Chương 14 - Bị Lạc
óng tối ụp xuống rất nhanh trong cánh rừng ngay khi mặt trời lặn.
Septimus và Nicko đang ngồi rã rời trên một cái cây đổ. Septimus giữ chiếc la bàn trong lòng bàn tay, cố gắng nhìn xem cây kim đang run rẩy chỉ hướng nào. Ánh sáng sắp tắt hẳn, và Nhẫn Rồng bắt đầu phát sáng, nhưng điều đó không giúp cho bàn tay của Septimus hết run. Cảm giác sỡ hãi quen thuộc đang xâm chiếm nó, cái cảm giác luôn luôn đi cùng mỗi khi màn đêm đến gần, trong cánh rừng.
“Trong rừng giờ chắc nhập nhoạng rồi, Nik à” Septimus thì thầm. “Chúng mình phải ngồi yên một lúc. Bây giờ mà di chuyển thì không nên. Bọn sống về đêm đang chuẩn bị khởi động.”
Xa tận trong khu Lâu Đài, Silas và Sarah nhìn mặt trời lặn ra khỏi mái Cung Điện và nhận ra cuối cùng thì Simon sẽ không mang Jenna trả về nhà. Lòng hoảng sợ, hai người bắt đầu lên đường đến tháp Pháp Sư để gặp bà Marcia. Họ gặp bà trên đường Pháp Sư khi bà đang đến nhà giáo sư Weasal Van Klampff.
Sâu thăm thẳm, ngay giữa lòng cánh rừng, Septimus và Nicko ngồi bên nhau, im thin thít. Septimus cảm thấy mặt trời đã lặn xuống đằng sau những ngồi đồi, không khí trở nên lạnh buốt và cuộc chuyển giao giữa ngày và đêm đã bắt đầu. Khu rừng đang biến thành một sinh vật sống về đêm khi bóng tối tiến và gần. Với linh tính có điều quái gở, Septimus nhận ra cái cảm giác nặng trĩu lạ lùng trong không khí kéo theo cùng màn đêm ở cánh rừng.
“Anh xin lỗi, Sep à…” Nicko ủ ê làu bàu.
“Suỵt” Septimus thì thầm. “Đừng nói gì, trừ phi thật cần thiết”
Nicko ngồi im thít, ráng giữ bình tĩnh. Cậu vốn không thích cánh rừng, thậm chí cả vào ban ngày. Cậu ghét cái cảm giác cánh rừng mang lại cho cậu: đó là cảm giác rằng mình không thể thoát thân một cách nhanh chóng, rằng mình có thể bị sa bẫy vào giữa đám thân cây với cành cây rối tinh rối mù; mặc dù chừng nào còn liên tục di chuyển và thấy được mình đang tới đâu là Nicko vẫn còn chịu đựng nổi. Nhưng lúc thì thì không thế. Lúc này, một tấm màn đen kịt đang bắt đầu bao trùm lấy hai đứa, và cậu cảm thấy nỗi kinh hoàng đang dâng lên trong mình, nó khiến cậu muốn thét to lên. Trong đời Nicko chỉ mó mỗi lần cậu cảm thấy như thế này, ấy là khi cậu bị mắt kẹt trong cầu trượt rác của Lâu Đài, nhưng lần đó cậu đi với bà Marcia và bà đã giải vây họ ngay lập tức. Còn lần này cậu chỉ có một mình.
“Hồi em vào đây để thực hành những bài tập đêm khuya, người ta dạy em cái gì? Ý anh là, em đã phải làm cái gì?” Nicko thì thào.
“Ừ, ờm… một lần làm bài tập chiến đấu tay không với thú vật tụi em phải đào một cái hố bẫy sói và thức suốt đêm để chờ cho con sói lọt xuống. Nó không lọt xuống hố tụi em. Nhưng hố kế bên có ba đứa bị chết. Tụi nó đánh hăng lắm, nhưng con sói vẫn thắng. Vụ đó gây xôn xao khủng khiếp… Rồi thỉnh thoảng làm bài tập đọc la bàn, người ta đem cột một đứa vào thân cây và tụi em phải ráng tìm cho ra thằng nhỏ trước khi nó bị ăn thịt. Không phải lúc nào cũng đến kịp…”
“Ối,” Nicko rùng mình. “Biết thế anh không hỏi. tưởng họ phải dạy bọn em vài kỹ năng để sống sót chứ.”
“có dạy,” Septimus nói. “Hãy tránh xa đường đi của bất kỳ vật nào chạy nhanh hơn ta và có nhiều răng hơn ta. Hãy đề phòng những cây ăn thịt, bởi vì ta không bao giờ có thể biết được chúng là những cây nào, biết thì đã quá muộn. À, phải rồi… và điều quan trọng hơn hết thảy là…”
“Là gì?”
“Đừng ở trong cánh rừng sau khi trời tối”
“Tức cười thật,” Nicko lẩm bẩm.
“Em nghĩ,” Septimus thì thầm, “mình phải cố tìm ra chỗ nào đó an toàn để ngủ đêm nay thôi. Lên cây là tốt nhất…”
“Ý em là lên một cái cây ăn thịt à?”
“Nicko, nói nhỏ thôi có được không?”
“Xin lỗi, Sep”
“Như em nói rồi đấy, mình nên leo lên một cái cây… nó có là cây ăn thịt hay không là do hên xui thôi.”
“Cái gì, em không biết cây nào là cây ăn thị à?”
“Không, ban đêm thì không biết được. Phải liều thôi. Rừng đêm là thế đấy Nik à. Thì em đã nói rồi đấy, nếu leo được lên cây thì mình sẽ an toàn khỏi lo bọn sói, mặc dù sẽ phải canh chừng lũ chuột cây hút máu.”
“Chà”
“Và một số cây già thì lúc nhúc toàn con vắt. Có lần em ngủ đêm trên một cái cây với chỉ huy Thiếu sinh quân, khi thức dậy vào buổi sáng, em tưởng hắn đang nguỵ trang chứ. Phủ kín từ đầu đến chân hắn toàn vắt với vắt. Đáng đời hắn,” Septimus tặc lưỡi.
“Thôi!” Nicko rít lên. “Thôi ngay. Anh không muốn nghe nữa… được không? Tụi mình tìm ngay một cái cây đi rồi cầu trời cho gặp may”
Septimus quẳng mạnh cái ba-lô nặng lên vai và chúng bắt đầu lên đường; lần này Nicko theo sau Septimus. Nhẫn Rồng của Septimus sáng rực trong bóng đêm. Nó dụi bàn tay vào túi áo để hạ bớt ánh sáng. Nó biết ánh sáng sẽ thu hút mọi sinh vật cách xa từ nhiều dặm và đặc biệt sẽ lôi cuốn bọn ma rừng. Septimus bước chậm rãi và yên lặng qua những thân cây, Nicko theo sau, ráng cẩn thận và im lặng hết sức có thể. Nhưng Nicko kém nhanh nhạy hơn Septimus, và dù đã ráng hết sức, thỉnh thoảng chân cậu vẫn đạp trúng một khúc cây khô hoặc đạp nát một chiếc lá. Septimus biết rằng sớm muộn gì một sinh vật hay một Vật sẽ nghe thấy tiếng hai đứa. Chúng cần phải nhanh chóng leo ngay lên một cái cây an toàn. Lòng tuyệt vọng, Septimus dò xét từng cái cây chúng đi qua, coi có cành thấp nào vừa tay với tới không. Nhưng không có cành nào. Hai đứa đang ở chính giữa phần cổ xưa nhất của cánh rừng, nơi mà cây cối thảy đều cao lớn và cành nhánh ở thật cao khỏi mặt đất.
Bất chợt Septimus cảm thấy như có một cái càng cua kẹp chặt vào cánh tay.
“Ái!”
“Suỵt!”
Septimus quay ngoắt lại thì thấy Nicko đang nắm chặt cánh tay mình, mắt mở to, nhìn trừng trừng vào bóng tối.
“Sep, có cái gì… đăng kia kìa… anh thấy cái gì màu vàng, sáng sáng”
Septimus nhìn quét vào bóng đêm, áp dụng chiêu liếc xéo của Thiếu sinh quân. Đó là cảnh tượng mà trước giờ nó vẫn khiếp hãi – hai đứa bị bao quanh bởi một biển những con mắt vàng.
“Chuột?” Septimus thì thào.
“Chuột hả?” Nicko lí nhí. “Ôi, nhẹ cả ngời. Nãy giờ anh cứ tưởng đó là sói”
“Đúng là sói. Rất nhiêiù”
“Nhưng em nói chuột mà,” Nicko nói, giọng đau khổ.
“Im, Nicko. Em đang cố nghĩ đây. Anh lấy giùm bùa Đông Cứng Khẩn Cấp ra khỏi túi em được không?” Septimus thở gấp. “Lẹ lên…”
“Em không thể Đông Cứng Khẩn Cấp mà không cần bùa sao?”
“Không. Lẹ lên.”
Nicko cố mở ba-lô của Septimus ra nhưng hai bàn tay cậu cứ run cầm cập đến nỗi không thể tìm thấy cái móc khoá trong bóng tối. Septimus thấy bực với chính mình. Nó biết lẽ ra mình nên lấy bùa ra khỏ túi trước để có sẵn mà dùng khi cần đến. Nhưng nó cũng ghét cánh rừng về đêm như Nicko ghét vậy, và não nó không hiểu sao dường như đã ngưng hoạt động.
“Anh không tháo được cái túi ngu ngốc của em,” Nicko rít lên, giọng nói đầy hoảng loạn. “Em không làm được phép Chết Đứng bọn chúng như em đã làm với con ngựa kia sao?”
“Cái gì… Ý anh là bảo chúng xếp thành một hàng ngay ngắn để em có thể xử từng con một à?’
“Em không thể làm tất cả cùng một lúc sao?”
“Không.”
Septimus dòm khắp lượt những cặp mắt màu vàng đang chờ đợi. Chúng đang nhích đến gần hơn và toả quân ra. Nó biết bầy sói này đang bắt đầu cái nghi thứ nhuần nhuyễn của chúng là khoanh kín con mồi. Nếu nó và Nicko còn chần chứ thêm chút nào là chúng sẽ bị kẹt ngay giữa vòng tròn đó.
“Chạy!” Septimus rít lên. “Ngay!”
Nicko không cần bảo tới hai lần. Septimus lao phầm phập qua hàng cây và Nicko theo sát nút đằng sau, luồn lách và đánh vòng qua những thân cây đồ sộ, phóng ào qua những cành cây ngã, trượt đi trên lớp là trơn láng môi khi Septimus quẹo gấp những khúc quanh hình zic-zắc. Nhưng cứ hễ ngoái ra sau là Nicko lại thấy những cặp mắt màu vàng đang ung dung bám theo, bởi bầy sói đã bước vào công việc quen thuộc của chúng là rượt đuổi con mồi về đêm và giờ đây chúng đang vận động gân cốt để bữa tối được ngon miệng.
Bất ngờ Septimus vấp phải một hang chuột và té sầm xuống đất.
“Dậy, Sep” Nicko thở hồng hộc, kéo Septimus đứng lên.
“Aa! Mắt cá của em…” Septimus rên rỉ.
Nicko không thông cảm:
“Nhanh lên, Sep. Đi tiếp. Có một bầy sói đằng sau chúng ta, em quên rồi à.”
Septimus khập khiễng đi tiếp, nhưng dù đã cố hết sức, nó vẫn không thể chạy được nữa; mắt cá nó đành đầu hàng. Nó dừng lại bên cạnh một cái cây và tháo ba-lô ra.
“Em làm gì vậy?” Nicko thở hổn hển, khiếp hoảng.
“Không xong rồi, Nik” Septimus nói. “Em không chạy được nữa. Anh chạy đi. Để em ráng tìm bùa Đông Cứng Khẩn Cấp trước khi bọn sói tới gần em”
“Đừng có điên,” Nicko ngắt lời. “Anh không bỏ lại em ở đây đâu”
“Đi đi. Em sẽ gặp lại anh sau”
“Không. Chúgn sẽ ăn thịt em mất, đồ điên ạ”
“Đi ngay đi, Nicko”
“Không!”
Trong lúc Nicko nói, con cuối cùng trong đàn đã khép vòng tròn lại. Hai đứa bị bao vây rồi. Mắc kẹt. Nicko và Septimus dựa lưng vào thân gỗ tròn dày của một cái cây,t rong lúc đó, chầm chậm lần lượt, cái vòng tròng ánh sáng vàng rùng rợn kia siết chặt lấy chúng. Hai đứa dòm trân trối cảnh tưọng ấy, không thể tin chuyện này lại xảy ra thật. Giống như mọi người trong Lâu Đài, chúng vẫn hay có những cơn ác mộng về đúng cái cảnh này, nhưng thực tế còn quái đản hơn nhiều so với cảnh tượng xảy ra trong những giấc mơ. Phải nói đó là một cảnh tượng đẹp, như kiểu thôi miên. Một sự im lặng như đã chờ đợi buông xuống, như thể mọi sinh vật đêm đều ngưng lại những gì chúng đang làm để theo dõi màn biểu diễn, diễn ra đúng đêm nay, chỉ một đêm thôi, trong phần rừng của chúng.
Nicko bứt ra khỏi cơn lú. Cậu đá tung cái ba-lô tới trước. Móc khoá ba-lô bung ra và các thứ đựng trong đó đổ tung toé xuống đất. Cả cậu lẫn Septimus liền ngồi thụp xuống, quờ quạng trong đống vật dụng, cố sống cố chết tìm chiếc bùa Đông Cứng Khẩn Cấp.
“Sao mà nhiều rác thế!” Nicko ré lên. “Nó trông như thế nào?”
“Không phải rác đâu. Các thứ linh tinh của em đấy.”
“Nhưng ở đâu? Ở đâu, ở đâu, ở đâu hả?”
“ỐI…ối… Em ngửi tthấy mùi bọn chúng.”
Ngập tràn không khí là mùi thở tanh tưởi của chó sói – cái mùi pha trộn của thịt thối và bệnh nướu, vì bọn sói của cánh rừng đau răng kinh niên. Sợ khiếp vía, Nicko và Septimus ngước lên và thấy mình đang nhìn chằm chằm thẳng vào mắt của con sói đầu đàn. Nó sẽ là con sói ra hiệu cho cả đàn tấn công.
Một tiếng gừ đục ngân dài bắt đầu từ đâu đó trong bụng con sói đầu đàn. Tín hiệu đã bắt đầu. Những cặp mắt vàng xung quanh sáng quắc lên, những cơ bắp căng ra và nước dãi bắt đầu chảy. Bệnh đau răng được quên đi trong chốc lát, bầy sói thụt lưỡi vào, nhe ra đám răng dài đen đen, vàng vàng.
Tiếng gừ gừ càng lúc càng lớn, cho đến khi, bất thình lình, con đầu đàn ngửa đầu ra sau và phát ra một tiếng tru đến lạnh xương.
Bầy thú vồ.
Cái cây vồ.
Cái cây vồ được trước.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công