Chương 14
hững vệt bóng đen chập chờn hắt trên vách hang của người tuyết Yeti. Anh chàng quái vật khổng lồ mang trà đến mời Mike và Sulley. Bỗng nhiên cậu ta cười toe toét.
“Ăn đá bào ốc quế không?” Cậu mời, lịch sự đưa một chiếc khay đựng kem ốc quế đá bào màu vàng cho Mike. Mike nhìn mấy cây kem vẻ khiếp hãi. “Ồ, không, đừng lo, vị chanh đấy,” Yeti nói khi thấy phản ứng của Mike.
Mike không trả lời. Cậu đang co ro bên chiếc đèn lồng, cố sưởi ấm và nhìn Sulley chằm chằm. Sulley ngồi bên cửa hang, nhìn ra ngoài trời tuyết. Những bông tuyết bay vào và vương đầy trên bộ lông của cậu.
“Tôi hiểu mà,” Yeti an ủi. “Cảm giác bị lưu đày thật khó vượt qua được. Nhưng bị trục xuất cùng người bạn thân nhất của mình thì cũng không đến nỗi nào.”
“Cậu ta không phải bạn của tôi!” Mike hét lên. “Cậu ta hủy hoại đời tôi chỉ vì một đứa trẻ ngu ngốc!” cậu mắng Sulley. “Tất cả chỉ tại cậu mà tôi phải mắc kẹt vĩnh viễn nơi hoang vu lạnh giá này!”
“Hoang vu à?” Yeti cãi lại. “Ý cậu là mảnh đất thần tiên phải không? Cảnh tuyết rơi huy hoàng này thì sao? Và cứ đợi cho đến khi cậu thấy ngôi làng gần đây đi − đúng là nơi tuyệt vời nhất quả đất…”
“Cậu nói sao?” Sulley ngắt lời người tuyết. “Một ngôi làng ư? Ở đâu? Có trẻ con trong làng không?” Cậu chạy băng qua hang và túm lấy Yeti.
“Ngôi làng nằm dưới chân núi ấy – đi nhanh lắm cũng phải mất ba ngày,” Yeti trả lời, cảm thấy hơi khiếp hãi trước sự nhiệt tình của Sulley.
Sulley gầm gừ. “Ba ngày!” Thế chẳng kịp để cứu Boo! Cậu đấm lên vách hang. Một miếng băng rơi ra và trượt trên sàn. Bỗng Sulley nảy ra một ý tưởng!
Cậu băng qua bên kia hang động và bắt đầu lục tìm đống đồ nghề đi tuyết của Yeti. “Chúng ta phải cứu Boo,” Sulley tuyên bố.
Một quả cầu tuyết bay vèo ngang qua căn phòng và rơi trúng mặt Sulley. Cậu dừng lại, sau đó tiếp tục lịch kịch chuẩn bị công việc mình dự định. Mike bắt đầu vo một quả cầu tuyết khác.
“Suốt ngày Boo! Thế còn chúng ta thì sao?” Mike giận dữ nói. “Chúng ta sắp phá kỷ lục đến nơi! Lẽ ra chúng ta đã làm được rồi!”
“Lúc này những chuyện đó không quan trọng,” Sulley vừa quai búa vừa trả lời.
“Không có gì quan trọng hết?” Mike hét lên. “Thế còn những gì chúng ta gắng sức đạt được từ trước tới giờ thì sao? Celia thì sao? Tớ sẽ không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa! Còn tớ thì sao? Tớ là bạn thân nhất của cậu. Tớ có quan trọng không?”
Sulley ngừng tay và quay sang Mike. Cậu đã đóng xong một chiếc xe trượt tuyết!
“Tớ xin lỗi, Mike. Tớ rất tiếc vì chúng ta bị mắc kẹt ra ở đây, nhưng Boo đang gặp nguy hiểm. Tớ nghĩ có thể sẽ cứu được cô bé, nếu chúng ta có thể xuống…”
Nhưng Mike đã ngắt lời cậu ta. “Chúng ta ư? Nếu cậu muốn ra ngoài rồi chết cóng ngoài ấy thì cứ tự nhiên. Cậu tự mà đi một mình nhé.” Mike khoanh tay và quay lưng lại với Sulley.
Nắm lấy chiếc đèn lồng, Sulley đẩy chiếc xe trượt ra ngoài hang.
Trong ánh sáng của chiếc đèn lồng nghiêng ngả, Sulley lao xuống sườn núi tuyết phủ. Cậu băng vút qua giữa hai tảng đá khổng lồ, chỉ thiếu chút nữa là va phải chúng. Chiếc xe trượt lao đi nhanh hơn. Cậu đã gần xuống đến chân núi!
Đột nhiên một khối đá khổng lồ lờ mờ hiện ra ngay giữa đường. Không còn cách nào né được nữa! Sulley húc vào khối đá. Một tấm ván trượt bị văng ra khỏi chiếc xe. Sulley bay vèo và sấp ngửa ngã lăn xuống sườn núi. Cuối cùng cậu cũng ngừng lăn. Con quái vật lớn màu xanh nằm yên trên nền tuyết. Thế là hết. Từ giờ cậu sẽ không bao giờ gặp Boo được nữa.
Nhưng âm thanh gì thế kia? Sulley ngẩng đầu lên và chú ý lắng nghe. Nó vọng lại thêm lần nữa – nhất định là tiếng trẻ em kêu thét, không thể lẫn vào đâu được. Sương mù tan dần. Phía xa xa, Sulley đã trông thấy ngôi làng!
Tập Đoàn Quái Vật Tập Đoàn Quái Vật - Nhiều Tác Giả Tập Đoàn Quái Vật