Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mùa Hè Định Mệnh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15
C
hương 35:
Jake nắm lấy tay Rachel. Cô mỉm cười với thằng bé, cầm lấy những ngón tay mũm mĩm của nó và nhẹ nhàng xoa. Thằng bé ngây thơ mỉm cười lại với cô. “Cháu thế nào rồi, Jeremy?” Rachel hỏi. Vẫn cầm tay Jake, cô ngẩng lên nhìn đứa lớn hơn với vẻ cảm thông. Jeremy đã thôi không thì thầm vào tay Johnny nữa để nhìn chằm chằm theo em gái. Jeremy liếc nhìn Rachel. Sự căng thẳng và nỗi buồn trong mấy ngày gần đây hiển hiện trên khuôn mặt hốc hác của nó. Ánh mắt nó là điều buồn bã nhất mà cô từng thấy trong đời. “Cháu ổn ạ. Jake cũng thế.” Thằng bé ngừng lại, môi dưới bắt đầu run lên trước khi nó kịp mím chặt hai môi lại với nhau. “Nhưng mẹ cháu đi rồi, sẽ chẳng còn ai đọc truyện cho hai em gái nữa, hay chải tóc cho chúng nó nữa. Bố cháu không biết tết tóc.” “Ôi, Jeremy, cô rất tiếc về chuyện của mẹ cháu.” Sự thật ngay trước mắt là thằng bé không khóc làm Rachel như muốn òa lên. “Cô Grant, cháu…” Jeremy nói nhỏ và nhanh, nhưng nó ngừng lại khi Becky đứng sau cô và chạm vào vai cô. “Rachel, cẩn thận,” Becky thì thầm, nhưng trước khi cô kịp nói gì thêm, bố Jeremy đã lao qua căn phòng. Không biết và cũng không thèm để ý thấy lúc này mình là tâm điểm chú ý của mọi con mắt, anh ta một tay lôi Jake ra khỏi đầu gối của Johnny, tay còn lại đẩy mạnh hắn về phía sau. “Mẹ mày, tránh xa các con tao ra!” Watkins gầm lên. Anh ta túm lấy tay Lindsay và hất đầu với Jeremy ngầm ra lệnh bắt nó tránh ra chỗ khác. Rachel đứng bật dậy để bảo vệ Johnny. Hắn đã lồm cồm đứng dậy. Cô nín thở chờ cuộc cãi vã om sòm sắp nổ ra. Cảnh sát trưởng Wheatley rõ ràng là cũng đoán trước được như vậy nên đã túm lấy một tay Johnny, và Greg Skaggs túm lấy tay còn lại. Johnny không chống cự khi bị kìm kẹp mà chỉ đứng yên nhìn gã Watkins hiếu chiến với sự tức giận âm ỉ được kìm nén lại. “Đủ rồi đấy, Watkins!” Giọng cảnh sát trưởng Wheatley đanh lại. “Sao các ông không bắt hắn mà lại bảo vệ hắn chứ? Các con tôi đã mất mẹ rồi, còn các ông lại về phe kẻ đã làm điều đó!” “Từ tình hình hiện tại, Harris không nhiều tội hơn anh đâu, anh Watkins ạ. Tôi nói cho anh biết như thế.” “Hắn đã giết cô ấy! Chắc chắn hắn đã làm thế! Đầu tiên là cô gái kia, bây giờ đến Glenda!” “Bố, chú Johnny không làm mẹ bị thương đâu! Họ… họ hôn nhau và nhiều chuyện khác! Thêm nữa, con thấy… con thấy…” Jeremy sốt sắng bảo vệ Johnny nhưng rồi đột nhiên nó ngừng lại, miệng ngậm vào ngay lập tức. Mắt nó mở to nhìn vòng người đứng vây quanh. “Cháu nhìn thấy gì hả con trai?” Giọng cảnh sát trưởng ôn tồn. “Cháu nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối. Thứ gì đó… cháu không biết,” thằng bé thì thầm và nhìn xuống sàn nhà trải thảm màu xám. Sau đó mắt nó sáng lên, và nó lấy lại tinh thần rồi nói: “Nhưng đó không phải là chú Johnny! Cháu biết đó không phải là chú Johnny!” “Con lại chỗ bà đi, đưa cả Jake theo nữa,” Watkins ra lệnh. Jeremy ném cho bố một ánh mắt nửa sợ sệt, nửa phẫn uất, sau đó cầm lấy tay Jake vẫn còn đang khẽ nức nở, dẫn thằng bé đi. Watkins vừa tóm lấy cô bé Lindsay đang mút tay vừa nói với Johnny sau khi Jeremy đã ra khỏi tầm nghe, “Tao mà còn thấy mày lảng vảng quanh các con tao, tao sẽ giết mày. Thề có Chúa là tao sẽ làm đấy.” Sau đó anh ta nhổ vào chân Johnny rồi bỏ đi. Bãi nước bọt rung rinh trên thảm. Rachel liếc nhìn rồi ngẩng lên thật nhanh vì bụng cô thấy nôn nao. “Ông cứ để mặc cho anh ta đi như thế ư? Anh ta đã đe dọa Johnny đấy, đó đúng là một lời đe dọa!” Rachel quay sang cảnh sát trưởng với cơn giận dữ run người. “Kệ anh ta đi. Anh ta là bố tụi trẻ, vì Chúa. Chúng không cần phải lo lắng thêm vào lúc này đâu.” Johnny có vẻ mệt mỏi. Hắn rũ vai ra khỏi những người đang giữ hắn. Đầu tiên là cảnh sát trưởng, sau đó, chậm rãi hơn, Greg Skaggs bước ra xa khỏi hắn. Rachel muốn ngầm an ủi hắn mà không cần quan tâm xem chuyện đó sẽ trông như thế nào, liền nắm lấy tay Johnny và đan tay vào hắn. Bàn tay hắn nắm lấy tay cô thật ấm áp, mạnh mẽ và tin cậy. Becky, Kay Nelson, những người đã đi theo các sơ tiến lên trên, và Susan Henley, người vừa mới nhập hội và định nói chuyện với Rachel, đứng yên lặng và mở mắt nhìn vở kịch diễn ra trước mắt. Rachel nhìn qua Susan thấy Rob, vừa mới đi lên cùng Dave Henley, anh ta khẽ cau mày. Nhưng cô vẫn không buông tay Johnny ra. Rob không nói gì, nhưng mắt anh ta đầy giận giữ và choáng váng khi nhìn từ hai bàn tay nắm chặt đến khuôn mặt của Rachel. “Rachel,” Susan nói, “bọn mình định đi ăn trưa, và bọn mình nghĩ cậu và Becky – và cả Kay nữa nếu cô ấy muốn – có thể đi cùng bọn mình. Và… và…” Susan ngừng lại vì cô cũng đã để ý thấy vị trí tay của Rachel. Johnny có vẻ chế nhạo. Rachel, tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn đề phòng hắn rút lại, lắc đầu. “Cảm ơn cậu, Susan, nhưng Johnny và tớ có kế hoạch khác rồi. Cậu biết Johnny Harris phải không?” “Có chứ. Ồ, có chứ.” Susan có vẻ không vui. “Rachel, anh gặp em một phút được không?” Giọng Rob cũng lạnh lùng như vẻ mặt anh ta vậy. Rachel liếc nhìn Johnny, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào trước tình huống này, nhưng chỉ thấy tay hắn buông ra khỏi tay cô. Cơ thể hắn cứng lại trước lời nói của Rob, và mắt hắn chiếu lên anh ta ánh nhìn không mấy thiện cảm. Nhưng hắn không nói gì để ngăn Rachel lại. Cảm thấy một cảnh không hay ho nữa sắp xảy ra nếu cô để hai người đàn ông này đứng gần nhau thêm một phút nào nữa, Rachel đưa mắt nhìn Becky van lơn. Cô để Rob cầm cánh tay và lôi mình vào một góc có tấm vải lụa che khuất. Trước khi bị tấm vải che tầm nhìn, Rachel nhẹ cả người vì thấy em gái tiến đến gần Johnny. Becky, vẫn kiên cường dù đang trong cơn khủng hoảng, sẽ dùng tiếng tăm tốt của mình để che chở cho Johnny trong khi Rachel đang bận. “Anh không tin nổi mắt mình nữa,” Rob quay lại đối diện với cô và nói bằng giọng nhỏ nhưng giận dữ. “Rõ là em đang nắm tay cái thằng sát nhân đó trước mặt bao nhiêu người! Ở ngay đám tang của người phụ nữ mà có lẽ hắn đã đâm đến chết! Em bị mất trí rồi ư?” Anh ta hít một hơi thật sâu và giơ tay lên để ngăn không cho Rachel nói. Khi nói tiếp, giọng anh ta đã mềm mỏng hơn, “Rachel, anh đã bỏ qua những lời đồn đại, và anh đã cho sự quan tâm của em với Harris là xuất phát từ một trái tim nhân hậu và bản năng làm cô giáo của em. Nhưng chuyện này đã đi quá xa rồi! Hoặc là em đồng ý sẽ chấm dứt mọi chuyện với hắn, hoặc là chúng ta chẳng là gì cả.” “Vậy thì chúng ta sẽ chẳng là gì cả.” Trước sự ngạc nhiên của chính cô, Rachel gần như thích thú khi nói ra điều đó. “Sao cơ?” Rob có vẻ sốc. Rõ ràng đó không phải là câu trả lời mà anh ta trông đợi. “Rachel, em điên rồi! Em đã nói với anh rằng hắn không thể giết Glenda Watkins được vì lúc đó hắn đang đi với em, nhưng anh nghĩ chuyện đó là vớ vẩn! Làm thế nào đó, hắn đã tìm được cách! Nếu không thì chuyện đó không thể là trùng hợp ngẫu nhiên được! Thậm chí nếu anh không quan tâm đến em, anh cũng sẽ nói thẳng vào mặt em điều này: Em đang đặt mình vào vòng nguy hiểm mỗi lần ở bên hắn đấy! Ai mà biết được hắn mà điên lên thì sẽ làm gì chứ?” “Johnny không bao giờ ‘điên lên’. Và anh ấy không bao giờ làm em bị thương cả.” “Johnny ư,” Rob cay đắng nhắc lại. “Rachel, em điên rồi! Anh đã định cưới em!” Rachel nhìn từ mái đầu được chải chuốt gọn gàng đến đôi giày bóng loáng của anh ta. Ánh mắt cô không để lỡ một điều gì. Không ân hận, cô nhìn khuôn mặt chín chắn đầy thu hút, bộ vest trang nhã, chiếc cà vạt hợp thời, cả mùi vị sang trọng từ anh ta toát ra nữa. Rob chính là hiện thân về người chồng mà cô từng quyết định là mình sẽ cần. Có điều là giấc mơ của cô đã thay đổi. “Em nghĩ là chúng ta không hợp nhau lắm, Rob ạ.” Rachel nói, mềm mỏng hơn nhiều so với những gì Rob đáng nhận được sau những lời miệt thị Johnny lúc trước. Nhưng chuyện Rachel đắm chìm trong tình yêu của Johnny và phát hện ra cái bản ngã hoang dại, tự do, đầy hoan lạc mà trước đó chưa từng nghĩ là có tồn tại trong mình không phải là lỗi của Rob. Anh ta cũng không có lỗi khi nói về golf, thị trường chứng khoán và một ngày làm việc ở hiệu thuốc trong khi những điều cô muốn nói là về ý nghĩa của cuộc sống và những tác phẩm của William Blake. Rob không có lỗi khi ý tưởng về một buổi tối vui vẻ ở nhà của anh ta là có một người phụ nữ bé nhỏ ngọt ngào nấu ăn rồi sau đó dọn dẹp nhà bếp trong khi anh ta ngồi xem bóng đá trên ti vi. Chuyện họ không hợp nhau cũng không phải là lỗi của Rob. Thực ra, anh ta không có lý do gì để nghĩ tới việc đó khi mà cô chưa bao giờ để anh ta thấy đằng sau vẻ bề ngoài thường nhật của mình là cả một thế giới tâm hồn lãng mạn và mơ mộng. “Hình như là không.” Lúc này giọng Rob đầy tức giận. Cơn giận còn toát ra từ tư thế đang kìm chế và đôi mắt nheo lại của anh ta. “Anh đã nhầm về em, Rachel ạ, và anh chỉ có thể nói rằng anh đã rất mừng vì đã nhìn ra bản chất thật của em trước khi quá muộn.” “Em cũng thế,” cô tán thành, có lẽ là hơi quá chân thật so với suy nghĩ của anh ta. Câu trả lời của cô dường như khiến Rob tức điên lên. Mặt anh ta đỏ như gấc, và cô gần như nghe thấy anh ta nghiến răng nữa. (Đó là một tật xấu của anh ta khi tức giận mà đến bây giờ cô mới phát hiện ra là mình thực sự khinh thường nó.) “Em đã thay đổi,” anh ta nói. “Chính cái thằng Harris đã thay đổi em. Em đang qua lại với hắn, có phải không?” “Bọn em là tri kỷ của nhau,” Rachel nói, cố tình tỏ ra xấc xược. Nhưng đến khi những từ ngữ đó vang đến tai cô, cô nhận ra đó là sự thật. Rob khịt mũi. “Đi được chưa, Rachel?” Rachel gần như nhảy dựng lên khi nghe thấy giọng thì thầm của Johnny sau lưng mình. Cô quay lại và thấy hắn đang nhìn Rob, ánh mắt khắc nghiệt và kiên định. Tay Johnny cầm lấy cánh tay cô, thể hiện rõ chủ quyền. Cảm nhận phần cơ bắp mềm của hắn ngay trên khuỷu tay mình, Rachel cảm thấy một niềm vui sướng khôn tả đột ngột dâng lên mạnh mẽ khiến cô suýt mỉm cười. Cô vui vì đang muốn công bố cho bàn dân thiên hạ thấy. Cô đã chán với việc lén lút trèo lên cầu thang hậu suốt thời gian qua rồi. “Em điên rồi, Rachel,” Rob nghiệt ngã nói, ánh mắt chuyển từ Johnny sang cô trong một giây xúc động. Môi anh ta mím chặt lại khi cô không đáp, rồi anh ta lao qua họ. Rachel nhìn Rob bỏ đi và thấy Dave cùng Susan Henley đi theo sau anh ta. Còn lại Becky, Kay, cảnh sát trưởng Wheatley và hai viên cảnh sát trẻ đứng cách đó vài mét, nhìn cảnh tượng phụ thêm này một cách dửng dưng. May mắn là căn phòng lúc này đã vắng người. Sam Munson và người của ông ta là những người duy nhất còn lại. Họ đang kín đáo đứng quanh chiếc quan tài. Nó sẽ được chuyển đến xe tang để đưa ra nghĩa địa sau khi mọi người ra về. Gia đình còn phải chịu đựng lễ chôn cất nữa, nhưng với những người khác, đám tang đã kết thúc. Rachel thấy xấu hổ trước niềm hạnh phúc đột ngột giữa nơi đau khổ này, liền cúi đầu và để Johnny đưa ra khỏi tòa nhà.
Chương 36:
Ở đám tang của Glenda Watkins, kẻ theo dõi trải qua những cảm xúc bình thường, nhưng sâu bên trong, những cảm xúc rối loạn khác đang đấu tranh để giành uy thế. Cho đến tận lúc này, nét nhân cách bề mặt trội hơn mà kẻ theo dõi đang trú ngụ mới bắt đầu cảm thấy trong cơ thể của chính nó có một linh hồn ác quỷ, đó chính là kẻ theo dõi. Nhân cách bề mặt, cái nhân cách hàng ngày biết tất cả mọi người và được mọi người biết đến, khác một trời một vực so với nhân cách của kẻ theo dõi. Nhân cách hàng ngày rất dễ chịu và đáng yêu, bận tâm đến hàng nghìn nhiệm vụ lớn nhỏ khác nhau hình thành nên cuộc sống thường nhật. Kẻ theo dõi không có tuổi, không giới tính, và là một con ác quỷ thực sự. Hắn sục sôi lên vì giận dữ, vì căm thù, và những cảm xúc đó khiến hắn giết người. Cho đến tận giờ phút vừa rồi, nhân cách không hề biết gì về việc mình đã nhúng tay vào vụ giết Marybeth Edwards và Glenda Watkins. Nhưng hình ảnh bốn đứa trẻ mất đi người thân – nhất là thằng bé lớn nhất, đứa mà kẻ theo dõi đã thoáng thấy trong cái đêm giết Glenda Watkins – đã khơi lên ký ức về cái đêm đó với nhân cách bề mặt. Ký ức đó trông rất thật: máu ở khắp nơi, hình ảnh và cảm giác, và cả mùi nữa. Nhân cách bề mặt choáng váng vì kinh khiếp và sợ hãi. Nhưng nhân cách bề mặt không muốn nhớ. Nó chiến đấu để không phải nhớ. Đối mặt với lăng kính vạn hoa về những hình ảnh, âm thanh và mùi vị của cái đêm hôm đó, nó cực lực phản đối. Kẻ theo dõi và nhân cách bề mặt trở thành đồng minh trong việc khơi ra hội chứng quên. Kẻ theo dõi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhân cách bề mặt phát hiện ra sự tồn tại của hắn, liền lủi mất. Trong một thời gian ngắn, cứ như thể những suy nghĩ, cảm giác và ký ức độc lập của hắn đã ngừng tồn tại vậy. Nhân cách bề mặt tập trung vào thực tại: cái mép sắc của chiếc ghế đang cứa vào phần bắp chân đang gập lại, nhịp điệu nhẹ nhàng của lời cha xứ, hơi ấm của những cơ thể bạn bè ngồi hai bên. Những hình ảnh ghê gớm đang xoay tít kia chắc là hiện lên từ một bộ phim kinh dị cách đây lâu lắm rồi, chúng đang mờ dần đi. May mắn thay, thực tại đã chiến thắng. Một lúc sau, khi nhân cách bề mặt đã lắng xuống, kẻ theo dõi, một lần nữa, rất cẩn trọng, lại xuất hiện. Nhìn qua đôi mắt của thể xác, kẻ theo dõi sung sướng trải nghiệm lễ tang của người phụ nữ mà hắn đã giết. Nhưng trước khi những người đưa tiễn ra đến cửa, kẻ theo dõi lại cuồng lên giận dữ. Bởi vì hình như việc giết Watkins, cũng giống như cô gái trước đó, là công cốc. Johnny Harris đã tìm được một tình nhân mới. Và lúc này kẻ theo dõi đã thấy con mồi mới mà hắn muốn săn lùng và tiêu diệt. Hắn sôi lên vì nhu cầu muốn làm điều đó. Nhưng trước hết, nhân cách bề mặt phải có thời gian để khóa lại hoàn toàn ký ức về vụ giết Watkins đã. Sau đó mối đe dọa nhỏ vừa rồi từng hiện lên trong đầu nhân cách bề mặt cần phải được loại bỏ. Thằng bé kia đã nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối, đúng không? Kẻ theo dõi đột nhiên cảm thấy một sự thỏa mãn độc địa. Chờ xem lúc nó nhìn rõ hơn thì sẽ thế nào.
Chương 37:
Mặc dù Rachel lưỡng lự không muốn để hắn một mình, Johnny vẫn sắp xếp để cô ở cùng em gái và cô bạn trong buổi chiều. Sau đó hắn leo lên chiếc xe máy đã được trang bị đôi lốp mới. Có những việc hắn phải làm và suy nghĩ. Khuôn mặt của Glenda và lũ trẻ ám ảnh hắn. Hắn cứ nghĩ rằng mình lẽ ra đã có thể, lẽ ra nên làm gì đó để ngăn chặn việc đã xảy ra. Hắn không giết Glenda, cũng như hắn không giết Marybeth Edwards, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn cảm thấy có tội, như thể những cái chết ấy, theo một cách nào đó, là do lỗi của hắn. Hắn vẫn chưa tìm ra lý do cũng như thủ phạm gây ra việc đó. Nhưng hắn cảm thấy, bằng bản năng sâu thẳm bên trong mà hắn không thể nào giải thích rõ ràng, rằng những vụ giết người này có mối liên hệ khó hiểu nào đó với hắn. Hắn nghĩ lại, nhớ lại về Marybeth bao nhiêu năm trước. Đó là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, mảnh mai, tóc vàng xinh xắn, đúng như mẫu phụ nữ hắn luôn ưa thích. Bố mẹ cô bé là những thành viên giàu có của câu lạc bộ thể thao, rường cột của cộng đồng. Marybeth, con gái út của họ, đã được nuông chiều quá đáng. Bất cứ điều gì Marybeth muốn đều được đáp ứng – cho đến khi cô bé muốn Johnny Harris. Hắn đoán đó là lần đầu tiên trong đời bố mẹ cô bé đã nói không với cô. Marybeth đã phớt lờ câu trả lời của họ. Đó là một cô bé ngọt ngào, rất trẻ và ngốc nghếch, đầu óc đầy mơ mộng về việc trở thành diễn viên hay người mẫu, thậm chí là tiếp viên hàng không (theo như suy nghĩ của cô bé thì nó cũng quyến rũ như hai nghề kia). Hồi đó, Johnny đã choáng váng trước sự đáng yêu của cô bé, việc cô sẵn sàng trốn bố mẹ để đến gặp hắn, kể cả ham muốn tình dục ngây ngô cuồng nhiệt của cô nữa. Hắn đã tận dụng tối đa điều đó với thói tự cho mình là trung tâm của tuổi trẻ. Nhìn lại, thật dễ dàng để nhận ra rằng hắn là sự phản kháng đầu tiên của cô bé trước gọng kìm bọc nhung của bố mẹ. Việc đó không đáng để lấy đi mạng sống của cô bé – nhưng vì lý do nào đó, nó đã trở thành như vậy. Giờ đây, Glenda lại khác. Hắn chưa bao giờ thấy mình yêu Glenda, hay cô ấy yêu hắn. Họ từng là bạn bè từ khi còn bé, thành bạn thân hồi cấp một và cấp hai, người tình ngẫu nhiên trong những năm cuối cấp khi cả hai có nhu cầu mà không ai giúp giải quyết được. Khi hắn ra tù, họ lại là bạn và người tình ngẫu nhiên. Cô ấy cũng hừng hực lửa tình như hắn, nhưng chưa bao giờ giữa họ có ảo giác về tình yêu. Tuy vậy, hắn vẫn quan tâm đến cô theo cách của mình, và cô cũng vậy. Như Marybeth, Glenda không đáng phải chết. Những đứa trẻ không đáng bị cướp mất mẹ. Vậy sự thật là gì? Hai người phụ nữ đã chết, bị giết bởi cùng một kẻ sát nhân. Một kẻ sát nhân đã xuất hiện hai lần trong mười một năm. Những năm giữa hai vụ giết người đó là những năm hắn tận hưởng lòng hiếu khách của chính quyền. Hai người phụ nữ có điểm gì chung mà hắn biết không? Hắn đã ngủ với hai người phụ nữ trước khi họ chết. Nghĩ đến đó, máu hắn như đông cứng lại. Vì lần này, người đó là Rachel. Rachel, vì người đó, hắn có thể lấy trăng, hái sao hay buộc mặt trời lại. Rachel, người tuyệt vời hơn cả những gì hắn mơ ước ở cô. Những ảo tưởng về tình dục hồi còn trẻ mà hắn vẽ ra với cô giáo đáng yêu của hắn chỉ là ảo tưởng, nhưng Rachel là có thật, một người phụ nữ tốt bụng, tử tế, dũng cảm, chung thủy hết mình – người đã mê hoặc hắn, lấy tình yêu của mình mở khóa nhà tù lạnh lẽo giam giữ con tim hắn. Rachel yêu hắn. Ba từ đó là bài thơ đẹp nhất mà Johnny từng nghe. Liệu cô có gặp nguy hiểm vì điều đó không? Có phải có kẻ nào đó điên rồ muốn giết tất cả những người phụ nữ hắn quan tâm không? Hay có mối liên hệ nào giữa các nạn nhân mà hắn không biết không? Tất cả chuyện đó là điều không thể, điên rồ như ác mộng vậy, và hắn không hiểu nổi. Nhưng trước suy nghĩ Rachel đang gặp nguy hiểm, hắn suýt nữa đã quay ngược chiếc mô tô lại và lao về bên cô như một con hươu đực nghe thấy tiến súng của thợ săn trong rừng. Tư duy logic ngăn hắn lại. Giữa hai vụ giết người là khoảng thời gian mười một năm. Một vụ khác nữa sẽ không thể xảy ra trong vòng một tuần hay một giây được. Có lẽ sẽ không còn vụ nào nữa. Có lẽ Marybeth đã bị một kẻ tâm thần đi lang thang giết chết (giả thuyết ưa thích của Rachel) và kẻ giết Glenda là một vụ bắt chước vụ kia. Có lẽ Tom Watkins khôn ngoan hơn hắn tưởng. Hoặc có lẽ… lạy Chúa, ai mà biết được. Những khả năng vô tận. Không, hắn không thực sự nghĩ là Rachel đang gặp nguy hiểm. Nhưng trước đó hắn đã từng sai rồi. Và cuộc đời dạy hắn phải cảnh giác. Nếu hắn là mối liên kết, thì có ai ngoài gia đình Rachel biết chuyện về hai người họ chứ? Có mẹ Rachel, mà về cơ bản hắn chỉ biết là người có giọng nói kỳ quái, không thân thiện qua điện thoại, và em gái cô, Becky, cô gái nổi tiếng nhất trong lớp hồi còn đi học. Becky nhỏ người, cũng giống như Rachel, nhưng cô ấy sôi nổi hơn, biết rõ hơn về sức hấp dẫn của mình, là kiểu phụ nữ dễ hấp dẫn đại đa số đàn ông hơn. Hắn vẫn luôn ngưỡng mộ Becky từ xa, ngưỡng mộ vẻ ngoài của cô ấy – cô ấy giống chị gái ở chỗ có vóc dáng luôn hấp dẫn hắn – nhưng sau cùng, Rachel mới là người mà hắn luôn khao khát. Giữa hắn và Rachel luôn luôn có một sự thấu hiểu, một sợi dây liên kết không thể nào tả nổi. Tri kỷ. Họ là thế. Môi Johnny cong lên gượng gạo khi hắn nghĩ về điều đó. Thật lãng mạn và ngu ngốc làm sao. Hắn luôn nghe người ta nói rằng tình yêu làm những người đàn ông mạnh mẽ gục ngã và biến não của họ thành cháo ngô. Có lẽ hắn nên cân nhắc lại về việc cắt tóc. Hắn loại trừ khả năng mẹ và em gái Rachel có thể gây nguy hiểm cho cô. Khả năng họ giết hắn cao hơn gấp nghìn lần. Bên cạnh đó, Glenda là một người phụ nữ cao và khỏe mạnh. Để giết cô ấy nhanh và khủng khiếp như vậy thì phải có sức mạnh đáng kể. Sức khỏe của một người đàn ông. Liệu có gã nào đó ghét hắn đến mức giết những người phụ nữ trong đời hắn rồi đổ tội cho hắn không? Johnny gần như mỉm cười vì điều đó. Khỉ thật, gần như cả thị trấn đều khả nghi. Đó là một câu hỏi hóc búa. Hắn nghiền ngẫm, xoay vần câu hỏi đó theo đủ các hướng có thể mà vẫn không tìm ra được lời giải đáp nào. Tất cả những gì hắn có thể thấy là hai người phụ nữ hắn từng quan tâm đã bị giết một cách dã man. Có phải hắn là mối liên kết giữa họ và đẩy họ đến cái chết không? Nếu giả thuyết đó là có thật thì Rachel đang gặp nguy hiểm. Hắn có thể thôi không hẹn hò cô nữa – để bảo vệ cô, hắn sẵn sàng làm bất cứ việc gì – nhưng khi cân nhắc lại, hắn hiểu ra đã quá muộn rồi. Hình ảnh họ nắm tay công khai trong đám tang đã bị ít nhất một phần ba số người trong thị trấn chứng kiến. Hai phần ba còn lại sẽ biết chuyện đó vào bữa tối hôm nay. Mạng lưới buôn chuyện của Tylerville hoạt động hiệu quả đến mức tàn nhẫn. Để dẹp bỏ nỗi sợ trong lòng, Johnny quyết định đến gặp Wheatley, nói về mối nguy hiểm mà Rachel có thể gặp phải, và xem ông cảnh sát trưởng nói gì. Wheatley, theo tất cả những gì mà ông ta thể hiện trong cái nghề mà Johnny khinh miệt, là một người khá ổn. Ông ta đáng tin cậy, và ông ta có thể biết những thông tin mà Johnny không biết. Có lẽ ông ta biết mối liên hệ khác giữa hai người phụ nữ xấu số kia mà Rachel không nằm trong đó. Hoặc cũng có thể ông ta không biết. Biết đâu, chỉ biết đâu thôi, đúng là có một ai đó ngoài kia muốn giết những người phụ nữ trong đời hắn. Chiều nay Rachel ở bên em gái và cô bạn. Cô sẽ được an toàn tuyệt đối. Johnny quyết định giải quyết nhanh chuyện của mình để có thể quay về trước khi trời tối. Bóng đêm mang theo nguy hiểm, và cho đến lúc bình minh hé sáng, hắn sẽ không rời mắt khỏi cô. Nếu cần, hắn sẽ không bao giờ để Rachel xa khỏi tầm mắt. Hôm sau là ngày Chủ nhật, đi cùng với nó là bữa trưa quái quỷ vô cùng ý nghĩa với Rachel. Johnny nhăn nhó. Hắn sẽ phải đối diện với mẹ cô qua một cái bàn đầy đồ bạc, sứ và pha lê. Hắn nghi ngờ việc Elisabeth Grant sẽ hứng khởi nấu ăn công phu để chào đón hắn. Chà, bà ấy cứ bày hết trò quái gở đi. Mặc dù hắn không bao giờ thừa nhận với ai, thậm chí với cả Rachel, nhưng hắn đã chuẩn bị cho tình huống này rồi. Từ khi Rachel quay trở lại cuộc sống của hắn, Emily Post [1] đã là tác giả hắn đọc hàng đêm. [1] Emily Post (1872 – 1980) là nữ tác giả Mỹ rất nổi tiếng về những tác phẩm liên quan đến phép tắc và nghi thức. Johnny dự định sẽ làm hết sức mình để không làm người yêu xấu hổ, và sự hết sức mình của hắn thường là cực tốt. Hắn cũng sẽ làm hết mình để giữ tính mạng cho cô. Khi chuyện này qua đi, nếu nó có thể qua đi, hắn sẽ có cơ hội thứ hai. Bây giờ cảnh sát đã tin hắn vô tội, không chỉ riêng vụ Glenda mà còn cả Marybeth nữa. Hắn cần phải nói chuyện với luật sư của mình, đó là lý do tại sao hắn đang đến Louisville lúc này. Hắn muốn xóa sạch vết nhơ của bản án trước đó ra khỏi cuộc đời mình. Cứ như là số phận sau khi đã lấy đi tất cả những thứ tốt đẹp trong đời hắn lúc này đang bắt đầu trả chúng lại.
Chương 38:
Rachel cảm thấy mình bị Johnny sỉ nhục khi cô và Becky đưa Kay về nhà. Trước nỗi buồn của hắn sau đám tang của Glenda, cô đã cho là hắn cần cô ở bên để an ủi. Thế mà hắn lại để cô lại với Becky với một cái siết tay lơ đãng với lời cáo lỗi rằng hắn có việc phải làm. Rachel không thể hình dung ra việc gì, vì hắn làm việc cho cô và cửa hàng thì đã đóng cửa cả ngày vì lễ tang rồi. Hắn thậm chí còn không hôn tạm biệt cô nữa. Rachel ngạc nhiên và xấu hổ khi thấy mình để ý đến cả vệc đó. Cô biết hắn yêu cô, biết rõ đến tận tâm can, mặc dù hắn chưa bao giờ thực sự nói ra điều đó. Nhưng tình yêu của họ còn mới mẻ, còn đang tuyệt vời và khó tin đến nỗi cô tiếc từng phút giây họ không được ở bên nhau. Rõ ràng là hắn không thấy tiếc như thế. “Hai chị em có muốn vào chơi mấy phút không? Em có trà thảo mộc ngon lắm.” Kay chui ra khỏi xe và quay lại mỉm cười với Rachel và Becky. Sau bao nhiêu năm, bây giờ Rachel mới thực sự nhìn Kay và ngạc nhiên khi thấy cô gái vẫn luôn độc thân trong suốt thời trẻ, giờ đây lại đang bừng nở. Trên khuôn mặt xanh xao thường ngày có ánh sắc hồng như thể cô ấy đã tập thể thao hay dành thời gian hoạt động ngoài trời hay sao đó. Kay trang điểm, điều mà cô ấy thường không làm, và còn xức một thứ nước hoa rất quyến rũ. Cô ấy đã nhuộm mái tóc màu nâu xám thành màu nâu vàng rực rỡ, và bộ vest màu xanh táo của cô ấy thật tuyệt. Thân hình cô ấy, lúc nào cũng có vẻ phúng phính, vẫn tròn như thế, nhưng hấp dẫn hơn và Rachel băn khoăn không biết có phải Kay đã giảm cân không. Dạo này cô đã bận rộn vì việc riêng của mình đến mức những thay đổi đó diễn ra mà cô không hề hay biết. “Không, cảm ơn,” hai chị em đồng thanh cự tuyệt khi nhắc đến trà thảo mộc. Sau đó họ nhìn nhau và phì cười. Kay lắc đầu với họ, vẫy tay, rồi biến mất vào cổng của ngôi nhà. “Dạo này trông Kay xinh nhỉ? Có phải cô ấy đang yêu không?” Becky vu vơ hỏi khi lái xe ra khỏi bãi đậu và hướng về phía Walnut Grove. Cô đang lái xe của Rachel vì đã quá rõ tài lái xe của chị gái. “Chị cũng băn khoăn như thế.” Becky cười to. “Có thể là ai được cơ chứ? Hai chàng trai độc thân duy nhất trong thị trấn mà em có thể nghĩ ra đều đang mê mệt chị rồi còn đâu.” “Ý em là Johnny và Rob á?” Rachel ngạc nhiên nhìn Becky. “Phải có nhiều đàn ông độc thân khác ở Tylerville ngoài hai người đó ra chứ.” Becky lắc đầu. “Em đã thăm dò rồi, và em chưa thấy ai cả. Có lẽ chị không để ý, nhưng em đã đi xa lâu rồi nên khi quay về em nhìn mọi việc khác hơn. Đàn ông trẻ có tham vọng đều muốn rời Tylerville sớm, và nếu họ quay về, thì đều đã có vợ con đề huề rồi.” Becky mỉm cười buồn bã, và Rachel băn khoăn về việc tại sao em mình lại để ý đến những người độc thân. “Em nghĩ mình sẽ ở lại Tylerville à, Becky? Sau khi… sau khi chuyện đó qua đi ấy? “Ý chị là vụ ly dị á? Chị cứ nói thẳng ra đi – em phải học cách sống với nó thôi. Chẳng bao lâu nữa em sẽ trở thành một người ly dị chồng. Chị có tin nổi không?” Cô thốt lên tiếng cười buồn bã. Rachel lắc đầu. “Cuộc sống thường thay đổi bất ngờ mà, đúng không?” “Như việc chị ở nhà trong khi lúc nào cũng định đi chu du khắp nơi thăm thú thế giới và có những cuộc phiêu lưu thú vị ư? Còn em, em đã nghĩ mình sẽ yêu, kết hôn và có con, rồi nuôi nấng chúng ở Tylerville này chứ không bao giờ đi đâu cả. Cả hai chị em mình đều không đạt được mong muốn, đúng không?” “Em đã kết hôn và có con đấy thôi.” “Nhưng nó không giống như em tưởng tượng. Thậm chí khi mọi chuyện giữa em và Michael tốt đẹp, nó vẫn… ồ, nó vẫn không đủ! Mọi thứ lúc nào cũng là về anh ta. Công việc của anh ta, quần áo của anh ta, cuộc sống xã hội của anh ta. Em cứ nghĩ mãi, thế còn về em thì sao?” “Chị không biết là em lại cảm nhận như vậy. Chị lúc nào cũng nghĩ rằng em cực kỳ hạnh phúc.” “Em biết. Em muốn mọi người nghĩ thế, chị và bố mẹ ấy. Em muốn tất cả mọi người nghĩ rằng cuộc hôn nhân của em là hạnh phúc, em cảm thấy rất tệ khi cướp mất anh ta từ tay chị, Rachel. Chị từng yêu anh ta lắm phải không?” “Không nhiều như hồi đó chị tưởng.” Họ yên lặng một lúc nhớ lại. Sau Becky nhìn chị tinh quái. “Em sẽ nói điều này với chị: chị biết cách thu hút họ. Johnny Harris là một anh chàng rất quyến rũ đấy.” “Một anh chàng quyến rũ á?” Rachel phải cười phá lên. Nghe Becky cứ như một học sinh của cô vậy. “Phải đấy,” Becky khăng khăng. “Lâu lắm rồi em không gặp cậu ta, em đã quên mất. Cậu ta sau em hai khóa, nhưng bạn bè em và em đã luôn nghĩ rằng cậu ta là người đẹp trai nhất trong trường. Giá như cậu ta không ngông cuồng đến thế! Dù sao thì bây giờ cậu ta cũng là đàn ông rồi, và tuyệt vời chết đi được ấy! Vẻ quyến rũ đến chết người, rồi cả cái cách cậu ta nhìn chị… oa! Em cũng không ngại qua lại với cậu ta đâu!” Rachel liếc nhìn Becky rồi siết tay vào lòng. “Có lẽ chuyện này không đơn giản là qua lại đâu, Beck ạ. Thực ra, chị nghĩ nó phức tạp hơn đấy.” “Hơn thế nào cơ?” Becky có vẻ đột nhiên nghiêm túc. “Hơn rất nhiều. Chị yêu anh ấy rất nhiều, chị yêu đến điên dại.” “Chị không nghĩ đến hôn nhân, đúng không Rachel?” Rachel nhún vai. “Anh ấy chưa hỏi, nên chị chưa biết được.” “Nói thật đi, Rachel Elisabeth, em biết chị rõ lắm mà. Chị nghĩ đến chuyện kết hôn, đúng không?” “Có lẽ vậy.” “Chị cũng biết những rào cản rõ như em mà.” “Phải.” “Vậy thì em sẽ không nói gì nữa. Em chỉ muốn chị biết có một điều là hôn nhân rất khó khăn ngay cả khi người ta có đủ mọi điều kiện cho nó – như em và Micheal đấy. Em không thích bị phản đối ngay từ đầu đâu.” “Chị biết.” Sau đó là một khoảng lặng. “Rachel?” “Sao?” “Để trả lời cho câu hỏi lúc trước của chị, em nghĩ em sẽ ở lại Tylerville một thời gian. Có bọn nhóc mẹ sẽ thấy tốt hơn, và bọn nhóc có mẹ cũng vui hơn. Chuyện này cũng tốt cho em nữa. Nên… nếu chị đang muốn chuyển đi, thì cứ thoải mái mà đi. Em sẽ giữ cho ngọn lửa trong nhà mình luôn cháy cho đến khi chị quay về.” Rachel liếc nhìn Becky, ngạc nhiên. “Em hiểu chị quá rõ, Beck ạ.” “Nếu không thì làm thế nào mà chị kết hôn với Johnny Harris được? Cậu ta không phải loại người thích hợp sống ở đây, và dù có thích hợp đi nữa, em cũng không hiểu cậu ta sẽ sống thế nào. Mọi người chẳng bận tâm cậu ta có vô tội hay không. Họ nghĩ cậu ta có tội, và không ai, không điều gì có thể thay đổi điều đó.” “Chị biết. Đó cũng là điều chị đang nghĩ đến.” “Vậy nên nếu chị định làm và quyết tâm làm thì đừng để những mối bận tâm về bố mẹ ngăn cản. Chị đã làm xong phần việc của mình rồi. Bây giờ đến lượt em thực hiện nghĩa vụ của mình.” “Chắc sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó đâu. Nhưng vẫn cám ơn em.” “Không có gì.” Becky mỉm cười với Rachel, rồi lại chú ý vào đường đi. Mấy giây sau, cô liếc nhìn chị. “Rachel.” “Sao?” “Chị hoàn toàn chắc rằng cậu ta không phải là một kẻ tâm thần sát gái với chứng bệnh đa nhân cách và có sở thích biến bạn gái mình thành hamburger đấy chứ?” Mặc dù Becky đã cố tỏ ra nhẹ nhàng nhưng Rachel vẫn cảm nhận được sự nghiêm túc đằng sau câu hỏi đó. “Chị chắc,” cô nhẹ nhàng nói. Becky không nói gì thêm nữa. Khi họ quay trở lại Walnut Grove, Rachel đột nhiên thấy vui mừng khôn xiết vì mình đã không đi với Johnny. Chiếc Lexus màu đen của Michael đang trên lối vào nhà, với Michael bên cạnh. Bọn trẻ vây quanh bố, Tilda theo sau. Becky vừa dán mắt vào Michael vừa dừng chiếc Maxima lại đánh khựng một cái chẳng khác gì Rachel thường làm. Trong một thoáng, một thoáng thôi, cô ngồi nhìn chằm chằm gia đình mình mà không nói một lời nào. “Chỉ cần nhìn thấy anh ta là em muốn bệnh rồi,” cô nói. Trước khi Rachel kịp đưa ánh mắt cảm thông nhìn em gái thì Becky đã siết chặt hai tay lại rồi bước ra khỏi xe. Ngay khi cô ra ngoài, Loren và Lisa liền rời khỏi bố rồi chạy lại phía cô. Katie đang được Michael bế nên ở nguyên tại chỗ. “Mẹ, bố nói là hai người chuẩn bị ly hôn!” Loren dừng lại ngay trước mặt Becky và nhìn mẹ bằng ánh mắt buộc tội. “Bố nói là chúng con nên đi học ở đây vì chúng con sẽ ở với ông bà và bác Rachel một thời gian!” Lisa nói, buồn bã không hề kém gì Loren. Rachel đi vòng qua xe đến chỗ Becky, nhìn cô em gái mặt trắng bệch và cảm thấy bất lực. Cô không thể làm gì để giúp Becky và các cháu của mình đối mặt với chuyện này một cách dễ dàng hơn. “Các con yêu, bố và mẹ đang bàn về chuyện ly hôn.” Becky đặt tay lên vai hai đứa con. “Nhưng bố mẹ vẫn chưa quyết định xong xuôi.” Cô liếc ánh mắt đầy căm giận nhìn Michael đang bế Katie lại gần. “Tốt nhất là nên nói sự thật với chúng, Becky ạ” Môi Becky mím lại, mắt lóe lên, nhưng sau khi nhìn anh ta chằm chằm, cô quay sang hai con. “Rất có thể là bố mẹ sẽ ly hôn, nên tốt hơn là chúng ta xin cho các con học ở đây. Như thế sẽ rất vui, đúng không nào? Ở đây với bà, bác Rachel và đi học ngay cạnh trường bác Rachel dạy ấy?” “Ý mẹ là chúng ta sẽ không bao giờ về nhà nữa ạ?” Loren hỏi, mắt mở to. “Thế còn các bạn của chúng con thì sao?” Lisa trông như sắp khóc đến nơi. “Đồ chơi của chúng con nữa!” “Cả Rumsley nữa!” Rumsley là con mèo của lũ trẻ, có khả năng sẽ bị để lại đó với Michael. “Tất nhiên là chúng ta sẽ mang Rumsley về. Và tất cả đồ đạc của các con nữa. Các con vẫn có thể vừa chơi với bạn bè của mình vừa làm quen với các bạn mới ở đây.” Becky đang cố gắng một cách tuyệt vọng để tỏ ra lạc quan trong tình huống này. “Con muốn về nhà!” “Con không muốn bố mẹ ly hôn!” “Bố mẹ có quan tâm đến chúng con không thế?” “Con ghét bố mẹ!” Lisa òa khóc và chạy vào khu rừng phía sau nhà. Loren cũng bắt đầu khóc và chạy theo chị gái. “Cô giải quyết chuyện đó tốt quá nhỉ,” Michael mỉa mai khi đến chỗ Becky và đưa Katie cho cô. Becky cứng người lại. Rachel nổi giận thay cho em gái, nhưng cô cắn chặt răng chứ không nói gì. Đây là cuộc sống của em gái cô, là việc riêng của nó, và điều tốt nhất mà cô có thể làm cho Becky là ngậm miệng lại và ở bên nó lúc nó cần. “Tôi giải quyết chuyện đó tốt lắm ư? Làm sao mà anh có thể nói với chúng như thế? Tôi đang định đợi cho đến khi chúng ta chắc chắn…” “Chúng ta chắc chắn rồi,” Michael sống sượng. Mặt Becky trắng bệch. Không nói gì, Rachel giơ tay ra ôm lấy Katie từ tay em gái và đưa con bé ra cách đó vài bước để xem một đôi sóc đang nô đùa quanh một thân cây. Cô kín đáo quan sát Becky đề phòng con bé cần được giải cứu. Michael trong tâm trạng này là một người lạ, và Rachel không biết anh ta có thể làm gì. Becky vòng tay ôm lấy mình và ngẩng lên nhìn chồng chằm chằm. “Làm sao mà anh có thể ném bốn mẹ con tôi ra ngoài như thế?” Giọng Becky như vỡ ra. Rachel cảm thấy bụng mình thắt lại vì thương cảm. Michael trông có vẻ sốt ruột. “Cô lại bắt đầu thống thiết rồi đấy. Tôi chẳng ném cái gì cả. Các con tôi vẫn luôn là các con tôi, và tôi chắc chắn là chúng ta sẽ lập được một lịch đến thăm hợp lý. Cô cũng biết rõ như tôi rằng cuộc hôn nhân của chúng ta là một sai lầm. Nó đã không còn ý nghĩa từ nhiều năm trước rồi. Giờ tôi đã tìm được một người mà tôi muốn lấy làm vợ. Tại sao cô không chịu buông tay ra trước khi cô làm bọn trẻ tổn thương thêm nữa?” “Trước khi tôi làm bọn trẻ tổn thương!” Becky không nói nên lời. “Chuyện này sẽ chẳng đau đớn gì nếu cô bỏ ngay cái kiểu cư xử điên cuồng chó chết đó. Cho cô biết, tôi đã tìm được người mua ngôi nhà, với mức giá hiếm có trong thời buổi này. Và tôi cũng nói luôn rằng tôi đã chuẩn bị một khoản cho cô để kết thúc cái chuyện vớ vẩn này, cô sẽ được một món hời kha khá đấy, nếu cô khôn ngoan một chút. Và tất nhiên là tôi vẫn gửi tiền nuôi bọn trẻ.” “Tôi vẫn băn khoăn không biết mình có thực sự hiểu anh không,” Becky thì thào, mặt trắng bệch như chiếc áo khoác lụa của Rachel. “Tôi không nghĩ là mình từng hiểu. Làm ơn đừng đến đây nữa. Nếu anh có điều gì muốn nói với tôi, hãy nói chuyện với luật sư của tôi. Thứ Hai tôi sẽ gọi đến văn phòng cho anh và cho anh tên của ông ta.” “Tôi tưởng chúng ta đã đồng ý là sẽ dùng luật sư của tôi.” “Anh đồng ý thôi. Tôi thì không. Tôi không nghĩ đó là ý hay.” “Becky…” Michael sốt ruột. “Làm ơn, đi đi,” Becky nói bằng giọng kiềm chế mà Rachel biết có nghĩa là em gái cô sắp khóc. Becky đã quay người đi. Rachel trông thấy khuôn mặt trắng bệch khi con bé mụ mẫm bước về phía ngôi nhà, và cô thấy mình nổi cáu. “Thử xem chị có khuyên nhủ cô ấy được tí nào không, Rachel?” Michael nói bằng giọng căng thẳng khi đến đứng cạnh Rachel và nhìn chằm chằm theo lưng Becky. Rachel, hai tay ôm chặt lấy Katie – con bé vẫn đang mải mê mút ngón tay cái, nhìn Michael kinh ngạc. “Đồ khốn kiếp,” đó là lời của một người phụ nữ gần như chưa bao giờ chửi thề. Mắt Michael đột nhiên nhìn cô chằm chằm, mở to vì ngạc nhiên. “Và thật tốt là em gái tôi đã thoát khỏi anh. Giờ thì đi ra khỏi đất nhà tôi ngay, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.” Rồi sau đó cô cũng quay lưng về phía Michael và bỏ đi. Mấy phút sau, vẫn còn tức giận, Rachel nhìn từ cửa sổ trước khi chiếc Lexus màu đen rú lên và lao ra đường rồi biến mất. Rachel định đến chỗ Johnny vào buổi tối hôm đó như thường lệ, nhưng đến bây giờ, cô thấy rõ ràng là mình không thể đi được. Becky và bọn trẻ vẫn buồn đến mức cô không thể bỏ bọn họ lại mà đi cho được. Như đã đoán được từ trước, Loren và Lisa đổ lỗi cho mẹ vì đã gây ra chuyện rắc rối này, chúng gào lên những lời buộc tội và khóc nức nở. Rachel chỉ còn biết cố gắng giải thích mọi chuyện và an ủi hai cháu gái lớn, làm Katie phân tâm trong khi Elisabeth cho Becky một bờ vai để dựa vào mà khóc. Tình hình đang rối loạn như vậy thì chuông điện thoại bỗng reo lên. Rachel nghe máy. Ở sảnh chính cạnh bếp, Katie lấy một cây bút sáp màu mà Rachel đã đưa cho con bé và bắt đầu vẽ nguệch ngoạc những vòng tròn to màu đỏ trên tờ giấy dán tường có vân lụa màu vàng. Rachel túm lấy cây bút và ngay lập tức Katie rống lên. Thở dài, cô trả lời điện thoại trong khi Katie chạy đi. “Em đang ở đâu thế?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên không cần rào đón ngay khi cô nói a lô. Khi nhận ra tiếng càu nhàu đó, Rachel cảm thấy khá hơn ngay lập tức. Chỉ cần nghe giọng Johnny là cô đã thấy nhẹ nhõm rồi. “Tối nay em không đến được,” cô nhẹ nhàng nói, không muốn mấy đứa cháu gái đang ngồi quanh bàn ăn, hay mẹ cô đang trong thư viện với Becky nghe thấy. “Vừa có một chuyện khủng khiếp.” “Khủng khiếp thế nào?” Giọng Johnny trầm trọng. “Michael đã nói với lũ trẻ là anh ta và Becky sắp ly hôn. Tất cả mọi người đều rất buồn. Tối nay em phải ở nhà.” “Ồ.” Sau đó là yên lặng. Rồi, với giọng nói được pha thêm một chút hy vọng, hắn tiếp: “Điều đó có nghĩa là anh có thể quên vụ đến nhà em vào bữa trưa Chủ nhật phải không?” Rachel phì cười. “Không, không phải thế.” “Anh sợ lắm,” hắn ủ ê nói. “Hai giờ nhỉ?” “Khoảng kém mười lăm. Và Johnny này…” “Sao?” “Đừng lo. Mẹ không ăn thịt anh đâu.” “Em nói thì dễ lắm.” Nhưng giọng hắn có vẻ hài hước, và Rachel mỉm cười. “Em yêu anh,” cô nói vào ống nghe. “Ừm.” Đó là từ duy nhất mà hắn có thể đáp lại. Sau đó, bằng giọng hơi khác một chút, hắn nói thêm, “Rachel?” “Sao cơ?” “Làm giúp anh điều này được không?” “Gì cũng được, trừ việc hủy bữa trưa.” “Không phải chuyện đó.” Hắn mỉm cười. Cô thậm chí có thể biết được điều đó qua điện thoại. “Nhưng đừng ra ngoài tối nay, được không?” “Sao lại không?” Cô có thể thấy hắn lưỡng lự. “Hôm nay anh đã nghĩ rất nhiều. Và anh thấy rằng Marybeth và Glenda có ít nhất một điểm chung: là anh.” “Vậy thì sao?” “Vậy thì… em cũng thế. Anh không biết có phải họ bị giết vì có gì đó liên quan đến anh hay không. Anh không thích phải nghĩ thế. Nhưng vì em có liên quan nên anh không muốn mạo hiểm. Vậy nên tối nay em ở nhà nhé, có được không?” “Được rồi.” Rachel chậm rãi nói khi đầu óc vẫn đang cố hiểu điều hắn nói. Chuyện đó thật rõ ràng, thế mà cô chưa bao giờ nghĩ đến. Nếu – và từ nếu này rất có khả năng xảy ra – những vụ giết người đó là nhắm vào Johnny theo cách nào đó, thì rất có thể bây giờ cô sẽ là mục tiêu. Suy nghĩ đó làm cô sợ chết khiếp. “Hứa nhé?” “Chắc chắn rồi.” Cô nhất định làm thế thật. Cả đàn ngựa hoang cũng không thể lôi cô ra khỏi nhà lúc này. “Thế mới là cô gái của anh chứ.” Hắn có vẻ thỏa mãn. “Hẹn gặp em trưa mai nhé. Chăm sóc Becky và lũ trẻ cho tốt… và cả em nữa.” “Em sẽ làm thế mà. Chào anh.” “Chào em.” Hắn cúp máy trước. Rachel cầm máy lâu hơn một chút. Cô yêu hắn rất nhiều, yêu đến chết mê chết mệt, và hơn bất cứ điều gì trên đời này, cô ước gì lúc này mình đang ở căn hộ của hắn, ăn spaghetti hay khiêu vũ, nói chuyện hay… “Rachel, ai thế?” Elisabeth thò đầu ra khỏi thư viện. “Johnny mẹ ạ. Anh ấy nói anh ấy đang nóng lòng muốn đến dự bữa trưa ngày mai.” “Thế á?” Trông Elisabeth như vừa nếm phải thứ gì đó thật chua, nhưng sau khi liếc mắt nhìn Rachel, bà không nói gì thêm về chủ đề đó nữa. “Con có nghĩ là bây giờ bọn trẻ đã có thể nói chuyện với mẹ chúng như những người khôn ngoan thay vì ném những cục tức giận khắp nơi được chưa?” Rachel nhún vai. “Ai mà biết được?” Cô nói, và chờ cho Elisabeth để ý thấy Katie đang tô điểm cho tờ giấy dán tường. Nhưng Elisabeth chỉ nhìn lướt qua những đường màu đỏ đậm rồi rụt cổ lại. Rachel bước vào bếp để dụ dỗ bọn trẻ vào thư viện.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mùa Hè Định Mệnh
- Karen Robards
Mùa Hè Định Mệnh - - Karen Robards
https://isach.info/story.php?story=mua_he_dinh_menh__karen_robards__gocpho