Nhà Có Chó Dữ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 13
rên bàn cơm tối nhà họ Đường.
"Hả? Anh, anh không có lầm chớ?" Tư Nam trừng mắt nhìn Đường Tư Viễn, "Mặc dù A Kim dường như rất lâu chưa từng có cái kia, nhưng mà như thế này dường như hơi gượng ép nha!" A Kim gần đây dường như trừ mình ra thì toàn quấn quít lấy mình, đối với những sinh vật khác đều không có bộ dáng hứng thú. --- Tư Nam vì trong đầu mình hiện lên ý niệm này mà cảm thấy một tia bất am, nghiêng mắt nhìn A Kim bên cạnh phì phò chuyên tâm ăn mĩ thực trong chén, ánh mắt A Kim mỗi lần đi tắm...
"Anh cũng đâu có nghĩ tới đâu! Nhưng mà Thiên Thiên nói nhất định phải như vậy, anh cự tuyệt cũng đâu có tốt." Đường Tư Viễn cũng nhìn về phía A Kim, đang làm bộ bình tĩnh sao? Nó nhất định biết rõ mình đang nói cái gì mà.
"Đến lúc đó A Kim không muốn cũng không có khả năng dùng sức mạnh cưỡng chế mà!" Đường Chính Sâm nói tiếp, "Tư Nam, con có phải bảo vệ A Kim quá độ rồi? Mặc dù nó bây giờ đúng là chiếm vị trí vợ tương lai của con, nhưng con cũng không thể chân chính để nó trở thành vợ của con chứ!"
"Ba à, ba nói cái gì vậy?" Mặt Tư Nam đỏ ửng, A Kim, vợ tương lai, trong đầu tựa hồ có ý niệm kì quái nào đó lần lượt thay đổi, chợt lóe lên.
"Gâu gâu! (Tôi là chồng của em ấy!) Đính chính lại một chút vị trí của mình, tiếp tục chiến đấu với đồ ăn, Đường Tư Viễn mi đừng cho là ta không biết ngươi nhìn ta khứu, hừ hừ.
"Tư Viễn, đồng nghiệp của con đến bao nhiêu người vậy?" Đường mẹ hỏi
"Khoảng mười mấy người mẹ!" Đường Tư Viễn trả lời.
"Oh, đúng rồi! Hôm nay Phong Lân, ah, Uông tổng nói anh ấy cũng muốn đến! Tư Nam nhắc đến tên người tùy thời bất tỉnh kia.
"Uông tổng cũng muốn đến?" Đường Chính Sâm trợn to mắt, mặc dù trợn cũng không lâu lắm, "Con không phải nói anh ta phần lớn thời gian đều hôn mê sao?"
"Dạ! Nhưng mà anh ấy nói cho dù hôm mê cũng muốn đến." Tư Nam lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nghĩ đến cái tên rất chi là chân chó kia nói với mình, "Tư Nam, em là người tốt nhất mà!" Thật sự là cảm giác được rất vô lực.
"Hôn mê cũng muốn đến?" Đường Tư Viễn chau mày, "Chúng ta có lực hấp dẫn lớn như vậy à? Hay là anh ta bị sự hấp dẫn của đồng nghiệp nào đó?"
"Gấu gâu!" (Đương nhiên vốn là Tư Nam rồi!) chó già A Kim ăn nó ngẩng đầu lên, dùng móng vuốt chụp lấy cánh tay Tư Nam.
"Ôi, tại sao khi ăn đều mang bộ mặt này vậy hả?" Tư Nam lấy khăn ăn lau mặt cho A Kim.
"Gấu gầu gâu!" (Anh còn chưa quen với việc chỉ dùng miệng không dùng tay trong khi ăn mà!) bất quá, có em lau mặt cho anh, anh rất tình nguyện ăn cái gì cũng để rối tinh rối mù lên.
Đường Tư Viễn nhìn bộ dáng hưởng thụ của A Kim, lại lên cơn chọc ghẹo nó: "A Kim, cuối tuần này giới thiệu bạn gái cho mày, có thích không?"
"Anh..." Tư Nam quay người liếc mắt nhìn anh Hai mình một cái.
"Gấu, gấu gấu!" (Không cần, anh chỉ cần Tư Nam thôi!) tựa đầu dựa lên bả vai Tư Nam, đồng thời cũng cho Đường Tư Viễn một ánh mắt rõ ràng.
"A Kim, mày không thể làm vợ của Tư Nam được!" Đường Tư Viễn đưa ra vẻ mặt nghiêm túc với A Kim nói, "Bởi vì mày là đực mà!"
"Gầu gâu gấu gâu!" (Tôi là chồng của em ấy!) mi nghĩ rằng ta không biết mi chọc ta sao?
"Tư Viễn, con thật sự là rảnh quá rồi đó!" Đường mẹ cũng phải trợn trắng mắt rồi, kì quái đứa con lớn mấy nay tại sao rất thích chọc ghẹo A Kim hoài, mặc dù hành vi của A Kim phi thường cổ quái, nhưng nói thế nào bất quá cũng chỉ là một con chó thôi mà!
"Ha ha, A Kim biết rõ con nói cái gì mà!" Đường Tư Viễn tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tư Nam cũng cúi đầu, A Kim đương nhiên không thể, tưởng rằng anh là con chó, vậy Uông Phong Lân thì sao đây? Người nhà sẽ tiếp nhận chuyện mình yêu một người đàn ông sao? Đột nhiên hình ảnh một người chợt xẹt qua đầu Tư Nam, cúi đầu nhìn A Kim, không thể nào? Chẳng lẽ... một tia cười quỉ dị không thường thấy hiện lên trên gương mặt Tư Nam.
Trở lại phòng của Tư Nam, A Kim trước sau như một không hề có xíu xiu bộ dáng của chó bò lên giường Tư Nam, bốn vó xoạt rộng nằm dài trên giường. Vốn tưởng rằng Tư Nam sẽ giống như mọi ngày ngồi vào bàn online hoặc đọc tài liệu, không nghĩ tới Tư nam lại ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ móng vuốt của A Kim, ý bảo nó xích vô một chút. A Kim xê dịch qua bên cạnh, Tư nam cũng nằm xuống giường.
"Gâu gâu?" (Em nằm xuống làm gì?)
"A Kim..." Tư Nam cũng không có nhìn nó đem đầu gối lên hai tay, hai mắt nhìn lên trần nhà, "Kì thật, cục cưng đã sớm không phải là A Kim rồi, có phải không?"
"Gấu?" (Hả?)
"Cục cưng nói cái gì Nam nghe cũng không hiểu," Tư Nam tiếp tục nhìn trần nhà, "Nhưng mà, em nghĩ lúc anh nói cái gì trong lúc tỉnh em nghe đều hiểu cả rồi."
"Gấu gấu?" (Em biết rồi?) không thể nào? Tư Nam làm sao có thể biết được.
"Em rất giống kẻ ngốc sao?" Tư Nam khẽ liếc mắt nhìn cái người vẫn còn đang kinh ngạc nhìn thẳng mình trong lốt A Kim kia, "Em nếu tin anh có thể nhớ rõ được chuyện mười mấy năm trước, em đây nhất định rất ngu ngốc!"
Ô ~
"Em cũng không có khả năng tin tưởng chỉ có gặp nhau vài giờ, anh có thể thích em!" Tư Nam cười lạnh một tiếng, "Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ không tắm chung với anh nữa!"
"Gấu gấu!" (Không nên như vậy mà!) như thế nào có thể như vậy? Như vậy mình làm sao có đậu hủ tươi để mà ăn, cuộc sống đâu có mấy niềm vui đâu! Không đúng chính là niềm vui của chó đâu có bao nhiêu đâu chứ!
"Hừ..." Tư Nam trừng mắt liếc một cái, "Anh chịu nhận chưa?"
Gật đầu, chỉ cần em đừng không chịu tắm rửa chung với anh, anh cái gì cũng thừa nhận! Đầu liền dụi dụi vào trong lòng Tư Nam.
Tư Nam bĩu môi: "Sắc lang, không cần dụi vào em! Còn tưởng rằng anh bị bệnh nên lúc nào cũng xịt máu mũi, hóa ra chính là vì nguyên nhân này!"
"Gấu..." (Phát hiện rồi!) làm nũng! Ai bảo em hấp dẫn người khác như vậy chứ!
"Ngày mai, anh tốt nhất thành thật nói cho em biết chân tướng, nếu không anh vĩnh viễn không có cơ hội tắm chung với em!" Xỉa lên mũi A Kim một chút, Tư Nam lạnh nghiêm mặt.
Gật đầu thật mạnh, anh nói, anh khai hết, anh cái gì cũng thừa nhận, đừng không chịu tắm chung với anh, có được hay không? Liền trưng ra ánh mắt khẩn cầu nhìn Tư Nam.
Tư Nam xoay người, đưa lưng về phía A Kim, không muốn để anh nhìn thấy vẻ mặt phức tạp sai tống của mình, hóa ra bị mình đoán được rồi! Thật sự là rất không thể tượng tượng nổi rối Bất quá, như vậy hết thảy đều có thể giải thích rõ ràng. Ban đầu chỉ là nghĩ muốn xem điều mình đoán với A Kim mà thôi, nghĩ đến A Kim nếu như nghe cái gì cũng không hiểu thì cũng không có gì, chính là bản thân nghĩ đã rất nhiều lần, nhưng lại không nghĩ tới hóa ra là thật. Cho nên ngay cả chính mình vẫn cảm giác được A Kim chưa bao giờ cùng Phong Lân khi tỉnh lại xuất hiện cùng một chỗ qua chuyện này thực cũng không phải bản thân mình đa tâm! Hơn nữa, càng phải nói thêm một chút, trước yêu mình không phải Uông Phong Lân mà là con chó già A Kim! Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng thật đúng là chuyện rất thú vị.
"Gâu..." (Em giận rồi à?) A Kim đưa móng vuốt khẽ khàng đẩy đẩy sau lưng Tư Nam
"Đừng đẩy em." Thanh âm của Tư Nam thật lạnh lùng, bất quá cũng không phải là đang tức giận mà là đang ráng nhịn cười, nghĩ tới Uông Phong Lân cao cao tại thượng kia bị giam cầm trong thân thể của A Kim, đã vậy làm làm ra bộ dáng thú cưng đáng yêu lấy lòng mình, thật sự là rất buồn cười nha.
"Gâu gâu..." (Đừng giận mà!) làm sao bây giờ chứ? Tư Nam tức giận rồi! Em nhất định là oán mình không nói sự thật cho em biết, không vui vì bị mình lừa gạt rồi. Uông Phong Lân rầu rĩ nghĩ tới đó, phải làm thế nào mới lấy lòng bảo bối của mình được đây, làm sao cho em khỏi tức giận nữa đây?
Cảm giác móng vuốt chó cưng nhẹ đẩy vào vai của mình thật êm ái, Tư Nam dứt khoát nằm xuống, đem mặt dấu vào trong gối, tránh cho bản thân cười thành tiếng. Thật muốn biết sau khi bị mình bỏ mặc, người nào đó bị nhốt trong thân thể A Kim còn có thể làm ra bộ dạng như thế nào nữa!
"Gâu gầu gấu gâu!" (Đừng vùi đầu vào trong gối mà!) dùng đầu của mình cụng vào đầu em, ôi, lúc này sao lại không có biện pháp nói chuyện an ủi em chứ, làm sao bây giờ hả? Con chó già A Kim sầu muốn bạc lông luôn rồi.
"Gâu gâu!" (Tiểu Nam, tha thứ cho anh đi!) tựa đầu xuống gối, vươn đầu lưỡi liếm lên mặt em.
"Ô, đừng liếm em!" Tư Nam đẩy miệng A Kim ra, xoay người ngồi dậy.
"Gâu gâu!" (Xin em mà, đừng giận nữa!) tựa đầu dụi vào trong lòng của Tư Nam, ánh mắt vô tội nhìn người đang trưng ra bộ mặt mất hứng, chỉ cần em không giận nữa, muốn anh làm cái gì cũng được.
"Đừng giả bộ đáng thương!" Tư Nam xỉa mũi của anh một chút, "Hôm nay anh tự đi tắm đi!"
Ô ~ (được rồi!)
"Còn nữa, buổi tối anh ra ngoài hành lang mà ngủ, không được chiếm giường của em!" Như vậy có tính là quá đáng lắm không? Nhìn vẻ mặt của chó cưng trước mắt kìa.
Ô ô... (Đừng mà!) liều mạng lắc đầu, Tư Nam, đừng đối xử với anh như vậy mà!
"Hừ, anh đi xuống đi! Em bây giờ muốn ra ngoài sân!" Người thật đúng là thích giả bộ đáng thương, Tư Nam vừa nghĩ tới, khóe miệng không khỏi cong lên cười.
"Gâu gâu!" (Anh đi với em!) A Kim nhảy xuống đất, nhìn Tư Nam cười, "Gấu gấu gấu?" (Em không tức giận nữa phải không?"
Tư Nam cười đưa tay xoa xoa mớ lông vàng trên đầu A Kim. "Đi thôi!" Mặc dù chuyện có thái quá, nhưng mà có thể có được người mình thích, vô luận là có phương thức như thế nào đi nữa, đều là chuyện đáng để cao hứng mà.
Tới lúc hôn nhẹ được bảo bối đang vuốt ve, chó vàng A Kim lập tức lộ ra vẻ mặt thỏa mãn đi theo sau bảo bối của hắn xuống dưới lầu.
...
Sáng sớm, Thước Nhã nhìn thấy A Kim cùng Tư Nam một trước một sau đi ra khỏi thang máy, A Kim không giống như mọi ngày ngồi xổm trước chỗ của mình chờ cà phê, mà là đi thẳng vào phòng làm việc của tổng tài. Ba phút sau, Phan Già ngáp một cái đi ra, gõ cửa phòng Tư Nam: "Tư Nam, tổng tài tỉnh dậy, mời em qua bên đó." rồi tiếp tục ngáp.
"Dạ." Tư Nam mặt không chút thay đổi đi vào phòng làm việc của tổng tài.
Hôm nay đúng thật là kì quái, lại còn tỉnh sớm như vậy. Phan Già tiếp tục ngáp, liếc mắt nhìn Thước Nhã một cái, "Chị Thước Nhã, chị ăn sáng chưa?"
Thước Nhã gật đầu: "Ăn rồi, cô chưa ăn à?"
"Đúng vậy!" Phan Già liếc mắt vào trong phòng một cái, "Em đi ăn cái gì đây, nhìn giúp em bên trọng một chút nha, OK?"
Thước Nhã gật đầu, nhìn Phan Già đi vào thang máy, hai mắt lại nhìn vào bên trong, có Tư Nam rồi hẳn là không cần tới người khác chăm sóc chứ.
Trong phòng nghỉ.
"Là như vậy?" Nghe xong người nào đó trên giường dùng vẻ mặt khẩn trương giải thích hết một đống, Tư Nam bỏ bộ mặt nghiêm trọng xuống, thản nhiên hỏi.
"Là như vậy! Anh thề, không phải lừa em đâu!" Uông Phong Lân giơ tay lên ra tư thế thề thốt, "Vậy thì hôm nay có thể cho anh tắm chúng không?" Ngày hôm qua tắm một mình rất không hạnh phúc, hơn nữa mặc dù được cho phép ngủ trên giường như lại bị đá ra một góc, cũng không cho hôn. Thật là khổ sở mà!
"Oh, em còn có rất nhiều việc phải làm, em đi ra ngoài trước." Tư Nam không có trả lời, chỉ đứng lên.
"Sao lại như vậy hả?" Uông Phong Lân một phát chụp lấy tay Tư Nam, "Anh thật không phải cố tình dấu em mà, dù sao chuyện này cũng rất khó tin, anh sợ anh nói ra em không thể tiếp nhận được."
"Anh nói xong hết rồi?" Tư Nam quay đầu lại nhìn anh.
"Uh!" Là lạ thế nào ấy, Tư nam tại sao lại dùng vẻ mặt chưa từng có như thế này, chẳng lẽ không tin sao?
"Em muốn đi ra ngoài làm việc!" Tư Nam nhìn tay anh đang kéo tay mình.
"Tư Nam," chu môi làm nũng, "Đừng như vậy mà! Anh thề anh nói toàn bộ đều là sự thật! Ngày đó cất một cọng lông cánh dưới đầu giường của em, một cái thì để trong kho cất đồ."
"Được rồi! Em cũng biết rồi." Tư Nam vuốt ve tay anh, mặc dù trong lòng cao hứng người trước mắt vì mình mà khẩn trương, lại không muốn cho anh biết, dù sao A Kim cũng đã biết rất nhiều tâm sự của mình rồi, "Em có rất nhiều chuyện phải làm, anh có nhớ em với A Kim còn chưa ăn cơm trưa không?"
"Vậy đêm nay có thể cho anh tắm chung không?" Mở to mắt chờ mong.
"Được rồi mà!" Tư Nam cắn môi dưới nhìn người trên giường, "Anh có cần tìm Tu hay Thước Nhã để dặn dò công việc gì không?"
"Anh đã giải thích hết mọi việc với em rồi, có thể hay không..." Ánh mắt dừng lại nơi đôi môi đỏ mọng của Tư Nam.
"Không được!" Làm mặt quỉ với anh, "Anh nếu không có việc gì làm thì đem A Kim trả lại cho em, em lát nữa muốn dẫn cục cưng đi đến bộ phận truyền thông.
"Oh, được rồi!" Nằm lại tư thế ban đầu, tiếp tục giả bộ đáng thương mà nhìn Tư Nam, "Dù sao thời gian em ở chung với A Kim nhiều như vậy, em thích nó nhiều hơn anh, anh cũng hiểu, Có thể bỏ qua."
"Đó là vì," Đã xoay người đi đi ra cửa Tư Nam quay người lại, "Ít nhất A Kim ngoan hơn anh nhiều!"
"Nhưng mà, anh cũng rất ngoan mà!" Tiếp tục chớp mắt ra vẻ đáng thương.
"Tranh luận loại chuyện này với anh, thật không có ý nghĩa!" Vừa nói Tư nam cũng không có quay đầu lại đi ra ngoài.
Vẻ mặt thật là kiêu ngạo mà, giỏi lắm cơ! Uông đại tổng tài trên giường duy trì ánh mắt chớp chớp nhìn bóng lưng đi ra ngoài cửa, có đôi khi mê luyến chính là mù quáng như thế.
Phan Già đẩy cửa đi vào, nhìn Uông Phong Lân ngẩn người trên giường: "Anh cảm thấy có khỏe không?"
"Tốt lắm!"
"Có muốn ăn cháo không? Cháo gà nấm đông cô này!" Phan Già bưng lên chén cháo mua bên ngoài.
"Không cần đâu, cảm ơn." Uông Phong Lân cười cười, "Muốn báo trước cho cô, tối nay đến tối mai cô có thể nghỉ ngơi."
"Oh, tốt vậy sao?" Hai mắt Phan Già đảo quanh, " Anh đừng có nói là muốn đi đến cái biệt thự ven biển để cho con đàn bà miệng uống máu kia chăm sóc anh nha?"
"Đương nhiên không phải rồi." Uông Phong Lân đưa ra vẻ mặt khinh thường nhìn Phan Già, cô thật đúng là có lập trường, "Tối nay tôi đến ở nhà Tư Nam."
"Oh, đã có thể ở cùng nhau rồi?" Vẻ mặt lạnh băng của Phan Già cũng buông lỏng xuống, trưng ra bộ dáng "Tôi biết rồi"
"Cũng không phải đâu!" Uông Phong Lân lắc đầu, "Ngày mai mọi người muốn đến nhà Tư Nam làm Barbecue, tôi cũng muốn đi, cho nên tránh phiền phức, tôi muốn tối nay qua đó trước."
"Anh đi để làm gì? Tình huống thân thể của anh không thể ăn thịt nước!"
"Chính là muốn đi thôi!"
Thật bướng bĩnh! Phan Già bĩu môi khinh thường, "Thật ra, anh là sợ có người có ý với Tư nam, muốn đích thân đi xem sao chớ gì?"
"Ha ha, như vậy mà cô cũng đoán được à!" Uông Phong Lân cười rộ lên, "Được rồi, giúp tôi gọi Tu vào đây."
"Được."
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ