Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 14
ước vào Phòng Đồ Nát, Stanley nghe tiếng Tia X oang oang:
- Nghe tao nói này. Tao nói có đúng không, hả, đúng không?
Những thân xác còn lại trong phòng hết thảy đều bèo nhèo, không khác những bao đựng thịt với xương là mấy, chúng rũ rượi vắt ngang qua đám ghế gãy và đi-văng ọp ẹp. Trong khi Tia X lại tràn trề sinh lực, cười khành khạch, vừa khua khoắng hai cánh tay vừa gọi lớn.
- Vào đây, Mọi Hang, anh bạn của tôi!
Stanley lách mình băng qua căn phòng.
- Ê, xích ra, Mực Ống - Tia X í ới - Tránh ra cho Mọi Hang đi coi.
Stanley đổ phịch xuống đi-văng.
Cậu vừa thử tìm xem có camera giấu trong buồng tắm không, nhưng chẳng thấy gì, và cậu hy vọng Cai cũng không trông thấy cậu sục sạo.
- Chuyện gì vậy? - Tia X hỏi - Bộ bọn bay mệt lắm sao? - anh chàng cười rít lên.
- Ừm, bớt cái miệng mày lại đi. Tao đang coi tivi - Dích Dắc rên rẩm.
Stanley hờ hững liếc qua Dích Dắc, thằng này đang chăm chú dán mắt vào màn hình vô tuyến mờ căm.
Sáng hôm sau, bà Cai đón bọn con trai trong bữa điểm tâm và cùng đi với chúng ra những cái hố. Bốn đứa đào đất và ba đứa đẩy xe cút kít. Bà ta giả lả với Tia X:
- Gặp chú em ở đây ta vui quá. Chúng tôi rất cần đôi mắt tinh tường của chú em.
Phần lớn thời gian, Stanley đẩy xe nhiều hơn là đào đất, bởi vì cậu là đứa đào chậm rì. Cậu đem đất thừa đi đổ vào những hố đã đào trước kia. Cậu cẩn thận không trút một mẩu đất nào vào cái hố đã tìm thấy ống tuýp vàng.
Trong đầu cậu vẫn nhớ rõ mồn một cái ống. Trông nó quen quá mà sao cậu không thể nào nhớ ra được. Cậu nghĩ, có lẽ nó là nắp của một cây bút vàng lạ lùng. K.B có thể là tên viết tắt của nhà văn nổi tiếng nào đó. Những văn hào lẫy lừng duy nhất cậu có thể nghĩ ra được là Charles Dickens, William Shakespeare, Mark Twain. Với lại, trông nó không hẳn là cái nắp bút.
Đến bữa trưa, bà Cai bắt đầu mất kiên nhẫn. Bà ta hối thúc bọn trẻ ăn nhanh để còn làm việc, rồi bà cảnh báo ông Ngài:
- Nếu ông không giục chúng nó lẹ lên thì chính ông phải chui xuống hố đào cùng với chúng.
Ăn xong, cả bọn hối hả làm, nhất là khi có ông Ngài canh chừng. Gò lưng đẩy xe cút kít, Stanley chạy ríu cả chân. Ông Ngài cứ luôn miệng nhắc nhở rằng chúng không phải là nữ Hướng đạo sinh.
Mãi đến khi tất cả các nhóm khác đã đào xong hố của họ, nhóm của Stanley vẫn chưa được ngừng tay.
Sau đó, lúc nằm sóng soài trên một chiếc ghế bị rút sạch đệm nhồi, Stanley cố vắt óc nghĩ cách làm sao báo cho bà Cai biết đích xác chỗ ống tuýp được tìm thấy mà không lôi mình và Tia X vào rắc rối. Xem ra chẳng có cách nào. Thậm chí cậu còn nghĩ đến việc ban đêm lẻn ra ngoài và tự mình đào cái hố ấy. Nhưng sau một ngày hùng hục đào, lại tiếp tục đào giữa đêm hôm khuya khoắt thì chắc chết mất. Ngoài ra, ban đêm, toàn bộ xẻng đều cất trong nhà kho bị khóa, đề phòng bọn trại viên vác xẻng ra làm vũ khí.
- Stanley - ông gọi và đi về phía nó.
- Nó là Mọi Hang - Tia X nhắc.
- Stanley - ông Pendanski lặp lại.
- Tên tôi là Mọi Hang - Stanley điềm nhiên đáp.
- Ừm, tôi nhận được một lá thư đề tên ai đó là Stanley Yelnats - ông Pendanski bảo. Ông lật đi lật lại chiếc phong bì trong tay - Chẳng thấy chỗ nào ghi là Mọi Hang cả.
- Ồ, cám ơn - Stanley nói và cầm lấy phong thư. Đó là thư của mẹ cậu.
- Thư ai vậy? Thư mẹ mày hả? - Mực Ống hỏi. Stanley nhét lá thư vào túi quần rộng thùng thình của cậu.
- Không đọc cho bọn này nghe sao? - Nách hỏi toáng lên.
- Tha cho nó đi - Tia X ra lệnh - Nếu Mọi Hang không muốn đọc cho tụi mình nghe thì nó không việc gì phải đọc. Chắc là thư của bạn gái nó đấy.
Stanley cười toét.
Sau đó, khi bọn con trai kéo nhau đi ăn tối, Stanley mới đọc thư.
Stanley yêu quý,
Thật sung sướng biết chừng nào khi nhận được tin của con. Những gì con viết trong thư vừa rồi khiến mẹ ngỡ mình như một bà mẹ có đủ tiền cho con mình đi trại hè vậy. Mặc dù mẹ biết là không phải thế, nhưng mẹ rất tự hào vì con đã không nản lòng trong tình thế khó khăn ngặt nghèo. Không chừng vụ này lại mang điều tốt đẹp đến cho con cũng nên. Ai mà biết được!
Ba con nghĩ rằng ông ấy đã tiến rất gần tới bước đột phá trong dự án giày thể thao của mình. Mẹ hy vọng điều đó là thật. Chủ nhà dọa sẽ đuổi cổ chúng ta vì mùi hôi gớm ghiếc quá.
Mẹ rất tội nghiệp cho bà già bé nhỏ sống trong chiếc giày. Chắc cái mùi khiếp đảm lắm!
Tình thương cho mẹ con ta.
- Có gì tức cười dữ vậy? - Zero hỏi.
Stanley giật phắt mình. Cậu tưởng Zero đi ăn tối với bọn kia rồi chứ.
- Không có gì. Chỉ là thư mẹ tớ viết thôi.
- Bà ấy viết gì vậy? - Zero hỏi tiếp.
- Không có gì.
- Ờ, xin lỗi nhá - Zero bí xị.
- Ờ thì, ba tớ đang thử phát minh ra cách tái chế giày cũ. Cho nên nhà tớ nồng mùi khủng khiếp, vì ông ấy luôn nấu giày cũ mà. Với lại trong thư, mẹ tớ bảo mẹ tớ rất tội nghiệp cho bà già bé nhỏ sống trong chiếc giày. Chắc cái mùi khiếp đảm lắm!
Zero nhìn Stanley trân trối.
- Cậu có biết bài hát ru đó không?
Zero nín thinh.
- Cậu có từng nghe bài hát ru về một bà già bé nhỏ sống trong chiếc giày chưa?
- Chưa.
Stanley kinh ngạc.
- Bài đó thế nào? - Zero hỏi.
- Thế, cậu chưa bao giờ xem phim Con đường vừng à? - Stanley hỏi.
Zero vẫn nhìn trân trối.
Stanley vội vã đi ăn tối. Cậu cảm thấy lố bịch nếu ngâm nga bài hát ru tại Trại Hồ Xanh.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố