Chương 14
an cố gắng phớt lờ anh.Anh không muốn rời khỏi Beth, người vẫn đang khóc. Anh muốn hôn đi những giọt nước mắt của cô, để cảm thấy hơi ẩm đọng lại trên hàng lông mi của cô quét qua đôi môi anh.Anh cần khám phá ra vấn đề ở đây là gì, để khiến cô vui trở lại.Anh tưởng anh đã làm được điều đó với món quà giáng sinh của Jamie,nhưng anh đã sai.
Bàn tay Mac kiên quyết.”Bây giờ.”
Ian giấu một tiếng thở dài,đẩy cái hộp ra, đứng lên khỏi chiếc bàn, và để Mac dẫn anh ra ngoài hành lang.Những người khác đứng gần bên Beth- nếu họ không để cô một mình, họ sẽ làm cô nghẹt thở mất.
“Ian.”Mac đóng cửa lại, cắt đứt tầm nhìn của Ian về Beth.”Thỉnh thoảng, chú, đứa em trai của anh có thể tàn nhẫn không gì sánh được.”
“Anh đang nói về chuyện gì vậy?”Đây là điều xảy ra khi gia đình anh không để Ian và Beth ở một mình.Khi Ian có thể bọc mình lại trong sự hiện diện của Beth, anh yên bình, ở một nơi hạnh phúc với tất cả sự yên tĩnh.Giờ thì chỉ có sự rối loạn và nước mắt.”Anh nói ‘cảm ơn chú’.”
“Làm sao anh có thể giải thích được chuyện này đây?Beth cảm thấy thật kinh khủng khi cô ấy làm vỡ chiếc bát đáng nguyền rủa của chú.Cô ấy săn lùng khắp nơi để kiếm một chiếc bát giống như vậy, Hart đã khủng bố cả nửa đất nước cho đến khi anh ấy xác định được vị trí của một chiếc bát thời Minh với những con rồng màu xanh ở trên, và anh ấy gửi Fleming đến nhử Glastonby vào một vị trí phải thỏa hiệp để Glastonby phải đưa nó ra.Fleming đã vội vã đưa đến cho Hart, người đã vội vã đưa đến cho Beth, và là người đã vội vã đưa đến cho chú.Cô ấy muốn bù đắp cho điều cô ấy đã làm.Chú hiểu chưa?”
“Nhưng cái bát không thể thay thế được,”Ian nói.Có lẽ nếu anh nói một cách từ từ, anh có thể làm rõ chuyện này.”Nó rất hiếm.Cái bát của Glastonby không tuyệt như thế.”
“Đó không phải là vấn đề.Beth rất buồn khi cô ấy làm vỡ chiếc bát.Cô ấy biết nó có ý nghĩ thế nào với chú.Chết tiệt, chú đã không nói về bất cứ chuyện gì khác trong nhiều tháng.Và sau đó cô ấy làm vỡ nó. Người phụ nữ yêu chú làm vỡ nó.Chú nghĩ cô ấy cảm thấy như thế nào?”
“Em biết Beth buồn.Em đã nói với cô ấy là mọi chuyện đều ổn cả.”
Mac luồn tay qua tóc.”Đúng, đúng, chú đã nói thế với cô ấy. Nhưng mỗi lần cô ấy nghĩ cách để bù đắp cho chuyện đó, chú lại nói là cô ấy không bao giờ có thể làm được.Chú nói với Curry rằng cậu ấy không cần bận tâm gán thứ chết tiệt đó lại với nhau, khi Beth hỏi cậu ấy.Và giờ, cô ấy gặp rắc rối với việc tìm kiếm một chiếc bát khác cho chú, và chú nói với cô ấy là nó không đủ tốt.”
“Nó không tốt.Nhưng em đã nói là em sẽ giữ nó…”
“Và anh muốn đập vỡ cái thứ chết tiệt đó lên đầu chú.Hãy tập trung vào, Ian.Hãy nhìn anh này.”
Ian thay đổi ánh nhìn của anh, vẫn dừng lại trên cánh cửa khóa anh khỏi Beth chuyển đến đôi mắt màu đồng của Mac.
“Beth đang bị tổn thương,”Mac nói.”Bởi vì cô ấy nghĩ rằng cô ấy làm tổn thương chú.”
Bối rối.”Cô ấy không có mà.”
“Nhưng cô ấy không biết điều đó.”
Ian không thể rời mắt khỏi Mac khi suy nghĩ của anh quay mòng mòng và những sự kiện đâm thẳng vào đầu anh.Một vấn đề toán học. A=x,và B=y, nếu A +B=C, vậy thì C=x+y.
“Cô ấy nghĩ cô ấy làm em tổn thương bởi vì cô ấy làm vỡ chiếc bát,”Ian nói.
“Đúng vậy!”Mac vung tay lên.”Ian đã thắng cuộc đua.”
“Cuộc đua gì cơ?”
“Đừng bận tâm.Hãy quên những cuộc đua đi.Hãy quay trở lại vấn đề Beht đang buồn.Chú yêu những chiếc bát, và Beth đã phá hủy thứ gì đó chú yêu quý.”A+B=C.Ngoại trừ A đã bị vỡ.”Em không yêu những chiếc bát.”
“Chú chỉ thích chúng một cách quá mức thôi.”
“Không.”Ian nghĩ một lúc.”Chúng làm em vui.”Cùng một kiểu dáng, hình dáng thanh nhã của chúng, những thiết kế phức tạp.
“Tốt.Beth đã phá hủy thứ gì đó làm chú vui.Vì vậy, cô ấy không vui.”
Ian không thích Beth không vui.Nỗi buồn của cô là của anh, anh đau đớn khi anh thấy những giọt nước mắt của cô.
Ian nhìn lại vào Mac, sự phóng túng của anh, người anh hay trêu trọc, người mà anh hiểu ít nhất.Mac đối lập với Ian – anh mạnh mẽ, liều lĩnh,vui vẻ, hoang dã,trong khi Ian cần cuộc sống của anh rõ ràng và chính xác, lịch trình của anh không thể phá vỡ trừ khi thực sự cần thiết.Tài năng hội họa của Mac đã khiến cha họ tức giận, và anh chạy trốn khỏi căn nhà ngọt ngào giả dối khi còn là một thanh niên trẻ tuổi.Sự chính xác của Ian cũng đã khiến cha họ tức giận, công tước quá cố tin rằng Ian bị điên, và trừng phạt anh vì chuyện đó.
“Em phải làm gì?”Ian hỏi.Anh đang choáng váng, không chắc chắn, cố gắng tìm kiếm một giải pháp.
“Hãy nói với Beht là chú không buồn về chuyện cô ấy làm vỡ chiếc bát.Đơn giản như thế thôi.”
“Nhưng em đã nói với cô ấy rồi.”
“Hãy nói với cô ấy lần nữa.Và lần nữa.Nhiều lần cho đến khi cô ấy tin chú.Giải thích lý do chú không buồn.Một cách chi tiết – chú là một người giỏi với sự chi tiết mà.”
Cánh cửa phòng ăn đang vẫy tay ra hiệu với anh, bởi vì phía sau nó có Beth.Tất cả những chiếc bát trên thế giới này có thể vỡ vụn, và không có gì quan trọng cả, bởi vì anh có thể cúi xuống và hôn lên má Beth, mịn màng hơn bất cứ lớp sứ nào.
Nói chuyện với Beth là một ý tưởng tuyệt vời.Nói chuyện một mình với cô, một điều thậm chí còn tuyệt hơn.
Anh quay đi khỏi Mac, người đã thở ra một tiếng thở dài, và mở cửa.
Beth ngước lên nhìn từ vòng tròn gia đình đang cố gắng an ủi cô.Ian đi đến chỗ cô, phớt lờ tất cả, cấm chiếc hộp gỗ với chiếc bát ở bên trong lên, nắm lấy tay Beth, và đẩy lưng cô hướng về phía cánh cửa.Hart bắt đầu đi theo.
“Không,”Ian nói.”Chỉ có Beth thôi.”
Hart, người đàn ông đã giúp Ian vượt qua những thời điểm tồi tệ nhất của anh, trao cho anh một cái nhìn nghiêm khắc.Mac bước về phía Hart,chặn anh lại.”Hãy để chú ấy đi.”
Ian không bao giờ lỡ bước.Anh dẫn Beth xuống hành lang, rẽ vào góc đến cánh riêng của họ, và đi lên tầng đến phòng sưu tầm.Ruby,con chó đang chợp mắt trên cầu thang đầy nắng, leo những bước chân ồn ào lên tầng và theo họ vào trong.Tất cả mấy con chó biết chúng được phép đặt chân vào phòng sưu tầm hay không, nên Ruby lại nằm xuống, chặn đứng khả năng đóng cửa lại của Ian.
Không quan trọng.Toàn bộ cánh phía này là của họ, và anh cùng với Beth ở một mình với nhau.
Ian di chuyển một cái tủ ở giữa phòng, bên trong đã đặt một chiếc bát khác, và để chiếc hộp lên trên.”Chúng ta sẽ đặt chiếc bát mới ở đây. Chiếc bát này sẽ chuyển sang chỗ khác, và chỗ đó là ở đây.”Anh chỉ ra.
“Làm thế nào anh quyết định được phải đặt chúng ở đâu?”Beth hỏi.Cô vẫn còn những giọt nước mắt trên mặt, nhưng cô nói một cách vững vàng.”Kích cỡ,màu sắc, niên đại.”Ian chạm vào cái hộp.”Chiếc bát này thuộc về chỗ này.”
“Ian.”Beth đứng đủ gần với anh để anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cô,nhưng cô không chạm vào anh.”Nếu anh không muốn chiếc bát, em sẽ bảo Hart trả lại nó cho bá tước.”
Ian không trả lời.Anh để ánh nhìn của mình di chuyển qua những cái bát trong những chiếc tủ, mỗi cái đều hoàn hảo, thanh tú, sự hiện diện của chúng giống như một gợn sóng mát lành.
“Có nhớ khi anh nói với em lý do tại sao anh lại bắt đầu sưu tập những chiếc bát không?”
Beth gật đầu.”Anh thấy chiếc bát đầu tiên ở Paris, và nó đã mê hoặc anh.”
“Thế giới là một nơi phức tạp.Là một nơi phức tạp.Anh thấy những chiếc bát, và sự phức tạp biến mất.Nó trao cho anh sự ….tĩnh lặng.”
“Đó là lý do em cảm thấy rất kinh khủng, Ian.Em đã lấy mất điều đó khỏi anh.”
Ian lần theo hình dáng trên chiếc hộp.”Tập trung vào những chiếc bát giúp xoá sạch bóng tối.Anh có thể ngồi ở đây, anh có thể nhìn chúng, và bóng tối biến mất.Trong một lúc.”Anh ngước lên nhìn Beth.”Và sau đó anh gặp em.”
Cô trao cho anh một nụ cười nhẹ.”Đừng nói với em là bóng tối biến mất vào giây phút anh nhìn thấy em nhé.Thật là tâng bốc quá, nhưng em biết đó không phải là sự thực.”
“Nó cuốn đi giống như một dòng thác vậy.”Ian tập trung nhìn vào đôi mắt cô, đôi mắt màu xanh dương mà anh đã thấy vào cái đêm anh gặp cô.Anh biết ngay lập tức rằng anh cần người phụ nữ này trong cuộc đời mình, rằng cô đến với anh giống như một món quà từ thượng đế vậy.”Và nó không bao giờ quay trở lại.Không giống trước đây.”
Giọng nói của Beth trở lên dịu dàng.”Em hi vọng em giúp được anh.Em yêu anh.Em muốn giúp anh.”
Cô vẫn không hiểu.”Anh không cần những chiếc bát để cho anh sự bình yên nữa,”Ian nói.”Anh đã có em.Và Jamie và cả Belle nữa.Nếu tất cả những chiếc bát thời Minh trên thế giới này vỡ, anh vẫn có em.”Anh nắm tay cô, bàn tay với chiếc nhẫn vàng và một chiếc gắn sapphire mà anh đã mua cho cô thay thế chiếc nhẫn vàng đơn giản mà anh đã trượt vào ngón tay cô khi anh cưới cô tại một nhà trọ ở Paris.Cô vẫn đeo chiếc nhẫn vàng đơn giản cùng với chiếc nhẫn đắt tiền hơn, và Ian hôn lên cả hai chiếc nhẫn.”Em làm vỡ chiếc bát,và nó không còn nữa.Nhưng em ở đây, và không suy suyển.Không có gì khác quan trọng cả.”
“Ồ.”
Ian một lần nữa lại đánh mất mình trong đôi mắt màu xanh dương của cô, đường nét đôi môi đỏ của cô, cái cách hơi ẩm đọng lại phía sau môi dưới của cô khiến anh muốn liếm cô ở đó.Anh đã hôn cô nhiều lần từ cái đêm đầu tiên ở nhà hát opera, và anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi về chuyện đó cả.
Và giờ anh cúi xuống hôn cô, nhưng Beth đặt ngón tay mình lên đôi môi anh.
“Anh đang nói với em rằng anh không quan tâm đến chuyện em đã làm vỡ cái bát của anh ư?”cô hỏi.
Ian nghĩ rằng họ đã kết thúc cuộc thảo luận rồi.”Đúng vậy,”anh nói.
“Nhưng…anh đã mất rất lâu để tìm cái bát và trả rất nhiều tiền vì nó.”
Ian trượt đôi tay anh lên đường cong chỗ eo cô.”Anh muốn có nó, bởi vì nó nhắc anh về em,”anh nói.”Nhưng anh thích có em hơn.”
Sự không chắc chắn trong đôi mắt của Beth là rõ ràng, mặc dù chúng lại ngân ngấn nước mắt.Cô ôm ghì đôi tay mình quanh cổ anh.”Ian, em yêu anh rất nhiều.”
Chuyện này tốt hơn.Tốt hơn nhiều.Bóng tôi đã bắt đầu nắm giữ lấy Ian,nó nói với anh rằng anh sẽ không bao giờ học được cách khiến cô hạnh phúc, cuốn trôi đi mọi thứ.
“Beth của anh.”Ian nhìn thẳng vào đôi mắt cô, để bản thân mình lạc lối, không đấu tranh với nó nữa.
Beth hôn anh, đôi môi cô run run nhưng ấm áp, có vị của mật ong và hương vị của cô.
Ian mở miệng cô ra bằng miệng của mình, sẵn sàng nếm cô thêm nữa, nhưng cô nói,”Em cần nói với anh vài điều.Em đã muốn nói, nhưng dường như không bao giờ là đúng lúc cả.”
Ian chờ đợi, không hỏi gì.Beth sẽ nói với anh, hoặc là cô sẽ không.Thỉnh thoảng, cô mất một lúc để nói điều cô cần.
Cô làm ướt môi mình, khiến chúng trông muốn hôn hơn.”Vẫn còn rất sớm, anh sẽ có thứ gì đó khác để nhớ về em.Và để yêu.”Cô nghiêng lại gần, giọng cô trở thành một tiếng thì thầm ngọt ngào.”Em sẽ có thêm một đứa bé khác.”
Đó, Ian đã hiểu.Anh vẫn bất động, và thế giới ngừng quay đối với anh.Sau đó một làn sóng vui mừng trút lên người anh, quét đi tất cả mọi thứ ngoại trừ Beth, nụ cười của cô và những từ ngữ mà cô vừa nói.
Ian bế cô lên và xoay tròn cô.Anh cảm thấy miệng mình kéo dãn ra thành một nụ cười mà anh không thể ngừng lại được, khi anh xoay tròn xoay tròn cô vợ cũng đang cười của mình.
Cuối cùng Ian đặt cô xuống, gương mặt Beth hồng hào, nụ cười của cô xinh đẹp.Những vết nhăn lo lắng giữa hai hàng lông mày của cô đã biến mất, Beth lại yêu Ian.
Ian nghĩ điệu bộ mà Daniel làm khiến anh thích thú.Giờ dường như cái gì cũng thích hợp cả.
Ian giơ thẳng tay mình lên, nắm tay anh cuộn lại, và hét âm lên.”Tuyệt!”
Ruby bò dậy, sủa, và cánh cửa mở hờ sập mạnh vào bức tường.Hart ở đó, lấp đầy không gian.”Chết tiệt, Ian.Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hart, một cái nhọt ở mông, đã mang theo toàn bộ gia đình.Thậm chí Eleanor cũng ở đây, phía sau Hart, tựa một cách nặng nề vào cánh tay Daniel.
Không sao cả.Ian muốn hét to nó lên với cả thế giới.”Em sẽ làm cha!”
“Lần nữa,”Beth lặng lẽ thêm vào.
Sự im lặng đầy căng thẳng nổ tung thành những tiếng ầm ĩ và cười đùa.Cả gia đình tràn vào trong, Ruby len lỏi giữa họ với cơ thể to lớn của nó, cái đuôi nó ngoe nguẩy.
Những quý cô lao vào ôm lấy Beth; anh em trai nhà Mackenzie, Daniel, nhà McBrides, và David Fleming vỗ vào vai Ian và bắt tay anh.Tại sao tin tức tốt lành này lại bắt người đàn ông bị nện cơ chứ,Ian chưa bao giờ hiểu được, nhưng anh biết rằng động tác đó làm Mac, Cam và Hart vui.Ian đứng một cách im lặng và nhận những cái bắt tay của họ, những cánh tay vòng quay vai anh, thích anh là một phần của họ, anh trai anh chưa bao giờ bỏ rơi anh.
Tiếng la hét hạ xuống thành tiếng nói chuyện thích thú và tiếng cười, vẫn ầm ĩ như chỉ có gia đình Ian có thể.Beth đã biến mất vào trong một đám mây của váy vóc, khung váy, và tiếng cười của những quý cô, và anh nghe thấy tiếng Daniel nói,”Vụ cá cược sẽ được mở ra ngay khi cháu tìm được một quyển sách.Làm ơn đặt cược một bên thôi,các quý ông,”và tiếng cánh báo của Cameron,”Danny.”
“Con sẽ ghi cha đặt một trăm nha, thưa cha?Con trai hay con gái?”
“Ian.”Eleanor phá vỡ khỏi vòng tròn những quý cô để kéo Ian sang một bên cho một nụ hôn.Cô đã sử dụng cánh tay anh để giữ vững mình, nhưng cô đang mỉm cười và hồng hào.”Beth đã nói với chị lý do em không buồn về chuyện cái bát vỡ.Em thực sự là người đàn ông lãng mạn nhất trên thế giới,em biết điều đó chứ?Em nên dạy cho những ông anh trai của mình vài bài học.”
“Anh có thể nghe thấy em đấy, El,”Hart nói từ phía bên kia cô.
“Vâng, em biết.Điều đó có nghĩa là, Ian, rằng chị có thể làm vỡ một chiếc bát khác, và sẽ không có vấn đề gì phải không?”
Cô hướng về phía chiếc tủ kính, và Ian chộp lấy eo cô với sự hoảng sợ bất ngờ.”Không!”
Eleanor cười.”Chị chỉ đang trêu em thôi.”
Trái tim Ian đập thình thịch khi anh thả cô ra.Anh không bận tâm quá nhiều nếu Beth làm vỡ cái bát ngu ngốc,nhưng không ai khác có thể làm vậy.Anh từ bỏ cố gắng làm tất cả mọi người đều hiểu, xoay những suy nghĩ của anh trở lại Beth và đứa em trai hay em gái mà anh sẽ cho Jamie và Belle thấy.
“Em biết là chị sẽ không bao giờ chạm vào những chiếc bát mỏng manh của em mà,”Eleanor nói.”Chúng là của em, và chị có thể hơi vụng về một chút, và …A.”Cái nhìn của Eleanor trở nên đông cứng, màu sắc rút cạn khỏi gương mặt cô.
Hart bước về phía cô và giữ chắc cô.”Anh biết chuyện này là một ý tưởng tồi mà,”anh gầm gừ.”Hãy quay trở lại giường cùng với anh.”
“Vâng, em nghĩ rằng đó là điều tốt nhất.”Eleanor đung đưa, tay cô để lên lưng.”Có lẽ chúng ta nên khẩn trương thôi.Em tin rằng đức ngài nhỏ bé của anh đang ra rồi.Ngay bây giờ.”
Khi từ ngữ rời khỏi đôi môi cô, Eleanor chùng chân xuống, và cô đổ xụp xuống một cách nhanh chóng khiến Hart gần như không kịp đỡ lấy cô và bế cô lên.
*****
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift