Chương 15
au khi đưa con gái đi, không khí giữa hai vợ chồng ông bà chủ tòa nhà trên đại lộ Summit càng căng thẳng. Mấy đứa con hỏi đủ câu xung quanh việc chị Lorna của chúng đi học. Tại sao chị Lorna lại học trường đại học? Tại sao và tại sao. Mỗi lần bà Levinia gợi chuyện về tu viện với chồng, Ông Gideon đều cau mày tỏ ý không muốn nghe. Ông kêu ông đang bận.
Một buổi tối trước lể giáng sinh vài ngày, bà Levinia ngồi trong phòng ngủ đợi chồng. Lúc ông trong phòng tắm bước ra, bà nói:
- Em có chuyện muốn bàn với anh.
- Về gì?
- Anh ngồi xuống đã - Bà Levinia nói.
Gideon nặng nề ngồi xuống ghế bên cạnh lò sưởi đang cháy rừng rực, tỏa ra hơi nóng.
- Em muốn bàn về con Lorna.
- Nó thế là yên ổn rồi. Em còn muốn gì nữa? Thôi muộn rồi, em lên giường đi. Anh cởi quần áo rồi lên sau.
Ông định đứng lên nhưng bà Levinia ngăn ông lại.
- Gởi nó vào tu viện là đúng. Nhưng em vẫn thấy áy náy thế nào ấy. Nhiều lúc em nghĩ, mình dấu con ở tận đấy, nhưng thế nào rồi chẳng có người biết...
- Ôi, anh không muốn nghĩ chuyện đó nữa. Chúng ta đã bàn kỹ rồi, không còn cách nào khác.
Ông lại định đứng dậy, nhưng bà Levinia đã ấn chồng ngồi xuống:
- Anh không đau lòng ư? Con của nó là cháu của mình.
- Khổ lắm, chuyện ấy làm gì anh không biết. Nhưng thôi, thu xếp cho nó như thế là đủ rồi. Anh không muốn nghe nhắc đến nó nữa. Đau đầu lắm rồi, - Ông đứng dậy, bước ra lấy điếu xì gà.
Bà Levinia khẽ quát:
- Xin anh. Đừng đốt cái của nợ ấy nữa! Anh ngồi xuống và nghe em nói nốt. Em không thể không nói.
Gideon ngạc nhiên nhìn vợ. Ông thấy vẻ mặt bà hôm nay có gì rất khác. Ông đành bấm bụng, cầm điếu thuốc chưa đốt, chậm chạp quay lại ngồi xuống ghế, mắt nhìn ngọn lửa trong lò sưởi.
- Anh thừa biết là rất ít khi em đòi hỏi anh điều gì. Nhưng hôm nay em phải yêu cầu anh một điều. Đứa con Lorna đúng là con hoang nhưng nó mang dòng máu của vợ chồng mình. Em không muốn một đứa cháu em lại phải sống ở tận đâu đâu, bị bỏ rơi cho người nào đó nuôi nấng, rất có thể bị đói khát. Rồi còn ốm đau nữa chứ.
Bà nhìn chồng suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Em suy nghĩ mãi về chuyện ấy và em đã nghĩ ra một cách để cháu ngoại mình vẫn được trông nom đầy đủ mà không ai biết. Và em muốn anh cho phép em thử hỏi chị Schmitt.
- Chị đầu bếp nhà mình?
- Đúng thế. Mấy năm nay, chị ấy nằng nặc đòi xin thôi việc, lấy cớ sau khi bố chết, bà mẹ sống cô đơn, rất cần người bên cạnh. Em nghĩ chị Schmitt là người chúng ta có thể tin cậy để giao đứa bé.
- Em tính nhờ Schmitt nuôi?
- Vâng, anh nghĩ sao?
Gideon bật đứng dậy.
- Không được!
- Em biết anh sẽ phải bỏ ra một khoản tiền...
- Không phải sẽ mà anh đã bỏ ra rồi, và không phải ít.
- Nhưng anh đâu có thiếu tiền? Gideon, em đề nghị anh làm việc này là cho em.
Bà im lặng nhìn chồng. Thấy Gideon đi đi lại lại rồi lặng lẽ ngồi xuống, thở một hơi rất dài, Levinia biết đã có thể lay chuyển được chồng bà. Bà nói tiếp:
- Ta bảo Schmitt trông nom đứa con của Lorna. Chị ta sẽ rời khỏi đây vài tháng trước khi con mình về. Ta lấy cớ cho chị ta về nhà chăm sóc bà mẹ, sẽ không ai nghi ngờ vì mọi người đều biết hoàn cảnh Schmitt, biết chị ta đã nhiều lần xin thôi việc, để về với bà mẹ. Để trả công chị ta chăm nom đứa trẻ, anh nhận chu cấp cho hai mẹ con chị ta đến hết đời.
Gideon suy tính rất lâu. Lát sau ông hỏi:
- Schmitt năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Năm mươi lăm.
- Già quá.
Gideon nêu lên trở ngại, nhưng như thế có nghĩa ông đã chịu lo cho đứa cháu tương lai.
- Hay anh có cách nào tốt hơn? - Levinia hỏi.
Gideon chống khuỷu tay lên đầu gối suy nghĩ, mắt nhìn xuống thảm trải sàn nhà, lắc đầu. Cuối cùng ông ngẩng đầu lên nhìn vợ:
- Hồi mùa hè năm ngoái em năn nỉ chị ta ở lại vậy mà bây giờ em lại cho chị ta đi?
- Đúng thế, - Levinia đơn giản đáp - Vì đây là chuyện cháu ngoại mình, Gideon! Em không nở đem nó đi biệt tăm làm con nuôi ai đó.
- Nhưng chuyện này em không cho con Lorna biết chứ?
- Tất nhiên. Sẽ không cho ai biết. Kể cả người trong nhà ta. Em đã tính rồi, ta sẽ yêu cầu Schmitt thề giữ tuyệt đối bí mật.
Hai vợ chồng lại im lặng một lúc lâu. Cuối cùng Gideon nói:
- Và Schmitt cũng không được cho đứa trẻ biết nó là con ai, cháu ai.
- Tất nhiên rồi. Em thu xếp cách này chỉ cốt để trong lòng đỡ áy náy thôi, còn vẫn giữ đúng ý định anh đề ra lúc trước "Không để ai biết chuyện Lorna sinh con đồng thời cũng không để đứa trẻ lớn lên biết nó là con cháu nhà mình."
- Vậy thì được, - Gideon thở phào đứng dậy - Nhưng Levinia này, anh còn muốn nói với em điều này...
Đột nhiên nét mặt ông đanh lại, độc ác. Levinia lo lắng nhìn chồng.
- Anh muốn giết thằng khốn kiếp kia. Anh muốn giết chết cái thằng chó đẻ ấy!
o O o
Sau khi Lorna mất tăm, Jens tưởng như mình phát điên. Chàng thấy mình hoàn toàn bất lực đồng thời cũng rất lo cho người yêu. Họ đem nàng đi đâu? Liệu nàng có bình yên không? Liệu cái thai có làm sao không? Có lúc Jens thoáng nghĩ, hay họ giết chết Lorna, vùi xác ở đâu đó. Nhưng chàng thấy ngay ý nghĩ đó là vô lý. Điều chắc chắn là họ giam Lorna ở nơi nào đó. Liệu chàng còn được gặp nàng không? Hay cha mẹ nàng đã cấm con gái không bao giờ được gặp lại chàng nữa? Mà tại sao nàng không viết thư cho chàng?
Hàng trăm ngàn câu hỏi dằn vặt đầu óc Jens và không câu hỏi nào chàng tìm thấy được lời giải. Jens đến tòa biệt thự gia đình Barnett trên đại lộ Summit nhưng lần nào cũng bị đẩy ra. Chàng không biết hỏi ai. Tim Iversen thì tuần tiếp theo đã đi Bắc Âu và bây giờ Jens không có ai để tâm sự, hỏi ý kiến.
Jens không dám tâm sự với Ben, bởi không muốn lộ chuyện Lorna có thai với chàng. Ben rất có thể trong lúc vui miệng để lộ ra. Thời gian vẫn cứ trôi và nổi tuyệt vọng đầy uất ức càng nung nấu tim gan chàng.
Ban ngày Jens ngơ ngác, đụng vào công việc gì cũng lại buông tay chán ngán. Ban đêm những giấc ngủ của chàng đầy mộng mị. Cuối cùng Jens nghĩ chỉ còn một cách để khỏi phát điên là lao vào công việc. Chàng làm việc không ngừng tay. Sang tháng Hai, chàng bắt tay vào đóng một con thuyền khác do Iversen đặt, lấy tên là Manitou.
Trong tâm trạng rối bời như vậy, Jens không dám thổ lộ với anh của chàng. Trong những bức thư gửi đi New Jersey, chàng chỉ nói về công việc hoàn toàn không đã động đến Lorna.
Sau tháng Ba, Jens vẫn không nhận được tin tức gì về Lorna. Ngày nào chàng cũng đến bưu điện nhưng lần nào cũng về không. Từ hôm dọn đến nhà Tim Iversen, chàng đã đăng ký tên và địa chỉ ở bưu điện White Bear để nếu ai gửi đến tên chàng, mặc dù không có địa chỉ, họ cũng giữ lại đợi chàng đến nhận.
Sang tháng Tư, năm tháng sau khi Lorna bặt tăm, Jens đến bưu điện và người ta trao cho chàng một lá thư rất lạ. Chữ ghi tên chàng ngoài phong bì là nét chữ của một người nào đó chàng không quen biết. Ra khỏi bưu điện. Jens đứng ngay dưới mái hiên vắng vẻ, bóc lá thư.
Cậu Harken thân mến,
Tôi nghĩ có bổn phận báo cho cậu biết nơi cô cháu gái của tôi đang sống. Chắc cậu thừa biết chuyện này là được người ta dấu rất kỹ và chỉ do một sự tình cờ mà tôi biết được. Cha mẹ Lorna Barnett đã đưa nó đến gửi ở tu viện Saint Cecilia ở ngoại vi thành phố Milwaukee, thuộc bang Wisconsin, nhờ các xơ ở đó trông nom.
Cậu cần hiểu rằng cha mẹ nó đã và vẫn tiếp tục gây cho con gái họ nhận thức rằng nó là kẻ có tội. Cậu hãy tính đến điều này nếu như cậu có ý định trách cứ nó.
Thân mến
Agnes
(Bác Lorna)
Cầm lá thư trong tay dưới ánh nắng nhẹ đầu xuân, Jens run lẩy bẩy. Chừng đọc lại lần nữa, rồi lần nữa. Tim chàng đập thình thịch. Tình yêu và sự gắn bó lại nổi dậy trong lòng chàng khiến chàng nghẹt thở. Đã năm tháng nay rồi, hôm nay Jens mới thấy trong lòng nhẹ nhõm đôi chút.
Chàng ngẩng lên trời nheo mắt thầm cảm ơn Chúa! Vậy là Chúa đã thương chàng dun dủi để một lá thư như thế này đến tay chàng. Thời tiết đã ấm và đã lâu lắm rồi, hôm nay Jens mới thấy quan tâm đến thời tiết, thấy trời đẹp lạ lùng.
Jens đọc lại mấy chữ "Tu viện Saint Cecilia... ngoại vi thành phố Milwaukee bang Wisconsin." Và một quyết định đã hình thành trong đầu óc chàng.
Mùa xuân đã về trên tu viện Saint Cecilia. Gió Bắc chuyển thành gió Tây - Bắc và tuyết đã tan trên núi đồi, chỉ còn đọng lại những khe sâu.
Một buổi chiều cuối tháng Tư? Lorna ngồi trong phòng thì xơ Marlene gỏ cửa bước vào báo tin:
- Cô có khách đến thăm, cô Lorna.
- Có người đến thăm con ạ? - Lorna sửng sốt vì nàng yên trí nàng bị cấm không được tiếp ai bên ngoài tu viện - Xơ biết ai đấy không ạ?
- Ta không hỏi tên người đó. Nhưng là một người đàn ông.
- Đàn ông?
Lorna thầm nghĩ nếu vậy chỉ là cha Guttmann hoặc bác sĩ Enner thôi. Enner là ông bác sĩ thỉnh thoảng được tu viện mời đến khám sức khỏe cho Lorna.
- Ông ta đang đợi cô ở ngoài phòng tiếp khách.
Marlene ra rồi Lorna ngây người ra suy nghĩ. Cha Guttmann đến có chuyện gì vậy. Sáng hôm nay cha đã đến tu viện vào giờ cầu kinh buổi sáng, nhưng có hỏi gì nàng đâu? Chẳng lẻ có tin tức gì mới của cha mẹ nàng ở Saint Paul? Còn bác sĩ Enner thì chắc chắn không phải rồi. Vì mỗi lần định mời bác sĩ, xơ Marlene đều báo nàng biết. Vậy là ai? Nếu là đàn ông thì chỉ có thể là cha nàng hoặc Jens. Nhưng chắc là ông Gideon rồi.
Nàng khép cửa đi xuống bậc thang, bụng thầm nghĩ, giá như là Jens nhỉ? Giá như chàng tìm ra được địa chỉ của mình.
Vừa đi nàng vừa sửa lại mái tóc và vuốt lại tấm váy rộng của người có thai.
Vừa tới phòng tiếp khách Lorna đã nhận ra Jens! Tim nàng đập rất mạnh. Jens đang ngồi trên ghế nhìn thấy nàng vội đứng dậy. Hôm nay chàng mặc bộ lể phục màu đen và đeo cà vạt. Vì có xơ DePaul ngồi cạnh đó nên Jens không dám biểu lộ tình cảm với nàng. Lorna cũng vậy.
- Chào anh Jens! - Lorna khẽ nói, cố giữ điềm tĩnh.
- Chào em, Lorna - Jens nói giọng bình thản, nhưng Lorna thấy rõ mắt chàng sáng lên.
- Anh làm thế nào tìm được đến đây?
- Bác Agnes em viết thư báo cho anh biết.
- Anh đến đây bằng gì?
- Bằng tầu hỏa. Sao em không viết thư cho anh?
- Em... em không biết địa chỉ anh.
Thấy xơ DePaul ngồi đó quan sát, Lorna nói:
- Trong này hơi lạnh. Ta ra ngoài nắng đi.
Quả bên ngoài trời nắng rất đẹp. Họ ra và ngồi xuống chiếc ghế băng bằng gỗ ngoài vườn.
- Em không biết anh lo cho em biết bao hay sao? Anh tìm mọi cách dò hỏi xem cha mẹ em đưa em đi đâu mà không sao lần ra. Cha mẹ em giữ rất kín. Nhưng lẽ ra em nên viết thư báo anh biết!
- Anh tha lỗi cho em, Jens. Cha mẹ em làm kín lắm. Trước giờ ra ga mười lăm phút, em mới được báo để chuẩn bị hành lý. Mà cũng chưa biết đi đâu. Mãi khi ra đến tầu em mới biết.
Jens âu yếm nhìn nàng:
- Hình như em lớn lên đấy.
Lorna mĩm cười:
- Có lẽ thế.
- Em có khỏe không?
- Khỏe. Em ngủ rất nhiều.
- Mọi người ở đây chăm nom em đầy đủ chứ?
- Các xơ rất tốt. Có cả bác sĩ đến thăm sức khỏe cho em. Em ở đây cô đơn nhưng lại có rất nhiều thời gian để suy nghĩ.
- Em có nghĩ đến anh không?
- Tất nhiên là nghĩ đến anh, đến cả em và đến cái thai - Nàng nói nhanh thêm - Đến tội lỗi của chúng nữa.
Nổi uất giận trào lên trong lòng Jens và chàng nghĩ thì ra cha mẹ Lorna đã đầu độc nàng ghê gớm.
- Cha mẹ em nhét vào đầu óc em cái ý nghĩ ấy đấy. Chúng ta không có tội lỗi gì hết.
- Cha mẹ em làm thế này vì cho đấy là cách tốt nhất.
- Yêu nhau đâu phải là tội lỗi? Lorna ạ, khi thấy em biệt tăm anh đã tưởng phát điên.
- Hiện anh đang làm gì?
- Anh làm việc rất nhiều.
- Bác Agnes cho em biết là bác nghe tin anh bắt tay vào một con thuyền mới.
- Đúng thế, Do Tim Iversen tài trợ. Anh đóng con thuyền đó để Tim dự Hội đua thuyền buồm mùa hè này.
- Ôi, rất mừng cho anh - Nàng đặt hai tay lên bàn tay Jens - Anh sẽ thắng, Jens. Em tin là thuyền của anh sẽ về nhất.
Jens gật đầu.
- Hôm ấy anh đến định kể với em về chuyện đó nhưng cha mẹ em đưa em đi rồi. Anh định báo em biết Tim Iversen đồng ý cấp tiền cho anh để lập xưởng và anh quyết định đưa em đi tiến hành lể cưới rồi ở đấy với anh...
Họ im lặng một lúc lâu. Lorna nói:
- Cha mẹ em muốn đem đứa con em sắp sinh cho người ta để làm con nuôi.
- Không được! - Jens vùng đứng lên, mặt chàng tái đi.
- Khẽ chứ, kẻo xơ DePaul nghe thấy.
- Nhưng không đời nào anh chịu đem con anh cho người ta để làm con nuôi.
- Cha mẹ em bảo có rất nhiều cặp vợ chồng hiếm hoi xin nhà thờ cho họ những đứa con hoang...
- Không được! Nhưng tại sao em lại để cha mẹ em nhét cái ý nghĩ đó vào đầu em nhỉ?
- Nhưng chúng ta có cách nào khác đâu Jens?
- Sao không? Anh cưới em và con chúng ta sẽ sống với cha mẹ nó.
- Mẹ em đã cho em biết chúng ta sẽ phải trả giá đắt như thế nào nếu chúng ta làm thế. Mà không phải chỉ chúng ta, cả con chúng ta nữa, nó cũng phải trả giá.
- Vậy ra em giống hệt cha mẹ em. Anh tưởng em suy nghĩ khác họ, thì ra anh lầm. Em cũng tuân theo những luật lệ ngu xuẩn của xã hội đạo đức giả. Em cũng sợ dư luận và không dám sống theo tình cảm thực của em!
Lorna cũng cáu:
- Gần đây càng suy nghĩ em càng mới hiểu ra. Trước đây em chỉ nghĩ đến tình yêu, đến hạnh phúc mà không nhìn thấy hậu quả của nó.
- Em định nói thứ hậu quả gì vậy? Hậu quả là đứa con của hai chúng ta. Của em và của anh! Nghe em nói như vậy anh muốn ngay hôm nay đưa em đi khỏi đây, cưới em để em khỏi bị những lời lẽ thâm độc kia ảnh hưởng.
Lorna buồn rầu nhìn Jens, nói khẽ:
- Hành động của chúng vừa qua là tội lỗi, Jens.
- Còn đem con cho người khác thì không phải tội lỗi?
Nước mắt trào ra trong mắt Lorna và nàng quay đi, không dám nhìn người yêu. Mới hôm qua nàng còn thanh thản trong lòng, nàng không phải băn khoăn nghĩ ngợi gì nữa. Vậy mà hôm nay Jens đến làm nàng rối tung đầu óc. Sống bên cạnh các xơ Lorna đã học được thái độ nhẩn nhục, chịu đựng đối với mọi thứ và đã bao đêm nàng cầu nguyện Chúa để Người tha tội cho nàng cho Jens. Nàng đã xác định đem đứa con cho người khác nuôi là cách tốt nhất để cứu vãn danh dự cho cha mẹ nàng, các em nàng và danh dự của Jens nữa. Tất nhiên phải đem cho đứa con, nàng rất đau khổ, nhưng nàng đành cam chịu vì quyền lợi của người khác.
Jens nhìn nàng, mắt chàng vừa tràn ngập tình yêu vừa ánh lên nổi căm giận.
- Em hãy đi với anh. Ngay bây giờ!
- Em không thể.
- Không thể hay không muốn? Các xơ đâu có quyền giữ em? Em có phải là người của họ đâu?
- Cha em đã trả cho họ một số tiền lớn để họ giữ em ở đây.
Jens không chịu nổi. Chàng vùng đứng dậy quát:
- Em cũng giống như ông ta!
Xơ DePaul ngồi trong nhà vẫn nhìn ra theo dõi, thấy vậy bà đứng lên. Lorna nhìn thấy, vội nói khẽ với Jens:
- Anh nên nhớ đây là tu viện.
Jens bèn hạ giọng Xơ DePaul lại ngồi xuống.
- Em lo cho dư luận nhiều hơn là đến đứa con của em!
- Em đã trả lời là em đồng ý đem nó cho người khác đâu?
- Em không được làm thế, Lorna! Anh thấy em đã rơi vào luận điệu của cha mẹ em rồi đấy: tránh xa cái thằng phụ việc dưới bếp đi! Nó là thằng không nhà không cửa, không tiền bạc, không có vị trí xã hội gì hết! Có đúng như vậy không?
- Jens! Em xin anh... Em đâu muốn thế. Nhưng em phải lo đến những người thân của em. Em không có quyền làm cho họ mang tiếng.
- Em lo cho họ, nhưng còn anh? Em không lo cho anh sao? Em muốn anh không biết em ở đâu, không biết con chúng ta ở đâu, để mặc em cho thằng đồ tể nào đó làm thịt, để mặc con cho người ta hành hạ? Không! Không được! Anh đến đây để van xin em lấy anh...
- Không được đâu, Jens. Em rất yêu anh nhưng không được.
- Lorna! Anh không thể tưởng tượng em lại bị họ đầu độc đến như vậy. Em bảo em yêu anh, nhưng anh van xin em lấy anh thì em không dám. Em để mặc cho bọn họ cướp đứa con của chúng ta, chia rẽ hai chúng ta...
- Jens, em rất đau khổ, nhưng em không có quyền làm khác, - Nàng thổn thức khóc.
Jens đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt Lorna:
- Tôi nói trước nếu cô đem con cho người khác, tôi sẽ căm hờn cô cho đến lúc tôi chết!
Lorna đau đớn nhìn Jens đi xa dần, ra cổ xe chàng thuê để đến đây. Xơ DePaul đã đứng dậy nhìn theo người khách bỏ đi không chào cả bà.
- Vĩnh biệt Jens - Lorna thì thầm, nước mắt đầm đìa. - Em vẫn yêu anh! Yêu anh suốt đời.
o O o
Ra khỏi tu viện, Jens thấy trời đất tối sầm
Chàng đau như vừa bị đâm trúng tim.
Chàng lo lắng cho Lorna, cho đứa con.
Chàng thấy mình rơi vào một tai họa, không có cách nào tránh thoát.
Lúc xe chạy đến gần Milwaukee, Jens đã phần nào trấn tĩnh được và chàng quyết định một điều: phải làm gì để chứng tỏ cho họ thấy chàng không phải là một thằng sai vặt dưới nhà bếp! Bằng mọi giá, chàng phải làm cho tất cả cái xã hội khốn kiếp kia giật mình, thấy họ đã sai! Chàng quyết bắt họ phải nhìn nhận chàng đúng với giá trị thật của chàng.
Trước khi ra ga lên tầu trở về thị trấn White Bear, Jens ghé vào bưu điện, đánh bức điện cho anh của chàng, Dawin.
"Anh đến ngay. Em rất cần anh. Xưởng đã sẵn sàng."
Mọi thứ lại trở về với hồ White Bear, thời tiết mùa xuân ấm dần. Mọi người lục tục dọn đến nhà nghỉ mùa hè của họ xung quanh hồ. Đường phố thị trấn lại đông vui. Khách sạn, quán ăn, cửa hàng đã mở lại.
Tim Iversen cũng từ Bắc Âu trở về. Câu lạc bộ thuyền buồm mở cửa. Mặt hồ lại tấp nập những cánh buồm chạy vun vút. Khắp mọi chỗ, khắp mọi người đều bàn tán về Hội đua thuyền buồm sẽ tổ chức vào giữa tháng Sáu. Cuộc sống lại sôi động y hệt lúc mùa hè năm ngoái.
Tim Iversen cho Jens biết ông Gideon vẫn bướng bỉnh nhất định không chịu bỏ tiền ra hoàn thành thuyền Lorna D. Do đấy con thuyền Manitou của ông có triển vọng vô cùng lớn. Thấy vậy Jens gấp rút hoàn thành con thuyền. Chàng làm không kể ngày đêm, không tiếc sức lực. Chàng dồn vào công việc toàn bộ nổi uất hận đang thiêu đốt tim gan chàng.
Tim Iversen bây giờ chụp các giai đoạn của con thuyền Manitou cũng với niềm hăng say như ông chụp các giai đoạn của con thuyền Lorna D năm ngoái.
Vào một ngày giữa tháng Sáu, khi những cây tử đinh hương và mận nở hao khắp nơi, khắp thị trấn White Bear nhộn nhạo không khí háo hức. Tầu hỏa đến đây lại chạy nửa tiếng một chuyến như mọi mùa hè và Jens ra ga đón anh.
Jens hồi hộp đứng trên sân ga đợi. Đám hành khách tấp nập xuống. Rồi Jens nhìn thấy một phụ nữ dắt hai đứa trẻ trên toa bước xuống. Liền sau là Dawin, Jens mừng rỡ dang cả hai tay chạy đến. Hai anh em ôm chặt nhau sung sướng.
- Cho em ngắm anh một chút nào, Dawin!
Hai anh em tay vẫn nắm tay, ngửa người nhìn nhau.
- Cara lại đây! - Dawin gọi vợ.
- Chị Cara cũng đến à? - Jens ngạc nhiên.
Người phụ nữ lúc nãy ra khỏi toa tầu dắt hai đứa con trai chính là chị dâu chàng. Jens trìu mến hôn má người phụ nữ trẻ và nhấc bổng đứa trẻ lên:
- Tên cháu là gì, cháu của chú?
Cara đỡ lời con:
- Cháu tên là Roland, còn cháu kia là Jeffrey. Các con nhớ chú Jens chứ?
Jeffrey gật đầu, xấu hổ nép vào váy mẹ. Roland thì nép vào ống quấn bố nó. Nhìn gia đình ông anh đầm ấm hạnh phúc, bổng Jens thoáng tủi thân. Chàng cũng có một đứa con và lẽ ra lúc này cả ba người, vợ chồng và đứa con đều ra đây đón gia đình ông anh.
- Ôi, chị khác quá, Cara! Jens vui vẻ nói - Mập ra, khiến lúc nãy em ngờ ngợ mà không dám nhận. Còn cháu Roland thì lần chú qua nhà cháu, cháu chưa đẻ. Ôi, mới đây vậy mà đã bốn năm rồi. Nhưng thôi ta về nhà. Nhà nhỏ nhưng vẫn đủ chỗ cho tất cả mọi người. Chỉ mong chị Cara chịu khó một chút. Tại anh Dawin không bảo cho em biết chị và hai cháu đến cho nên em chưa kịp mua sắm dụng cụ cho một gia đình...
- Không sao! Không sao. - Cara vui vẻ nói - Vậy mà anh Dawin bảo chú chưa có nhà, sẽ phải ở khách sạn ít ngày rồi tìm thuê một chỗ nào cho mấy mẹ con tôi.
Vậy là từ hôm nay Jens đã có người để tâm sự. Tối hôm đó ăn xong. Cara và hai đứa trẻ đã lên giường hai anh em Dawin ra ngoài hiên bàn tính công việc.
Jens liếc nhìn vào trong nhà, nơi ba mẹ con đang ngủ. Chàng quay ra nói với anh:
- Anh hạnh phúc đấy Dawin!
- Cô bạn gái của chú đâu rồi, Jens? Cô ấy hiện ở đâu?
Khi Jens kể xong. Dawin im lặng một lúc lâu rồi mới điềm tĩnh nói:
- Chú định làm thế nào bây giờ?
- Còn làm gì được? Chờ và hy vọng cô ấy tỉnh trí lại.
- Và lấy chứ?
Không thấy Jens trả lời. Dawin lý lẻ:
- Lấy chú là điều hết sức khó khăn đối với cô ấy. Cô ấy thuộc tầng lớp cao. Dư luận sẽ chê cười cô ấy. Họ sẽ gọi đứa trẻ là "con hoang" và phỉ báng cô ấy tồi tệ hơn.
- Đúng là như thế. Nhưng nếu là Cara và anh thì dứt khoát Cara dám lấy. Anh thấy đấy chị ấy dám theo anh đến đây, trong khi nhà cửa chưa có, chưa có gì bảo đảm là xưởng của chúng mình trả được vốn vay. Khi yêu người ta dám như thế đấy.
- Chú bảo cha mẹ cô ấy sống ở bên kia hồ à?
Jens thở dài buồn bã nói:
- Em biết anh định bảo gì rồi. Nhưng ăn thua gì đâu.
Dawin nhìn Jens một lúc rồi nói:
- Lẽ ra chú nên đem cô ấy đi khỏi tu viện!
- Đúng thế! Nhưng bằng cách nào? Túm tóc lôi đi hay sao?
- Tôi không biết bằng cách nào. Nhưng nếu tôi vào trường hợp chú và cái thai kia trong bụng cô ấy thì tôi có cách đẩy cô ấy lên xe phóng đi, thoát khỏi cái tu viện kia.
Jens thở dài:
- Em biết. Nhưng cha mẹ cô ấy đã nhồi nhét vào đầu óc Lorna khiến cô ấy đâm tin là cô ấy có tội. Họ bảo con gái họ rằng cô ấy đã phạm một tội không thể tha thứ và nếu người ta biết thì tiếng xấu ấy không bao giờ rửa sạch. Và cô ấy đã tin. Bây giờ cô ấy hoàn toàn khác với cô gái mà em đã biết và đã yêu. Thậm chí đến giờ em đâm nghi ngờ, chắc gì cô ấy đã yêu mình nữa.
Dawin không biết trả lời ra sao, chỉ bóp cánh tay em với ý an ủi. Jens lại thở dài liếc nhìn vào giường nơi Cara nằm ngủ với hai đứa con trai. Chàng nghĩ giá người nằm đấy là Lorna và đứa trẻ kia là con của chàng. Jens nói:
- Năm vừa qua là năm đẹp nhất của cuộc đời em nhưng cũng là năm bất hạnh nhất. Em yêu cô ấy. Cái thai trong bụng cô ấy cũng là con của em. Vậy mà bây giờ em chẳng có gì nữa. Nhưng Dawin em vô cùng sung sướng có anh đến đây. Em cần đến anh không phải chỉ để cùng em đóng thuyền mà còn cần nhiều thứ khác nữa.
Mỗi ngày hai anh em làm việc mười tám tiếng đồng hồ. Jens bảo Dawin:
- Anh sẽ tham gia điều khiển con thuyền này với em.
- Họ có cho không?
- Con thuyền này là của Tim Iversen và ông ta lại là tay điều khiển thuyền buồm tồi tệ nhất trong câu lạc bộ. Nhưng điều khoản Hội đua cho phép ông ta chọn đội thủy thủ. Anh và em sẽ điều khiển con thuyền, rồi anh sẽ thấy.
Ngay hôm đầu tiên Tim Ivrrsen đã ghé vào gặp anh trai Jens mới đến. Cara bảo hôm nay nghĩ việc sớm một chút để mời Tim Iversen cùng ăn bữa tối với gia đình. Trước khi bữa ăn kết thúc. Tim nghiêng đầu nhìn chàng trai Na Uy mới quen:
- Cậu điều khiển buồm được chứ?
Dawin cười, liếc nhìn Jens, nói:
- Chính tôi đã dạy chú Jens điều khiển thuyền buồm đấy.
Tim hỏi:
- Nếu vậy thì cậu tham gia đội thủy thủ trên thuyền này chứ?
- Sẵn sàng thôi thưa ông.
Tuy nhiên đội thủy thủ không thể chỉ có hai người, Jens nói:
- Cần tất cả sáu người, kể cả thuyền trưởng. Mà không phải chỉ điều khiển, còn phải giữ thăng bằng cho con thuyền nữa. Vì ta sẽ không dùng bao cát hay tảng chì.
- Sáu kia à? - Tim hỏi.
- Tôi nghĩ là ông sẽ làm một chân.
- Tôi? - Tim cười vang - Cậu không định đoạt giải sao?
- Ông yên tâm. Dưới quyền chỉ huy của tôi, ông sẽ thành thủy thủ ra trò.
Tim gật đầu:
- Nếu vậy thì còn gì bằng.
- Tốt lắm - Jens nói tiếp - Vậy là ta đã có ba. Tôi đề nghị lấy thêm Ben Jonson. Ben có một cậu bạn cũng rất hay, tên là Edward Stout. Còn người thứ sáu, tôi đã nhắm một chàng trai điều khiển buồm tuyệt vời, đó là Mitchell Armfield. Tôi tính mời cậu ta điều khiển buồm cái.
- Còn cậu làm thuyền trưởng Jens? - Tim nói.
- Đúng thế và nếu vậy chúng ta sẽ có một đội thủy thủ tuyệt vời, chắc chắn thắng. Vậy là lúc nào chúng ta gặp nhau cả sáu người đi - Tim Iversen vui vẻ nói.
Jens nói tiếp:
- Còn một điều nữa. Ông Tim Iversen, ông có đồng ý cho thuyền Manitou chạy thử vào ban đêm không?
- Tại sao phải ban đêm?
- Tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi không muốn cho ai nhìn thấy con thuyền Manitou của chúng ta chạy trên mặt nước trước ngày thi chính thức. Tôi muốn dành cho họ sự bất ngờ hoàn toàn.
- Nhưng cậu tin chắc nó về nhất chứ? - Tim hỏi.
- Chắc chắn. Tôi tin đến mức dám đánh cược về nó - Jens đứng dậy vào trong nhà, lúc ra cầm trong tay một thếp giấy bạc đặt mạnh lên bàn - Tôi nhờ ông một việc cuối cùng, thưa ông Tim Iversen. Tôi không phải Hội viên Câu lạc bộ nên không có quyền cá cược. Nhưng tôi lại muốn đặt toàn bộ số tiền của tôi đã dành dụm được, gần hai trăm đô la vào con thuyền Manitou. Ông đặt cược hộ tôi chứ, ông Tim?
Trong lúc ông Tim ngắm nghía số tiền, Jens nói thêm:
- Tôi nghe thấy nhiều người vẫn tin thuyền Manitou của chúng ta sẽ nghiêng, lật và đắm. Cho nên chẳng ai đặt cá cược cho nó. Khi nó thắng chúng ta càng ăn to.
- Cậu dám đặt một ăn bốn không, Jens?
- Dám.
- Khá lắm. Tôi sẽ đặt thay cho cậu.
o O o
Jens đã ngập ngừng rất nhiều trước khi quyết định mời Mitchell Armfield tham gia đội thủy thủ thuyền Manitou, không phải vì khả năng cậu ta mà vì gia đình cậu ta là gia đình rất giầu.
Lúc đứng trước biệt thự Armfield, gỏ cửa xong, Jens hồi hộp chờ. Chàng hy vọng mình sẽ thuyết phục được chàng trai thành thạo điều khiển buồm kia.
Một cô hầu đội mũ vải ra mở cửa. Sau khi nghe Jens nói lý do đến đây, cô mời chàng ngồi chờ trong phòng khách. Chưa đầy một phút sau, Mitchell đã chạy hộc tốc trên gác xuống.
- Ông là Harken? - Chàng trai tươi cười hỏi.
- Vâng, - Jens nắm bàn tay lực lưỡng chàng trai chìa ra.
- Tôi nhớ rồi. Ông đã từng làm cho ông Barnett.
- Vâng, đúng thế.
- Lorna hay nhắc đến ông. Bây giờ ông lại đã có xưởng đóng tầu của riêng ông.
- Đúng hơn là của hai anh em tôi. Chúng tôi sẽ điều khiển con thuyền Manitou của ông Tim Iversen, dự cuộc tranh giải sắp tới trong Hội đua thuyền buồm hàng năm do câu lạc bộ Minnetonka thách thức.
- Tôi có nói về con thuyền đó.
- Tôi đến hỏi xem cậu có thể tham gia đội thủy thủ của con thuyền đó cùng với chúng tôi được không?
Mitchell ngạc nhiên, lộ vẻ hớn hở:
- Ông mời tôi?
- Tôi đã quan sát cậu điều khiển buồm nhiều lần và rất khâm phục tài của cậu. Nếu tôi không lầm thì cậu đã điều khiển thuyền buồm từ nhỏ.
- Lạy Chúa tôi! - Mitchell đưa hai tay lên vuốt tóc vui vẻ nói - Tôi sẵn sàng nhận lời.
- Tốt lắm. Vậy cậu sẽ điều khiển buồm cái.
- Còn gì bằng! - Mitchell phấn khởi reo lên.
- Còn một điều nữa. Tôi không muốn ai xem thuyền Manitou chạy trước khi nó xuất hiện trong giải.
- Tất nhiên rồi. Ta phải dành cho khán giả một sự bất ngờ hoàn toàn.
- Tối thứ sáu chúng ta chạy thử.
- Xong ngay! Tối thứ sáu!
Chiều thứ sáu, ngày thuyền Manitou hạ thủy, trước cuộc thi một tuần để lỡ cần chỉnh đốn gì thì vẫn còn thời gian, họ tụ tập ở xưởng đóng tầu Harken. Iversen mang máy ảnh đến chụp một loạt tấm.
Lúc thuyền Manitou được khiêng ra và hạ thủy, mọi người hò reo phấn khởi. Lúc thủy thủ lên chiếm lĩnh vị trí và ông Tim Iversen chui vào tấm vải đen để chụp, Cara nói với cậu con trai nhỏ:
- Bao giờ con lớn bằng ba, thậm chí nhiều tuổi hơn ba bây giờ, con có thể kể cho mọi người nghe là con đã chứng kiến hạ thủy con tầu đáy phẳng đầu tiên trong lịch sử thuyền buồm và con thuyền đầu tiên đó đã đẩy môn thể thao thuyền buồm sang một thời kỳ mới.
Jens lớn tiếng phân công:
- Dawin! Anh phụ trách cánh buồm tam giác. Ben! Cậu phụ trách buồm phụ. Edward! Cậu lo hai sườn. Mitchell! Cậu phụ trách buồm cái. Tim Iversen, ông phụ vào buồm tam giác. Bây giờ mọi người chú ý nghe mệnh lệnh của tôi.
Mọi người vào vị trí. Jens đứng vào vị trí chỉ huy:
- Tất cả chú ý. Kéo buồm!
Buồm cái được kéo lên, căng phồng trong gió cùng một lúc với buồm tam giác và buồm phụ. Jens điều khiển tay lái và con thuyền ngóc hẳn mũi lên, bắt đầu lướt trên sóng. Cả năm thủy thủ nằm bò ra trên sàn con thuyền giữ sợi thừng và điều khiển theo mệnh lệnh của Jens.
Con thuyền chạy băng băng trong đêm tối.
Mọi người reo lên sung sướng.
Dawin hét lên:
- Lướt nhanh như gió.
- Êm như ru! - Edward đệm theo.
Jens điều khiển con thuyền vòng qua vùng Widwood. Lúc họ về đến nhà, trăng cũng vừa lên. Cuộc chạy thử đã thành công mỹ mãn mọi người đều phấn khởi. Khi rời khỏi con thuyền họ đều âu yếm chào nó như chào một bạn gái:
- Chào em nhé Manitou thân mến!
- Chào em yêu của tôi!
- Đừng quên tôi nhé!
Trong tâm trạng hồ hởi chia tay nhau, họ lần lượt vổ vai chúc mừng Jens.
Hai anh em lên gác xếp để ngủ. Dawin nói:
- Thuyền chúng ta sẽ đè bẹp mọi thuyền khác.
- Em tin chắc điều đó từ lâu rồi - Jens nói - Chúng ta sẽ đoạt cúp và cùng với nó là khoản tiền thưởng không nhỏ.
Jens đã tự nhủ không nghĩ đến Lorna trong ngày thi đấu của Hội đua thuyền. Nhưng lúc bốn giờ sáng, thức giấc, trí nhớ chàng bổng nhiên lại hoạt động mạnh. Từ hôm đến tu viện về, Jens tìm cách xóa dần hình ảnh Lorna trong trí óc. Nhưng không hiểu sao, sáng hôm nay hình ảnh nàng hiện lên rõ rệt đến thế, Jens lo với tâm trạng này chàng sẽ khó có thể tỉnh táo điều khiển con thuyền Manitou.
Bao câu hỏi dồn dập trong đầu Jens, Lorna đã sinh con chưa? Lúc này nàng ở đâu? Nếu nàng sinh con rồi thì liệu đứa trẻ có ở cùng với mẹ nó không, hay đã bị đem đi đâu rồi?
Để gạt những câu hỏi đau đầu đó, Jens tung chăn ra khỏi giường, quyết định trong mười hai tiếng đồng hồ sắp tới không để hình ảnh Lorna ám ảnh tâm trí mình nữa.
Lúc mặc vào người bộ đồng phục thuyền trưởng quần trắng, sơ mi xanh với bốn chữ in to tướng trên ngực, viết tắt tên Câu lạc bộ Thuyền buồm White Bear, Jens thấy tự hào. Chàng nghĩ đến lúc, sau đây một tiếng đồng hồ, sẽ chạm trán Gideon cũng mặc bộ đúng như thế này. Hôm nay ông ta trực tiếp làm thuyền trưởng vẫn con thuyền năm ngoái của ông, thuyền Hung Bạo. Vậy là hôm nay tuy chưa được kết nạp làm hội viên. Jens vẫn mặc bộ đồng phục giá trị này.
Jens chải đầu rồi ghé vào chỗ Dawin:
- Hẹn gặp nhau ngoài thuyền. Chúc anh thành công.
Đúng một tiếng đồng hồ trước khi cuộc đua bắt đầu, Jens bước vào trụ sở Câu lạc bộ thuyền buồm để dự cuộc họp các thuyền trưởng nghe phổ biến nội quy cuộc đua. Tuy số thuyền trưởng đông nhưng mắt Jens chỉ nhìn vào ông Gideon Barnett. Ông ta đang nói chuyện với trọng tài cuộc đua, đầu đội chiếc mũ trắng của Chủ tịch câu lạc bộ.
Khi thấy Jens bước đến, Gideon ngừng nói. Ông ta bặm môi và bạnh cằm ra lạnh lùng nhìn chàng trai Na Uy. Không một cái gật đầu chào để xoa dịu mối thù giữa họ.
Trọng tài nói to:
- Thưa các bạn thuyền trưởng dự thi...
Các đấu thủ đều biết trước những lời trọng tài nói nhưng ông ta vẫn phải nói và họ vẫn phải nghe cho đúng quy định. Trọng tài nói xong, nhìn đồng hồ ra lệnh cho các thuyền trưởng chuẩn bị. Gideon quăng một cái nhìn căm giận về phía Jens rồi ra bến. Có vẻ ông đang thầm nghĩ "Mày mặc bộ đồng phục kia nhưng mày vẫn không bao giờ trở thành hội viên!"
Khán giả đã chiếm lỉnh vị trí ở trên bến. Cuộc đua hôm nay rất đông người xem. Phải đến trên hai trăm. Lúc Jens đi ngang qua khán đài, khá nhiều tiếng châm chọc chàng:
- Liệu khoanh bánh mì ỉu của ông chạy thế nào, liệu có về bét không đấy?
- Ông nhờ ai giẫm lên điếu xì gà ấy đấy? - Họ ám chỉ chàng miêu tả hình dáng con thuyền giống điếu xì gà bị ai giẫm bẹp.
- Tốt nhất là về bếp rửa đĩa, anh bạn ạ, thuyền bè làm cái gì?
Jens đã ra thuyền. Toàn đội thủy thủ niềm nở chào chàng. Jens vui vẻ chúc mừng mọi người. Lúc đi bên cạnh Tim Iversen, chàng hỏi:
- Ông có đặt cá cược cho tôi đấy chứ, ông Tim?
- Có, cả hai trăm của cậu và thêm một trăm của tôi nữa.
- Bốn ăn một chứ?
- Năm ăn một.
Jens bước lên thuyền trong tâm trạng tin tưởng và thoải mái. Chàng liếc nhìn toàn đội. Mọi người đều đã vào vị trí.
Tiếng súng báo "chuẩn bị" nổ. Phát súng này báo năm phút nữa sẽ bắt đầu. Chàng lầm rầm đếm: Năm, bốn, ba... mắt nhìn sang Gideon Barnett trên thuyền Hung Bạo và những thuyền trưởng khác đều là hội viên Câu lạc bộ. Jens là thuyền trưởng duy nhất không phải hội viên.
- Hai - Một.
Phát súng xuất phát nổ.
Thuyền Manitou lao đi cùng lúc với hàng chục thuyền khác của hai câu lạc bộ nổi tiếng nhất bang Minnesota: White Bear và Minnetonka.
Trên bờ, tiếng xầm xì ngạc nhiên mỗi lúc một to, biến thành tiếng reo hò thán phục. Thuyền Manitou đã bỏ bứt lên, bỏ cách thuyền thứ hai rất xa.
Tiếng reo hò của đám khán giả cuồng nhiệt vang lên như sấm:
- Hoan hô! Hoan hô Manitou! Hoan hô Manitou!
Lúc thuyền của Jens băng qua vạch đích, tiếng reo hò biến thành một thứ như sóng biển. Ào lên rồi lại ào lên thành từng đợt. Đội thủy thủ tầu Manitou bước lên bờ, được đón tiếp như những anh hùng. Mọi người xô ra đón. Mấy người chen lấn nhau ngã xuống nước. Đám phóng viên vây chặt lấy các thủy thủ, tranh nhau hỏi:
- Có phải ông đã từng đóng tầu thuyền ở New England không?
- Hội đua thuyền sang năm ông có dùng con thuyền này nữa không?
- Bao giờ ông đóng con thuyền của riêng ông?
- Có phải ông chưa là hội viên của câu lạc bộ này không?
-...
Jens đáp:
- Xin tha lỗi, tôi đang rất đói và ông Iversen lại mời toàn đội thủy thủ chúng tôi ăn tối.
Trên đường vào quán ăn của Câu lạc bộ, Jens vẫn còn bị đám phóng viên xúm xít chụp ảnh và hỏi đủ thứ. Chàng là trung tâm chú ý của tất cả mọi người. Chân bước mà Jens cảm thấy trong chàng có một cánh buồm đang căng gió! Người ta đều muốn nhìn mặt Jens, sờ vào người chàng, đẩy lưng chàng, coi chàng là người anh hùng của họ.
Đột nhiên Jens thoáng thấy cặp mắt Levinia Barnett nhìn chàng. Bà đứng lẩn trong đám người đông đúc.
Và bổng nhiên Jens thấy bao hứng khởi tan biến.
Levinia đứng giữa đám người thân và bè bạn của bà. Mắt bà nhìn Jens chăm chăm, vừa uất ức vừa khinh bỉ. Bà nhìn Jens chừng vài giây rồi quay ngoắt đi.
Jens chợt nghĩ giá Lorna có mặt ở đây, giá hai người đã cưới nhau, giá con của họ cũng có ở đây và con thuyền giật giải hôm nay là con thuyền Lorna D... Nếu được như thế và chàng cùng ông Gideon ngồi trên một con thuyền trong một đội thủy thủ... Lorna thì bế con, đứng trên bờ, mẹ nàng đứng bên cạnh tươi cười nhìn chồng và con rể... Ôi, nếu như vậy thì hôm nay hạnh phúc của chàng sẽ được nhân lên gấp ngàn vạn lần.
Nhưng Lorna lại bị người ta phỉ nhổ. Con chàng bị họ đem đi mất. Gideon và Levinia nhìn chàng bằng con mắt lạnh như băng. Còn con thuyền Lorna D thì lúc này vẫn cất xó trong nhà...
Jens cúi đầu lặng lẽ đi đến chỗ nhận tiền thắng trong việc cá cược rồi vào ăn tối cùng với Tim Iversen và đội thủy thủ.
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim