Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiền Chuộc Mạng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15
T
ất cả ảnh cần thiết cho cảnh sát đã được chụp xong vào tối hôm đó. Các gia đình của những người bị sát hại đã được thông báo, thi thể họ được quàn tại phòng tang lễ. Các bà vợ và gia đình của những cảnh sát bị giết đã được cảnh sát cho biết tình hình đang nguy hiểm cho một chú bé bị bắt cóc, cho nên họ không nói gì về sự thật mà phải đợi cho đến khi chú bé được bọn bắt cóc thả ra. Họ thông cảm và bằng lòng quyết định của cảnh sát. Các bà vợ của những người bị giết đều tốt, họ biết tình hình trước mắt rất khó khăn. Họ dành cố gắng chịu đựng đau khổ với sự giúp đỡ của các nhà tâm lý học nhiều kinh nghiệm của cả hai cơ quan. Trong khi đó, các nhà chuyên môn tra cứu lý lịch của tội phạm đang tìm hiểu về Peter Morgan và Carlton Waters. Họ đã lục soát rất kỹ các phòng ở của chúng, phỏng vấn bạn bè chúng và người quản lý nhà tạm trú ở Modesto báo cho họ biết rằng Malcolm Stark và Jim Free, cả hai đang bị quản chế, đã trốn theo Waters. Việc này khiến cho cảnh sát phải mở thêm nhiều cuộc điều tra và gửi lên mạng Internet những bức hình nhận diện, tóm lược tiểu sử, các chi tiết về thể hình của chúng đến cho cơ quan an ninh khắp bang. Các nhân viên tra cứu lý lịch của cơ quan FBI ở Quantico giúp thêm kiến thức của họ cho các nhân viên đồng nghiệp ở Sở Cảnh sát San Francisco. Họ đã nói chuyện với các nhân viên quản chế của Waters, Stark và Free, nói chuyện với chủ các xí nghiệp đã thuê chúng làm, nói chuyện với nhân viên quản chế của Peter, người này cho biết không biết rõ về gã và người tuyên bố là chủ của Peter, hóa ra không biết tí gì về gã hết. Ba giờ sau, các nhân viên sưu tra lý lịch khám phá ra sự thật rằng công ty được gọi là tuyển dụng Peter, thực ra là chi nhánh gián tiếp của một công ty do Phillip Addison làm chủ. Rick Holmquist tin rằng công việc của Peter chỉ là cái bình phong, ý kiến này đúng theo nhận xét của Ted.
Ted đã gọi phòng dịch vụ công nghiệp vệ sinh mà cảnh sát thường thuê làm vệ sinh các hiện trường giết người đến để làm vệ sinh nhà bếp. Tối đó họ tháo gỡ nhà bếp của Fernanda, lật đá granit lên, tháo đồ đạc trên tường, những nơi đã bị hư hỏng do vụ bắn giết gây ra vào sáng mai. Ted biết nhà bếp thế nào cũng bị tháo gỡ và không còn đẹp như trước nữa, nhưng sẽ được sạch sẽ, không còn dấu vết gì về cảnh tàn sát hôm nay, ít ra cũng không còn vết máu vương vãi khắp phòng.
Bốn nhân viên an ninh khác được cử đến để bảo vệ bà, lần này toàn là cảnh sát. Fernanda nằm trong giường trên gác, Ted ở tại nhà bà suốt ngày và buổi tối, không rời nửa bước. Ông ngồi ở phòng khách dùng điện thoại di động để liên lạc với mọi nơi. Một viên chức chuyên thương thuyết được huấn luyện đang đứng gần đấy, đợi bọn bắt cóc gọi đến. Người nào cũng tin là chúng chưa gọi và thắc mắc không biết khi nào thì chúng gọi.
Gần chín giờ tối bà mới đi xuống nhà, người bơ phờ mệt mỏi. Cả ngày bà không ăn không uống gì, nhiều lần Ted hỏi bà, nhưng bà không trả lời, nên ông đành bỏ đi. Bà cần một mình trong một thời gian. Ông cứ ở gần đấy để phòng khi bà cần gì. Ông không muốn quấy rầy bà. Trước đó mấy phút ông đã gọi cho Shirley, kể cho bà nghe những chuyện xảy ra và nói ông phải ở lại đêm với nhân viên của mình. Ông muốn để mắt canh chừng mọi thứ, bà nói bà hiểu. Ngày xưa khi ông còn trẻ, mỗi khi bận theo dõi tội phạm hay làm công việc bí mật, nhiều lúc ông đi vắng suốt tuần, bà đã quen với cảnh ấy. Cuộc sống và giờ giấc làm việc của họ đã khiến cho họ sống xa nhau từ lâu rồi. Thỉnh thoảng bà cảm thấy như mình không có chồng, từ khi các con họ còn nhỏ, hay thậm chí trước đó bà cũng đã có cảm giác như thế. Bà làm những việc bà muốn, có bạn bè riêng, cuộc sống riêng và ông cũng vậy. Nhiều cảnh sát khác, đời sống vợ chồng của họ cũng giống như ông, không sớm thì muộn, công việc sẽ tạo ra cuộc sống của họ như thế. Họ may mắn hơn nhiều người khác là họ vẫn còn ở với nhau. Nhiều bạn cũ của họ đã ly dị nhau, như Rick chẳng hạn.
Fernanda đi thất thểu vào phòng khách như một bóng ma. Bà đứng nhìn ông một lát rồi ngồi xuống, hỏi:
- Chúng đã gọi chưa? - Ông lắc đầu. Nếu chúng gọi thì ông đã nói cho bà biết chứ. Bà biết thế nhưng cứ hỏi. Bây giờ bà chỉ nghĩ đến chuyện ấy.
- Chắc cũng sắp rồi đấy. Chúng muốn kéo dài thời gian để cho bà sợ, lo nghĩ đến chuyện ấy. - Người chuyên thương thuyết cũng nói với bà như thế. Ông ta ở trên gác, trong phòng của Ashley, với máy điện thoại đặc biệt nối vào đường dây chính của họ.
- Họ làm gì dưới bếp thế? - Bà thẫn thờ hỏi. Bà không muốn thấy lại nhà bếp, không bao giờ bà quên được cảnh tượng mà bà đã thấy, Ted cũng nghĩ thế. Ông mừng vì rồi đây bà sẽ bán ngôi nhà. Sau đó, họ sẽ ra khỏi đây.
- Làm vệ sinh nhà bếp. - Bà nghe tiếng máy nạy đá granit lên, tiếng nổ ầm ầm như muốn làm sập nhà. Bà ước chi ngôi nhà sập xuống.
- Người mua nhà thế nào cũng tân trang lại nhà bếp. - Ông nói, cố làm cho bà vui và mặc dù đau đớn, nhưng bà cũng mỉm cười.
- Chúng bỏ thằng bé vào trong bao - Bà nói, mắt nhìn Ted. Cảnh tượng trong nhà bếp cứ hiện ra trong óc bà mãi, không làm sao quên được - Miệng nó bị dán băng bịt kín.
- Tôi biết. Cháu không sao đâu - Ted lại nói, lòng cầu nguyện mọi chuyện đúng như thế - Trong vòng hai ngày chúng ta mới nghe chúng gọi đến. Khi chúng gọi, có lẽ chúng để cho bà nói chuyện với cháu. - Người thương thuyết đã dặn bà khi chúng gọi đến thì phải yêu cầu được nói chuyện với chú bé để chứng minh chú còn sống. Không ai trả tiền chuộc để nhận xác đứa bé. Ted không nói chuyện ấy với bà, mà chỉ ngồi yên nhìn bà. Trông bà như người đã chết, mặt mày tái mét, thiếu sinh khí. Hồi nãy có nhiều người hàng xóm hỏi họ chuyện gì đã xảy ra. Có vài người đã nghe bà hét. Nhưng khi cảnh sát đi dò la khắp vùng thì không ai trông thấy gì hết. Cảnh sát không tiết lộ chi tiết nào hết.
- Tội nghiệp cho gia đình những người đã hy sinh. Chắc họ đau đớn lắm. Hẳn là họ rất ghét tôi. - Bà nhìn Ted, ánh mắt dò xét, cảm thấy tội lỗi. Họ đã đến đây để bảo vệ bà và con bà. Bà liên đới chịu trách nhiệm, thấy mình có lỗi như bọn bắt cóc vậy.
- Việc này do chúng tôi gây nên, chúng tôi chịu trách nhiệm, vì đây là bổn phận. Chúng tôi chấp nhận sự nguy hiểm. Nhiều lúc, tình hình rất tốt và khi gặp rủi ro, tất cả chúng tôi đều biết chúng tôi đã tình nguyện làm việc này và gia đình chúng tôi cũng biết thế.
- Làm sao họ sống nổi với chuyện này?
- Họ phải sống thôi. Nhiều cặp vợ chồng đã chia tay nhau. - Bà gật đầu. Vợ chồng bà cũng tan rã, Allan đã chọn con đường ra đi chứ không dám đương đầu với trách nhiệm và để cho bà nhận lấy cảnh hỗn độn, chứ không đứng ra giải quyết hết những chuyện bê bối. Ông ta đã để lại cho bà cảnh đổ nát để bà lo dọn dẹp lấy. Trong thời gian mấy tháng vừa qua bà đã lo làm việc ấy, Ted biết thế. Rồi bây giờ bà lại phải đương đầu với chuyện này. Ông chỉ còn công việc duy nhất giúp bà là làm sao đem đứa con của bà trở về. Ông chỉ huy trưởng đã bằng lòng cho ông ở lại tại nhà bà để lo việc này. Khi chúng gọi đến, sẽ bắt đầu những vấn đề nguy hiểm.
- Khi chúng yêu cầu tôi trả tiền, tôi sẽ làm gì? - Bà nghĩ đến vấn đề này suốt ngày. Bà không có gì để trả cho chúng, bà tự hỏi không biết Jack có kiếm được cho bà chút ít không. Bà nghĩ, nếu có một ít để trả cho chúng thì quả là một sự huyền nhiệm. Nhưng có lẽ chúng không đòi ít đâu và chắc sẽ đòi rất nhiều.
- Nếu gặp may, chúng tôi sẽ lần tìm ra dấu vết chúng, đột nhập vào sào huyệt chúng rất nhanh để giải thoát cho cháu. - Nếu họ may mắn, Ted nghĩ họ phải tìm ra chúng nhanh để cứu chú bé.
- Nếu chúng ta không tìm ra dấu vết chúng thì sao? - Bà hỏi bằng giọng thì thào.
- Chúng tôi sẽ tìm ra. - Ông có vẻ tin chắc, để làm cho bà an tâm. Họ phải đợi đến khi chúng gọi đến mới biết. Người phụ trách việc thương lượng đang đứng gần đấy.
Cả ngày bà không chải tóc, nhưng trông bà vẫn rất đẹp. Đối với ông, bà luôn luôn xinh đẹp.
- Tôi đi lấy cái gì đó cho bà ăn, bà cố ăn nhé? Bà cần có sức để đợi chúng gọi. - Nhưng ông biết việc này còn quá sớm. Chuyện xảy ra hôm nay làm cho bà quá đau đớn, kinh hoàng, bà lắc đầu.
- Tôi không đói. - Bà không ăn được và chỉ nghĩ đến Sam. Nó ở đâu? Chúng đã làm gì nó? Nó có bị thương không? Hay chết rồi? Nó có sợ không? Bà đoán chú bé rất sợ.
Nửa giờ sau, Ted mang đến cho bà tách trà, bà uống từng hớp nhỏ, ngồi trên nền nhà phòng khách, ôm hai đầu gối. Ông nghĩ chắc bà không ngủ được. Bà chờ đợi quá lâu, họ cũng thế. Nhưng sự chờ đợi rất khó chịu đối với bà. Bà không báo cho hai đứa con kia biết. Cảnh sát đồng ý việc bà nên đợi cho đến khi nghe được tin của chú bé. Không nên làm cho anh và chị chú bé hoảng hốt. Cảnh sát địa phương ở hai nơi đã được thông báo, họ đến canh chừng Ashley và Will. Nhưng bây giờ chúng bắt Sam, Ted nghĩ rằng hai đứa kia sẽ được bình an và thượng cấp của ông đồng ý với ông như thế. Chúng sẽ không bắt hai đứa con kia của bà. Bắt được Sam là đủ cho chúng rồi.
Bà nằm trên tấm thảm trong phòng khách, không nói năng gì, Ted ngồi bên cạnh bà, viết báo cáo, chốc chốc nhìn bà, rồi ông đi kiểm tra nhân viện của mình và một lát sau, bà ngủ. Khi ông trở lại, bà nằm ngủ trên nền nhà. Ông để bà nằm yên ở đấy, bà cần phải ngủ. Ông định bế bà vào phòng, nhưng ông không muốn làm mất giấc ngủ của bà. Vào khoảng nửa đêm, ông nằm xuống nơi ghế nệm dài, ngủ chập chờn được vài giờ. Khi ông thức dậy, trời còn tối đen, ông nghe bà khóc, bà đang nằm trên nền nhà, quá đau đớn không nhúc nhích được. Ông không nói tiếng nào, đến ngồi xuống bên cạnh bà, ôm bà. Bà nằm trong tay ông và khóc suốt mấy giờ liền. Khi bà thôi khóc mặt trời đã mọc, bà cám ơn ông rồi đi lên phòng mình. Họ đã chùi sạch hết máu trên thảm ở hành lang. Mãi cho đến trưa Ted mới gặp lại bà. Họ vẫn không nghe tin tức gì của bọn bắt cóc. Đến lúc ấy, Fernanda trông càng đau khổ hơn bao giờ hết.
Đến chiều hôm sau ngày con bà bị bắt cóc thì Jack Waterman gọi cho bà. Chuông điện thoại reo, mọi người đều vùng dậy. Họ đã dặn bà phải trả lời điện thoại, để cho bọn bắt cóc khỏi lo sợ phải gặp cảnh sát, nhưng chắc chúng biết có cảnh sát ở đấy, vì hôm qua khi chúng đến bắt Sam, đã có cảnh sát ở đấy rồi. Bà trả lời điện thoại và khi biết người gọi là Jack, bà gần òa khóc. Bà đã cầu sao chính chúng gọi đến.
- Bệnh cúm của bà sao rồi? - Ông ta hỏi, giọng bình thản tự nhiên.
- Không khá lắm.
- Bà có vẻ mệt mỏi, tôi rất buồn khi nghe thế. Còn Sam khỏe không? - Bà ngần ngừ một hồi thật lâu, rồi mặc dù cố gắng hết sức để khỏi khóc, bà vẫn òa khóc - Sao thế Fernanda? Bà có khỏe không? Có chuyện gì xảy ra à? - Bà không biết trả lời sao. Bà chỉ tiếp tục khóc, còn ông thì càng lúc càng rối trí - Tôi đến nhà bà được không? - Ông ta hỏi và bà lắc đầu, nhưng cuối cùng bà bằng lòng. Dù sao bà cũng cần ông giúp đỡ. Khi chúng đòi tiền, bà mới có người để tham khảo ý kiến.
Mười phút sau, ông ta có mặt ở cửa nhà bà và khi đi vào phòng, ông quá sửng sốt. Nửa tá nhân viên cảnh sát thường phục có vũ trang và nhân viên FBI đi quanh trong nhà. Một trong số hai thương thuyết đi xuống gác để thay đổi không khí, Ted đang nói chuyện với một nhóm nhỏ người trong bếp. Khi thấy Jack, bà lại òa khóc. Khi Ted dẫn những người cảnh sát còn lại trong phòng vào bếp và đóng cửa, thì bà không biết nói gì.
- Chuyện gì thế này? - Jack hồi, vẻ hoảng hốt. Rõ ràng có chuyện gì khủng khiếp đã xảy ra. Họ ngồi xuống ghế nệm dài và phải mất năm phút nữa bà mới nói nên lời.
- Chúng bắt cóc Sam rồi.
- Ai bắt cóc Sam?
- Chúng tôi không biết. - Bà kể cho ông ta nghe toàn bộ câu chuyện xảy ra từ đầu chí cuối, kể chuyện chúng bỏ Sam vào bao vải mang đi và chuyện chúng giết chết bốn cảnh sát trong nhà bếp.
- Ôi lạy Chúa, tại sao bà không gọi tôi? Tại sao hôm qua bà không nói - Bây giờ ông mới biết rằng khi bà hủy việc đi chơi Napa là mọi việc bắt đầu diễn ra. Ông ta tin rằng hai mẹ con bị bệnh cúm thật. Thì ra họ đang gặp chuyện tệ hại hơn bệnh cúm nhiều. Ông không tin chuyện bà kể, vì nó quá khủng khiếp.
- Khi chúng đòi tiền chuộc, tôi phải làm gì? Tôi không có gì đưa cho chúng để nhận Sam về. - Ông ta biết rõ điều này hơn ai hết. Đây là vấn đề rất khó khăn.
- Cảnh sát và FBI nghĩ rằng bọn bắt cóc tưởng tôi có tất cả số tiền Allan để lại. Họ nghĩ như thế đấy.
- Tôi không biết - Jack đáp, cảm thấy bất lực - Hy vọng họ sẽ tóm cổ được chúng trước khi bà nghĩ ra cách để có tiền. - Bà không thể nào kiếm được số tiền lớn, ngay cả số tiền nhỏ cũng khó - Cảnh sát đã có tin tức gì về việc chúng đang ở đâu không? - Hiện tại họ chưa có tin gì hết.
Jack ngồi với bà suốt hai giờ, quàng tay ôm quanh vai bà. Ông buộc bà hứa, nếu bà nghe có tin gì, hay cần có bạn bên cạnh, thì gọi cho ông vào bất cứ giờ nào. Trước khi ra về, ông đưa ra đề nghị rất gay cấn cho bà. Ông nói bà nên ký giấy ủy quyền cho ông để phòng khi có chuyện gì xảy ra cho bà, ông có thể quyết định công việc, chuyển dịch vốn liếng cho bà, nếu có vốn. Điều ông nói rất đáng buồn như khi nhìn cảnh sát cắt tóc các con bà để phòng khi chúng chết họ dùng để tìm DNA. Nói tóm lại, Jack nói một điều giống như thế. Ông nói ngày mai ông sẽ gửi giấy để bà ký vào, mấy phút sau, ông ta ra về.
Bà đi thơ thẩn vào bếp, thấy cảnh sát đang uống cà phê. Bà đã thề không bao giờ vào lại trong phòng này, thế nhưng bà cũng phải vào. Có lẽ vì vô tình, không nhận ra. Tất cả đá granit đã được lật lên và chuyển đi, họ đã thay cái bàn trong bếp bằng cái mới giản dị hơn, máu của bốn cảnh sát đã ướt hết mặt gỗ của cái bàn cũ. Bà không nhận ra những cái ghế ngồi. Căn phòng trông như đã bị bom, nhưng ít ra không có dấu hiệu gì của sự khủng khiếp mà bà đã thấy vào ngày hôm qua.
Khi bà đi vào phòng, bốn người cảnh sát có nhiệm vụ canh gác bà đều đứng dậy. Ted đứng dựa vào tường, đang nói chuyện với họ và khi bà đi vào ông mỉm cười chào bà. Bà mỉm cười chào lại, lòng nhớ cảnh êm ái dễ chịu mà ông đã đối xử với bà vào đêm trước. Ngay cả lúc hết sức đau đớn mà bà khuây khỏa được là nhờ cách đối xử dịu dàng của ông. Ở bên cạnh ông, bà cảm thấy yên ổn và an tâm.
Một cảnh sát đưa cho bà tách cà phê và hộp bánh bột chiên. Bà lấy một gói, ăn một nửa rồi ném đi. Đấy là thứ đầu tiên bà ăn trong hai ngày qua. Bà sống bằng trà và cà phê và bằng sự căng thẳng thần kinh của mình. Tất cả mọi người đều biết không có tin gì hết, không ai hỏi gì cả. Họ nói chuyện nho nhỏ trong bếp một lát rồi bà lên gác, vào giường nằm. Bà thấy người phụ trách việc thương thuyết đi ngang qua cửa phòng mở rộng của bà để đến phòng của Ashley. Bà để nguyên áo quần mà không thay, ngoại trừ khi đi tắm. Cảnh tượng giống như sống trong trại lính, quanh bà ở đâu cũng thấy đàn ông mang súng. Bây giờ bà đã quen với cảnh này rồi. Bà không quan tâm đến súng nữa, mà chỉ lo cho con bà thôi. Bây giờ bà chỉ có việc quan tâm đến Sam, chỉ sống vì nó, chỉ muốn nó về, chỉ nghĩ đến nó. Bà nằm yên suốt đêm không ngủ, đợi tin của Sam. Bà chỉ còn việc có thể làm là cầu nguyện cho nó còn sống.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiền Chuộc Mạng
Danielle Steel
Tiền Chuộc Mạng - Danielle Steel
https://isach.info/story.php?story=tien_chuoc_mang__danielle_steel