Chương 15
atie cùng Gabriella mất cả một buổi sáng và gần hết buổi chiều lang thang trong các cửa hàng ở hai ngồi làng kế cận. Katie vô cùng yêu quý Gabriella. Ngoài chuyện là một người bạn đồng hành tuyệt vời, cô còn là kẻ mua sắm không biết mệt mỏi. Càng ngày cô càng nhiệt tình với những việc mà Katie đang làm còn hơn cả Katie nữa. Nhưng lúc này, chuyện mua bán hàng trăm thứ đồ khác nhau và thời gian hạn hẹp không hề là ý tưởng vui thích của Katie.
Katie thanh toán cho những cái chăn và khăn trải giường mới mua, trong lúc Gabriella tế nhị tránh ra xa cái thủ tục có liên quan đến những tờ hóa đơn giống nhau mà Katie yêu cầu, mỗi tờ ghi một nửa giá tiền, và trả bằng cả tiền của Ramon lẫn của cô.
“Tôi nghĩ Ramon sẽ thích màu mà tôi chọn cho phòng ngủ, phải không?” Katie hoan hỉ lên tiếng khi họ vào xe.
“Chắc vậy,” Gabriella trả lời, miệng cuời nhẹ nhìn Katie. Mái tóc đen dày của cô bồng bềnh thật đẹp và đôi mắt rạng ngời. “Những thứ cô mua đều chỉ hợp với anh ấy mà không phải với cô. Nếu là tôi, tôi sẽ mua loại ga trải giường có riềm bày ở đó.”
Đang lái xe, Katie liếc sang gương chiếu hậu trước khi hòa vào dòng xe chậm chạp trên đường, rồi cô nhăn nhó quay lại Gabriella.
“Tôi khó mà hình dung ra cảnh Ramon nằm giữa đám đăng ten xếp nếp điểm hoa màu lam ấy.”
“Eduardo cũng mạnh mẽ như Ramon, anh ấy sẽ không phảin đối nếu tôi trang trí cho phòng ngủ của chúng tôi theo kiểu nữ tính thế đâu.”
Katie phải thừa nhận với chính mình rằng những câu nói của Gabriella hoàn toàn chính xác; Eduardo có thể sẽ ngầm ưng thuận đối với những mong ước của Gabriella chỉ bằng những nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng mà anh ấy thường xuyên trao cho cô. Trong bốn ngày vừa rồi, Katie đã thay đổi cách nghĩ của cô về Eduardo. Anh ta không hề nhìn nhận thế giới xung quanh bằng con mắt chê trách và lạnh lùng – cách đó chỉ dành riêng cho cô mà thôi. Anh luôn lịch sự cực kỳ phi lý với cô, nhưng ngay lúc cô tiến vào phòng thì nét mặt ấm áp của anh ta hoàn toàn biến mất.
Cũng không bất tiện cho lắm với Katie nếu như anh ta có lớn bé nhỏ, chất phác và quê kệch hay to cao, chậm tiến thế nào đi chăng nữa, nhưng rõ ràng Ecuardo là một người đàn ông cực kỳ ấn tượng, một người ngay lập tức đã khiến cho cô có cảm giác rằng mình rất ngây ngô. Ở tuổi ba mươi lăm, anh ta cực kỳ đẹp trai theo đúng kiểu người Tây Ban Nha da nâu. Anh ta thấp hơn Ramon ba inch, một khung người khỏe khuắn và điệu bộ uy quyền của một gã đàn ông tự tin khiến Katie vừa khó chịu vừa tò mò. Anh không giống Ramon cả về vẻ bề ngoài lẫn phong cách lịch thiệp, nhưng khi hai người ngồi cùng nhau, giữa họ luôn có một tình bạn thân thiết mà Katie nhận thức sâu sắc rằng, chính cô mới là kẻ không thể đáp ứng được một hình tượng mơ hồ nào đó của con người Ecuardo. Anh đối xử với vợ bằng lòng yêu thương khoan dung, với Ramon là sự kết hợp kỳ cục giữa tình thân và lòng ngữơng mộ còn Katie thì chẳng gì hơn ngoài vẻ lịch thiệp bề ngoài.
“Tôi đã làm gì đó xúc phạm đến Eduardo phải không?” Cô hỏi lớn, nửa mong đợi Gabriella phủ nhận thái độ bất thường của anh ta.
“Đừng quan tâm đến anh ấy làm gì,” Gabriella thật thà đáp. “Eduardo không tin tưởng phụ nữ Mỹ, đặc biệt là những người giàu có như cô. Anh ấy cho rằng họ hư hỏng, vô trách nhiệm và hằng hà sa số tính cách khác nữa.”
Katie đoán “hằng hà sa số khác” còn có nghĩa là bao gồm cả quan hệ bừa bãi nữa. “Sao anh ấy lại nghĩ tôi giàu?” cô thắc mắc.
Gabriella nở nụ cười hối lỗi với cô. “Hành lý của cô. Eduardo từng làm tiếp tân ở một khách sạn nổi tiếng ở San Juan lúc còn đi học. Anh ấy nói đống hành lý của cô đáng giá hơn cả các thứ đồ trong phòng khách của chúng tôi.”
Trước lúc Katie kịp định thần, Gabriella chuyển sang nghiêm nghị. “Eduardo rất quý trọng Ramon vì nhiều lý do, và anh ấy sợ rằng cô sẽ không thích hợp để trở thành vợ một người nông dân Tây Ban Nha. Eduardo cho là, vì cô là người Mỹ giàu có, cô thiếu can đảm, và cô sẽ bỏ đi khi khám phá ra cuộc sống của cô ở đây đôi lúc rất khó khăn, và khi mùa màng thất bát hay giá cả giảm xuống thấp, cô sẽ vung tiền của cô ra trước mặt Ramon.”
Katie rung động còn Gabriella nghiêm trang gật đầu. “Đó là lý do tại sao Eduardo đừng bao giờ nên biết chuyện cô trả tiền cho đống đồ đạc này. Anh ấy sẽ kết tội cô chống lại Ramon và sẽ cho là cô đang làm việc đó vì những thứ Ramon mua nổi không đủ tốt đối với cô. Tôi không biết tại sao cô lại trả tiền, Katie ạ, nhưng tôi không cho đó là vì lý do ấy. Một ngày kia nếu muốn cô sẽ kể cho tôi, nhưng ngay lúc này đừng để Eduardo biết được. Anh ấy sẽ nói với Ramon ngay.”
“Cả hai người bọn họ sẽ không biết nếu cô không nói gì hết.” Katie cười đảm bảo.
“Cô biết tôi sẽ không mà.” Gabriella liếc nhìn lên bầu trời nắng rực rỡ. “ Cô có múôn đến cuộc đấu giá tại ngôi nhà ở Mayaguez không? Cũng gần lắm.”
Katie nhanh chóng chấp thuận, và ba tiếng đồng hồ sau đó cô tự hào là chủ nhân của một chiếc bàn ăn cho căn bếp, một cái ghế sofa và hai cái ghế đơn. Ngôi nhà từng thuộc về một người độc thân giàu có, trước khi chết, rõ ràng là đã nâng cao sở thích của mình về gỗ nguyên chất, sự tinh xảo và bền chắc. “Ramon sẽ rất thích!” Katie lên tiếng khi cô trả tiền cho nhân viên đấu giá và nhờ chuyển đống đồ đạc về nhà.
“Katie, cô có thích không?” Gabriella băn khoăn hỏi. “Cô cũng sẽ sống ở đó, mà cô đã không mua thứ đồ chỉ vì cô muốn.”
“Tất nhiên là tôi có chứ.”
Vào lúc 4 giờ 10, Gabriella dừng xe trước ngôi nhà nhỏ của Linh Gregorio. Ngôi nhà nằm ở phía đông trung tâm ngôi làng, nhìn thẳng sang là nhà thờ, và được nhận ra dễ dàng vì màu sơn trắng và những khung cửa kính màu xanh đậm. Katie nhặt lấy túi xách đặt ở ghế, ném một nụ cười lo lắng về phía Gabriella, và chui ra khỏi xe.
“Cô chắc là không muốn tôi đợi chứ?” Gabriella hỏi.
“Chắc mà,” Katie đáp.”Đi bộ từ đây về nhà cô không xa lắm đâu, sau đó tôi sẽ có nhiều thời gian để thay đồ và đến gặp Ramon.”
Katie miễn cưỡng bước từng bước đến cửa chính. Cô dừng lại một thoáng sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề và búi mái tóc lên, một vài lọn rủ xuống tai. Cô mong mình có vẻ ngoài nghiêm trang và điềm tĩnh. Cô cảm giác mình như một kẻ tàn tật đầy hoảng hốt.
Một bà giúp việc lớn tuổi mở cửa cho Katie và mời cô vào nhà. Theo sau bà ta qua một hành lang mờ tối, Katie thấy mình giống một tù nhân bị kết án đang bước những buớc cuối cùng tới gặp đao phủ hành hình.
Linh mục Gregorio đứng lên khi cô bước vào phòng làm việc của ông. Ông gày gò và thấp hơn cô tưởng tối qua, cô tự dưng vững dạ một cách rất phi lý khi cân nhắc đến việc họ sẽ không lao đầu vào một cuộc đấu bằng nắm đấm. Cô ngồi xuống cái ghế mà ông chỉ ngay trước bàn, và ông cũng ngồi xuống.
Vào giây phút họ nhìn vào nhau với sự đề phòng lịch thiệp, ông thốt lên. “Cô muốn chút cà phê không?”
“Cám ơn, không,” Nụ cừơi nhạt nhẽo và nhã nhặn của Katie đáp lại. “Con không có nhiều thời gian.” Nói thế thật sai lầm, Katie nhận ra khi đôi lông mày rậm bạc trắng của ông cau lại.
“Đúng là cô có nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm.” Ông nói cộc lốc.
“Không phải cho bản thân con,” Katie vội vàng thanh minh, chấp nhận ngừng bắn. “mà là cho Ramon.”
Trước sự vô cùng tử tế của cô, Linh mục Gregorio thỏa thuận ngừng bắn. Đôi môi mím chặt của ông giãn ra gần như thành một nụ cười khi ông gật đầu. “Ramon đang rất khẩn trương hoàn thành xong mọi thứ, cậu ta hẳn phải khiến cô cực kỳ bận bịu.” Nghiêng người, ông rút ra một tập giấy và nhặt cây bút lên cầm trên tay. “Chúng ta hãy bắt đầu điền các mẫu giấy tờ này. Vui lòng cho biết tên cô và tuổi?” Katie nói cho ông.
“Tình trạng hôn nhân?” Trước khi Katie trả lời, ông ngước lên buồn bã thốt. “Ramon có nói rằng người chồng trước của cô đã chết. Thật buồn vì phải trở thành một quả phụ ngay trong thời kỳ đẹp nhất trong cuộc hôn nhân của mình. “ Thói đạo đức giả chưa bao giờ là một trong những tội lỗi của Katie. Cô trả lời lịch thiệp nhưng kiên quyết. “Con đã “góa chồng” ngay trong thời gian đầu của cuộc ly dị giữa hai người, và nếu là bi kịch, thì đó là những thứ mà chúng con từng cưới.”
Đằng sau cặp kính, đôi mắt xanh nheo lại. “Xin lỗi?”
“Con đã ly hôn trước khi anh ta chết.”
‘Vì lý do gì?”
“Những bất đồng không thể hòa giải.”
“Ta không hỏi cô những lý do pháp lý, tôi hỏi cô lý do thật.”
Sự tò mò của ông bất thình lình gợi lên những tia chớp nổi loạn trong lồng ngực Katie, cô cố thở chậm lại. “Con ly dị vì coi thường anh ta.”
“Tại sao?”
“Con không muốn thảo luận về chuyện đó.”
“Ta hiểu,” Linh mục Gregorio lên tiếng. Ông gạt đám giấy tờ sang một bên, đặt bút xuống và Katie cảm thấy thỏa thuận ngừng bắn mong manh sắp vỡ tan. “Nếu thế thì, có thể cô không phản đối việc thảo luận về Ramon và chính cô. Hai người biết nhau bao lâu rồi.”
“Trong vòng chỉ hai tuần lễ.”
“Một câu trả lời bất thường làm sao.” Ông nhận xét. “Hai người đã gặp nhau ở đâu?”
“Tại Mỹ,”
“Senorita Connelly,” ông lạnh lùng, “Liệu có xâm phạm đời tư của cô không nếu ta muốn hỏi kỹ hơn một chút?”
Đôi mắt Katie nhá lên chiến đấu. “Không, thưa Cha. Con đã gặp Ramon tại một quán bar, - một cantina (quán rượu nhỏ, theo tiếng Tây Ban Nha,)” Con nghĩ ở đây gọi vậy.”
Vẻ mặt ông kinh ngạc. “Ramon gặp cô ở một quán rượu nhỏ ư?”
“Thực ra, là ở phía ngoài,”
“Sao?”
“Ở bên ngoài, khu vực đỗ xe. Con đang gặp rắc rối thì Ramon đến giúp.”
Linh mục Gregorio ngồi thư giãn lại và gật đầu hoàn toàn chấp thuận. “Tất nhiên rồi. Xe ô tô của cô bị hỏng còn Ramon đã giúp cô.”
Như thể bị nguyền rủa vì nói ra sự thật của câu chuyện và không gì hơn, Katie đành phải chữa lại. “Thực ra, con gặp rắc rối với một người đàn ông, anh ta đang, à, hôn con trong bãi đỗ xe thì bị Ramon đánh. Con nghĩ anh ta hơi say.”
Đằng sau gọng kính vàng, đôi mắt vị linh mục chuyển sang băng giá. “Senorita,” ông kiềm chế. “Cô đang cố kể với ta rằng Ramon Gaverra đã vướng vào một gã say trong bãi đỗ xe của một quán rượu nhỏ trước mặt một phụ nữ mà cậu ta không hề quen biết ư?
“Tất nhiên là không! Ramon không hề say, còn con chắc chắn sẽ không gọi đó là một vụ cãi lộn – anh ấy chỉ vung tay đánh Rob một cái duy nhất, và anh ta đổ gục.”
“Rồi thì sao?” vị linh mục kiên nhẫn hỏi.
Thật không may, tính hài hước ương bướng của Katie đã chọn đúng thời khắc ấy để bộc lộ ra. “Rồi chúng con tống Rob vào xe ô tô của anh ta, còn Ramon và con ngồi lên xe của con lái đi.”
“Tuyệt nhỉ,”
Một nụ cười chân thật vương trên nét mặt Katie. “Thật ra, nghe không đến nỗi khủng khiếp như thế.”
“Ta cho là rất khó tin.”
Nụ cười của Katie nhạt đi. Đôi mắt cô xanh biếc nổi loạn. “Cha tin thế nào cũng được, thưa Cha.”
“Đó là những việc rất đáng kinh ngạc mà cô khiến ta phải tin, Senorita,” ông cáu kỉnh vươn người về phía trước qua cái bàn. Katie đứng bật dậy, những cảm xúc trong lòng qua cực kỳ lộn xộn vì cái kết luận bất thình lình không hề mong đợi đến với cuộc trò chuyện giữa hai bọn họ mà cô không biết liệu mình lo lắng hay bớt căng thẳng hơn. “Cha nói thế là ý gì?” cô bối rối lên tiếng hỏi.
“Cô hãy nghĩ đi, và chúng ta sẽ gặp lại lúc 9 giờ sáng thứ Hai.”
Một giờ sau, Katie đã thay quần áo. Cô cảm thấy bực bội, hoang mang và sai trái trong lúc cuốc bộ lên ngọn đồi từ nhà Gabriella đến ngôi nhà nhỏ mà Ramon đang làm việc ở đó.
Trên một đoạn đường bằng phẳng đầu tiên, cô chuyển cái nhìn sang những ngọn đồi xanh điểm những khóm hoa dại rực rỡ. Cô vẫn nhìn thấy được phần mái nhà nhô lên của Gabriella, và dĩ nhiên là cả những mái nhà khác xung quanh làng nữa. Ngôi nhà của Ramon cao hơn hẳn những ngôi nhà bên cạnh – vượt qua hai ngọn đồi – Katie quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô ngồi bó gối và tựa cằm nghĩ mông lung.
“Đó là những việc rất đáng kinh ngạc mà cô khiến ta phải tin, Senorita,” vị linh mục già đã nói thế với cô. Thực ra ông ấy khiến cho có vẻ như thể cô đang cố tình gây ấn tượng xấu với ông, Katie bực bội nghĩ thầm, trong khi thực tế cô đã đi mua sắm cả một ngày trời trong một chiếc áo bờ lu và những ngón chân rời ra đến thế mà cô vẫn giữ hẹn và vẫn ăn mặc thật chỉn chu thích đáng để gặp ông ta.
Cô đã chỉ nói với ông ấy sự thật về cuộc gặp đầu tiên giữa cô và Ramon, còn nếu như chuyện đó có khơi gợi cho cái đạo đức già cỗi cổ lỗ của ông ấy đến mức phẫn nộ đến thế thì cũng không phải lỗi tại cô. Nếu ông ấy muốn những câu hỏi của mình được trả lời, thì đáng ra đừng nên hỏi quá nhiều, Katie cáu kỉnh nghĩ ngợi.
Càng nghĩ về điều đó, Katie càng tự cảm thấy mình vô tội cho cái lối nói chuyện thù địch trong cuộc hẹn đầu tiên của cô với linh mục Gregorio. Thật ra, cô vẫn đang phẫn nộ một cách chính đáng về mọi chuyện vừa xảy ra cho đến khi lời nói của Ramon đột ngột nảy lên trong tâm trí. “Sao em lại quên cuộc hẹn với Linh mục Gregorio chỉ sau vài giờ anh mới nhắc cho em?”.. Linh mục Gregorio là trở ngại duy nhất đối với hôn lễ của chúng ta trong vòng 10 ngày tới. Em muốn ông ấy quyết định rằng chúng ta không hợp nhau sao, Katie?”
Nỗi tức giận của Katie đột nhiên tắt ngúm. Sao cô lại có thể quên cuộc hẹn đó được nhỉ? Đám cưới đầu tiên đã mất hàng tháng trời chuẩn bị và biết bao nhiêu cuộc hẹn để đến với thợ may, cửa hàng hoa, quản lý khách sạn, thợ chụp ảnh, thợ in và cả nửa tá những người khác nữa. Không một lần nào cô lại “quên” đi mất bất kỳ cuộc hẹn nào trong số đó.
Có phải trong tiềm thức cô đã muốn quên đi cuộc hẹn ngày hôm qua với Linh mục Gregorio, Katie tự vấn lương tâm mình. Có phải cô đã cố tình tạo ấn tượng xấu với Linh mục Gregorio ngày hôm nay? Câu hỏi đó cứ xoáy đi xoáy lại trong tâm trí Katie. Không, cô đã không cố tình gây ấn tượng với ông ấy dù tốt hay xấu đi chăng nữa, cô thừa nhận với chính bản thân mình. Nhưng cô đã để lại trong ông một hình ảnh méo mó và bất lợi về cuộc gặp gỡ với Ramon tại quán Canyon mà không hề có ý định điều chỉnh lại.
Khi ông cố thử thăm dò về cuộc ly dị của cô cô đã nói vỗ vào mặt ông rằng đó chẳng phải là chuyện của ông. Sở hữu một tính cách trung thực từ trong máu sinh ra, cô thừa biết ông cực kỳ có liên quan, cảm giác cô có quyền bày tỏ nỗi bực tức ai đó – bất kỳ một ai – kẻ cố tình bắt cô phải nói về David. Dù vậy, cô đáng ra đừng nên thù địch quá với chủ đề này. Cô chỉ cần đơn giản nói cho Linh mục Gregorio biết lý do ly dị với David chỉ là bạo hành thể xác và tội ngoại tình mà thôi. Nếu ông còn muốn đào sâu thêm nữa, cô cũng chỉ cần giải thích rằng cô không thể nào diễn đạt rõ ràng từng tình tiết một và cô thà quên đi còn hơn.
Đáng ra đó phải là những gì cô nên làm. Thay vào đó cô lại tỏ ra bất hợp tác, khiếm nhã và ngang ngạnh. Thật ra, cô không nhớ được mình đã từng bao giờ có thái độ mất lịch sự một cách trơ trẽn đối với bất kỳ ai mà cô gặp hay chưa. Rốt cục, cô đã gây thù địch mới người duy nhất đủ khả năng để cô và Ramon kết hôn được với nhau trong vòng mười ngày. Thật là một việc ngu ngốc, phi lý mà cô đã gây ra.
Katie nhặt một bông hoa bị ngả rạp bên cạnh cô lên và vô thức mân mê những cánh hoa đỏ tươi. Bổng nhiên câu nói của Gabriella hiện lên trong tâm trí cô. “Cô không hề mua một thứ gì chỉ cho ý thích của cô.” Lúc đó, Katie đã không hề để ý điều đó đúng hay không. Nhưng giờ cô thực sự nghĩ về điều đó, cô nhận ra rằng cô đã cố tình không muốn chọn bất cứ thứ đồ gì có dính dáng đến mình, đến tính cách của mình hiện diện trong ngôi nhà của Ramon. Vì điều đó sẽ ép buộc cô phải lấy anh và sống trong ngôi nhà ấy.
Ngày cưới của họ càng gần thì cô càng ngần ngại và sợ hãi. Phủ nhận cũng chẳng ích gì, mà thừa nhận thì cũng không. KHi cô rời khỏi St. Louis cùng với Ramon cô đã tin chắc việc chuyển đến đây là một điều vô cùng đúng đắn. Nhưng giờ, thì cô chẳng còn tin tưởng vào bất kỳ chuyện gì nữa. Cô không hiểu nổi nỗi sợ hãi hay sự thiếu chắc chắn của mình, thậm chí cả một số việc mà mình đang làm.
Vì lòng tự hào của chính bản thân cô về suy nghĩ hợp lý của mình, cô đột nhiên cư xử y như một kẻ điên rồ. Chẳng có lý do gì giải thích cho cách cư xử đó, Katie điên cuồng nghĩ. Lần cuối cùng cô cất lời thề hôn nhân của mình với một người đàn ông, cuộc sống của cô đã tan tành như mây khói. Nhiều người còn biết hơn cả cô rằng quả là một kinh nghiệm đau đớn, bẽ bàng mà cuộc hôn nhân đem lại. Có thể hôn nhân chẳng đáng để phải liều. Có lẽ đáng ra cô không bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn – không! Tuyệt đối không!
Cô sẽ không cho phép những vết thương lòng mà David đã để lại, phá nát cuộc đời cô, hủy diệt cơ hội được có một cuộc hôn nhân nồng ấm và hạnh phúc của cô. Cô sẽ không dâng tặng David Caldwell nhiều sự thỏa thuê đến thế - kể cả anh ta còn sống hay đã chết.
Katie đứng lên phủi sạch quần. Trên phía sườn ngọn đồi thứ hai, cô quay lại nhìn xuống ngôi làng. Cô mỉm cười dịu dàng, nghĩ nó giống như trong một trang sách ở tập giấy quảng cáo du lịch; những ngôi nhà nho nhỏ màu trắng nằm rải rác trên những ngọn đồi xanh, bao xung quanh một ngôi nhà thờ. Đó là nơi cô sẽ làm lễ kết hôn trong vòng mười ngày tới.
Bụng cô lại cuộn lên khi nghĩ đến điều đó, Katie than khóc trong nỗi tuyệt vọng. Cô cảm giác như thể bị xé tan ra thành từng mảnh nhỏ. Tâm trí và trái tim cô tách ra hai hướng. Nỗi sợ hãi xoắn lại trong lồng ngực còn nỗi khao khát dâng tràn trong huyết quản, tình yêu dành cho Ramon bùng cháy lên thành ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong thân thể cô.
Còn cô quá yêu anh. Yêu anh rất nhiều.
Trước kia không bao giờ cô dám thừa nhận với chính bản thân, và chính sự thú nhận này đã mang đến cho cô một sự ngạc nhiên dữ dội, vừa vui sướng vừa sợ hãi. Ngay lúc này đây khi đã hiểu được cảm xúc trong lòng, tại sao cô không chỉ đơn thuần là chấp thuận tình yêu đó dành cho một người đàn ông dịu dàng, đam mê và đi theo sự dẫn dắt của tình yêu?
Hãy đi theo sự dẫn dắt của tình yêu, Katie tuyệt vọng. Cô đã từng làm thế, và nó đã dẫn cô đến một cơn ác mộng triền miên. Katie cắn môi quay đi và tiếp tục leo lên ngọn đồi trước mặt.
Sao cô lúc nào cũng phải nghĩ đến David và cuộc hôn nhân đầu của mình, cô đau đớn nhủ thầm. Sự giống nhau duy nhất giữa Ramon và David, ngoài chiều cao và vẻ đẹp tỏa sáng ra, thì đó là cả hai người bọn họ đều thông minh. David là một luật sư đầy tham vọng, tài năng, một gã bóng bẩy, từng trải, thạo đời. Còn Ramon…
Còn Ramon là một người khó hiểu, một câu hỏi khó trả lời, một người thông minh, học rộng, nói hay cùng với sự quan tâm mãnh liệt, và làm dao động cả thế giới xung quanh. Một người có khả năng tỏ ra hoàn toàn thư thái mà không hề phải nỗ lực giữa những người bạn sành điệu của bố mẹ cô –lại chọn cách trở thành một nông dân. Một người chọn trở thành một nông dân, không hề suy tính sâu sa, không lòng tự tôn, trên mảnh đất của anh. Anh không bao giờ yêu cầu Katie phải bước chân đến những cánh đồng, cho dù cô đã hỏi anh đưa tới đó, và khi anh trò chuyện về nông trại với Rafael, giọng nói của Ramon kiên quyết – nhưng không hề tỏ chút nhiệt tình.
Katie đã quá sửng sốt trước thái độ của anh khi tuần trước cô hỏi anh có muốn làm việc gì đó ngoài những việc trong nông trại không. Ramon đã trả lời cụt ngủn “Có.”
“Thế sao anh lại làm việc này?” Katie cố nài.
“Vì khu nông trại ở đây,” anh đáp lại kiên quyết. “ là của hai chúng ta. Vì anh đã cảm thấy yên bình, hạnh phúc hơn lúc nào hết khi ở đây bên cạnh em.
Yên bình hơn cái gì đây, Katie tuyệt vọng tự hỏi. Còn nếu anh thực sự cảm thấy hạnh phúc, anh sẽ không trông lúc nào cũng như thế. Thật ra, rất nhiều lần trong tuần trước khi Katie liếc trộm anh và thoáng gặp nét căng thẳng dữ dội hiện lên trên khuôn mặt anh, và ánh mắt khắc nghiệt. Lúc anh nhận ra cô đang quan sát mình thì nét mặt đó biến mất. Anh lại mỉm cười với cô – một trong những nụ cười thân thiết nồng ấm của anh.
Anh đang che giấu cô điều gì? Một nỗi buồn sâu lắng nào đó ư? Hay còn gì tệ hơn thế nữa? Một Bản chất xấu xa như David hay là…
Katie lắc đầu phản đối. Ramon không hề giống David. Không có gì giống anh ta hết. Cô dừng bước bẻ một nhánh phượng nhỏ rất nhiều hoa màu vàng và đưa lên mũi, cố xua tan đi những dao động luôn bám theo cô đến mọi nơi.
Khi leo lên được đỉnh đồi, Katie nghe thấy tiếng những tiếng búa và cưa phát ra từ ngôi nhà. Bốn thợ sơn đang làm việc bên ngoài, họ quét một lớp sơn trắng mới lên những hàng gạch và gỗ, còn những người khác đang sơn cửa chớp một lớp sơn đen.
Tâm trạng cô lơ lửng khi so sánh nó với một nơi tồi tàn xác xơ ngày Chủ nhật tuần trước. Trong vòng năm ngày, với sự trợ giúp của cả một đội quân thợ mộc, Ramon đang biến nơi đây thành một ngôi nhà nhỏ xinh đẹp tuyệt vời, nơi mà anh hẳn phải nhớ đến thăm trong những ngày khi ông anh còn sống nơi đây.
“Những bồn hoa,” Katie thốt lên thành tiếng. Cô nghiêng đầu nhìn sang một bên, cố hình dung những chiếc bồn nở đầy hoa bên dưới thành cửa sổ đầu nhà. Đó chính xác là những gì ngôi nhà cần, cô quả quyết. Một ngôi nhà mơ ước dựng trên một hòn đảo mơ ước trong truyện cổ tích ngày xửa ngày xưa. Nhưng liệu cuộc sống của cô ở đây có trở thành cổ tích?
Cô tìm được Ramon đang bước xuống thang ở phía bên kia tòa nhà nơi anh cũng đang quét sơn. Ngay khi giọng nói dịu dàng của cô cất lời chào, anh ngạc nhiên quay đầu lại; một nụ cười quyến rũ, chậm rãi lướt nhanh trên khuôn mặt rám nắng. Anh rõ ràng là quá hài lòng khi gặp được cô đến nỗi mà Katie đột nhiên cũng cảm thấy sung sướng một cách ngớ ngẩn.
“Em mang cho anh một thứ,” cô đùa, tay chìa ra nhành hoa phượng đang giấu phía sau lưng và vung vẩy về phía anh giống như một bó hoa đẹp đẽ.
“Hoa ư?” anh cầm lấy nhành hoa bằng một cử chỉ trang trọng, giọng đùa cợt. “Tặng anh?”
Dù giọng nói phát ra thật nhẹ, nhưng Katie vẫn bắt gặp sự ấm áp ánh lên trong đôi mắt của anh. Cô gật đầu, nụ cười khiêu khích. “Ngày mai sẽ tặng kẹo.”
“Còn ngày tiếp theo.”
“Ô, trang sức thì đúng theo phong tục. Một thứ gì đó đắt tiền, nhưng nhỏ thôi – không có gì phô trương làm cho anh phải để ý đến bằng những ý định thật của em,”
Anh cười toe toét. “Còn ngày tiếp nữa?”
“Khóa cửa lại và bảo vệ đức hạnh của anh, vì đó là ngày quyên góp từ thiện,” cô cười ngặt nghẽo.
Vầng ngực rộn để trần, sáng bóng lên màu đồng hun, anh có mùi xà phòng và mồ hôi hòa quyện vào nhau khiến Katie kích thích. “Vì em,” đôi tay anh lười biếng lướt dọc trên lưng cô khi anh kéo cô vào lòng. “Anh sẽ là một kẻ thu phục: đức hạnh của anh chỉ dành cho những bông hoa mà thôi.”
“Kẻ trơ tráo này!” Katie thở ra hụt hơi chòng ghẹo.
Đôi mắt anh thẫm lại. ‘Hôn anh đi, Katie!”
Tender Triumph (Tiếng Việt) Tender Triumph (Tiếng Việt) - Judith Mcnaught Tender Triumph (Tiếng Việt)