Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tên Giết Người Giấu Mặt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15
C
hỉ còn vài ba nhà báo ở nán lại để moi tin tức. Adams len lỏi tránh họ và lặng lẽ đi đến cửa hàng ăn của Joe. Ông suy nghĩ về những lời báo cáo của ông đại úy cảnh sát và không tài nào hiểu nổi câu chuyện trà trộn, gian lận về các ống thuốc. Như thường lệ, Sally đón ông với nụ cười tươi rói trên môi:
- Bà nhà vừa gọi điện thoại cho trạng sư. Bà nhắn ông đừng về muộn quá vì tám giờ tối bà đi chơi bài ở đàng nhà bà Webston.
Adams gật đầu rồi đi lại bàn, ngồi đối diện với Bill Landon lúc đó đang lặng lẽ nhìn cốc rượu đã cạn, nét mặt rầu rĩ. Adams ra dấu. Sally lại rót đầy cốc. Bấy giờ Landon mới bắt đầu nói:
- Mình đã ngồi ở sở cầm gần suốt cả buổi chiều. Luật sư Heathcliff vẫn còn ở đấy. Đúng! Joyce Linton là người tình của ông ta và các khoản tiền tiêu xài của cô là do ông bao cấp. May là trong buổi tối cô ta bị giết, ông không có mặt ở đó. Hai vợ chồng ông bận tiếp đến hàng chục người khách tại nhà nên ông không thể bỏ đi được.
- Còn manh mối nào khác nữa không?
- Linton còn tiếp một người đàn ông khác, khoảng từ hai, ba tháng nay nhưng Carlting chưa xác định được là ai. Lúc này ông ta đang thăm dò những cô bạn của Linton, nhưng điều tra như thế sẽ kéo dài..
Hai người còn ngồi trao đổi với nhau đến nửa giờ. Adams không rút ra được một nguồn tin nào quan trọng. Sau đó, ông đảo qua văn phòng để xem giấy tờ và ký những văn thư gửi đi, rồi lên xe về nhà. Vợ chồng ông ở tại một biệt thự khá xa thành phố. Khi ông về đến nhà thì đã sáu giờ bốn mươi lăm phút tối.
- Em! Anh đã về. - Adams vừa nói vừa cởi bỏ áo ngoài ra và nới lỏng cà vạt.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Adams đi thẳng sang buồng bếp. Vắng tanh! Xoong mì đun trên bếp đã cháy sạch, chỉ còn trơ lại chút váng than cháy đen ở đáy xoong. Lập tức ông cắt điện và nhắc xoong ra, đặt lên chạn. Ông lục lọi khắp nhà, trong bụng lo lắng. Chắc Sylvia đang tắm, nhưng cũng không thấy! Ông trở lại buồng ngủ. Sylvia đi đâu? Ông đưa mắt nhìn ra nhà xe: chiếc Wolkwagen nhỏ vẫn ở đó! Bỗng có tiếng chuông reo làm ông giật mình. Joe đã ở ngưỡng cửa. Thoáng nhìn qua, Joe biết ngay bạn mình đang trong tình trạng hoang mang. Anh lên tiếng hỏi trước:
- Cậu có chắc là Sylvia không ra phố mua sắm hay đến cửa hàng sửa tóc không? Bị hút vào những việc ấy, đàn bà họ hay quên cả giờ giấc!
Adams nhún Vai:
- Thường đi đâu cô ta vẫn lái xe đi chứ?
- Hay xe hỏng?
Adams đi ra tận nhà xe. Còn Joe, tự nhiên như người nhà, bày ra hai cái cốc và một chai William Lawson's lên mặt bàn. Không đầy một phút sau, Adams trở vào, lắc đầu nói:
- Xe vẫn tốt!
- Hay Sylvia sang nhà bên cạnh?
- Nhà gần nhất cũng phải cách đây nửa dặm đường. Sylvia thường vẫn lấy xe đi.
Bỗng chuông điện thoại réo. Lập tức Adams nhấc máy nghe. Ông nhăn mặt lại khi nghe tiếng nói của bà Webston đang thắc mắc sao chưa thấy Sylvia tới. Adams đành phải bịa ra:
- Nhà tôi bị bệnh. Không nặng nhưng bác sĩ cho dùng thuốc an thần nên đang ngủ. Sylvia có dặn tôi gọi báo cho bà biết nhưng tôi lại quên khuấy đi mắt, thật có lỗi với bà.
Bà vợ ông quan tòa, độ lượng chấp nhận lời giải thích. Bà thỏ thẻ nói:
- Nhà tôi bảo ông bận việc ở tòa án lắm và một lần nữa, ông lại làm tình làm tội cái ông Himes khốn khổ ấy. Cho đáng kiếp! Bà vợ ông ta khá xinh đấy nhưng xoàng lắm, nhất là không biết đánh bài cào.
Nói được câu sau rồi bà mới chịu bỏ máy. Joe ngồi theo dõi cuộc đàm thoại ở máy nghe thứ hai, không thể nhịn cười được. Trước đây anh đã có dịp quen biết bà vợ trẻ của Himes khi chưa lấy ông ta và đã để lại cho anh những kỷ niệm thật tuyệt vời! Nét mặt trở lại nghiêm túc, anh chìa ra cho Adams một cốc rượu đầy.
- Uống đi! Và cậu hãy nhìn thẳng vào sự thật. Không bao giờ Sylvia tự ý đi đâu mà không nói cho cậu biết trước. Vậy thì hãy xem như cô ta đã bị bắt cóc! Chắc là cô đã không bị một tên càn quấy nào tấn công vì nếu thế thì đã có chống cự và để lại dấu tích. Rõ ràng là Sylvia đã bị bắt đem đi với mục đích cụ thể. Trước mắt chẳng có gì đáng lo ngại cho cô. Bọn bắt cóc sẽ một sớm, một chiều, liên hệ với cậu thôi. Lúc đó ta mới biết là chúng muốn gì!
Adams thừa nhận cách lập luận của Joe nhưng vẫn không yên lòng, hết đi ngang lại đi dọc khắp căn buồng. Còn Joe, xưa nay vốn là con người có đầu óc thực tiễn, đi ngang xuống bếp, mở tủ lạnh, chuẩn bị hai ổ bánh mì cặp thịt và một bình cà phê. Đoán biết trước Adams không thiết ăn, anh khẩn khoản:
- Ăn đi một miếng! Nhất định tối nay bọn mình không thể ngồi yên đâu. Cậu biết là cậu có thể dựa vào mình. Và mình mà tóm được cái đứa gây ra vụ này thì hắn chỉ có một việc là đi tìm bác sĩ tạo hình thôi!
Adams gật đầu cám ơn và ngồi gặm nhấm bánh mì. Joe ngoạm một miếng to rồi nói tiếp:
- Ta phải bảo Bill mang lại đây một cái máy ghi âm nối vào điện thoại để ghi lại cuộc đối thoại chứ!
- Và ta cũng cần báo ngay cho ông đại úy Carlting biết.
- Theo mình thì việc ấy hơi quá sớm đấy! Vì chưa có bằng chúng nào là đã bị bắt cóc. Nhân đó ông ta lại châm chọc chuyện vợ chồng cậu cãi cọ nhau hoặc hơn thế ông ta nghĩ Sylvia bị tai nạn gì đó và cấp báo cho các bệnh viện, các phòng khám thì chết dở! Rồi đến tai các nhà báo bẻm mép, họ đưa tin lên trang đầu lại càng thêm khó khăn vì dĩ nhiên kẻ bắt cóc chẳng ưa thích gì việc ấy.
- Ừ! Thì chờ vậy. - Adams thở dài, ngồi sụp xuống ghế.
Không đầy nửa giờ sau Bill đến, tay ôm nhiều gói hàng. Chưa kịp cất mũ anh đã chộp ngay cốc rượu Lawson's mà Joe vừa chìa ra và nốc cạn một lèo. Sau đó anh dốc túi và ném cho Joe một cây thuốc lá Pall Mall. Joe nhét luôn hai gói vào túi và nói:
- Cám ơn cậu! Dự trữ của mình cũng sắp cạn mà đêm nay có thể phải thức suốt, thiếu nó thì đáng buồn!
Hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, nặng nề, dài dàng dặc. Bầu không khí trong căn buồng tràn ngập khói thuốc lá và chai rượu cũng sắp cạn. Bỗng tiếng chuông điện thoại réo. Cả ba người như tê dại. Bill phản ứng trước hết, cầm máy rồi ra dấu cho Adams đến trả lời. Một giọng nói khô khan, văng vẳng giội vào tai ông:
- Lúc này... vợ ông vẫn bình yên!
- Ông đòi chuộc bao nhiêu tiền?
Đầu bên kia giây nói, hình như gã đàn ông nhếch mép cười, tỏ vẻ khó chịu.
- Tiền bạc... ông đừng ngại. Mục đích của chúng tôi cao cả hơn nhiều. Chúng tôi chỉ yêu cầu ông thôi ngay việc bào chữa cho cô Angela Winters.
- Sao được? Một trạng sư không thể rời bỏ trách nhiệm khi không có lý do xác đáng.
- Đấy là vấn đề của ông. Nếu cần thì ông đập bệnh ra, đi mổ ruột thừa hay túi mật gì đó. Chúng tôi chỉ biết rằng nếu ngày mai ông còn đi dự phiên tòa thì vợ ông sẽ phải gánh chịu hậu quả và chúng tôi sẽ không ngần ngại áp dụng biện pháp cuối cùng!
- Nếu tôi không đi thì cô Angela sẽ chọn một trạng sư khác và sau một thời gian tạm hoãn, việc xử án sẽ lại tiếp tục.
- Chúng tôi biết. Nhưng người thay thế sẽ không khôn ngoan mưu mẹo bằng ông và cũng có thể chúng tôi lôi kéo ông ta được.
Adams thở dài, đầu óc hoang mang. Gã đàn ông lại nói:
- Xin trạng sư nhớ kỹ cho nhé: nếu ngày mai trạng sư bước vào phòng xử án thì lập tức bà nhà sẽ bị giết chết một cách thảm hại!
- Nếu tôi chấp nhận thì bao giờ các ông thả vợ tôi?
- Bao giờ cô Angela bị tòa đại hình kết án.
- Không thể thế được! - Adams hét to - Nếu vậy thì còn phải chờ lâu đấy!
- Chúng tôi đủ gan chờ! Còn như nếu ông sốt ruột thì ông hãy nói với ông chánh án địa phương làm nhanh thủ tục đi!
- Hồ sơ vụ án chẳng có gì mấy. Quan tòa Webston sẽ giải quvết nhanh thôi.
Gã đàn ông đáp lại, giọng lạnh lùng:
- Nếu thế thì thật đáng tiếc cho bà nhà đấy!
- Nếu mọi việc sẽ trôi chảy như ý ông muốn thì có gì bảo đảm là các ông sẽ thả vợ tôi ra?
- Chẳng có gì bảo đảm! Chỉ có lời nói của tôi thôi! Còn một điều nữa, thưa ông trạng sư! Là ông không được báo cho cảnh sát. Nếu ông báo thì chúng tôi biết ngay tức khắc và sẽ có biện pháp trả đũa thích đáng đối với bà nhà!
Nói xong lời đe dọa, gã đàn ông ngoắc máy ngay. Adams tay vẫn không rời máy, ngồi ngẩn người ra một lúc lâu. Bill sốt ruột, ngồi cuộn lại cuốn băng vừa thu về cuộc đàm thoại rồi cả ba ngồi nghe lại. Nghe xong, Bill Landon, nhà báo, bình luận:
- Tiếng nói là của một thằng da trắng, còn trẻ, có chút ít học thức vì hắn diễn đạt tương đối khá. Hắn phát ngôn thay cho cả nhóm vì nhiều lần hắn dung từ "chúng tôi". Adams! Thế bây giờ cậu định thế nào nào?
Ông trạng sư ngập ngừng một hồi lâu rồi thở dài nói:
- Mình chưa biết có nên chấm dứt việc bào chữa cho Angela không nhưng mình nghĩ là nên báo cho bên cảnh sát dẫu việc ấy có phần mạo hiểm.
Bill tỏ vẻ lo ngại nhưng tán thành ngay.
- Chớ có mơ màng về những lời hão huyền. Dầu cậu có thực thi những điều yêu cầu của chúng thì cũng vẫn phải đề phòng xem chúng có thả vợ cậu ra không vì chúng sợ vợ cậu sẽ tố giác ra chứ!
Với thái độ dứt khoát, Adams quay số điện thoại nhà riêng của đại úy Carlting. Adams nghĩ lúc này đã khuya, chắc Carlting ở nhà. Quả nhiên có tiếng ồm ồm của người ngái ngủ đáp lại:
- Trời đất ơi! Thế ông không ngủ hay sao hả ông trạng sư?
Sau những câu nói đầu tiên của ông trạng sư thì viên sĩ quan cảnh sát tỉnh táo ra ngay.
- Bực thật! Tôi đến ngay.
- Tôi sợ làm thế e không được thận trọng đấy! Vì bọn chúng đã đe dọa là sẽ xử ngay Sylvia nếu tôi báo cho ông.
- Ừ! Ông nói phải. Nhưng ông hãy tin là tôi sẽ hết sức kín đáo. Ông mở cho tôi nghe đoạn băng ông nói chuyện với thằng sát nhân xem! Tôi cũng sẽ ghi lại.
Sau vài ba tiếng lách cách trên đường dây thì Carlting nói tiếp:
- Bắt đầu đi! Máy ghi âm tôi chuẩn bị xong.
Ghi âm xong đoạn băng, Carlting nói:
- Bây giờ trạng sư cứ ngồi ở nhà. Sáng mai, tám giờ, tôi sẽ gọi điện lại. Đáng buồn là tôi không biết khuyên ông thế nào bây giờ đây. Nhưng chắc là sáng mai ông không đến tòa án chứ!
Joe từ nãy đến giờ ngồi trơ ra như tượng. Bỗng anh đứng dậy, trán nhăn lại:
- Mình ra ngoài hít tí không khí kẻo chết ngạt mất! Cậu hãy chờ, mười lăm phút sau mình quay lại.
Nói rồi Joe đi qua buồng bếp và ra lối cửa sau, quên cả tắt đèn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tên Giết Người Giấu Mặt
Jean-Pierre Garen
Tên Giết Người Giấu Mặt - Jean-Pierre Garen
https://isach.info/story.php?story=ten_giet_nguoi_giau_mat__jean_pierre_garen