Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mùa Xuân Nhạt Nắng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương Kết
- A
nh sắp đi và bao giờ thì trở lại?
Uyển Phương chới với nhìn Hoàng Văn. Anh bế Khải Minh đặt lên đùi mình, hôn lên gò má phúng phính của con trả lời Phương:
- Anh đi và chẳng bao giờ anh về khi con anh đã lớn và hiểu biết.
Phương đờ người ra. Những lời từ giã của anh như ngọn roi quất vào cô đau buốt, cô không cần giấu giếm lòng mình trong giây phút chia tay, cô bật khóc ngọt ngào.
- Em sao vậy Uyển Phương?
Phương nhìn anh lặng lẽ, những giọt nước mắt cứ thi nhau tràn trên má. Hoàng Văn bàng hoàng, anh vừa thấy được một Uyển Nhi ngày nào, cô khóc khi được anh thố lộ tình yêu.
- Anh Văn đừng đi!
Phương ngả vào vai Văn nức nở.
- Bác Văn ăn hiếp dì Phương của cháu.
Bé Khải Minh đấm Hoàng Văn lung tung, anh để yên và vẫn nhìn Phương. Cô sực tỉnh, giữ hai tay cháu lại:
- Khải Minh! không phải tại bác Văn, tại dì mà.
- Bác Văn làm dì khóc chứ gì nữa.
- Không có, tại dì đau răng mà.
Rồi Uyển Phương giả vờ ôm miệng:
- Ui da, đau quá!
- Tại dì ăn ngọt, ngủ không chịu đánh răng mà.
Hoàng Văn phì cười, nó nói chuyện như người lớn, phá tan không khí buồn tẻ và cuộc nói chuyện của hai người.
- Dì hết đau rồi nhóc, ngồi yên!
Hoàng Văn âu yếm vuốt má con. Đi xa, anh biết mình nhớ con hơn là Uyển Nhi, nhưng anh cần phải đi, đi để trả cho Nhi cuộc sống bình yên.
- Đừng đi nghen anh Văn!
- Tại sao em lại muốn anh đừng đi vậy Phương?
Phương bối rối cụp mắt xuống, cô không thể trả lời anh vì sao, trong khi con tim cô bồi hồi rung động và thổn thức vì anh. Cô vùng vằng đứng lên:
- Em không biết.
Văn cười buồn, Phương không nói nhưng anh biết và lòng anh còn đậm nét bóng hình của ai kia. Anh đã gần ba mươi, bước đường công danh anh rộng mở vậy mà anh chưa bao giờ có hạnh phúc, những cuộc tình hờ đi qua và anh càng thấy mình cô độc lạnh lùng.
Mua cho con một con cua biển lột sẵn, Văn để cho thằng bé ngồi một mình, anh đến cạnh Phương ngồi đối diện cô, nhìn cô thật lâu và Uyển Phương gan góc chịu đựng cái nhìn của Văn. Anh nắm lấy bàn tay cô:
- Em không nói, nhưng anh cũng biết Phương ạ. Đừng yêu anh, anh hoang đàng lắm. Chính vì vậy mà ngày xưa anh đã mất chị Uyển Nhi của em và cho đến bây giờ anh cũng chưa biết làm sao để quên.
Uyển Phương lại khóc, cô cắn ngón tay vào giữa hai hàm răng kềm nén tiếng khóc, Văn ngậm ngùi:
- Anh không hứa hẹn gì với em hết, nhưng nếu cưới vợ, người vợ của anh sẽ là em. Anh sẽ trở về khi cuộc sống của anh có em và cả bé Khải Minh, em hiểu không?
Uyển Phương gật đầu, lòng cô rộn lên niềm vui. Đứa con sẽ làm anh quay về, nhưng liệu anh có xoá được hình ảnh chị mình trong tim anh hay không?
- Chừng nào anh đi?
- Ngày mốt.
- Em muốn được tiễn anh đi.
- Đừng! Em sẽ khóc và bản tính con người anh vốn yếu đuối lãng mạn, em sẽ giữ chân anh. Hãy để cho con chim trời vùng vẫy và khi mỏi cánh sẽ quay về em nhé.
Anh nâng mặt cô, hôn nhẹ lên mắt:
- Nhưng em cũng nên sống cho mình.
- Em sẽ đợi dù cho đến bao giờ.
- Cám ơn em.
Phương khép mắt lại, khi nụ hôn anh thật nhẹ trên môi. Anh buông cô ra trở lại với con trai của mình.
- Trời ơi! Con trai ba ăn khiếp thật.
Thằng bé ăn hết nhẵn, nó nhe hàm răng ra cười:
- Ba nói con nam thực như hổ.
Hoàng Văn bế xốc con lên chạy nhanh xuống biển, hai cha con vùng vẫy trong nước biển. Phương cũng chạy theo, cô hét to:
- Đố anh và bé Minh theo kịp em.
- Mình đuổi theo mau đi con.
Hoàng Văn kéo thằng bé bơi theo mình, Phương quay lại, cô tát nước vào mặt cả hai. Tiếng cười của họ vang lên trong gió cùng sóng biển ầm ầm và màu trời xanh ngát. Phương quên đi nổi buồn chia xa để vui trong những ngày anh còn lưu lại quê hương.
Dù Văn không muốn, Trung vẫn đưa Nhi và Phương về Sài Gòn tiễn Văn. Sân bay khá đông người đi tiễn, nhạc sĩ Tùng nhăn mặt càu nhàu:
- Không ai điên như ông Hoàng Văn, đang nổi tiếng mà đi tu nghiệp nữa làm gì.
- Tôi có lý do để đi và biết đâu chuyến đi này tôi tìm được điều mới lạ và học hỏi thêm.
Phòng điều hành phát loa vang cho biết sắp đến giờ, Phương đẩy bé Khải Minh vào Hoàng Văn. Anh bế con lên cao, bao nhiêu là máy ảnh chỉa vào anh, ánh sáng ngọn đèn phlash lấp lánh.
- Em ở lại thay anh chăm sóc con nghen Uyển Phương.
Anh hôn con, nắm tay cô nhưng mắt anh lại tìm kiếm và dừng lại trước Uyển Nhi. Cô đang đứng bên chồng, đầu trùm khăn, choàng áo khoác dài. Văn vẫy tay chào Trung và cô.
Bầu trời Tân Sơn Nhất nhạt nắng, không khí râm mát. Văn hôn con lần cuối cùng, anh bước đi vội vã. Tiếng nấc nghẹn ngào của Uyển Phương làm anh chùn bước, nhưng rồi anh lại bước đi.
Phi trường Tân Sơn Nhất sáng nay khá đông. Tin Hoàng Văn về làm nao lòng khán giả hâm mộ, anh đã vắng mặt hai năm. Hai năm thành phố Hồ Chí Minh vắng Hoàng Văn có biết bao thay đổi, không hiểu Hoàng Văn có đổi thay.
Phương nôn nao nhìn lên bầu trời xanh... Anh có còn là anh, là Hoàng Văn của năm nào đã dặn dò em trước khi ra đi:"Em ở lại thay anh chăm sóc con nghen Phương ".
- Dì Phương! Máy bay kìa.
Khải Minh nhảy cẩng lên mừng rỡ, mắt sáng ngời:
- Nhất định là có ba của con phải không dì?
Siết chặt bàn tay thằng bé, Phương không sao nói nên lời, những xúc động nôn nao cứ trào lên mãnh liệt... Kia rồi... Hoàng Văn hiện ra như một vì sao rực sáng nhất. Phương đứng ngây người ra, cô muốn chạy thật nhanh đến trước Văn để hét to lên và gọi tên anh, đôi chân cứ run rẩy như muốn khuỵu xuống.
- Phải ba của Minh không dì Phương?
Thằng bé buông tay Uyển Phương ra, trí óc thơ ngây của nó vẫn còn nhớ như in hình ảnh của ba. Nó hét to:
- Ba!
Văn chạy thật nhanh, anh bế bổng Khải Minh lên nồng nhiệt:
- Con trai của ba lớn như thế này sao?
- Con nhớ ba quá, ba ơi!
Thằng bé ôm cổ Văn và hôn lia lịa lên mặt anh:
- Ba... dì Phương...
Hoàng Văn quay lại, anh vừa trông thấy những giọt lệ trong veo ràn rụa trên má Phương:
- Uyển Phương!
Hoàng Văn xúc động bước tới. Ôi! Uyển Nhi của năm nào.
- Anh Văn!
Hoàng Văn dang rộng tay, ôm ghì lấy Phương:
- Em lớn quá và đẹp hơn những bức ảnh đã gởi cho anh.
Phương thẹn thùng nép vào Văn, cô ngẩng mặt lên nhìn anh. Hai năm trông anh có già hơn một chút nhưng vẫn phong độ.
- Có chị Uyển Nhi và anh Trung đón anh ngoài kia.
- Chúng ta đi thôi.
Một tay bế con, một tay quàng qua người Phương, anh dìu cô đi:
- Thật ra, anh rất muốn quay về quê hương khi những nhớ nhung em và con trên đất người cứ canh cánh bên anh. Những hợp đồng cứ tới tấp. Bây giờ khi trông thấy được em thì dù những hợp đồng đó có nhiều tiền đi nữa, anh cũng không đi. Vì sao em biết không?
Hoàng Văn cúi xuống, anh bắt đôi mắt to đen tròn của Phương nhìn mình thì mỉm cười thì thầm:
- Vì có một người nói với anh:"Coi chừng anh sẽ mất em... cái gã bốn mắt cứ trồng cây si trước nhà em hai mươi bốn trên hai mươi bốn ".
- Khải Minh nói gì với anh phải không?
Phương véo tai thằng bé, nó cười to bô bô:
- Ba nói là con phải làm đặc cánh trông chừng dì cho ba.
- À... hai cha con mấy người...
Phương đánh mạnh vào vai Văn, anh ôm choàng lấy Phương say đắm:
- Em hiểu không, vì anh đã yêu em. Không bao giờ em là thế thân của chị Uyển Nhi. Có đi xa, anh mới hiểu anh... đã yêu em.
Mắt Hoàng Văn nồng nàn quá, Phương không tránh ánh mắt người yêu khi gương mặt anh thật gần cô.
Nắng xuân đang nhạt nhoà trải thành phố, những cơn gió lạnh thoáng qua... Mùa xuân đã về anh biết không, Hoàng Văn?
Chương trước
Mục lục
Mùa Xuân Nhạt Nắng
Thảo Nhi
Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi
https://isach.info/story.php?story=mua_xuan_nhat_nang__thao_nhi