Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Pháp Y Tống Từ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 14: Xác Chết Dưới Lòng Sông Ô Thạch
C
HƯƠNG 14
Xác chết dưới lòng sông Ô Thạch
uối hạ chớm thu, sáng sớm trời hơi se lạnh.
Nếu là trước kia, giờ này Đào Hương chắc vẫn chưa xuống khỏi giường, còn nằm dưới tấm chăn thêu hình hoa mẫu đơn, tận hưởng cảm giác dễ chịu chỉ có vào mùa thu.
Nhưng nay, nàng ta đang mặc bộ váy áo đơn sơ, chất liệu và kiểu dáng này, cả thím đổ dạ hương cho nhà nàng ta ngày xưa cũng không mặc, để đôi giày vải dưới chân còn rách vài lỗ, hơn nữa còn chẳng vừa chân, đi vài bước sẽ rơi ra một lần, nàng ta bèn cố gắng không nhấc chân lên, kéo lê trên đất mới miễn cưỡng đi được.
Tuy Đào Hương không phải chính thể, chỉ là tiểu thiếp được lão gia nạp vào hai năm trước, nhưng những ân sủng nàng ta nhận được không thua kém gì phu nhân tửứ phẩm cao cao tại thượng kia.
Cho đến khi lão gia thất bại trên quan trường, thua quận quốc công kia...
Nam đinh trong phủ từ mười bốn tuổi trở lên đều bị chặt đầu, toàn bộ nữ quyến bị lưu đày, tuy trước khi vào phủ Đào Hương chỉ là một đào hát xướng ca mưu sinh, nhưng từ nhỏ cũng được ăn sung mặc sướng, đâu từng chịu nhiều vất vả như vậy bao giờ.
Cứ nghĩ sẽ được một bước lên mây, nào ngờ vừa sống sung túc được hai năm, nửa cuộc đời sau chỉ còn tối tăm và khổ cực vô tận.
Sớm biết như vậy, năm xưa nàng ta thà gả cho La Lão Nhị bản màn thầu còn hơn, ít ra cũng có mái nhà che mưa chắn gió, cả đời không cần lo chuyện ăn chuyện mặc.
Nhưng nay, Đào Hương chỉ có hai con đường để chọn, hoặc là làm quan kỳ, hoặc là bị lũ quan sai kia hành hạ đến chết trên đường lưu đày.
Nàng ta vẫn còn trẻ, vẫn chưa qua tuổi mười chín, nếu cho nàng ta vài tháng chăm sóc tốt cho mình, vẫn có khả năng quyến rũ một công tử nhà giàu. Với tình trạng bây giờ, nàng ta nghĩ mình khó mà sống sót đến địa điểm lưu đày.
Trời vừa tờ mờ sáng, không khí vẫn còn ẩm hơi sương, cái thấu xương không chỉ làm tay chân đau rát, còn khiến nàng ta thấy hơi khó thở.
Đi đầu đoàn là quan sai họ Lâm để râu quai nón, mặc áo màu xanh sẫm, hắn là người đứng đầu nhóm quan binh áp giải này, ngoại hình rất hung dữ, nhưng con người khá chính trực, là người duy nhất trong bốn quan sai chưa từng sàm sỡ nàng ta.
Ba quan sai còn lại, một người tối qua ăn phải đồ hỏng, đau bụng suốt cả đêm, sáng nay được một người khác dìu đi, tụt lại phía sau cách đội lưu đày khá xa.
Ngoại trừ họ Lâm đi đầu, cuối hàng là quan sai họ Châu lười biếng nhất, không còn người nào khác trong chừng.
Thế nên, nếu muốn bỏ trốn, hôm nay là thời cơ tốt nhất cho nàng ta.
Trời tờ mờ sáng họ đã bắt đầu lên đường, đến giờ đã đi được khoảng một canh giờ. Bình thường đi một canh giờ rưỡi đến hai cạnh giờ sẽ nghỉ một lúc, nhưng hôm nay thì khác, họ phải đợi hai người phía sau nên phải giảm tốc độ xuống.
Đoàn người dừng bên một bờ sông, con sống kia vừa dài vừa rộng, nước chảy rất xiết. Bên bờ đầy đá vụn, mang giày vải rách bước trên đó thật sự rất khó chịu.
Hiển nhiên ai nấy đều đã thấm mệt, các cô gái trẻ này bình thường đã quen ăn sung mặc sướng, nhờ ngoại hình xinh xắn nên dù là a hoàn cũng chỉ hầu hạ trong phòng, không ai từng làm việc nặng. Huống hồ trong số này còn có một tiểu thiếp, hai a hoàn thông phòng và một vị đại tiểu thư danh xứng với thực. “Đại nhân... Đại nhân...” Quả nhiên, Đào Hương không cần tìm thời cơ lên tiếng đã có người không chịu nổi trước rồi.
Người vừa lên tiếng là một trong hai a hoàn thông phòng, cô gái đó họ Mã, tên thường gọi là Trân Trân, vừa mới vào phủ trước khi lão gia gặp chuyện. Vừa vào phủ nàng ta đã được sủng ái nên rất huỳnh hoang, không coi người khác ra gì. Tuy ngoại hình nàng ta không quá nổi bật nhưng rất có thủ đoạn, không biết trước khi vào phủ làm nghề gì mà rất nhiều chiêu trò quyến rũ.
Gần đây hình như nàng ta còn dan díu với quan sai họ Châu kia, nên dọc đường được đặc biệt săn sóc.
Nàng ta đã lên tiếng, họ Châu kia đương nhiên sẽ không từ chối khẩn cầu của nàng ta, nhanh chóng hồ dừng, cả đoán túm
năm tụm bảy ngồi trên bãi đá nghỉ ngơi. “Lão đại, tôi đi hứng ít nước.” Họ Châu kia không muốn để cấp trên biết mình chiếu cố tình nhân nên mới cho hồ dừng, đành lấy có đi hứng nước.
Lâm lão đại gật đầu, “Đi đi, hứng nhiều một chút, không biết bao lâu nữa mới lại đi qua chỗ có nguồn nước.” Đào Hương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này, nàng ta đảo mắt, “Quan gia, để nô tỳ giúp ngài!” “Cô ư?” Tên họ Châu nhìn nàng ta bằng ánh mắt suồng sã, ngả ngớn nói, “Bà năm quen ăn sung mặc sướng, sao nay lại chủ động nhận việc thế này!” Nói đoạn, tên họ Châu ra vẻ cao cao tại thượng, ngoắc ngón tay với nàng ta, khi nàng ta đến gần, hắn ném túi nước vẫn còn hơn nửa cho nàng ta.
Đào Hương nhanh tay đón lấy, không nói tiếng nào, cúi đầu đi theo hắn đến bờ sông.
Ven bờ đầy những viên đá vụn màu đen, chiếc giày bên phải của nàng ta bị thủng một lỗ, vừa đi vừa kéo lê giày nên rất khó nhọc. Khi sắp đến bờ sông, bỗng có một viên đá lọt vào lỗ thủng dưới đế giày, đâm vào chân, nàng ta “ối” lên vì đau, rồi ngã xuống sông...
Nàng ta ngã quá đột ngột, quan sai đứng bên cạnh hoàn toàn trở tay không kịp, nhìn nàng ta ngã thẳng xuống sông, nước bắn tung tóe. Khi mặt nước khôi phục trạng thái ban đầu, không thấy bóng dáng nàng ta đâu nữa.
Quan sai họ Châu lo cuống cả lên, đứng bên bờ sông không dám đi xuống, “Lão đại! Tôi... tôi không biết bơi!”
“Thứ vô dụng!” Lâm lão đại chỉ muốn túm lấy hắn, cho hắn mấy bạt tai. Đã không biết bơi thì bày vẽ cái gì, còn dẫn nữ phạm nhân đến bờ sông hứng nước, không sợ bản thân trượt chân ngã xuống sông chết đuối ư!
Bất chấp những viên đá vụn cấn chân, Làm lão đại chạy nhanh đến chỗ Đào Hương rơi xuống khi này.
Hắn vừa chạy vừa gở bội đao và công văn luôn mang theo trong người ra, ném cho tên quan sai bên cạnh, vừa định nhảy xuống sông, bỗng nghe xa xa vang lên một tiếng hét thất thanh.
Ngẩng đầu nhìn thấy Đào Hương chỉ chốc lát đã bị cuốn ra giữa lòng sông. Nàng ta đang ló đầu lên khỏi mặt nước, vẫy hai tay, khóc lóc cầu cứu.
Lâm lão đại không chần chừ thêm nữa, lao xuống sông, bơi về phía nàng ta.
Nào ngờ vừa bơi được chưa bao xa đã thấy Đào Hương tự mình nổi lên khỏi mặt nước, ra sức bơi vào bờ.
Nàng ta di chuyển rất nhanh, bơi rất giỏi.
Lâm lão đại vừa xuống nước đã nhận thấy sự việc hơi kỳ lạ.
Nước sông tuy chảy xiết, nhưng ở gần bờ nước rất trong và bình lặng, nữ phạm nhân kia yếu ớt thế nào, trong nháy mắt cũng không thể bị cuốn xa như vậy.
Cộng thêm điệu bộ của Đào Hương bây giờ, Lâm lão đại càng thêm chắc chắn nàng ta không phải bị dòng nước cuốn ra đó, e rằng muốn thừa cơ bỏ trốn, lặn xuống nước rồi bơi ra giữa lòng sông.
Nhưng tại sao nàng ta lại đổi ý, quay về giữa chừng?
Chỉ mới xuống nước, chưa bơi được xa nên Lâm lão đại nhanh chóng dừng lại, đạp xuống đáy sông đứng dậy. Nước cao chưa quá thắt lưng, hắn lau mặt rồi mở to mắt, đợi nàng ta quay lại.
Đào Hương như dốc hết sức liều mạng bơi về bờ, toàn thân ướt đẫm, tóc rũ trên sườn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trông vừa trắng trẻo vừa non nớt. Nàng ta nằm trên bờ, thở hổn hển, vẻ mặt như vừa nhìn thấy ma. “Còn chạy nữa không?” Lâm lão đại ung dung quay về bờ, đứng sau lưng nàng ta, lạnh lùng buông một câu.
Nào ngờ, hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong Đào Hương đã òa khóc nức nở. “Sao vậy, sao đã bơi được nửa đường rồi cô còn quay về?” Lâm lão đại hỏi. “Dưới lòng sông...”, Đào Hương ngoảnh đầu nhìn Lâm lão đại, ánh mắt đầy vẻ ấm ức và khiếp sợ, không biện minh gì cho bản thân, chỉ nói, “Dưới lòng sông có người chết!” “Một người chết thôi mà, có gì đáng sợ đâu.” Quan sai họ Châu vỗ lưng nàng ta với vẻ thương xót, vừa vỗ về vừa định ôm nàng ta vào lòng, “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, có con sông nào chưa từng có người chết đâu, chuyện nhỏ.” “Không!” Đào Hương đẩy hắn ra, người nàng ta vốn ướt đẫm, một cơn gió lạnh thổi qua, không kìm được run rẩy. Không biết vì rét lạnh hay vì sợ hãi.
“Không phải một người, là.. là có nhiều người chết...” Nàng ta khóc dữ dội hơn, hai tay bưng mặt, tiếng nức nở truyền qua kẽ tay, “Nhiều lắm... cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy chuyện nào như vậy...” Nghe nàng ta nói xong, Lâm lão đại cũng bất giác cau mày.
Thật ra tên họ Châu nói đúng, có người chết dưới sông chẳng phải chuyện lạ, nếu người khác nói đáng sợ hắn sẽ không quan tâm, nhưng Đào Hương này... Ngày toàn bộ gia đình của Vạn phủ bị chặt đầu, máu chảy thành sông, từng hàng người quỳ trên mặt đất, trước mặt mỗi phạm nhân đều có một chiếc thùng gỗ, chỉ đợi quan hành hình ra lệnh, đao phủ hạ đao xuống, sẽ hứng lấy đầu họ.
Một dãy thùng gỗ như thế, ít nhất cũng phải có mười mấy cái. Cơn gió thổi qua, vừa tanh vừa khai.
Mùi tanh đương nhiên là mùi máu tanh, còn mùi khai, là vì không ít người sau khi chứng kiến đã sợ vãi ra quần.
Còn bà năm Đào Hương chỉ quỳ trên mặt đất lặng lẽ nhìn, sắc mặt nàng ta tái nhợt, chắc chắn cũng sợ hãi, nhưng nàng ta không khóc không gào, cả khi đầu của Vạn đại nhân rơi xuống, máu bắn lên mặt nàng ta cũng chỉ nhắm mắt lại.
Khi đó Lâm lão đại đã nghĩ, cô gái này không tầm thường.
Nhưng giờ đây nàng ta sợ đến mức này, cho thấy cảnh tượng dưới lòng sông chắc chắn vô cùng kinh hãi, ít ra cũng rùng rợn hơn cảnh tất cả nhân khẩu nhà họ Van bị chặt đầu. “Cậu ở đây trông chừng, ta xuống xem thử.” “Vâng, lão đại.” Tên họ Châu kia đáp.
Nói xong, Lâm lão đại liếc nhìn các nữ phạm nhân đang tụ tập cách đó không xa. “Trông cho kĩ, đừng để người nào chạy mất.” Dứt lời, hắn quay xuống sông.
Lâm lão đại mặc áo màu xanh sẫm, ở trong nước trong hệt như một con cá đuối xanh khổng lồ, bơi vào giữa lòng sông.
Đến chỗ Đào Hương nổi lên kêu cứu ban nãy, Lâm lão đại ngước mặt hít một hơi thật sâu rồi cắm đầu xuống nước, lặn xuống đáy sông.
Không biết con sông này sâu thế nào, hắn cố lặn xuống, nhưng không nhìn thấy người chết như Đào Hương nói. Ngoài một đống thủy tảo màu đen, hắn không thấy một bóng người nào.
Người chết đuối chẳng phải đều trương phình, lớn gấp đôi bình thường ư? Lẽ nào hắn lặn xuống sớm quá, người chết kia không ở gần đây?
Đương suy nghĩ, chợt có một chùm thủy tảo quấn lên cánh tay hắn.
Lâm lão đại mắng thầm trong bụng, con sông này thật lắm thủy tảo, trên đường bơi đến đây, phủ đen cả một vùng, cao thấp có đủ, còn bám lên quần áo của hắn.
Nhổ cả chùm thủy tảo quấn trên tay mình, Lâm lão đại đạp nước thật mạnh, nổi lên mặt nước để lấy hơi. Nhìn thấy thủy tảo nổi lên cùng với mình, hắn muốn gỡ hết chúng ra. Đột nhiên, hắn nhìn thấy phần gốc của chùm thủy tảo mình vừa nhổ có màu xám hơi lạ...
Hắn sờ thử phần gốc của chùm thủy tảo kia, cảm giác rất khó diễn tả bằng lời, giống như bùn bị mốc hoặc thịt lợn thối rữa, còn nồng nặc mùi tanh.
Hắn ngơ ngác trong thoáng chốc rồi nhanh chóng hiểu ra, vứt chùm thủy tảo kia đi, lặn xuống sâu hơn.
Gạt bỏ từng lớp thủy táo đen đúa trước mặt, cuối cùng hắn cũng xuống đến đáy sông.
Tuy nước giữa dòng sông chảy hơi xiết, nhưng dưới lòng sông lại bình lặng đến lạ.
Lát sau, hắn nhìn thấy một khuôn mặt.
Vốn tưởng chỉ là thủy tảo màu đen, nhưng khi lặn xuống sâu mới phát hiện chỗ thủy tảo kia đang xoay tròn giữa dòng chảy, có gì đó đang trôi về phía hắn.
Đó là một khuôn mặt không còn sức sống, nửa bên trái không biết đã bị vật gì đó đập vào, nửa mặt bên phải đã sưng vù do ngâm trong nước đã lâu, trống như một chiếc mặt nạ đáng sợ.
Lâm lão đại nhìn kĩ mới thấy đó là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu xám, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc dài xõa tung, hướng lên trên, lay động theo dòng chảy.
Lâm lão đại giật mình, suýt bị sặc nước. Hắn lùi về sau, lắc đầu thật mạnh mới kìm được không há miệng, nhưng sau đó, lưng hắn như va phải gì đó.
Quay sang, hắn lại thấy một khuôn mặt khác. Không xấu xí như thi thể của người đàn ông kia, lần này, hắn nhìn thấy một khuôn mặt đẹp như tranh.
Đó là một cô gái, trông khá trẻ, chắc chưa quá hai mươi tuổi.
Cũng giống người đàn ông kia, mái tóc đen của cô gái trôi nổi theo dòng nước, nửa người trên của nàng ta gần như không có gì, chỉ mặc chiếc yếm màu đỏ. Trên eo buộc một sợi thắt lưng màu đào, bên dưới là chiếc váy màu hồng, làn váy là sợi thắt lưng lơ lửng trong nước, trong hệt như nàng ta vẫn còn sống.
Khuôn mặt cô gái kia trắng bệch, có thể nói vô cùng rùng rợn, tổng thể tạo cảm giác vừa quỷ dị vừa đẹp đẽ.
Có lẽ nhờ sắc đẹp nên cả trời cao cũng ưu ái nàng ta, không để nàng ta trương phình xấu xí như thi thể nam kia. Cái chết chỉ tôn lên nét đẹp nao lòng của nàng ta...
Đến lúc này Lâm lão đại mới phát hiện, dưới đáy con sông này, đúng là đâu đâu cũng có người chết!
Dưới mỗi bụi thủy tảo là một thi thể. Có bao nhiêu thủy tảo thì có bấy nhiêu người chết.
Nhìn quanh một lượt, những người này có người đang đứng, có người đang nằm, hai tay họ bị trói sau lưng, chân đều buộc một sợi dây thừng lớn bằng ngón tay, còn buộc theo một tảng đá lớn.
Xem ra, đây cũng là nguyên nhân tại sao những thi thể này không nổi lên mặt nước mà chìm dưới đáy sông.
Nếu rút cạn nước sông, nơi này chẳng khác nghĩa địa!
Thảo nào Đào Hương sợ đến mức phải chạy trở về. Đừng nói một cô gái như nàng ta, cả một người đàn ông từng chứng kiến vô số lần sinh tử như hắn cũng phải run rẩy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này.
Lâm lão đại ngoảnh lại lần nữa, nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp kia. Bởi lẽ ngoài nàng ta ra, những thi thể khác đều khiến hắn thấy buồn nôn và khiếp sợ.
Cô gái kia mắt nhắm nghiền, hai tay cũng bị trói ra sau, làm nổi bật lên gò núi tuyệt đẹp trước ngực nàng ta, chiếc yếm nhẹ nhàng lay động theo sóng nước...
Lâm lão đại không nhận mình là chính nhân quân tử, nhưng hắn sẽ không tùy tiện sàm sỡ cô gái xa lạ. Hắn càng nhìn càng cảm thấy cô gái này thật sự xinh đẹp, nàng ta chỉ như đang say ngủ dưới đáy sông chờ đợi một người đến giải cứu mình...
Lâm lão đại cầm lòng không đặng, vô thức đặt bàn tay thô ráp của mình lên gò má mịn màng như ngọc của thi thể kia.
Đột nhiên nổi lên một cơn sóng ngầm, đôi mắt của cô gái như vừa cử động.
Lâm lão đại không để ý, vẫn tiếp tục ngắm nhìn nàng ta.
Nào ngờ, cô gái kia bỗng nhiên mở mắt! Đôi mắt ấy không có tròng.
Hắn vội vã cử động tứ chi, đạp nước, bơi lên mặt nước.
May thay, hắn đã nổi lên khỏi mặt nước một cách suôn sẻ.
Hắn ho sặc sụa, cổ họng vừa đau vừa ngứa, đầu óc quay cuồng.
Hồi lâu sau, hắn mới nhổ được ngụm nước nghẽn lại trong họng ra.
Lâm lão đại cúi đầu nhìn xuống nước, chỉ thấy một mảng màu đen. Ngoảnh đầu, thấy quan sai đang đứng trên bờ vẫy tay với mình. Hắn không muốn ở trong làn nước này thêm nữa, vội bơi về bờ.
Lát sau, Lâm lão đại đã an toàn về đến bờ sông.
Bước chân nặng nề đi lên bờ, vẻ mặt hắn rất nghiêm nghị, giống như Đào Hương, sắc mặt trắng bệch trông rất đáng sợ. “Lão đại, tình hình thế nào?” Quan sai họ Châu nhanh nhẹn đi qua dìu hắn, sốt sắng hỏi.
Lâm lão đại hai tay chống eo, ngước mặt nhìn trời thật lâu mới cất tiếng, “Đi báo quan.” Quan sai kia cứ tưởng mình nghe nhầm, ngờ ngợ hỏi lại, “Ngươi nói gì cơ?” “Báo quan.” Lâm lão đại nghiêm túc vỗ vai hắn, nhìn sang Đào Hồng, “Nói là phát hiện người chết dưới đáy sông, hơn nữa... không chỉ một người.” Thành nam, Vọng Nguyệt Lâu.
Tống Từ ngồi trên lầu hai, tựa lên lan can nhìn xuống dòng người tấp nập trên phố.
Ngày y đến thôn Trường Lạc, vừa có một cơn mưa nên đường phố rất thưa thớt, sảnh chính của Vọng Nguyệt Lâu cũng vắng vẻ, chỉ có vài vị khách. Đâu như hôm nay, sắc trời vẫn hơi âm u, nhưng tạm thời vẫn chưa đổ mưa, nên các tiểu thương tụ tập đông đúc hai bên đường đi, người qua lại mua bán cũng không ít, cảnh tượng nhộn nhịp vô cùng.
Trên bàn không có nhiều món ăn, món nhất định phải gọi khi đến Vọng Nguyệt Lâu này chính là bánh phù dung hạt sen.
Nghe nói hạt sen mỗi ngày đều được hái vào lúc sáng sớm, sương vẫn còn đọng trên đó đã được đưa đến nhà bếp của Vọng Nguyệt Lâu, sau đó sẽ có người bóc hạt, lấy tim sen đắng chát ra
khỏi từng hạt một, đem hấp chín rồi nghiền thành bột, thêm đường trắng, bột nếp và sữa bò thượng hạng làm thành bánh.
Chiếc bánh mềm dẻo được nặn thành hình hoa mai, dùng đường hoa quế đặc biệt để làm dấu màu đỏ, chỉ cần ngửi thôi cũng khó cưỡng lại được, cắn vào hương thơm sẽ tỏa khắp khoang miệng.
Sau khi vị ngọt dịu đó tan đi, sẽ lưu lại vị đắng chát rất thú vị.
Tống Từ cũng không biết tại sao lại có vị đắng chát này.
Vì nghĩ đến Thường phu nhân y từng gặp thoáng qua tại Vọng Nguyệt Lâu này, hay vì An Vũ Nhu chỉ gặp hai lần vội vã, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại...
Nhắc đến Thường phu nhân, hoặc nên gọi là Phương Ngọc Đình, cuộc đời nàng ta chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “bi ai”.
Tố Mai đã bị xử trảm, trước khi chết nàng ta nói mình chẳng qua chỉ là cái bóng, một kẻ thế thân của Phương Ngọc Đình mà thôi. Trong lòng Thích Không, không ai có thể thay thế Phương Ngọc Đình.
Cái chết của Thích Không để lại cho họ vô vàn nuối tiếc.
Họa sư Sài Tuấn đại nạn không chết, tiết lộ trận dịch bệnh vào ba năm trước không phải thiên tai, mà do con người cố ý gây ra. Bản thân hắn chỉ là một quân cờ trong âm mưu này, không hề biết rõ nội tình.
Có lẽ Thích Không là người duy nhất biết chuyện, nhưng hắn đã chết, có phải manh mối này đã dứt rồi không.
Nghĩ vậy, Tống Từ cười buồn, nâng ly rượu lên môi nhấp một ngụm. Rượu tản ra trên đầu lưỡi, xua đi hương vị của bánh hạt sen, để lại vị cay nhẹ. “Uống xong ly này, hai ta đều phải lên đường rồi, lần gặp lại sau, không biết là ngày tháng năm nào...” Tống Từ và A Lạc sẽ về Phúc Kiến, còn An Thịnh Bình sẽ dẫn theo An Quảng về Lâm An, lên điện Kim Loan đích thân bẩm báo thánh thượng về vụ án ma nữ móc tim của thôn Trường Lạc đã phiền nhiễu y suốt nửa năm qua.
Còn Từ đại nhân sẽ tiếp tục ở lại đây xử lý một số chuyện liên quan, đợi khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ mới quay về Lâm An phục mệnh.
Hôm nay, Tống Từ phải xuất phát trước, An Thịnh Bình hai ngày sau mới khởi hành, đi bằng đường thủy.
Tống Từ nâng ly mỉm cười, vẫn là vẻ mặt đầy tự tin, nhưng ánh mắt có phần buồn bã và bất lực. Y uống cạn một ly, úp ly rượu xuống tỏ ý mình đã uống không sót giọt nào, xem như đây là lời từ biệt. “Hôm nay chắc sẽ đổ mưa, khi ra ngoài, huynh có mang theo ô không?” Tống Từ nhắc nhở An Thịnh Bình. “Có mang, huynh không cần lo cho ta, ta ở gần, chẳng mấy chốc là đến nhà, huynh thì ngược lại, chi bằng đợi thêm một ngày hẵng khởi hành, lỗ trời đổ mưa thì sao.” Tống Từ cười, “Đã ra khỏi nhà, gặp thời tiết xấu cũng là chuyện thường tình, hơn nữa bây giờ đang là mùa mưa, nếu cứ tránh mưa mãi thì đến bao giờ ta mới về đến nhà đây!”
Hai người vừa tán gẫu vừa sánh vai xuống lầu, ra đến cửa, Tống Từ nhận lấy dây cương A Lạc đưa cho, ngoảnh lại thấy An Thịnh Bình đang đứng dưới bảng hiệu Vọng Nguyệt Lâu, mỉm cười nhìn mình.
Nụ cười này đã biến bao lời muốn nói thành gió thoảng mây bay.
An Thịnh Bình vẫn toát ra khí chất phong lưu phóng khoáng, không biết tự bao giờ, công tử nhỏ nhất của phủ Quận công đã trở thành một nam tử hán có trách nhiệm và mạnh mẽ.
An Thịnh Bình như vậy, tràn đầy nhiệt huyết biết mấy...
Bao cảm xúc dâng lên trong lòng, nhìn Tống Từ, An Thịnh Bình như muốn nói gì đó.
Xa xa bỗng có tiếng xôn xao.
Kế tiếp là tiếng vó ngựa hối hả và tiếng la hét của tiểu thương và người đi đường. Họ quay đầu nhìn, một con ngựa hồng đã dừng lại cách họ không xa, một người đàn ông mặc thường phục màu đỏ tía, trên thắt lưng treo một thanh đao lớn, nhảy xuống khỏi lưng ngựa. Người này chính là Kim Đao danh bổ Từ Đình Sóc không thể đến đưa tiễn Tống Từ, còn có một chiếc xe ngựa đi phía sau hắn. “An công tử! Tổng công tử!” “Từ đại nhân.” Tống Từ cứ ngõ Từ Đình Sóc không thể đến kịp để tiễn mình, nay nhìn thấy y, Tống Từ khá bất ngờ, vội bước đến hành lễ, “Ngài khách sáo quá, thật ra không cần đến.” Nào ngờ không để y nói hết câu, Từ Đình Sóc đã ngắt lời, “Lại có án mạng rồi!” “Án mạng?”
“Đúng vậy,” Vẻ mặt Từ Đình Sóc vô cùng nghiêm túc, “Ngoại thành có một con sông bao bọc bởi đá vụn, được gọi là sông Ô Thạch, vừa rồi có người đến báo án, nói phát hiện thi thể dưới lòng sông” An Thịnh Bình nghe được, lập tức bước xuống bậc thang, đến bên cạnh hai người. “Ngài nói sông Ô Thạch kia ư?” “Đúng vậy.” Thấy An Thịnh Bình phản ứng mạnh như vậy, Tống Từ không khỏi tò mò, “Tứ Lang, con sông này có gì đặc biệt sao?” An Thịnh Bình cau mày, rầu rĩ nói, “Sống Ở Thạch là đường thủy duy nhất có thể vào thành, ngày mốt ta khởi hành, sẽ đi bằng con sông này.” Tống Từ đã hiểu ý y. Nay phát hiện thi thể, không biết con sông này có bị phong tỏa, kéo dài thời gian y hồi kinh diện thánh hay không. “Mời hai vị công tử qua đó xem thử, ta đã chuẩn bị xe ngựa rồi.” Tống Từ và An Thịnh Bình nhìn nhau, cả hai đều thấy bất lực. “Thôi vậy,” Tống Từ lắc đầu, nhìn An Thịnh Bình, “Ta khởi hành muộn chút cũng không sao, nhưng Tử Lang cậu...” “Tống huynh đã nói vậy rồi, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn cho được!” An Thịnh Bình thở dài, mỉm cười đáp. “Đã vậy còn chờ gì nữa.” Tống Từ đưa tay làm dấu với Từ Đình Sóc, “Từ đại nhân, mời.”
Thế là ba người cùng nhau xuất phát. Thị vệ cận thân An Quảng cũng nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa, còn mang theo ghế ngồi cho An Thịnh Bình, đi theo phía sau họ, bỏ lại A Lạc một mình dắt hai con lừa, ngơ ngác đứng trước cửa Vọng Nguyệt Lâu. “Công tử!” A Lạc vội gọi với theo, “Chúng ta có về nữa hay không?” Tống Từ vừa giẫm lên bục, chuẩn bị lên xe ngựa, nghe thấy cậu ta gọi, bất giác ngoảnh lại.
Tiết trời tháng tám thay đổi thất thường, ban nãy trời chỉ hơi âm u bỗng nhiên lóe lên một tia sét, tiếng sấm gầm vang.
Trong nháy mắt, trời tối sầm đi, các tiểu thương hốt hoảng bỏ chạy tán loạn tìm nơi trú mưa.
Một cơn gió mạnh bỗng ập xuống con phố đang yên bình, cánh hoa rụng khắp nơi, cuốn theo một trận cát bụi.
Tống Từ dùng tay áo che trán, i cơn gió qua đi mới hạ tay xuống, vẫy tay với A Lạc. “Vụ án quan trọng hơn, cậu về cất hành lý trước rồi cưỡi lừa đuổi theo là được.” Y vừa dứt lời, cơn mưa đổ ào xuống, những giọt mưa đập mạnh xuống đất, khi rơi lên người cũng sẽ thấy hơi đau. Lúc này họ mới nhận ra đây là một cơn mưa đá.
Tống Từ ngước nhìn bầu trời, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
An Thịnh Bình ngồi trong xe ló đầu ra hối thúc.
Tống Từ không chần chừ thêm nữa, lập tức lên xe.
Song, tại thời khắc này, Tống Từ không hề biết rằng, phía trước là một vụ án kinh thiên động địa đang chờ đợi mình, phía sau vụ án này còn ẩn chứa một âm mưu khổng lồ, như một vực thẳm sâu không thấy đáy, sẽ đẩy y vào con đường vạn kiếp bất phục...
Chương trước
Mục lục
Pháp Y Tống Từ
Vương Phương
Pháp Y Tống Từ - Vương Phương
https://isach.info/story.php?story=phap_y_tong_tu__vuong_phuong