Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ôi Đàn Bà
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15
K
im đồng hồ trong phòng làm việc chỉ đúng mười ba giờ mười lăm.
Hai tiếng đã trôi qua, từ lúc tôi trông thấy cái cảnh tượng kinh hoàng đã tạo cho Valérie. Ngồi tại bàn làm việc vẫn còn run, tôi hết sức bối rối để lo đến chồng hồ sơ trước mặt mình.
Tôi đã làm gì nào? Do xúi giục ma quái nào khiến tôi búng các ngón tay? Dù rằng Dyer có cảnh báo, nhưng tôi không ngờ có một phản ứng đáng sợ thế này: Valérie đã biến thành con người khác. Bộ mặt đã mất cả nhân tính, nó căng rộng như mặt người chết. Cặp mắt có cái nhìn trống rỗng của kẻ mù lòa, nàng chồm tới trước và ngắm nghía bức vách qua bờ vai tôi:
- Tao sẽ giết mày! - Nàng lẩm bẩm, giọng hung hãn. - Tao chỉ thoát khỏi khi mày thật sự nằm xuống! Cái chết của mày là hy vọng duy nhất của tao.
Không còn khả năng cử động, tôi nín lặng nhìn nàng. Đột nhiên, nàng từ từ đứng dậy:
- Có thể mày đã bất cần tao. - Nàng thốt lên như thể đang nói với một người vô hình đứng trước mặt. - Cứ cười lên đi, đồ ma quỷ! Mày hủy hoại được tao rồi! Giờ đây đến lượt tao làm việc đó với mày!
Nàng đi vòng quanh chiếc bàn và băng ngang căn phòng, bước đi chệnh choạng như người mù, hai bàn tay như những móng vuốt, cặp môi nhếch lên chìa cả hàm răng. Cuối cùng va vào tường, nàng lảo đảo thối lui, rồi quờ quạng đập liên tiếp vào đấy.
- Buông tao ra, để tao đi! Nàng vùng vẫy mãnh liệt như chừng có ai đó mạnh hơn đang giữ lấy nàng. Tao sẽ giết chết mày, sẽ giết mày!
Cảnh tượng hãi hùng, rùng rợn này làm tôi chết trân một chỗ và tóc tai dựng ngược.
Thế rồi, nàng rú lên một tiếng đanh tai nhức óc và té ngồi xuống mà hai tay ôm siết vào cổ như cố giữ một vật vô hình.
Qua cơn hỗn loạn, tôi lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến đưa hai tay ôm xốc nàng:
- Valérie!
Bất ngờ nàng tọng tôi một đấm cực mạnh vào mắt, làm tôi bị chóa trong một lúc. Trong khi tôi loạng choạng lùi lại, nàng đưa hai tay lên cao như để tự vệ, rồi từ từ ngã xuống. Đầu nàng va vào chân bàn vang lên một tiếng, làm trái tim tôi muốn vỡ. Gương mặt nàng nhăn nhó, méo xệch, rồi nhắm nghiền đôi mắt, nằm bất động.
Cực kỳ hoảng loạn, bàn tay run rẩy của tôi ấn được chăng hay chớ lên cái nút bấm trên máy nội đàm, gọi giục giã Dyer:
- Ai gọi đấy? - Hắn hỏi, giọng cáu kỉnh. - Tôi sắp đi ăn.
- Burden, đây. Gọi cấp cứu cho tôi! - Tôi nói như hét. - Bà Vidal bị tai nạn. Mời bác sĩ, nhanh lên.
- Bà ấy bị thương à? - Hắn hấp tấp hỏi.
- Gửi ai đó đến! Vâng, bà ấy bị thương! Mời bác sĩ!
- Có ngay.
Tôi chấm dứt nói chuyện. Valérie bắt đầu rên rỉ, tôi vội bước tới. Cặp mắt nàng từ từ mở ra.
- Ôi, đầu của tôi! Chuyện gì thế này?
- Em bị té. - Tôi giải thích. - Đừng cử động, sẽ có nhân viên cấp cứu đến.
Nàng chộp lấy bàn tay tôi và siết mạnh, làm tôi cảm thấy đau:
- Lão ở đây, phải không? Anh đã trông thấy lão rồi chứ? - Nàng rùng mình, rên rỉ. - Lão định giết em! Clay, em van anh, đừng bỏ rơi em. Anh hãy hứa đi?
- Chắc chắn rồi. Đừng cử động, bác sĩ sẽ đến nơi.
Nàng thở hắt ra, lẩm bẩm những gì không nghe rõ, rồi nhắm nghiền mắt và dường như rơi trở vào vô thức.
Cánh cửa mở ra, một người đàn bà có tuổi, tóc bạc, đôi mắt sắc nhọn, cặp môi đanh cứng, bước vào.
Mụ nhìn Valérie, rồi quỳ gối xuống cạnh nàng. Giở mí mắt và xem mạch nàng xong, mụ đứng lên:
- Tôi là Clements, nữ quản gia của ngài Vidal. - Mụ nói. - Tôi nghĩ tốt hơn ông để chúng tôi ở đây một mình, thưa ông Burden.
Tôi chậm rãi bước ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang dẫn tới khu vườn.
- Burden...
Tôi giật mình quay đầu lại. Bước đi thong dong, Dyer tiến về phía tôi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi không thể giữ bí mật.
- Bà ấy lên cơn và té, đập đầu vào chân bàn.
Hắn đăm đăm nhìn tôi:
- Anh có vẻ xúc động, anh bạn... Vào phòng của tôi, uống thứ gì đó. - Hắn đặt tay lên vai tôi và kéo vào phòng làm việc.
Tôi nhìn thấy một chiếc xe đang chạy lên con đường dốc.
- Bác sĩ Fontane, - Dyer cho biết, - đến để chăm sóc bà Vidal.
Chúng tôi bước vào phòng làm việc và hắn rót đầy hai cốc whisky, uống xong, tôi cảm thấy khá hơn.
- Ngồi xuống nào, trông cái vẻ của anh, không khéo người ta bảo anh vừa gặp ma. - Hắn nói, vẻ thăm dò, dọ dẫm. - Có phải anh đã tạo tình trạng này. - Hắn búng hai ngón tay.
Tôi nhìn nhận bằng cái gật đầu.
- Điều này chính xác đã xảy ra một lần đối với tôi. Anh nên thuật lại cho “khúc xương xẩu” biết, Burden.
Tôi hốt hoảng trước ý nghĩ phải thú nhận với Vidal:
- Ông không thấy, tốt hơn nên để bác sĩ thông báo cho lão sao? Nếu bà ấy bị bệnh nặng thì dĩ nhiên bác sĩ phải tường trình.
- Đúng, nhưng “khúc xương xẩu” vẫn muốn nghe ý kiến của anh. Cốc whisky nữa chứ?
. - Không, cám ơn.
- Xem nào, tôi nghĩ anh nên cần có nó lắm chứ. - Hắn rót đầy thèm hai cốc nữa, rồi chậm rãi nói như tâm sự. - Thật lạ lùng, anh không nhận thấy thế sao? Người ta bảo bà ấy bị thôi miên. Anh có cho là thật không? Tôi có thăm dò về Vidal và được biết lão “xương xẩu” này có một quyền năng về thôi miên học. Có một lần lão nhìn thẳng vào mắt tôi, khiến tôi bất ngờ như bị treo lơ lửng trên không trung. Một cảm giác vô cùng kỳ quặc.
- Tại sao lão lại làm thế? - Tôi hỏi để không đào sâu vào vấn đề.
- Tôi nghĩ rất nhiều về bà ấy và tình huống này đã làm tôi ngạc nhiên. Còn nhớ một trong những người bạn của tôi là bác sĩ Rappach có nói với tôi rằng, thông thường các người đẹp như bà Vidal thường mắc chứng bệnh lãnh cảm và trong nghề nghiệp, ông ấy ứng dụng thôi miên học để trị liệu.
Tôi liếc sang hắn:
- Ông không nói với ông ấy về trường hợp của bà Vidal chứ?
- Ồ, không lạy Chúa tôi! Rappach đã thuật lại một trường hợp lạ lùng về một người có khả năng thôi miên, đã khiến vợ anh ta, một người đàn bà lãnh cảm trở nên cuồng nhiệt trên giường. Đấy chỉ là một giả thuyết, nhưng biết đâu bà Vidal đã rơi vào tình trạng này và “khúc xương xẩu” đã áp dụng thôi miên với bà ấy?
Tôi cảm thấy đau nhói, khi nhớ đến câu này của Valérie:
“Em không cho phép lão nằm với em...”
Và sau đó lẩm bẩm trong tuyệt vọng:
“Khủng khiếp... thật khủng khiếp!”
- Tôi thấy anh không được khỏe. - Dyer nói, vẻ lo lắng. - Tại sao anh không trở về nhà nghỉ ngơi?
Tôi uống cạn whisky và đặt chiếc cốc xuống:
- Không thành vấn đề. Tôi sẽ quay trở lại văn phòng, ở đấy còn nhiều việc phải làm.
Nói xong, tôi từ giã hắn, trở về phòng mình và khép cửa lại, đầu óc rối tung. Lúc đứng trước bàn làm việc thì điện thoại reo, tôi linh cảm đấy là Vidal, nên ngần ngại không muốn trả lời, nhưng tim đập dữ dội, tôi chầm chậm nhấc ống nghe.
- Burden? - Giọng quát tháo của lão làm thần kinh tôi sắp đứt.
- Vâng, thưa ông Vidal.
- Chuyện gì đã xảy ra? Lão bác sĩ ngu xuẩn đó báo cáo với tôi rằng bà Vidal bị chết giả, rồi đập đầu, bị thương. Không bao giờ bà ấy bị bất tỉnh đến thế. Anh có mặt trong lúc ấy. Thế thì ra làm sao?
Tôi liếm lưỡi trên đôi môi khô cằn:
- Tôi không rõ, thưa ông Vidal. Lúc đó tôi đứng quay mặt ở máy điện toán, có nghe bà ấy đứng lên, rồi tiếng ngã khụy của bà ấy.
- Anh có tin rằng bà ấy bị ngất không?
- Vâng, tôi tin là thế.
Im lặng một lúc, tôi nghe giọng cười như sủa của lão:
- A, ngữ đàn bà! - Lại im lặng một lúc rồi lão hỏi. - Vợ tôi xoay trở công việc như thế nào?
- Rất tốt, thưa ông Vidal.
- Burden! Nhắc anh lời yêu cầu của tôi, hãy luôn luôn nói sự thật! - Giọng nói của lão khô khốc làm tôi cứng người. - Tôi lặp lại câu hỏi: Vợ tôi xoay trở công việc như thế nào?
Tôi suýt trả lời như câu vừa nói, chợt nhớ đến giờ này chắc chắn lão đã có trong tay hồ sơ đầy những lỗi đánh máy, và đã biết tác giả của nó là ai. Vì tôi ở gần Valérie, sẽ không ngạc nhiên khi bị kết tội nói dối.
- Số là thế này, dĩ nhiên bà nhà mất phần nào thói quen. - Tôi nói nhanh. - Đã sáu năm nay không làm việc rồi còn gì.
- Vợ tôi có năng lực không?
- Chà, bà nhà chưa đạt tới. Chính tôi cáng đáng chuyện này, thưa ông.
Lão bật cười:
- Anh thật mẫn tiệp. Bác sĩ cho tôi biết bà ấy phải lâm sàng trong vài ngày. Anh hãy tìm một cô thư ký, Burden. Nhà tôi sẽ sớm trở lại với một công việc khá đơn điệu. Tôi hiểu đàn bà, họ nài nỉ một việc năng động, nhưng khi buộc phải vất vả, họ ngất xỉu ngay.
Tôi căm ghét đến mức nếu lão có trước mặt tôi sẽ nện cho một phát.
- Tôi sẽ chấp hành theo thưa ông Vidal. - Tôi hứa.
- Tôi muốn công việc hoàn hảo. Anh chăm lo thế nào đó cho nó được trơn tru.
Lão gác máy, tôi vội gọi điện đến sở giới thiệu người làm, yêu cầu cung cấp một nữ thư ký đánh máy thành thạo, làm việc tạm thời:
- Gấp đây. - Tôi nói. - Bảo cô ấy đón taxi và đến đây càng sớm càng tốt.
- Tôi sẽ gởi cô Connie Hagen đến, một cô thư ký xuất sắc. Ông cần cô ấy bao lâu?
- Một tuần hoặc hai, tôi không biết rõ.
- Được rồi, thưa ông Burden. - Hắn nói thêm. - Người chạy việc do ông yêu cầu, hắn đã đến chưa?
Tôi quên khuấy gã này.
- Tôi chưa thấy hắn đến.
- Hắn sẽ đến ngay, sau khi ăn sáng xong.
Khoảng mười phút sau, cậu thanh niên đến trình diện, hắn tên Ray Potter. Mặt tàn nhang, tóc phủ ngang vai, trông cảm tình, hắn thể hiện một ước muốn được có việc làm.
Tôi hướng dẫn hắn cách thức đi nhận thị thực chiếu khán, các sổ thông hành và địa chỉ các lãnh sự quán phải đến tiếp xúc. Thế rồi tôi tiếp tục tấn công vào xấp hồ sơ còn chất đống, không có thời gian nghĩ tới Valérie.
Connie Hagen đến, một cô gái mười tám tuổi béo đẫy nhiều mỡ thừa, khuôn mặt bầu bĩnh thể hiện tính thiện và năng động, làm tôi có cảm tình ngay. Cô mặc quần dài bó sát và chiếc sơ mi vừa đủ nâng bộ ngực đồ sộ.
Tôi giao việc cho Connie đánh máy và nhìn những chiếc ngón no tròn gõ nhịp nhẹ nhàng lên mặt chữ, tôi hiểu rằng mình đã chọn đúng người.
Chúng tôi làm việc tới mười bảy giờ bốn mươi lăm, rời Potter trở về với các chiếu khán đã thị thực và nhận tiếp công việc cho ngày mai.
Khi hắn đi rồi, Connie mở xách tay lấy ra mẩu sandwich, cô vừa ăn vừa làm việc.
- Em không nghĩ rằng mình được làm việc ở chỗ của ngài Vidal. - Cô phấn khởi tung hê. - Ôi, giá mà người yêu em được nghe thuật lại, anh ấy sẽ ngạc nhiên đến mức nào. Thật là một vinh hạnh mới được làm việc cho ngài Vidal.
Nhận xét này làm tôi nản chí. Đến lúc này tôi vẫn bù đầu vào công việc, quên hẳn Valérie lẫn Vidal.
- Chấm dứt thôi. - Tôi nói cộc lốc. - Đã gần mười tám giờ.
- Vào mấy giờ ngày mai, thưa ông Burden?
- Chín giờ, xin làm ơn.
- Em sẽ đến đúng giờ, xin chào.
Dứt câu, cô bước ra khỏi phòng làm việc, đong đưa cặp mông, nhún nhảy đôi chân, dáng điệu hoàn toàn vô tư, không ưu phiền.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ôi Đàn Bà
James Hadley Chase
Ôi Đàn Bà - James Hadley Chase
https://isach.info/story.php?story=oi_dan_ba__james_hadley_chase