15
gày mai dì Louise sẽ đến nhà ta. – Mẹ nói với Daniel và tôi vào sáng hôm sau. – Mẹ muốn hôm nay khi đi học về các con lau chùi lại phòng mình cho sạch sẽ.
– Dì Louise đến hả mẹ? – Tôi hỏi lại. – Hay quá!
Dì Louise là người tôi thích nhất. Mặc dù người cao lớn, nhưng tính dì rất thoải mái, dễ chịu. Dì thường mặc những chiếc váy dài có thêu hoa và lái loại ô tô có mui gập màu vàng tươi. Dì rất thích ăn kẹo cao su và biết vô khối chuyên vui cười.
Mẹ bảo dì Louise cứ để đầu trong mây. Tôi đoán thế nghĩa là dì hay mơ màng, tưởng tượng. Tôi không biết gì về chuyện đó, nhưng hẳn là dì biết nhiều về những chuyện như thiên văn hay những con bài tarô chẳng hạn.
Và biết đâu dì biết cả về loài Grool nữa.
Đêm ấy, sau khi lau dọn phòng ở và trước khi đi ngủ, tôi đã có lời chào buổi tối đặc biệt đối với Grool.
– Dì tao ngày mai sẽ đến và dì sẽ giúp tao thoát được mày vĩnh viễn, – Tôi thì thào.
Nó chòng chọc nhìn tôi, hơi thở phập phồng.
Chiều hôm sau khi học về, Daniel và tôi rẽ qua một góc phố và thấy chiếc xe màu vàng của dì Louise đã đậu trước nhà. Thế là hai đứa co cẳng chạy.
– Thế nào, các cháu? – Dì Louise lên tiếng gọi khi hai chúng tôi lao vào nhà. Một chiếc mũ rơm vàng mềm mại phủ lên mái tóc xoăn đen của dì.
Trước khi Daniel kịp mở miệng, tôi đã ôm lấy dì Louise và ghé tai dì nói thầm:
– Dì hãy đi lên gác cùng cháu. Ngay bây giờ. Có một việc tối quan trọng ở trên ấy.
Dì bỏ mũ ra và đội nó lên đầu tôi. Dì nhìn tôi đội mũ rồi hỏi:
– Một việc tối quan trọng à?
– Vâng. – Tôi thì thào rồi nắm lấy tay dì kéo về phía cầu thang. – Dì đã bao giờ nghe nói đến Grool chưa? – Tôi hỏi.
– Grool à? Hừm. Cho dì nghĩ một chút đã. – Dì đáp vẻ suy nghĩ.
– Không, dì chưa nghe nói bao giờ. Grool là gì vậy?
– Thế này dì ạ, Daniel có tìm thấy một bức họa trong cuốn bách khoa thư. Cuốn sách đó nói rằng đó là một giống vật thần thoại, cổ xưa… – Tôi giảng giải.
– Nếu là thần thoại thì có nghĩa là nó không có thật. – Dì Louise cắt ngang.
– Nhưng đây không phải là con vật thần thoại. – Tôi sốt ruột kêu lên. – Cháu biết thế bởi vì cháu có một con. Và nó đã gây ra rất lắm chuyện rắc rối, khó chịu.
Dì Louise theo tôi lên phòng.
– Dì đã bao giờ nghe nói đến Lanx chưa? – Tôi hỏi.
Dì lắc đầu.
– Đó là một con vật khác trong cuốn bách khoa thư ấy. Nó trông giống củ khoai tây nhưng có miệng đầy răng sắc.
– Toàn chuyện hoang đường, khó tin! – Dì Louise thốt lên. – Cháu hãy kể tiếp về… Grool đi. Nó giống cái gì?
– Lên đây cháu sẽ cho dì xem. – Tôi nói và kéo dì vào phòng, chỉ vào cái lồng, trong đó con Grool đang nằm bẹp ở một góc.
Dì Louise đi quanh cái lồng.
– Thì ra mày là Grool. – Dì nói và cúi xuống để cầm nó lên.
– Gượm đã. – Tôi hét to. – Dì đừng đụng vào nó.
Nhưng tiếng kêu của tôi đã quá muộn.
Miếng Bọt Biển Ma Quái Miếng Bọt Biển Ma Quái - R.l.stine Miếng Bọt Biển Ma Quái