Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Manh Sủng Liệt Thê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15: Sư Công
P
hượng Hoàng híp mắt, vẻ mặt u ám.
Kích Chiến cười khổ: “Cho dù ngươi không ra tay, Nhân Nghĩa trại cũng không giữ được. Ngươi nhanh đi sơ tán Hắc Phong Trại của ngươi đi, không bao lâu nữa đại quân của triều đình sẽ đến.”
Nguyên Thần Trường Không cùng Vong Xuyên nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được một chút khó hiểu.
Chuyện giang hồ người giang hồ giải quyết, chuyện triều đình, người giang hồ cũng không xen vào, đây là một loại ăn ý cũng là một loại quy tắc. Nhưng hôm nay, triều đình lại dẫn binh đánh người trong chốn giang hồ....
Phượng Hoàng giận dữ, một đao chém về phía cánh tay Kích Chiến, lớn tiếng quát: “Đồ ăn hại, ngươi cũng chỉ biết ngồi chờ chết sao?” Hắn đã làm mất hết thể diện của mọi người ở sơn trại cả rồi.
“Lão tử đâu còn cách nào?” Kích Chiến xoay người, vẻ mặt phẫn nộ: “Các huynh đệ nếu quy thuận triều đình sẽ được cuộc sống hạnh phúc, lão tử chỉ cho bọn họ cuộc sống không được ngày nào tốt, chẳng lẽ ta phải ngăn cản bọn họ sống cuộc sống sung sướng sao?” Giận mở to mắt, thất vọng lại cảm thấy bất lực.
“Cuộc sống hạnh phúc? Đó là đại mộng xuân thu của ngươi sao, ngươi nghĩ là đám cẩu vật của triều đình kia sẽ cho các ngươi cuộc sống tốt? Nếu không phải triều đình, Phượng Hoàng ta cần gì phải vào rừng làm cướp? Nếu không phải triều đình làm bậy, Hắc Phong Trại làm sao có nhiều tỷ muội cùng đường bí lối? Lão nương coi thường ngươi!” Phượng Hoàng vung đao chém nữa, Kích Chiến cũng bất động không tránh, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Lúc trước, hắn cũng chẳng phải là bị triều đình bức hại, mới có thể đi đến tình trạng như ngày hôm nay sao?
Kích Chiến nhắm mắt lại: “Trước khi chết lão tử sẽ nói cho ngươi, triều đình là tới bắt sống ngươi, về phần vì sao, lão tử không biết.”
Phượng Hoàng ngơ ngẩn.
Quân Tiểu Tà không nhạy bén, nhưng cũng ngửi được mùi mưa gió sắp đến. Túm ống tay áo Nguyên Thần Trường Không, nịnh nọt nói: “Sư phụ, đồ tôn của người gặp nạn, người mau cho ý kiến.”
“Đồ tôn?” Nguyên Thần Trường Không khinh bỉ liếc mắt nhìn nàng, thương tâm nói: “Có người nói nam nhân không phải là thứ gì tốt, còn muốn đem nam nhân tra tấn cho thương tích đầy mình, tinh thần sụp đổ, chết đi sống lại, từ sống đến chết, từ chết đến sống…”
“Sư phụ! Người ta nói giỡn mà.” Quân Tiểu Tà mắt trợn trắng mãnh liệt than thở trong lòng, nam nhân này dáng vẻ khí phách, sao lòng dạ lại hẹp hòi như vậy?
Nguyên Thần Trường Không nhún nhún vai, tỏ vẻ không có việc gì nói: “Thật hết cách, ai bảo bản công tử lòng dạ hẹp hòi làm chi.”
Em gái ngươi!
Quân Tiểu Tà không nói gì, ngược lại đem ánh mắt như tên trộm dừng ở trên người Vong Xuyên.
Mỗ đại hiệp kia vẻ mặt tỉnh bơ bước từng bước dài, núp trong bóng tối, thở dài nói: “Nữ nhân tội gì làm khó nam nhân.”
Em gái ngươi, đồ nhỏ mọn!
Quân Tiểu Tà hừ lạnh một tiếng: “Nữ nhân cần tự mình cố gắng, đồ nhi, vi sư sẽ giúp ngươi.” Nói xong liền kéo Phượng Hoàng qua một bên, líu ríu bàn bạc đối sách.
Hoài nghi, buồn bực, tỉnh ngộ, chờ từng biểu tình lần lượt hiện lên trên mặt Phượng Hoàng, cuối cùng dưới ánh mắt khó hiểu của hai vị nam nhân, Phượng Hoàng vỗ vỗ bả vai Quân Tiểu Tà, giơ ngón tay cái lên tán thưởng nói: “Không hổ là sư phụ, rất cao minh!”
“Sư phụ, ngươi giúp ta trông chừng hắn, ta đi một lát sẽ trở lại.” Tiếng nói lanh lảnh lưu loát.
Quân Tiểu Tà mỉm cười vuốt cằm, dấu giếm đem một chiếc chìa khóa nhỏ đưa cho Phượng Hoàng, nàng cầm đao trong tay nói với Kích Chiến: “Vị tráng sĩ này, chúng ta làm một cuộc trao đổi được không?”
Kích Chiến buồn bực trong lòng, tiểu cô nương trước mắt này nhìn cũng vô hại, sao có thể làm cho chim sẻ chết tiệt tình nguyện kêu nàng một tiếng sư phụ vậy?
“Trao đổi cái gì?”
“Ngươi bái đồ nhi của ta làm sư, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.”
“Cái gì! Không có khả năng.” Hắn đời này việc muốn làm nhất là có thể đánh bại chim sẻ đáng chết kia, nếu bái nàng làm sư, về sau đâu còn cơ hội hạ gục nàng ta?
Đao trong tay Quân Tiểu Tà run lên: “Kỳ thật, câu vừa rồi chỉ là lời khách sáo thôi, ngươi không cần cho là thật.”
Kích Chiến ôm cánh tay hừ một tiếng, cũng đâu khác biệt gì, nhưng câu nói tiếp theo của Quân Tiểu Tà lại làm cho hắn thiếu chút nữa cười ngất.
“Từ giờ trở đi, ngươi chính là ta....” Quân Tiểu Tà chỉ vào cái mũi của mình, tuyên bố: “Đồ tôn của Quân Tiểu Tà. Ngươi không cần đồng ý, bởi vì mỗi một câu ngươi nói ta đều xem như mây bay.”
Kích Chiến như con gà bị đông lạnh, chân nhảy lên muốn mắng người, nhưng Nguyên Thần Trường Không vừa liếc mắt, ánh mắt như hai mảnh dao găm sắc bén bay tới, vẻ mặt Kích Chiến thay đổi như diễn viên kịch, nháy mắt biến thành bộ dáng như chó Nhật vẩy đuôi mừng chủ: “Sư phụ của sư phụ.”
Nguyên Thần Trường Không: “…”
Vong Xuyên: “!”
Quân Tiểu Tà: “Đồ tôn ngoan, từ nay về sau nếu ngươi đi theo sư công ta xông pha giang hồ, cam đoan ngươi ba bữa ấm no, đông ấm hạ mát.”
“Đồ nhi.” Người nào đó giọng kéo dài, giống như sắp tắt thở nói: “Vi sư cho phép ngươi thu đồ tôn sao?”
“Sư phụ, đây là nghiệp vụ cá nhân của ta, yêu cầu không nên xen vào.”
“Vậy à? Vậy chuyện ngươi đem chìa khóa Giang Tuyết của vi sư đưa cho chim sẻ chắc có liên quan đến vi sư đi!” Nguyên Thần Trường Không vẻ mặt kéo dài, có loại cảm xúc muốn bóp chết sự nhiệt tình của nàng.
Giang Tuyết là nơi liên lạc khá quan trọng của hắn khi đến Trung Nguyên, nha đầu kia cái gì cũng không biết, thế nhưng lại tự mình làm chủ đem cái chìa khóa giao ra, thật sự nghĩ rằng Yểm cung là có núi vàng núi bạc ăn không hết sao?
Quân Tiểu Tà nháy mắt một cái, lộ ra răng trắng như tuyết: “Sư phụ, người ta nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu ngài đã thu ta làm đồ đệ, chúng ta chính là người một nhà, người một nhà không cần phân chia rõ ràng như vậy. Huống chi, Phượng Hoàng là đồ tôn của ngài, đem phòng trống cho đồ tôn mượn dùng một chút, cũng không có gì đáng ngại, ha ha ha.”
Người một nhà? Hừ! Lúc trước cũng không biết là ai vì không muốn cùng bổn tọa trở thành người một nhà mới trốn hôn, lúc này lại luôn mồm nói người một nhà.
Khóe mắt Nguyên Thần Trường Không có chút khiêu khích, mang thâm ý nói: “Đúng vậy, tất cả của ngươi đều là của ta, những vật ngoài thân thì tính là cái gì.”
Quân Tiểu Tà bị ánh mắt khó dò của hắn nhìn, lông tơ cả người đều dựng đứng lên, liên tục cười khan:
“Lời nói sư phụ cực kỳ hay, hắc hắc hắc.” Nàng cảm thấy có loại cảm giác bị tính kế?
“Sư công, vị này chẳng phải là Thái Sư phụ của ta sao?” Ánh mắt Kích Chiến giống như đèn pha chiếu sáng trên người Nguyên Thần Trường Không.
“Đúng vậy, đúng vậy, hắn chính là sư công của ngươi, là sư phụ anh minh thần võ, võ nghệ siêu quần, tài hoa phong nhã có một không hai của ta, cũng chính là Thái Sư phụ của ngươi.” Quân Tiểu Tà mặc kệ mồ hôi đổ sau gáy, cho dù như thế nào, trước hết qua ải này trước đã.
Thời điểm Quân Tiểu Tà nói chuyện phiếm, Phượng Hoàng đã dàn xếp xong mọi chuyện, giục ngựa gấp rút trở về.
“Sư phụ, đã an bài tốt, chúng ta hiện tại nên đi nơi nào?”
Quân Tiểu Tà chỉ trong một đêm đã thu được một đồ đệ và một đồ tôn, chỉ cảm thấy giá trị con người của nàng được nâng cao, Phượng Hoàng vừa mở miệng, nàng theo bản năng thẳng lưng, suy nghĩ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Sư phụ, ngài thấy thế nào?”
Phượng Hoàng chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã từ trên lưng ngựa.
Nguyên Thần Trường Không trong lòng hừ lạnh một tiếng, mệt mỏi nói: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, đi kinh thành.”
Một hồi im lặng không ai lên tiếng, Vong Xuyên từ chỗ tối đi ra, xoay người lên ngựa: “Trường Không huynh, chúng ta cần nắm chắc thời gian.”
“Lang huynh nói có lý, xuất phát.” Nguyên Thần Trường Không nắm cổ áo Quân Tiểu Tà ném trên lưng ngựa, âm thanh lạnh lẽo theo gió truyền đến: “Các đồ tôn, theo sát.”
Vó ngựa giẫm nát sự yên tĩnh của ngọn núi, xuất phát hướng tới kinh thành. Giang hồ nhìn như yên tĩnh, nào ngờ mưa gió sắp đến....
Hình ảnh cuối cùng:
“Ngươi đi theo làm cái gì?” Phượng Hoàng không vui nói.
“Hắc hắc, sư phụ của ngươi nói ra chính là sư công của ta, bắt đầu từ hôm nay, Kích Chiến ta chính là đồ tôn của sư phụ ngươi.” Kích Chiến rất vui, rốt cục có cơ hội cùng tiểu chim sẻ sớm chiều ở chung.
Gần quan được ban lộc, giấc mộng của Kích Chiến sắp thành hiện thực rồi.
“Cút!”
Lời nói của Kích Chiến bị tiếng vó ngựa bao phủ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Manh Sủng Liệt Thê
Thược Thi Khấu
Manh Sủng Liệt Thê - Thược Thi Khấu
https://isach.info/story.php?story=manh_sung_liet_the__thuoc_thi_khau