Chương 14
ôi vừa đổ xong bao cuối cùng vào thùng thịt bò thì chợt nhận ra hai đứa con gái cũng ở trong nhà kho và đang nhìn tôi. Tôi đặt nắp thùng lên và bắt đầu đóng đinh. Marta nói "Mai cậu về?"
Đấy là lời tuyên bố hơn là một câu hỏi. Tôi lắc đầu. Chúng tôi đã ở lại trang trại của họ đến gần một tuần. Ông Moncada không muốn một mình đi tiếp chặng đường và tôi cũng biết Mèo Bự đã đồng ý hộ tống ông. Nhất là sau khi hắn được biết nhà chăn nuôi tốt bụng có cả một đàn gia súc và sẽ tặng để đền ơn chúng tôi bốn thùng thịt bò muối tươi và cho mượn cả một chiếc xe để chở.
Tất nhiên như vậy có nghĩa là Mèo Bự phải ký cược lại con hắc mã cho đến khi chúng tôi trả lại chiếc xe. Vậy là hợp đồng đã được ký kết và chúng tôi tiếp tục rong ruổi về Estanza.
Tất cả đã đêm ngày muối thịt bò để chuẩn bị cho chuyến đi. Tôi đóng chiếc đinh sau chót rồi nói. "Vâng, mai chúng tôi đi".
"Cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?" Vera hỏi.
"Mười ba" tôi trả lời, biết là nó mười hai.
"Không phải", Marta khinh thường nói. "Tớ nghe bố cậu bảo với bố tớ là cậu mới lên mười".
"Cậu có anh chị em không?" Vera hỏi.
Tôi lắc đầu. Giờ tôi đã làm xong việc và bắt đầu cảm thấy lạnh trong căn nhà kho âm u. Tôi lấy áo mặc vào.
"Cậu còm hom" Vera nói. "Xương cậu cứ lòi cả ra". Nó lại khúc khích cười. Tôi nhìn nó khinh bỉ.
"Đừng để ý đến nó" Marta nói. "Bao giờ nó cũng cố tìm xem một đứa con trai thì có cái gì".
"Chị cũng thế! Chính chị đã theo Diego khi hắn đi xả vòi".
"Thì mày đã bảo tao chỗ hắn đi!" Marta đốp lại. Nó nhún vai. "Thằng cha khủng khiếp!"
"Khi đó thì chị có nghĩ thế đâu. Chị bảo là của nó to hơn của bố!"
Giờ thì tôi hiểu. Marta hạ giọng thành lời thì thầm đầy âm mưu. "Hắn thấy bọn tớ nhìn hắn. Cậu có biết hắn làm gì không?"
Tôi lắc đầu.
"Hắn tiến tới chỗ bọn tớ nấp. Tay hắn cầm cái ấy, và xoa xoa bóp bóp. Trong một phút, nó lớn lên gấp ba lần!"
Giờ thì tôi bắt đầu thấy thú vị. "Rồi sau thì sao?"
Giọng Marta gợn chút thất vọng. "Chẳng sao sất. Bố đi đến, thế là té chạy về xe".
Tôi cũng thất vọng. Tôi muốn biết cái gì sẽ xảy ra sau đó.
"Cách gì thì tớ cũng chẳng ưa Diego", Vera nói thêm. "Hắn sẽ giết bọn mình sau khi giết bố".
"Trước hết hắn sẽ hiếp các cô", tôi nói giọng thành thạo.
Câu nói làm cho hai đứa xúc động. "Sao cậu biết?"
"Bao giờ người ta cũng hiếp bọn con gái trước khi giết chúng".
"Tại sao?" Marta hỏi.
Tôi nhún vai. "Biết sao được? nhưng sự thể là như vậy đấy".
Vera tò mò nhìn tôi. "Cậu biết nhiều thứ lắm phải không?"
"Cũng đủ" tôi trịnh trọng trả lời.
"Cậu có thể làm cái của cậu cũng cứng như của Diego đã làm?"
"Quá dễ. Bất cứ người đàn ông nào cũng làm được".
"Tớ thề là cậu thì không", Marta nói. "Cậu còn bé quá".
"Tớ không hề bé!" tôi cáu sườn.
Hai chị em nhìn nhau, mặt kích động đến lạ. "Thế thì chứng minh đi", Marta nói, giọng bí ẩn.
"Tại sao tớ phải làm? Tớ không khoái thì sao?"
"Cậu quá bé", Marta trả lời. "Cậu sợ cậu không thể làm nổi!"
"Tớ có thể làm được! Tớ sẽ chứng minh cho mà xem".
Mắt hai đứa dõi theo khi tôi mở khuy quần. Tôi lôi chim ra và mân mê nó như đã thấy Roberto làm. Chẳng có gì xảy ra cả.
"Có thể cậu làm nhanh quá" Marta thì thầm. "Diego làm chậm hơn nhiều".
Tôi ngỡ ngàng. Biết đâu nó lại hiểu về chuyện này hơn cả tôi.
Nó thấy tôi ngần ngừ. "Đây", nó thò tay ra, "để tớ chỉ cho cậu".
Tay nó nóng và ẩm. Tôi thấy râm ran khắp người. Tôi nhìn cả hai đứa. Chúng chẳng hề ngước mắt lên. Lần đầu tiên không thấy Vera cười khúc khích.
Bắt đầu cảm thấy co thắt ở nơi háng, tôi nhìn xuống và bừng bừng kiêu hãnh. Con chim gõ kiến của tôi cứng ngắc. Nó không to như tôi tưởng, nhưng rất cứng. "Tôi đã bảo các cô là tôi có thể được. Nên thôi đi thì hơn, nếu không tôi sẽ hiếp các cô đấy".
"Cậu chẳng dám đâu!" Marta thì thầm.
"Không à? Tốt nhất là cá cô xéo khỏi đây nhanh lên".
Chúng không động đậy, mắt vẫn dán vào con gõ kiến của tôi.
"Cậu định hiếp ai trước?" Marta thấp giọng hỏi.
"Ai thì cũng thế, nhưng tốt hơn hết là các cô đi đi, thế thôi".
Hai chị em nhìn nhau. "Chị lớn tuổi hơn", Vera nói.
Tôi chẳng hề nghĩ đến cảnh ngộ này. "Các cô có đi đi không?" Tôi lên giọng hăm doạ, hỏi.
Marta nhìn tôi. "Được rồi. Cậu có thể làm tớ trước".
"Có lẽ chẳng thích đâu. Cô đi đi thì hơn".
Marta vén váy lên. "Cậu có làm hay không?" nó sốt ruột. Cặp mắt ánh lên sự chờ đợi đầy thách thức.
"Gì thế này?"
Tôi ngẩng đầu lên. Mèo Bự đang đứng ở ngay cửa, mặt đầy ngờ vực, còn Vera thì đã biến mất. Hắn bước đến, bàn tay quặp lấy cả nửa đầu tôi. "Đây là cách mày trả ơn sự hiếu khách của chủ nhà ư?"
Marta đã chạy về phía cửa. Tôi quay lại Mèo Bự. Hắn đã hết cáu và nở một nụ cười rạng rỡ. "Cậu nên cài khuy quần lại".
Tôi nhìn xuống ngượng ngập. Hắn xoa đầu tôi thật thân ái. "Tớ cũng đã nghĩ chẳng mấy chốc là hai con bướm nhỏ này sẽ bâu lấy cậu", hắn lại cười. "Phải lo xe cộ sẵn sàng để mai đi sớm".
Hắn đi về phía tàu ngựa. Đến cửa, hắn quay lại nhìn tôi, đọc thấy biểu hiện ngỡ ngàng trên mặt tôi. "Đừng có ngạc nhiên. Tớ đã bảo là chẳng bao lâu cậu sẽ trở thành người đàn ông mà".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu