Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mỹ Ngọc Thiên Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 15: Cùng Thảo Luận Giai Trà (Trà Ngon)
T
rà khởi từ đời Đường, nhưng thịnh vào đời tống, người Tống thích trà, lại lấy Lâm An làm nơi buôn bán. Lâm An có nhiều quán trà, thường treo thơ họa của danh nhân, trưng bày giàn trồng hoa, bốn mùa đều là hoa tươi. Một năm bốn mùa bán kì trà dị canh, tháng 11 bán Thất Bảo lôi trà, bánh cuộn thừng, hành trà gì gì đó, đến tối, còn có xe đẩy lưu động, đáp ứng nhu cầu thưởng trà của du khách. Trong thành Lâm An, việc mua bán ngày đêm không dứt, cho dù là rét đậm tuyết lớn, sau canh ba cũng có người bán trà.
Phố phường như thế, quan lại càng quá mức, Tống gia ban đầu tuy chỉ là quan nhỏ, cũng rất thích trà đạo, Tống Tiềm từ nhỏ đi theo phụ thân phẩm trà, tự nhiên có chút tâm đắc. Nhưng phụ thân đã đi về cõi tiên, gia thế sa sút, lâu rồi hắn cũng không nhắc tới việc phẩm trà nữa! Khó được gặp người cùng hắn thưởng trà, không khỏi nói thêm vài câu.
“Trà của Tú Tâm cô nương đương nhiên là trà ngon, nhưng đáng tiếc!” Tống Tiềm lắc đầu.
“A?” Tú Tâm tò mò, nói: “Xin lắng tai nghe!”
“Bản tính của trà thanh khiết, thưởng trà là thú thanh nhàn, chỉ thích hợp dưới trăng thanh gió mát, cùng vài người bạn tốt, cùng phẩm hương trà. Trà của cô nương mặc dù ngon, nhưng nơi này đông người náo động, không phẩm ra được “ý” trà! (uống trà cũng nhiều công đoạn quá chừng, hic, bạn chém mỏi tay luôn ^_^)
Đôi mắt Tú Tâm sáng lên, không thể tưởng được thiếu niên dung mạo xấu xí này cũng là người thanh nhã. Nàng hé miệng cười, thật muốn nói: “Tú Tâm có thể mời công tử đến hàn xá (nhà) để cùng thưởng thức?” Nhưng kiều thê của người ta ở bên cạnh, nàng tự nhiên sẽ không thất lễ như thế, chính là ánh mắt nhìn về phía Tống Tiềm có thêm mấy phần thưởng thức (thích thú, khen ngợi…).
Tiểu Ngọc rốt cục cảm thấy có chút không thỏa đáng, hai vị này đang diễn vở tài tử giai nhân cùng thảo luận giai trà sao? Nàng hơi tức giận, Tống Tiềm ngươi thật tốt, thấy cô gái xinh đẹp thì cầm lòng không đặng chứ gì, khoe khoang ngươi biết thưởng thức trà? Vợ chính thức của ngươi đang ngồi đây, kiềm chế chút cho bà!
“Công tử nếu thích yên tĩnh, hôm nay sao cũng có hứng thú xem thuyền rồng?” Tú Tâm hiển nhiên là người ăn nói khéo léo, vô thức đổi đề tài, nói chuyện với Tống Tiềm.
“Đua thuyền rồng là việc trọng đại ở vùng Giang – Chiếc chúng ta, sao có thể không đến?” Tống Tiềm đáp.
Tú Tâm nói: “Đúng vậy, thiếp thân cũng rất thích xem đua thuyền rồng, nghĩ đến năm đó ý tưởng của Phạm Văn Chính công thật độc đáo, dốc hết sức chủ trương việc đua thuyền rồng, mới có sự kiện tranh tài hằng năm ở Lâm An.”
Tiểu Ngọc xen miệng hỏi: “Hoạt động thuyền rồng không phải lưu hành trong dân gian sao, tại sao lại do người của triều đình tổ chức?”
Tú Tâm cười cười nói: “Địa phương của chúng ta, đúng là có đua thuyền rồng, nhưng trước kia cũng chỉ là ngẫu nhiên có vài chiếc thuyền góp vui thôi, nào có long trọng như ngày nay? Là năm Thần Tông khi Phạm Văn Chính công đến đây nhậm chức, chủ quản Giang Tô,và Chiết Giang, một năm Giang – Chiết gặp nạn đói, dân đói thành đàn, người chết đói khắp nơi, nơi nơi chạy nạn. Tuy nói quan phủ cấp lương thực, nhưng lương thực cũng có hạn, ngay lúc mọi người lực bất tòng tâm, Phạm Văn Chính công đã nghĩ ra một kế hay!”
Tú Tâm nói chuyện dịu dàng, lanh lợi, Tiểu Ngọc không khỏi bị lời kể hấp dẫn, hỏi: “Kế gì cơ?”
Không nghĩ tới, Tống Tiềm lại nói tiếp.
Tống Tiềm nói: “Phạm Văn Chính công tổ chức đua thuyền dân gian, bản thân mỗi ngày cũng xuống thuyền, quan sát thi đấu. Bởi vì ông đề xướng cổ động, đua thuyền vùng Giang – Chiết khí thế ngất trời,từ xuân đến hạ, trận đấu không ngừng, nhất là trận đấu lớn lúc tiết Đoan ngọ, hấp dẫn vô số du khách, nàng cũng biết như vậy sẽ làm cho bao nhiêu dân đói tìm được đường sống mà? Những dân đói đều làm người chèo thuyền, làm hình thuyền, hoặc là bán đồ chơi cho du khách kiếm tiền, như vậy nên vùng Giang – Chiết mới trở nên thịnh vượng.”
Tú Tâm khen: “Phạm Văn Chính công thật sự là kỳ tài! Công tử cũng hiểu biết tận tường những điển cố này?”
Tống Tiềm khẽ cười một tiếng, nói: “Phạm Văn Chính công ‘Buồn vì nỗi buồn của thiên hạ, vui cho niềm vui thiên hạ’, khí khái đó, có người đọc sách nào không kính phục, sự tích của ông, tiểu sinh (cách xưng hô) không dám không biết.”
Nhìn thấy hai người trò chuyện hợp ý như vậy, Tiểu Ngọc vô cùng khó chịu, thấy sao mà giống lúc nam nữ nhân vật chính trong hí kịch gặp nhau? Nàng không muốn làm nữ phụ đâu!
Tống Tiềm làm như không biết vẻ mặt biến sắc của Tiểu Ngọc, nhìn bên ngoài, mưa cũng sắp tạnh, liền nói với Tiểu Ngọc:“Chúng ta về nhà nhé?”
“Được được!” Tiểu Ngọc đáp lời, rất lớn tiếng.
Tống Tiềm nói: “Ta đi gọi cỗ kiệu, Huệ nương, chị ngồi đây với phu nhân.”
Huệ nương cũng mong mau rời khỏi hai cô gái này, liên tục gật đầu. Tống Tiềm đi không lâu đã quay lại, nói: “Đã gọi kiệu rồi, đi thôi.”
Tiểu Ngọc vui mừng đứng dậy, ai ngờ Tống Tiềm còn nói một câu: “Tú Tâm cô nương, ta cũng đã gọi kiệu cho hai vị, không mạo muội chứ?”
Tú Tâm vui vẻ, nói: “Công tử thật đa lễ, Tú Tâm liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tiểu Ngọc và Huệ nương thật tức giận! Người ta nói hoa nhà không thơm bằng hoa dại, đúng là chí lý mà!
Chuyện tức giận còn ở phía sau, ra khỏi quán trà, trời còn lất phất mưa bụi, Tống Tiềm giơ taydò xét, liền lấy dù giấy dầu của mình đưa cho Tú Tâm. Tống Tiềm nói: “Thời tiết khó đoán, sợ hai vị cô nương sau khi trở về còn gặp mưa, vẫn là nên mang theo dù vậy?”
Tú Tâm còn hơi chần chừ, Nhàn Nhàn lại cười hì hì nhận lấy, nói:“Cảm ơn công tử!”
Tú Tâm không nói gì nữa, ánh mắt nhìn Tống Tiềm như sắp chảy ra nước.
Tiểu Ngọc một mạch đi lên kiệu, tức giận đến tái mặt, Huệ nương thấy chủ tử thật sự tức giận, mình ngược lại cũng không dám trêu chọc nàng, đành phải trấn an nàng hai câu, trong lòng cũng thầm mắng nam chủ nhân thấy người đẹp thì mắt sáng rỡ.
Tống Tiềm cũng lên kiệu của mình, bảo kiệu phu lên đường về nhà. Hắn vén rèm kiệu, nhìn cỗ kiệu của Tiểu Ngọc phía trước, khóe miệng lộ ra một nụ cười có thể nói là “Gian xảo”.
“Thì ra, nàng cũng không phải là không quan tâm ta......”
Trời vẫn âm u như thế, tâm trạng Tống Tiềm như tinh không vạn lý, một mảnh tươi sáng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
“Ầm!” Tiếng gối đầu ném lên giường.
“Pinh!” Tiếng giày bị ném đi.
“Chát!” Tiếng bàn tay đánh lên bàn.
“Ôi, đau quá......” Tiểu Ngọc nhè nhẹ xoa bàn tay sưng đỏ, trong lòng không ngừng mắng: “Khốn kiếp! Sắc lang! Dâm ma! Đồ trọng sắc khinh...... khinh bạn!”
Huệ nương mang nước ấm vào phòng Tiểu Ngọc, thấy nàng đang tức giận vừa ném vừa đánh, đặt chậu nước xuống, đến xem Tiểu Ngọc có bị thương hay không.
“Không sao không sao!” Tiểu Ngọc tùy tiện khoát tay, “Không bị thương. Vừa hay, tắm rửa cho hạ hỏa!”
Huệ nương cẩn thận quan sát vẻ mặt Tiểu Ngọc, nói:“Phu nhân, người đừng tức giận, ta thấy hai người kia cũng không phải con nhà tử tế, đâu có cô nương chưa chồng nào lại nói khuê danh của mình cho người khác? Những nữ tử này, giỏi nhất dụ dỗ người ta, phu nhân đừng để trong lòng.”
Tiểu Ngọc nghe Huệ nương nói vậy, từ từ ngẫm lại cử chỉ lời nói của Tú Tâm, thật sự là lộ ra vẻ phong tình, đối mặt với một phòng đây nam nhân nhìn chằm chằm vậy mà vẫn bình tĩnh, hay nàng ta thật sự là người chốn phong trần?
“Huệ nương, ta không có giận hai vị cô nương kia, các nàng cũng đâu làm gì sai? Lớn lên xinh đẹp cũng không phải lỗi của họ. Đều là tại bọn đàn ông chết tiệt, thấy người đẹp thì lại ân cần săn sóc, hừ!” Vừa nghĩ đến thái độ nhiệt tình lúc gọi kiệu và đưa dù của Tống Tiềm, cả người Tiểu Ngọc liền không được tự nhiên.
Nàng biết Tống Tiềm rất dịu dàng, nhìn hắn đối với cô dâu giả như nàng cũng rất hiền lành, đủ biết hắn là một người vô cùng tốt. Nhưng mà...... Tại sao hắn đối xử với người khác cũng dịu dàng như vậy chứ?
Tống Tiềm không biết Tiểu Ngọc đang ở trong phòng hờn dỗi, bây giờ hắn thật sự rất vui vẻ. Hôm nay ngẫu nhiên gặp hai cô gái kia, nhưng vừa hay lại cho hắn cơ hội thử lòng nàng, sao lại không làm chứ? Xem ra Tiểu Ngọc đối với hắn, cũng không phải không có cảm giác......
Sáng sớm ngày kế, Mục Duẫn Hà Mục đại học sĩ lâu ngày không gặp đến đây.
“Thúc phụ, sao hôm nay lại đến đây? Có việc gì sai người đến nói với cháu là được, sao lại phiền thúc phụ đại giá.” Tống Tiềm dẫn vị lão thế thúc này tới đại sảnh, dọc theo đường đi Mục Duẫn Hà không ngừng nhìn đình viện sạch sẽ, còn đánh giá Tống Tiềm từ trên xuống dưới một phen, trên mặt ý cười càng ngày càng đậm. Đợi lúc vào đại sảnh ngồi xuống, Huệ nương dâng trà, Mục Duẫn Hà hỏi: “Thiên Thành, mướn người làm khi nào?”
Tống Tiềm thấp giọng đáp: “Là cháu dâu của người làm chủ, dùng đồ cưới của nàng mua, nói trong nhà cần người chăm nom.”
Mục Duẫn Hà vô cùng hài lòng, xem ra làm chủ cưới vợ cho Thiên Thành là đúng, bây giờ trong nhà tràn ngập sức sống, bệnh của Thiên Thành cũng tốt lên nhiều, tuy rằng trên mặt vẫn chưa coi là đẹp mắt, nhưng so với trước kia đúng là một trời một vực. Đứa cháu dâu này quả thật là hiền thê, không uổng cái danh tài nữ này.
“Thiên Thành a, thật ra thúc phụ cũng muốn sớm đến thăm cháu, ai ngờ bộ xương già của ta, cháu biết đó, thường hay phát bệnh......” Mục Duẫn Hà bởi vì có chút bệnh cũ, mới xin nghỉ dài hạn về quê nhà dưỡng bệnh, bây giờ ông vẫn là học sĩ Hàn Lâm viện, có quan hàm, bằng không Mai gia cũng không nể sợ ông.
“Sao thúc phụ lại nói thế? Thiên Thành sớm nên đi thăm thúc phụ. Thúc phụ bây giờ cũng đã nhìn thấy, thân thể Thiên Thành đã sắp khỏe, thúc phụ cũng không cần quan tâm cháu quá mức...... Nếu không có thúc phụ giúp đỡ......” Tống Tiềm xúc động nói.
Mục Duẫn Hà cười ha hả, ngăn Tống Tiềm lại, nói: “Đúng rồi, Thiên Thành, bệnh của cháu khỏi rất nhanh nha! Vẫn uống thuốc ở Tế thế đường sao?”
“Không phải, bây giờ đã đổi phương thuốc, là mời lão đại phu ở Hòa nhân đường. Thúc phụ, bệnh của cháu, thật đúng là vất vả cho cháu dâu của ngài......” Tống Tiềm đã đem việc hộ lý Tiểu Ngọc dạy hắn hằng ngày, thay đổi quần áo chăn đệm, quyết định thay đổi đơn thuốc, nấu tam hoàng thoa lên người, dùng lá sen làm dịu mụn mủ kể rõ ràng, Mục Duẫn Hà càng nghe càng ngạc nhiên, liên tục nói “Kì nữ tử”! (cô gái kì diệu ^^)
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mỹ Ngọc Thiên Thành
Trầm Nhiêu
Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu
https://isach.info/story.php?story=my_ngoc_thien_thanh__tram_nhieu