Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thoát Cốt Hương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15: Thập Nhị Xỉ Ma Linh
C
hoáng ngợp cả căn phòng là loài thực vật to lớn kỳ dị, đóa hoa đỏ như máu có đường kính dài đến 2m, mà vô số cánh hoa đều như có sinh mệnh, vặn vẹo phập phồng, trông giống như khoang miệng đầy máu nhe ra hàm răng nanh trắng nhởn. Từ trên thân cây, những dây leo xanh biếc kéo dài ra, giống như những con rắn chậm rãi bò dọc trên mặt đất, uốn lượn trên vách tường.
Còn Dương Ngạn, đang ở ngay trên thân của “loài thực vật” đó, anh ta giống như một phiến lá cắm trên thân cây, từ đầu gối trở xuống đã sát nhập với thân cây, hai tay vươn ra như cành cây. Đầu, cổ, lưng, ngực hay các nơi khác trên cơ thể anh ta cũng mọc ra những dây leo màu xanh biếc. Nhưng anh ta vẫn còn sống, thỉnh thoảng khuôn mặt hơi nhăn lại, miệng còn đang thở thoi thóp.
Giang Tiểu Tư hoảng sợ níu lấy tay áo Thẩm Mạc, cuống quit quay mặt đi không dám nhìn, không nhịn được thở ra một ngụm khí lạnh.
Ở các nhánh khác của cây cũng có những hình người như vậy, có người cuộn mình giống như một cục u nổi trên thân cây, cũng có người ôm dính vào thân cây, cả thân thể đều sát nhập vào cây.
Giang Tiểu Tư lúc này cảm thấy rất muốn nôn, cuối cùng cô đã hiểu tại sao vừa rồi lại cảm nhận được hơi thở của rất nhiều người, bọn họ… tất cả bọn họ đều còn sống.
Lúc này, nhân cơ hội Lâm Cường còn đang trong trạng thái khiếp sợ mà lơi là trông giữ, Long Vãn Thu chậm rãi đi tới cạnh nhánh cây Dương Ngạn, giơ lên đôi tay mang còng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Dương Ngạn.
“Thấy không, tôi nói rồi, anh ấy sẽ không bao giờ rời xa tôi nữa, dù là ai trong các người cũng không thể đem anh ấy rời khỏi tôi…”
Giang Tiểu Tư cảm thấy khớp hàm của chính mình đang run rẩy: “Là cô biến anh ta thành như vậy sao? Dù anh ta có làm nhiều điều sai trái, phản bội thương tổn cô, cô hận anh ta đến đâu cũng không thể tàn nhẫn như vậy…”
Long Vãn Thu khẽ cười, giọng nói vang vọng như chuông gió trong đêm trăng tĩnh lặng, vẫn mềm nhẹ như trước. “Tôi không hận anh ấy, tôi còn cảm thấy yêu anh ấy chưa đủ đâu, làm sao nỡ hận anh ấy. Tôi chỉ hận tiểu yêu tinh Diệp Miêu kia, nhưng bây giờ không lo nữa, Diệp Miêu chết rồi, anh ấy sẽ không bao giờ rời xa tôi.”
Lâm Cường lạnh lùng nhìn cô ta: “Diệp Miêu là do cô giết?”
Long Vãn Thu không hề suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu: “Dương Ngạn nói anh ấy muốn ly hôn với tôi. Tôi hỏi anh ấy có phải muốn đến với Diệp Miêu, không cần tôi nữa? Anh ấy nói không phải, anh nói cả đời này Diệp Miêu sẽ không bao giờ tha thứ anh ấy, chỉ là anh ấy không muốn ở bên tôi nữa, không muốn có lỗi với bất kì ai cả. Sau đó tôi ôm lấy anh ấy, xin anh ấy đừng bỏ đi, Diệp Miêu chết rồi, tôi đã giết cô ta, sau này không còn ai có thể gây trở ngại giữa chúng tôi. Nhưng anh ấy lại nhìn tôi giống như nhìn quái vật vậy, anh ấy vẫn muốn rời đi, dù tôi cầu xin anh ấy ra sao. Tôi không hiểu, chẳng lẽ tôi làm sai rồi sao? Đàn ông có tiền sẽ hư hỏng, người đời nói như vậy, vì thế để anh ấy không đạt thành công trong sự nghiệp, mấy năm nay ngày nào tôi cũng lén cho anh dùng Khổ Nha thảo, ức chế trí lực cũng như tài hoa của anh ấy, để cho anh ấy phải dựa vào tôi, không rời bỏ tôi. Nhưng vì sao, vì sao anh ấy vẫn muốn rời đi chứ? Vì thế tôi chặt chân của anh ấy, anh ấy vẫn cố đi tập tễnh, không chịu ở lại. Thế nên tôi đành phải chiết anh ấy trên Thập Nhị Xỉ Ma Linh, rồi mỗi ngày tưới nước giống như cây cỏ, chỉ có như vậy, anh ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về riêng tôi…”
Giang Tiểu Tư nổi da gà toàn thân, cô biết chắc chắn Dương Ngạn vẫn còn ý thức, nếu không dây leo sẽ không cố gắng vươn ra như vậy, thậm chí leo lên sofa cô nằm. Đó chính là của Dương Ngạn, anh ta muốn thoát ra, anh ta đang cầu cứu.
“Còn những người kia?” Lâm Cường chỉ vào những người khác trên Thập Nhị Xỉ Ma Linh, hỏi.
“Đó là ông tôi, còn có ba mẹ tôi, cậu, thẩm thẩm (thím), lúc bọn họ già đi, sắp chết, chỉ cần đem thân thể sát nhập vào cây sẽ không chết đi, bất tử mãi mãi.”
Tiểu Đường tức giận, lớn tiếng chất vấn: “Sống sót như vậy mà có ý nghĩa sao?”
“Đương nhiên là có, tổ tiên tôi đều làm nghề trồng hoa, khi phát hiện Thập Nhị Xỉ Ma Linh tại gian mộ thất này thì cực kì vui sướng. Có thể vĩnh viễn làm một phần của hoa, loại hạnh phúc này, các người làm sao hiểu được.”
“Cô điên rồi.” Giang Tiểu Tư cảm thấy so với Diệp Miêu, Long Vãn Thu càng đáng sợ hơn.
Long Vãn Thu vẫn cười mềm nhẹ, từ từ giơ hai tay về phía bông hoa, đột nhiên bông hoa kia mở ra khoang miệng to đầy máu, một ngụm liền cắn đứt đôi tay đang bị còng.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, nhìn cô ta từ từ dùng cánh tay đã cụt ôm lấy Dương Ngạn, máu tay trộn vào trong thân cây, miệng vết thương nhanh chóng liền lại với cây hoa, đồng thời, tóc dài của Long Vãn Thu cũng xõa ra nhẹ bay, trên đỉnh đầu từ từ mọc ra vài sợi dây leo.
“Không ai có thể tách chúng ta ra nữa.” Long Vãn Thu hạnh phúc cười nhìn Dương Ngạn, người vẫn đang dại ra, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Giang Tiểu Tư không biết nên đau buồn hay phẫn nộ: “Diệp Miêu dù chết đi, biến thành quỷ rồi vẫn muốn tìm Dương Ngạn, muốn báo thù, muốn hỏi anh ta vì sao phải giết cô ấy, giết đứa con của bọn họ, vì cô ấy không biết hung thủ chính là cô. Ít nhất cô ấy vẫn là một người bình thường, yêu Dương Ngạn. Còn cô, căn bản là một người điên, thực ra cô không hiểu được thế nào là yêu, cô chỉ muốn giam cầm anh ta bên mình mà thôi.”
Giang Tiểu Tư phát hiện khi nhắc tới Diệp Miêu, ánh mắt của Dương Ngạn hơi chớp, sau đó một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, thân thể anh ta bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
Long Vãn Thu cuối cùng cũng bắt đầu kinh sợ: “Ngạn, anh định làm gì? Đừng rời xa em, xin anh, đừng…”
Cuối cùng Dương Ngạn vẫn thoát ra khỏi Thập Nhị Xỉ Ma Linh, trượt khỏi vòng tay của Long Vãn Thu, giống như phiến lá vàng, nặng nề rơi xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng suy yếu, cuối cùng mất đi hơi thở.
Hai tay Long Vãn Thu vẫn liền với thân cây, dù muốn đi tới đó cũng không thể, thân mình cô ta hơi run, lệ rơi đầy mặt, dữ tợn gầm gừ: “Dương Ngạn, anh dù chết cũng không muốn ở lại bên em sao?”
Hơn mười nhánh của Thập Nhị Xỉ Ma Linh bắt đầu vặn vẹo, quật các dây leo khắp nơi, bông hoa cũng nghiến răng ken két, thân cây lung lay mạnh mẽ, toàn bộ tòa mộ bắt đầu kịch liệt chấn động.
“Nguy rồi. Đi mau.” Thẩm Mạc kéo Giang Tiểu Tư chạy ra bên ngoài, Lâm Cường cũng nhanh chóng tránh thoát khỏi sự tấn công điên cuồng của Ma Linh, chạy ra khỏi mộ thất, Tiểu Đường động tác chậm hơn, bị dây leo cuốn lấy, bông hoa cắn được chân phải.
Thẩm Mạc kinh hãi, đã cách nhau quá xa, không thể kịp quay trở lại cứu, Lâm Cường nổ súng, Ma Linh lập tức phát ra âm thanh đáng sợ, giống như tiếng kêu gào thảm thiết, nhưng vẫn không nhả ra, Tiểu Đường gần như sắp mất đi chân phải. Bỗng nhiên trong không trung lóe lên một đường ánh sáng, Thẩm Mạc tập trung nhìn theo, không ngờ đó là một đồng tiền buộc vào dây thừng. Đồng tiền giống như tia chớp xẹt qua, nhánh hoa thô to lập tức đứt gãy, Tiểu Đường kinh hồn bất định rút chân ra khỏi miệng bông hoa.
“Đi mau.” Một người tiến tới nhanh chóng đỡ hắn dậy, tránh né công kích phía sau.
“Ba.” Giang Tiểu Tư vừa mừng vừa sợ, ba đến đây từ lúc nào.
Đồng tiền trong tay Giang Lưu bay múa xung quanh, cắt đứt hết tất cả dây leo quanh anh. Tiểu Đường được anh đỡ, tiếp tục tập tễnh chạy. Trước khoảnh khắc ngôi mộ sụp đổ, năm người cuối cùng cũng thoát ra ngoài, theo đường hầm đi lên mặt đất.
Giống như một trận động đất thật sự, chung quanh vang lên tiếng sụp đổ không dứt, do nền đất bị hạ xuống, ngôi nhà gỗ của Long Vãn Thu nhanh chóng sập thành một mảnh phế tích.
Lúc này ánh mặt trời cũng trở nên đẹp đẽ đến khó tin, đặc biệt đối với Tiểu Đường, mắt anh đã rưng rưng lệ.
“Ba.” Giang Tiểu Tư vui vẻ nhào vào lòng Giang Lưu.
Giang Lưu vỗ nhẹ đầu cô, ánh mắt nhìn Thẩm Mạc lạnh lẽo dị thường.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thoát Cốt Hương
Fresh Quả Quả
Thoát Cốt Hương - Fresh Quả Quả
https://isach.info/story.php?story=thoat_cot_huong__fresh_qua_qua