiển nghĩ dù có la lớn vị tất những người này còn có chút tâm trí nào để quan tâm.
Chợt ngay phía sau lưng cả hai có thanh âm trầm trầm vang lên:
– Tiểu nha đầu tưởng xung quanh không còn người thật sao? Ngươi nghĩ bổn Quan chủ Cổ Thạch chỉ có bấy nhiêu người thôi sao?
Giật mình, nữ lang quay phắt lại:
– Đạo trưởng lẻn đến gần từ lúc nào? Dường như lối xuất hiện của đạo trưởng không được quang minh?
Cừu Hận cũng quay lại. Và bằng giọng run run, y vờ quay sang trách nữ lang:
– Tiểu Thanh! Bao nhiêu kiến văn ta chỉ điểm, ngươi không nhớ một mảy may nào sao? Đạo trưởng đây chính là Quan chủ Cổ Thạch quan danh chấn giang hồ. Ngươi còn không mau mau tạ lỗi bởi những lời nói hồ đồ vô lễ vừa rồi của ngươi.
Quan chủ Cổ Thạch quan vẫn như ngày nào, vẫn mũ đạo quan đạo mạo đội trên đầu và vẫn đạo bào tuyền một màu trắng như tuyết, dáng cách dễ làm người đối diện phải ngưỡng mộ.
Tiểu Thanh thật sự bối rối, vừa thủ lễ vừa áy náy:
– Tiểu Thanh quá ấu trĩ, không thể nhận biết ngay đại giá đạo trưởng Quan chủ quang lâm. Xin Quan chủ miễn chấp.
Quan chủ Cổ Thạch quan cau mày, ngắm nhìn Cừu Hận:
– Thứ cho bổn Quan chủ kém mắt, lão huynh đây là...
Dù biết thái độ ngập ngừng của Quan chủ là chờ người đối diện phát xưng danh, Cừu Hận không những không xưng danh mà còn hắng giọng bảo:
– Quan chủ vừa mới đến ắt hẳn vì quan tâm chỉ muốn mau kết thúc trận chiến đang diễn ra giữa quý môn nhân đệ tử và phái Võ Đang! Nếu vậy, lão phu nào dám làm Quan chủ phải phí thời gian quý báu!
Rồi Cừu Hận đưa mắt nhìn nữ lang:
– Đi thôi!
Nữ lang ngơ ngẩn:
– Ngoại tổ! Không phải ngoại tổ đang muốn tìm gặp Quan chủ hay sao?
Quan chủ Cổ Thạch quan ngạc nhiên:
– Lão huynh muốn gặp bổn Quan chủ? Vậy đã gặp rồi sao lão huynh chưa kịp nói gì lại vội đi?
Cừu Hận lườm mắt, mắng Tiểu Thanh:
– Ngươi chỉ giỏi nhanh mồm nhanh miệng. Ngươi không thấy Quan chủ còn phải lo ứng cứu cho môn nhân của Quan chủ nữa sao? Đâu phải lúc cho chúng ta quấy rầy Quan chủ?
Tiểu Thanh cố chống chế:
– Nhưng cũng đâu phải lúc nào ngoại tổ dễ dàng tìm gặp Quan chủ?
Quan chủ Cổ Thạch quan tỏ ra nhanh nhảu khác thường:
– Việc đối đầu với phái Võ Đang, cũng như vài lần trước đây, thường thì lợi thế vẫn thuộc về bổn quan. Do đó, bổn Quan chủ cũng không có gì phải vội. Chẳng hay lão huynh có thể thông tỏ lai lịch, đồng thời nói rõ mục đích của lão huynh khi định gặp bổn Quan chủ.
Khác với trạng thái nôn nóng của nữ lang, Cừu Hận vẫn chưa đả động gì đến vấn đề chính yếu. Y chợt hỏi:
– Người của Quan chủ và phái Võ Đang vì sao gần đây luôn đối đầu?
Quan chủ Cổ Thạch quan cười bí ẩn:
– Lão huynh tìm bổn Quan chủ chỉ để hỏi câu này?
Cừu Hận khẽ thở ra:
– Tuy Quan chủ không chịu nói nhưng lão phu cũng phần nào đoán ra.
Thay đổi thái độ, Cừu Hận tỏ ra nghiêm trọng, nhìn thẳng vào Quan chủ Cổ Thạch quan khi cố tình hạ thấp giọng để hỏi tiếp:
– Nếu lão phu đoán không lầm thì nguyên nhân là có liên quan đến Uy Phong cổ tự độ nào?
Quan chủ Cổ Thạch quan dù cố che giấu vẫn để lộ sự kinh ngạc:
– Nguyên do nào khiến lão huynh đoán như vậy?
Cừu Hận chợt cười thần bí:
– Nói ra sợ Quan chủ không tin, lão phu tìm Quan chủ cũng vì chuyện Uy Phong cổ tự.
Lần này Quan chủ Cổ Thạch quan phải giật mình thật sự:
– Vẫn là chuyện đó ư? Rốt cuộc, lão huynh là ai? Thật sự lão huynh tìm bổn Quan chủ là có dụng ý gì?
Cừu Hận thì bảo:
– Quan chủ chớ nghi ngại, lão phu tìm đến hoàn toàn có thiện ý. Hay nói rõ hơn, lão phu cũng có dịp thu thập được một ít câu kinh văn, nay muốn tìm cao nhân để nhờ điểm hóa, hy vọng Quan chủ không chối từ...
Quan chủ Cổ Thạch quan thoáng nhăn mặt:
– Ý của lão huynh là muốn nhờ bổn Quan chủ điểm hóa? Có thật không?
Cừu Hận gật đầu:
– Có lẽ chính Quan chủ cũng biết, những câu kinh văn của Uy Phong cổ tự đều hàm chứa những ẩn ngữ khó hiểu? Do đó, khi lên tiếng nhờ Quan chủ điểm hóa, lão phu nói bằng tất cả thành tâm.
Nét mặt giãn ra và tươi tỉnh, Quan chủ Cổ Thạch quan hỏi:
– Nếu là vậy, câu kinh văn đó như thế nào?
Cừu Hận mỉm cười:
– Còn có phái Võ Đang ở đây, Quan chủ đã đến, lý nào Chưởng môn phái Võ Đang không đến? Quan chủ không ngại sẽ có người lẻn nghe câu chuyện của chúng ta sao?
Quan chủ Cổ Thạch quan động tâm. Sau khi đưa mắt nhìn quanh, thấy trận chiến giữa đệ tử Võ Đang phái và môn nhân của lão vẫn cứ thế kéo dài, lão chợt nôn nóng:
– Lão huynh quả là người biết lo xa. Được! Lão huynh hãy chờ cho một lúc, bổn Quan chủ sẽ xử trí nhanh việc này, rồi sẽ cùng lão huynh đàm đạo sau.
Cừu Hận tỏ ra hiểu biết, vội gật đầu:
– Đó chính là ý của lão phu. Thật không dám làm chậm trễ công việc của Quan chủ nữa.
Tuy nói vậy, nhưng khi thấy lão Quan chủ định tung người lao ngay về phía đang xảy ra trận chiến, Cừu Hận chợt kêu lên:
– Quan chủ! Có lẽ như thế này thì hay hơn, lão phu và ngoại điệt sẽ chờ Quan chủ ở khu rừng phía trước, càng kín đáo càng thuận tiện. Quan chủ nghĩ sao?
Không ngờ lão Quan chủ lại tán thành ngay đề xuất này:
– Hay lắm! Cứ thế đi! Không lâu nữa đâu, bổn Quan chủ sẽ đến ngay. Lão huynh cẩn trọng như vậy, thật không gì tốt bằng. Hẹn gặp lại!
Dứt lời, lão Quan chủ liền hùng hổ xông vào trận chiến, tiếp trợ lũ môn nhân của lão.
Phần Cừu Hận chợt hắng giọng, khẽ bảo nữ lang:
– Chúng ta đi thôi, Tiểu Thanh.
Với sắc diện hoang mang, nữ lang chờ khi cả hai đi đủ xa mới lầm bầm bảo:
– Sao bỗng dưng lại xảy ra chuyện nhờ người điểm hóa? Đó đâu phải điều chúng ta đã bàn?
Hỏi xong, nữ lang thật sự kinh ngạc không hiểu tại sao lúc hỏi, nàng chỉ dám hỏi nhỏ, trái lại khi đáp, Cừu Hận lại ngang nhiên lớn tiếng:
– Có điều này, thiết tưởng người cần biết và lưu tâm. Đâu phải ai ai cũng dễ dàng cùng chúng ta trao đổi kinh văn như chúng ta đã bàn? Vậy là phải có biện pháp thích hợp cho từng đối tượng. Và với Quan chủ Cổ Thạch quan, một nhân vật luôn cao ngạo tự phụ, ta đâu còn cách nào khác ngoài cách phải cầu cạnh, nhờ lão điểm hóa, để khiến phải quan tâm, chịu cùng chúng ta bàn bạc?
Nữ lang cau mày:
– Ngoại tổ cần gì phải lớn tiếng như vậy? Chẳng cần ngoại tổ từng nói, từng bảo Tiểu Thanh phải đề phòng tai vách mạch rừng đó sao?
Nàng càng nhắc nhở Cừu Hận càng oang oang:
– Sợ gì chứ? Đã có người của Cổ Thạch quan ở gần đây, và không bao lâu nữa, đích thân Quan chủ Cổ Thạch quan sẽ hiện hữu cạnh chúng ta, còn nhân vật nào dám xuất hiện hoặc cố tình gây khích nộ cho Quan chủ là nhân vật vào hàng đại cao thủ hiện giờ?
Nỗi lo lắng của nữ lang không ngờ lại biến thành sự thật.
Cừu Hận vừa dứt lời, một tiếng niệm Phật hiệu thản nhiên vang lên:
– Vô lượng thọ Phật! Nếu lão hữu thật sự muốn cùng ai đó trao đổi kinh văn, nào phải chỉ có một mình Quan chủ Cổ Thạch quan là nhân vật duy nhất có thể đáp ứng? Xin lão hữu dừng lại, cho phép bần đạo hội diện.
Vút!
Ngay khi bóng nhân ảnh còn thấp thoáng, chưa hoàn toàn hiện thân ngay trước mặt, Cừu Hận cố tình ném cho nữ lang tia mắt nhìn tinh quái.
Chạm phải ánh mắt này, nữ lang vỡ lẽ, hóa ra đó chính là dụng ý của Cừu Hận khi cố tình nói lớn tiếng một cách không cần thiết.
Từ đó, vì biết Cừu Hận là người mưu trí, mỗi hành động, mỗi lời nói hầu như hàm chứa sẵn mưu mô, nữ lang chỉ biết im lặng, phó thác hoàn toàn vào tài ứng phó của Cừu Hận.
Nhân đạo nhân vừa xuất hiện, Cừu Hận vờ kinh ngạc:
– Chưởng môn đã đến thật rồi sao?
Đạo nhân mỉm cười:
– Vô lượng thọ Phật! Dù biết lẻn nghe chuyện của người là điều không nên nhưng lỡ đã nghe, bần đạo Thanh Du xuất hiện có hơi đường đột, mong lão hữu miễn thứ.
Cừu Hận nghiêm mặt:
– Nếu lão phu đoán không lầm, Chưởng môn đang muốn cùng lão phu trao đổi kinh văn?
Thanh Du đạo trưởng tiếp tục mỉm cười:
– Thành ý của bần đạo, hy vọng lão hữu không chối từ. Vậy còn trận chiến giữa quý phái và Cổ Thạch quan thì sao? Nếu Chưởng môn không đích thân đốc chiến, đệ tử quý phái sao đương nổi Cổ Thạch quan có cả Quan chủ Cổ Thạch quan xuất lực?
Thanh Du nhẹ nhàng bảo:
– Điều này lão hữu bất tất phải lo âu. Bần đạo đã sắp đặt cả rồi. Tuy không đương đầu nổi nhưng với Thất Tinh Kiếm Trận bần đạo vừa mật lệnh cho đệ tử phát động, phải hai canh giờ nữa Quan chủ Cổ Thạch quan mới có cơ hội thắng thế. Đến lúc đó việc trao đổi kinh văn, thiển nghĩ đã xong xuôi, bần đạo có đến cũng không muộn.
Cừu Hận thoáng cau mày:
– Ý Chưởng môn muốn nói, phải hai canh giờ nữa Quan chủ Cổ Thạch quan mới có thể đến chỗ đã ước hẹn với lão phu?
Thanh Du tủm tỉm cười:
– Lão hữu nghĩ thế nào? Thời gian đó có đủ cho chúng ta đàm đạo, trao đổi?
Cừu Hận gật gù:
– Đủ quá đủ. Có khi thừa là khác.
Hắng giọng, Cừu Hận hỏi tiếp:
– Phương thức trao đổi sẽ như thế nào? Một câu đổi một câu? Hay trước khi trao đổi cần phải thẩm định sự thật giả của câu kinh văn cần trao đổi?
Thanh Du bảo:
– Nếu chỉ trao đổi theo cách thông thường, lão hữu không thấy việc đó đâu cần chiếm quá nhiều thời gian, hai canh giờ như bần đạo sắp đặt. Đương nhiên cần phải thẩm định, tránh việc song phương cổ tình dối gạt nhau.
Không nén nổi lo lắng, nữ lang bỗng vọt miệng:
– Ngoại tổ. Năm câu kinh văn của chúng ta...
Cừu Hận lập tức quát nạt:
– Đây đâu phải chỗ cho nha đầu ngươi nói xen vào. Hay ngươi nghĩ ngoại tổ ngươi không thể tự chủ trương, phải cần có ngươi dự phần góp ý?
Thanh Du liếc nhìn nữ lang:
– Tiểu cô nương đây là...
Cừu Hận cười khà khà, mượn lời đáp để giải thích cho nữ lang khỏi phải lo lắng:
– Tiểu Thanh ư? Đó chính là ngoại điệt duy nhất của lão phu. Nha đầu vẫn luôn như vậy luôn sợ lão phu vì cao niên sẽ đâm ra lú lẫn, sẽ không biết cân nhắc để tìm cách nào trao đổi có lợi nhất. Hơn nữa, nha đầu còn sợ lão phu vì chưa hiểu đến thấu đáo ẩn ngữ của từng câu văn, lúc thẩm định sẽ khiến người khác nghi ngờ, không tin đó là những câu kinh văn thật. Nhưng nha đầu chỉ quá lo xa, lo hão mà thôi.
Thanh Du kinh ngạc:
– Nói vậy lão hữu đã nhờ dăm bảy câu kinh văn thu được chút thành tựu?
Cừu Hận vờ khiêm tốn:
– Chỉ chút nào đó thôi, chẳng bõ làm trò cười cho Chưởng môn.
Vờ như không thấy nét mặt đang lo lắng của tiểu cô nương kia, được lão nhân trước mặt nhìn nhận là ngoại điệt, cũng vờ không nhìn thấy ánh mắt hàm ý ngăn cản của nàng, ý khuyên ngoại tổ đừng quá cao hứng vội, Thanh Du vội nói lời ngưỡng mộ:
– Nếu thật sự đúng như lời lão hữu nói, có chút ít thành tựu vẫn hơn cho đến giờ bần đạo hầu như chưa tìm hiểu được gì qua ba câu kinh văn bần đạo tình cờ thu thập. Người thông tuệ như lão hữu thật hiếm có.
Tuy biết nữ lang có ý ngăn nhưng Cừu Hận vẫn làm ra vẻ không nhận biết.
Cừu Hận vờ thất vọng:
– Chưởng môn chỉ thu thập ba câu thôi sao? Ít quá, nếu so với lão phu có đến năm.
Thanh Du sợ việc trao đổi bất thành, vội bảo:
– Ba đổi ba, bần đạo nào dám, cũng nào muốn chiếm nhiều tiện nghi hơn lão hữu?
Cừu Hận ngập ngừng:
– Nhưng vẫn không ổn. Vì biết đâu ba câu kinh văn của Chưởng môn là giả, đó là nguyên do khiến Chưởng môn cho đến giờ vẫn chưa thu được chút thành tự gì.
Thanh Du đỏ mặt:
– Tuyệt đối không thể giả. Bất quá, hoặc ba câu của bần đạo không được liên tục, khiến việc tìm hiểu cho thấu đáo là điều không thể, hoặc giả, là do bần đạo kém trí, thiên phú có hạn nên cho đến giờ vẫn ỳ chân một chỗ.
Cừu Hận mỉm cười:
– Chưởng môn đâu cần phải tự khiêm như vậy? Đường đường là Chưởng môn nhân một đại phái, lão phu thật không dám tin Chưởng môn là người kém tài trí.
Thanh Du lúng túng:
– Lão hữu có muốn mai mỉa, muốn chê cười bần đạo thế nào cũng được. Sự thật, ba câu đó tuy là thật nhưng với bần đạo chúng đâu khác gì thứ giả.
Cừu Hận nghiêm giọng:
– Nếu là vậy, cho dù đó là sự thành tâm của Chưởng môn, lão phu cũng đâu thể đem toàn bộ hiểu biết để đổi lấy những câu kinh văn vô dụng.
Thanh Du có một thoáng ngớ người, sau đó nói như nài nỉ:
– Thế này vậy, ba đổi một cũng được, miễn đó là câu kinh văn đã được lão hữu hiểu thấu đáo. Thế nào?
Lúc này, như đoán ra dụng ý của Cừu Hận, nữ lang nọ thôi không còn lo lắng nữa. Trái lại nàng có ý mừng vì vô tình Cừu Hận chỉ dùng vỏn vẹn một câu kinh văn, đã được nàng nói cho biết, nhưng lại được đổi đến những ba câu.
Nàng thêm hớn hở khi nghe Cừu Hận mãi một lúc sau mới tỏ ý đáp ứng đề xuất của Thanh Du đạo trưởng.
Cừu Hận vờ làm ra vẻ miễn cưỡng:
– Thành ý của Chưởng môn, lão phu còn biết nói gì hơn ngoài việc đành phải đáp ứng thôi.
Thanh Da mừng rỡ:
– Lão hữu quả là người đại lượng. Thú thật, chưa lúc nào bần đạo mong mỏi được có võ học tăng tiến như lúc này. Nếu giải, chuyện đó nhờ lão hữu mà thành sự thật, lão hữu đâu thể biết chính lão hữu đã giúp ích như thể nào cho đại cục võ lâm.
Cừu Hận chợt cười lạt:
– Đại cục võ lâm ư? Lão phu không quan tâm. Điều đang khiến lão phu phải quan tâm, đó là những câu kinh văn của Chưởng môn không biết liệu có giúp ích gì cho lão phu hay không. Hy vọng Chưởng môn đừng vì thế mà cố tình bịa ra những câu giả dối, lừa gạt lão phu.
Thanh Du hít vào một hơi thật dài:
– Vô lượng thọ Phật! Thiển nghĩ, không cần nhắc đến nghiêm luật của tệ phái, là nghiêm cấm việc ngoa ngôn xảo ngữ, bần đạo tin tưởng rằng, vì lão hữu có may mắn thấu đáo một vài phần của những câu kinh văn kia, nên bần đạo dù có muốn bịa cũng phải nghĩ đến hậu quả, nhỡ lão hữu phát hiện thì sao? Điều này thì lão hữu cứ yên tâm. Chỉ mong lão hữu cũng phải thành tâm y như vậy đối với bần đạo.
Cừu Hận bật cười:
– Người đầu tiên khởi xướng việc trao đổi là lão phu, đương nhiên lão phu không thể không thành thật. Để chứng tỏ thành ý đó, được, lão phu đâu ngại việc đọc cho Chưởng môn nghe câu kinh văn lão phu định trao đổi. Nghe đây!
Dứt lời, Cừu Hận thật sự đọc ra một câu, là một trong số năm câu đã được nữ lang tin tưởng nói cho nghe.
Chờ cho Thanh Du lẩm nhẩm đọc đi đọc lại cho đến kỳ thuộc, Cừu Hận bảo:
– Trong câu đó có vài ẩn ngữ Chưởng môn cần lưu ý. Theo lão phu lâu nay chiêm niệm, những ẩn ngữ đó là mấu chốt khiến câu kinh văn đó phải hiểu thành khẩu quyết của một chiêu chưởng. Để rõ hơn, lão phu xin mạn phép phô diễn cho Chưởng môn xem chiêu chưởng này! Xem đây!
Cừu Hận vẫn giữ tư thế khòm lưng của một lão nhân đã luống tuổi, run tay vẫy ra một ngọn kình, nhắm vào cội cây rùng cạnh đó.
Ào...
Kình lực tuy xuất hiện ào ạt, hứa hẹn một uy lực sẽ rất lợi hại, nhưng khi chạm vào cội cây ngoài tiếng chấn kình khá to phải vang lên, cội cây vẫn không suy chuyển.
Ầm!
Cội cây tuy bị chấn động nhưng đến một chiếc lá cũng không hề rơi rụng.
Nữ lang nọ thật sự lo lắng khi nghe Thanh Du buột miệng kêu:
– Chỉ có thế thôi sao?
Nhưng cả nữ lang lẫn đạo trưởng Thanh Du cùng vỡ lẽ lúc nghe Cừu Hận giải thích:
– Đúng như câu kinh văn lão phu vừa giải thích, trong cương kình còn bao gồm cả nhu kình. Thật vậy, tiếng chấn động là do cương kình gây ra, phần uy lực lợi hại như thế nào, còn cần phải chờ xem nhu kình có hay không có tác động đến thân cây.
Thanh Du hoang mang:
– Nếu có tác động, ở thân cây sẽ có biểu hiện gì? Không lẽ toàn bộ lớp trong của thân cây đều bị chấn nát?
Cừu Hận thở ra:
– Muốn được như chường môn nói, lão phu nghĩ cần phải khổ luyện thêm đôi ba mươi năm nữa. Còn như bây giờ, Chưởng môn có thể tận mắt nhìn thấy chỉ có lớp kế cận với lớp ngoài cùng của thân cây là bị chấn nát thôi. Lão phu đâu có bản lãnh chấn vỡ tận bên trong?
Thanh Du lập tức chạy đến cội cây và dùng thanh kiếm khẽ tách bỏ lớp vỏ bên ngoài. Khi lớp bên trong hiển lộ, chính nữ lang cũng phải kinh nghi khi nghe Thanh Du bật kêu:
– Hảo công phu! Quả nhiên phần bên trong bị chấn nát, trong khi lớp bên ngoài vẫn không có đấu hiệu thương tổn. Bần đạo tin rồi. Tin thật rồi.
Chỉ chờ có thế, Cừu Hận chợt hất hàm:
– Đến lượt Chưởng môn rồi đó.
Hiểu ý Thanh Du đọc luôn một hơi ba câu kinh văn cho Cừu Hận nghe.
Cừu Hận láy mắt nhìn nữ lang:
– Ngươi còn trẻ, không mau quên như ta. Hãy cố mà ghi nhớ lấy.
Đoán biết Cừu Hận vẫn đang thể hiện lốt cải dạng, nữ lang mỉm cười:
– Ngoại tổ yên tâm! Nếu ngoại tổ có quên thì vẫn có Tiểu Thanh ghi nhớ cả rồi.
Xem như việc trao đổi đã xong, Cừu Hận bảo nữ lang:
– Chúng ta đi thôi! Kẻo Quan chủ Cổ Thạch quan đã đến và đang nóng lòng chờ chúng ta.
Trong khi Thanh Du còn mãi đứng lặng để ghi nhớ và để suy nghĩ thêm về câu kinh văn vừa được trao đổi, Cừu Hận và nữ lang cứ chậm rãi bỏ đi.
Được một quãng, Cừu Hận vụt bảo:
– Cô nương hãy đến nơi ước hẹn trước, tại hạ cần phải thực hiện ngay một việc khẩn, sẽ đến gặp cô nương sau.
Nàng kinh ngạc:
– Các hạ liệu có quay lại thật không?
Cừu Hận cười lạt:
– Nếu cô nương chớm có ý nghĩ tại hạ có tham vọng, yên tâm đi, dù sao tại hạ cũng quay lại để đổi thêm vài câu kinh văn từ miệng lão Quan chủ nữa chứ? Tại hạ đâu dễ bỏ qua cơ hội để thu thập thêm, càng nhiều càng tốt.
Nàng bối rối:
– Ý của tiểu nữ... không phải như thế.
Cừu Hận xua tay:
– Phải hay không, lời của cô nương, cô nương tự hiểu lấy. Tại hạ hứa sẽ quay lại. Đi đi!
Bảo nàng đi nhưng chính Cừu Hận là người bỏ đi trước.
Vút!
Nhìn bóng dáng Cừu Hận cứ khuất dần, nữ lang càng lúc càng nghi hoặc, không thể hiểu y thật sự có dụng ý như thế nào?
Y giúp nàng hay y làm như thế chỉ vì có lợi cho y?
Giữ mãi nghi vấn này, nàng lững thững đi đến khu rừng, nơi được Cừu Hận chọn làm chỗ ước hẹn với lão Quan chủ Cổ Thạch quan.
o O o
Cừu Hận kêu:
– Xin Chưởng môn tạm lui bước!
Vút!
Thấy lão nhân vô danh đã bỏ đi giờ bỗng quay lại. Thanh Du đạo trưởng bối rối:
– Lão hữu quay lại, phải chăng vì nghi ngờ không câu kinh văn kia là giả?
Cừu Hận dừng chân, diện đối diện với Thanh Du:
– Thật hay giả, điều đó chỉ tùy thuộc vào bản chất của con người đã nói ra không câu kinh văn đó.
Thanh Du hoang mang:
– Ẩn ý của lão hữu, bần đạo vẫn chưa hiểu?
– Chưa hiểu hay Chưởng môn không muốn hiểu? Lão phu có ý nói về bản thân Chưởng môn.
Thanh Du thêm hoang mang:
– Bản thân của bần đạo thì thế nào? Lão hữu muốn nói bần đạo là người giả dối?
Cừu Hận lạnh giọng:
– Đó là điều lão phu đang muốn biết. Liệu Chưởng môn có thể cho lão phu hỏi một câu, hai mươi năm trước, vì lẽ gì Chưởng môn muốn Minh chủ võ lâm chết?
Thanh Du biến sắc:
– Minh chủ nào? Là Tuyệt Chỉ Nhất Quân Cầm Hải ư?
Cừu Hận cười lạt:
– Chưởng môn như không muốn đáp?
Thanh Du bật lùi:
– Lão hữu là ai? Sao quan tâm đến cái chết bất minh của Cầm Hải?
Cừu Hận nâng kiếm lên:
– Có cần lão phu phải động thủ để được một câu đáp thành thật của Chưởng môn chăng?
Thanh Du lùi thêm một bước nữa:
– Lão Hữu là người của Thần Bí cung?
Cừu Hận để lộ nét mặt đằng đằng sát khí:
– Sẽ đến lượt Thần Bí cung được lão phu đặt cho câu hỏi tương tự. Hiện tại, phải chăng Chưởng môn không có gì để nói.
Thanh Du động tâm:
– Nói như vậy, lão hữu chỉ muốn báo thù cho Cầm Hải? Lão hữu có liên quan thế nào với...
Cừu Hận bật kiếm lên:
– Quả nhiên Chưởng môn chỉ muốn lão phu động thủ. Vậy thì đỡ!
Véo...
Thanh Du chợt xoay người, và thế là từ tay Thanh Du cũng xuất phát một chiêu kiếm:
– Lão hữu muốn báo thù cần phải có bản lãnh khiến bần đạo khuất phục. Nhưng muốn như thế đâu dễ? Xem kiếm!
Véo...
Choang! Choang! Choang!
Chỉ vỏn vẹn một chiêu kiếm nhưng tiếng chạm nhau lại vang lên hầu như vô tận, điều này khiến Thanh Du phải bật lên tiếng tán dương:
– Hảo kiếm pháp! Nhưng vẫn chưa phải thứ bản lãnh đủ khuất phục bần đạo. Đỡ!
Chiêu kiếm thứ nhất chưa hết, Thanh Du đã mau chóng chuyển qua chiêu thứ hai.
Véo...
Cừu Hận chợt cất giọng khàn khàn:
– Nếu Chưởng môn muốn mục kích bản lãnh thật của lão thì xem đây!
Cừu Hận cũng chuyển đổi chiêu kiếm, nhanh hơn, có uy lực hơn.
Véo...
Choang... choang... choang...
Thanh Du bật gầm:
– Kiếm pháp quả cao minh! Vậy đừng trách bần đạo phải dùng tuyệt kỹ. Hãy đỡ “Thất Tinh Cầm Long”!
Véo...
Chiêu kiếm của Thanh Du vụt tản rộng, tạo thành vầng kiếm quang dày đặc vây hãm Cừu Hận.
Cừu Hận cười khàn:
– Tuyệt kỹ Võ Đang phái quả danh bất hư truyền, tai nghe vẫn không bằng mắt thấy. Nhưng bây giờ đã đến lúc Chưởng môn phải cẩn trọng với đệ tam kiếm của lão phu.
Véo...
Choang! Choang! Choang!.
Chiêu Thất Tinh Cầm Long của Thanh Du nhanh chóng bị phá giải. Thanh Du cau mày bật thốt:
– Ngoài Trung Nguyên Nhất Kiếm Bạch Gia Tường, lão hữu là nhân vật thứ hai phá được chiêu kiếm của bần đạo. Sao lão hữu không xưng danh cho bần đạo biết lão hữu là nhân vật như thế nào?
Cừu Hận bật quát:
– Muốn lão phải xưng danh trừ phi Chưởng môn qua được đệ tứ kiếm của lão phu. Đỡ!
Véo...
Nhìn chiêu kiếm hàm chứa quá nhiều biến hóa đang được một lão nhân vô danh thi triển, Thanh Du đành vận toàn lực nghênh kiếm đón đỡ:
– “Thất Tinh Đại Đóa”? Đỡ!
Véo...
Từ chiêu kiếm của Thanh Du, một đốm sáng cực to chợt xuất hiện và cuộn thẳng vào phương vị của Cừu Hận.
Cừu Hận không những không nao núng mà lại còn cả tiếng nạt:
– Đã muộn rồi! Đắc tội!
Choang!
Chỉ một tiếng chạm kiếm duy nhất được vang lên, sau đó tất cả đều ngưng đọng.
Thanh Du tái nhợt thần sắc khi phát hiện đầu mũi kiếm của lão nhân vô danh không hiểu từ lúc nào đã chong thẳng vào tâm thất của chính đạo trưởng.
Biết có phản kháng cũng vô ích, Thanh Du để kiếm tuột khỏi tay, mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm:
– Chiêu kiếm quả thần diệu! Bần đạo nguyện nạp mạng!
Hữu kiếm chợt run lên, và dường như Cừu Hận phải gắng sức kềm nén mới không để cho mũi kiếm nhích động, từ từ xuyên thủ vào tâm thất của Thanh Du.
Trong khi đó, thật tâm Cừu Hận chỉ muốn nhìn, càng muốn nhìn đầu mũi kiếm từ từ làm cho Thanh Du biến thành một huyết nhân, một thi thể nhuộm máu.
Cuối cùng, sự kiềm nén của Cừu Hận làm cho Thanh Du kinh ngạc.
Thanh Du thì thào hỏi, mắt vẫn chưa dám mở ra:
– Lão hữu chờ gì nữa chưa xuống tay? Không phải lão hữu đang muốn báo thù cho Cầm minh chủ đó sao?
Đáp lại, Thanh Du chỉ nghe giọng nói hoàn toàn khàn hẳn của lão nhân vô danh vang lên:
– Lão phu chỉ muốn minh bạch về cái chết của Cầm minh chủ.
Thanh Du mở to hai mắt. Và khi chạm phải mục quang toát đầy hận thù của Cừu Hận, Thanh Du rúng động:
– Đã muốn báo thù cho Cầm minh chủ, hẳn lão hữu đã bỏ công dò xét? Vậy còn điều gì nữa lão hữu chưa minh bạch? Các phái, Thất đại phái đều dự phần mưu hại Cầm minh chủ, có lẽ đó là những gì bần đạo chỉ biết nói lên vào lúc này.
Cừu Hận vẫn giữ nguyên hữu kiếm:
– Còn nguyên do? Lão phu muốn biết rõ nguyên do dẫn đến chuyện mưa hại. Chỉ sau ba ngày suy tôn xưng tụng, điều gì khiến tất cả thay đổi thái độ, mưu hại nhân vật được tất cả đồng lòng trao cho cương vị Minh chủ?
Thanh Du thở dài:
– Còn nguyên do nào khác ngoài sự đố kỵ? Đố ky võ học, đố ky tài năng, đố kỵ cả đức độ của Cầm minh chủ. Bấy nhiêu đó chưa đủ sao, lão hữu?
Cừu Hận gầm lên phẫn uất:
– Chưa đủ! Ai chủ xướng việc này? Và tại sao chỉ có một mình Cầm minh chủ thọ nạn, trong khi bao nhiêu hung thủ không một ai bị thương tổn? Có lý nào vì Cầm minh chủ có quá nhiều đức độ, không nỡ xuống tay sát hại bất kỳ ai trong số những thù nhân chỉ muốn bản thân Cầm minh chủ phải chết? Tại sao chứ?
Tiếng gầm cuối cùng của Cừu Hận khiến Thanh Du run rẩy, và chỉ suýt nữa tự Thanh Du ngã vào đầu mũi kiếm của Cừu Hận.
Phát hiện Cừu Hận kịp thu kiếm về một ít, đủ để bản thân không mất mạng, Thanh Du tỏ ra cảm kích:
– Lão hữu muốn nói gì thì nói, phần bần đạo dù có nói cũng vô ích. Vả lại, cũng chẳng có gì để nói.
Thái độ cảm kích của Thanh Du nhanh chóng đổi thành thái độ sợ hãi. Đó là lúc Cừu Hận vừa gầm vừa quả quyết đưa mũi kiếm về phía trước, đủ sâu để làm đạo bào và da thịt của Thanh Du cũng rách, máu dỏ rỉ rỉ chảy ra:
– Phải chăng Chưởng môn phải đợi như thế này mới chịu nói? Nên nhớ, tánh nhẫn nại của lão phu không nhiều như Chưởng môn nghĩ, đừng để lão phu phải tuyệt tình.
Quả nhiên chỉ như thế Thanh Du mới chịu nói:
– Được rồi, được rồi, để bần đạo nói. Đương nhiên trong việc này phải có người chủ xướng, nhưng xin đừng hỏi kẻ đó là ai vì đã hai mươi năm qua bần đạo dù cố công tìm hiểu vẫn không thể đoán ra kẻ thù đó là ai.
Cừu Hận vẫn chưa chịu thu kiếm Thanh Du nuốt nước bọt:
– Đối với mọi người thì không biết như thế nào, riêng phần bần đạo, ba ngày sau khi Cầm minh chủ tại vị, bất ngờ bần đạo nhìn thấy một mảnh hoa tiên ngay tịnh phòng của bần đạo.
– Mảnh hoa tiên có tự dạng?
Thanh Du gật đầu một cách khó khăn:
– Có? Nhưng chỉ là một câu không sao hiểu rõ nghĩa.
– Cứ nói!
– Trong đó ghi: “Minh chủ Bất Quá Tam Nhật. Cứ đến Thủy Tín phong sẽ rõ”.
Cừu Hận gật gù:
– Rồi sao nữa?
– Bần đạo đến và thấy hầu như ai ai cũng đến.
– Chuyện gì xảy ra?
– Cầm minh chủ sau đó mới đến. Thế là...
– Sao? Mọi người cứ thế vây công?
Thanh Du nhăn nhó:
– Không phải! Trước tiên, vì nhìn thấy có quá nhiều người xuất hiện, Cầm minh chủ lập tức ứng tiếng hỏi, đại ý có phải mọi người cảm thấy hối hận việc suy cử Minh chủ mấy ngày trước nên bây giờ có chuyện thay đổi?
– Mọi người đáp như thế nào?
Thanh Du thở dài:
– Như đã nói, hầu như ai cũng có chút nào đó đố kỵ với Minh chủ, câu hỏi của Minh chủ vô tình chạm đúng chỗ đố kỵ đó. Và lẽ đương nhiên tất cả đều im lặng, ngấm ngầm thừa nhận câu Minh chủ hỏi. Tuy nhiên, có một người lên tiếng. Lúc đó vì quá đông, bần đạo không thể biết rõ đó là người nào. Nhưng chính câu nói của người đó khiến cục diện lập tức iễn khai.
– Đó là câu gì?
– Người đó cao giọng hô hoán, bảo không ai là không bất phục Minh chủ.
– Nhân vật đó vô tình lên tiếng hộ chư vị, nói đúng tâm trạng chư vị?
Thanh Du gật đầu thiểu não:
– Đúng vậy! Vì là tâm trạng chung, vì cùng một lúc bị câu nói đó khích nộ, không hiểu ma xui quỷ khiến thế mà tất cả cùng ùa lên động thủ.
Cừu Hận run giọng:
– Trận chiến diễn ra rất khốc liệt. Vì nghe nói Minh chủ phu nhân cũng là bậc anh thư kiệt liệt võ lâm?
Thanh Du lại thở dài:
– Đến một phản kháng dù nhỏ ở Cầm minh chủ cũng không hề có, làm vì có trận chiến khốc liệt xảy ra? Cái chết đến với Cầm minh chủ quá nhanh khiến bây giờ bần đạo dù cố nhớ lại vẫn không thể hiểu tại sao lại có chuyện này và nhân vật nào đầu tiên xuất thủ đánh vào Cầm minh chủ. Chỉ sau đó, Minh chủ phu nhân mới đến.
Cừu Hận nhướng cao đôi mày:
– Trảm thảo trừ căn, vậy là chư vị hạ thủ luôn phu nhân Minh chủ?
Thanh Du cười gượng:
– Mọi người hầu như ai cũng bàng hoàng vì cái chết của Minh chủ, thấy Minh chủ phu nhân đến, lo giấu mặt còn không kịp nói gì đến việc nảy ra ý nghĩ trảm thảo trừ căn.
– Vậy chuyện gì xảy ra?
– Mọi người cứ thế lẳng lặng đứng nhìn Minh chủ phu nhân tay bế một hài nhi, tay mang thi thể phu quân bỏ đi.
– Đi đâu?
– Không ai biết.
– Không ai truy sát?
– Không hề!
Cừu Hận giận dữ:
– Nói như thế liệu có mâu thuẫn không nếu hai mươi năm trôi qua không một lần Minh chủ phu nhân xuất thế chí ít là để báo thù cho trượng phu?
Thanh Du gật đầu:
– Dù biết rằng mâu thuẫn, dù lấy làm lạ vì, chờ đã lâu vẫn không thấy Minh chủ phu nhân xuất hiện, nhưng trong thâm tâm, có lẽ ai ai cũng mong là đừng bao giở có ai tìm đến hỏi về chuyện đã xảy ra. Bần đạo cũng vậy, cũng thắc thỏm chờ đợi. Mãi đến tận bây giờ, lão hữu là nhân vật đầu tiên hỏi đến.
Cừu Hận thu kiếm về. Máu từ vết kiếm thương vì không nhiều và cũng vì thời gian trôi qua cũng tạm lâu nên gần như đã đông lại.
Cữu Hận hừ lạnh:
– Lão phu sẽ tuần tự hỏi ở nhiều người nữa, nếu sự việc xảy ra đúng như Chưởng môn nói thì không sao, nhưng nếu phát hiện có điều gì dối trá, chớ trách lão phu ra tay đồ sát Võ Đang phái, từ trên cho chí dưới không bỏ sót người nào. Cáo biệt!
Vút!
Những muốn hỏi đối phương là ai nhưng khi ngẩng đầu lên thì Thanh Du chỉ nhìn thấy đối phương đã di khuất dạng. Thanh Du thở dài, nhìn vệt máu khô cứng ngay trên vùng tâm thất:
– Chuyện gì đến phải đến! Đã có người hỏi về Cầm minh chủ, nhất định câu chuyện sẽ không dừng ở đây, ở mức độ chỉ hỏi han rồi thôi. Loạn, đại loạn sắp xảy ra rồi.
Thất vọng, hoang mang, Thanh Du lúc bấy giờ mới nhớ đến việc phải giúp đệ tử đối phó với Cổ Thạch quan.
Uy Phong Cổ Tự Uy Phong Cổ Tự - Giả Cổ Long