Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sủng Phi - Triêm Y
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15: Ôm Ấp
T
ông Chính Lâm đứng tại chỗ nhìn một lúc lâu, vẫn không nhịn được mà tới gần, Vệ Chân thấy thế, vội đuổi đám nha hoàn thị vệ chung quanh đi, bản thân hắn cũng chỉ đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát, tránh tự mình gây hoạ khi làm mất hứng của điện hạ.
Bước chân Tông Chính Lâm rất nhẹ, nhưng sự cảnh giác của Mộ Tịch Dao còn tốt hơn. Chậm rãi mở hai mắt, đã thấy người kia đứng ở trước thân, cúi đầu nhìn nàng chằm chằm. Còn chưa kịp hoàn hồn, liền bị Tông Chính Lâm ôm lấy. Người nọ không một chút hoang mang, tìm tư thế, thoải mái ngồi xuống. Lại đem nàng đặt lên trên đùi, tựa vào trước ngực hắn, chỉ lẳng lặng ôm, cằm đặt lên đỉnh đầu củaMộ Tịch Dao, nhẹ nhàng ve vuốt.
Mộ Tịch Dao sợ ngây người. Đây là bước nhảy vọt gì thế này?? Hắn muốn nghỉ tạm một lát, hay là không phải?? Người hầu hạ bên người nàng đâu??? Tại sao ngay cả một tiếng thông truyền cũng không có?? Còn nữa, đây có phải là Lục điện hạ Tông Chính Lâm không?? Mộ Tịch Dao vô cùng dám khẳng định, người nam nhân này là giả, tuyệt đối là giả!!
Nàng có nên thử một chút không??? Có thể là đồng hương của nàng thì sao?? Lại nghĩ một chút, không vội, sự việc quan trọng, đợi sau khi vào phủ, chậm rãi thử cũng vẫn kịp, bây giờ còn rất nhiều chuyện chưa suy nghĩ cẩn thận, không thể vọng động.
Con nhóc này, ngươi thật sự là, suy nghĩ quá nhiều
Còn đang miên man suy nghĩ, lại nghe âm thanh thuần hậu của nam tử từ trên đỉnh đầu vang lên: "Ngẩn người cái gì?"
Mộ Tịch Dao lúc này nhớ tới nàng còn chưa có hành lễ vấn an, liền giãy dụa muốn đứng lên.
"Đừng nhúc nhích, hãy cứ để như thế này." Tiếng nói của Tông Chính Lâm nặng nề vang lên, vòng tay ôm quang lưng Mộ Tịch Dao một cách nhẹ nhàng.
Mộ Tịch Dao liền dần dần trầm tĩnh lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Điện hạ."
"Ừ."
"Điện hạ sao lại ở đây?" Thực ra nàng muốn hỏi là, ngươi không có việc gì lại chạy đến làm gì??
"Tiện đường thôi."
Mộ Tịch Dao không khỏi cáu kỉnh, thuận đường kiểu gì mà lại có thể thuận đến tận ngọn núi???
Trầm mặc một lát, vẫn là Tông Chính Lâm mở miệng trước: "Vì sao lại gọi là Tịch Dao?"
"Hả???"
"Tên của nàng là Tịch Dao, là từ đâu mà có?"
"‘Sớm dạo bước ruộng đồng, chiều uống nước ao trong’."
· Nguyên tác: 朝戏于芝田,夕饮乎瑶池
Hán Việt: triều diễn cho chi điền, tịch ẩm hồ dao trì.
Đây là hai câu trong bài phú “Điệu múa của Hạc” hay còn gọi là Vũ Hạc Phú – của Bao Chiếu đời Nam Triều. Đây là một bài phú tả về vẻ đẹp của những chú hạc, sáng sớm thì dạo bước trong đồng ruộng, chiều tà kiếm ăn bên bờ ao, hoặc sông.
"À." Tông Chính Lâm dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu nàng, sau đó hạ thấp xuống, rõ ràng đem đầu gác lên một bên trên bờ vai, úp vào gáy nàng.
"Thơm quá."
Lúc này thì Mộ Tịch Dao thật sự hóa đá, đây là đùa giỡn, là cố ý đùa sao??? Thân thể cũng thoáng cứng lên.
Tông Chính Lâm cảm nhận được nữ tử trong lòng có chút kháng cự, liền đưa một bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn lưng nàng.
Mộ Tịch Dao bừng tỉnh, sao giống đang vuốt ve lông của thú cưng vậy...
"Điện hạ đã từng nuôi sủng vật hả?"
"Chưa từng nuôi. Nhưng mà khi còn bé trong cung mẫu phi có một con chó nhỏ, cũng từng đùa nghịch một lần." Giọng nói của hắn có chút tiếc nuối.
Quả nhiên.
"Điện hạ thật thích con chó nhỏ đó hả?"
Tông Chính Lâm hơi hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn nàng, trong mắt lại có ý cười: "Ta thích con thỏ hơn."
Mộ Tịch Dao không rõ ngọn nguồn trong đó, gật gật đầu, tiếp lời hắn: "Vâng, ta cũng thích con thỏ béo tròn mập mạp."
Tông Chính Lâm khẽ cười một tiếng, bả vai có chút lay động.
Sau đó hai người cũng không nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ. Tông Chính Lâm nhìn phiến rừng bên ngoài, trên ngọn cây sương mù lượn lờ từng vòng mờ ảo, cảm thấy nếu có thể cứ ôm lấy nữ tử này trong lòng, thật là một sự yên tĩnh chưa từng có.
Mộ Tịch Dao trực tiếp tựa vào trong lòng Tông Chính Lâm, thoải mái ngủ. Tông Chính Lâm đưa mắt ý bảo Vệ Chân cầm áo choàng đến, lại cẩn thận thay nàng phủ lên trên người. Hai người lẳng lặng như thế tựa vào nhau, thoáng cái đã qua một buổi trưa.
Đến khi Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm nhẹ nhàng lay tỉnh lại, mới phát hiện đã là giờ Thân. Hai người thu thập một phen, đều tự dẫn người đi về. Đến cổng chùa Chiêu Giác tự, Tịch Dao bị Tông Chính Lâm đưa lên xe ngựa, đang muốn nói lời từ biệt, đã thấy người nam nhân đem vạt áo bào phục quăng một cái, rèm cửa xe ngựa dâng lên, liền ôm lấy nàng lên xe.
Mộ Tịch Dao lấy mục tiêu chức nghiệp cả đời là làm sủng phi, đương nhiên sẽ không già mồm cãi láo từ chối, liền thuận thế tùy ý hắn, để hắn ôm ở trong lòng. Mềm yếu dựa vào hắn, cái ôm này thật tốt. Ngực hắn thật rắn chắc, hương vị thật tươi mát, còn có hương mặc trúc nhàn nhạt.
"Điện hạ?"
"Ừ."
"Ngươi trong phủ có trồng Nha Đam không?" ( * nguyên văn là: 象胆- convert: Tượng Đảm: Đây là một tên khác chỉ cây Lô Hội, nhưng mình thích tên Nha Đam)
Mộ Tịch Dao ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Tông Chính Lâm, ánh mắt sáng ngời.
Nhìn nữ tử trước mắt có một khuôn mặt mịn màng vô cùng, Tông Chính Lâm tuỳ tâm ý, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, "Trong phủ chưa từng gieo trồng, nhưng nếu muốn, thì lấy chút trong cung mang về là có thể trồng."
"Được." Mộ Tịch Dao trên mặt đã dấy lên một màu đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt cũng ướt đẫm, thật khiến người mềm lòng.
Tông Chính Lâm nhìn chăm chú vào đôi môi phấn nộn ướt mềm của nàng, cố gắng tự kiềm chế ý muốn cúi người hôn môi nàng, chỉ ôm nàng thêm chặt, nhắm mắt bình phục hô hấp đã có chút hỗn loạn. Từ trên người nữ tử này truyền đến một mùi hương, thật ngọt, cũng không ngấy, có cảm giác ấm áp.
"Có dùng huân hương sao?"
"Vâng, là ‘ đinh chỉ ’ của điệu hương quán." Mộ Tịch Dao hạ mi, che khuất vẻ mặt. Nhanh như vậy đã phát hiện ra rồi sao?
Tông Chính Lâm liền ôm lấy nàng, nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có đầu hắn đôi lúc sẽ ngẫu nhiên cọ cọ lên mái tóc, động tác rất nhẹ nhàng.
Khi xuống xe ngựa, Mộ Tịch Dao quy củ hành lễ với Tông Chính Lâm, "Đa tạ điện hạ, thỉnh điện hạ trên đường về cẩn thận."
Thấy Tông Chính Lâm sai người đánh ngựa rời đi, mới mang theo mọi người trở về trong sân viện. Dọc đường đi Mặc Lan và Huệ Lan đều mắt hé nhìn Mộ Tịch Dao, lại nhìn Mộ Tịch Dao rồi nở nụ cười. Quế ma ma đến bây giờ còn chưa hoàn hồn, đó là Lục điện hạ?? Tại sao Lục điện hạ đối với tiểu thư lại như thế, hình như rất quen??? Nhìn vào còn thấy vô cùng gần gũi. Đây có phải là trước lúc chỉ hôn đã quen biết rồi không??? Đây chính là chuyện tốt, phải nhanh nói với phu nhân.
Tông Chính Lâm mang theo Vệ Chân trở về phủ, vừa mới nghỉ ngơi một chút, liền gọi đại quản sự Điền Phúc Sơn tới gặp. Điền Phúc Sơn thấy chủ tử triệu kiến, vội bước nhanh vào nhà, chờ phân phó. Không ngờ, Tông Chính Lâm lại sai hắn ngày mai đi điệu hương quán mua "Đinh Chỉ", lại còn vào trong cung lấy Nha Đam, phải lấy nhiều một chút về trồng vào Đan Như Uyển trong hậu trạch.
"Đinh Chỉ ", đó là cái gì?? Đan Như Uyển? Đó chẳng phải nhà thuỷ tạ có đình hóng mát mà trước đây điện hạ cố ý phân phó thu thập sao, ở đó còn có một khu vườn rất rộng?? Khu vườn đó vô cùng xinh đẹp, bên trong còn có một vườn cây đào, khi mùa xuân đến, hoa nở rực rỡ, ngay cả trong không khí cũng có một mùi hương nhàn nhạt. Phía sau phòng ở còn có rừng trúc mà điện hạ mới phân phó trồng, lại nghĩ đến lúc giữa hè sẽ thật vô cùng mát mẻ. Bây giờ lại muốn trồng thêm Nha Đam vào. Nghĩ đến đây, Điền Phúc Sơn càng ngày càng cảm thấy vườn này chỉ sợ là muốn chuẩn bị cho vị chủ tử nào đó sắp nhập phủ. Thật không biết là vị chủ tử sắp tới sao lại có phúc phận này. Người còn chưa nhập phủ, điện hạ đã tốn tâm tư, chẳng phải là muốn gần gũi hay sao??? Điền Phúc Sơn càng nghĩ càng vui, giương một khuôn mặt tươi cười đi làm việc.
Ngày hôm sau, Tông Chính Lâm cầm huân hương, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi. Chỉ cảm thấy mùi hương thanh nhã nhẹ nhàng khoan khoái, nhung lại không quá giống với mùi hương trên người Mộ Tịch Dao. Mùi hương trên người Mộ Tịch Dao càng ngọt, càng ôn hòa, còn có loại hơi thở ấm áp, khiến người yêu mến. Mới nghĩ đến đây, không ngờ thân thể lại có rung động, vội chỉnh lại dáng ngồi, biểu cảm trên mặt không thay đổi.
"Đây là ‘ Đinh Chỉ ’?"
Thấy Điền Phúc Sơn gật đầu khẳng định, liền nhíu nhíu mày. Không phải là hương vị này. Lại nghĩ, chẳng lẽ... Ý nghĩ của Tông Chính Lâm vừa bị áp chế đi lại bị ép buộc lên. Chỉ có thể vẫy tay cho Điền Phúc Sơn lui ra, còn bản thân thì chậm rãi bình phục xuống. Đây là lần thứ mấy khi hắn nghĩ đến nàng liền không tự chủ được muốn gần gũi? Đặc biệt là khi đêm về, càng khó nhịn. Tông Chính Lâm đã có hơn nửa năm chưa gần nữ sắc, cũng không có dục vọng nhiều lắm, chẳng qua cơ bản toàn bộ đều có liên quan đến nàng, ngay cả khi bản thân hắn tự mình phát tiết, thì cả đầu hắn đều là hình bóng của Mộ Tịch Dao. Tông Chính Lâm cảm thấy còn hơn một tháng nữa mới có thể đón nàng nhập phủ, thật sự là lâu lắm...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sủng Phi - Triêm Y
Triêm Y
Sủng Phi - Triêm Y - Triêm Y
https://isach.info/story.php?story=sung_phi_triem_y__triem_y