Chương 15
hỉ vì mình cao lớn quá." Teddy thất vọng tự nhủ và nhìn các bạn học cùng lớp xung quanh em.
Trong 7 năm trời học trường Elm, một trường tư thục nhỏ gần ngay Phía Tây công viên Trung tâm, em thường đã nghĩ do hoàn cảnh gia đình nên em không được bạn bè mến chuộng.
Trái với mọi bạn bè khác, em không có bố và họ hàng. Và mẹ em cũng làm việc suốt ngày. Đúng là bị nhảy một lớp nên em cũng trẻ hơn các bạn khác. Rồi Teddy lại nghĩ là vì em cao lớn- mới 13 tuổi mà em đã cao 1m72- cho nên các bạn ruồng bỏ em như thế. Em đã không được mời đến ăn sinh nhật trừ khi các bà mẹ đòi phải có mặt cả lớp. Trong giờ ăn, không bạn nào giữ chỗ cho em và khi các bạn gái kể chuyện bí mật cho nhau nghe và cười khúc khích với nhau thì bao giờ chúng cũng thu xếp để ở xa Teddy.
Sự tẩy chay ấy không có gì mới mẻ vì thực ra chúng xảy ra ở ngay những ngày đầu Teddy tới trường. Nhưng không ai ở xung quanh hiểu biết tâm lý trẻ em giải thích cho Teddy chính vẻ đẹp dị thường của em đã là nguyên nhân của tình hình ấy. Cái đẹp đã làm cho bạn bè xa lánh em. Khi được người lớn khen- mà rất hiếm người cưỡng lại được điều ấy- em không lấy thế làm quan trọng vì mặc dầu đẹp, chẳng bạn nào yêu em.
Maggy không biết tí gì nỗi đau khổ của con gái. Teddy không bao giờ thú nhận với mẹ rằng em bị khinh miệt. Mẹ yêu em quá sức và tự hào về em. Teddy không muốn làm mẹ em thất vọng.
Maggy thường nghĩ rằng con gái mình thiếu lòng tự tin sơ đẳng nhất. Nhưng có thể như thế lại tốt hơn, nàng kết luận. Maggy, mà nghề nghiệp dựa trên hình thể những người phụ nữ, thấy Teddy có một vẻ đẹp dường như kì lạ. Tóc em, có các sắc độ hung khác nhau tương phản một cách lãng mạn với vẻ xanh xao của nước da. Một cặp môi tuyệt đẹp. Dưới đôi lông mày dày, cong hoàn hảo, mắt em có màu xanh giống bố. Cái mũi tuyệt vời, một cái mũi thật sự Maggy nghĩ, đem lại cho nó vẻ đẹp kiêu kì cho dù lúc này không quan trọng lắm với khuôn mặt trẻ con, nhưng sau này sẽ rất ấn tượng. Maggy không nhìn Teddy như một thiếu niên trong đám bạn của nó mà nhìn như một người đàn bà trong tương lai. Nàng không ngờ rằng con bé muốn trở lại bé nhỏ, xinh xắn hơn là lộc ngọc như hiện nay. Nhưng việc con gái nàng không có lấy một đứa bạn hay một người thân nào ngoài mẹ cũng khiến nàng quan tâm.
Lúc đầu, khi mới mở hãng, lúc vẫn còn làm việc tại nhà, Maggy thấy rằng các cô người mẫu đã coi Teddy như em gái họ. Sau đó Maggy đã thuê văn phòng cho hãng ở Carnegie Hall và nàng yêu cầu Nanny Butterfield và người kế tiếp là cô Gallirand, hàng tuần nhiều lần đưa Teddy đến hãng, sau giờ học.
Khi Teddy bắt đầu làm bài, người ta đã kê cho em chiếc bàn học ở chỗ yên tĩnh và những cô gái hãng Lunel- lúc này đã lên tới con số gần 100- đã ghé qua đó hôn em, khoe em những bức ảnh mới hay nhót những quả táo trong lãng quả của em. Thế còn thân gấp mấy những người họ hàng, Maggy nghĩ.
Trường Elm ở gần ngay căn hộ lớn của nàng thuê, trong khu nhà San Remo lịch sự ở phố 74 phía Tây công viên Trung tâm và nhìn ra công viên. Phía ca, ở bên phía Đôngm trông thấy cả những ngôi nhà ở Đại lộ 5. Maggy có thể gửi Teddy vào một trường có tiếng hơn, nhưng ở phía bên ấy, Teddy rất dễ gặp phải những người trong các gia đình Kilkulen, Mc Donell, Murray hay Buckley. Phía Đông công viên là khu của các nhà tư sản theo Thiên chúa giáo và sau khi Maggy mất việc ở Bianchi bởi vụ rùm beng vì triển lãm của Mercues, nàng đã cố ý tạo một khoảng cách nào đó giữa con gái mình và những người ấy.
Teddy thường đi chơi phố nhiều giờ trong khu nhà San Remo. Đây là địa hạt của em. Em biết rõ hoàn cảnh sống của tất cả những người da đen coi thang máy. Em được những người gác cổng yêu quý và luôn sẵn sàng cho em một viên phấn để vẽ áo đầm. Teddy là một em gái nhanh nhẹn và đầy nghị lực, luôn ngồi trên xe đạp hoặc là đi patin. Về mùa rét, em nằm rạp trên xe trượt tuyết, băng từ các ngọn đồi trong công viên xuống. Y như một người thổi sáo, em kéo theo sau mình một lốc trẻ con ít tuổi hơn, thích nghe em kể những câu chuyện rắc rối xảy ra ở mãi đâu xứ Amazone.
Đôi khi về mùa xuân, khi trời mưa và các cây liên kiều nở hoa, Teddy chạy một mình và đến trú trong vườn Anne Hathaway, dưới chân một ngọn tháp cổ bằng đá. Ở đấy, trí tưởng tượng bốc lên ngùn ngụt, em mơ đến tình yêu mà em chưa có một ý niệm gì thật là rõ rệt.
Năm 13 tuổi, Teddy đỗ bằng tiểu học. Em là người dẫn đầu cả lớp bước vào phòng lễ hội. Các thày cô giáo đã bàn nhau không hiểu nên để Teddy đứng ở đầu hay cuối hàng, để mọi người bớt chú ý đến dáng cao ngồng của em. Cuối cùng họ đã chọn phương án đầu tiên. Khi em bước lên bục để nhận bằng, những tiếng vỗ tay tưởng không ngớt nổi. Maggy đã mời Darcy, gia đình Longbridge, Gay và Oliver Barnes và 12 cô người mẫu nàng ưa thích. 12 cô gái nổi tiếng nhất trong năm 1941 này đội những chiếc mũ đẹp nhất họ đã kêu thét và vỗ tay như pháo ran trong khi Teddy, mắt cúi xuống uyển chuyển bước ngang qua sân khấu. Ở trường trung học, Teddy đã quyết định nhập với mấy cô gái không được ưa thích trong lớp, Sally, 1 con mọt sách thật sự mang cặp kính dày và hay ra nhiều mồ hôi. Harriet nói lắp và mang đôi giày chỉnh hình to gộc, còn Mary Ann, học trò cưng của các thầy, chuyên ngồi ở hàng đầu và có thói quen đáng ghét là luôn giơ tay mỗi khi các bạn khác tắc tị không trả lời được. Teddy chơi rất thân với 3 cô này.
Teddy không đến làm bài ở văn phòng hãng nữa. Sau những giờ ở trường,cô đến học với những người bạn mới. Cả bốn cô bé tụ tập ở nhà người này hoặc người kia và làm bài thật nhanh để còn có thì giờ tán chuyện về bọn con trai. Các cô không có một gương mặt nào cụ thể trong đầu, mà chỉ một ý niệm lờ mờ về người con trai lí tưởng. Vấn đề làm họ thắc mắc nhất là bí mật về đêm tân hôn. Nên mặc một chiếc áo ngủ bóng như của mẹ không? Nên vào trong chăn hay nằm dài trên ấy? Và lúc ấy, cái gì sẽ xảy ra? Câu chuyện đến đoạn này, các cô cười rúc rích và đi tìm bích quy hay Cocacola trong bếp.
Một hôm, Teddy đã cố gắng giải thích cho các bạn việc sẽ xảy ra sau đó: 'Người bố đặt con chim của mình vào trong bụng người mẹ và có một cái hạt nho nhỏ nó... " Cô bị phản đối dữ dội. Các bạn cô không muốn nghe các chi tiết gây phẫn nộ như thế và họ không tin rằng bà mẹ của Teddy đã có lần kể lại vói cô như vậy. 14 tuổi, các cô còn chưa hoàn hồn được với cơn choáng của những lần hành kinh đầu tiên và cái mà Maggy gọi là "Sự đời" thì lại quá thiếu chất lãng mạn để các cô có thể chịu đựng được.
Sự việc sẽ ra sao, Teddy nghĩ, nếu bọn bạn biết sự thực về mình! Nếu chúng đã không chịu chấp nhận cách sản sinh ra những đứa trẻ con, thì chúng sẽ nói gì nếu chúng biết cô là một đứa con hoang? Ôi, Maggy đã không dùng cái từ đó, tất nhiên là thế, nhưng có gì hơn?
Teddy không nhớ chính xác năm cô bao nhiêu tuổi, mẹ cô đã giải thích bằng tiếng Pháp (thứ ngôn ngữ mà họ thường nói khi chỉ có hai mẹ con với nhau) rằng cô là một đứa con hoang, nhưng chắc từ lâu lắm rồi nên cô lớn lên với cái ý nghĩ mỗi năm một thêm ám ảnh đó. Maggy đã làm như thế nào để cho cô hiểu, tốt hơn hết là không nên tìm hiểu về nguồn gốc của mình. Và Maggy đã dạy cô nói cách nói nào để chặn đứng mọi câu hỏi, là bố cô đã chết. Teddy đã không bao giờ đả dộng đến vấn đề kiêng kị đó với mẹ. Nhưng điều bí mật nặng nề ấy làm cô xa cách với mọi người. Cô cảm thấy mình đơn độc. Không người bạn gái nào của cô thực sự có điều bí mật ấy. Ấy thế mà mục đích của tình bạn giữa họ là kể ra nọi nỗi niềm với nhau, làm an tâm nhau, giúp đỡ lẫn nhau qua được cái thời kì khó khăn nhất là tuổi dậy thì.
Maggy trong khi đó, đã cho Teddy biết ít nhiều về bố mình. Teddy được nghe kể là bố cô đã chết vì một cơn đau tim trước khi có thể li dị vì ông là người công giáo gốc Ailen nên có lẽ là đã lúng túng chưa giải quyết được. Cái giọng căng thẳng của mẹ khi nói lời giải thích ngắn ngủi đó và nét buồn của bà đã khiến cô gái ngại ngùng không muốn hỏi thêm. Teddy rất yêu mẹ những giống như nhiều đứa trẻ thiếu cha khác cũng hơi sợ mẹ.
Thói quen chỉ huy vì đứng đầu một hãng ngày càng phát đạt làm cho tâm tính của Maggy có một cái gì đó thiếu ở những người đàn bà trong những năm 40. Người ta khó tưởng tượng nàng là một người mẹ mà dễ dàng gọi nàng là "bà chủ", như một cô gái trong hãng.
Ở tuổi 34, Maggy vẫn đẹp và có vẻ trẻ hơn những phụ nữ cùng lứa tuổi với mình. Thời gian chỉ mới chớm làm cho khuôn mặt nàng xương xương và hơi gầy đi. Ở nơi làm việc, Maggy mặc những bộ quần áo xám và đen về mùa đông và trắng về mùa hè, tất cả đều may ở Hattie Carnegie. Nàng vẫn đeo chuỗi ngọc Miến Điện là quà tặng hồi kỉ niệm sinh nhật lần thứ 20 và vẫn cài một bông cẩm chướng ở ve áo. Chính là Titiana ở hiệu Saka, Đại lộ 5 đã vẽ mẫu những chiếc mũ tuyệt đẹp mà nàng vẫn đội cả ở trong văn phòng, như tất cả những phụ nữ đảm nhiệm về thời trang hồi ấy. Maggy quen tất cả cá bà và thường đi ăn trưa với bà này hoặc bà khác ở tiệm Pavillon, nơi mà chủ tiệm Henry Soulé luôn dành cho họ một chiếc bàn ở chỗ tốt.
Và buổi tối, Jason Darcy luôn có mặt. Ông là người bạn nàng sẽ không bao giờ chính thức lấy làm chồng. Ngay cả người bạn tốt nhất của nàng, bà Lally Longbridge cũng khó chấp nhận điều ấy.
"Maggy, em điên ah?" Ngay từ nhiều năm trước bà đã hỏi thế. "Darcy chỉ mong được lấy em. Tại sao em không nhận lời?"
"Lally, em không bao giờ còn muốn sống phụ thuộc vào một người đàn ông. Nếu hai đứa em lấy nhau, em biết rồi cái gì sẽ xảy ra. Em sẽ càng ngày càng không có thì giờ để lo công việc của mình và một ngày nào đó em sẽ đành bỏ nó để trọn việc làm vợ Darcy. Em sẽ đi du lịch với anh ấy, sẽ lo việc nhà cửa, người hầu, tiếp đãi... có thể là cả việc chăm nuôi con cái nữa. Em sẽ phụ thuộc vào anh ấy, Lally chị hiểu chứ? Em không thể chịu được cái ý nghĩ ấy." - Maggy đặt cốc xuống và lắc vai Lally để làm bà ta hiểu- "Thà cứ như hiện giờ còn hơn. Darcy hiểu rằng em là của anh ấy, rằng chẳng một người đàn ông nào khác làm em quan tâm. Nếu anh ấy thấy như thế chưa đủ thì em rất lấy làm tiếc, nhưng em sẽ không chọn cách giải quyết nào khác."
Maggy biết rằng Teddy sẽ đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa nàng và Darcy, nhưng ngay cả với một người đàn bà thông minh như Lally nàng còn không giải thích được huống gì với một cô thiếu nữ? Có rất nhiều điều mình không thể nói với Teddy, nàng nghĩ và cảm thấy mình có tội. Nàng đã chưa lần nào thú thật với Teddy, việc chính nàng cũng là một đứa con hoang. Nàng chỉ kể cho nó nghe là nàng đã mất bố mẹ từ hồi còn nhỏ. Teddy hồi đó còn đang mê mải đọc nhữg cuốn tiểu thuyết như Đồi gió hú hay xem những phim như Câu chuyện Philadenphia thì đâu có thì giờ quan tâm đến tuổi nhỏ của mẹ mình.
"Con Pasty Berg đãi dương vật chứ không phải một vật trang trí bằng đá, cũng vô nghĩa như một hình trang trí trên bánh gato mừng sinh nhật. Phần lớn, chúng bị gãy như những cái mũi của các bức tượng thần Hy Lạp. Cô biết rằng ở đó có cái gì bí hiểm mà các nhà bảo tàng không để lộ ra. Nhưng cô đã gần 16 tuổi và cho đến lúc bấy giờ, cậu con trai duy nhất đã mời cô đi chơi chỉ là Melvin Allenberg, anh họ của Harriet. Melvin thấp bé hơn cô rất nhiều, gày gò và mang đôi kính dày cộm nhưng đang học lớp 4 trung học và khi mỉm cười cậu ta trông hao hao Van Johnson, mặc dầu cậu chẳng có vóc người to lớn, tóc vàng và hấp dẫn. Tuy nhiên cậu không có những mụn trứng cá. Lần thứ hai cậu mời, cô đã nhận lời.
Ngay từ phút đầu tiên trông thấy Teddy, trí tưởng tượng phong phú của Melvin đã lập tức lồng lên, thả sức. Cậu thành kính cô nhưng đồng thời cũng ham muốn cô tột độ, những ảo ảnh ngông cuồng của cậu đầy những người đàn bà cao lớn và đẹp đẽ, răm rắp làm theo những gì cậu ra lệnh.
Trước khi đi chơi, Teddy cạo nhẵn lớp lông chân vàng óng của mình. Cô là người đầu tiên làm thế trong tất cả bạn bè của cô. Các cô bạn nhìn cô với vẻ không vui.
- Tớ không ngờ cậu lại phải chịu khó vì thằng anh họ ngớ ngẩn của tớ như vậy, cho dù anh tớ đã mười tám đi nữa. Cậu phát rồ rồi đấy, Teddy ạ. - Hariett, người không tán thành hăng nhất trong nhóm tuyên bố. - Cậu có biết mẹ anh ấy đã nói gì với mẹ tớ không? Thằng ấy thật kỳ cục. Nó được coi như có điểm rất cao nhưng nó không muốn vào đại học. Nó chẳng quan tâm gì đến thể thao. Nó mặc kệ mọi thứ, trừ cái máy ảnh đáng ghét của nó và cái buồng tối mà nó đã hì hục làm lấy trong một cái tủ hốc tường. Bác Ethel chẳng dám giữ một cô hầu nào ra hồn vì cô nào anh ấy cũng đòi làm mẫu cho chụp. Những cô người ở! Cậu biết chứ, Teddy? Cậu đừng có chối là anh ấy hơi hơi cám hấp. Một hôm, bác gái mình đã tìm thấy trong buồng anh ấy cả một tập báo ảnh con heo. Cậu nên đề phòng anh ấy. Anh ấy thấp chỉ đến vai cậu thôi nhưng cậu không thể biết anh ấy nghĩ những gì trong đầu đâu.
Teddy mỉm cười với Harriett và cạo sang chân thứ hai. Các bạn ấy ghen tị với mình, cô nghĩ. Chưa một bạn nào đã đi chơi với một cậu trai.
Trong khi xem phim, cô luôn luôn cảm thấy cậu nhìn chăm chăm vào cô. Sau buổi chiều, Melvin đã rủ cô đi ăn kem và nói với cô, giọng nghiêm trang: "Em là cô gái đẹp nhất thế giới, Teddy ạ".
- Anh thấy thế à? - Cô nói, ngạc nhiên về sự bất ngờ của lời tuyên bố ấy.
- Chắc chắn như vậy, - cậu quay về phía cô và đôi mắt kính ánh lên trong tranh tối tranh sáng. - anh là một người am hiểu trong lĩnh vực này, cứ hỏi bất cứ ai ở trường mà xem!
- Em chả tin anh đâu.
- Không hề gì. Đó là sự thực. Em là một người đẹp thực sự.
Cô đỏ mặt lên. Thường ngày, cô thờ ơ với lời khen của những người lớn, nhưng lời khen của Melvin rõ ràng là thành thực. Cậu phát biểu với giọng của người đưa ra một nhận xét khách quan. Đôi mắt xanh của cậu trong sáng và thông minh. Toàn bộ gương mặt nhỏ ngồ ngộ của cậu thể hiện lòng tin tưởng.
- Anh đã quyết định gọi em là Red, - cậu nói tiếp. - Những cô gái đẹp phải có những mỹ danh. Cái đó làm cho họ văn minh lên, và cái tên Teddy làm anh nghĩ đến Theodore Roosevelt. Khi một anh chàng nào đó nhìn em, anh ta nhìn thấy một cái gì đó mà trước kia anh ta chưa hề trông thấy bao giờ, trừ ở trong phim ảnh, có thể là thế. Thế là anh ta phát hoảng lên, sợ nói với em những điều quá tầm thường, không xứng với em. Cái khó đối với em, là làm sao cho mọi người có những mối quan hệ bình thường với mình, điều đó gần như là không thể làm được. Tất cả những cô gái đẹp đều bị thế, ít người đàn ông có thể có những mối quan hệ thực sự với các cô đó.
- Anh điên rồi, Melvin ạ. - Teddy nói, vừa ngượng ngập vừa vui thích.
- Em hãy nghĩ đến điều đó, Teddy ạ, hãy nghĩ đến điều đó. Khi cả hai chúng mình cùng giàu có và nổi tiếng, em sẽ thấy anh nói đúng.
Teddy không trả lời. Cái câu "Khi cả hai chúng mình cùng giàu và nổi tiếng" ấy, nói với một giọng hoàn toàn tự nhiên, đã như một tia sáng soi rõ tương lai của cô. Cô bỗng có cảm tưởng như có thể vươn tới mọi thứ. Cô nhìn xuống, thong thả vẽ bằng cái nĩa nhưng đường ngoằn nghèo trên cốc nước ngọt và, lần đầu tiên trong đời, cô hỏi một cách táo tợn, sau khi đã suy nghĩ, cân nhắc: "Một tờ tạp chí con heo là như thế nào hả anh Melvin?"
- A, chắc là Harriett đã nói với em chứ gì? Anh không thể sưu tầm những bức ảnh nghệ thuật mà không làm cho cả nhà nghĩ anh là một người kinh tởm hay sao? Red, em có nghĩ anh là một con heo thô bỉ không?
- Nhưng Harriett có bao giờ nói với em điều đấy đâu, - Teddy vội cãi lại để bênh vực bạn. - Thật ra nó chẳng nói với em một câu nào về anh trước khi anh rủ em xem phim.
- Nó cũng đã không nói gì với anh về em. Dù sao anh cũng không gặp nó bao giờ. Mẹ anh với mẹ nó có thích gặp nhau đâu.
- Harriett có nói gì với anh về gia đình em... về bố em không?
- Không, nó sẽ nói gì?
- Vậy thì bố em đã tham gia đoàn quân của Abraham Lincoln. Bố em chết trong thời gian chiến đấu chống phát xít ở Tây Ban Nha, đó là một vị anh hùng...
Melvin nhìn cô, cảm động:
- Hẳn em phải tự hào về bố em chứ?
- Vâng, rất tự hào. Mẹ em đã không nguôi được nỗi đau đớn. Bà làm việc đến kiệt sức để quên. Bà là người Pháp, anh biết đấy. Bà dòng dõi quý tộc... Trong số các cụ tổ có một cụ là hầu tước đã bị chặt đầu trong cách mạng Pháp. Tất cả các đất đai, gia sản của cụ đã bị tịch biên. Như vậy mẹ em là người cuối cùng trong dòng họ. Đúng ra, người cuối cùng là em, - cô thêm, giọng mơ màng.
Đáng khâm phục, Melvin nuốt nước bọt. Chẳng có gì là lạ nếu Red không giống một cô gái nào trong những cô gái mà cậu đã biết trước đây.
- Em có hay đi chơi không? - Cậu hỏi liều sau một lúc im lặng dường như để tưởng nhớ vị hầu tước xấu số.
- Mẹ em rất nghiêm. Mẹ chỉ cho phép em đi chơi hai ngày trong tuần: vào thứ sáu và thứ bảy. Chủ nhật, mẹ bắt em đi ngủ sớm để hôm sau đi học.
Melvin liếc nhìn đồng hồ.
- Ta về thôi, Red. Em chỉ được đi đến mười một giờ rưỡi. Anh không muốn em bị phiền vì anh.
Ra khỏi cửa, Melvin Allenberd nhìn Teddy và yên lặng kỳ lạ suốt dọc đường về.
- Em đã xem phim Jane Eyre chưa? - Cậu hỏi, biết rằng khi người ta thấp bé và không đẹp trai, thì phải bám dai để đạt điều mình mong muốn.
- Chưa, - Teddy trả lời tuy cô đã xem phim đó hai lần.
- Em có muốn xem phim ấy thứ bảy sau không? Nếu em không bận.
- Ờ, thứ sáu, nếu anh có thể. Thứ bảy thì em không rảnh.
- Đồng ý, - cậu nói, hớn hở.
Lần nữa, sự giản dị rất hiếm gặp ở những người con trai vào tuổi cậu, đã giúp cậu đạt mục đích.
- Cám ơn anh về buối tối vui vẻ hôm nay, - Teddy nói, theo cách thức mà ba cô bạn đã chẳng nhiệt tình gì lắm dặn dò.
Melvin mỉm cười với cô theo kiểu của Van Johnson.
- Red này, anh biết là em không thuộc loại các cô gái để cho các cậu mới lần đầu đi chơi với đã hôn đâu, nhưng em có thể dành ra một ngoại lệ tối nay không?
Teddy nhấc kính của cậu ra, vòng tay ôm lấy cậu sát vào người. Mặt Melvin đụng vào xương bả vai của cô và cậu vùng vẫy để tuột ra.
- Không như thế đâu, Red. Nào, em cúi xuống... - Cậu đặt một chiếc hôn trong trắng lên đôi môi cô, - Thế... Bây giờ, em hãy hứa với anh là sẽ không để cho ai làm thế.
- Em hứa với anh, - Teddy thì thầm. Với cái mỉm cười đầu tiên của người đàn bà, cô cúi xuống cậu, nhẹ nhàng hôn cậu lên môi trước khi trả cậu cặp kính, - Anh đừng nói với ai nhé, - cô thì thầm. - Em sẽ mang tiếng đấy.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió