Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 15
áng thứ Năm, mang theo trát của tòa án đề nghị cho phép kiểm tra dữ liệu tài khoản ngân hàng của Lynn Hoff kẹp trong tập tài liệu, Faz mở cửa xe ô tô và trượt vào ghế hành khách, vai chạm vai với Del khi cả hai đang cố thắt dây an toàn ngang qua người.
Có ai đó từng nhận xét rằng nhìn Faz và Del ngồi ở hai cái ghế trước của chiếc xe Ford y như hai chú gấu đang cố gắng nhét người ngồi cho vừa chiếc xe hề ở rạp xiếc. Faz chỉ cười ha hả. Ông và Del đều biết rằng hai người họ là biểu tượng hài hước cứu rỗi tinh thần của Ban Tội phạm Bạo lực và họ trân trọng vai trò đó của mình. Họ mang tới một góc nhìn khác lạ về một nghề nghiệp thông thường chỉ có đầy rẫy những áp lực và nỗi chán nản. Sau hơn hai mươi năm làm nghề, bằng kinh nghiệm của mình, Faz biết rằng các điều tra viên là những người phải tận mắt chứng kiến những điều tồi tệ nhất mà loài người có thể làm ra, sự tàn sát, bệnh hoạn và suy đồi kéo theo sau đó.
Họ không có cái quyền lợi đầy xa hoa như phần đông mọi người khác, ấy là được che mắt hoặc quay đi nhìn sang hướng khác. Họ phải lao vào, sục sạo giữa sự tàn sát ấy, tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhặt nhất, và khi họ kết thúc, họ phải tìm cho ra rồi tống những kẻ sát nhân vào tù, và rồi công việc đó lại tiếp tục, lặp lại hết lần này tới lần khác. Bắt được kẻ sát nhân này lại có kẻ sát nhân khác xuất hiện, đó là điều chắc chắn trăm phần trăm, mẹ của Faz thường nói như thế. Loài người đã giết hại nhau kể từ khi Cain giết chết em trai Abel của mình. Bởi vì, theo như Kinh Cựu ước, đó là hai người đầu tiên được sinh ra trên trái đất, và cũng bởi vì chỉ có Cain là kẻ cuối cùng còn sống sót, Faz đã suy luận ra rằng khả năng giết chóc đã là một phần trong ADN của mỗi con người.
Khi các con còn nhỏ, Faz thường xuyên phải vò đầu bứt tóc, không biết giải thích cho các con như thế nào về nghề nghiệp của mình, kể với các con một ngày của ông trôi qua ra sao. Ông đã cố gắng hết sức để che giấu phần kinh khủng nhất trong công việc của mình với các con, nhưng ông chẳng thể nào giấu giếm chính bản thân mình. Công việc của ông là phải quan sát thật kĩ càng, phải cố gắng đọc được suy nghĩ của những tên tội phạm. Ông đã săn đuổi những kẻ giết người hàng loạt, những kẻ giết người đã phanh thây nạn nhân ra thành nhiều mảnh, những gã chồng ghen tuông vô lối và cả những tên tội phạm băng đảng bắn vỡ sọ một gã nào đó chỉ vì tranh một tép ma túy. Và rồi ông lái xe trở về nhà, ở nơi đó, các con đang chờ ông giúp chúng làm bài tập về nhà, và gọi chúng vào bàn ăn tối. Có một vài đêm, ông lái xe trở về, đậu cách nhà chỉ một vài dãy nhà, và ngồi lì trong xe, cố gắng tìm ra một lời giải thích cho những việc mà ông đang làm. Một vài người thắc mắc tại sao ông và Del lại thích đùa cợt. Họ thắc mắc tại sao hai người lại có thể bật cười trước những thứ như thế. Faz cũng không biết nữa. Ông chỉ biết rằng có lẽ ông đã phát điên lên từ lâu nếu ông không tìm ra được một lý do để mỉm cười, thậm chí chỉ là một khoảnh khắc bật cười khi đứng ngay giữa những thứ kinh khủng. Có những hôm đó là thứ duy nhất khiến ông cảm thấy mình còn là một con người.
Del đánh xe đi vào một dãy tổ hợp mua sắm, ở đó có một nhà hàng đồ nướng kiểu Nhật, một trung tâm thể dục thẩm mĩ, một đại lí bưu kiện UPS và Liên hiệp tín dụng Emerald.
“Tới ngân hàng thôi.” Del nói. “Anh có thể ăn trưa, tập thể dục và sau đó là đi gửi hay rút tiền. “
“Mua sắm một cửa nhỉ.” Faz nói.
Del điều khiển chiếc xe đi vào khu vực trống dành riêng cho khách tới ngân hàng. Bóng của tòa nhà cao tầng phía trên đầu che mát cho một phần khu vực đó. Do họ tới cuộc hẹn sớm hơn mười phút, Del vẫn để máy nổ và tăng gió điều hòa lên.
“Tại sao cô ta lại phải mở một công ty nhỉ?” Del hỏi. “Tại sao lại phải gây thêm rắc rối vậy?”
Buổi chiều hôm trước, Faz đã tìm kiếm thông tin về cái tài khoản trên tờ hóa đơn mà Tracy tìm thấy trong thùng rác ở nhà trọ. Họ đã nói chuyện với quản lý ngân hàng và phát hiện ra có cả tài khoản cá nhân mang tên Lynn Hoff và tài khoản kinh doanh của một công ty có tên là Running Free. Faz đã tìm kiếm công ty Running Free trên trang web thông tin bang, không dám chắc là có tìm được gì hay không, nhưng hóa ra Running Free có thật - một công ty nội bộ được thành lập ở Delaware vào tháng Ba năm 2017, hai tháng trước chuyến đi cuối cùng của vợ chồng nhà Strickland lên núi Rainier. Việc tính toán thời điểm cho tới nay khẳng định rằng Andrea Strickland đã lên kế hoạch cho việc mất tích của mình, và cô ta đã chuẩn bị vô cùng kĩ càng.
“Đó là một lớp vỏ bọc nữa bảo vệ cô ta khỏi bất cứ ai đang tìm kiếm cô ta.” Faz nói. “Anh có thể làm tất cả các thủ tục trên mạng, như vậy anh vẫn có thể là một người ẩn danh.”
“Tôi hiểu rằng cô ta chọn Delaware là bởi ở đó kinh doanh khá nhộn nhịp, phải không?” Del hỏi.
“Ở đó, nhiều công ty sáp nhập với nhau hơn bất cứ nơi nào trên thế giới.” Faz nói. “Anh chỉ cần nghĩ ra một cái tên, quyết định loại hình doanh nghiệp mà anh muốn thành lập, chọn và chỉ định một đại lí đại diện ở bang Delaware, trả phí, và thế là anh đã có giấy chứng nhận thành lập một tập đoàn.”
“Kiểu như càng đông càng khó lộ ấy hả?”
“Có lẽ là thể, mặc dù bây giờ, khi sử dụng máy tính thì việc truy xuất cũng dễ dàng hơn, đó là lý do tôi nghi ngờ tại sao cô ta lại không tự chỉ định mình là nhân viên hay cổ đông.”
“Anh nghĩ các cổ đông đều là giả sao?”
“Rõ ràng là thế. Nếu anh cần phải kí hợp đồng thuê nhà hoặc mở tài khoản ngân hàng, anh nói rằng anh vừa mới chuyển nơi ở và công ty sẽ chi trả các chi phí sinh hoạt cho anh. Bằng cách đó, trên các hợp đồng thuê mướn và các hóa đơn dịch vụ, những thứ mà chúng ta sử dụng để điều tra tung tích đều không ghi tên của cô ta. Một mánh khóe nữa. Và việc có tên của công ty cũng khiến cho chủ thuê nhà cảm thấy an tâm vì khoản thanh toán của họ được đảm bảo, nhất là khi đó lại là một ngân hàng ngay tại địa phương.”
Del hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn cánh cửa bằng kính dẫn vào Liên hiệp tín dụng Emerald. “Có thể nó được mở tại đây nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tên của nó. Theo tôi hiểu, đó cũng nằm trong chủ đích của cô ta, đúng không?”
“Tạo quan hệ với giám đốc chi nhánh và nhân viên ở các ngân hàng nhỏ sẽ dễ dàng hơn.”
“Nhưng tôi tưởng vấn đề chính là không được thu hút sự chú ý của người khác vào mình?”
“Anh không muốn thu hút sự chú ý khi không cần thiết, chẳng hạn như đi qua điểm kiểm soát an ninh ở sân bay hoặc hải quan với một túi đầy ứ tiền mặt.”
“Và thế là cô ta đã để tất vào tài khoản ngân hàng.” Del nói.
“Cô ta không đổ hết một lượt. Các điều khoản luật ngân hàng được xây dựng nhằm ngăn chặn người dân cất giấu một lượng lớn tiền mặt. Bất cứ khoản nào lớn hơn mười ngàn đô la, ngân hàng đều phải điền đơn và báo cáo lại với cảnh sát liên bang.”
“Vậy là cô ta phải đảm bảo các khoản gửi đều dưới mười ngàn đô.” Del nói.
“Và cảnh sát liên bang phải đối phó với tiểu xảo đó bằng Đạo luật bí mật ngân hàng, đạo luật đó yêu cầu ngân hàng phải nộp báo cáo nếu nghi ngờ một cá nhân gửi tiền nhiều lần nhằm tránh yêu cầu trình báo.”
“Vậy ý anh muốn nói là cô ta tới ngân hàng tại địa phương và kết thân với những nhân viên ở đây, như thế họ sẽ ít có khả năng trình báo cô ta lên trên.”
“Tôi dám cá là cô ta đã dựng sẵn một câu chuyện để có thể đổ nhiều tiền như thế vào cùng một tài khoản mà không khiến người khác nghi ngờ rằng cần phải trình báo.”
“Và rồi sau đó thì sao? Cô ta rút dần tiền từ tài khoản đó và gửi vào tài khoản kinh doanh sao?”
“Chính xác là thế. Cùng lúc đó, cô ta rút tiền từ tài khoản kinh doanh, như thể để thanh toán các chi phí cho doanh nghiệp hay gì đó, nhưng thực chất việc mà cô ta đang làm là chuyển tiền vào một tài khoản khác ở một ngân hàng khác, dưới một cái tên khác. Từng bước, từng bước, số tiền đó biến mất.”
“Thế quái nào mà một một cô nàng mới học hết cấp ba lại có thể nghĩ ra được cách đó nhỉ?” Del vừa nói vừa lắc đầu.
“Anh nói đùa à? Anh có thể mua sách và nó sẽ dạy anh làm từng bước một.”
“Quá mức rối rắm.” Del nói.
“Ờ, anh phải biết đọc như thế nào trước đã.”
“Chỗ sách duy nhất mà tôi từng đọc là sách về Nội chiến.” Del nói. Faz biết Del có một bộ sưu tập đồ sộ mà bất cứ thủ thư nào cũng không thể sánh bằng. “Jeopardy mà có bộ câu hỏi về chủ đề đó thì giờ này tôi đã nằm nghỉ mát trên bãi biển ở Hy Lạp rồi.”
“Hy Lạp đang phá sản rồi.”
“Thì đúng là thế. Tôi sẽ giống như một ông hoàng khi ở đó.” Nói rồi Del tắt máy xe và kiểm tra lại giờ. “Chúng ta cùng đi tìm hiểu chuyện này thôi chứ nhỉ!”
Bên trong ngân hàng, họ đi qua ba quầy giao dịch và bước tới phía một cụm bốn chiếc bàn kê liền nhau. Del dừng lại chỗ bàn chờ, phía trên có những chiếc cốc xốp dùng một lần, cà phê pha sẵn và một chút đồ ăn vặt. Anh bốc lấy một vài cái bánh quy sô cô la nhỏ và bỏ vào miệng.
Tại một trong bốn chiếc bàn, một nhân viên nữ đang ngồi đợi khách hàng. Ba bàn khác trống khách. Trên một trong ba chiếc bàn trống đó có một bảng tên với một miếng dán bằng nhựa có thể thay đổi được, có ghi “Giám đốc chi nhánh”.
“Tại sao nó lại là bảng có thể thay đổi được nhỉ?” Del hỏi.
“Có thể đó là tên của gã đó.” Faz nói.
Del quay sang nhìn ông. “Gì chứ, đỡ tốn tiền in danh thiếp còn gì.”
Faz để ý một người đàn ông khá trẻ cao lêu nghêu đứng phía sau quầy giao dịch đang liếc nhìn về phía họ. “Tôi cá là gã giám đốc đang đứng ngay kia.” Ông nói.
Người đàn ông trẻ đó lấy giấy tờ từ chỗ giao dịch viên và đi về tít cuối phòng làm việc, đẩy cửa ngách bước ra và đi về phía bàn giám đốc chi nhánh.
“Các anh là điều tra viên?” Người đàn ông trẻ nói, vô tình thu hút sự chú ý của người đang ngồi ở bàn kế bên. Anh ta hạ giọng xuống, dù rằng nếu không muốn để người khác nghe thấy, anh ta nên dùng ngôn ngữ cử chỉ thì hơn. Các bàn được kê rất sát nhau. “Tôi là Kevin Gonzalez, giám đốc chi nhánh.”
Gonzalez tầm gần ba mươi tuổi, nhưng với khuôn mặt còn đầy mụn như kiểu chưa dậy thì xong và chòm ria lưa thưa, nhìn anh ta chỉ như vừa mới mười sáu.
Faz giới thiệu cả hai người họ. Rồi tất cả cùng ngồi xuống.
“Anh có trát của tòa án chứ?” Gonzalez cố gắng đi thẳng vào vấn để, rồi nói tiếp bằng một giọng gần như là đang biện hộ. “Tôi có gọi cho văn phòng chính và họ nói rằng anh cần phải có trát của tòa án.”
“Văn phòng chính ở đâu thế?” Faz hỏi, hi vọng một câu hỏi thân thuộc có thể giúp Gonzalez thư giãn. Anh chàng giám đốc đang cố hết sức để trông có vẻ chuyên nghiệp, nhưng anh ta vẫn không thể giấu hết được việc mình đang run lên vì lo lắng cả ở đôi tay lẫn trong giọng nói của anh ta.
“Centralia.” Gonzalez nói, đó là một thị trấn nhỏ cách Seattle khoảng một tiếng rưỡi về phía nam.
“Chi nhánh này mở được bao lâu rồi?”
“Khoảng năm năm, tôi nghĩ vậy.”
“Và anh là giám đốc chi nhánh được bao lâu rồi?”
“Chín tháng.”
“Chúc mừng anh.”
Gonzalez ngừng lại, như thể không dám chắc mình phải nói gì. Rồi anh ta mỉm cười. “Cảm ơn anh.”
“Anh đã làm việc tại đây trước khi được thăng chức giám đốc chi nhánh à?” Faz hỏi.
“Tôi là giao dịch viên trong vòng hai năm. Tôi pha chút cà phê cho hai anh nhé?”
“Chúng tôi ổn.” Faz nói.
“Cái thời tiết này sẽ khiến tôi đổ mồ hôi mất.” Del nói thêm. “Và tôi không cần đổ mồ hôi thêm nữa.”
Faz đưa cho Gonzalez tờ trát của tòa án. Ông tự hỏi không biết anh chàng trẻ tuổi này đã bao giờ nhìn thấy trát của tòa án hay chưa, nhưng anh ta xem nó rất cẩn thận và rõ ràng anh ta biết mình đang làm gì. “Chúng tôi lo rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng tới quyền riêng tư của khách hàng.” Gonzalez nói.
“Đừng lo.” Del đáp. “Khách hàng này đã chết rồi.”
“Ồ.” Cả vẻ mặt lẫn giọng nói của Gonzalez đều có vẻ vừa ngạc nhiên vừa buồn rầu.
“Anh biết Lynn Hoff chứ?” Faz hỏi.
“Vâng.” Gonzalez nói. Anh ta có vẻ đơ ra một chút. Rồi anh ta lắc người tỉnh táo trở lại. “Ôi. Thật đáng tiếc! Tôi là người mở tài khoản cho cô ấy.”
“Cả tài khoản cá nhân và tài khoán kinh doanh sao?” Faz hỏi.
“Vâng.”
“Hãy kể tôi nghe về tài khoản cá nhân của cô ấy đi.”
“Cô ấy đã gửi vào một khoản tiền hòa giải lớn nhận được từ một tai nạn xe hơi, hơn năm trăm ngàn đô la.”
“Anh còn nhớ cái hôm cô ấy tới không?” Faz hỏi.
“Đó là ngày Mười hai tháng Ba.”
“Không, ý tôi là anh còn nhớ gì về ngày hôm đó không?” Faz để ý thấy Gonzalez không đeo nhẫn cưới và ông đoán anh chàng trẻ tuổi này chắc hẳn đã nhớ lại điều gì đó về một cô gái trẻ và hấp dẫn như Andrea Strickland.
“Ồ vâng, có, có nhớ một chút.”
“Kể cho chúng tôi nghe những gì anh nhớ đi.” Del nói, lấy ra một cuốn sổ đóng gáy xoăn và một chiếc bút.
Gonzalez liếc nhanh cuốn sổ và chiếc bút rồi quay lại nhìn Faz. “Chỉ là cô ấy muốn mở hai tài khoản. Cô ấy nói rằng cô ấy mới chuyển tới sống tại đây do yêu cầu công việc.”
“Cô ấy có nói công ty đó kinh doanh kiểu gì không?” Faz hỏi.
“Đó là một công ty kinh doanh quần áo dã ngoại, tôi nghĩ là thế.”
“Cô ấy có nói cô ấy chuyển từ đâu tới không?”
“Một nơi nào đó ở Nam California, tôi tin là vậy. Tôi nhớ điều đó bởi vì cô ấy có nói đùa rằng công ty sẽ có nhiều khách hàng hơn bởi ở đây trời mưa nhiều hơn.”
“Anh còn nhớ được gì khác nữa không?” Faz hỏi.
Gonzalez liếc nhìn sang hướng khác như thể đang cố nhớ ra điều gì. “Cô ấy nói rằng cô ấy vừa mới ly hôn và chán ngán mấy gã đàn ông ở Nam California. Cô ấy nói rằng mọi thứ vẫn còn đang rất mơ hồ. Cô ấy nói cô ấy sẽ ở với một cô bạn gái cho tới khi tìm được chỗ ở riêng.”
Và Faz dám chắc chắn rằng những mẩu thông tin ngọt ngào được cung cấp đúng lúc đúng chỗ đó đã khơi gợi được sự hứng thú ở Gonzalez, đúng như những gì mà Andrea Strickland, hay cũng chính là Lynn Hoff đã dự tính. Có thể cô ta chỉ mới tốt nghiệp trung học, nhưng cô ta rất thông minh và cô ta biết phải chơi trò chơi như thế nào.
“Anh đã giúp cô ta mở tài khoản à?” Faz hỏi.
“Đúng thế.”
“Lần đầu tiên tới ngân hàng, cô ta gửi bao nhiêu tiền vào tài khoản kinh doanh?”
Gonzalez thậm chí còn không cần nhìn vào đống giấy tờ in sẵn đặt ở trên bàn. “Chỉ vài trăm đô la thôi.”
“Cô ta có gửi tiền vào tài khoản đó không?”
“Gần như là mỗi ngày.”
Faz để ý thấy Del liếc nhìn ông. Del thích mọi thứ phải chính xác.
“Tôi xem được chứ?” Faz hỏi.
Gonzalez đưa cho Faz đống giấy tờ. Del tựa sát vào vai Faz. Đúng như Faz đã nghi ngờ, Strickland đều đặn gửi và rút tiền nhằm mục đích không gây ra sự chú ý khi thì 1775 đô la, 1350 đô la, lúc lại 2260 đô la. Liên tục trong vòng một tháng rưỡi, những khoản gửi và rút nhỏ lẻ đổ vào tài khoản kinh doanh này tăng dần. Tổng số tiền chảy qua tài khoản này đã lên tới 128.775,42 đô la. Và Liên hiệp Tín dụng Emerald chắc hẳn không phải là tài khoản ngân hàng duy nhất mà Andrea Strickland đã mở. Câu hỏi là cô ta đã chuyển số tiền còn lại đi đâu, và dưới danh nghĩa của ai? Faz đang tự cá với mình rằng số tiền đó đã được đổ sang nước khác, một đất nước nào đó không có quy định trình báo nhân dạng của khách hàng.
Tuy nhiên con số khiến ông phải chủ ý là con số ở cột dọc nằm ở xa xa, dòng cuối cùng, thông báo rằng số dư của Lynn Hoff ở cả hai tài khoản đều là 0.00 đô la.
“Cô ta đóng tài khoản rồi.” Faz ngẩng đầu nhìn Gonzalez và nói. “Cô ta đã đóng tài khoản sao?”
“Hiển nhiên là thế.”
“Không phải là anh đóng tài khoản cho cô ta sao?”
“Cô ta không tới ngân hàng.”
Để mở một tài khoản, khách hàng phải đích thân tới ngân hàng, mang theo giấy tờ chứng minh nhân thân hợp lệ. Nhưng việc chuyển tiền và đóng tài khoản thì không cần thiết, những việc đó có thể làm trên máy, nếu như người đó có số tài khoản và mật khẩu.
Faz nhìn Del. “Cô ta đóng tài khoản vào ngày Hai mươi sáu tháng Sáu.” Ông nói, và không buồn nói nốt phần còn lại. Del biết đó là ngày thứ hai ngay sau khi Kurt Schill kéo được xác của Andrea Strickland lên từ dưới đáy eo biển Puget.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt