Truyền Kiếm epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12: Lang Thần (2)
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 12: Lang thần (2)
Dịch giả: Đừng Hỏi Tại Sao
Biên tập: 123456vn
)
Lang Thần lạnh lùng nhìn một màn này, khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt: “Tình thế trước mắt như vậy còn không hạ được quyết tâm, điểm đạo nghĩa này quả nhiên là đáng chết.”
Tất cả yêu lang giống như tre già măng mọc mà đánh về Ngô bá, bọn chúng chết không cần thiết, không biết sợ hãi giống như cho dù chết nhiều đồng loại hơn nữa cũng không chút lùi bước. Cơ hồ mỗi một bước thì Ngô bá lại chém giết một con yêu lang, lão chân đạp trên thi thể yêu lang mà từng bước tiến về phía trước, sau mấy chục bước thì mũi kiếm trong tay đã từ hai trượng giảm xuống còn có hai thước, không có linh kiếm phụ trợ thì muốn kích thích cùng một loại kiếm quang cần phải hao phí kiếm khí gấp ba lần. Dùng kiếm khí tu vi cấp sáu đỉnh của Ngô bá cũng không thể chỗng đỡ được sự tiêu hao như vậy, lão phải chủ động rút ngắn kiếm quang để giảm bớt việc tiêu hao kiếm khí trong cơ thể.
Chẳng qua là yêu lang giống như giết mãi không hết, số lượng yêu lang bốn phía không giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng nhiều, trước sau trái phải thậm chỉ là trên ngọn cây cũng có bóng dáng yêu lang. Lúc Ngô bá giết ra đến cửa doanh địa thì yêu lang chết dưới kiếm của hắn cũng đã đạt tới gần trăm con, trên trường kiếm kiếm quang chỉ còn lại có nửa thước, dường như có thể tùy thời biến mất.
Một tiếng huýt gió kỳ dị vang lên, đám yêu lang đang liều mình công kích kia đều chấn động toàn thân, chúng chậm rãi lui về phía sau tạo ra một vùng đất trống
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Lang Thần khẽ vỗ bàn tay rồi từ từ đi ra từ trong bầy sói, nghiền ngẫm nhìn Ngô bá toàn thân bị nhuộm máu sói: “Thật sự rất không tồi, một trăm lẻ tám bước, tổng cộng ngươi đã giết tám mươi bảy hài nhi của ta, nhưng mà ta còn có một trăm hai mươi đứa, ngươi có thể giết được bao nhiêu?”
Mặt Ngô bá không chút thay đổi mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lang Thần, thể lực của hắn quả thật là sắp cạn kiệt, hơn nữa kiếm khí trong cơ thể cũng không còn bao nhiêu. Một khi không còn đủ sức lực duy trì kiếm quang thì chỉ bằng vào mũi kiếm mà muốn phá phòng ngự của yêu lang thì rất khó, đến lúc đó thì thật sự là một chút cơ hội cũng không có.
“Tốt lắm, thời gian cấp bách, bổn thần cũng không có thời gian cùng chơi với ngươi, bây giờ sẽ chính thức đưa chủ tớ các ngươi lên đường!”
Móng vuốt trên tay phải của Lang Thần chấn động, cả người hắn tản ra một loại ba động tượng tự với yêu khí, thân hình mang theo một đạo tàn ảnh lướt về phía Ngô bá, tôc độ kia qua nhanh, vượt xa tốc độ của đám Thanh Phong Yêu Lang này!
Ngô bá đứng đó không hề động đậy, trường kiếm tùy ý vẫy tạo thành một bức tường kiếm gió thổi không lọt.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên, Lang Thần phát ra hơn mười đạo công kích đều bị Ngô bá sử dụng kiếm phong ngăn chặn, mặc cho Lang Thần xảo trá như thế nào cũng không thể vượt qua được một bước, chỉ có thể không ngừng vòng quanh Ngô bá vừa công kích vừa tìm sơ hở.
“Lão già này, kiếm kỹ của người đã đạt đến cảnh giới tông sư kiếm tùy tâm động! Hèn gì không sợ hãi, nhưng mà kiếm kỹ của người có cao hơn nữa thì cũng có tác dụng gì? Ta xem ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu!”
Lang Thần hừ lạnh một tiếng, xuất thủ càng mạnh hơn, công kích liên tục không ngừng tạo thành hình ảnh của móng vuốt khắp bầu trời, tầng tầng lớp lớp đánh về phía Ngô bá.
Áp lực lên Ngô bá đột nhiên tăng lên. Vút! Vút! Mấy tiếng vang nhẹ, mấy trảo đột phá sự phong tỏa của trường kiếm cắt rách áo của Ngô bá.
“Ha ha! Lão già, ngươi không thể chống đỡ được nữa à? Đón một trảo phá thiên của ta!” Lang Thần cười lớn một tiếng, một luồng yêu khí nồng nặc từ trong cơ thể hắn bộc phát ra tạo thành một tầng thanh quang bao xung quanh thân thể rồi tụ lại trên móng vuốt cánh tay phải.
“Thanh Phong Phá Thiên trảo!”
Ba cái móng vuốt bằng thép sắc bén đột nhiên bắn ra ánh sáng xanh dài mấy thước, giống như một loại mũi kiếm bén nhọn trảo về phía Ngô bá. Thanh mang phá vỡ không khí phát ra những tiếng gào thét chói tai, thật sự giống như một trảo rạch bầu trời, uy lực của nó tuyệt đối không kém kiếm quang của Ngô bá!
Đối mặt với một kích sắc bén như vậy, hai mắt Ngô bá hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, hắn đột nhiên cất kiếm để cho cả người đều bại lộ ra ngoài.
Ánh mắt Lang Thần ngẩn ra, không hiểu tại sao đối phương lại cất kiếm buông tha chống cự, muốn tìm cái chết sớm sao? Nhưng mà nghi ngờ của hắn cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì kiếm quang trên trường kiếm của Ngô bá vốn đã ảm đạm bỗng nhiên đại thịnh, ánh sáng trắng chói chang giống như mặt trời ban trưa vậy.
Trong lòng Lang Thần rùng mình, chẳng lẽ là lão này che dấu thực lực, nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, bởi vì kiếm quang trên trường kiếm của Ngô bá mặc dù dồi dào những cũng dài không quá nửa thước, căn bản không tạo thành uy hiếp cho mình, cho nên móng vuốt bằng thép không hề dừng lại mà tiếp tục công tới, ba đạo thanh mang dài mấy thước cơ hồ bao phủ toàn thân Ngô bá.
Đang khi Lang Thần tràn đầy tự tin đợi chờ mấy người trước mắt bị cắt thành mảnh nhỏ, một đạo bạch quang không chút dấu hiệu bắn ra từ trong thanh mang, trong nháy mắt xuyên qua ngực trái của Lang Thần, để cho vẻ mặt đắc ý của hắn cứng lại.
Móng vuốt sắc nhọn tiêu tán trong không khí, Ngô bá nửa quỳ lấy kiếm chống đỡ để duy trì thằng bằng của thân thể. Một đường vết thương thật lớn từ vai phải của Ngô bá kéo dài xuống dưới bụng, mà cánh tay trái thì bị rơi ra ngoài một trượng, tay vẫn như cú nắm lấy sợi dây đang trói Mạc Vấn cùng cô bé.
Lang Thần cúi đầu nhìn vết thương lớn bằng ngón tay cái ở trước ngực, vẻ mặt hắn khó có thể tin: “Làm sao có thể? Không thể nào, ngươi không có linh kiếm sao có thể để cho kiếm khi ly thể?”
“Ngao ô!”
Lang Vương giận dữ gào, con yêu lang biến dị cấp bốn kia tức giận đánh về phía Ngô bá.
“Đứng lại!” Lang Thần quay đầu quát một tiếng chói tai, yêu lang biến dị cấp bốn đang giận dữ liền dừng lại, nó hướng về phía Ngô bá phát ra tiếng gào không cam lòng.
Lang Thần nhìn chằm chằm vào Ngô bá, mặc cho màu từ trong ngực chảy xuống: “Ta rất hiếu kỳ, ngươi làm sao có thể để cho kiếm khí ly thể?”
“Khụ khụ!” Ngô bá ho ra mấy ngụm máu, trong máu có xen lẫn mấy mảnh vỡ nhỏ của lá gan, ánh mắt hắn nhìn qua trường kiếm lộ ra một vẻ sâu xa: “Hai mươi năm trước tiểu thư đưa cho ta chuỗi kiếm phôi thượng phẩm này, ta chưa bao giờ rời khỏi nó một khắc, kể cả khi ăn cơm hay khi ngủ, rốt cuốc có một ngày ta cảm thấy được sự hiện hữu của nó, nhưng mà nó quá nhỏ yếu, nhỏ yếu đến ngay cả ta cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được, không cách nào dùng để tu luyện, nhưng lại để cho ta có thể phát ra một kích thuộc về công kích của Linh Kiếm Sư!”
“Không thể nào!” Lang Thần nhìn trường kiếm trong tay không thể tin nói: “Kiếm phôi không trải qua rót linh làm sao có thể tự nhiên sinh ra kiếm linh? Việc này là không thể nào!”
Ngô bá không nói gì, hô hấp của hắn càng ngày càng khó, máu chảy ra từ trong cơ thể thật sự rất nhiều.
Lang Thần hít một thật sâu nói: “Bây giờ trạnh luận những việc này quả thật là không có tác dụng gì, đòn sát thủ cuối cùng của ngươi đúng là rất sắc bén, nếu như là người khác nhận lấy một kích này thì chỉ sợ là khó thoát khỏi cái chết, nhưng mà ngươi lại gặp phải ta, tối này hai chủ tở các ngươi nhật định khó thoát được cái chết!”
Ánh mắt Lang Thần đột nhiên khẽ đảo, tay trái nắm lấy vạt áo trước ngực mà mạnh mẽ xé ra, áo ầm ầm bị xé rách tan nát lộ ra một thân thể cường tráng đầy vết sẹo, vết thương nhỏ ở bên ngược trái kia dưới tác dụng của thanh quang đang chậm rãi co lại, máu tươi đã sớm ngừng chảy.
Ánh mắt Ngô bá lộ ra vẻ khiếp sợ, Lang Thần cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi rất kỳ quái phải không? Trái tim bị xuyên thủng vẫn có thể sống được thời gian dài như vậy.”
“Bây giờ bổn thần sẽ nói cho ngươi biết, thuở nhỏ bản thần được yêu lang nuôi lớn, hàng ngày đều uống sữa yêu lang, cả thân thể này đã sớm người không phải người yêu không phải yêu, không chỉ có một trái tim người, mà ở đây…” Lang Thần chỉ vào ngực phải của mình lạnh lùng nói: “Còn có một trái tim sói! Ta vẫn không cách nào dứt khoát hủy đi trái tim người này, ngươi đã giúp ta một đại ân, từ giờ bổn thần cũng có thể thoát khỏi phàm thai, trở thành Lang Thần, thần của vạn sói!”
Một cổ hơi thở cực kỳ thô bạo từ trên người Lang Thần toàn diện bộc phát ra, không còn có một tia mờ mịt nào mà hoàn toàn thuộc về yêu khí của yêu thú!
“Ngao ô!”
Sắc mặt Lang Thần dữ tợn, hướng về trăng sáng trên bầu trời phát ra một tiếng sói tru thuần túy, phong cảnh biến sắc, ánh trăng xuyên qua cành lá rậm rạp trên đỉnh đầu rơi lên trên người Lang Thần. Thân thể Lang Thần phát ra những tiếng vang đùng đùng rồi cao lên từng đoạn từng đoạn, toàn thân cũng lộ ra từng sợi lông thô ráp màu xám tro rồi nhanh chóng bao phủ toàn thân, đầu của hắn cũng kéo dài ra biến thành một đầu sói dữ tợn. Sau mấy hơi thở, một lang nhân cao hơn một trượng đứng thẳng ở trong rừng rậm, đám sói sôi trào hướng về phía lang nhân phát ra những tiếng tru truyền đạt ý niệm thuần phục.
“Không tệ, bây giờ bổn thần cảm giác được toàn thân tràn đầy lực lượng, đây chính là lực lượng của thân thể Lang Thần? Quả nhiên vô cùng mạnh mẽ!” Trong mắt Lang Thần loé lên ánh sáng lạnh yêu ớt, bên trong chỉ còn lại là hung tàn thô bạo mà không hề có một tia nhân tính.
“Tới đây!” Lang Thần nhìn về phía yêu lang biến dị cấp bốn kia nói. Ánh mắt yêu lang cấp bốn kia lộ ra một tia sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng đi tới trước mặt Lang Thần.
Lang Thần dùng móng vuốt không thuộc về mình bị che kín bởi bộ lông vuốt ve trán của yêu lang như vuốt ve sủng vật của mình. Yêu lang cấp bốn kia cũng lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, nhưng rất nhanh cánh tay móng vuốt kia đột nhiên nắm lấy cổ con yêu lang này, rồi nhấc lên giống như nhấc một con gà con vậy. Lang Thần há cái miệng sói lớn của mình cắn vào cổ con yêu lang này.
Thân thể con yêu lang cấp bốn này chợt cứng đờ, màu sắc của bộ lông trên người càng ngày càng phai nhạt, cuối cùng cái đầu nghiêng một cái không còn một chút sức sống nào.
Tiện tay vứt đi thi thể yêu lang cấp bốn, Lang Thần không hề lau vết máu ngoài miệng, thì thào nói: “Vẫn không đủ …”
Đầu Lang Thần chuyển động cuối cùng tập trung vào bốn con Lang Vương cấp ba rồi sải bước đi tới. Bốn con Lang Vương vừa rồi còn uy phong bây giờ giống như những con mèo nhỏ bất lực, cả người run rẩy nằm rạp xuống mặt đất phát ra những tiếng nức nở sợ hãi, nhưng mà một cử động cũng không dám.
Lang Thần thuận tay cầm lên một con rồi cắn vào động mạch ở cổ mà hút lấy tinh hoa máu kia, sau đó lại tiếp tục nắm con khác lên.
Theo Lang Thần hút máu huyết của yêu lang vào thì bộ lông màu xám tro dần dần hiện lên một tầng vầng sáng màu bạc nhàn nhạt, rồi nhần biến thành màu bạc.
Hút khô một đầu yêu lang cấp ba cuối cùng, Lang Thần nhìn lên bầu trời rồi lại tiếp tục phát ra một tiếng gào thét, ánh sáng màu bạc nháp nháy toàn thân, một cổ úy ấp vượt xa cấp sáu Linh Kiêm sư vô hạn tiến gần đến cao cấp Linh Kiếm Sư từ trong cơ thể phóng ra.
“Không sai biệt lắm…”
Lang Thần chuyển động cái đầu dữ tợn của mình nhìn về Ngô bá. Miệng sói không lồ nở ra một nụ cười tàn nhẫn, chậm rãi đi tới. Lúc đến bên cạnh, móng sói khổng lồ tùy ý vung lên, một luồng gió mãnh liệt gào thét cuộn thân thể Ngô bá lên cao rồi đụng vào trên cành của một cây cổ thụ, sau đó lăn lộn trên mặt đất, lưu lại một vết máu nhìn thấy mà giật mình.
“Lão già kia, ngươi với tư cách là người ban thưởng cho bổn thần tiến giai, ta sẽ không đơn giản giết chết ngươi. Bổn thần sẽ cho ngươi biết được cái gì thực sự là sống không bằng chết!”
Lang Thần lấy tay trảo một cái, một luồng gió xoáy lớn bay ra ngoài mấy trượng, kình phong cuốn hai bóng dáng một lớn một nhỏ đến bên chân hắn.
:yy67:
:oe75:
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc