Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sở Thị Xuân Thu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8: Đăng Môn Bái Phỏng (1)
- Đ
ối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà... (uống rượu ca hát, nhân sinh có là bao...)
Một thiến niên ngồi ở trên nóc nhà, nhìn bầu rượu cầm tay ngâm xướng, bài "Đoản ca hành" hay như thế không biết làm sao lại chuyển thành:
- Hạnh thậm chí tai, ca dĩ vịnh chí. (hy vọng tràn trề, lời ca trải chí hướng khát vọng)
Thiếu niên kia như không hề để ý đến việc này, ngửa đầu dốc bầu rượu uống một hơi cạn sạch.
Môt lão giả ngồi ở bên cạnh y bất mãn nói:
- Khuya khoắt thế này ngươi mang ta ra đây chỉ để nhìn ngươi lè nhè?
Thiếu niên "a" một tiếng rồi nói:
- Quả là hồ đồ, sao lại quên mất sư phụ thế này không biết?!
Vừa nói tay với lấy bầu rượu ở bên cạnh đưa cho lão giả kia:
- Sư phụ, người uống vài hơi chống lạnh.
Lão giả cả giận nói:
- Ta không phải nói cái này. Nhìn lại ngươi xem, có giống đi ra ngoài hành sự chút nào không?
Thiến niên ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói:
- Vậy sư phụ bảo con phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ nín thở ngưng thần không nói một tiếng nào? Phú hộ không cần phải xuống ruộng cày bừa, bốn phía xung quanh Thành phủ có ít nhất trên một trăm con mắt đang theo dõi chằm chằm, hơi có động tĩnh một chút Âu Dương lập tức sẽ đến bẩm báo, hơn nữa đến đây đêm nay toàn là hảo thủ của Ưng đường, lại có thêm ba mươi hai tên đệ tử do chính tay sư phụ ngài huấn luyện, Khấu đại nương kia cho dù võ công có cao tới đâu, những người này cũng có thể ngăn cản bà ta nhất thời nửa khắc, chỉ cần sư phụ chân tay còn nhanh nhẹn, có thể bám theo gót đồ nhi, khẳng định có thể nhìn thấy truyền nhân của Yến gia.
Lão giả cùng tên đồ đệ này đấu võ mồm bao năm nay, cũng tìm được kế sách ứng phó với mồm mép của y, thở dài than:
- Ta quả thật đã già quá rồi, ở đây cũng không thể giúp ngươi được điều gì, chỉ tổ vướng tay vướng chân ngươi, ngươi đã nói vậy ta về nhà là tốt nhất.
Thiếu niên giả lả cười làm lành:
- Sư phụ, đồ nhi chẳng qua đùa một chút thôi, ai chẳng biết "Ma tú sĩ" Ngô An Nhiên càng già càng dẻo dai, Đại Triệu quốc có mấy người có thể là đối thủ của lão nhân gia ngài.
Ngô An Nhiên quở trách:
- Vậy câm cái miệng thối của ngươi lại, nếu người ngợm ngứa ngáy ta so vài chiêu với ngươi.
Thiếu niên kia đương nhiên là Sở Tranh thản nhiên trả lời:
- Nếu sư phụ không sợ ngày mai Lan nhi xoắn giựt râu của người thì cứ việc ra tay động thủ.
Ngô An Nhiên tức thì phát cáu, hai đứa con nhỏ của ông không biết vì lý do gì thật sự thích Sở Tranh, đặc biệt đứa con gái Nhược Lan hễ thấy sư huynh liền bám dính lấy không rời. Ngô An Nhiên thấy thế thì mày chau mặt ủ, có thể bởi vì Sở Tranh hay thường chơi đùa, bày ra những trò chơi quái lạ gây sự ngạc nhiên thích thú cho bọn chúng. Sở Tranh ở trước mặt hai đứa nhỏ nói chuyện lại có phân lượng hơn so với Ngô An Nhiên và Xuân Doanh.
Ngô An Nhiên ho khan một tiếng, nói:
- Ngươi đêm nay sao lại cao hứng như thế, lại còn bày đặt ngâm thơ, ta nhớ là ngươi chả có tí hứng thú nào tới vẻ trưởng giả nho nhã cả.
Sở Tranh tợp một ngụm rượu, cười ha hả:
- Hôm nay con được gặp mặt Tô "tài nữ" nổi danh kinh thành nhất thời hứng chí ngâm vài câu thơ chơi.
Ngô An Nhiên cười lạnh châm biếm:
- Đã hứng thế sao lại ngâm vịnh thơ của tiền nhân? Có bản lĩnh tự làm một hai bài ngâm chơi, hồi ngươi ở Đạp Thanh viên từng làm cho Khinh Như vui vẻ cao hứng lắm mà.
Sở Tranh cứng họng không nói gì, mặc dù hắn không nhớ nhiều thơ cho lắm nhưng vẫn nhớ được dăm ba bài, đọc ra hù thiên hạ thì dư sức. Tuy vậy đã nhiều năm trôi qua, thân phận của hắn cũng chẳng cần phải dùng đến thanh danh của tài tử để nâng mình lên, bởi vậy Sở Tranh cũng không có ý định này trong đầu. Hôm nay bỗng nhiên nghe Tô Xảo Đồng đọc ra những câu thơ quen thuộc, Sở Tranh kinh ngạc khi hồi ức của đủ mọi thứ kiếp trước trong nháy mặt hiện ra rõ ràng. Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch nghiêm trang của Tô Xảo Đồng, Sở Tranh buồn cười đến lộn ruột nhưng thật ra hắn mừng thì nhiều hơn, nếu không muốn nói mừng đến phát điên lên, trời ạ, trên đời này còn có người giống như mình tồn tại!
Sau khi trở lại Sở phủ, Sở Tranh suy đi đoán lại không biết Tô Xảo Đồng đến từ thời đại nào, tuy rằng hắn có một dự cảm mãnh liệt là nàng có thể đến cùng lúc với hắn, có trên một trăm hành khách trên chiếc phi cơ thượng thừa kia, khả năng người khác rơi vào vòng xoáy màu đen trên chiếc máy bay cũng không phải không có, nhưng hắn không thể hoàn toàn khẳng định. Cá tính của Sở Tranh không phải là người dễ bị kích động, hắn không vội vã tìm Tô Xảo Đồng để chứng thật. Trong lúc này hai người vẫn chưa ở thế đối địch, Sở Tranh mặc dù không biết nhiều về Tô Xảo Đồng, nhưng một vài dấu vết hé ra toàn bộ sự vật, tâm cơ thủ đoạn của nàng thập phần cao minh, nếu nàng quyết tâm cống hiến cho Tần quốc, sau này ắt sẽ là đối thủ nặng ký của hắn, thậm chí của cả Đại Triệu. Nếu hắn không đi gặp nàng chứng thực, ít ra hắn còn có thể chiếm được thế chủ động. Nếu Tô Xảo Đồng không phải người cùng một thời đại với hắn, hai người nhận thức lẫn nhau cũng không có ý nghĩa quan trọng gì, còn nếu nàng không chịu quy thuận, hắn vị tất phải hạ thủ lưu tình.
Ước gì nàng đến từ cùng một thời đại nhỉ? Sở Tranh không kềm được trong lòng nóng lên. Hắn tự nhủ, cho dù thế nào đi nữa cũng phải giữ nàng ở lại. Tâm sự bao nhiêu năm của hắn không thể kể cho ai nghe, ngay cả với Liễu Khinh Như cũng không thể, chỉ tìm đủ cách tránh né, bây giờ, ở đây, tại thời đại này hắn cuối cùng có một tri âm tri kỷ có thể tâm sự, huống chi nếu Tô Xảo Đồng bằng lòng ở bên cạnh giúp đỡ cho hắn, với năng lực đó nàng nhất định trở thành người trợ thủ đắc lực nhất.
Ngô An Nhiên bỗng nhiên nói:
- Tranh nhi, nghe Âu Dương nói có thể xác định Tô Xảo Đồng là gian tế của Tần quốc, nếu đã như vậy, cứ xông thẳng vào Thành phủ bắt người cũng được, ta và ngươi tội tình gì phải nửa đêm ngồi đây chờ thế này?
Sở Tranh cười khẽ nói:
- Bắt nhốt một kỳ nữ dung mạo như hoa như nguyệt vào đại lao, làm như vậy chẳng có đẳng cấp tí nào, đồ nhi quả không đành lòng!
Ngô An Nhiên khinh thường nói:
- Nói nhảm, chứ không phải ngươi đã ngắm trúng Tô Xảo Đồng, nếu đổi lại là một nam tử, e rằng ngươi sớm đã lật tung toàn bộ Thành phủ lên. Ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, mê luyến nữ sắc là điều tối kỵ để thành đại sự, từ xưa đến nay bao nhiêu anh hùng hào kiệt từng bị gục ngã ở cửa này, ngươi còn nhỏ, càng không thể dễ dàng sa chân vào.
Sở Tranh gượng cười bụng thầm nghĩ, thật sự hiểu ta cũng chỉ có sư phụ, sư phụ quả thực vốn luôn suy nghĩ cho mình, nếu không phải vì hai bài thơ của Tô Xảo Đồng, mình có thể dẫn binh xộc thẳng vào Thành phủ, nàng mà vẫn khăng khăng cự tuyệt...
Sở Tranh gãi gãi đầu, đành phải tìm cớ nói:
- Sư phụ có điều không biết, Tần - Triệu tất sẽ có một trận chiến, Tô Xảo Đồng chắc chắn đến đây để dò xét quân tình. Mật thám của Tần quốc ở kinh thành không ít, nhưng ẩn núp kỹ quá không dễ dàng tìm được. Như Thành Phụng Chi chẳng hạn, nếu không phải đồ nhi may mắn gặp mặt Tô Xảo Đồng, Khấu đại nương lại lộ ra dấu vết, ai lại có thể nghĩ một người làm quan ở kinh thành gần hai mươi năm leo lên tới chức Lại bộ Thị Lang lại là gian tế của Tây Tần? Đồ nhi tạm thời không kinh động đến Tô Xảo Đồng, chính là muốn lợi dụng nàng ta dẫn ra nhiều đồng bọn cùng loại như Thành Phụng Chi, nếu không khi chiến sự xảy ra, đám gian tế này tất mang lại họa lớn.
Ngô An Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy ngươi cứ dứt khoát bắt lấy Tô Xảo Đồng và Thành Phụng Chi, rồi nghiêm hình khảo vấn, ta truyền cho ngươi "Đại sưu hồn thủ" dùng để bức cung là có hiệu quả nhất.
Sở Tranh xoa xoa cằm, đầu tưởng tượng ra cảnh Tô Xảo Đồng ở bên dưới mình dáng vẻ uyển chuyển khóc lóc ỉ ôi, không khỏi có chút động tâm miệng nở nụ cười dâm dật. Nhưng chung quy hắn cảm thấy không ổn, nếu muốn thu phục nàng, dùng loại thủ đoạn như vậy hơi quyết liệt, cô nàng cũng sẽ không tâm phục, hắn đành cười gượng nói:
- Đồ nhi thật ra hạ thủ không được, hơn nữa nàng ta tính tình tương đối cương liệt, nếu lỡ ở trong ngục tự sát thì mất cả chì lẫn chài. Sư phụ, đồ nhi đã tính toán thiệt hơn, người không cần lo lắng.
Ngô An Nhiên nhìn hắn một cái, lý do của hắn quả thật rất gượng gạo, nhưng ông ta thấy Sở Tranh ý đã quyết nên nói:
- Nếu đã như vậy thì tùy ngươi, nhưng con bé kia xem ra cũng đã có cảnh giác, ngươi phải cẩn thận mới được, phòng nó rơi vào đường cùng quẫn lên thành ra ngọc nát hương tan.
Sở Tranh gật gật đầu, chỉ chỉ Thành phủ trong màn đêm nói:
- E là nàng ta đã có chút kinh hoảng. Hôm qua Thái Tử Triệu Khánh đến Thành phủ rồi lưu lại đó suốt năm canh giờ. Trước đó một khoảng thời gian, trong mật báo của Ưng đường cũng từng nói qua, số lần Thành Phụng Chi bái kiến Triệu Khánh đột nhiên tăng vọt. Căn bệnh trầm kha của Hoàng Thượng xem ra không thể cứu vãn, thời gian chắc không còn bao lâu, Thái Tử xem ra đã không chịu nổi tịch mịch muốn bắt tay vào chuẩn bị cho việc đăng cơ. Hừ, bản thân gã cũng không chịu suy nghĩ một chút, Hoàng Thượng đã chịu đau khổ như vậy bao năm, chỉ dựa vào sức gã mà muốn đối phó với tam đại thế gia ư?
Ngô An Nhiên cười lạnh nói:
- Ngươi cũng đừng quên gã còn có một hiền phi đắc lực ở bên cạnh, tưởng cũng nên nhắc lại chính ngươi tặng nàng ta cho gã, tự làm thì tự chịu đi.
Sở Tranh khinh khỉnh đốp chát lại:
- Cũng không biết lúc trước là ai giới thiệu Võ Mị Nương và Thiên Mị Môn đây ta? Bây giờ thất bại quái sao quay lại đổ thừa.
Ngô An Nhiên cả giận nói:
- Là ta đó thì làm sao? Năm xưa ta không chỉ một lần nhắc nhở ngươi, con bé đó nó có dã tâm rất lớn, không nên đưa vào trong cung, nhưng ngươi cứ khư khư cố chấp làm theo ý mình!
Sở Tranh nói:
- Đưa Võ Mị Nương vào cung đúng hay sai bây giờ rất khó nói. Nàng ta chẳng qua chỉ là một thái tử phi, ngày thường chỉ ở bên trong tẩm cung chờ đợi, nếu không có quyền thần giúp đỡ căn bản cũng không tạo ra được sóng gió gì, huống chi quan viên thế gia trong triều quan điểm rất cực đoan, thân thế Võ Mị Nương là do Ưng đường giả tạo, sẽ chẳng có ai muốn ủng hộ nàng ta. Hơn nữa trong cung còn có cô cô, năm xưa Võ Mị Nương có thể được Triệu Khánh ưu ái là do cô cô âm thầm trợ giúp một tay, việc này do cô cô nể mặt nể mũi con mới giúp nàng đôi ba phần, nếu không Võ Mị Nương cũng không phải Thái Tử chính phi, có chuyện gì cứ việc tìm một cái cớ có thể giết chết nàng, Thái Tử cũng chả làm gì được cô cô. Tuy nhiên Võ Mị Nương cũng rất biết thân biết phận, chỉ so đo việc vặt vãnh, không dính dánh hay tranh phong với cô cô trong những chuyện đại sự, hai người vì thế mới sống yên ổn với nhau.
Sở Tranh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trăng sáng vằng vặc thì thào:
- Thật ra nếu Thái Tử không có nàng tương trợ, gã có thể nuốt giận chấp nhận an phận thủ thường, đợi đến lúc kế thừa ngôi vị hoàng đế... Con người gã như thế mà làm hoàng đế, một khi Tần - Triệu khai chiến, con sao có thể an tâm cho được?
Ngô An Nhiên tóc gáy dựng đứng hỏi:
- Vậy ngươi phải như thế nào?
Sở Tranh quay đầu lại cười khẽ nói:
- Cái gì mà phải làm như thế nào? Đồ nhi vừa rồi cái gì cũng chưa nói.
Ngô An Nhiên lạnh lùng nói:
- Ngươi đang thử ta đó à?
Sở Tranh không đáp, đứng dậy nói:
- Đã gần canh bốn, Khấu đại nương e là sẽ không ra khỏi phủ, xem ra bọn họ đã có cảnh giác.
Ngô An Nhiên hừ một tiếng nói:
- Nếu bà ta ban đêm không hề rời phủ, chúng ta hàng đêm vẫn phải chờ ư?
Sở Tranh thản nhiên nói:
- Cũng không nhất thiết phải như thế, đồ nhi chắc sẽ đổi biện pháp.
Sở Tranh trở lại Đạp Thanh viên rửa mặt chải đầu sơ lại, đang định đi ra ngoài thì Liễu Khinh Như đi tới, mặt có vẻ giận nói:
- Tối hôm qua nguyên một đêm không ngủ, sớm như vậy lại muốn đi ra ngoài? Nghỉ ngơi một lát cho khỏe đi.
Sở Tranh nắm tay nàng cười nói:
- Nàng không cần lo lắng cho ta, phu quân của nàng thân thể khỏe như trâu, một hai đêm không ngủ có nhằm nhò gì. Nhưng nhìn nàng kia, hai mắt thâm quầng, tối hôm qua chắc ngủ rất muộn, từ rày về sau không cần đợi ta nữa.
Liễu Khinh Như ranh mãnh cười nói:
- Không được, thiếp sẽ chờ chàng trở về mới đi ngủ, nhìn không thấy chàng thiếp thật sự đau lòng.
Sở Tranh có chút khó nghĩ bất đắc dĩ nói:
- Thôi được rồi, được rồi, sau này tối tối ta không đi ra ngoài nữa, ta ở nhà với nàng.
Liễu Khinh Như nghe hắn như vậy, ngược lại trong lòng cảm thấy bất an, thường thường Sở Tranh không nói mấy lời vớ va vớ vẩn với nàng như thế, liền nói:
- Công tử, thiếp chỉ nói giỡn chút thôi, không cần tưởng thật. Công tử mỗi ngày phải quan tâm nhiều chuyện quan trọng như vậy, thiếp sao có thể làm loạn thêm nữa.
Sở Tranh cười nói:
- Ta nói thật đấy chứ, về sau ta chỉ đi ra ngoài ban ngày, buổi tối sẽ trở về, nàng dặn Tử Quyên và Thúy Linh mà cho ta mấy món ngon. Đúng rồi, vừa đúng lúc nàng đến đây, ta có việc này muốn nói với nàng trước một tiếng.
Liễu Khinh Như nói:
- Không biết công tử muốn nói chuyện gì?"
Sở Tranh nói:
- Mấy ngày tới ban ngày ta sẽ đến Thành phủ gặp mặt cô nàng Tô Xảo Đồng kia.
Liễu Khinh Như ngẩn ra, cúi đầu giọng nhỏ như muỗi:
- Đi tìm nàng ta ư?
Sở Tranh ôm vai Liễu Khinh Như nói:
- Đầu óc nàng nghĩ tới đâu rồi? Yên tâm đi, Tô Xảo Đồng là gian tế nước khác, ta sao lại có thể...
Sở Tranh đột nhiên im bặt, bụng thầm nghĩ nếu mình quả thực giữ Tô Xảo Đồng lại bên người, nói ra như vậy sau này có thể rất khó ăn nói hay không?
Sở Tranh chột dạ không dám nói thêm gì nữa.
Liễu Khinh Như vẫn chưa cảm thấy vẻ hơi khác lạ của Sở Tranh, ngược lại còn cảm thấy phu quân nói có lý, chẳng qua do bản thân mình đa tâm liền nói:
- Công tử cứ đi đi, tuy nhiên Tô cô nương kia quả thật là một kỳ nữ, thỉnh công tử có thể hạ thủ lưu tình đôi chút.
Sở Tranh không khỏi lắc đầu, chẳng qua Tô Xảo Đồng có trí nhớ tốt thôi, nếu thật sự luận tài văn chương, Liễu Khinh Như ăn đứt đuôi con nòng nọc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sở Thị Xuân Thu
Ninh Trí Viễn
Sở Thị Xuân Thu - Ninh Trí Viễn
https://isach.info/story.php?story=so_thi_xuan_thu__ninh_tri_vien