Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phương Đại Trù
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15: Bánh Trôi Mặn Cùng Tiểu Trộm Béo.
S
áng sớm hôm sau, Phương Nhất Chước từ trong chăn chui ra, liếc mắt thấy Thẩm Dũng vẫn còn đang ngủ say, liền lôi hắn dậy.
“Hử?” Thẩm Dũng trở mình quay sang bên khác.
“Tướng công.” Phương Nhất Chước tiếp tục gọi: “Dậy đi, chúng ta đi ra ngoài.”
“Sao?” Thẩm Dũng nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng, hỏi: “Đi chỗ nào?”
“Đi tìm một người.” Phương Nhất Chước nói tiếp, “Mạc Phàm Đường.”
“Cái canh gì lôi thôi thế?” Thẩm Dũng nghi hoặc nháy mắt mấy cái: “Lại là món ăn mới sao?”
“Ngươi chỉ biết đến ăn thôi.” Phương Nhất Chước dùng tay véo mũi hắn, nói: “Dậy đi, phụ thân ngày hôm qua đã nói cho ta biết, người dạy võ công cho Thẩm Kiệt chính là Mạc Phàm Đường.”
Đợi Phương Nhất Chước nói xong, Thẩm Dũng ngay cả lông mi cũng không thèm nhúc nhích, chậm rãi mở mắt nhìn Phương Nhất Chước một chút, dường như cũng đã tỉnh, hỏi: “Sau đó thì sao? Chuyện này cùng ta có quan hệ gì?”
Phương Nhất Chước nói, “Ý tứ của cha chính là muốn ngươi đi theo cao nhân học võ công.”
Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, trở mình rúc vào trong chăn, “Không đi.”
…
Phương Nhất Chước hơi ngoài ý muốn, nàng vẫn cho rằng Thẩm Dũng chỉ là không thích học bài đọc sách vở nhưng học võ hay gì gì đó hắn sẽ thích, không nghĩ tới hắn cư nhiên lại không muốn đi, hơn nữa còn giống như có chút mất hứng.
“Tướng công? Ngươi không muốn học sao?” Phương Nhất Chước dùng tay lay lay hắn: “Học được võ công sẽ không sợ người khác khi dễ nữa.”
“Không đi.” Thẩm Dũng lại nổi lên tính tình của tiểu hài tử.
Phương Nhất Chước híp mắt lại, “Vì sao không đi? Không đi sẽ không làm cơm cho ngươi ăn.”
Thẩm Dũng buồn bực một hồi, xốc chăn lên, nhìn Phương Nhất Chước, “Vì sao nhất định phải đi?”
Phương Nhất Chước nháy mắt mấy cái: “Học võ công, theo cách nói của cha thì Mạc Phàm Đường chính là một thế ngoại cao nhân*, đi theo học được bản lĩnh của hắn, sau này sẽ không để người khi dễ, hơn nữa còn có thể rèn luyện bản thân. Tóm lại là tốt.”
* Thế ngoại cao nhân: người tài giỏi hơn hẳn người bình thường.
Thẩm Dũng thở dài ngồi xuống, nói: “Ngươi cũng cho rằng sau này ta phải trở nên vượt trội giống như phụ thân mới tốt sao?”
Phương Nhất Chước nghe xong, hơi khó hiểu, hỏi: “Ngươi như bây giờ rất tốt, ta chưa từng nói ngươi không tốt, chuyện này cùng việc luyện võ có quan hệ gì?”
Thẩm Dũng nghe xong nhìn Phương Nhất Chước một chút, hỏi: “Ngươi thật sự nghĩ ta không có gì không tốt?”
“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước vuốt cằm suy nghĩ một chút, nói: “Không có gì không tốt, trừ việc nói mình là ác bá.”
Thẩm Dũng ngồi khoanh chân trên giường, nhìn Phương Nhất Chước, nói: “A, vậy thì đi học thôi, bây giờ đi luôn sao?”
Phương Nhất Chước nghe thế liền mỉm cười, cũng ngồi xuống đệm trước mặt hắn, hỏi: “Tướng công, vậy tại sao vừa rồi ngươi không muốn đi học?”
Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói: “Nam nhân tại sao phải văn võ song toàn, có tài có công danh mới có người thích?”
Phương Nhất Chước ngẩn người.
“Cái này cùng việc nữ nhân cần phải tài mạo song toàn tinh thông cầm kỳ thi hoạ có gì khác biệt?” Thẩm Dũng có chút bất mãn địa nói, “Trên đời này có bao nhiêu người văn võ song toàn, tài mạo vô song? Dựa vào cái gì phụ thân ta là tri phủ Thẩm Nhất Bác thì ta cũng phải tài giỏi như người?”
Phương Nhất Chước sau khi nghe xong, nhìn chằm chằm Thẩm Dũng một hồi, cuối cùng vươn một ngón tay, chọc chọc quai hàm hắn, nói: “Được rồi, ta đã biết, chúng ta không học nữa.”
Lại đến lượt Thẩm Dũng có chút giật mình, hỏi Phương Nhất Chước, “Ngươi không sợ ta cả đời chơi bời lêu lổng sao?”
“Ngươi nào có.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói, “Đời người cũng không phải sống vì người khác, văn võ song toàn, đầy đủ văn võ hay văn võ không được đầy đủ đều không phải lo, ta còn có ưu điểm khác.”
Thẩm Dũng nghe xong, khẽ cười cười, nói: “Đó là tiểu nha đầu ngươi không hiểu biết, chờ ngươi lớn lên, sẽ không nghĩ như vậy nữa, nữ tử trưởng thành đều không thích nam nhân chơi bời lêu lổng.”
Phương Nhất Chước nở nụ cười, nói: “Tướng công mới ngốc.”
Thẩm Dũng trừng nàng nhìn mắt.
Phương Nhất Chước nâng cằm, nói: “Ngươi có giận phụ thân hay không?”
“Không.” Thẩm Dũng cũng hai tay chống cằm, nói: “Phụ thân chỉ là mong muốn ta có thể có tài năng văn chương như người, có thể có võ công như Thẩm Kiệt, sau này có thể thi đậu làm quan công danh hiển hách, vội vàng bận rộn cả đời, sau đó ta sinh ra một nhi tử tài giỏi… Nhi tử của ta lại sinh nhi tử… Cứ như vậy đời đời tương truyền, Thẩm gia chúng ta có thể ngẩng cao đầu vinh quang mà sống.”
“Ừ.” Phương Nhất Chước nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Vậy còn ngươi? Ngươi mong muốn thế nào?”
Thẩm Dũng dùng ngón tay chọc chọc mặt đất, nói: “Ta không biết, ta không nghĩ tới, có điều ta không muốn cứ đi theo cuộc sống mà cha đã nghĩ sẵn cho ta như vậy.”
“Vì sao?” Phương Nhất Chước hỏi: “Có người giúp ngươi suy nghĩ sẵn không phải tốt sao?”
“Có cái gì tốt?” Thẩm Dũng nhỏ giọng nói thầm một câu, thở dài đứng lên vỗ vỗ cái mông, nói: “Quên đi, suy nghĩ cũng vô dụng, đi học võ công đi, lần sau nếu gặp lại ba tên tiểu tử kia sẽ dạy dỗ bọn họ thật tốt!” Nói xong, chạy về phía sau viện, không quên nói với Phương Nhất Chước một câu: “Nương tử, sáng nay ta muốn ăn ngọt.”
“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Ta làm bánh trôi hoa quế cho ngươi ăn.”
Thẩm Dũng nghe được thoả mãn đi rửa mặt, Phương Nhất Chước vẫn ngồi trong phòng nâng cằm đờ ra, một lúc lâu sau mới hơi nhíu mày, nghiêng đầu đầy tâm sự.
Trong viện, Thẩm Dũng dùng gàu thả xuống giếng múc nước mát rửa mặt, vục nước vào mặt, vẫy vẫy đầu. Bọt nước tử đọng ở tóc trên trán, bị ánh sáng buổi sớm chiếu vào, long lanh rực rỡ. Thẩm Dũng tiếp tục vẩy nước vào mặt, sau đó dùng một chiếc khăn khô lau một hồi… Gió mát thổi qua, hắn thống khoái mà thở phào một cái.
Phương Nhất Chước ở trong phòng thấy được hành động của hắn, nở nụ cười, cũng chạy ra ngoài, học dáng vẻ dùng nước rửa mặt của hắn, nước mát lạnh khiến nàng run run hai cái, lại dùng lòng bàn tay ướt sũng vỗ vỗ gương mặt, cảm thấy thật khoan khoái.
Xoay mặt, Phương Nhất Chước quay sang phía Thẩm Dũng nói, “Tướng công, đi học võ công đi!”
Thẩm Dũng nhìn nàng, chỉ thấy gương mặt Phương Nhất Chước đầy ý cười.
“Được.” Thẩm Dũng gật đầu, “Ăn cơm xong rồi đi.”
Phương Nhất Chước hoan hỉ vui mừng lôi kéo hắn đi về phía phòng bếp làm bánh trôi.
Phía sau cửa viện, Thẩm Kiệt vừa vặn nghe được những gì Thẩm Dũng nói, hiện đang tựa ở bên tường, một tay vuốt cằm, ngẩng đầu nhìn những đám mây trên trời đến xuất thần, sau đó, lắc lắc đầu, đi bộ đến sân phòng của Thẩm Nhất Bác.
Trong viện, Thẩm Nhất Bác đang múa thái cực.
“Đại nhân.” Thẩm Kiệt đi tới bên người hắn.
“Ừ?” Thẩm Nhất Bác đang đi một chiêu xoay người, chân hình chữ thập, thuận miệng hỏi: “Dũng nhi và Nhất Chước đã dậy chưa?”
“Đã dậy.” Thẩm Kiệt gật đầu, lại gọi một tiếng: “Đại nhân.”
“Ừ?” Thẩm Nhất Bác thấy Thẩm Kiệt dường như có chuyện muốn nói, đến chiêu thức “giương cung bắn hổ*” thì dừng lại, quay mặt nhìn Thẩm Kiệt cười cười, nói với hắn: “Vô phương dạy con.”
*Giương cung bắn hổ: một chiêu thức trong Dương thức Thái cực quyền.
…
Cả người Thẩm Nhất Bác lảo đảo, thiếu chút nữa tuột cả thắt lưng, giương mắt nhìn Thẩm Kiệt, hỏi: “Cái gì?”
Thẩm Kiệt ngẩng đầu nhìn trời, “Ngày hôm nay ăn bánh trôi.”
Thẩm Nhất Bác thở dài, “Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?”
Thẩm Kiệt lắc đầu, “Ai… Không nói cũng thế.” Nói xong, xoay người rời đi.
Thẩm Nhất Bác bị hắn làm cho không hiểu chuyện gì, tự nói: Thẩm Kiệt làm sao vậy? Vô phương dạy con… Hay là Thẩm Dũng lại gây nên chuyện xấu xa gì?
Nghĩ tới đây, Thẩm Nhất Bác lập tức xoay người đi về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp, Phương Nhất Chước đang nấu bánh trôi, nồi thứ nhất đã nấu xong, đựng ra hai chén, để Thẩm Dũng đem đi cho Thẩm phu nhân.
Thẩm Nhất Bác đi tới cửa bếp, thấy Phương Nhất Chước đang bận rộn, Thẩm Dũng không có ở đó, liền chậm rãi đi đi vào.
“Phụ thân, sớm!” Phương Nhất Chước đang chuẩn bị nồi bánh thứ hai, nói: “Rất nhanh sẽ được ăn.”
“Được.” Thẩm Nhất Bác gật đầu, lại nói: “Nhất Chước này, phụ thân hỏi ngươi một chuyện.”
“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu, nhìn Thẩm Nhất Bác, “Phụ thân có chuyện gì?”
“Dũng Nhi gần đây thế nào?” Thẩm Nhất Bác hỏi, “Có làm chuyện gì khác thường hay không?”
Phương Nhất Chước khẽ nhíu mày, hỏi: “Phụ thân, vì sao lại hỏi như vậy?”
“À…” Thẩm Nhất Bác nghĩ Phương Nhất Chước cũng không phải người ngoài liền nói: “Vừa rồi Thẩm Kiệt đến gặp ta, đội nhiên nói ta vô phương dạy con, ta nghĩ có thể hay không là Dũng nhi lại gây rắc rối gì đó?”
Phương Nhất Chước ngẩn người, sau đó thì nở nụ cười, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Cười cái gì?” Thẩm Nhất Bác không giải thích được hỏi, “Dũng Nhi quả thật gây rắc rối sao?”
Phương Nhất Chước dùng thìa lớn đem bánh trôi tròn vo múc ra ngoài đặt vào trong bát, nói: “Phụ thân, bánh trôi vừa chín tới.”
Thẩm Nhất Bác đi đến gần nhìn một chút, cười hỏi: “Thế nào lại có cả bánh nhỏ?”
Phương Nhất Chước cười, “Bánh trôi lớn, hương vị lớn, da mỏng nhân vừng. Bánh trôi nhỏ, hương vị nhỏ, da dày nhân gạo nếp mềm. Nhân bánh ngọt, nhân bánh mặn, vị ngọt hương thơm ngon, mềm là đoàn viên.”
Thẩm Nhất Bác cười nhận một chén bánh, múc một thìa nếm thử, nói: “Ừm, Nhất Chước a, cho ta thêm một chén nữa, bánh lớn ngọt đậm đà, bánh nhỏ vừa miệng, vị mặn cũng được.”
“Như vậy sao được?” Phương Nhất Chước không đồng ý, “Quy định, một cái lớn kết hợp với một cái nhỏ, ăn ngọt không được ăn mặn.”
Thẩm Nhất Bác sửng sốt, hỏi: “Còn có loại quy củ này sao? Ai định ra?”
“Cha của bánh trôi.” Phương Nhất Chước trả lời.
“Khụ khụ….” Thẩm Nhất Bác bị Phương Nhất Chước làm cho bánh trôi nghẹn ở cổ họng, giật mình hỏi: “Bánh trôi còn có cha?”
“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước nói, “Cha của bánh trôi cũng không phân rõ phải trái, nhưng bánh trôi chưa chắc con đã là bánh trôi, chính mình là bánh nhân đậu, không chắc con sẽ là nhân vừng.”
Thẩm Nhất Bác bưng bát nhìn Phương Nhất Chước cảm thấy mơ hồ, những lời của con dâu tại sao lại khó hiểu như vậy? Một lát mới hỏi, “Con trai bánh trôi, không phải là bánh trôi sao?”
Phương Nhất Chước nhớn mi, hỏi lại: “Tại sao phải như thế?”
Thẩm Nhất Bác nói, “Rồng sinh rồng phượng sinh phượng… Bánh trôi dù thế nào cũng không thể sinh ra bánh chẻo đi?”
Phương Nhất Chước lại nhớn mi, lấy một chiếc bánh trôi, dùng môi đem thịt đặt vào trong nhân bánh, đem khối bột mì ép dẹp, dùng ngón tay chà xát hai cái, niết ba cái, lại bấm một vòng lá sen bên rìa ngoài, rồi nâng tay đưa cho Thẩm Nhất Bác nhìn.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay, có một chiếc bánh trôi mang hình dạng bánh chẻo, Phương Nhất Chước đem bánh trôi ấy thả vào trong nước nóng, hỏi: “Tại sao không thể?”
Thẩm Nhất Bác đem canh trong bát uống cạn, buông bát, hỏi: “Được rồi, các ngươi đến tột cùng là muốn nói cái gì?”
Phương Nhất Chước giương mắt nhìn Thẩm Nhất Bác, hỏi: “Phụ thân, Thẩm Kiệt nói người vô phương dạy con, tại sao người không nghĩ mình dạy con vô phương chỗ nào, mà lại nghĩ là tướng công phạm sai lầm?”
Thẩm Nhất Bác sửng sốt, mở to mắt nhìn.
Phương Nhất Chước đem bánh trôi lúc nãy thả vào nước nóng, lăn lăn một chút sau đó vớt ra đặt vào trong bát của Thẩm Nhất Bác, nói: “Ai… Bánh trôi lớn chỉ biết nói cho bánh trôi nhỏ phải làm thế nào, mà không hỏi xem bản thân bánh trôi nhỏ muốn gì.”
Thẩm Nhất Bác nâng bát đem bánh trôi hình bánh chẻo kia nhét vào trong miệng, bên ngoài là vỏ bánh mềm, bên trong là nhân thịt thơm ngon, đặt ở một đống bánh trôi ngọt, lại mang đến một hương vị khác.
Lúc này, Thẩm Dũng từ bên ngoài tiến vào, vốn tâm tình đang hoan hỉ vui mừng, thấy Thẩm Nhất Bác đã ở trong phòng bếp, vội vàng thu lại dáng điệu tươi cười, nói: “Phụ thân, sớm.”
“Ừ.” Trên mặt Thẩm Nhất Bác có chút xấu hổ, gật đầu.
Thẩm Dũng tiến bên người Phương Nhất Chước, hỏi: “Có thể ăn chưa, sắp chết đói.”
Phương Nhất Chước vừa đưa cho hắn một chén, vừa hỏi Thẩm Nhất Bác, “Phụ thân, người còn ăn nữa không? Bánh trôi hay là bánh chẻo?”
“Ha hả…” Thẩm Nhất Bác cười gượng một tiếng, vội vàng bưng bát đi ra ngoài, nói: “Được rồi được rồi, ta bưng đến thư phòng ăn.” Nói xong, vội vàng đi như chạy trốn.
Thẩm Dũng buồn bực, hỏi Phương Nhất Chước, “Còn có bánh chẻo?”
Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, dùng khăn lau khóe miệng cho hắn.
“Có đúng hay không có bánh chẻo?” Thẩm Dũng tiếp tục hỏi, “Ngươi không thể nấu riêng một phần cho phụ thân được.”
Phương Nhất Chước đành phải làm cho hắn mấy chiếc bánh trôi nhân thịt, luộc xong, liền vớt ra đặt ở trong bát hắn, nói: “Tướng công, của cha là bánh trôi ngọt.”
“Khụ khụ…” Thẩm Dũng ho khan lên, buồn cười nhìn Phương Nhất Chước, chợt nghe Phương Nhất Chước tiếp tục nói: “Ngươi là bánh trôi mặn, nhưng mặn cũng là bánh trôi, ăn vẫn ngon. Bánh trôi ngọt không hiểu, bởi vì hắn chưa từng mặn, chứ không phải hắn cho rằng mặn sẽ không phải là bánh trôi.”
Thẩm Dũng sửng sốt.
Phương Nhất Chước bưng lên một một chén khác, cũng bắt đầu ăn, nói: “Ta thích mặn.”
Thẩm Dũng cúi đầu nâng bát tiếp tục ăn bánh trôi, ăn đến nỗi vang lên tiếng thở dốc, khóe miệng nhếch lên cao cao, ăn xong phần của chính mình, lại còn tranh đoạt trong bát của Phương Nhất Chước.
Ngoài cửa, một đám thùng cơm cắn khăn tay chờ bánh trôi của Thiếu phu nhân, thiếu ăn a. Tự nhủ Thiếu phu nhân đến nấu nước trắng cũng ngon!
——————
Sau khi ăn no, hai người ra khỏi phủ đi tìm Mạc Phàm Đường.
Thẩm Dũng xoa xoa bụng, hỏi: “Mạc Phàm Đường kia tuổi tác hình như cũng không nhỏ, ta từng nghe Thẩm Kiệt nói qua.”
Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Võ công của ta chính là theo một đạo sĩ điên học, ai… Đáng tiếc không tìm được đạo sĩ kia, nếu không để cho hắn dạy ngươi thì tốt rồi.”
“Đạo sĩ điên?” Thẩm Dũng hiếu kỳ.
“Đúng vậy!” Phương Nhất Chước gật đầu, nói: “Khi còn bé một lần vào núi hái rau dại, bị một con chó sói lớn đuổi theo, ta liền nhặt một cành cây dưới một cây lớn đánh lại nó, vừa vặn có một lão đạo sĩ đang ở trên cây, hắn dạy ta mấy chiêu, ta dựa theo phương pháp của hắn mà đánh con sói đó chạy. Sau đó ta làm mấy món ăn ngon cho hắn, hắn lại dạy ta vài chiêu… Đạo sĩ kia thật sự lợi hại.”
“Thật không?” Thẩm Dũng sờ sờ cằm, “Mới dạy ngươi vài ngày đã lợi hại như vậy? Vậy nếu như dạy ngươi lâu năm, chẳng phải ngươi hiện tại sẽ là một nữ hiệp?”
Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói, “Lão đạo sĩ ấy rất thích đùa, hắn nói, võ công tài ba làm gì, đủ dùng là tốt rồi, thừa thiếu đều phiền phức.”
“Ừ, lời này có lý!” Thẩm Dũng gật đầu.
Hai người đang đi, đột nhiên, trong một bên ngõ có một đứa nhỏ vọt ra, vừa vặn đâm vào Thẩm Dũng.
Đứa trẻ này rất béo, Thẩm Dũng bị hắn đụng phải thắt lưng đau, duỗi tay túm lấy cổ áo hắn, “Tiểu mập mạp, đi đứng cẩn thật chút.”
Đứa bé ấy ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Dũng, vội vàng la lên, “Có quỷ, có quỷ đuổi ta!”
Giọng nói đứa trẻ này rất lớn, xung quanh nhiều người nghe được, đều tiến lại hỏi: “Ai đuổi ngươi?”
“Quỷ! Quỷ a!” Đứa trẻ như là rất sợ hãi, chỉ vào phía sau ồn ào, “Ở nơi đó!”
Tất cả mọi người nhìn về phía ngõ nhỏ phía sau hắn.
Thế nhưng hẻm nhỏ vắng vẻ, chỗ nào có quỷ, tất cả mọi người cười, nghĩ đứa trẻ này nói năng hoang đường.
Đứa nhỏ gấp đến độ nhảy dựng lên, nói: “Thực sự! Ta rõ ràng nhìn thấy, mặc y phục trắng, đầu tóc rối tung, đầu lưỡi rất dài!”
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ ta không tin, tiểu mập mạp kia tức giận giơ chân, nói: “Được, các ngươi không tin, ta đi báo cho Tri phủ đại nhân!” Nói rồi, xoay người bỏ chạy.
Phương Nhất Chước thấy đứa trẻ chạy về hướng ngược với đường đến phủ nha, đang muốn nói cho hắn nha môn ở đường khác thì Thẩm Dũng đã kéo nàng, nói: “Quên đi, chỉ là một đứa nhỏ, chắc là nhìn nhầm rồi bị doạ sợ, ban ngày ban mặt chỗ nào có quỷ?”
Nói xong, hai người tiếp tục đi về phía trước, thời điểm ngang qua tửu lâu, Phương Nhất Chước nói, “Tướng công, chúng ta đi bái sư học võ, có phải nên có chút lễ gặp mặt hay không?”
“Ừ…” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói, “Vậy mang theo một vò rượu ngon đi.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Phương Nhất Chước gật đầu, Thẩm Dũng bỏ tiền túi, vừa sờ…
“Ai nha!” Thẩm Dũng giậm chân.
“Làm sao vậy?” Phương Nhất Chước hoảng sợ.
“Tiểu quỷ béo kia là một tên trộm!” Thẩm Dũng hổn hển nói, “Được lắm, được lắm! Tiền trong túi lão tử để cho hắn sờ soạng!”
Phương Nhất Chước hỏi, “Bên trong có bao nhiêu bạc?”
Thẩm Dũng thở phì phì nói, “Thật ra không nhiều lắm, khoảng năm lượng.” Thẩm Dũng thầm cảm thấy may mắn, may là tiền tiêu vặt tháng này còn chưa có nhận, tháng trước cũng đã bỏ ra hai mươi lượng mua trâm cài cho Phương Nhất Chước, nếu không sẽ mất lớn.
“Thật tốt không nhiều lắm.” Phương Nhất Chước nói, “Báo quan đi?”
“Như vậy sao được?!” Thẩm Dũng thở phì phì nói, “Để mọi người biết Thẩm Dũng ta bị một tên trộm nhỏ trộm tiền, sau này sao có thể lăn lộn ở Đông Hạng phủ này nữa?”
Phương Nhất Chước nín cười, “Tiểu du côn trộm của tiểu ác bá.”
Thẩm Dũng có chút phiền muộn nhìn nàng.
“Quên đi, rủi ro trừ tai hoạ.” Phương Nhất Chước kéo hắn tiếp tục đi về phía trước. Không bao lâu, hai người dựa theo tờ giấy ghi nơi ở của Mạc Phàm Đường tìm đến một nông trại ở vùng ngoại thành.
Chung quanh nông trại là những mảnh đất trồng rau lớn, ở giữa có một bờ ruộng nhỏ thật dài, trong tiểu viện có ba gian nhà ngói nhỏ, bên ngoài là hàng rào tre vây quanh, bên trong tường rào là nhà thấp bé, trong sân có hai cây bào đồng* cao cao.
Phương Nhất Chước vỗ vỗ cửa cổng, hỏi: “Có người hay không?”
Hỏi hai tiếng, chợt nghe thấy bên trong truyền ra một thanh âm lười biếng, hỏi: “Ai đó?”
Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, giọng nói này có chút quen tai.
“Chúng ta đến tìm Mạc Phàm Đường Mạc lão gia.” Phương Nhất Chước nói, “Là người Thẩm lão gia đã nói.”
Qua một lát, chỉ thấy cửa nhà được mở ra, có một đứa trẻ mập mạp cầm trong tay nửa con gà nướng vừa đi ra ngoài vừa nói nhỏ, “Tới đây…”
Đứa nhỏ mập mạp ngẩng đầu, Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước cũng ngẩng đầu… Ánh mắt hai bên đối nhau, đều ngây ngẩn cả người.
“Tốt!” Sau một lát, Thẩm Dũng nhảy lên, “Thì ra là tên trộm nhà ngươi!”
Đứa trẻ vừa thấy là Thẩm Dũng, la lớn “Má ơi” một tiếng rồi xoay người bỏ chạy vào trong phòng, không quên đóng cửa.
Thẩm Dũng nhảy qua hàng rào đuổi vào, “Oan gia ngõ hẹp, hôm nay sẽ dạy cho ngươi một bài học!”
Đuổi tới cửa, cửa lại bị khoá, Thẩm Dũng túm lấy then bên ngoài, hét lớn: “Tiểu hỗn đản, mở cửa nhanh!”
“Ngươi mới là hỗn đản, không ra không ra cũng không mở!” Đứa nhỏ vẫn rất ngang bướng, trốn ở trong phòng không ra, còn nói với Thẩm Dũng: “Con mắt nào của ngươi thấy ta trộm, biết đâu là ngươi đánh rơi bạc, đồ keo kiệt.”
Thẩm Dũng tức giận đến nỗi thở phì phò, muốn đạp cửa.
Phương Nhất Chước ở ngoài cổng thấy thế lắc đầu, cũng leo tường đi vào, đưa tay ngăn cản Thẩm Dũng đang muốn đạp cửa, nhỏ giọng nói: “Tướng công, ta có biện pháp dụ hắn ra ngoài!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phương Đại Trù
Nhĩ Nhã
Phương Đại Trù - Nhĩ Nhã
https://isach.info/story.php?story=phuong_dai_tru__nhi_nha