Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Rebecca (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11.1
T
ôi không gặp bà Danvers luôn. Một buổi sáng bà gọi điện thoại cho tôi trong phòng khách nhỏ và trình bày lấy lệ các món ăn trong ngày. Cuộc tiếp xúc của chúng tôi dừng lại ở đấy. Bà ta đã mướn cho tôi một cô hầu phòng tên là Clarice, một cô gái ngoan ngoãn, bình thản và, cảm ơn Chúa, cô chưa phục vụ ai nên không có những thái độ nạt nộ. tôi thấy đó là người đầu tiên trong nhà biết sợ tôi.
Đối với cô ta, tôi là chủ, là bà Winter. Những câu chuyện ba hoa của các kẻ khác không làm cô ảnh hưởng. Mặc dù sinh ra ở địa phương, cô đã sống ở ngoài một thời gian tại nhà của một bà cô cách xa Manderley, cho nên cô cũng là một người mới mẻ như tôi. Tôi rất dễ chịu với cô hầu mới. Tôi có thể thản nhiên bảo cô:
- Clarice, yêu cầu cô vá cho tôi đôi bít tất này.
Alice, chị hầu giá, lại có vẻ cao sang. Một lần tôi trông thấy chị đang quan sát chiếc áo sơ mi của tôi vắt trên tay chị, thứ vải thường. Không bao giờ tôi quên được vẻ mặt của chị ta. Trong chị có vẻ chướng mắt như thể nguwoif nào đó đã dám xúc phạm đến con người ngà ngọc của chị. Trước đây chưa bao giờ tôi quan tâm đến quần áo của mình. Tôi chỉ cần nó sạch sẽ là được, không để ý gì đến loại vải hoặc đến cái đăng ten trang trí. Người ta đọc những bản miêu tả các bộ đồ của người vợ mới cưới, trong đó có đến hàng tá các thứ, nhưng tôi không hề chú ý đến. Bộ mặt của chị Alice là một bài học cho tôi. Tôi vội vàng viết thư cho một của hiệu ở Luân Đôn yêu cầu gửi một catalo các kiểu quần áo. Vào lúc được ấn định cuộc lựa chọn, Alice không còn phục vụ cho tôi nữa, clarice đã thay chân chị. Mua sắm quần áo sẽ là một lãng phí lớn, nên tôi cất quyển catalo vào ngăn kéo và thôi không đặt hàng nữa.
Mướn Clarice, bà Danvers đã tỏ ra rất tinh đời. Bà phải thấy chúng tôi hợp nhau lắm. Bây giờ tôi đã biết lý do mối ác cảm của bà Danvers, các vấn đề trở nên dễ dàng đối với tôi. Tôi biết là bà ghét không phải cá nhân tôi mà là cái tôi đại diện. Đối với bất kỳ ai ngồi vào chỗ của Rebecca, bà cũng có một cảm giác như vậy. Ít ra đó cũng là kết luận của tôi từ những câu chuyện với chị Béatrice, ngày mà chị đến ăn với chúng tôi.
“ Cô không biết đấy chứ, bà ta rất quý trọng Rebecca. Thế đấy!”
Lúc đó tôi thấy chướng tai về những câu nói đó, tôi bất ngờ. Nhưng suy nghĩ lại, tôi cảm thấy bớt sợ bà Danvers. Tôi đâm ra thương hại bà. Tôi tưởng tưởng bà ta đã phải chịu đựng như thế nào. Bà phải đau khổ mỗi khi nghe thấy người ta gọi tôi là “bà Winter”. Mỗi buổi sáng, khi bà điện thoại cho tôi và tôi trả lời “alo”, hẳn là bà phải nghĩ đến một tiếng nói khác. Khi đi qua phòng bà phát hiện thấy dấu vết của tôi qua đấy, một mũ nồi trên thành cửa sổ, một túi đồ khâu trong một chiếc ghế bành, hẳn bà phải nghĩ đến người mà trước kia đã sở hữu những thứ ấy. Tôi hay nghĩ đến điều ấy lắm, nhưng tôi không biết Rebecca. Bà Danvers biết giọng nói dáng đi của Rebecca. Bà Danvers biết mầu sắc của cặp mắt, biết nụ cười, biết đặc tính của bộ tóc Rebecca. Tôi thì không, chưa bao giờ tôi hỏi dò về những điều đó. Tuy nhiên, đôi khi tôi cũng cảm thấy Rebecca cũng có thực đối với tôi như với bà Danvers.
Frank đã nói với tôi nên quên quá khứ đi, và tất nhiên tôi muốn thế lắm. Nhưng Frank không buộc phải ở trong phòng khách nhỏ này mỗi buổi sáng như tôi để nhìn những ngọn nến, lò sưởi, những chậu hoa và nghĩ rằng trước đây chúng đã thuộc quyền sở hữu của một người phụ nữ đã chọn chúng, và chúng không thuộc về tôi chút nào. Frank không bị buộc phải ngồi vào chỗ của người đó trong phòng ăn. Anh không quàng lên vai chiếc áo khoác trước đây đã là của người đó và không thấy chiếc mùi xoa của người đó trong túi áo. Anh ta không như tôi, mỗi ngày để ý thấy cái nhìn trống rỗng của con chó già mỗi khi nghe tiếng bước chân tôi, bước chân của một người phụ nữ, trong thư viện và sau khi ngửi hít không khí, lại để rơi đầu xuống bởi tôi không phải là người nó mong đợi.
Những chi tiết vụn vặt không quan trọng, nhưng chính tôi đã trông thấy, đã nghe thấy, đã ngửi thấy. Trời ơi! Tôi thiết nghĩ đến Rebecca! Tôi muốn được sung sướng, làm cho Maxim sung sướng. Không có ước mong nào khác trong trái tim tôi. Không phải là tại tôi nếu Rebecca ngự trị trong ý nghĩ, trong giấc mơ của tôi, nếu tôi tỏ ra là một người ngoài ở Manderley, ngôi nhà của tôi, cũng chẳng phải lỗi tại tôi. Tôi như một người khách đến chơi đợi chủ về. Những câu nói nhỏ, những trách mắng nhỏ đến hàng giờ trong ngày nhắc tôi nhớ đến người ấy.
- Bác Frith! – Tôi nói lúc bước vào thư viện, tay mang đầy những hoa tử đinh hương một buổi sáng mùa hè. – Bác Frith! Tôi tìm đâu được một cái bình? Những cái này nhỏ quá.
- Thưa bà, có một cái bình bằng đá minh ngọc trắng tinh trong phòng khách.
- Ồ nó có thể vỡ lắm, sẽ rất đáng tiếc!
- Bà Winter trước đây bao giờ cũng dùng cái bình đó để cắm hoa tử đinh hương đấy ạ!
- Thôi được!
Và trong khi tôi đang cắm từng nhánh tử đinh hương vào trong cái bình đá minh ngọc trắng và mùi hương ấm áp tràn ngập căn buồng lẫn với mùi cỏ vừa mới cắt ở thảm cỏ qua cửa sổ để ngỏ tràn vào, tôi nghĩ thầm: “Rebecca cũng làm thế này, cầm từng nhành tử đinh hương một cắm vào trong bình trắng tinh này. Đây là bình hoa của Rebecca, tử đinh hương của Rebecca…
Béatrice đã giữ lời hứa gửi cho tôi một món quà cưới. Một buổi sáng một gói to được đưa đến, to đến nỗi Robert phải khó khăn lắm mới mang vào được. Tôi đang ở trong phòng khách nhỏ và vừa đọc xong bản thực đơn trong ngày. Tôi bao giờ cũng thích những gói hàng như một đứa trẻ con. Tôi giựt đứt những sợi dây buộc và xé rách tờ giấy gói màu. Thứ này giống như những quyển sách. Đúng là những quyển sách thật. Một quyển “Lịch sử ngành hội họa” gồm bốn tập lớn. Một tờ giấy viết kèm theo: “Chị rất mong em sẽ thích loại này” và ký tên: “Thân ái, Béatrice.”
Tôi đã trông thấy chị đi vào cửa hàng Wigmore Street và nhìn xung quanh mình với một vẻ đột ngột và rất đàn ông.
- Tôi muốn có những quyển sách cho một người rất yêu nghệ thuật - Chị nói như thế và người bán hàng trả lời:
- Thưa bà vâng, xin mời bà qua đây.
Chị đã giở những trang sách vẻ hơi nghi ngại:
- Vâng, đúng là giá mà tôi đã dự tính. Đây là một món quà cưới, tôi muốn thứ gì tốt. Tất cả đây là về nghệ thuật?
- Vâng, tác phẩm tốt nhất về vấn đề đó.
Và Béatrice đã viết mấy dòng chữ, trả tiền và cho địa chỉ: “Bà Winter ở Manderley”.
Béatrice thật đáng yêu quá! Có vấn đề trung thực và cảm động trong việc làm của chị, vào hiệu sách ở Luân Đôn để mua sách cho tôi, bởi vì chị biết tôi mê hội họa. Chị hẳn đã hình dung thấy tôi ngồi trước một chiếc bàn vào một ngày mưa, trịnh trọng nhìn những bức họa, và cũng có thể cầm một tờ giấy vẽ và một hộp sơn màu để sao lại một trong những hình ảnh này. Chị Béatrice thân mến. Tôi bỗng đột nhiên và kỳ quặc muốn khóc. Tôi tập trung mấy cuốn sách nặng lại và tìm một chỗ trong phòng khách để xếp chúng. Chúng không hợp với những thứ đồ đạc tế nhị và dễ vỡ. Mặc kệ, dù sao đây cũng là căn phòng của tôi. Tôi để chúng đứng thành hàng trên bàn giấy. Tôi lủi ra xa một chút để ngắm nhìn hiệu quả. Có lẽ động tác của tôi hơi đột ngột làm chúng lung lay, quyển nọ ấn quyển kia và đổ xuống, hất một chiếc lọ rơi xuống đất, nó bằng sứ và là thứ trang trị độc nhất trên bàn giấy. Nó bị vỡ tan tành. Tôi liếc mắt nhìn nhanh ra cửa như một đứa trẻ có lỗi. Tôi quỳ xuống đất nhặt những mảnh vụn lên tay rồi lấy một chiếc phong bì bỏ tất cả vào đấy. Tôi giấu phong bì trong một ngăn kéo bàn giấy. Sau đấy tôi đem tất cả những cuốn sách đó vào trong thư viện và xếp chúng lên một cái giá.
Maxim mỉm cười lúc tôi khoe với chàng một cách kiêu hãnh:
- Chị Béatrice thân yêu, - Chàng nói. – Hẳn là em đã làm cho chị phải mến em lắm. chị chưa bao giờ mở một cuốn sách.
- Đã có bao giờ chị ấy nói vấn đề gì về… tóm lại là chị ấy đã nghĩ về em chưa?
- Ngày mà chị ấy đến ăn trưa ấy à? Không chẳng nói gì.
- Em chắc là chị ấy có viết cho anh.
- Beatrice và anh, không bao giờ viết thư cho nhau cả, trừ trường hợp tối cần.
Tôi kết luận tôi không phải là trường hợp tối cần. Nhưng Béatrice đã cất công đi đến tận Luân Đôn để mua sách cho tôi. Chị đã không làm như thế nếu chị không thích tôi.
Tôi nhớ là hôm sau. Frith, sau khi phục vụ bữa ăn trưa trong thư viện, có nán lại một lúc rồi nói:
- Tôi muốn thưa chuyện với ông chủ.
Maxim ngước mắt lên nhìn qua tờ báo.
- Được, vấn đề gì thế Frith?
Frith có vẻ cứng đơ và trịnh trọng, cặp môi mím lại. Tôi nghĩ ngay hay là vợ bác bị chết.
- Thưa ông đó là vấn đề về Robert. Có một sự bất hòa nhỏ giữa bà Danvers và anh ta, Robert đang rất bực bội.
- Trời! – Maxim nói và nheo mắt với tôi, tôi chỉ cúi xuống để vuốt ve con Jasper để giữ được bình tĩnh như toi vẫn thường làm trong những trường hợp bối rối.
- Thế đấy, thưa ông! Hình như bà Danvers đã kết tội Robert đã giấu đi một cái lọ quý trong phòng tiếp khách nhỏ. Vì công việc của Robert là mang hoa tươi về và sắp xếp các bình vào chỗ. Buổi sáng nay, lúc bà Danvers vào phòng khách nhỏ và Robert vừa mới đi ra, bà nhận thấy thiếu mất một cái lọ. Bà nói sáng hôm qua còn thấy nó ở đấy. Bà buộc tội Robert đã lấy hoặc đánh vỡ, Robert kiên quyết phủ nhận cả hai trường hợp và đến kêu ca với tôi. Anh ta còn gần như khóc nữa thưa ông.
- Vậy phải là một kẻ khác đã gây ra việc đó. Một đứa hầu gái nào chăng?
- Thưa ông không ạ! Bà Danvers có vào phòng trước lúc mọi người dọn dẹp. Hôm qua, sau khi bà chủ và Robert vào, không còn ai vào đó. Thật khổ tâm cho Robert và cho tôi, thưa ông.
- Tất nhiên! Bác bảo bà Danvers đến gặp tôi để cùng nhau giải quyết vấn đề. Thực tế là cái lọ nào?
- Cái lọ bằng đá minh ngọc trắng để trên mặt bàn giấy, thưa ông.
- Ô, ồ! Nó quí lắm đấy, cần phải tìm ra nó. Đi nhanh tìm bà Danvers đên đây cho tôi.
- Thưa ông, vâng.
Firth ròi khỏi buồng và chúng tôi còn lại một mình.
- Chán thật. - Maxim nói – Cái bình ấy đáng giá ngàn vàng. Và anh sợ có sự mất đoàn kết trong đám gia nhân. Anh tự hỏi tại sao chúng lại đến nói với anh chuyện ấy, phải nói với em mới đúng chức năng chứ.
Tôi buông con Jasper ra và ngước bộ mặt nóng bừng nhìn Maxim và nói:
- Anh yêu, em muốn nói với anh từ sớm, nhưng … nhưng em quên mất. Chính em đã đánh vỡ nó ngày hôm qua trong lúc em ở trong phòng khách nhỏ.
- Em đã đánh vỡ nó à? Trời ơi, tại sao em không nói lúc nãy có Frith ở đây?
- Em không biết nữa. Em không dám. Em sợ bác ấy cho em là con ngốc.
- Bây giờ bác ấy còn cho em là con ngốc hơn thế nữa. Em cần phải giải thích với bác ấy và với bà Danvers.
- Ồ, không, Maxim! Em van anh. Anh với họ hộ em. Để em đi.
- Đừng có ngốc thế? Người ta sẽ bảo là em sợ họ.
- Em sợ họ thật! Sợ, nhưng …
Cánh cửa mở ra, bà Danvers và Frith bước vào. Tôi nhìn Maxim bực bội. chàng nhún vai, nửa đùa nửa tức mình:
- Có sự nhầm lẫn rồi, bà Danvers. Chính bà chủ đã đánh vỡ cái lọ và quên không nói.
Mọi người nhìn tôi. Tôi biết là tôi đỏ mặt. Tôi nhìn bà Danvers và nói:
- Tôi lấy làm tiếc. Tôi không nghĩ rằng nó sẽ gây phiền hà cho Robert.
- Lọ đó liệu có sửa được không, thưa bà? – Bà Danvers hỏi.
Bà không có vẻ ngạc nhiên lúc biết tôi là tội phạm. Tôi cảm thấy bà bao giờ cũng biết và chỉ đổ tội cho Robert để xem tôi có can đảm để thú nhận không. Tôi đáp:
- Tôi e rằng không. Nó, đã vỡ vụn ra rồi.
- Em đã làm gì những mảnh vụn đó? – Maxim hỏi
Tôi có cảm tưởng mình là tù nhân đang phải khai tôi. Sao mà những hành vi của tôi lại hèn hạ và đê tiện đến thế?
- Em đã đem bỏ vào trong một chiếc phong bì.
- Tốt, em đã làm gì chiếc phong bì đó? – Maxim tiếp tục và đốt một điếu thuốc lá, trong giọng nói của chàng lẫn lộn đùa và cáu.
- Em đã bỏ nó vào trong đáy một ngăn kéo bàn giấy.
- Người ta cho rằng bà chủ đã nghĩ là người ta sẽ đem bỏ tù bà. – Maxim nói, - Bà Danvers, bà hãy đi tìm chiếc phong bì ấy và gửi các mảnh vỡ đến Luân Đôn dể xem người ta có sửa lại được không. Nếu không có cách gì sửa được, cũng đành! Thôi bảo cho Firth, đi nói với Robert, bảo hắn lau nước mắt đi.
Bà Danvers ở lại sau khi bác Frith đã đi ra. Bà nói:
- Tất nhiên tôi sẽ đi xin lỗi Robert, nhưng cùng cần phải nói là bề ngoài đã tố cáo hắn. Tôi không nghĩ là bà chủ đã đánh vỡ cái lọ. Nhưng nếu việc đó lại xẩy đến, đề nghị bà nói cho tôi biết để tránh phiền phức cho mọi người.
- Tất nhiên, tất nhiên! – Maxim nói vẻ sốt ruột. Tôi tự hỏi tại sao bà chủ đã không làm như thế từ hôm qua. Tôi toan nói với bà thế thì mọi người vào.
- Có thể là bà chủ không biết rằng đó là một đồ vật quí. - Bà Danvers nói và quay mặt lại nhìn tôi.
- Có chứ. – Tôi nói một cách thảm hại – Tôi có nghĩ rằng đó là một đồ vật quí giá. Chính vì thế mà tôi đã thận trọng nhặt từng mảnh vỡ.
- Thật đáng tiếc! – Bà Danvers nói. – Tôi tin rằng đây là lần đầu tiên người ta đánh vỡ một thứ gì trong phòng khách nhỏ. Chúng tôi bao giờ cũng rất thận trọng. Thời còn bà Winter, chúng tôi cùng nhau lau chùi các lọ quí, bà ấy và tôi.
- Thôi, người ta chẳng còn làm gì được nữa. - Maxim nói.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Rebecca (Tiếng Việt)
Daphné Du Maurier
Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier
https://isach.info/story.php?story=rebecca_tieng_viet__daphne_du_maurier