Chương 15: Sương Trĩu Nặng Toả Hơi Lành Lạnh
âu trong thánh điện xanh lam. Nhìn xuyên qua lớp màn trướng dập dồi như sóng biển, Tô Do Liên trông thấy Thạch Tinh Ngự tiến vào. Mỗi bước chân y, đều giẫm lên mặt đất khô cháy, giẫm lên tịch dương tàn úa, giẫm lên trần ai mịt mù. Mỗi bước chân y, đều giẫm lên máu tươi của bản thân. Và mỗi bước chân y, đều như giẫm vào trái tim cô.
Sau lưng Thạch Tinh Ngự là muốn luồng kiếm quang vắt ngang bầu trời, là mười vạn quỷ binh ùn ùn tràn lên, là hồng trần rối ren mà y muốn tách ra khỏi Tô Do Liên.
Trước mặt Thạch Tinh Ngự là màn trướng rủ thấp, là băng cung trong suốt tinh khiết, là sự yên tĩnh mà gió nhẹ cũng không thể chạm vào, là thế giới của riêng hai người bọn họ.
Chúng sinh trong trời đất này đều run lẩy bẩy trước vẻ oai nghiêm của Thạch Tinh Ngự, chỉ mình Tô Do Liên cảm nhận được, vào tới thế giới của họ đây, hơi thở của y sao mà yếu ớt, sao mà phập phù như lửa đom đóm.
Đế thực hiện lời hứa với nàng công chúa của mình, y không ngại hoá thân thành rồng, vãi máu khắp mặt đất. Sức mạnh xé nát cả không trung ấy lẽ ra không nên thi triển giữa lúc y đang bị thương nặng thế này.
Tô Do Liên thắt tim, không nỡ nhìn Thạch Tinh Ngự. Cô sợ hơi thở rời rạc đó sẽ ngừng lại bất cứ lúc nào. Nếu thế, giấc mơ của cô cũng chấm dứt, và cô lại chìm vào tối lăm vĩnh hằng.
Thạch Tinh Ngự cắn răng nén đau, dùng dáng điệu êm ả nhất, ung dung nhất để tiến từng bước về phía cô. Những tấm màn dày nặng lặng lê mở ra, bật lên tiếng hoan hô không lời để nghênh đón vị tướng quân của mình. Tới cách Tô Do Liên chừng một bước, Thạch Tinh Ngự dừng chân, đứng nguyên tại chỗ, chậm chạp thả cái bọc máu me xuống, dùng những ngón tay lẩy lụa vết thương giờ lá cờ nhàu nhĩ ra, rồi lại cẩn thận nâng cả gói lên tay. Y cứ động thận trọng như mở một món quà đã dày công chuẩn bị để trao tặng người tình ly biệt đã lâu. Lá cờ màu vàng có vân sao được nâng tới trước mặt Tô Do Liên, cái đầu hung ác bày bền trên chính là vật tế thiêng liêng mà Thạch Tinh Ngự đem về từ thiên quân vạn mã.
Thánh điện tịch mịch đến nỗi nghe rõ cả tiếng máu rò tong tong.
Trong ánh sáng nhàn nhạt vắng lặng, ma vương mạnh mẽ đến mức chỉ cần khua tay là tiêu diệt hết chúng sinh kia chợt mỉm miệng cười. Nụ cười như chùm sáng, chỉ chớp mắt đã nở bừng khắp cung điện u tịch.
Ma vương túm tím quỳ một gối xuống. Cùng với nụ cười hiền hậu, tay đưa vật tếthiêng liêng, dáng điệu tao nhã và chân thành, y quỳ xuống trước mặt nàng công chúa, lòng nung nâu niềm tin son sắt vào tình yêu, tím ấp ù bao êm đềm tha thiết, lần đầu tiên y để đầu gối mình chạm mặt đất lạnh băng.
Cũng như trong truyền thuyết phương Tây, chàng kỵ sĩ ca khúc khái hoàn, trở về cùng tự hào và vinh quang cao vời, để lại sau tiếng hoan hô và sự kính ngưỡng của muốn dân, tiến đến trước mặt công chúa, mong được tưởng thường bằng một nụ hôn.
Tô Do Liên choáng cả người, bàn tay đang vén màn run lên bần bật. Linh hồn cô vẫn mỏng manh sau buổi hồi sinh, giống vết thương vừa bị lột sẹo, ngay một cơn gió nhẹ chạm vào cũng thấy xót, làm sao chịu được sự tiếp xúc mạnh mẽ này? Cô vô thức xé cái tua màn, quân vào ngón tay mình, như muốn kìm giữ nhịp mạch đập quá mạnh kia, để nó tạm thời yên tĩnh lại. Như thế cô mới khỏi ngạt thở.
Làm thế nào đây? Tô Do Liên cúi mặt, đám đăm nhìn cái tua giữa những ngón tay trắng bợt, tay và tua cứ cuốn vào giằng ra thành đủ hình đủ dạng, tìm kiếm khải thị của số mệnh, hết lần này đến lần khác, mãi mà không dám ngẩng đầu lên nhìn Thạch Tinh Ngự. Cô sợ rằng dù chỉ chạm phải ánh mắt y thôi, cô cũng đủ trầm luân muốn kiếp. Trầm luân vào giai thoại của người khác.
Cung điện hoàn toàn tịch mịch.
Một tiếng động khô khốc vang lên, sợi tua không chịu nổi sức căng liên tục, đã đứt phựt giữa những kẽ tay Tô Do Liên, rồi tuột xuống đất. Tô Do Liên không tránh vào đâu đurợc, đành quay mặt nhìn ra bầu trời nơi xa, không dám nhìn Thạch Tinh Ngự.
Y thì vẫn không ngẩng đầu, nhưng dưới bóng đổ của mái tóc dài, khóe miệng nhếch lên êm ái của y vương vất đôi chút chua chát. Linh nhi, nàng vẫn không bằng lòng tha thứ cho ta ư? Tôn nghiêm của ta, đất nước của ta, sinh mệnh của ta đều là dành cho nàng.
Tô Do Liên đăm đăm nhìn bầu trời nơi xa, loáng thoáng nghe thấy nỗi đau trona tim y, nhưng vẫn bướng bỉnh không quay đầu lại, trái tim cô ngập tràn sợ hãi, sợ rằng nếu y thốt ra dù chỉ một từ thôi, trái tim cô cũng sẽ vỡ tan.
Một ma vương bê bết máu, tay xách thủ cấp tướng địch, thân hình chi chít thương tích, chân thành quỳ xuống bên vạt váy cô, cầu xin cô tha thứ, cầu xin cô yêu thương.
Một giai thoại đẹp đẽ biết bao! Một giai thoại đẹp để hơn hết thảy giai thoại của các công chúa trên đời.
Y đang cách cô có một bước chân, chỉ cần cô vươn tay ra là sẽ chạm vào y. Tuy nhiên, cô biết dùng cái gì để chạm vào, và lấy danh nghĩa nào để tha thứ đây? Giá mà cô là Cửu Linh!
Một tiếng động khẽ khàng vang lên trong chiều sâu yên tĩnh của cung điện. Tựa như gió cuốn bụi tới, lại như một vì sao rơi từ một vũ trụ xa xôi. Trái tim Tô Do Liên bỗng chấn động một cách vô có. Cầm lòng không đậu, cô ngoái đầu lại, để rồi nhìn thấy máu tràn trề mặt đất. Máu thâm ướt không thiếu chỗ nào trên tấm áo xanh. Những vết thương vốn đã cháy xém trên thân thể Thạch Tinh Ngự tự nhiên nứt vỡ, máu tươi như dòng sông vỡ đê, từ những vết nứt ghê sợ ồng ộc trào ra.
Cung điện xanh lam linh cảm được tai hoạ, liền rền lên ai oán, màn trướng bay tung, khiến hơi thở phập phù như đom đóm của người kia càng thêm hỗn loạn. Ma vương, cuối cùng cũng kiệt sức. Thế giới hun đúc bằng ý chí và tình yêu sâu lắng của y sắp sửa sụp đổ.
Trái tim Tô Do Liên thắt lại, bàn tay đang vịn lưng ghếbâm sâu vào giường ngọc lạnh băng, làm gãy cả móng tay. Mỗi giây trôi qua, với cô đều là một màn tra tân tàn khốc.
Thạch Tinh Ngự vẫn lặng lẽ quỳ trong vũng máu của chính minh, môi giữ nụ cười ấm áp mà yên tĩnh như tịch dương, kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô. Tô Do Liên nghe thấy tiếng thở dài cảm khái của thần phật từ không trung vọng tới: “Đi đi, ôm lấy hắn đi! Cùng hắn hường thụ vinh quang. Hãy đón lấy giai thoại của ngươi! Hãy làm Linh nhi của hắn!”
Tô Do Liên cắn môi, để mặc nước mắt tuôn rơi.
Tiếng máu rỏ ti tách như tiếng cẩm canh của thời gian, vang lên khe khẽ trong trời đất, vẳng ra khỏi cung điện, truyền đến nơi xa.
- Hắn bị thương rồi! - Thái tử sướng như phát cuồng - Hắn bị thương rồi!
Hắn hoa chân múa tay, vừa móc ra đủ thứ bùa chú, pháp bảo, chìa khoá vừa giục giã:
- Mau, giết hắn đi! Nhân cơ hội này giết hắn đi!
Dược sư thở dài. Mười vạn quý binh trong Thiên Địa đại trận bắt đầu rục rịch. Một luồng sáng chói mắt lóe lên trên không. Ánh sáng, chạy ngoằn ngoèo theo một quỹ đạo u ám, chỉ tích tắc đã vẽ ra một trận đồ khổng lồ giữa lưng chừng trời.
Trận sáng Ngũ Hành Định Nguyên.
Huyền Bệ thiên thư, Lưỡng Tạng Thiên Phật châu, Tử Cực Tiêu Dao kiếm cùng ngân nga, nối bồng bềnh trong trận đồ.
Cửu Linh Ngự Ma kính đã vỡ, Thanh Lương dược bèn đúng thay vào vị trí của nỏ, lại một lần nữa vận hành trận pháp dưới sức thôi thúc của phép thuật. Đây là trận pháp tạo ra nhờ sức mạnh của Vệ quốc công Lý Tĩnh danh tiếng, người được mệnh danh là chiến thần quán tuyệt thiên hạ, bình sinh chưa từng thất thú trên chiến trường.
Một luồng sáng đỏ lừ xông vọt lên trời, đúng lúc sắp đâm thùng vòm trời thì nó đảo chiều, lao xuống Thạch Tinh Ngự.
Trời đất run lên.
Chỉ tích tắc, từ thân thể Thạch Tinh Ngự lại tách ra năm hình bóng nhạt mờ. Chúng vùng vẫv xô đẩy nhau dưới sự kích động của trận đồ, xem chừng có thể bật ra khõi người Thạch Tinh Ngự bất cứ lúc nào.
Thạch Tinh Ngự nhắm nghiền mắt. Những hình bóng sắp tách ra kia cùng run bần bật, lại co về trong thân thể y, sủi lên ùng ục trong huyết mạch như nổi nước sôi. Cơn đau ập đến, quấy nát nội thể Thạch Tinh Ngự.
Hào quang của Ngũ Hành Định Nguyên trận càng lúc càng chói chang. Năm ảo ảnh liên tục quẫy động, cùng một lúc bị giằng xé bới hai lưỡng sức mạnh kinh khủng, chúng bùng ra, lăn lộn, sắp sửa tan tác.
Đúng ra, trận pháp sứt mẻ này vốn không đủ khả năng đánh tan thần, tâm, ý, hình, thể của Long hoàng, nhưng Thạch Tinh Ngự bây giờ không còn sở hữu sức mạnh của Long hoàng lúc trước nữa. Năm bóng mờ liên tục biến ảo, mặt Thạch Tinh Ngự trắng nhợt đi. Y thình lình cúi đầu, khạc ra một búng máu to. Nhưng y vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, nâng lá cờ máu me, bấi động trong vũng máu.
Y đang chờ đợi.
Đợi câu trả lời của Cửu Linh.
Thái tử vẫy tay, mười vạn quý binh ùn ùn kéo đến, đám lửa sấm màu vàng kim dồn cả lại. Màn trời không còn chút ánh sáng nào nữa, đen kịt và nặng nề đè xuống nóc điện. Thái tử không chỉ muốn phong ấn Thạch Tinh Ngự, mà còn muốn nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này để huỷ diệt hoàn toàn thần trí và thể xác y.
“Bình” một tiếng vang dội, một ngọn lửa sấm dài tới trăm trượng xé gió lao xuống, quất mạnh lên nóc điện. Những mánh băng vụn bắn tung, cả đại điện rung lắc. Thạch Tinh Ngự ộc ra một búng máu, như thể việc lửa sấm tẵh công cung điện chính là tấn công thân thể y vậy. Nhưng y vẫn không ngẩng đầu, tư thế hoàn toàn không suy suyển, chỉ khác là do sức chấn động dữ dội, hai bàn tay nâng lá cờ của y run run, những khớp ngón tay nhuốm máu cũng vì gắng sức quá độ mà trắng bệch ra.
Một lúc lâu sau, hơi thở hỗn loạn của y trở lại đều đặn, thánh điện xanh lam cũng rơi vào sự yên tĩnh tạm thời. Vì là tạm thời, nên sự yên tĩnh ấy chỉ kéo dài một khoảnh khắc. Sấm sét dồn dập hoá thành mưa dông rầm rầm hắt xuống.
Tô Do Liên hãi hùng ngẩng đâu. Lửa sấm mù mịt hung hãn quất xuống vòm điện xanh lam, mạnh đến nỗi vụn băng bay tung tóe, vòm trần nứt một đường to tướng, cả thánh điện ngà nghiêng chực đổ. Trên trời, còn rất nhiều sấm sét nữa đang ùn ùn tập hợp. Ánh sáng lấp loá, chói đèn nỗi đau cả mắt người nhìn. Lần đầu tiên, Tô Do Liên thoáng thấy mặt Thạch Tinh Ngự nhợt nhạt hẳn đi.
Lúc này, y chỉ là một con người bình thường, một con người đau khổ vì yêu.
Thời gian như bị chém, nứt ra một rãnh sâu hoắm.
Một trăm năm trước, ở thành Long hoàng.
Huyền Bệ thiên thư, Lưỡng Tạng Thiên Phật châu, Tử Cực Tiêu Dao kiếm, Cửu Linh Ngự Ma kính cùng lửng lơ trong một trận pháp tương tự.
Ngũ Hành Định Nguyên trận.
Kiếm quang, pháp bảo, bùa chú, ấn triện thay nhau sáng lên rồi tối đi trong nền trời xanh, mây đen chiến tranh ào ạt đổ tới, định dồn con người bị hãm trong trận vào chỗ chết. Bây giờ, sắc mặt Thạch Tinh Ngự cũng trắng bợt như bây giờ, dòng máu thần thánh nhuộm đỏ cả mặt đất. Cửu Linh thì đứng chắn trước mặt y, van vỉ:
- Đùng, đừng giết chàng, chàng không phải là ma!
Giọng nói thê thiết, run run vọng lên cao xanh, khiến mũi kiếm trừ ma cũng phải ngừng lại. Sự im lặng bao trùm một lúc lâu, không khí dường như bị rút hết. Một giọng già nua chợt xen vào:
- Ngoài loài người chúng ta ra, tất cả đều là tà ma ngoại đạo.
Giết!
Bầu trời xanh trong vỡ vụn, máu tươi túa ra.
Một ngày sau, Đại Đường hoàng đế giáng chiếu thư, ra lệnh tàn sát thành trì trong ba ngày, hễ là huyết mạch của Thạch Tinh Ngự thì phải giết sạch không cân nhắc gì cả. Chiến mã giậm vó trên tiểu trấn yên bình, máu nhuộm hồng đất đai giữa tiếng khóc lóc của người già và trẻ con.
Một năm sau, bọn yêu ma từng đi theo Long hoàng bị trục xuất, không còn chỗ dung thân, cuối cùng bị trấn áp dưới Tuyệt Diệt quang tuyến, đêm ngày chịu cực hình nung trong vạc dầu. Tiếng kêu gào thảm thiết của chúng vang vọng mãi ra ngoài tam giới.
Mười năm sau, trên toà tửu lâu xa hoa nhất thành Trường An, các quan viên quý tộc tụ hội yên ẩm, ngồi kín các bàn. Mọi người húng thú cầm ly rượu, nhìn vào giữa sánh. Ở đó, một vị tiên hình dung cổ quái đang trỏ vào một đốm sáng màu lơ lửng trên không, đó là một bình luyện yêu đúc bằng lưu li.
Trong bỉnh nhốt một hoa yêu bé xíu. Cô mới tu thành hình người, trên váy áo vẫn còn dấu dây leo. Dường như cảm nhận được nguy hiểm sắp đến, cô sợ hãi tả xung hữu đột trong bình. Đám người đự yến vừa nâng ly, vừa thích thú thường ngoạn. Chủ nhân khoát tay, một đạo đồng bước ra, dùng giọng nói non nót đều đều giới thiệu chủng tộc, tuổi tác và địa điểm tu hành của hoa yêu.
Trong lúc mọi người bình phẩm bàn luận, vị tiên đột ngột bắt quyết, một ngọn lửa vàng kim bùng cháy quanh hoa yêu. Hoa yêu rú lên thảm thiết, giẫy giụa giữa ngọn lửa, trang phục xinh đẹp dần dần bị lưỡi lửa liếm cháy, để lộ làn da mịn màng.
Yến tiệc bắt đầu lên cao trào, tất cả mọi người đều nâng ly cười lớn, tuôn ra những lời chòng ghẹo nhớp nhơ tục tĩu. Lưỡi lửa không lớn lắm, tỉ mỉ tra tấn từng chút một thân thể hoa yêu. Trong cơn đau đớn kinh hồn, hoa yêu gào lên thảm thiết. Lửa từ quần áo liếm vào đến làn da, đến xương cốt, rồi biến cô tro tàn, cháy đến hơn nửa canh giờ mới tắt rụi. Mọi người vỗ tay nhiệt liệt trước màn biểu diễn ấy. Chủ nhân sai người hầu đưa tiền thưởng lên, vị tiên cảm tạ, rồi cùng đạo đồng hành lễ cáo lui.
Yến ẩm lại tiếp tục, không ai nhắc đến hoa yêu tội nghiệp nữa. Cô đã trôi tuột khỏi ký ức của những người dự tiệc như một cánh hoa rơi, không lưu lại một chút ấn tượng nào. Tấn kịch này chẳng qua chỉ là một trò giải trí mà bọn họ đã quen xem.
Trong một trăm năm Long hoàng bị phong ấn, ở ngóc ngách nào trên thế gian cũng có những màn biểu diễn tương tự. Biết bao yêu linh, ma quái đã bị con người buôn bán, ngược đãi, nô dịch, tàn sát.
Ngư yêu(1) bị chặt đuôi, bán vào kỹ viện hạ đẳng nhất. Nước mắt của họ rơi xuống hoả thành những hạt ngọc trai, thế là, trong một trăm năm ấy, ngọc trai còn rẻ hơn bèo.
Điệp yêu(2) bị cắt cụt cánh, bị đóng đinh định hồn vào chân và tay, gắn lên mái lưu li của các nhà giàu. Người ta gọi đấy là cò mỹ nhân, là vật trang sức xa hoa nhất toong thành Trường An. Điệp yêu phải rên la trong cực hình ấy suốt mười ngày mười đêm mới chết được, rồi lại bị vứt bỏ như giẻ rách, để người ta đi tìm điệp yêu khác.
Các đấu sĩ lang yêu và hồ yêu(3) thì phải đeo xích sắt nung đỏ, bị ném xuống những sàn đâu thấp hơn mặt đất, cao cao xung quanh có rất nhiều con người diện mạo mơ hồ nấp sau những dãy ghế, điên cuồng hoa chân múa tay xúi giục họ cắn xé lẫn nhau, rồi hoan hô như điên khi máu thịt bắn tung tóe.
Tất cả những trò tàn nhẫn, hung bạo, tăm tối như thế đều được tiến hành với danh nghĩa trừ ma hàng yêu, đồng thời được nghiên cứu để cài tiến cho tinh vi lắt léo hơn, với tôn chỉ “trù khử tất cả những giống loài không phải con người”.
Đó là mặt đen tối nhất trong sự cuồng hoan kéo dài suốt một trăm năm. Thời đại người ta gọi là thời thịnh vượng. Thời thịnh vượng xán lạn nhất của con người. Thời thịnh vượng của Đại Đường.
Tô Do Liên không kìm được nước mắt. Một trăm năm nay. những trò giày vò hành hạ tàn ác mà các loài yêu ma phải chịu đã cùng dố cả vào cô, nghiền trái tim cô thành mạt vụn.
Ngoài loài người chúng ta ra, tất thảy đều là tà ma ngoại đạo. Đó là tôn chỉ, là chính nghĩa của con người.
Tô Do Liên là một tuyết yêu bé nhỏ, từng bị con người nhẫn tâm tra târi bằng thứ chính nghĩa đáng sợ ấy. Hết lần này tới lần khác, họ đến đồng tuyết nơi cô ẩn thân, gạt gẫm cô, móc mắt cô, làm ô uế thân thể cô. Làm sao cô có thể để tình cánh ấy tái diễn?
Lửa sấm rơi sầm sập như mưa, vòm trần sắp vỡ.
Tất cả những bi kịch của một trâm năm trước, nay được định mệnh an bài trong tay cô.
- Không!
Tô Do Liên choàng tỉnh khối ác mộng, cô tụt khỏi giường ngpc, quỳ xuống trước mặt Thạch Tinh Ngự. Cô giằng lấy lá cờ quang đi, mặc cho cái đầu lâu hung ác lăn long lốc trên nền đất lạnh băng, phát ra những tiếng va chạm trống rỗng. Cô nắm chặt bàn tay ướt máu của Thạch Tinh Ngự, thổn thức:
- Chàng không được thua!
Bàn tay y lạnh quá, không còn chút hơi ấm nào cả. Tô Do Liên nghiến răng, tim đập dữ dội, cô dằn từng chữ:
- Vì đất nước, vì con dân của chàng, vì mọi yêu ma trên đời này, chàng không được thua!
Thạch Tinh Ngự phải dùng hết sức mạnh suốt ba đời ba kiếp của mình mới ngẩng được mặt lên. Y mỉm cười nhìn Tô Do Liên, đôi mắt xanh lam đã tan hết màu sắc thần ma, trở nên trong sáng như vầng trăng, không còn nhiễm chút đỏ đục nào nữa. V giơ tay, sẽ sẹ vuốt ve khuôn mặt Tô Do Liên, máu trên đầu ngón tay để lại những vết mờ trên mặt cô. Đây là tình yêu muốn đời, là tinh linh đáng yêu như hoa, là mối lưu luyến không thể nào quên trong ký ức. Y mỉm cười:
- Linh nhi, đó là số mệnh của yêu ma mà.
Tô Do Liên choáng người. Phải, đó chính là số mệnh của yêu ma. Cuối cùng cô đã hiểu, vì sao suốt một ngàn năm nay, những người đến đồng tuyết đều tàn nhẫn, đều không một chút hổ thẹn, không một chút xót thương như vậy. Cô đã hiểu vì sao những người thơn thớt rằng yêu cô lại cứ ném bỏ phản bội cô vào lúc cô tín tưởng nhất. Và vì sao mỗi lần Cửu Linh Ngự Ma kính vần chuyển, người phải chịu đau đớn lại là cô, còn người được cứu, được thương xót, lại luôn là người khác.
Chỉ vì, cô không phải là công chúa. Cô chỉ là một tuyết yêu nhỏ nhoi. Là một dị loại không đáng được quan tâm, không đáng được yêu thương trong con mắt loài người. Phải mang số kiếp bị lợi dụng, bị hãm hại, bị khinh rẻ, và không bao giờ có được tình yêu của con người.
Đó chính là số phận của yêu ma.
Qua mái tóc dài rối bời của Thạch Tinh Ngự, Tô Do Liên đưa mắt nhìn ra ngoài thánh điện, ra thế giới đao kiếm dpc ngang, mây đen cưỡn cuộn.
Ngũ Hành Định Nguyên trận ráo riết vận hành, như thế vẫn luôn treo trên trời như thế từ thời thượng cổ đến nay.
Một trăm năm trước, Quân Thiên Thương, Tử Cực, Đại Nhật Chí…
Một trăm năm sau, Lý Tĩnh, Giản Bích Trân, Định Viễn hầu…
Những con người ấy đều hiểu rõ mệnh trời, đều nắm được sức mạnh tuyệt luân, đều cao vời tinh tuý đến mức tưởng đâu việc giẫm phải bụi đất cũng là một điều sỉ nhục đối với họ. Vậy mà hôm nay, họ tìm đến vùng đất băng giá này cùng một lúc, dùng tất cả mọi sức mạnh họ có chỉ để phá huỷ một mối tình.
Bởi vì, người đàn ông ôm ấp mối tình ấy là loài tà ma, theo định nghĩa của họ.
Tô Do Liên siết chặt hai nắm tay. Đạo đức của loài người là vậy đây. Giả dôi, hoa hòe hoa sói y như tình yêu của họ.
Lửa sấm đổ như mưa cùng tiếng động ầm ầm. Tô Do Liên thu ánh mắt về, và phát hiện ra, sắc lam trong đồng từ của Thạch Tinh Ngự đang tối dần đi.
Linh nhi, nàng vẫn không bằng lòng tha thứ cho ta ư?
Tô Do Liên lẳng lặng nhìn y, hệt như đang ngắm một truyền kỳ qua thời không vô tận.
Phải, y là một truyền kỳ.
Một trăm năm trước, khi các thần linh say ngủ giữa hoa tươi và đổ cúng tế của con người, y đã dẫn theo lửa ma ngùn ngụt giáng lâm xuống thời thịnh trị của con người, dùng máu tươi và tàn sát để chống lại sự giả dối, thám hại, tàn nhẫn của họ.
Bây giờ, khi cả thế gian đang run như cầy sấy trước uy lực của y, thì y lại đem tình yêu thương, đem lời hứa đến quỳ trước mặt cô. Và dùng uy nghiêm, đất nước, tính mạng y, để chứng minh cho lòng yêu ấy.
Y không thể thua được.
Y là vua của các yêu tộc, quyết không thể để người ta cắt thành năm phần, đem trấn áp ở những nơi hoang vu, tăm tối, bẩn thỉu được nữa.
Y là một truyền kỳ, truyền kỳ của các yêu tộc, truyền kỳ của Cửu Linh. Cũng là truyền kỳ của Tô Do Liên.
Trời rung đất chuyên, thánh điện bằng băng bắt đầu nứt vỡ. Tất cả đều đang rơi xuống như mặt trời lặn, không thể cưỡng lại được.
Nàng vẫn không cho ta câu trả lời sao?
Cuối cùng Thạch Tinh Ngự bật cười, tiếng cười ấm áp, không có một chút gì là oán hận.
- Thế này thì, Linh nhi, nàng có bằng lòng cùng ta đi đến nơi gặp gỡ một trăm năm Inrớc không? Có bằng lòng, cùng ta chìm vào giấc ngủ trong Tam sinh thạch không?
Đất trời lặng ngắt.
Ánh mắt Tô Do Liên dần dần trở nên kiên cường. Cô lắc đầu, nhẹ nhàng thốt ra đúng một từ:
- Không!
Không? Nụ cười của Thạch Tinh Ngự đông lại, ánh sáng cuối cùng trong trời đất chìm dần đi trên mặt y, hoá thành nỗi bi thương muốn kiếp. Tô Do Liên ngẩng phắt đầu lên, nụ cười ngọt ngào và nhợt nhạt nở bùng như hoa trên mặt cô, cô nhìn lại y, nói thong thả:
- Thiếp là Cửu Linh của chàng - cánh tay như nhành hoa nhẹ nhàng cuốn lấy cổ Thạch Tinh Ngự, Tô Do Liên ghé tai y thì thào, như muốn khắc câu nói của mình vào tim y - Thiếp muốn… chàng chiến đấu vì thiếp.
Sau đó, cô ôm chặt lấy y, hôn thật sâu lên đôi môi rớm máu. Cũng như trong truyền thuyết phương Tây, cô công chúa từ tháp ngà, mang theo vinh quang và hạnh phúc, mang theo tiếng hoan hô và kính ngưỡng của muốn dân, bước từng bước xuống thang, đi đón chàng kỵ sĩ ca khúc khải hoàn trở về, thưởng cho chàng một nụ hôn.
Tô Do Liên cảm nhận được đôi môi lành lạnh của Thạch Tinh Ngự ấm dần lên, ngậm đầy mõi quyến luyến ba sinh, chan chứa niềm lương tư ghi tâm khắc cốt, mang theo nỗi nhớ vì biệt ly suốt trăm năm. Đôi môi ấy cuồng cuồng áp vào môi cô, trở nên nóng bỏng, đủ thiêu đốt linh hồn cô.
Vào khoảnh khắc ấy, linh hồn cô lìa bỏ thân thể, trôi lên tận vòm trần đổ nát. Lửa sấm bay loạn xạ xung quanh, nhưng sao thật giống pháo hoa cho tình nhân. Linh hồn cô đứng giữa đám pháo hoa chết chóc ấy, rưng rung nước mắt, và cả nụ cười, chăm chú nhìn xuống thể xác mình.
Đầu lâu đẫm máu, ma vương đang quỳ, niềm mãn nguyện vì được yêu thương, niềm tự hào vì được bảo vệ… tất cả những điều ấy bao bọc lấy cô.
Sự ấm áp của máu, sự tôn nghiêm của vương giả, sự xao động của tình yêu… khiến thân thể cô, cuối cùng cũng tan chảy cùng trái tim. Cô chính là một mảng tuyết, chảy trong ánh sáng nóng bỏng khôn cùng.
Vào khoảnh khắc ấy, cô hoàn toàn chìm đắm trong truyền kỳ của Thạch Tinh Ngự. Cô tùng mặc áo choàng công chúa, cùng y tung hoành suốt trăm năm, cũng từng ngủ say một đời, quyến luyến với y trong tam sinh.
Một nỗi chưa xót từ đáy tim dâng lên. Phải, cô là Cửu Linh, cô yêu con người này, hận con người này. Ba đời ba kiếp vừa qua, chẳng phải cô vẫn khổ sở tìm kiếm nụ hôn này đây sao? Nóng bóng như thế, mê man như thế. Còn gì phải tiếc hận?
Thạch Tinh Ngự ôm Tô Do Liên thật chặt, gắng sức tận hường đôi môi cô.
Thánh điện đang sụp đổ dưới chân họ, vòm trân xanh lam bục ra, những tấm màn trướng nặng nể rơi tan tác vì ịi lửa sấm xé rách.
Thạch Tinh Ngự hoàn toàn không để ý.
Thời gian như ngùng trôi.
Tô Do Liên tưởng đâu mình đã hoá thành dây leo xinh đẹp, quấn chặt lấy người Thạch Tinh Ngự, quân suốt ba đời ba kiếp. Họ dìu nhau đi hết những hoang lương của sinh hi, những thay đổi và li biệt, những nhu tình tiền kiếp, những thề ước đời này.
Các ký ức lần lượt trở nên rõ ràng, Thạch Tinh Ngự không kìm được nước mắt. Đúng, đây là Cửu Linh. Không phải là Cửu Linh thì là ai được chứ?
Trên đình trời, lửa sấm rơi xuống, chiếu sáng thánh điện xanh lam lúc này đã hoang tàn đổ nát. Trước sự hoành hành của lửa sấm, những bức tường điện cao đến mười trượng từ từ sụt lờ, màn trướng rách tả tơi, thánh điện trở nên trong suốt. Trong đến nỗi in rõ hai con người đang ôm chặt lấy nhau.
Nụ hôn của họ mới dài làm sao.
Nụ hôn ấy khiến cả đất trời yên lặng, khiến nhân gian không nói được nên lời.
Chú thích:
(1) Cá tinh.
(2) Bướm tinh.
(3) Sói tinh và hồ tinh.
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết