Chương 15
ừng bắt anh bảo hai lần,” Bram nói khi cô không phản ứng đủ nhanh.
Bầu không khí uy hiếp đầy quyến rũ của anh mang đến một luồng dục vọng mới mẻ điên cuồng lan khắp người cô. Chuyện này đơn giản đến hạnh phúc. Tất cả những gì anh quan tâm đến là làm tình, và đó cũng là tất cả những gì cô quan tâm. Đầu cô rốt cuộc cũng nhận thức đủ rõ để tận hưởng từng giây phút cấm đoán này.
“Anh vào cuộc rồi đấy.” Cô kéo áo của mình qua đầu. “Làm mình kiệt sức đi.”
Anh nhìn say sưa bộ ngực được ôm trong lớp ren màu vàng nhạt, và cách anh nhìn đổ đầy khoái lạc vào cô. Cô thích cảm giác được khao khát, không bận tâm rằng cô gần như chỉ là hàng tiện lợi.
Anh ghì chặt cổ tay cô. “Lần này anh muốn một chiếc giường. Để anh có thể nhìn từng phân của em.”
Cô gần như tan ra, ngay đó giữa phòng ngủ của anh. Khi cô nhìn vào đôi mắt màu oải hương sương khói của anh, cô nhắc mình nhớ rằng cô không quan tâm nhiều đến anh nên sẽ chẳng bao giờ bị tổn thương. Rồi anh hôn cô và cô dừng hẳn chuyện nghĩ ngợi.
Lần này chẳng có màn thoát y trêu ngươi nhàn tản nào. Họ ném quần áo của mình sang bên và nhào vào nhau. Cho đến ngày hôm qua, cô còn chưa bao giờ trao thân mà thiếu tình yêu, nhưng giờ đây cô mời mọc cơ thể mình một cách phóng túng. Anh khám phá từng phân một, mở chân cô, vắt một cổ chân cô lên vai anh. Đáp lại cô trêu chọc và tra tấn anh, không phải để kích thích anh, mà vì cô muốn thế, bởi vì màn yêu đương này là dành cho khoái lạc của cô chứ không phải để cố níu kéo một người đàn ông không yêu cô.
Anh trần tục. Tỉ mỉ. Đòi hỏi. Sử dụng các ngón tay anh, miệng anh, vật đàn ông của anh. Cô trải nghiệm một cảm giác tự do mãn nguyện, bay bổng. Cú nổ cuối cùng đúng là chấn động.
Sau đó, cô nằm gục bên dưới anh, kiệt sức đến mức cô chỉ có thể gom từng từ lại. “Chà, chậc... tôi chắc chắn lần tới sẽ tốt hơn.”
Anh lăn ngửa ra, da anh cũng ướt đẫm như da cô, miệng anh cong lên thành một nụ cười lười biếng. “Đối diện sự thật đi, em quá đàn bà nên chỉ có một tên đàn ông thôi thì chẳng thể đảm đương được.”
Cô cười toe toét. Máy điều hòa vẫn chạy, thổi một luồng gió mát qua cơ thể nóng bừng của họ. Cô cảm thấy...
Cô khó nhọc đặt một cái tên cho những cảm xúc của mình và cuối cùng cũng đưa được ra một từ.
Cô cảm thấy hạnh phúc.
Bram là người duy nhất từng ở trong phòng Chaz, nhưng giờ Aaron đang ngồi trên trường kỷ của cô, tai nghe vẫn quấn quanh cổ, dây cắm đung đưa cạnh đầu gối. Cậu mặc quần jean mềm và một chiếc áo phông màu xanh nhàu nhĩ in dòng chữ ALL YOUR BASE ARE BELONG TO US, chẳng có ý nghĩa cóc khô gì hết. Mái tóc xổ nổ tung quanh khuôn mặt tròn của cậu, và cặp kính của cậu bị lệch. “Anh không thể ở đây,” Chaz nói. “Anh phải đi.”
“Tôi đã bảo cô rồi. Chìa khóa xe tôi ở trong văn phòng Georgie.”
“Lấy xe tôi mà đi.” Bram đã mua cho cô một chiếc Honda Odyssey mới bóng loáng, nhưng cô không thích rời nhà trừ những lúc buộc phải làm thế, nên không dùng nó vào việc gì nhiều ngoài chạy việc nhà. Ngoài ra, cô chủ yếu ở trong căn hộ của cô. Bram đã để cô trang trí nó theo cách cô muốn. Cô đã chọn những món đồ màu sô cô la và nâu sáng cùng với một giá sách màu đen cơ bản, một chiếc ghế đọc sách góc cạnh và hai bức ảnh trừu tượng đơn giản màu đen trắng. Không bừa bộn. Không lộn xộn. Mọi thứ đều gọn gàng và yên bình. Mọi thứ trừ Aaron.
Cậu xoa ngực qua lớp áo phông. “Bằng lái xe của tôi ở trong ví, mà ví thì cũng ở trong văn phòng của Georgie.”
“Thế thì sao? Tôi đã lái xe mà không có bằng lái nhiều năm liền.” Cô đã tự dạy mình lái xe ở tuổi mười ba với ý nghĩ rằng cô tạo ra ít nguy hiểm trên đường hơn là bà mẹ say xỉn của mình.
Cả cô và Aaron đều có chìa khóa cửa, nhưng chẳng ai trong hai người nóng lòng muốn quay lại nhà ngay lúc này.
Ít nhất căn hộ trên ga ra của cô cũng ở đầu kia ngôi nhà so với phòng ngủ chính. Cô không hình dung nổi việc phải nghe Bram và Georgie làm chuyện ấy. Cô ghét Georgie. Ghét nhìn Bram cười vì một thứ ngớ ngẩn nào đó mà cô ta nói, ghét họ nói chuyện về những bộ phim Chaz chưa từng xem. Chaz muốn là người được anh ưu tiên nhất. Một điều thật ngu ngốc.
Tốt hơn hết là nên nhớ phải tắt lò nướng.
“Anh không được ngủ ở đây đâu,” cô nói.
“Ai nói tôi sẽ làm thế? Tôi sẽ cho họ chút thời gian, rồi quay lại lấy đồ của tôi.” Cậu đứng dậy và đi ngang giá sách của cô, nó chứa một chiếc ti vi, sách nấu ăn, vài quyển sách khác mà Bram đã đưa cô, gồm cả mấy quyển viết bởi nhà văn kiêm nhà đầu bếp nổi tiếng tên Ruth Reichl, kể lại chuyện cô ấy đã có hứng thú với thức ăn và mọi thứ khác như thế nào. Chúng là những quyển sách tuyệt nhất Chaz từng đọc.
“Cô nên ngừng việc hành xử quá quắt khi ở cạnh Georgie đi.” Aaron cầm một trong những quyển sách của Reichl xuống khỏi giá và lật nó lại để đọc bìa sau. “Cô cũng có thể treo một tấm biển quanh cổ nói rằng cô đang yêu Bram được đấy.”
“Tôi không yêu anh ấy!” Chaz bật dậy, giật quyển sách khỏi tay Aaron và đặt lại lên giá. “Tôi quan tâm đến anh ấy, và tôi không thích cách chị ta đối xử với anh ấy.”
“Chỉ vì chị ấy không bợ đỡ anh ta như cô mà thôi.”
“Tôi không bợ đỡ anh ấy! Tôi luôn nói cho anh ấy chính xác những gì tôi nghĩ.”
“À ừ, và trong lúc cô đang chửi thầm anh ta, cô cũng chạy lon ton làm những món ăn đặc biệt và là lượt áo phông cho anh ta. Hôm qua, tôi đã thấy cô nhảy vọt tới phẩy vài mẩu vụn bánh mì khỏi một cái ghế trước khi anh ta ngồi xuống.”
“Tôi chăm sóc anh ấy vì đó là công việc của tôi, chứ không phải vì tôi yêu anh ấy.”
“Xem ra không chỉ là một công việc đâu. Nó giống như cả cuộc đời cô vậy.”
“Vớ vẩn. Tôi chỉ... nợ anh ấy, chỉ thế thôi.”
“Vì cái gì?”
Vì tất cả mọi thứ.
Cô quay người rời khỏi Aaron và đi vào căn bếp nhỏ xíu của cô. Cậu quá ngu ngốc không thể biết được sự khác biệt giữa thương mến ai đó và yêu. Chaz yêu Bram bằng cả trái tim, nhưng đó không phải tình yêu nam nữ. Nó giống như anh là người anh trai tuyệt vời nhất trên đời, một người mà cô sẵn sàng làm tất cả mọi việc cho.
Cô sục sạo trong tủ lạnh để tìm một chai Mountain Dew. Aaron từng bảo cô cậu bị nghiện Mountain Dew khi còn học đại học, nhưng cô chỉ rót một cốc ra cho mình. Chaz từng muốn tới trường dạy nấu ăn, không phải đại học. Sau khi mẹ kế của cô chết, cô đã tiết kiệm đủ tiền để tới L.A., nhưng tìm việc cho một người không có bằng trung học khó hơn cô hình dung, và kế hoạch kiếm học phí bằng cách làm việc ở một nhà hàng đắt đỏ của cô nhanh chóng tiêu tan. Cuối cùng cô phải rửa bát đĩa và dọn bàn ở vài quán ăn Mexico rẻ tiền, nhưng L.A. thì đắt đỏ, thế nên dù làm việc mười sáu tiếng một ngày, cô vẫn phải dùng đến tiền để dành để sống qua ngày.
Một ngày từ chỗ làm về, cô phát hiện ra có ai đó đã đột nhập vào căn phòng trọ nghèo nàn của cô và đánh cắp mọi thứ cô có, gồm cả tiền tiết kiệm. Cô tự bảo mình đừng hoảng loạn. Cô có thể thỉnh thoảng phải nhịn bữa, và trong một thời gian cô sẽ không mua nổi ô tô, nhưng cô vẫn có thể thuê nhà nếu làm thêm vài giờ.
Cô hẳn đã làm được điều ấy nếu không bị đâm bởi một tên lái xe tải vô trách nhiệm lúc cô đang băng qua đường để tới Laundromat. Cô không bị gì nghiêm trọng hơn vài cái xương sườn rạn và một bàn tay gãy, nhưng cô đã mất cả hai công việc bởi vì cô không thể rửa đĩa khi bị bó bột. Trong vòng một tháng cô phải ra đường sống.
Aaron vào bếp đứng sau cô. “Cô có gì ăn không? Tôi chưa ăn gì kể từ bữa trưa.”
Cô có một tủ đầy đồ ăn vặt mà cô sẽ không kể với cậu. “Chỉ ngũ cốc và ít hoa quả thôi.” Cô đẩy cốc Mountain Dew ra sau máy nướng bánh mì nơi cậu không thấy được, không phải vì cô ích kỷ, mà vì nó không phải đồ không béo.
“Tôi đoán thế còn tốt hơn không có gì,” cậu nói.
Cô rút hộp ngũ cốc ra và đẩy vài quả dâu tươi cho cậu, nhưng cậu bắt đầu ném chúng vào bát mà không thái nên cô đẩy cậu ra để tự mình làm. Cô ước gì mình có Special K[11] để đưa cậu thay vì Frosted Flakes.
Căn bếp có một quầy ăn nhỏ ngay bên trong. Cô lau dọn ngăn kéo đựng đồ bạc trong khi cậu ăn. Cô đã nhận thấy cậu có điệu bộ ăn rất đẹp, và cô nghĩ cô hàng xóm Becky của cậu có thể sẽ thích điều đó nếu có ngày cô ta chú ý đến cậu. Khi cậu ăn xong miếng cuối cùng, cô lấy bát ngũ cốc khỏi chỗ cậu. “Tôi sẽ cắt tóc cho anh.”
“Không đâu. Tóc tôi ổn rồi.”
“Trông nó như một bụi cây ấy. Anh có muốn Becky chú ý đến anh hay không nào?”
“Nếu cô ấy nông cạn đến mức tất cả những gì cô ấy quan tâm là vẻ ngoài thì tôi không có hứng thú với cô ấy.” Cậu nhìn bộ quần jean và áo phông đen của cô. “Cô không hẳn là một chuyên gia thời trang đâu nhỉ?”
“Tôi có phong cách riêng của tôi.”
“Chậc, tôi cũng có phong cách riêng của tôi.”
“Phong cách mọt sách.” Cô nghiên cứu câu khẩu hiệu trên áo phông của anh. ALL YOUR BASE ARE BELONG TO US. “Mà cái đó nói về cái gì vậy?”
Cậu đảo mắt, như thể cô đáng ra phải biết rõ chứ. “Zero Wing. Một video game Nhật Bản năm 1989. Kinh điển lắm đấy. Tra đi.”
“Sao chả được.” Cô lôi một chiếc kéo ra khỏi tủ. “Vào phòng tắm đi nào. Tôi không muốn tóc anh vương vãi khắp nơi.”
“Nếu cô muốn cắt tóc đến thế, đi mà cắt của cô ấy.” Cậu gầm ghè chỉ vào mái đầu ngắn lỉa chỉa của cô. “Mà thôi, chờ đã. Cô đã làm thế rồi.”
Cô thích tóc cô, nên cô đập cái kéo lên quầy. “Anh cũng có thể quên luôn Becky đi được rồi đấy. Hay bất kỳ phụ nữ nào khác... vì họ sẽ không nhìn anh đến lần thứ hai đâu.”
“Sao tôi lại phải nghe lời khuyên từ một người không yêu đương gì sất nhỉ.”
“Anh nghĩ tôi không yêu đương à?”
“Tôi đâu có thấy anh chàng nào lảng vảng quanh đây.”
“Điều đó không có nghĩa tôi không yêu đương.” Cô không nói với cậu rằng cô không thể chịu nổi ý nghĩ ở cùng một người đàn ông. Thật ra chuyện không phải lúc nào cũng thế. Thời trung học, cô đã có hai anh bạn trai nghiêm túc và cô từng ngủ với một trong hai người đó. Không ngờ hắn lại là một thằng khốn, nhưng cô đã rất thích tình dục. Dù vậy, không phải bây giờ.
Aaron đang nhìn cô như thể cậu nghĩ mình là bác sĩ tâm lý của cô, và điều đó khiến cô nổi điên đến mức cô tấn công cậu. “Bỏ cái tai đeo ngớ ngẩn đó ra. Anh trông quá ngớ ngẩn đấy.”
“Tôi sẽ đợi trong xe tôi.” Cậu hướng ra cửa căn hộ của cô, rồi lê bước xuống cầu thang dẫn đến lối vào sau nhà.
Cô chạy theo và hét với sau cậu. “Tốt thôi! Nhưng tôi có bim bim khoai tây và Mountain Dew!”
“Mừng cho cô.” Cửa đóng sầm, và mọi thứ lại yên tĩnh.
Cô quay lại trường kỷ và nhặt quyển sách dạy nấu ăn mà cô đang nghiên cứu lên. Cô mừng là cậu đã đi. Đằng nào cô cũng không hề muốn cậu ở lại.
Cô với lấy quyển sổ mà cô đặt ở cuối bàn để có thể lập một danh sách tất cả những thứ cô cần trước bữa tiệc ngày mai. Mặc xác cậu. Giờ căn hộ của cô đúng y như cô thích. Tất cả của cô.
Nhưng quyển sổ trượt khỏi các ngón tay cô và quyển sách nấu ăn rơi xuống thảm. Cô bắt đầu khóc.
Suốt cả buổi sáng Bram dường như không thể giữ được quần áo trên người, và đến giờ ăn trưa, Georgie muốn đập mạnh vào lồng ngực trần ngon lành của anh. Anh hoặc chẳng mặc gì ngoài quần bơi đi lang thang quanh sân sau và uống một trong những cốc scotch không đáy của anh hoặc - và đây mới là thứ gây chuyện - bán thân trần trụi trèo lên một chiếc thang để dọn sạch cái ống nước nào đó mà anh nói bị tắc, cứ làm như có người ở Hollywood tự mình dọn ống nước không bằng.
Anh đang trừng phạt cô vì đã lẻn khỏi giường để ở cả đêm trong phòng cô. Khó thật. Mối quan hệ của họ là để hành lạc, không phải để thân mật ôm ấp hằng đêm.
Cô thử trốn tới bếp, nhưng Chaz đúng là cực kỳ khó chịu, từ chối sự giúp đỡ và lờ tịt tất cả gợi ý của Georgie. Và Meg cũng chẳng tốt hơn. Khi thấy Georgie mang máy quay tới, cô ấy phủ một cái khăn lên đầu và giả vờ là một trong mấy đứa con Michael Jackson, cũng vui đấy nhưng không hẳn là thứ Georgie định ghi lại. Cuối cùng cô nhốt mình trong phòng để đọc lại Ngôi nhà cây và nghĩ đến Helene.
Buổi chiều cô sắp xếp bàn ăn. Mặc kệ khả năng trời mưa, họ sẽ ăn ngoài hiên, nơi luôn khô ráo dù có gặp những cơn bão lớn nhất. Cô xếp một bát gốm trang trí màu xanh dương ở trung tâm gồm ác ti sô, chanh và lá khuynh diệp. Nó hơi lệch, nhưng cô thích cách nó tô điểm cho những chiếc khăn lót màu vàng rực rỡ và đĩa ăn màu cô ban. Khi cô thêm vào vài cây nến lùn mập, nó sẽ hoàn hảo.
Cô cảm giác thấy Bram đang đến phía sau cô ngay trước khi tay anh ôm quanh mông cô. “Sao bàn ăn lại xếp cho bảy người?”
“Bảy à?” Đến lúc đưa tin rồi đây, nhưng cô làm như thể cô chưa từng nghe con số này trước đó. “Xem nào. Anh, tôi, bố, Rory và Trev, Laura, Meg... Ừ, đúng rồi.”
Tay anh đang khám phá mông cô chợt khựng lại. “Em vừa nói… Rory?”
“Ừm…”
“Rory Keene tới ăn tối nay?”
“Anh chẳng bao giờ lắng nghe khi tôi nói chuyện với anh. Tôi thề rằng giọng tôi đúng là gió thoảng qua tai đối với anh. Cứ như chúng ta đã cưới nhau lâu lắm rồi ấy.”
“Rory?” Anh bỏ rơi mông cô.
“Tôi tin chắc mình đã nhắc đến điều đó rồi.”
“Tôi tin chắc em chưa hề nói! Em điên à? Bố em ghét cay ghét đắng tôi. Tôi chỉ còn hai tuần rưỡi nữa là đến ngày hết hạn quyền chuyển thể kịch bản, và tôi không muốn ông ấy ở bất kỳ chỗ nào gần Rory.”
“Tôi sẽ lo đến ông.”
“Cứ như thể từ trước đến giờ em đã lo đến ông tốt lắm vậy.”
“Tôi đã nghĩ anh sẽ vui.” Cô thử bĩu môi và không ngạc nhiên khi cô không làm được.
“Rory yêu kịch bản đó,” anh nói cho chính anh hơn là cho cô nghe. “Giá mà tôi có thể làm cô ta tin tôi.”
“Từ những gì cô ấy đã bảo với tôi, đó chắc là một mục tiêu vô vọng rồi.” Khi anh đi đi lại lại trên hiên, cô diễn lại cuộc trò chuyện giữa cô với Rory. Khi kể xong, cô nói, “Sao hồi trước anh lại mang lũ ngốc đó tới L.A. với anh chứ?”
Vẻ cay đắng mà anh vẫn giấu đi lộ ra. “Vì tôi là một đứa trẻ đần độn. Tôi không có gia đình, và tôi cứ nghĩ... tôi không biết mình đã nghĩ gì nữa.”
Georgie biết khá rõ đấy.
Anh thõng vai xuống và ngoảnh đi. “Mấy kẻ đó bảo tôi Rory đã dựng lên tất cả mọi chuyện. Tôi đã muốn tin chúng, nên tôi tin, và khi mà rốt cuộc tôi cũng khôn ra thì cô ấy đã đi lâu rồi. Đến lúc tôi tìm ra cô ấy, sự nghiệp của tôi đang sa lầy, và phải nói cô ấy nghi ngờ sự chân thành trong lời xin lỗi của tôi.”
“Và giờ cô ấy báo thù.”
“Phải thử đến cùng. Cô ấy muốn kịch bản đó, và nếu hợp tác với tôi cô ấy có thể có nó rẻ hơn nhiều so với việc phải tranh cướp nó khi quyền chuyển thể của tôi hết hạn.” Cái anh chàng đã phá tan ba ngày quay phim để đi câu cá ngoài khơi đột nhiên đầy vẻ bận tâm tới công việc. “Chúng ta cần kiểm soát trò chơi của chúng ta tối nay. Cô ấy thích em, và tôi đã chuẩn bị đầy đủ để tận dụng điều đó. Thật nhiều trìu mến. Thương yêu. Một lời mỉa mai cũng không.”
“Tất cả mọi người sẽ nghĩ chúng ta thật bệnh.”
“Tôi sẽ dựa vào em để đảm bảo chắc chắn rằng tôi có chút thời gian ở riêng với cô ấy.” Anh nhìn bát trang trí với chanh và hoa ác ti sô của cô. “Xem xem em có thể tìm được một người trang trí hoa không nhé. Tôi sẽ thuê một tay bartender và ai đó để phục vụ bàn. Và chúng ta cần tìm một đầu bếp thực sự ở đây.”
Cô giơ tay lên. “Dừng lại ngay đó đi. Không thợ hoa, không bartender, và Chaz đang làm món thịt xiên nướng. Thịt gà, thịt bò và sò.”
“Em điên à? Chúng ta không thể phục vụ Rory Keene món thịt nướng được.”
“Anh sẽ phải tin tôi. Nhớ đi, tôi cũng có một niềm vui cực kỳ ích kỷ trong việc thuyết phục Rory chống lưng cho dự án của anh. Nếu anh làm loạn việc này lên với tôi...”
“Georgie, tôi đã bảo em rồi. Helene phải được chọn...”
“Để tôi yên. Tôi có việc phải làm.” Chủ yếu cô phải giúp anh thuyết phục Rory rằng anh là người làm được bộ phim. Nếu Rory thấy dạo gần đây anh có thể hành xử tử tế thế nào, cô ấy có thể quên đi những chuyện ngu ngốc xa xưa của anh.
Không như Georgie, người chẳng thể quên nổi một điều gì.
Sau khi anh đi, cô bận rộn với việc xếp nến quanh hiên, nhưng đến cuối cùng cô không thể kháng cự được việc cầm lấy máy quay của mình. Riêng hôm nay cô nên để Chaz yên, nhưng thứ từng bắt đầu như một ý thích bất chợt đang trở thành sự ám ảnh. Thêm vào sự yêu thích của cô đối với Chaz, cô cũng đang dần yêu toàn bộ quá trình ghi lại đời sống của những con người khác. Cô chưa từng tưởng tượng được đứng sau thay vì đứng trước một chiếc máy quay lại có thể tạo cảm giác mê say đến thế.
Cô thấy Chaz ở trong bếp đang làm nước ướp thịt gừng tỏi. Khi thấy Georgie, cô đập con dao làm bếp xuống vài củ tỏi. “Mang cái máy quay đó ra khỏi đây đi.”
“Cô sẽ không để tôi giúp. Tôi chán quá.” Cô quay quanh bếp, thu hình đống hỗn độn có tổ chức.
“Đi mà quay những người quét dọn ấy. Cô dường như rất vui khi làm thế cơ mà.”
Georgie vừa nghe thấy một dấu hiệu ghen tị có phải không nhỉ? “Tôi thích nói chuyện với họ. Soledad - cô gái có dáng người cao ráo xinh xắn ấy - gửi phần lớn tiền làm được về cho mẹ ở Mexico, nên cô ấy phải sống cùng chị gái. Có đến sáu người bọn họ sống trong một căn hộ một giường ngủ. Cô có thể tưởng tượng nổi không?”
Chaz đưa lưỡi dao trên củ gừng. “Cứ làm như chuyện gì ghê gớm lắm vậy. Ít nhất cô ta cũng không phải ngủ trên đường.”
Da Georgie nhói lên. “Như cô đã từng sao?”
Chaz cúi đầu xuống. “Tôi chưa từng nói với cô thế.”
“Cô đã nói với tôi về vụ tai nạn và cô bị đuổi việc sau khi gãy tay.” Georgie lấy cận cảnh hơn. “Tôi biết tiền của cô đã bị cướp. Đó là một kết luận khá hiển nhiên.”
“Có rất nhiều đứa trẻ trên đường. Chẳng có gì ghê gớm hết.”
“Tuy vậy... chuyện đó hẳn phải đặc biệt khó khăn cho cô. Tất cả những cảnh lộn xộn ấy và chẳng có cách nào để dọn dẹp đi.”
“Tôi đã xử trí được. Giờ ra đi. Tôi nói thật đấy, Georgie. Tôi phải tập trung.”
Georgie đáng lẽ phải rời đi, nhưng những cảm xúc bất an sôi sục sau vẻ ngoài gai góc của Chaz đã thu hút cô ngay từ đầu, và không hiểu sao chiếc máy quay đòi cô phải ghi điều đó lại. Cô chuyển câu hỏi. “Làm bữa tối cho nhiều hơn một người có làm cô lo lắng không?”
“Tôi làm bữa tối cho nhiều hơn một người gần như mỗi tối.” Cô ta ném củ gừng gọt vỏ vào một cái bát có mấy củ tỏi đã thái lát. “Tôi nấu ăn cho cô, không phải sao?”
“Nhưng cô không đặt trái tim vào đó. Tôi thề, Chaz, thậm chí món tráng miệng của cô cũng có vị cay đắng.”
Chaz ngẩng phắt đầu dậy. “Thật là một câu quá dở để nói.”
“Chỉ là quan sát cá nhân thôi. Bram yêu đồ ăn của cô, cả Meg cũng thế. Nhưng xét cho cùng cô có vẻ thích Meg.”
Chaz mím chặt môi. Lưỡi dao của cô di chuyển nhanh hơn.
Georgie bước tới cuối quầy bếp. “Tốt hơn là cô nên xem lại mình. Những đầu bếp vĩ đại biết rằng một món ăn đặc biệt không chỉ gồm các nguyên liệu trộn vào nhau. Con người cô là ai - cô cảm thấy thế nào về mọi người - hiện lên trong thứ cô tạo ra đấy.”
Nhịp thái của Chaz chậm lại. “Tôi không tin điều đó.”
Georgie tự bảo mình hãy thôi đi, nhưng cô không thể, không thể khi có máy quay trong tay cô, không thể khi mọi thứ dường như đều thật đúng chỗ. Một làn sóng thương cảm tràn qua cô, cùng với một cảm giác thấu hiểu kỳ quặc. Cô và Chaz đều đã tìm ra cách của riêng mình để đương đầu với một thế giới mà dường như với nó họ chỉ có chút kiểm soát ít ỏi. “Vậy thì sao món tráng miệng của cô lại có vị cay đắng thế?” cô nói dịu dàng. “Cô thực sự ghét tôi... hay là chính bản thân cô?”
Chaz thả con dao xuống và nhìn chằm chằm vào máy quay, đôi mắt viền đen mở to.
“Để cô ấy yên, Georgie.” Bram nói giọng gay gắt từ ngưỡng cửa. “Mang máy quay của em đi và để cô ấy yên.”
Chaz quay sang anh. “Anh đã kể cho cô ta!”
Bram đi vào phòng. “Anh không kể gì cho cô ấy cả.”
“Cô ta biết! Anh đã kể cho cô ta!”
Cơn tức giận và sự căm ghét chính mình của Chaz đến từ cảm xúc bản năng, và Georgie muốn hiểu nó. Cô muốn quay lại nó như một chứng cứ cho tất cả những cô gái trẻ bị nỗi đau của chính mình nuốt chửng. Nhưng mà cô không có quyền xâm phạm sự riêng tư của cô ta như thế này, và cô bảo mình - ép mình - hạ máy quay xuống.
“Cô ấy chẳng biết gì mà em chưa kể với cô ấy bằng cái miệng ba hoa của em hết,” Bram nói.
Một lần nữa Georgie lại ra lệnh cho mình rời đi, nhưng chân cô không hề di chuyển. Thay vào đó, cô nói, “Tôi biết cô không phải cô gái duy nhất đến L.A. và làm những việc phải làm để có thể sống sót.”
Tay Chaz nắm chặt lại. “Tôi không phải một con điếm. Đó là những gì cô đang nghĩ, phải không? Tôi là một con điếm hư hỏng!”
Bram ném cho Georgie một ánh mắt giận dữ chết người rồi đi tới bên Chaz. “Mặc kệ đi. Em không phải biện hộ cho bản thân trước bất kỳ ai hết.”
Nhưng dường như có thứ gì đó đã tháo cũi sổ lồng trong cô ta. Cô ta chỉ tập trung vào Georgie. Môi cô ta kéo căng trên hàm răng và giọng cô ta trở thành một tiếng gầm gừ. “Tôi không chơi thuốc phiện! Chưa bao giờ! Tôi chỉ muốn một chỗ để sống và chút thức ăn tử tế.”
Georgie tắt máy quay.
“Không!” Chaz khóc. “Bật nó lại. Cô đã rất muốn nghe điều này mà... Bật nó lên.”
“Ổn rồi. Tôi không...”
“Bật nó lên!” Chaz nói dữ dội. “Chuyện này quan trọng. Hãy làm nó quan trọng.”
Tay Georgie bắt đầu run rẩy, nhưng cô hiểu, và cô làm như Chaz bảo.
“Tôi thật bẩn thỉu và sống lang thang.” Qua ống kính, Georgie nhìn nước mắt tràn qua hàng mi dưới đen như mực của Chaz. “Tôi đi qua một ngày không ăn gì và rồi lại một ngày nữa. Tôi đã nghe nói về bếp từ thiện, nhưng tôi không thể bắt mình đi vào đó được. Tôi cảm thấy phát điên vì không ăn gì và dường như bán thân còn tốt hơn là nhận từ thiện.”
Bram cố xoa lưng Chaz, nhưng cô đẩy anh đi. “Tôi đã tự bảo mình sẽ chỉ một lần thôi, và tôi sẽ tính phí đủ để có thể trải qua chuyện đó cho tới khi tiền tới được tay tôi.” Lời cô nện thùm thụp vào máy quay. “Hắn là một lão già. Hắn sẽ trả tôi hai trăm đô. Nhưng sau khi xong chuyện, hắn đẩy tôi ra khỏi xe và lái đi mà không cho tôi thứ gì hết. Tôi đã nôn ọe trong máng nước.” Miệng cô siết chặt đầy cay đắng. “Sau đó tôi học được rằng phải lấy tiền trước. Chủ yếu là hai mươi đô, nhưng tôi không dùng - chưa từng dùng thuốc phiện - và tôi bắt họ đeo bao cao su, nên tôi không hề giống những cô gái khác, những kẻ nghiện chẳng để tâm đến điều gì. Tôi có để tâm, và tôi không phải một con điếm!”
Một lần nữa, Georgie cố đóng máy quay lại, nhưng Chaz không chấp nhận. “Đây là thứ cô đã muốn mà. Sao cô dám dừng lại ngay lúc này.”
“Được rồi,” Georgie nói dịu dàng.
“Tôi ghét ngủ trên đường.” Những giọt nước mắt lấm lem chảy xuống hai má Chaz. “Và tôi ghét nhất cứ phải cố làm mình sạch sẽ trong những phòng vệ sinh công cộng. Tôi ghét việc đó đến mức tôi đã muốn chết, nhưng tự tử khó hơn cô nghĩ nhiều.” Cô rút một tờ khăn giấy khỏi cái hộp trên mặt quầy. “Tôi đã gặp người đàn ông ấy không lâu trước Giáng sinh, và tôi lấy vài viên thuốc từ chỗ hắn ta. Không phải để phê. Những viên thuốc để tôi có thể... dừng tất cả mọi thứ lại.” Cô ta hỉ mũi. “Tôi để dành chúng cho đêm Giáng sinh, như một món quà cho bản thân ở nơi tôi sẽ uống thuốc, rồi cuộn người lại trước cửa nhà ai đó và mãi mãi chìm vào giấc ngủ.”
“Ôi, Chaz...” Tim Georgie nhức nhối. Bram kéo xương sống Chaz áp vào ngực anh và xoa vai cô.
“Tất cả những gì tôi phải làm là chờ tới đêm Giáng sinh, nhưng tôi đã quá đói.” Cô vo tròn khăn giấy trong tay. Một đêm tôi thấy người đàn ông này ra khỏi một câu lạc bộ. Anh ấy có một mình và trông thật sự sạch sẽ. Khi tôi đi tới để nói chuyện với anh ấy, anh ấy đã hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Rất nhiều người trong số họ hỏi điều đó và tôi sẽ trả lời dựa vào điều họ muốn nghe, như là thỉnh thoảng tôi sẽ nói mười bốn hoặc thậm chí mười hai. Nhưng anh ấy dường như không giống với một trong những tên bệnh hoạn đó, nên tôi nói với anh ấy sự thật. Anh ấy đã rút ra ít tiền, đưa cho tôi, rồi bỏ đi. Đó là một trăm đô la, và tôi đáng lẽ chỉ cần nói cảm ơn, nhưng tôi gần như phát điên vì lâu không được ăn, thế là tôi hét lên rằng tôi cóc cần sự bố thí của anh ấy. Và khi anh ấy quay lại để nhìn tôi, tôi gần như đã ném nó vào anh ấy.”
Cô rời khỏi Bram và thả khăn giấy vào thùng rác. “Anh ấy quay lại, nhặt tiền lên và hỏi bao lâu rồi tôi chẳng có gì để ăn. Tôi bảo anh ấy rằng tôi không nhớ, thế là anh ấy đưa tôi vào quán bar và gọi bánh hamburger cùng nhiều thứ khác. Anh ấy không để tôi đi rửa tay vì anh ấy nói tôi sẽ cố chuồn đi qua cửa sau, nhưng tôi sẽ không làm thế. Tôi quá đói. Tôi bọc khăn giấy quanh thức ăn và ăn nó như thế, để tay tôi không chạm vào thứ gì hết.”
Cô đi tới bồn rửa và bật nước lên. Quay lưng về phía họ, cô rửa tay. “Anh ấy đã đợi tới khi tôi ăn xong, rồi anh ấy nói sẽ đưa tôi tới chỗ này, một chỗ trú chân cho những người vô gia cư, ở đó họ được người khác giúp đỡ, và tôi bảo anh ấy rằng tôi không cần người giúp đỡ nào hết, cái tôi cần là một công việc trong nhà hàng nhưng tôi không có xu nào nên tôi không thể kiếm nổi một công việc vì tôi không có địa chỉ, và tôi không thể giữ cho bản thân sạch sẽ.”
Georgie hạ máy quay xuống và liếm môi. “Nên anh ấy đã tự trao cho tôi một công việc. Anh ấy đã mời một đứa trẻ đường phố mà anh ấy không hề biết vào nhà mình và trao cho cô ta một công việc.”
Chaz quay phắt lại để đối mặt với Georgie - kiêu hãnh, ngang ngạnh, giễu cợt. “Và anh ấy nghĩ mình quá khôn ngoan về mọi chuyện. Tôi hẳn đã có thể đâm anh ấy một nhát. Anh ấy không hiểu con người ta có thể xấu xa đến thế nào. Cô thấy được lý do tôi phải trông nom anh ấy thật kỹ chưa?”
“Tôi hiểu rồi,” Georgie nói. “Trước kia thì tôi không hiểu, nhưng giờ thì đã hiểu.”
“Anh chắc chắn mình có thể bảo vệ bản thân trước một đứa bé như em,” Bram nói.
Chaz lấy một cái khăn giấy và đi về hướng Georgie, như thể anh chẳng hề nói gì. “Giờ thì cô đã có tất cả chuyện đó trong cái máy quay của cô rồi, có lẽ cô sẽ để tôi yên.”
“Có thể,” Georgie nói. “Mà có lẽ là không.”
Chaz quay phắt lại để đối diện với Bram. “Anh thấy cô ta kỳ cục đến thế nào chưa? Giờ anh đã thấy chưa?”
Anh đút tay vào túi. “Em muốn anh làm gì với chuyện đó bây giờ?”
“Chỉ cần... em không biết. Chỉ cần bảo cô ta rằng cô ta kỳ cục đến phát ốm.”
“Em thật kỳ cục,” anh nói với Georgie. “Chaz nói đúng.”
“Em biết. Em rất trân trọng việc hai người chịu đựng em.”
Cảm giác như thể cô vừa làm được một điều tốt đẹp, cô để họ lại với nhau.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối