Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trọn Đời Bên Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 16: Lần Đầu Tiên Trong Trí Nhớ
H
ướng Nhu ra ngoài mua một ít đồ ăn rồi trở lại bệnh viện, đến phòng bệnh đơn nơi Bạch Dĩ Mạt đang nằm, nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong, nhìn thấy người nằm trên giường bệnh quả nhiên vẫn đang ngủ, trên tay còn cắm kim truyền dịch.
Hắn đặt túi đồ trong tay xuống, cũng không rời đi mà ngồi xuống ghế sofa, sau đó cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dĩ Mạt tuy đã tốt hơn một chút nhưng vẫn không có chút sắc huyết nào, cặp lông mi dày đen nhánh che đi đôi mắt trong trẻo, mày hơi nhíu lại, đôi môi đỏ hồng thường ngày giờ này cũng trở nên nhợt nhạt.
Hướng Nhu không còn vẻ ngang ngược, hung hăng càn quấy ngạo mạn nữa, cặp mắt vẫn được cho là phong lưu trở nên ảm đạm, cô từ lúc nào lại tiều tụy như vậy, giống như quay về lại năm ấy…
Sau khi Lam Tiểu Hạ mất, hắn tự động xin giải ngũ, kỳ thật cấp trên muốn cho hắn một cơ hội, dù sao thủ trưởng cũng biết Hướng Nhu hắn cũng là một nhân tài khó gặp, không ai muốn để hắn đi, nhưng hắn lại lần đầu tiên bỏ qua bản thân mình.
Sau khi trở về, Bạch Dĩ Mạt ở lại trường không về nhà, nhưng hắn luôn có cảm giác cô đang trốn tránh hắn, hắn tới trường của cô đi tìm, tuy thấy hắn cô vẫn bình thường, nhưng vẻ ưu thương trong đáy mắt và khuôn mặt tiều tụy của cô không qua được mắt hắn.
Hắn biết cô khó chịu, cũng có thể cô đang trách hắn, trách hắn khiến Lam Tiểu Hạ chết.
Hắn cuối cùng không trốn nữa, gây sự với Hướng Thiên Hoa một chút, sau khi xong, Hướng Thiên Hoa quyết định đồng ý, để hắn ra nước ngoài du học.
Năm đầu tiên ra nước ngoài, Bạch Dĩ Mạt chạy tới, cô nói cô thất tình, nhân lúc được nghỉ liền xuất ngoại giải sầu, cũng không biết có trùng hợp hay không, bởi hắn nhớ rõ, hôm ấy vừa đúng là ngày giỗ Lam Tiểu Hạ…
++
“Sao cậu còn chưa đi?” Câu hỏi của Bạch Dĩ Mạt cắt đứt dòng hồi tưởng của hắn.
Hướng Nhu dựa vào sô pha, đôi mắt híp lại, liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt đang chậm rãi ngồi dậy.
“Thấy cậu nằm viện một mình thật đáng thương nên đến chơi, đối tốt với cậu chắc cậu không phản đổi chứ!”
Bạch Dĩ Mạt lườm hắn một cái, nói: “Tôi truyền nước xong sẽ xuất viện, cậu có thể đừng luôn lợi dụng tôi thế chứ, cái kế hoạch tán gái lâu dài xem ra đã chết trong trứng nước rồi.”
Bạch Dĩ Mạt lườm hắn, nói: “Truyền xong bình này là tôi có thể ra viện rồi, anh khỏi phải quan tâm tôi kẻo kế hoạch tán gái của anh lại chết từ trong trứng nước luôn đấy.”
“Tớ nói này, cậu đừng có xem tớ như là một kẻ trọng sắc khinh bạn có được không vậy?”
“Nhưng tôi thì thấy cậu chính là một kẻ trọng sắc khinh bạn đấy!” Bạch Dĩ Mạt cuối cùng cũng khôi phục được một chút khí lực, đủ sức đấu võ miệng với ai kia.
Hướng Nhu đứng dậy, ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh, hơi tới gần Bạch Dĩ Mạt: “Nói tớ nghe một chút thôi, là bệnh gì vậy? Nếu là bệnh nan y, tớ cam đoan sau này sẽ không cãi nhau với cậu nữa, để cho cậu sống vui vẻ thoải mái cả đời luôn.”
Bạch Dĩ Mạt xì một tiếng, mắng: “Cái mồm độc địa của cậu đi chết đi, cậu muốn tôi hết đường cũng không được đâu, bà đây cơ thể vô cùng khỏe mạnh, luôn luôn khỏe mạnh!”
Hướng Nhu nhìn Bạch Dĩ Mạt như một con thỏ nóng nảy, cười hỏi: “Vậy là bệnh gì? Ung thư dạ dày hay là ung thư tá tràng? Hay là phụ…”
“Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại, tôi…đau…là đau bụng kinh, không phải ung thư!” Bạch Dĩ Mạt hét lên, sau đó phát hiện một y tá đang sững sờ đứng trước cửa, cứng lưỡi nhìn hai người bọn họ.
Ánh mắt kia như đang nói: vị tiểu thư này, gióng trống khua chiêng nói với một người con trai là mình đau bụng kinh có thích hợp không vậy?
Bạch Dĩ Mạt nhất thời xấu hổ, cười cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Y tá cười tươi như hoa với Hướng Nhu, mặt hơi đỏ lên, sau đó quay sang Bạch Dĩ Mạt, nói: “Truyền xong rồi, tôi giúp cô rút kim tiêm ra, cô nằm nghỉ một lúc là có thể xuất viện.”
Nói xong liền thành thạo rút kim tiêm trên tay Bạch Dĩ Mạt, chuẩn bị đâu vào đấy, dặn dò chuyện ăn uống một chút, sau đó lại liếc mắt nhìn Hướng Nhu một cái rồi mới ngượng ngùng rời đi.
Nhất cử nhất động của y tá vừa rồi cùng vẻ thẹn thùng của cô ta, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều lọt hết vào mắt Bạch Dĩ Mạt. Chờ cho y tá kia đi khỏi phòng bệnh, Bạch Dĩ Mạt khinh thường nói: “Yêu khí tận trời, đúng là hết thuốc chữa, hết thuốc chữa!”
Hướng Nhu bật cười, hiện giờ tinh thần của Bạch Dĩ Mạt đã tốt hơn, cho dù cô đang mắng chửi hắn, hắn cũng vui vẻ, ít nhất là cô còn khỏe mạnh.
“Bệnh cũ của cậu vẫn không giảm bớt, ngược lại còn ngày một nghiêm trọng thế sao? Trước kia không phải đã điều trị Đông y một thời gian rồi sao? Không có tác dụng à?”
Bạch Dĩ Mạt với tay lấy giỏ hoa quả trên bàn, lấy ra một quả táo đưa cho Hướng Nhu, trả lời qua loa: “Mệt quá, à, gọt vỏ giùm cái.”
Hướng Nhu cầm lấy quả táo, lấy dao gọt trái cây trong ngăn kéo, ngoan ngoãn gọt vỏ, trong đầu lại nhớ đến lần đầu tiên của cô khiến cho hắn suốt đời khó quên.
Năm hai trung học, vì Hướng Nhu học thêm cùng Lý Dao, hai bọn họ đã cãi nhau một trận lớn.
Chuyện Lý Dao thích Hướng Nhu đã không phải là bí mật gì, khi đó thầy chủ nhiệm thực hiện hình thức học tập theo nhóm, người vốn học kém môn Vật Lý như Lý Dao được Hướng Nhu phụ đạo, sau tiết tự học thường học thêm một tiết phụ đạo nữa.
Bạch Dĩ Mạt lúc ấy còn chưa biết đi xe đạp, vì thế mỗi ngày đi học đều do Hướng Nhu đưa đón, dần dà, tính ỷ lại của Bạch Dĩ Mạt đối với vị tài xế không công này ngày càng mạnh.
Chỉ là, từ lúc đó, Lý Dao thường lấy cớ học phụ đạo để quấn lấy Hướng Nhu, Bạch Dĩ Mạt đương nhiên không thoải mái. Một tuần lễ trôi qua, mỗi ngày đều đợi như vậy, cô cũng bực mình lắm chứ, trùng hợp là bạn cùng bàn Ngô Thiên Hàng nói sẽ đưa cô về, vậy là cô sảng khoái đồng ý.
Sáng ngày hôm sau, khi Hướng Nhu tới đón Bạch Dĩ Mạt đến trường liền trực tiếp chất vấn dồn dập, ngữ khí cũng thay đổi, bình thường trên mặt cũng không có vẻ giận dữ như vậy.
“Vì sao hôm qua cậu không đợi tớ?”
Mới sáng sớm đã bị hắn chất vấn, tâm tình Bạch Dĩ Mạt hiển nhiên không vui vẻ chút nào.
“Vì sao tôi phải chờ cậu? Tôi không có nghĩa vụ phải chờ cậu về nhà!”
“Vậy nên cậu để Ngô Thiên Hàng đưa về?”
“Tiện đường thôi.”
“Tiện đường? Cậu ngốc đấy à? Nhà Ngô Thiên Hàng so với nhà chúng ta như là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, làm gì có chuyện tiện đường? Với ai cậu cũng không cảnh giác tí nào, bị người ta lừa cũng không biết.”
“Ai đưa tôi về nhà là chuyện của tôi, mẹ nó nữa chứ, cậu dựa vào cái gì…” Bạch Dĩ Mạt trợn tròn mắt, ngữ khí nặng nề.
“Dựa vào việc cậu là…em gái tớ, ông nội có dặn, tớ có trách nhiệm phải chăm sóc cậu, quản thúc cậu.”
“Em gái? Hừ, chúng ta đâu cùng họ, tôi so với cậu không nhỏ hơn bao nhiêu, cậu đừng có tỏ vẻ người lớn, nếu muốn làm anh trai thì đứng giữa trường mà thét to một tiếng, sẽ có một đàn em gái xếp hàng từ cửa lớp đến cổng trường luôn.” Bạch Dĩ Mạt nổi giận.
Hướng Nhu với lấy cặp sách trên lưng Bạch Dĩ Mạt, bỏ vào giỏ xe, sau đó ra lệnh: “Lên xe.”
Từ trước đến giờ Bạch Dĩ Mạt không phải là người biết nhẫn nhịn chịu đựng, cô giành lấy cặp sách rồi bước đi, hoàn toàn không thèm để ý đến Hướng Nhu đang kêu to ở đằng sau. Hôm ấy mặt trời có lẽ mọc đằng Tây, hai học sinh gương mẫu như bọn họ lại đến muộn một cách ly kỳ.
Một lúc sau, hai người bọn họ không nói chuyện với nhau nữa, Hướng Nhu thấy ai cũng cười hì hì, chỉ khi nhìn thấy Bạch Dĩ Mạt thì đổi sắc mặt, mà Bạch Dĩ Mạt thì lại tỏ vẻ không quan tâm, tự nhiên sẽ không bị ai đó làm ảnh hưởng, trực tiếp che chắn diện mạo đáng ghét của ai kia.
Người lớn hai nhà thấy hai đứa nhỏ không thèm nhìn nhau cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng ngẫm lại, có lẽ vì học tập quá mệt mỏi nên cũng không hỏi nhiều.
Một tuần sau đó hai người bọn họ mới làm hòa. Lần đầu Bạch Dĩ Mạt hành kinh, tuy trong khóa học sinh lý đã nói qua, nhưng tự mình trải nghiệm vẫn khiến cô sợ hãi, sau khi trở về từ WC, sắc mặt Bạch Dĩ Mạt trắng bệch, ôm mặt nằm trên bàn khóc, tiết sau là tiết tự học, lớp học ồn ào náo nhiệt, không ai chú ý tới sự thay đổi của Bạch Dĩ Mạt, ngoại trừ Hướng Nhu vừa mới bước vào lớp.
Hắn đi đến trước mặt Bạch Dĩ Mạt, gõ gõ vào bàn học của cô, ngữ khí lạnh lùng hỏi: “Làm sao thế?”
Bạch Dĩ Mạt ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, tủi thân nhìn lên Hướng Nhu, hắn vừa thấy thế liền choáng váng, nha đầu này sao lại khóc thế này? Sắc mặt còn trắng nhợt dọa người đến như vậy…
Hắn ngồi xổm xuống, có chút lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là cậu bị gì thế? Ai bắt nạt cậu à?”
Bạch Dĩ Mạt ghé sát tai Hướng Nhu, lí nhí nói: “Tôi bị chảy máu, đau quá.”
Hướng Nhu vừa nghe thấy, nhất thời hoảng hốt, vội vàng nhìn từ đầu đến chân cô: “Bị thương à? Thế nào thế nào rồi, để tớ xem xem.”
“Không phải…là tôi…tôi đang đến ngày…tôi đau bụng quá…” Bạch Dĩ Mạt xấu hổ tìm từ để diễn tả.
Hướng Nhu sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ, thấy Bạch Dĩ Mạt đau đến phát run, vội nói: “Vậy để tớ đưa cậu về nhà, để tớ đi xin phép thầy Hướng.”
“Còn một tiết nữa cơ mà?” Học trò ngoan như Bạch Dĩ Mạt sao có thể bỏ tiết chứ.
Hướng Nhu nhướng mày, trừng mắt: “Vậy cậu muốn đau đến chết sao?” Nói xong liền chạy khỏi phòng học.
Chỉ chốc lát sau, Hướng Nhu quay về thu dọn cặp sách, lại giúp Bạch Dĩ Mạt cất sách, sau đó đỡ cô dậy, ai ngờ, hắn bỗng dưng quăng cặp xuống đất, cởi đồng phục ra buộc quanh lưng Bạch Dĩ Mạt rồi mới nhặt cặp sách lên, đỡ Bạch Dĩ Mạt ra khỏi lớp. Cảnh này khiến cho lớp học đang ồn ào bỗng yên tĩnh lại, đồng thời cũng khiến những người khác cảm thấy khó hiểu, chẳng nhẽ Hướng Nhu làm Bạch Dĩ Mạt khóc?
Về đến nhà, bố mẹ Hướng và Bạch Thụy vẫn chưa về, ông Hướng lại hẹn mấy lão chiến hữu đi ôn chuyện, trong nhà không có ai, vì thế Hướng Nhu bắt đầu lục tung tìm băng vệ sinh. Tìm mãi mà không thấy, lại nhìn Bạch Dĩ Mạt đau đến mức ngã vào ghế salon khóc lớn, hắn cũng sốt ruột vô cùng, sau đó cầm chìa khóa, dặn cô chờ một lát rồi chạy ra ngoài.
Khi trở về, Hướng Nhu cầm theo một túi nhựa, sau đó lấy băng vệ sinh trong túi ra đưa cho Bạch Dĩ Mạt.
“Đi thay nhanh lên.”
“Ừm.” Bạch Dĩ Mạt nức nở nhận lấy, gương mặt trắng bệch hơi ửng đỏ, ngoan ngoãn vào WC.
Đợi lúc cô đi ra, Hướng Nhu đưa cho cô một ly nước, dịu dàng nói: “Đây là nước đường đỏ, uống vào sẽ cảm thấy thoải mái hơn, uống xong thì lên giường ngủ một giấc đi.”
Bạch Dĩ Mạt hai mắt đẫm lệ mông lung liếc lên Hướng Nhu, sau đó uống hết ly nước đường đỏ, không thừa một giọt.
Vừa mới nằm xuống giường, Hướng Nhu đã đem một túi chườm nước ấm tới, đưa cho cô, bảo: “Đặt nó lên bụng, sẽ không đau nữa.”
Bạch Dĩ Mạt nghe theo, sau đó mơ màng thiếp đi.
Qua chuyện này, không hiểu sao bọn họ lại hòa thuận như lúc đầu. Thời gian nghỉ hè, Hướng Nhu dạy Bạch Dĩ Mạt đi xe đạp, hắn vừa mắng cô ngu ngốc vừa kiên nhẫn dạy cô, hơn nửa tháng sau, cô cuối cùng cũng có thể đi xe đạp.
Sau khi khai giảng, Bạch Thụy mua cho con gái một cái xe đạp, Hướng Nhu không làm tài xế không công nữa, nhưng lại thêm một người đồng hành.
Sau này, Bạch Dĩ Mạt cũng có hỏi Hướng Nhu vì sao lúc ấy lại biết nhiều như vậy. Hướng Nhu liếc mắt nhìn cô, không giải thích. Hắn đương nhiên sẽ không bảo rằng, khi đó gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, xấu hổ chạy tới hỏi bà chủ hàng tạp hóa, dưới sự nhiệt tình giảng giải của dì ấy mới có thể làm thỏa đáng như vậy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thật sự may mắn, may mắn vì là con trai.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trọn Đời Bên Em
Tiêu Lộ
Trọn Đời Bên Em - Tiêu Lộ
https://isach.info/story.php?story=tron_doi_ben_em__tieu_lo