Mười Bốn
hế là tự do giờ chẳng mấy khi thức giấc, Nhịp đập duy nhất của người, là khi có trái tim căm phẫn nào tan vỡ, Để cho thấy rằng người vẫn sống.
THOMAS MOORE
Có hai thứ đỗ trên phố nhà tôi mà tôi không nghĩ sẽ nhìn thấy khi quay về. Một là chiếc Kawasaki của tôi, trầy xước, dính máu, nhưng ngoài ra thì hình dạng trông vẫn ngon nghẻ. Thứ còn lại là một chiếc TVR màu đỏ tươi.
Ronnie đang ngủ sau tay lái, áo khoác kéo lên tận mũi. Tôi mở cửa bên kia và trườn vào ngồi cạnh cô. Cô ngóc đầu lên liếc nhìn tôi.
“Chào,” tôi nói.
“Chào.” Cô chớp mắt vài lần và nhìn ra đường. “Chúa ơi, giờ là mấy giờ? Tôi chết cóng rồi.”
“Một giờ kém mười lăm. Vào trong nhà một lát không?”
Cô nghĩ ngợi.
“Anh sốt sắng nhỉ, Thomas.”
“Tôi sốt sắng ấy à?” Tôi nói. “Hừm, cũng còn tùy, phải không?” Tôi lại mở cửa xe.
“Tùy cái gì?”
“Tùy vào việc liệu cô đã lái xe đến đây hay là tôi đã xây lại phố tôi xung quanh xe cô.”
Cô nghĩ thêm một chút nữa. “Tôi rất muốn được tợp một tách trà.”
Chúng tôi ngồi trong bếp, không nói nhiều lắm, chỉ uống trà và hút thuốc. Tâm trí Ronnie đang để ở đâu đó, và với trình độ đoán a ma tơ, tôi có thể nói rằng trước đó cô đã khóc suốt. Hoặc thế, hoặc là cô đã cố tạo hiệu ứng nghệ thuật nham nhở bằng thuốc chuốt mi. Tôi mời cô uống một chút Scotch nhưng cô không hứng thú, bởi vậy tôi uống một mình cho đến khi trong chai còn bốn giọt cuối cùng và cố giữ chúng ở đó. Tôi gắng tập trung vào cô, để tống Lucas, Barnes và Murdah ra khỏi đầu, bởi vì cô đang đau khổ và đang ở trong căn phòng này. Những người kia thì không.
“Thomas, tôi hỏi anh điều này được không?”
“Tất nhiên.”
“Anh có phải là dân đồng tính không?”
Thật là... Cú giao bóng đầu tiên ra tuốt luốt ngoài sân rồi. Đáng ra phải nói về phim ảnh, kịch cọt, hoặc những đường trượt tuyết yêu thích. Phải nói những chuyện kiểu thế mới phải chứ.
“Không, Ronnie, tôi không phải dân đồng tính,” tôi nói. “Còn cô?”
“Không.”
Cô dán mắt vào cái cốc. Nhưng tôi dùng trà túi lọc, nên cô sẽ không tìm thấy bất cứ câu trả lời nào ở đó.
“Chuyện gì đã xảy ra với anh chàng tên gì ấy nhỉ?” Tôi vừa nói vừa châm một điếu thuốc.
“Philip. Anh ấy đang ngủ. Hoặc đi đâu đó. Tôi không rõ. Không quan tâm nhiều, thành thực mà nói.”
“Nào, Ronnie. Tôi nghĩ cô chỉ nói thế thôi.”
“Không, thật mà. Tôi cóc quan tâm đến Philip.”
Luôn có cái gì đó phấn khích đến lạ lùng khi nghe một người phụ nữ vốn ăn nói đàng hoàng lại chửi thề.
“Hai người bất hòa phải không?” Tôi nói.
“Chúng tôi chia tay rồi.”
“Là chuyện xích mích thôi, Ronnie.”
“Tôi có thể ngủ với anh tối nay được không?” Cô nói.
Tôi chớp mắt. Và rồi, để chắc chắn rằng không phải chỉ là do tôi tưởng tượng ra, tôi chớp mắt lần nữa.
“Cô muốn ngủ với tôi sao?” Tôi nói.
“Vâng.”
“Ý cô không chỉ là ngủ cùng lúc với tôi, mà là ngủ cùng giường á?”
“Đi mà.”
“Ronnie...”
“Tôi sẽ để nguyên quần áo nếu anh muốn thế. Thomas, đừng để tôi phải xin thêm lần nữa. Điều đó quá tồi tệ cho lòng tự trọng của người phụ nữ.”
“Nó quá tốt cho một người đàn ông.”
“Ôi, im đi.” Cô giấu mặt sau chiếc cốc. “Tôi sẽ biến đi ngay bây giờ.”
“Ha ha, có tác dụng,” tôi nói.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Vậy là cô cứ để nguyên quần áo như thế nên tôi cũng làm vậy. Cả hai nằm cạnh nhau trên giường và nhìn lên trần nhà một lúc, khi thấy “một lúc” đó cũng đủ lâu rồi, tôi với tay ra, cầm lấy bàn tay cô. Nó ấm áp, khô ráo, chạm vào thật dễ chịu.
“Đang nghĩ gì thế?”
Thành thực mà nói, tôi không thể nhớ ai trong chúng tôi đã nói câu đó trước. Cả hai cùng nói câu đó khoảng năm mươi lần trước khi trời sáng. “Không gì cả.”
Chúng tôi cũng cùng nói câu đó nhiều lần.
Ronnie không hạnh phúc, câu chuyện là như thế. Tôi không thể nói rằng cô đã tuôn một mạch cả câu chuyện cuộc đời cô lên tôi. Nó được kể với những đoạn lạc lõng, và những khoảng trống dài ở giữa, giống như đang ở một câu lạc bộ sách giảm giá vậy, nhưng tới khi chiền chiện thức giấc thay thế sơn ca thì tôi đã biết được chút ít.
Cô là con thứ, điều đó có lẽ sẽ làm cho nhiều người thốt lên “chà, thế mà, thấy chưa?”, nhưng tôi cũng thế, và điều đó chẳng làm tôi để tâm gì. Bố cô làm việc ở City, chuyên bòn rút tiền của người nghèo, và anh em trai cô có vẻ như cũng nối nghiệp cha theo hướng đó. Từ khi Ronnie còn là cô bé, mẹ cô đã đâm ra có thú câu cá ngoài đại dương, kể từ đó bà cứ một năm sáu tháng vui thú ở các đại dương xa xôi trong khi bố cô thì bồ bịch. Ronnie không nói là ở đâu.
“Đang nghĩ gì thế?” Lần này là cô hỏi.
“Không,” tôi đáp.
“Thôi nào.”
“Tôi không biết. Chỉ... nghĩ thôi.”
Tôi vuốt nhẹ tay cô.
“Về Sarah phải không?”
Tôi biết thế nào cô cũng hỏi điều này. Cho dù tôi đã thận trọng phát quả thứ hai thật thấp, không đề cập tới Philip nữa, để cô không có cơ hội nhắc đến chuyện này.
“Cùng những thứ khác. Ý tôi là những người khác.” Tôi siết nhẹ tay cô. “Thẳng thắn mà nói, tôi không biết nhiều về người phụ nữ này.”
“Cô ấy thích anh đấy.”
Tôi bật cười.
“Làm gì có chuyện đó. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cô ấy nghĩ là tôi đang tìm cách giết bố cô ấy, và lần cuối cùng, suốt cả buổi tối cô ấy chỉ chực ban tặng tôi cọng lông trắng thưởng cho lòng hèn nhát khi đối mặt với kẻ thù.”
Tôi nghĩ là tốt nhất đừng có nói đến đoạn hôn hít trong lúc này.
“Kẻ thù nào?” Ronnie hỏi.
“Chuyện dài lắm.”
“Anh có giọng nói thật hấp dẫn.”
Tôi ngả đầu trên gối nhìn cô. “Ronnie, ở đất nước này, khi ai đó bảo ‘Chuyện dài lắm’ thì đó là cách trả lời lịch sự ngụ ý rằng họ sẽ không nói với cô về chuyện đó.”
Tôi tỉnh dậy. Như thế thì có khả năng là tôi đã ngủ, nhưng tôi không biết nó đã xảy ra khi nào. Tất cả những gì tôi nghĩ được là căn nhà đang bốc cháy.
Tôi nhảy ra khỏi giường, chạy vào bếp thì thấy Ronnie đang rán cháy thịt hun khói trong chảo. Khói từ chảo bay lên đùa giỡn tạo thành từng cột trong ánh nắng rọi qua khe cửa sổ, tiếng Đài Phát thanh số 4 bập bõm đâu đó gần đây. Cô đã tự tìm cho mình cái áo duy nhất còn sạch của tôi, điều đó làm tôi hơi khó chịu một chút bởi vì tôi đã để dành chiếc áo đó cho dịp đặc biệt, chẳng hạn khi cháu nội tôi hai mươi mốt tuổi - nhưng nhìn cô mặc rất đẹp, nên tôi bỏ qua.
“Anh thích món thịt đó không?”
“Giòn,” tôi nói dối, nhìn ra phía sau cô. Tôi chẳng biết nói gì khác cả.
“Anh cứ pha cà phê nếu anh muốn,” cô nói, và quay trở lại với cái chảo rán.
“Cà phê. Đúng rồi.” Tôi bắt đầu vặn nắp một hộp uống liền, nhưng Ronnie chặc lưỡi và hất cằm về phía tủ buýp phê, nơi nàng tiên mua sắm đã ghé qua hồi đêm và để lại bao nhiêu thứ hay ho ở đó.
Mở tủ lạnh, tôi thấy cuộc sống của người nào khác ở đó. Trứng, pho mát, sữa chua, vài miếng thịt bò, sữa, bơ, hai chai rượu trắng. Những thứ tôi chưa bao giờ có trong tủ lạnh suốt ba mươi sáu năm nay. Tôi lấy nước vào ấm và bật công tắc.
“Cô phải để tôi trả tiền những thứ này đấy nhé,” tôi nói.
“Ồ, người lớn một tí đi nào.” Cô dùng một tay đập trứngvào thành chảo và làm bữa sáng cho chó trong đó. Còn tôi thì không nuôi chó.
“Chẳng phải giờ này cô nên đến phòng tranh rồi ư?” Tôi hỏi trong khi múc cà phê vào một cái bình. Mọi thứ đều có vẻ là lạ.
“Tôi gọi điện bảo Terry là xe bị hỏng rồi. Phanh không ăn, nên không biết tôi sẽ tới muộn chừng nào.”
Tôi nghĩ một lúc.
“Nhưng nếu phanh xe bị hỏng thì chắc chắn cô phải tới đấy nhanh hơn chứ?”
Cô cười và đẩy một đĩa đen trắng vàng lẫn lộn ra trước mặt tôi. Nhìn nó không thể diễn tả được, ăn thì ngon tuyệt.
“Cảm ơn anh, Thomas.”
Chúng tôi đang đi xuyên qua công viên Hyde, chẳng tới một nơi nào cụ thể, nắm tay nhau một chút rồi bỏ ra, như thể nắm tay cũng chẳng phải là cái gì to tát ở đời. Mặt trời đã lên và Luân Đôn nhìn thật tráng lệ.
“Cảm ơn vì cái gì?”
Ronnie cúi nhìn xuống đất và đá thứ gì đó hình như không có thật.
“V ì đã không cố làm tình với tôi đêm qua.”
“Không có gì.”
Thực tình tôi không biết cô chờ đợi tôi nói điều gì, hay thậm chí đây là bắt đầu hay kết thúc của cuộc nói chuyện. “Cảm ơn vì đã cảm ơn tôi,” tôi thêm vào, làm lời nói nghe càng giống đoạn kết của một câu chuyện hơn.
“Ồ, anh thôi đi.”
“Không, thật mà,” tôi nói. “Tôi rất cảm kích vì điều đó. Mỗi ngày tôi đều cố không làm tình với hàng triệu phụ nữ, và chẳng ai trong số họ hé răng nói điều gì cả. Đó là một thay đổi tốt đẹp.”
Chúng tôi đi lang thang một chút. Một con bồ câu bay về phía chúng tôi nhưng đến lúc cuối lại vút đi xa, như thể đột nhiên nó nhận ra rằng chúng tôi không phải là người như nó nghĩ. Một đôi ngựa chạy nước kiệu trên Rotten Row, trên lưng chúng có hai người mặc áo vải tuýt. Có lẽ thuộc đội Kỵ binh. Những con ngựa nhìn khá thông minh.
“Anh có ai không, Thomas?” Ronnie nói. “Vào lúc này ấy?”
“Tôi nghĩ là cô đang nói về phụ nữ phải không?”
“Chính thế đấy. Anh có ngủ với ai không?”
“Ngủ, ý cô là...?”
“Trả lời câu hỏi ngay lập tức, không tôi gọi cảnh sát đấy.” Cô cười. Bởi vì tôi. Tôi đã làm cô cười, đó là một cảm giác dễ chịu.
“Không, Ronnie, dạo này tôi không ngủ với bất kỳ người phụ nữ nào.”
“Đàn ông thì sao?”
“Hoặc với bất kỳ người đàn ông nào. Hoặc bất kỳ con vật nào. Hoặc bất kỳ loài thực vật nào.”
“Tại sao lại không, nếu anh không phiền? Mà kể cả là nếu anh phiền đi nữa.”
Tôi thở dài. Bản thân tôi cũng không biết câu trả lời, nhưng nói như thế cũng không làm cho tôi thoát khỏi được cái ngạnh lưỡi câu. Tôi bắt đầu nói mà chẳng rõ mình đang nói gì.
“Bởi vì tình dục tạo ra nhiều bất hạnh hơn là khoái cảm,” tôi nói. “Bởi vì đàn ông và đàn bà muốn những thứ khác nhau, và một trong hai người cuối cùng luôn cảm thấy thất vọng. Bởi vì tôi không hay bị gạ gẫm, và tôi thì không thích gạ gẫm. Bởi vì tôi không giỏi trong chuyện đó. Bởi vì tôi thường ở một mình. Bởi vì tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác nữa.” Tôi ngừng lại lấy hơi.
“Được rồi,” Ronnie nói. Cô quay người lại và bắt đầu đi giật lùi để có thể nhìn rõ mặt tôi. “Cái nào trong số những cái đó là thật?”
“B,” tôi nói, sau một thoáng nghĩ ngợi. “Chúng ta muốn những điều khác nhau. Đàn ông muốn làm tình với một người đàn bà. Rồi họ muốn làm tình với một người đàn bà khác. Rồi lại một người khác. Sau đó họ muốn ăn bỏng ngô và ngủ một lúc, rồi họ muốn làm tình với một người đàn bà khác, và lại một người khác, cho tới khi họ chết. Phụ nữ,” và tôi nghĩ tôi nên lựa chọn từ ngữ cẩn thận hơn để miêu tả một giới tính mà tôikhông phải là thành viên, “họ muốn có một mối quan hệ. Có thể họ sẽ không có được mối quan hệ nào, hoặc có thể họ phải ngủ với rất nhiều đàn ông trước khi có được một mối quan hệ, nhưng nói gì thì nói đó là điều họ muốn. Đó là mục đích. Đàn ông không có mục đích. Chỉ là bản năng thôi. Bởi thế người ta tạo ra bọn họ, cho bọn họ vào hai đầu một sân bóng đá. Rồi họ tạo ra bóng đá. Hoặc họ chọn đánh nhau, hoặc cố làm giàu, hoặc gây chiến tranh, hoặc làm hàng loạt thứ ngu xuẩn khác để chứng tỏ cái thực tế rằng họ chẳng có mục đích thật sự nào cả.”
“Vớ vẩn,” Ronnie nói.
“Đó tất nhiên là một khác biệt lớn nữa.”
“Thành thật mà nói, anh có nghĩ rằng tôi nên có quan hệ với anh không?”
Cú này hiểm quá. Một cú đập mạnh, đầu gậy trúng bóng.
“Tôi không biết, Ronnie. Tôi không muốn đoán xem cômuốn gì trong cuộc sống.”
“Ồ, lại vớ vẩn nữa. Hãy nắm lấy, Thomas.”
“Nắm lấy cô á?”
Ronnie dừng lại. Và rồi cười nhăn nhở.
“Thế được đấy.”
Chúng tôi tìm thấy một cột điện thoại và Ronnie gọi đến phòng tranh. Cô nói với bọn họ rằng cô thấy mệt mỏi căng thẳng do xe hỏng, nên cô muốn nằm nghỉ cho tới hết buổi chiều. Rồi chúng tôi lên xe lái tới Claridges ăn trưa.
Tôi biết rằng cuối cùng thì tôi cũng phải nói với Ronnie vài điều về những việc đã xảy ra và vài điều về những gì tôi nghĩ sẽ xảy ra. Có lẽ sẽ có một chút lừa dối trong đó, vì tôi và cũng là vì cô, có thể còn có liên quan tới Sarah. Đó chính là lý do tại sao tôi muốn trì hoãn càng lâu càng tốt.
Tôi rất thích Ronnie. Nếu như cô là thiếu nữ đang gặp nạn, bị nhốt trong lâu đài đen trên đỉnh núi đen, thì có lẽ tôi sẽ yêu cô. Nhưng cô không bị nhốt. Cô đang ngồi đối diện với tôi, nói năng huyên thuyên, đang gọi món xa lát cải lông với cá bơn, trong khi một nhóm tứ tấu đàn dây mặc quốc phục của người Áo đang kéo và gảy những đoạn nhạc của Mozart ở tiền sảnh phía sau chúng tôi.
Tôi cẩn thận nhìn xung quanh phòng xem những người theo dõi tôi ở đâu, biết rằng giờ đây có thể có nhiều hơn một đội. Không có ứng viên nào rõ ràng ở xung quanh, trừ khi CIA đã tuyển mộ những bà góa bảy mươi có những thứ giống như hàng túi bột mì chảy sệ đắp trên mặt.
Dù trong trường hợp nào, tôi lo về chuyện bị theo dõi không nhiều bằng lo bị người ta nghe thấy. Chúng tôi chọn Claridges một cách ngẫu nhiên, bởi thế người ta không có cơ hội đặt thiết bị nghe trộm. Tôi ngồi quay lưng về phần còn lại của căn phòng nên bất kỳ thiết bị thu âm định hướng nào cũng không thể mang lại nhiều kết quả. Tôi rót cho mỗi người một cốc lớn Pouilly-Fuissé khá ngon mà Ronnie gọi, rồi bắt đầu nói.
Để bắt đầu, tôi nói với cô rằng bố Sarah đã chết, và tôi đã chứng kiến điều đó. Tôi muốn điều tệ nhất qua đi nhanh chóng, thả cô rơi xuống một cái hố, rồi lôi cô lên từ từ, để lòng can đảm tự nhiên của cô có chút thời gian hoạt động. Tôi cũng không muốn cô nghĩ rằng tôi đang sợ hãi, bởi điều đó không giúp ích cho ai trong chúng tôi.
Cô tiếp nhận điều đó khá tốt. Tốt hơn là tiếp nhận con cá bơn nằm nguyên vẹn trên đĩa của cô với vẻ thê lương trong mắt như muốn nói “tôi đã làm điều gì sai sao?”, cho tới khi bồi bàn đến dọn nó đi.
Khi tôi ăn xong thì nhóm tứ tấu đã dừng bản nhạc của Mozart để nhường chỗ cho nhạc nền phim Siêu nhân, và chai rượu đã được đặt lộn xuống trong xô. Ronnie dán mắt vào khăn trải bàn và cau mày. Tôi biết cô muốn đi gọi điện cho ai đó, đấm đá thứ gì đó, hoặc gào to trên phố rằng thế giới này là một nơi tồi tệ và tại sao tất cả mọi người vẫn cứ tiếp tục ăn uống, mua sắm, cười cợt như thể không có gì xảy ra vậy. Tôi biết vậy bởi vìđó chính là những gì tôi muốn làm kể từ khi tôi thấy Alexander Woolf bị thổi bay ngang qua phòng bởi một thằng ngớ ngẩn cầm khẩu súng. Sau cùng cô nói, và giọng cô run lên vì giận dữ.
“Thế anh sẽ làm điều đó phải không? Anh sẽ làm điều bọn chúng nói với anh?”
Tôi nhìn cô và khẽ nhún vai.
“Đúng, Ronnie, đó là điều tôi sẽ làm. Tôi không muốn làm chút nào, nhưng tôi nghĩ những cách khác ít nhiều còn tệ hơn.”
“Anh cho đó là lý do à?”
“Đúng thế. Đó là lý do để hầu hết mọi người làm hầu hết mọi thứ. Nếu tôi không làm theo ý họ, có thể họ sẽ giết Sarah. Họ đã giết bố cô ấy rồi, bởi vậy dường như từ giờ họ sẽ không gặp chướng ngại nào đáng kể nữa.”
“Nhưng nhiều người sẽ phải chết.” Mắt cô ngấn nước. Và nếu như người bồi rượu không đến gạ chúng tôi một chai Pouilly nữa thì có lẽ tôi đã ôm lấy cô. Thay vì vậy tôi nắm tay cô trên bàn.
“Dù sao nhiều người cũng sẽ chết,” tôi nói, và tôi chán ghét bản thân mình vì đang nói giống như bài diễn thuyết thâm độc của Barnes. “Nếu tôi không làm việc đó, họ sẽ tìm ra một người khác, hoặc một cách khác. Kết cục thì vẫn y như thế, nhưng Sarah thì sẽ chết. Họ là như thế đó.”
Cô lại nhìn xuống bàn, và tôi có thể thấy cô biết tôi nói đúng. Nhưng cô đang kiểm lại mọi thứ, giống như người sắp rời nhà trong một thời gian dài. Khóa ống ga, rút phích ti vi, rã đá trong tủ lạnh.
“Còn anh thì sao?” Sau một lúc cô nói. “Nếu họ là như thế, điều gì sẽ xảy ra với anh? Họ sẽ giết anh phải không? Dù anh có giúp họ hay không thì cuối cùng họ cũng sẽ giết anh.”
“Có lẽ họ sẽ thử, Ronnie. Tôi không thể nói dối điều đó.”
“Thế anh có thể nói dối cái gì?” Cô đáp nhanh, nhưng tôi không nghĩ ý cô là như thế.
“Người ta đã cố giết tôi, Ronnie,” tôi nói, “và họ đã không làm được. Tôi biết rằng cô nghĩ tôi là kẻ lười biếng chẳng tự lo được gì, ngay cả việc mua sắm, nhưng tôi có thể tự chăm sóc bản thân theo những cách khác.” Tôi dừng lại để xem cô có cười không. “Không có cách nào khác thì tôi sẽ tìm cô nào ổn ổn, đi xe thể thao để chăm sóc tôi.”
Cô ngẩng lên, và suýt cười.
“Anh đã có một cô như thế rồi,” cô nói và rút ví ra.
Trong lúc chúng tôi ở trong khách sạn thì trời đã mưa rồi, và giờ thì Ronnie đã hạ mui chiếc TVR xuống, bởi vậy chúng tôi phải phóng qua Mayfair thật nhanh để làm khô mấy chiếc ghế da Connolly.
Tôi đang quờ quạng tìm lẫy nắp mui xe, cố tìm cách làm khít khoảng cách hơn chục phân giữa khung xe và kính thì cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai. Tôi cố hết sức giữ cho cơ thể thả lỏng nhất.
“Mày là thằng nào?” Có tiếng nói.
Tôi từ từ ngồi thẳng dậy quay lại nhìn. Anh ta cao chừng bằng tôi, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, nhưng anh ta hẳn giàu hơn rất nhiều. Áo sơ mi của anh ta được mua trên phố Jermyn, bộ vest mua ở Savile Row, và anh ta có giọng nói của một trong những trường công đắt đỏ. Ronnie thò đầu khỏi đuôi xe, chỗ cô đang gấp mái che phía sau.
“Philip,” cô nói, đúng như tôi dự đoán.
“Thằng này là thằng nào?” Philip hỏi và vẫn nhìn tôi.
“Chào anh, Philip.”
Tôi cố tỏ ra thân thiện. Thực tình là tôi đã cố gắng.
“Thôi mẹ nó đi,” Philip nói. Anh ta quay về phía Ronnie. “Phải thằng chó chết này đã uống vodka của tôi không?”
Một tốp khách du lịch đội mũ trùm đầu màu sáng dừng lại cười với ba chúng tôi, hy vọng chúng tôi đều là những người bạn tốt. Tôi cũng hy vọng như thế, nhưng đôi khi chỉ hy vọng thôi không đủ.
“Philip, đừng nhàm chán thế.” Ronnie đóng sầm thùng xe lại và bước đến cạnh hông xe. Chiếc xe đung đưa một chút, còn tôi cố lách ra để biến đi. Tôi chẳng ham gì xen vào giữa hai người sắp cưới, nhưng Philip thì không thấy thế.
“Mày định đi đâu?” Anh ta nói, hất cằm cao hơn chút nữa.
“Đi khỏi đây,” tôi nói.
“Philip, thôi nào.”
“Thằng chó này. Mày nghĩ mày là ai chứ?” Anh ta đưa tay phải ra nắm lấy cổ áo tôi. Tay túm chặt, nhưng chưa đến mức muốn đánh tôi. Thật nhẹ nhõm. Tôi nhìn xuống tay anh ta, rồi nhìn Ronnie. Tôi muốn dành cho cô cơ hội dẹp vụ này.
“Philip, xin anh! Đừng ngu ngốc thế,” cô nói.
Rõ ràng cô không nên nói điều đó vào lúc này. Khi một người đàn ông chuẩn bị vặn người ấn kẻ khác vào góc tường, điều khiến anh ta không thể ngừng tay chính là một người phụ nữ bảo rằng anh ta ngu ngốc. Nếu là tôi, tôi sẽ nói lời xin lỗi, vuốt ve lông mày anh ta, mỉm cười, hoặc bất cứ điều gì tôi nghĩ ra được để tiêu tán bớt cái dòng chảy của hoóc môn nơi anh ta.
“Tao hỏi mày đây,” Philip nói. “Mày nghĩ mày là ai mà?uống rượu ở bar của tao, thò chân vào nhà tao?”
“Bỏ tôi ra,” tôi nói. “Anh đang làm nhăn áo tôi đấy.” Rất đúng mực, anh thấy không. Không làm mất mặt anh ta, không lôi anh ta ra chỗ khác, không xông vào anh ta, hoặc làm những thứ cần phải dùng những từ lạ để mô tả. Chỉ thật thà lo lắng cho cái áo khoác của tôi. Đàn ông với đàn ông.
“Tao thèm vào quan tâm tới cái áo khoác của mày, thằng lợn.”
Chà, thế đấy. Tất cả các kênh ngoại giao đã thử đều không có tác dụng, tôi buộc phải dùng bạo lực.
Tôi đẩy anh ta trước và anh ta liền chống cự. Đó là điều người ta luôn làm. Sau đó tôi lùi lại cùng với cái ẩy của anh ta, kéo tay anh ta, và bẻ xoay làm cho anh ta phải ngoẹo cổ tay mới giữ được ve áo của tôi. Tôi đặt một bàn tay lên trên tay anh ta, giữ cho cái nắm tay đó ở nguyên đấy, và dùng cẳng tay kia nhẹ nhàng ấn xuống khuỷu tay anh ta. Nếu anh quan tâm, thì đó là một kỹ thuật Aikido có tên là Nikkyo, nó làm đối phương đau khủng khiếp mà không cần tốn nhiều sức lực.
Đầu gối anh ta oằn xuống và mặt anh ta trắng bệch khi gục xuống vỉa hè, cố gắng tuyệt vọng hầu giảm bớt áp lực đang đè vào khớp cổ tay. Tôi buông anh ta ra trước khi đầu gối anh ta chạm đất, bởi tôi cho rằng tôi càng để anh ta giữ được thể diện thì càng có ít lý do khiến anh ta thử làm cái gì khác. Tôi cũng không muốn Ronnie quỳ gối trước mặt anh ta mà nói, “đó, đó, ai là chiến binh dũng cảm hơn nào?” suốt từ đó đến hết buổi chiều.
“Xin lỗi,” tôi nói, và mỉm cười ngập ngừng, như thể cả tôi cũng không chắc lắm chuyện gì vừa xảy ra. “Anh ổn chứ?”
Philip bóp tay và ném về phía tôi một cái nhìn hằn học, nhưng cả hai chúng tôi đều biết anh ta sẽ chẳng làm gì cả. Cho dù anh ta không biết rằng tôi có thể làm anh ta hoàn toàn đau đớn.
Ronnie lách vào giữa chúng tôi và nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Philip.
“Philip, anh hiểu lầm quá rồi.”
“Thật thế sao?”
“Đúng vậy, anh sai rồi. Đây là công việc.”
“Công việc mẹ nó. Cô đã ngủ với nó. Tôi không phải thằng đần đâu.” Lời nhận xét cuối cùng đó hẳn phải làm cho bất kỳ luật sư tao nhã nào cũng phải nhảy dựng lên, nhưng Ronnie chỉ quay sang tôi và hơi nheo một mắt.
“Đây là Arthur Collins,” cô nói, chờ cho Philip nhăn mặt. Và cuối cùng anh ta cũng làm thế. “Ông ấy vẽ bộ tranh gấp mà chúng mình xem ở Bath đấy, anh nhớ không? Anh nói là anh thích mà.”
Philip nhìn Ronnie, rồi nhìn tôi, rồi lại nhìn Ronnie. Trái đất quay được thêm một ít trong khi chúng tôi chờ cho anh ta tiêu hóa chuyện vừa nghe. Một phần anh ta ngượng chín người vì suýt nữa đã gây ra chuyện, nhưng một phần lớn hơn là cảm thấy nhẹ nhõm vì đã có cơ hội để có một lý do chính đáng không đánh tôi nữa: tôi đang ở đây, biết không, sẵn sàng quật thằng phá hoại xuống, bắt nó cầu xin tha thứ, thế mà cuối cùng hóa ra nó lại không phải thế. Toàn người lạ với nhau. Cùng cười với nhau. Philip, anh đúng là thằng hề.
“Bức vẽ cừu phải không?” Anh ta hỏi, vuốt phẳng lại cà vạt, và dựng cổ áo bằng một cử chỉ thành thục. Tôi nhìn Ronnie, nhưng xem ra cô sẽ không giúp tôi trong cú này.
“Thực ra là các thiên thần,” tôi nói. “Nhưng rất nhiều người lại nhìn ra thành cừu.”
Điều đó có vẻ như thỏa mãn câu hỏi của anh ta, và một điệu cười toe toét trải rộng trên khuôn mặt.
“Chúa ơi, thật xin lỗi. Ông sẽ nghĩ thế nào về tôi nhỉ? Tôi nghĩ... mà, cũng chẳng có vấn đề gì phải không? Có một gã... ồ, thôi đừng để ý.”
Còn nhiều thứ nữa ở trong mạch máu, nhưng tôi chỉ dang rộng tay để tỏ ra rằng mình hiểu và rằng tôi cũng mắc phải những lỗi như vậy ngày ba bốn lần.
“Ông thứ lỗi cho chúng tôi chứ, ông Collins?” anh ta vừa nói vừa nắm lấy khuỷu tay Ronnie.
“Tất nhiên rồi,” tôi nói. Philip và tôi giờ là những người bạn tốt. Họ đi ra cách tôi vài chục phân và tôi chợt nhận ra rằng ít nhất thì cũng phải năm phút rồi tôi chưa hút thuốc, bởi thế tôi quyết định làm một điếu. Những người đội mũ trùm đầu sáng màu vẫn đang băn khoăn cứ lảng vảng ở phía xa trên vỉa hè và tôi vẫy họ để nói rằng vâng, Luân Đôn là nơi điên rồ thế đấy, nhưng họ nên đi tiếp để có một ngày vui vẻ.
Philip đang cố thanh minh với Ronnie, điều đó thì rõ rồi - nhưng có vẻ như anh ta đang chơi quân bài “Tôi tha thứ cho cô”, thay vì chơi một quân bài mạnh hơn nhiều là “Hãy tha thứ cho anh”, quân mà tôi luôn nhận thấy rốt cuộc cũng sẽ đoạt được nhiều thứ hơn. Miệng Ronnie bặm lại thành một kiểu nửa chấp nhận, nửa buồn chán, và thi thoảng cô lại liếc nhìn tôi để chỉ ra rằng mọi thứ mệt mỏi thế đấy.
Tôi mỉm cười lại với cô, vừa khi Philip thò tay vào trong túi lôi ra một thếp giấy. Dài và mỏng. Một chiếc vé máy bay. Một chiếc vé “cuối tuần đi với anh nhé, chúng mình sẽ thỏa thuê với sex và rượu sâm banh”. Anh ta đưa nó cho Ronnie và hôn vào trán cô, đó lại là một sai lầm nữa, và vẫy tay chào Arthur Collins, danh họa vùng West Country, rồi lên đường.
Ronnie nhìn anh ta đi, rồi thong dong tiến lại chỗ tôi đang đứng.
“Những thiên thần,” cô nói.
“Arthur Collins,” tôi nói.
Cô nhìn xuống tấm vé và thở dài.
“Anh ta nghĩ chúng tôi nên đi một lần nữa. Mối quan hệ của chúng tôi quý giá quá mà...”
Tôi “à” một tiếng, và hai chúng tôi đứng ngó cái vỉa hè một lúc.
“Thế anh ta sẽ đưa cô tới Paris phải không? Ủy mị mộtchút, nhưng tôi muốn hỏi, nếu như chuyện đó có dính dáng tới tôi.”
“Praha,” Ronnie nói, và có một tiếng chuông rung đâu đó trong đầu tôi. Cô mở chiếc vé. “Theo lời Philip thì Praha là một Venice mới.”
“Praha,” tôi nói, và gật đầu. “Người ta bảo tôi vào mùa này trong năm thì nó ở Tiệp Khắc.”
“Thực ra là Cộng hòa Séc. Philip rất đúng về chuyện này. Slovakia thì vứt cho chó, không đẹp bằng một nửa. Anh ta đã đặt một khách sạn ở gần quảng trường thành phố.”
Cô nhìn xuống tấm vé đã mở lần nữa và tôi nghe hơi thở cô dừng lại nơi cổ họng. Tôi nhìn theo ánh mắt cô, nhưng có vẻ như không có con thú trời ơi nào đang bò lên tay áo của cô.
“Có gì không ổn à?”
“CED,” cô nói, gập cái vé lại.
Tôi cau mặt.
“Có chuyện gì về hắn ta?” Tôi không thể thấy cô đang nhắm tới điều gì, mặc dù tiếng chuông vẫn rung trong đầu tôi. “Cô biết hắn ta là ai không?”
“Hắn ta OK, đúng không?” Ronnie nói. “Theo nhật ký của Sarah, CED OK, phải không?”
“Đúng thế.”
“Đúng rồi.” Cô đưa tấm vé cho tôi. “Hãy nhìn hãng hàng không.”
Tôi nhìn.
Này, đáng ra tôi phải biết rồi mới phải. Hoặc là mọi người đều biết trừ có Ronnie và tôi.
Nhưng, theo như tấm vé mà hãng Sunline Travel in cho cô R. Crichton, hãng hàng không của nước Cộng hòa Séc mới được ghi bởi những chữ CEDOK.
Tay Lái Súng Đa Cảm Tay Lái Súng Đa Cảm - Hugh Laurie Tay Lái Súng Đa Cảm