Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Tướng Quân Lấy Chồng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4: .3
TƯỚNG QUÂN LẤY CHỒNG
( 将军出阁 )
Tác giả: Cầu Mộng
Thể loại: ngôn tình, cổ trang, HE
Độ dài: 10 chương (hoàn)
Nguồn convert: tangthuvien.com
Edit: quaivatcon
Link: quaivatcon.
Chương 4.3
“Vương gia, người trong cung đến.” Một gã người hầu vội vàng chạy tới bẩm báo.
Đang ngồi ở trong viện cùng thê tử uống trà, Lý Dật Phong kinh ngạc đứng dậy, “Trong cung?”
Rất nhanh, bọn họ liền biết người trong cung đến là vì sao.
“Trương gia?” Không ngờ chính là chuyện ném tú cầu, mà lại còn cáo trạng lên tận Hoàng thượng nha! Điều này làm cho Lý Dật Phong không khỏi kinh ngạc.
Ôn Nhược Thủy ngồi một bên trái lại vẫn điềm nhiên nở nụ cười, có chút suy nghĩ nhìn trượng phu, “Ta xem bọn hắn đây là có dụng ý khác.”
“Cái gì?” Hắn bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm khiến cả người đều không được tự nhiên.
“Đã là Hoàng thượng triệu kiến, Vương gia mau mau tiến cung đi thôi.” Nói xong, nàng đứng dậy muốn đi.
Hắn kéo nàng lại, “Nàng giải thích cho ta lời ấy là có ý gì, bằng không trong lòng ta rất là khó chịu a, được không…”
Gã người hầu đứng bên cạnh mím môi cười trộm.
“Vương gia tới hoàng cung tự nhiên sẽ biết.” Nàng không hề có ý định thay hắn giải thích nghi hoặc.
“Nương tử, lúc này mà nàng còn úp úp mở mở với ta nữa sao?”
“Đâm lao phải theo lao mà thôi, thần thiếp cũng xin chúc mừng Vương gia sắp có được mỹ nhân trong tay nha.” Nàng cười như không cười nhìn hắn.
“Bọn họ là muốn cho bản vương chấp nhận hôn sự này ư?!” Lý Dật Phong bừng tỉnh đại ngộ.
“Còn lại là chuyện của Vương gia, thứ cho thần thiếp không giúp được gì.” Nàng phủi rất sạch sẽ a!
Hắn cầm lấy tay nàng không tha, “Chuyện này rõ ràng là do nàng gây ra cơ mà?”
“Nhưng người mà nhân gia muốn chính là Vương gia ngài.” Nàng vẻ mặt cực kì vô tội.
“Nàng đừng hòng trốn, theo ta cùng nhau tiến cung kiến giá.”
“Thần thiếp giờ đã là nữ tắc nhân gia (*phụ nữ đã có chồng), không nên xuất đầu lộ diện thì tốt hơn.”
Lý Dật Phong cơ hồ cho rằng mình bị huyễn thính (*nghe lầm) a! Nữ tắc nhân gia? Xuất đầu lộ diện? Nàng cho tới bây giờ cũng không phải thiên kim khuê các đại môn cũng không ra nửa bước, hơn nữa lại là nữ nhân đầu tiên từ khi Thiên triều khai quốc tới nay được thụ phong chức tướng quân, đã ngàn vạn lần lấy mạng địch nhân như lấy đồ vật trong túi mình, mà còn sợ xuất đầu lộ diện sao?
“Nương tử, hiện tại không phải lúc nói giỡn nga.”
“Ta rất nghiêm túc mà.” Đương nói nàng còn cười trộm, thật là…
“Đi, chúng ta cùng tiến cung.” Biết thuyết phục không được nàng, hắn chọn cách đơn giản hơn, trực tiếp lôi người đi.
Hai người vừa lên xe ngựa, Ôn Nhược Thủy liền dựa vào nhuyễn điếm (*miếng lót mềm để tựa) nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Dật Phong xích đến gần nàng, “Thế nào, thật không muốn theo ta tiến cung đến vậy sao?”
“Đó là làm việc vô ích.”
“Nàng là thủ phạm gây ra a, đương nhiên giải quyết mọi việc ổn thỏa hơn ta rất nhiều, đúng không?”
“Nói trắng ra ngươi lười giải thích là đủ rồi, cần gì dông dài!” Nàng nhu nhu huyệt Thái Dương.
“Nương tử, hà tất phải tính toán như vậy.”
Nàng mí mắt cũng không thèm giương lên: “Là Vương gia một mực cùng ta tính toán mới đúng nha?”
“Nàng ta phu thê tuy hai mà một a.”
Nàng trợn mắt nhìn hắn, tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Vương gia, ngươi lâu nay vẫn giấu diếm ‘tài năng’ như vậy có mệt hay không?”
Lý Dật Phong ôm nàng cười khẽ, “Ta chỉ cần biết chính mình muốn cái gì là tốt rồi.”
“Ly ta xa một chút!”
“Nàng ức hiếp ta a….”
“Ngươi còn như vậy, một hồi để người ta thấy ngươi xấu xí chính là do ngươi tự chuốc lấy đó.”
“Vì nương tử, thể diện của bản vương không có cũng không sao a!”
Nàng nghĩ đá hắn xuống xe có lẽ là một chủ ý không tồi!
Bất quá, mãi cho đến lúc xe ngựa tiến vào hoàng cung, nàng cũng không có thực hiện, chung quy đá một Vương gia xuống xe đúng là có điểm kinh thế hãi tục à, tôn nghiêm của Hoàng thất vẫn cần phải giữ lại nga.
Ôn Nhược Thủy có chút không rõ, lần trước nàng bị kiện cáo đối với Bình vương bội tình bạc nghĩa đã có rất nhiều hậu cung phi tử chạy tới xem kịch, lần này ‘Trương gia tú cầu án’ hình như người còn đông đúc hơn. Rốt cuộc là ở trong cung quá nhàn rỗi hay là Hoàng thượng quá dung túng đây?
“Ngươi là nữ nhân.” Trương gia tiểu thư nước mắt rất ư là khoa trương mà tuôn trào.
“Vẫn là.” Cho tới bây giờ cũng không có đổi qua nha!
“Vậy ngươi vì sao lại đứng trước thải lâu?” Ánh mắt nàng ta rưng rưng tràn ngập chỉ trích.
“Xem náo nhiệt.” Ôn Nhược Thủy cực kì thành thực.
Bên kia, Hoàng thượng lặng lẽ triệu nhi tử qua hỏi nhỏ: “Nguyên lai vị cô nương này coi trọng lại là Vương phi của ngươi!”
“Hồi bẩm phụ hoàng, nàng nữ phẫn nam trang xác thực so với nhi thần còn có sức hấp dẫn hơn ạ.” Tuy rằng hắn thật không muốn thừa nhận.
“Người đâu, mang Bình vương phi xuống phía dưới hoán nam trang.” Hoàng thượng bắt đầu cảm thấy hứng thú.
“Dạ.” Lập tức có người trung thành đến chấp hành thiên tử mệnh lệnh.
Vì vậy, Ôn Nhược Thủy đang định cùng Trương gia tiểu thư hảo hảo biện giải một phen đành phải theo nội thị xuống phía dưới hoán trang phục.
Đợi đến lúc nàng hoán trang xong lần thứ hai xuất hiện tại đại điện thì, hết thảy ánh mắt cung nhân đều tập trung vào thân thể nàng, hầu như đem tuấn mỹ Bình vương thiên tuế hoàn toàn ném sau đầu!
Trương gia tiểu thư làm trò khóc lóc càng dữ dội, lên án nói: “Ngươi vì sao không là nam nhân?”
Ôi, một lời bày tỏ thay muôn tấm lòng nhân gia đang hiện diện tại đây a!
“May là nàng không phải nam nhân.” Lý Dật Phong lại cảm thấy thập phần may mắn.
“Ngươi tiếp tú cầu của ta thì nhất định phải cưới ta!”
“Nhưng ngươi cũng là nữ.”
“Thảo dân thỉnh Hoàng thượng vì tiểu nữ làm chủ, Bình vương phi trước mắt bao người tiếp tú cầu của tiểu nữ, dù gì cũng cần cấp phụ tử thảo dân một cái công đạo.” Trương viên ngoại một bên nhìn Ôn Nhược Thủy, một bên trần tình.
“Lúc đó ta đã mời nàng ném cầu lại một lần, nếu vậy trách nhiệm là vô luận như thế nào cũng không rớt tới trên đầu ta được nga.” Ôn Nhược Thủy mặt không biểu cảm.
“Ngươi muốn trẫm làm chủ cho phụ tử các ngươi thế nào?” Hoàng thượng hăng hái bừng bừng hỏi.
“Thảo dân mong muốn Bình vương có thể nạp tiểu nữ làm thiếp.”
Không đợi Hoàng thượng mở miệng, Ôn Nhược Thủy đã giành nói: “Tục ngữ nói chí phải, người nào làm người đó chịu, tú cầu nếu là ta nhận được, như vậy nên do ta phụ trách.”
“Ngươi muốn phụ trách thế nào?” Hoàng thượng lại hỏi.
“Cưới nàng.” Đáp án rất đơn giản a!
“Ngươi xác định?” Hoàng thượng nhìn nhi tử rồi lại hỏi nhi tức (*con dâu).
“Trên đời này nào có chuyện nữ tử cưới nữ tử?” Trương viên ngoại đưa ra nghi vấn.
“Thế nhưng, cũng không có luật pháp nào cấm đoán không phải sao?” Ôn Nhược Thủy hời hợt nói.
“Không sai.” Hoàng thượng nhiệt tình lên tiếng ủng hộ.
“Ta cưới nữ nhân làm cái gì?” Quên bẵng khóc lóc Trương gia tiểu thư vội hỏi.
“Ta đây làm sao biết được.” Ôn Nhược Thủy ngữ khí lãnh đạm, “Chính là các ngươi nhất quyết đòi ta phải lãnh trách nhiệm, hiển nhiên ta chỉ còn cách cưới nàng. Về phần tiểu thư vì sao nhất định phải gả cho một nữ nhân như ta, nói thực ra, chỉ có chính tiểu thư mới rõ ràng nhất.”
“Nàng cưới cô ta về làm gì?” Lý Dật Phong khẽ hỏi, thuần túy là hiếu kỳ.
Ôn Nhược Thủy con ngươi hơi đảo một chút, mỉm cười nói: “Vừa lúc cha ta cáo lão hồi hương bên người không có ai làm bạn, ta cưới nàng, để nàng thay ta chăm sóc lão gia giữ trọn đạo hiếu của phận làm con.”
Lý Dật Phong bội phục tán thưởng nàng, “Ý kiến hay!”
Hoàng thượng cũng gật đầu tỏ ý khen ngợi.
“Hiện tại Trương tiểu thư vẫn kiên trì muốn gả cho ta sao?” Nàng ung dung hỏi….
(Hết chương 4)
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tướng Quân Lấy Chồng
Cầu Mộng
Tướng Quân Lấy Chồng - Cầu Mộng
https://isach.info/story.php?story=tuong_quan_lay_chong__cau_mong