Chương 13
húng tôi đến nhà người quen của bố vào sáng sớm.
Tối hôm qua, hơn chín giờ chúng tôi phát hiện một quán mỳ trơ trọi dọc đường, tôi và bố ngồi ở quầy cùng chia nhau một bát mỳ. Hẳn đó là những đồng tiền cuối cùng còn sót lại nên bố không gọi bia. Không biết chủ quán nhìn bộ dạng chúng tôi và nghĩ gì mà im lặng đem cho một đĩa há cảo chiên.
Sau đó chúng tôi lại tiếp tục đi xe đạp, thật lâu. Đến hơn mười hai giờ bố tuyên bố gục ngã, ghé vào ghế đá công viên gần đó nằm ngủ. Vừa chợp mắt thì mấy con muỗi vo ve bay đến làm tôi chợt tỉnh nhưng liền sau đó ngủ say như chết luôn.
Tôi thức giấc khi toàn thân ngứa ngáy không chịu nổi. Cánh tay, cẳng chân, ở đâu cũng có nốt muỗi đốt. Bố cũng gà gật thức dậy, gãi sồn sột khắp người. Không gian vẫn còn mờ tối nhưng bố trầm giọng nói “đi thôi” nên tôi lại ngồi lên yên sau.
Một dòng sông nhỏ chảy giữa hai bờ cỏ. Tiếng gà gáy sáng. Chung quanh không một tòa nhà cao tầng, rải rác vài ngôi nhà cách xa nhau nhưng tôi trông chúng cứ giông giống nhau. Vẫn một màu xám bàng bạc của bình minh chưa ló rạng, bầu trời mờ mờ trắng chẳng rõ là ban sáng hay chập tối. Không biết đã từng đến đây lần nào chưa mà bố mạnh dạn xuống xe, xăm xăm bước đến một ngôi nhà.
- Còn sớm quá mà…
Tôi nói.
- Không sao. Sasaki dậy sớm lắm.
Bố bấm chuông cửa không chút e dè.
Sau một quãng im ắng đến mức cứ tưởng trong nhà không có ai thì bỗng cửa bật mở. Một người đàn ông mặc pyjama xuất hiện. Vừa dụi mắt vừa nhìn bố rồi “ồ ồ”, còn khi nhìn thấy tôi đứng sau lại “à à”.
Ngồi xuống ghế salon ở phòng khách, trong lúc chờ chú Sasaki rót cà phê, tôi nhìn quanh nhà. Ánh sáng bình minh như mới thức dậy rọi qua lớp rèm cửa đăng-ten khiến căn phòng thật sáng. Trên kệ tủ sát tường đầy tranh ảnh. Góc phòng đặt một chậu cảnh lá thật to nhưng có điều mấy chiếc lá bên dưới nham nhở như bị sâu gặm. Vừa chuyển ánh mắt sang tủ chén bát thì tôi kêu “á” một tiếng thật nhỏ.
Một con mèo trắng khoang đen ngồi trên tủ chén bát trắng như một vật trang trí.
- Cà phê cũng được mà hả?
Chú Sasaki vừa đặt tách xuống bàn vừa hỏi tôi. Tôi đáp thật to:
- Dạ!
Tôi nhìn theo chú Sasaki quay vào bếp lấy gì đó rồi lại kêu “á” một tiếng nữa. Một con mèo trắng muốt ngồi trước tủ lạnh, hai con mắt như hai viên bi cứ nhìn chúng tôi như đang muốn hỏi đôi điều. Không chỉ vậy. Nơi chồng báo chất đống trên bàn là một con mèo nâu, khuất sau thùng giấy ở mép cửa lại là một con mèo mun. Trời! Đến bốn con mèo. Vậy mà bố không màng gì đến lũ mèo, chỉ uống cà phê và khen:
- Ngon quá!
Chú Sasaki đem một rổ đầy bánh mỳ đến trước mặt chúng tôi, nói:
- Ăn miếng bánh mỳ!
- Xin lỗi vì mới sáng sớm đã…
Tôi cúi đầu rồi uống cà phê. Tôi nghĩ bụng không được giở mấy trò trẻ con vớ vẩn như lúc gặp chú Kanbayashi. Chú Sasaki cũng cúi đầu:
- Không sao, không sao.
Chú Sasaki nhìn giống như mèo vậy. Mặt tròn, đầu mũi cũng tròn. Chỉ cần tô đen đầu mũi, vẽ thêm râu là chắc chắn thành con mèo thứ năm. Không biết chú mấy tuổi. Thấy thì có vẻ lớn tuổi hơn bố nhưng cũng có lúc lại cảm giác nhỏ hơn. Chú cũng uống cà phê, một tay cho vào áo pyjama gãi ngực sồn sột.
- Meo…!
Tôi nhìn về nơi phát ra tiếng động thì cửa bếp mở, một người phụ nữ xuất hiện. Người phụ nữ nhìn bố kêu lên:
- Ồ, anh Taka!
Rồi cười. Có hai con mèo đang cọ cọ người vào chân cô ấy. Một con còn nhỏ, trắng đen, một con nâu nhạt. Trời! Những sáu con mèo!
- Xin lỗi đã đến đột ngột!
Bố nói với người phụ nữ. Tôi cũng cúi đầu nói:
- Xin lỗi, mới sáng sớm…
Người phụ nữ cười đáp:
- Chào cháu.
Cô ấy cũng có khuôn mặt giống mèo. Là một con mèo có vẻ nhanh nhẹn hơn chú Sasaki. Chú Sasaki vào bếp, khui hộp đồ ăn cho mèo, người phụ nữ mở tủ lạnh, bật bếp, bố cũng ra đó nói chuyện với họ. Tôi vẫn ngồi ở ghế salon, nhìn sáu con mèo đang ào đến hộp thức ăn.
Đột nhiên tôi nhận ra mùi của nhà người lạ. Tôi nhớ lại lần đến chơi nhà Chisato năm ngoái. Nhà nó cũng giống giống cái nhà này nhưng có mùi khác. Tôi không biết là phải có gì pha với gì thì sẽ ra mùi đó, một cái mùi rất khó giải thích. Hễ lấy hết sức hít hà cái mùi xa lạ đó thì tôi có thể ngồi yên bất cứ đâu. Dù là cái nhà xa lạ ở một nơi xa xôi có hai người lớn khuôn mặt giống mèo sống cùng sáu con mèo ở đó.
Khi tôi suýt gà gật vì quá yên tĩnh thì có tiếng gọi “ăn cơm nào”.
Người phụ nữ và chú Sasaki ngồi đối diện nhau ở cái bàn vuông lớn trong bếp. Ánh nắng mặt trời rọi xuyên qua rèm cửa sáng hơn lúc nãy. Chú Sasaki bật nhạc từ cái máy để dưới chân. Chúng tôi chắp tay “itadakimasu”.
Trên bàn bày nào trứng chiên, xúc xích, khoai tây, cà chua bi, súp, rau trộn, một rổ đầy bánh mỳ và bánh mỳ nướng. Nhớ lại bữa tối xẻ đôi tối hôm qua, tôi thấy đói bụng kinh khủng.
Chú Sasaki và người phụ nữ bắt chuyện với tôi như những đứa trẻ cùng tuổi, rồi lại nói chuyện với bố.
- Đó là Natsuko, bên cạnh là Tomoki, con mèo mun là Matsudaira.
Người phụ nữ cho tôi biết tên lũ mèo. Cái tên Matsudaira nghe ngồ ngộ đến nỗi tôi phải bật cười.
Bố hỏi:
- Sao chỉ có một con là lấy họ?
- Thì nhìn đi, cái mặt nó như Matsudaira còn gì.
Người phụ nữ trả lời.
- Nhưng mà vậy thì thấy Natsuko như Komatasubara hơn.
Tôi buột miệng. Chú Sasaki chồm qua phía người phụ nữ, rồi cả hai cùng nói:
- Hay quá! Komatasubara Natsuko!
Cảm giác bữa sáng như bữa tiệc sinh nhật ở nhà Chisato vậy. Và mọi người như những người bạn cùng lớp, những người bạn to con.
Gần trưa, chú Sasaki và người phụ nữ cùng ba con mèo tiễn chúng tôi ra cửa.
- Lần sau đến chơi nữa nhé!
Cô ấy nói với tôi.
- Thấy mèo bị bỏ rơi thì đem đến đây!
Chú Sasaki nói rồi vẫy tay. Con mèo trắng đen vẫy đuôi như thể nói “bye bye”.
- Hai người đó là sao với bố?
Tôi hỏi bố lúc trên đường ra ga. Chúng tôi được chỉ cứ đi thẳng qua khu phố chợ là đến ga. Một khu chợ yên tĩnh, trông có vẻ cũ kỹ. Không mấy người qua lại, một bà lão và một phụ nữ bế em bé ngồi trước một cửa hàng, thong thả chuyện trò. Rời khỏi căn nhà đó, tôi cứ có cảm giác bữa sáng bốn người cùng sáu con mèo như đã diễn ra trong mơ.
- Cô Nori là người yêu lúc xưa của bố. Chú Sasaki là đàn em và là người yêu hiện giờ của cô Nori.
Bố trả lời.
- Trời!
- Lâu lắm rồi. Đừng có nghĩ bậy bạ!
- Bố mà lấy cô ấy thì đâu có con nhỉ!
- Vì vậy mà cô ấy không lập gia đình cũng nên!
Bố nói như đang hát bằng giọng mũi.
Quên hẳn chiếc xe đạp, quên cả hai người giống mèo đó, chúng tôi trên đường trở về.
Đến ga, bố đi mua vé. Mặt trời lên cao, ngày sáng tỏ, tôi suy nghĩ mình cần phải nói gì. Nếu tôi nói “mình trốn tiếp đi” thì bố sẽ nói gì nhỉ. Lần này tôi sẽ là tội phạm bắt cóc. “Ngươi có chút tự do nhưng quyền chủ đạo là ta!” Nhưng người nắm quyền chủ đạo là tôi sẽ làm gì đây?
Bố mua vé rồi đi về phía tôi. Bố cất tiền thừa vào ví, vừa nhìn tấm vé vừa rảo bước. Cổ họng tôi khô khốc. Tôi hồi hộp, toàn bộ cơ thể như bị vỡ tan thành trăm mảnh, tim sém nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Một giờ ba mươi lăm phút! Còn chừng hai mươi phút nữa, sao, hay ăn cái gì không?
Bố hỏi. Tôi quay ngoắt đi.
- Cũng đông người, hay xếp hàng đợi luôn?
Bố nói rồi bước vào cổng soát vé. Tôi thất thểu theo sau.
Sân ga đông nghịt. Mọi người tỏa ra mùi đặc trưng của kỳ nghỉ hè. Tụi trẻ con da cháy nắng chạy quanh, mấy bà mẹ quát tháo, mấy ông bố gà gật đọc báo. Mấy cặp đôi thì dính lấy nhau như đang giữa mùa đông. Mấy người đi theo nhóm thì trò chuyện rôm rả. Bố cho tôi xếp hàng sau một gia đình rồi nói đi mua nước và cơm hộp.
- Uống gì? Có ga hay nước trái cây?
Bố hỏi nhưng tôi vẫn quay mặt đi.
- Vậy mua đại nhá!
Bố nói rồi bỏ đi. Xem ra bố cũng đã quen với tâm trạng thất thường của tôi, cũng như tôi, đã quen với sự vụng về, lóng ngóng của bố. Giả lơ không quan tâm thì cũng như cách làm hồi đầu đi xe điện đấy thôi. Tôi bực mình khi thấy mình chẳng tiến bộ gì nhưng không biết phải làm sao. Chẳng còn lòng dạ nào để cười nói kiểu “bố, con uống nước cam, không phải loại có ga đâu, à, mà bố đừng uống bia nữa, đi vệ sinh suốt bây giờ.”
Ông bố bà mẹ đứng xếp hàng trước tôi ngồi bệt xuống sân ga. Hình như họ mới leo núi về, cả hai đều đeo ba lô, chân mang giày leo núi. Hai đứa con, thằng anh chừng lớp hai, đứa em gái chừng mẫu giáo, chạy vòng quanh bố mẹ, cười như nắc nẻ. Thằng anh thấy tôi liền chạy nấp sau lưng bố mẹ rồi thè lưỡi nhe răng chọc quê, nhưng tôi chẳng hơi đâu đáp trả. Con em gái cũng bắt chước, thè lưỡi, nhe răng. Ông bố bà mẹ quay hai tấm lưng như hai tảng đá về phía tôi, không nhúc nhích. Thằng anh mấp máy môi “đồ khùng”. Đứa em gái bên cạnh thì thè lưỡi như điên.
“Vui quá!” – bỗng nhiên tôi nghĩ vậy.
Xe điện đến ga không trễ lấy một phút. Chúng tôi lên xe, bị làn sóng người xô đẩy. Chật như nêm. Tôi phải dụi mặt vào bụng bố. “Chỗ đứng còn không có chứ đừng nói là cơm hộp.” – tiếng bố nói trên đầu. Xe điện bắt đầu chạy.
Người phụ nữ sát bên cạnh cất giọng cười sắc như dao. Mùi nước hoa nồng nặc. Ngửi thấy cả mùi gà chiên bột. Tiếng em bé khóc ở đâu đó.
- Ổn không? Thở nổi không?
Tiếng bố vang lên giữa những âm thanh náo loạn trong xe.
Cứ giả lơ mãi cũng không được. Nếu im lặng, tỏ vẻ khó chịu như vậy thì sẽ bị dẫn về nhà mất. Phải nói, nói cái gì đó. Tôi ngước lên, mặt chà vào bụng bố. Bắt gặp ánh mắt bố.
- Bố, có tiền đó, con để dành. Tiền lì xì từ hồi nhỏ đến giờ, không xài, mẹ bỏ vào ngân hàng bưu điện cho con. Chắc là ít thôi nhưng bố lấy xài cũng được. Cho nên, mình cứ trốn tiếp đi.
Ông bác bụng phệ đứng cạnh tôi nhìn xuống. Tôi mặc kệ, nói tiếp:
- Con sẽ gọi điện cho mẹ nói mẹ gửi sổ ngân hàng. Có thể mẹ không chịu nhưng con sẽ tìm cách để bảo mẹ gửi. Cho nên…
- Suỵt!
Bố đưa ngón tay lên miệng khi phát hiện ánh mắt của ông bụng phệ.
- Mình trốn đi!
Tôi hạ giọng một chút.
Tôi nhìn lên nhưng bố lắc đầu. Bố cúi xuống nói:
- Không cần phải trốn nữa.
Xe điện dừng ở ga, hành khách xuống bớt nên chung quanh rộng rãi hơn một chút. Tôi nhấc mặt ra khỏi bụng bố, hít một hơi. Vươn vai nhìn quanh toa xe, tôi thấy gia đình hai anh em thè lưỡi lúc nãy đã yên vị trên ghế. Đứa con gái úp mặt vào đầu gối mẹ nó như muốn ngủ. Xe lại chạy.
- Ga tới thể nào cũng có người xuống…
Tôi cắt ngang lời bố:
- Chắc chắn con sẽ thành người xấu!
- Hả?
Bố cúi xuống ghé tai sát mặt tôi. Tôi lặp lại lần nữa.
- Chắc chắn con sẽ thành người xấu! Bị người bố tự tung tự tác như bố vậy, dắt đi lung tung, không được chăm sóc tử tế, bị gí mũi vào những món thơm ngon rồi bị giật lại, “xong xuôi” như thế này thì chắc chắn con sẽ thành người xấu. Con bị dắt đi theo ý thích của bố mẹ. Tại bố hết. Tất cả là tại mấy người hết!
Tôi không khóc. Tôi đã cố nhớ lại mùi vị mù tạt ăn lúc trước nhưng nước mắt không chịu chảy. Tôi biết mặt mình đang đỏ lên. Đâu đó trong lòng, tôi biết rằng mình đang tức giận vô cùng.
Bố không đáp lại trước những lời lẽ của tôi. Chỉ nhìn tôi chằm chằm. Bố không tránh ánh mắt đi nên tôi cũng không lảng ánh nhìn của mình đi chỗ khác. Khi xe đến gần nhà ga tiếp theo, bỗng nhiên bố nắm tay tôi.
- Xuống thôi!
Bố nói nhỏ rồi kéo tôi đi.
Đến ga, đúng là có nhiều khách xuống xe. Cứ nghĩ là xuống xe, bố chịu nghe lời tôi, tiếp tục đi đâu đó thì bố chỉ đứng yên ở sân ga, nhìn tôi. Dòng người cười nói đổ về cửa soát vé, chẳng mấy chốc chỉ còn chúng tôi ở lại.
- Bố… bố là một người lớn không tốt!
Một tay xách túi đựng nước, một tay xách túi đựng cơm hộp và bánh kẹo, bố đứng đấy, giạng hai chân trước mặt tôi và nói vậy. Không hiểu lời bố nên tôi ngước nhìn lên.
- Nhưng không phải vì lỗi của ai mà bố thành người xấu đâu. Cho… cho nên, dù con có trở thành một người lớn không tốt đi chăng nữa thì cũng là do con mà thôi. Không phải tại bố và mẹ. Đúng là như con nói, bố chẳng ra sao này nọ nhưng cho dù bố có tự tiện, có vô trách nhiệm hết thuốc chữa đi nữa thì không phải vì thế mà con thành người xấu. Bố… bố rất ghét cách… cách suy nghĩ đó.
Bố có vẻ bị kích động nên nói lắp.
- Rất ghét và thấy tệ lắm.
Tôi nhìn bố. Khi bố im lặng thì tôi nghe thấy tiếng ve râm ran đâu đó.
- Không phải bố muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng mai mốt, từ giờ về sau, mỗi khi có chuyện gì không như ý mình mà cứ đổ vấy cho ai đó hay đổ thừa tại gì đó thì mọi việc xung quanh Haru sẽ không theo ý Haru đâu.
Bố nói đến đó thì ngưng lại. Rồi lấy lon nước cam trong túi ra, dúi thật mạnh vào tay tôi. Chúng tôi đứng đối diện nhau giữa sân ga không bóng người, bố uống bia, tôi uống nước cam. Lon nước đã bớt lạnh trở nên ngọt lờ lợ. Ve kêu rồi ngưng, rồi lại kêu.
- Mấy ngày nay bố vui lắm. Đi chung với Haru bố vui lắm!
Bố nói, mép còn dính bọt bia. Tôi nghe mà cảm giác bố như một đứa bé vênh váo.
- Con cũng vui lắm.
Tôi nói nhỏ.
Khi bố uống xong lon bia, tôi uống xong lon nước cam thì xe điện lại trờ tới. Rất nhiều người xuống nhưng trên xe vẫn còn rất đông. Nhiều người giống những hành khách đi chuyến lúc nãy đến mức tôi cứ ngỡ chuyến xe điện trước quay vòng lại. Vẫn tiếng em bé khóc đâu đó, vẫn phảng phất mùi nước hoa, mùi thịt gà chiên bột. Mấy đứa trẻ con chọc ghẹo nhau trong lúc bố mẹ ngủ gà ngủ gật, cô gái tóc dài dựa vai anh thanh niên, há miệng ngủ, đứa bé ngậm cái ti giả gục mặt ngủ ngon lành trong lòng mẹ. Trong toa xe chật nêm người, bố nắm chặt tay tôi. Tôi cũng nắm lại.
Bất chợt tôi nghĩ, không phải mình bị giật lại những món thơm ngon mà là tôi đã thưởng thức chúng bằng cả trái tim, đã ăn đến căng bụng. Xe điện lắc trái nghiêng phải, tôi và bố đứng nắm chặt tay nhau giữa tiếng reo hò của bọn trẻ, tiếng cười the thé của những người phụ nữ.
Tôi Bị Bố Bắt Cóc Tôi Bị Bố Bắt Cóc - Mitsuyo Kakuta Tôi Bị Bố Bắt Cóc