Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Như Cõi Thiên Đường
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15 -
“C
ô dừng lại và ngắm nghía một cách suy mê nhưng bông hoa và qúy ông trẻ hộ tống cô đã giới thiệu chúng ta với nhau.’
“Tôi hiểu,” nàng lặp lại, liếc nhìn anh ta thật nhanh. “Cô có quan tâm muốn biết chúng ta thảo luận ngày hôm đó và ngày hôm sau khi tôi hộ tống cô trở lại công viên không?” Sự tò mò và bối rối tranh giành nhau và rồi sự tò mò đã chiến thắng.
“Có, tôi muốn.”
“Đó là về câu cá.”
“Câu câu cá?” Elizabeth há hốc miệng vì kinh ngạc. Anh ta gật đầu. “Chỉ trong vòng mấy phút sau khi được giới thiệu tôi đã lưu ý rằng tôi không đến London để tham gia mùa lễ hội, khi cô thắc mắc, tôi nói tôi đang trên đường đến Scoltland để câu cá và sẽ rời khỏi London vào ngày mai.”
Một cảm giác tồi tệ báo trước một điềm gở bao lấy Elizabeth khi có điều gì đó động đậy trong ký ức của nàng. “Chúng ta đã có một cuộc nói chuyện thú vị,” anh ta tiếp tục. “Cô đã nói một cách hăng say về một con cá hồi đặc biệt thách thức cô một lần bắt được.”
Mặt của Elizabeth càng ngày càng đỏ ửng hơn khi anh ta tiếp tục, “chúng ta gần như quên hết thời gian và anh bạn hộ tống tội nghiệp của cô khi chúng ta chia sẻ với nhau những câu chuyện về câu cá.”
Anh ta im lặng, chờ đợi, và khi Elizabeth không thể chịu đựng sự im lặng đày đoạ này thêm nữa, nàng nói vẻ bứt rứt, “còn nữa không?”
“Một chút. Tôi đã không đi Scoltland ngày hôm sau và thay vì vậy tôi đến thăm cô. Cô đã bỏ rơi nửa tá những người theo đuổi đến để hộ tống cô đến một số vũ hội vui vẻ và thay vì vậy đã chọn một cuộc đi chơi ngẫu hứng với tôi ở công viên.”
Elizabeth nuốt nghẹn một cách khó khăn, không thể nhìn vào mắt anh ta. “Cô có muốn biết chúng ta nói gì vào ngày hôm đó không?”. “Không, tôi không nghĩ vậy.”
Anh ta cười lặng lẽ không để ý đến câu trả lời của nàng. “Cô bày tỏ rằng cô có phần nào đó mệt mỏi vì những hoặt động xã hội quay cuồng và thú nhận là khao khát được có những ngày ở nông thôn - đó là lý do mà chúng ta đến công viên. Chúng ta đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, tôi nghĩ vậy.”
Khi anh ta rơi vào im lặng, Elizabeth bắt buộc mình phải nhìn anh ta và nói vẻ nhẫn nhục, “và chúng ta nói về câu cá?”
“Không,” anh ta nói. “Chúng ta nói về săn lợn lòi.” Elizabeth nhắm mắt lại với vẻ cực kỳ xấu hổ. “Cô kể lại một câu chuyện thú vị về con lợn lòi hoang dã mà cha cô đã bắn cách đó đã lâu và cả cách mà cô lén quan sát cuộc đi săn mà không được cho phép trên một cái cây nơi mà con lợn lòi bị bắn hạ. Như tôi nhớ. Cô nói với tôi rằng sự hoan hô bốc đồng của cô đã làm cô bị lộ và làm cho cô bị cha cô quở trách một cách nghiêm khắc.”
Elizabeth nhìn thấy một ánh sáng lấp lánh trong mắt anh ta và thình lình cả hai cùng cười.
“Tôi còn nhớ nụ cười của cô lúc đó nữa,” anh ta nói, vẫn cười, “tôi nghĩ đó là tiếng âm thanh đáng yêu nhất có thể tưởng tượng ra. Giữa hai chúng ta đã có một cuộc nói chuyện thú vị. Tôi cảm thấy thật thoải mái khi ở gần cô.” Nhận ra là mình toàn tâng bốc nàng, anh ta đỏ ửng mặt mày, giật mạnh cà vạt và ngượng ngập nhìn ra chỗ khác.
Nhìn thấy sự bối rối của anh ta, Elizabeth đợi cho đến khi anh ta lấy lại được tự tin và nhìn nàng. “Tôi cũng đã nhớ ra anh,” nàng nói, “Tôi nhớ,” nàng nói vẻ nhẹ nhàng và chân thành “tôi đã quên cho đến chỉ vài phút trước.”
Anh ta có vẻ hài lòng nhưng lúng túng khi anh ta ngả người ra sau và quan sát nàng. “Tại sao cô chọn xem xét lại lời cầu hôn của tôi, khi mà tôi chắc chắn chỉ tạo ra một ấn tượng không đáng kể đối với cô?”
Anh ta thật dễ thương và tốt bụng làm Elizabeth cảm thấy nàng nợ anh ta một câu trả lời chân thật. Hơn nữa, nàng nhanh chóng xem xét lại quan điểm của nàng về sự sắc sảo của Ngài Marchman. Bây giờ khi mà khả năng của một sự gắn bó lãng mạn không còn, lời nói của anh ta trở nên sắc sảo và sự sáng suốt đã trở lại.
“Cô có thể kể tất cả mọi chuyện với tôi, cô biết không,” anh ta giục, mỉm cười khi anh ta đọc được suy nghĩ của cô. “Tôi không phải là một người khờ như cái vẻ mà tôi chắc tôi thể hiện. Đó chỉ là chỉ là tôi không … thấy thoải máu khi giao tiếp với phụ nữ trong những tình huống tán tỉnh. Nếu tôi không thể là chồng của cô thì, một cách nào đó,” anh ta nói với cảm giác nuối tiếc đau nhói, “có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn?”
Theo bản năng Elizabeth biết rằng anh ta sẽ không chế nhạo nàng nếu nàng giải thích và rằng anh ta sẽ tiếp tục thăm dò cho đến khi nàng nói. “Đó là quyết định của chú tôi,” nàng nói với một nụ cười ngượng ngập, cố gắng giải thích vấn đề tại sao lại dẫn đến tình trạng khó chịu này. “Chú tôi không có con, anh biết đấy và ông ấy đã xác định chắc chắn rằng ông ấy muốn nhìn thấy tôi đám cưới. Ông ấy biết một số qúy ông đã đề nghị cưới tôi và vì vậy mà chú tôi đã nói…”
Elizabeth kéo dài mong được giúp đỡ. Thật là không dễ để giải thích như nàng đã hy vọng.
“Chọn tôi?” bá tước ướm lời, Elizabeth gật đầu.
“Thật là ngạc nhiên. Tôi nhớ rõ ràng là đ• nghe thấy cô có một vài lời cầu hôn – không phải nói là rất nhiều. Vậy mà chú cô chọn tôi. Tôi phải nói rằng tôi được tâng bốc và rất ngạc nhiên. Tôi đã cho rằng ông ấy chọn một người trẻ tuổi. Tôi xin lỗi đã tò mò.” Anh ta quan sát nàng tỉ mỉ.
Elizabeth gần như muốn trốn chạy vì mất hết tinh thần khi anh ta hỏi thẳng thừng, “Ai là người ông ấy chọn nữa?”
Cắn chặt môi, nàng nhìn đi chỗ khác, không nhận ra rằng Marchman có thể nhìn thấy những biểu hiện xấu hổ và đau đớn của nàng.
“Có thể là bất cứ ai, ông ấy chắc chắn phải có không chỉ một người để lựa chọn ngoài tôi ra, căn cứ vào biểu hiện trên mặt cô,” anh ta nói, quan sát nàng “Để tôi đoán? Khi tôi trở về tôi đã nghe được dì của cô và người đánh xe cười và bàn luận về Ngài Francis Belhaven. Có phải Belhaven là người còn lại không?” anh ta hỏi dịu dàng.
Màu đỏ lựng hiện ra trên mặt Elizabeth, và đó đủ để là câu trả lời.
“Thật đáng nguyền rủa!” bá tước nhăn mặt ghê tưởm. “Thật là thiếu suy xét khi cho rằng một người ngây thơ như cô có thể phù hợp với một ông già như ông ta…”
“Tôi đã căn ngăn ông ta,” Elizabeth vội vàng đảm bảo với anh ta, nhưng nàng nhận thức được một cách sâu sắc rằng, bá tước người biết về nàng rất ít, sẽ không tin nàng.
“Cô chắc chứ?”
“Tôi nghĩ vậy.”
Sau một lúc ngập ngừng anh ta gật đầu và ngã người ra sau ghế, anh ta nhìn nàng vẻ láu lỉnh trong khi một nụ cười nở trên gương mặt anh ta “tôi có thể hỏi làm thế nào mà cô làm được điều đó?”
“Tôi nghĩ là anh biết.”
Anh ta gật đầu, nụ cười mở rộng trên môi anh ta và đôi mắt màu xanh của anh ta lấp lánh vẻ thích thú. “Nếu tôi đoán không nhầm thì cô đã xử dụng cùng những mưu kế mà tôi nghĩ cô đã xử dụng ở đây với tôi?”
“Tôi không chắc chắn tôi hiểu câu hỏi của anh.” Elizabeth trả lời cảnh giác nhưng gương mặt của anh ta vô hại và nàng phải cắn chặt môi để khỏi bật cười.
“Cả sự hứng thú mà cô đã bày tỏ về việc câu cá cách đây gần hai năm là thật, và cả cái cách nhã nhặn mà cô đã làm cho tôi thoải mái và cho phép tôi nói chuyện về những điều mà tôi thích thú cũng là thật. Nếu tất cả những điều đã qua đó là thật, thì tôi có thể đảm bảo rằng sự ghê sợ của cô đối với cá ngày hôm qua là không…. có thể nói là một màn kịch tuyệt vời mà cô đã cố làm tôi tin.”
Họ nhìn nhau và cùng cười phá lên. “Có lẽ nó không thật tuyệt vời đâu.”
Đôi mắt anh ta nhảy múa. “Cô có muốn chúng ta thử lại với con cá hồi mà cô làm tôi trượt mất sáng nay không? Nó vẫn ở ngoài đó và chế nhạo tôi đấy, cô biết không.”
Elizabeth phá lên cười và bá tước cũng hùa theo cô. Khi cả hai ngừng cười Elizabeth nhìn về phía anh ta, cảm thấy như thể họ là bạn thực sự. Thật là tuyệt nếu có thể ngồi bên bờ suốt mà không có dép, và chờ đợi cơ hôi được thực hành những kỹ năng câu cá. Mặt khác, nàng cả không muốn anh ta gặp phiền phức khi giữ họ trong nhà như những ngươi khách lẫn không muốn mạo hiểm rằng anh ta có thể thay đổi suy nghĩ về việc đính hôn của họ. “Tất cả mọi việc coi như đã xong,” nàng nói chậm rãi. “Tôi nghĩ tốt nhất là tôi và dì của tôi sẽ lên đường vào ngày mai sau quyết định của chúng ta.”
Ngày hôm sau thật đẹp với chim hót bên ngoài và ánh sáng rực rỡ chiếu rọi. Thật không may, đó không phải là một ngày mà khi những giải pháp cho vấn đề tối hôm trước tự động được thực hiện và khi Ngài Marchman khoác tay nàng và Berta ra xe, Elizabeth vẫn không giải quyết được những rắc rối của nàng. Nàng không còn ở đây khi nhiệm vụ của nàng hoàn thành; những mặt khác, viễn cảnh chuyến đi tới ngôi nhà của Ian Thornton ở Scoltland, để đối mặt với người đàn ông đó nàng cần Lucinda đi với nàng – Lucinda người không bao giờ thu mình lại trước bất cứ ai và là người có thể cho nàng lời khuyên khi nàng cần. Bởi vậy nên có một giải pháp hiển nhiên là họ phải đến quán trọ nơi mà Lucinda sẽ đến gặp họ và ở lại đó cho đến khi cô ta đến. Chú Julius, một người bủn xỉn, luôn tiết kiệm từng đồng xu chỉ đưa cho nàng vừa đủ tiền vì đã tính nàng sẽ ở lại 2 tuần ở nhà Belhaven và Marchman, nàng chỉ còn một ít phòng trường hợp khẩn cấp. Elizabeth tự nói với bản thân mình là đây là trường hợp khẩn cấp và nàng sẽ tiêu và sẽ giải thích sau vậy.
Aaron vẫn đang chờ đợi được chỉ dẫn nơi sẽ đi và Elizabeth quyết định. “Tới Carlington, Aaron,” nàng nói. Chúng ta sẽ đợi Lucinda trong quán trọ ở đó.”
Quay lại, nàng cười với Ngài Marchman một nụ cười yêu mến thành thật và cho phép anh ta cầm tay nàng qua cửa sổ. “Cám ơn anh,” nàng nói với vẻ e thẹn nhưng rất chân thật, “về tất cả những gì mà anh đã làm.”
Mặt anh ta đỏ ửng vì vui thích về lời khen của nàng, John Marchman lùi lại và quan sát xe ngựa của nàng đi xa dần. Anh ta quan sát cho đến khi khuất hẳn và rồi anh ta chậm chạp bước vào nhà. Khi ngồi xuống ghế trong phòng làm việc, anh ta nhìn tờ giấy mà anh ta viết cho chú của nàng và uể oải gõ ngón tay lên bàn, hồi tưởng lại câu trả lời gây xao động của nàng khi anh ta hỏi nàng nói nàng đã ngăn cản Belhaven. “Tôi nghĩ tôi đã ngăn cản ông ta.” Nàng nói. Và rồi John quyết định.
Cảm thấy mình như là một hiệp sĩ ngớ ngẩn trong bộ áo giáp sáng ngời đi cứu cô thiếu nữ tội nghiệp thoát khỏi một tương lai u tối, anh ta ném tờ thư cũ và viết một cái mới. Khi nào mà tình cảm chi phối thì bao giờ Ngài Marchman cũng đánh mất khả năng ăn nói rõ ràng lưu loát. Bức thư của anh ta viết”
“Nếu Belhaven cầu hôn cô ấy, xin hãy thông báo cho tôi biết. Tôi nghĩ tôi muốn cô ấy trước.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Như Cõi Thiên Đường
Judith Mcnaught
Như Cõi Thiên Đường - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=nhu_coi_thien_duong__judith_mcnaught