Chương 14
aelen chật vật giữ cho Joel không ngã khỏi lưng Chrysaor. Trong tình trạng bất tỉnh, cậu ta vắt người ngang lưng con lợn lòi với nguy cơ trượt xuống rất cao. Nhưng nỗ lực giữ cho cậu bạn to lớn ngồi vững trong khi bay trên đôi xăng đan có cánh quả là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Phía bên tay phải cậu, Paelen nhìn thấy Emily và Pegasus bay vút qua bầu trời đêm hướng thẳng đến những chiếc trực thăng đang lao tới. Nó không dám nhìn nhưng cũng không thể dứt ánh mắt ra khỏi cảnh tượng đó.
Emily và Pegasus trông quá nhỏ bé và mong manh khi đối đầu với những cỗ máy biết bay chết người kia, nhưng khi nó quan sát, nó thấy rằng người bạn thân nhất của mình đang sử dụng sức mạnh tiêu diệt những con quái vật bằng sắt kia.
Paelen nhìn thấy hàng loạt tia sáng xẹt qua trên bầu trời từ vũ khí của những cỗ máy biết bay, khi họ nhắm bắn vào Emily và Pegasus. Hình ảnh này gợi lại những ký ức kinh hoàng trong đêm thần Cupid bị bắn hạ bởi những cỗ máy tương tự.
Nhưng Cupid không có năng lực của Emily, cũng không có quyết tâm của cô. Paele quan sát từng chiếc từng chiếc máy bay phát nổ sáng rực trên bầu trời sa mạc tối tăm.
Những cái xác cháy rực của chúng rơi mạnh xuống mặt đất và đốt cháy từng bụi cỏ rặng cây khô phía dưới. Một lúc sau, cả thềm sa mạc được thắp sáng rực với những mảnh vỡ cháy bừng bừng.
Paelen lắc đầu đầy thán phục. Emily vừa chứng minh cô đã trở thành một chiến binh cừ khôi, cho dù quân địch liên tục bổ sung quân số, hy vọng đánh bật cô và Pegasus ngã khỏi bầu trời.
Quá mải mê theo dõi trận chiến đến mức cậu không nhận ra Joel đang dần trượt xuống. Đột nhiên Chrysaor rú lên.
“Joel!” Paelen hét lên khi cậu bạn bắn ra khỏi lưng Chrysaor và rơi tự do vào màn đêm đen kịt phía dưới.
“Xăng đan, đưa ta tới chỗ Joel!” Paelen hoảng sợ ra lệnh.
Đôi xăng đan có cánh phản ứng ngay tức khắc. Paelen chúi đầu lao theo Joel. Chrysaor tiếp tục kêu eng éc khi cậu quay người trên không và chúi đầu bay xuống, ngăn không cho Joel rơi xuống đất.
Đó là một cuộc đua với tử thần.
Cả Paelen và Chrysaor đều bắt kịp Joel ở độ cao cách mặt đất chỉ vài mét. Paelen túm được cánh tay bạc của Joel và làm chậm lại cú rơi, đủ để Chrysaor bay xuống dưới và đỡ Joel nằm lên lưng mình.
“Cho chúng tớ xuống!” Paelen thở hổn hển khi cậu và đôi xăng đan nỗ lực đỡ trọng lượng của Joel.
Cú hạ cánh không hề duyên dáng hay gọn gàng. Khi chân Chrysaor chạm xuống bề mặt sa mạc, Joel bất tỉnh lộn về phía trước trên lưng cậu. Bất chấp nỗ lực của Paelen, cánh tay bạc của Joel tuột khỏi tay cậu và Joel lại bị văng ra khỏi lưng con lợn lòi. Người cậu bị văng trên mặt đất xa đến hàng mét. Paelen co rúm lại khi nhận ra cậu bạn thân của mình vừa rơi đúng vào một bụi xương rồng.
Paelen phân tán sự chú ý của mình giữa Joel và trận chiến dữ dội trên bầu trời. Cậu không còn nhìn thấy Emily hay Pegasus nữa, nhưng cậu vẫn thấy những tia lửa laze của Thần lửa xé dọc bầu trời đen thẫm. Cậu nhận ra những chiếc trực thăng còn lại đang hướng ra xa khỏi chỗ họ đang đứng. Cậu hiểu rằng Emily đang cố dẫn chúng tách xa khỏi cậu, Joel và Chrysaor.
“Bảo trọng nha Emily,” Paelen thì thầm cầu nguyện khi cuộc chiến kéo lùi dần ra phía xa xa.
Paelen ngần ngừ hướng ánh mắt khỏi trận chiến trên bầu trời để tập trung vào Joel. Cậu mau chóng nhận ra rằng Joel không phải bị rơi vào một đám xương rồng bình thường - mà cậu rơi vào một đám xương rồng to nhất và đáng ghét nhất trên sa mạc. Khi cậu bước lại gần để giúp bạn mình, những chiếc gai sắc nhọn cào xước chân cậu, giữa móc cài xăng đan và găm sâu đầy đau đớn vào chân và mắt cá của cậu.
Paelen hét lên đau đớn và nhảy ra khỏi bụi xương rồng. Bên cạnh cậu, Chrysaor kêu lên và đề xuất cách xử lý.
“Cậu thử đi vào đó xem,” Paelen bàn. “Lớp da dày của cậu sẽ không bị mớ gai đó đâm thủng đâu. Nhưng mà người tớ thì bị đâm chi chít rồi.”
Sau nhiều phút bàn bạc, Paelen nhìn Chrysaor. “Ồ, tớ hiểu ý cậu rồi,” cậu nói. “Ý hay đó.”
Cậu nhìn xuống đôi xăng đan dưới chân mình. “Xăng đan, nâng ta lên không và lộn ngược ta lại.”
Những chiếc cánh tí hon trên đôi xăng đan nhanh chóng hiểu hiệu lệnh của cậu và nâng cậu lên khỏi mặt đất. Chúng đưa cậu lên lơ lửng trên không rồi sau đó xoay Paelen một vòng sao cho đầu cậu chúc xuống đất.
“Bây giờ đưa ta đến chỗ Joel trên bụi xương rồng.” Họ di chuyển trên những chiếc gai nhọn của xương rồng.
“Từ từ nào,” Paelen nói. “Một chút xíu nữa… Tốt! Dừng lại ở đó!”
Paelen túm lấy một trong hai cánh tay của Joel và giữ nó thật chặt. “Xăng đan, nâng ta lên.” Paelen rú lên đau đớn khi tay của cậu cạ vào một lá xương rồng đầy những gai sắc nhọn. Bạn của cậu đã nằm trên những bụi cây đó. Joel hẳn là sẽ đau đớn vô cùng khi cậu tỉnh lại.
Paelen vác Joel về cho Chrysaor. Ngay cả trong bầu trời đêm tối đen, họ vẫn có thể nhìn thấy hàng ngàn chiếc gai nhỏ li ti găm đầy trên quần áo của cậu ấy.
Với những chiếc răng sắc nhọn của mình, Chrysaor bắt đầu rút từng cái gai ra khỏi người cậu ấy.
“Làm thế này sẽ mất cả đêm đấy,” Paelen vừa tham gia vừa bình luận.
Chrysaor éc lên. “Phải,” Paelen đồng ý. “Đúng là chúng ta đã đi qua một cái hồ trên đường đến đây.” Cậu nhìn xuống những chấm máu nhỏ sưng vù trên da thịt Joel nơi họ vừa nhổ ra những chiếc gai xương rồng. Cậu nhìn sang Chrysaor. “Ý hay đó. Chúng ta sẽ đưa cậu ấy đến đó trước khi tỉnh lại.”
Chuyến bay đến hồ tương đối ngắn. Paelen chăm chú quan sát xem có chiếc xe quân sự nào bám theo không. Nhưng sau trận chiến lớn trên không và Emily đã đánh lạc hướng họ sang phía khác, Paelen nhận ra chỉ còn lại mình họ.
Họ hạ cánh xuống một khu vực hoàn toàn khác biệt. Họ vẫn đang ở chính giữa sa mạc, nhưng hồ này được bao xung quanh bởi cây xanh và cỏ tươi tốt. Không khí ở đây dịu mát và trong lành hơn.
Họ vác Joel vào ngâm trong làn nước lạnh. Vừa chạm vào nước Joel bắt đầu nhúc nhích. Cậu rên rỉ nhẹ và ngất đi một lần nữa.
Paelen tiếp tục ở dưới nước cùng với Joel cho đến khi mặt trời lên rạng. Khi Joel bắt đầu cử động, cậu kéo cậu ấy ra khỏi hồ, đặt cậu nhẹ nhàng trên bãi cỏ dưới tàng cây lớn. Cái nóng ban ngày đã bắt đầu phả xuống người họ.
Joel mở mắt nhìn xung quanh và cau mày. “Chúng ta đang ở đâu đây?” Cậu chếnh choáng hỏi. “Điều gì đã xảy ra vậy?”
“Cậu không sao,” Paelen trả lời. “Nhưng cậu đã trải qua một đêm khá là gay go. Đầu tiên, cậu bị tên tẩm thuốc mê của CRU bắn trúng, rơi tự do từ trên trời xuống, suýt nữa vỡ đầu, chiến đấu với một bụi xương rồng to bự và - thua trận.”
“Thế mà cậu gọi là gay go á? Tớ bị thương khắp người rồi!”
Paelen gật đầu. “Đúng thế, nhưng ít nhất thì cậu vẫn còn sống.”
Joel nhấc đầu lên nhìn xung quanh. “Emily đâu? Cậu ấy không sao chứ?”
“Tớ cũng không rõ,” Paelen nói. “Lần cuối cùng bọn tớ nhìn thấy thì cô ấy đang lừa những cỗ máy kia tách xa khỏi phía chúng ta. Tớ chắc chắn là cô ấy sẽ ổn thôi.” Thậm chí ngay cả Paelen cũng không tin tưởng lời nói của chính mình. Có quá nhiều cỗ máy đối đầu với Emily và Pegasus. Họ khó có thể an toàn trốn thoát đi được.
“Chúng ta phải đi tìm họ.” Joel hốt hoảng cố gắng đứng dậy. Nhưng những dư chất của thuốc mê vẫn còn trong người cậu khiến cậu đổ sụp xuống.
“Chúng ta không thể rời khỏi đây,” Paelen vừa nói vừa cố ngăn Joel nhổm dậy lần nữa. “Nhìn xung quanh cậu này. Bây giờ là ban ngày và chúng ta đang ở chỗ nào cũng không rõ nữa. Chúng ta không thể rời khỏi chỗ trú ngụ an toàn này cho đến khi trời tối.”
Chrysaor nhẹ nhàng đặt một móng lên ngực Joel và kêu lên khe khẽ.
“Chrysaor cũng đồng ý với tớ. Chúng ta không được để người khác nhìn thấy khi đang bay trên bầu trời ban ngày. Quá nguy hiểm đối với tất cả chúng ta.”
“Thế còn Emily thì sao?” Joel thốt lên. “Tớ phải đi tìm cậu ấy.”
“Có, chúng ta sẽ tìm,” Paelen nhất trí.
“Nhưng nếu chúng ta bị bắt thì điều đó sẽ chẳng có lợi gì cho Emily, Pegasus hay Alexis cả. Cậu vẫn đang rất yếu do tác động của thuốc và vết đâm của xương rồng. Hãy dùng cả ngày hôm nay để nghỉ ngơi cho lại sức. Ngay khi trời tối chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay. Sau đó có thể gặp lại mọi người ở toà tháp đen.”
Paelen có thể thấy Joel đang đấu tranh tư tưởng liên tục. Cũng như cậu, Joel rất yêu quý Emily và ghét phải nghĩ rằng cô ấy đang đơn độc một mình ở ngoài kia. Mặc dù có Pegasus và Nhân sư bên cạnh, nhưng họ rất có thể sẽ bị thương trong trận chiến nảy lửa đêm qua.
“Nhỡ cô ấy chết thì sao?” Joel hỏi.
Paelen lắc đầu. “Emily là Thần lửa, cô ấy rất mạnh. Nhưng nhiều ngày nay bọn tớ không có thức ăn tiên để ăn rồi. Tớ lo là lo cho Pegasus và Alexis nhiều hơn. Tớ hy vọng họ vẫn ổn. Nhưng bây giờ, tất cả những gì chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi.”
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới