Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lời Thì Thầm Trong Đêm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12
T
uy chiếc cà vạt đã được nới lỏng nhưng Nathan vẫn thấy nghẹt thở. Anh mới chỉ ở trong phòng tập thể dục của trường năm phút thì đã bắt đầu thấy ngứa ngáy và khó thở. Bên ngoài, cơn mưa lớt phớt ngăn cản việc tổ chức lễ phát bằng ở sân trường. Vì thế, Nathan bị kẹt trong phòng thể dục ngột ngạt nóng bức cùng với vài trăm người khác.
Mẹ kéo anh đến dãy ghế mà Sam và Sophie đã dành chỗ cho cả gia đình. Thực ra, toàn bộ khu vực đó là nơi tụ họp của đại gia đình Kelly cùng với bạn bè. Swanny né tránh việc tham dự buổi lễ này, cũng như bữa tiệc sẽ được tổ chức tại nhà cha mẹ của Nathan. Cậu ấy vẫn còn thiếu thoải mái khi có quá nhiều người vây quanh.
Vết sẹo trên mặt của cậu ấy thu hút nhiều ánh nhìn, vài người còn cứ nhìn chăm chú. Trên đường đi đến khán đài, Nathan nhận được vài cái ôm, những lời cảm thán, vỗ lưng và những nụ cười chào đón. Tất cả đều xem anh chính là người hùng của quê nhà nhưng điều đó không đúng.
Anh cứ cảm giác mình giống như một kẻ lừa đảo khét tiếng vậy. Bị kẻ thù bắt giữ chẳng thể nào biến anh trở thành người hùng. Nathan kéo cà vạt cho đến khi nút thắt nằm yên bên dưới đường cổ áo, sau đó anh cởi bớt nút trên cùng. Khi cảm thấy có thể thở lại, anh mới ngồi xuống bên cạnh mẹ và mỉm cười chào những thành viên còn lại.
Nathan không bỏ lỡ vẻ ngạc nhiên của họ trước sự hiện diện của mình, vì họ cho rằng anh sẽ không đến nên chẳng ai ngỏ lời mời anh cả. Chỉ có Rusty làm thế thôi. Joe ngồi ở ghế cuối với Charlotte đáng nhún nhảy trên đầu gối anh ấy. Khi nhìn thấy Nathan, anh ấy liền đứng dậy giao đứa bé lại cho Sophie rồi khéo léo đi đến ngồi cạnh anh.
“Này, em trai. Anh không nghĩ sẽ gặp chú ở đây đâu.” “Rusty muốn em có mặt,” Nathan trả lời. “Tất cả mọi người đều muốn thế. Anh mừng là chú đã đến.” Nathan gật gù vì không biết nói gì thêm. “Em trai à, trông chú kinh quá.” Nathan cau mày quay qua nhìn người anh sinh đôi của mình.
Rõ ràng Joe không phải chịu đựng nỗi ưu phiền vì chẳng biết nói gì như anh. “Lần cuối chú ngủ là khi nào thế? Lúc Swanny mới đến đây, chú trông khá hơn nhiều. Chú mỉm cười và nói đùa trở lại. Nhưng giờ trông chú như mất ngủ suốt tuần và sắp phát hoảng vì ở gần tất cả mọi người trong đây đấy.” Nathan nhún vai.
Anh chẳng thể phủ nhận bất cứ lời khẳng định nào. “Có chuyện gì với chú thế, Nathan? Anh vẫn chờ chú phấn chấn trở lại. Anh hiểu những gì xảy ra thật tồi tệ nhưng tình trạng của chú chẳng có gì tiến triển cả. Thực tế, anh thề là giờ trông chú còn tệ hơn ba tháng trước ấy.” Mặc dù nghe có vẻ tuyệt vọng, lời nói của Joe lại đượm lo âu.
Nathan cũng nhìn thấy nỗi lo lắng ấy phản chiếu trong mắt của người thân mỗi khi họ nhìn mình. “Đây không phải là nơi để bàn chuyện đó,” Nathan khẽ nói. “Đúng, nhưng còn nơi nào nữa đây? Anh không thể nói chuyện với chú. Chú luôn làm việc trong ngôi nhà chết tiệt đó, và nếu anh cố đến đấy trò chuyện thì chú lại chỉ đóng búa vào mấy cái đinh khốn kiếp kia rồi lờ anh đi hoặc trả lời vài câu chiếu lệ.
Chú xa lánh anh lẫn những người thân khác. Nathan, anh không chỉ là một người anh mà còn là anh trai sinh đôi của chú kia mà.” Nathan siết chặt quai hàm rồi xoay người nhìn anh trai mình. “Anh muốn gì ở em chứ?” Joe nheo mắt rồi cúi sát hơn. “Anh muốn chú bắt đầu cư xử như một con người thay vì một xác chết.
Chú vẫn còn sống nhưng lại quyết tâm hành động như đã chết rồi. Anh hiểu chuyện này khiến chú phiền muộn. Anh hiểu, được chứ? Nhưng mọi người tuyệt vọng khủng khiếp khi thấy chú càng ngày càng trượt dốc thêm. Chí ít hãy nói chuyện với anh hay ai đó cũng được, và cho mọi người biết cách để giúp chú.” Nathan liếc nhìn hàng ghế và thấy những người thân khác vừa thận trọng vừa công khai quan sát cuộc trao đổi giữa anh với Joe.
Rồi anh quay lại phía Joe. “Xem này, anh trai…” Lời yêu cầu đứng lên tuyên thệ lòng trung thành và hát quốc ca đã cắt ngang lời anh. Khi anh đứng lên, mẹ đan tay vào tay anh và siết chặt để nhắc rằng bà yêu anh. Chúa ơi, anh cũng yêu bà. Khi bài quốc ca kết thúc, anh liếc nhìn mọi người trong nhà, những ông anh đang đứng cùng với vợ mình.
Sophie bồng Charlotte và Van đứng kế bên chị ấy. Seth, phó cảnh sát trưởng và là thành viên danh dự của nhà Kelly. Còn Garrett đứng bên cạnh vị hôn thê, lộ ra vẻ thỏa mãn khi Sarah nép vào người anh ấy. Điều này vốn dĩ rất bình thường, như những lần tụ họp gia đình khác. Lúc bị giam cầm, Nathan đã tha thiết cầu nguyện xin có cơ hội để gặp lại gia đình.
Chỉ gần như vậy thôi. Anh chợt mỉm cười. Rồi khi những học sinh tốt nghiệp tiến vào, nụ cười của anh trở nên tươi tắn hơn. Anh siết lấy tay mẹ, sau đó rút ra và vòng cánh tay quanh người bà. “Con yêu mẹ, mẹ à,” anh thì thầm bên tai bà. Marlene quay lại mỉm cười. “Mẹ cũng thế, bé cưng.” Vẻ nhẹ nhõm lẫn niềm vui đang hiện ra trong mắt mẹ.
Ngay từ đầu, anh đã biết mình không phải là người duy nhất cảm thấy đau đớn. Nhưng có lẽ anh chưa biết gia đình đã chịu đựng nhiều thế nào, kể từ thời điểm họ không biết anh sống chết ra sao cho đến khi anh quay trở về. Anh sẽ khá hơn và không xa lánh gia đình nữa. Nhưng trước tiên… trước tiên anh phải giải quyết vấn đề của Shea.
Frank Kelly đặt giàn nướng khổng lồ bên ngoài và mùi thơm hấp dẫn lan tỏa trong không khí. Tại sân trong rộng rãi, dưới những tán sồi phủ bóng râm, mọi người cùng cười nói, đùa giỡn. Mưa đã tạnh từ lâu và mặt trời lấp ló sau những đám mây. Rusty thích thú vì lần này được trở thành tâm điểm chú ý.
Không phải lúc nào con bé cũng được như thế. Nathan biết con bé đã cố hết sức để vượt qua tuổi thơ khó khăn. Giờ Rusty đã tìm được một mái nhà có gia đình yêu thương và chấp nhận con bé. Anh nhìn con bé đẩy xe nôi của Charlotte đi vòng quanh, nhận lời chúc mừng và những cái ôm từ gia đình cũng như bạn bè mà mẹ đã mời đến.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, hài lòng và tận hưởng ngày đánh dấu bước ngoặt trưởng thành của Rusty. Hôm nay đáng lẽ là một ngày vô cùng tuyệt vời, nhưng anh lại ở đây lo lắng cho Shea, một biểu hiện tưởng tượng sinh ra bởi tâm trí bị tra tấn của mình. Ngoại trừ những email chết tiệt kia.
Nathan lắc đầu. Nếu có thể quên Shea, cuộc sống của anh sẽ trở nên dễ dàng hơn. Anh có thể tiến lên, giải quyết những vấn đề của mình, tận hưởng cuộc sống bên gia đình và làm việc với các anh trai. Nhưng anh không thể nào quên được cô cũng như mọi việc cô đã làm cho mình.
Anh sẽ không bao giờ có thể trả được món nợ ấy. “Nathan, chú khỏe chứ?” Nathan quay lại thì thấy Donovan đang đi đến, mỗi tay cầm một lon bia. Khi dừng lại, anh ấy đưa một lon cho Nathan. Anh nhận lấy nhưng không khui nó ra ngay. “Tốt ạ,” Nathan trả lời. “Một ngày tuyệt vời và Rusty trông rất hạnh phúc.” Donovan hớp một ngụm bia rồi liếc nhìn em trai mình.
“Vậy hãy loại bỏ thứ vô nghĩa kia một phút nhé. Anh biết mọi người đang vây quanh và sợ nói điều gì đó làm tổn thương cảm xúc của chú.” Nathan cười phá lên. “Chúa ơi, giờ anh nói chuyện y hệt anh Garrett vậy.” Donovan bực tức nhìn anh. “Chú không cần phải sỉ nhục anh thế đâu.” Nathan lại cười khùng khục.
“Anh muốn gì thì cứ nói ra đi, Van. Em sẽ không suy sụp hoàn toàn đâu.” “Ôi, tạ ơn Chúa,” Donovan lẩm bẩm. “Khi nào chú tính đến làm việc với bọn anh hả? Anh đang tuyển một đội mới và muốn chú gia nhập vào đội ấy.” Donovan vẫn thẳng thừng như mọi khi. Anh ấy không thấy được giá trị của việc cứ e dè đưa ra ý kiến của mình về một chủ đề nào đó.
Tuy cư xử khéo hơn Garrett, người đã tạo nên ý nghĩa mới cho thành ngữ con bò đực trong cửa hiệu đồ sứ[1], nhưng không có nghĩa là anh ấy yếu thế trong những vấn đề nêu lên ý kiến cá nhân.
“Tại sao anh Joe không vào đội mới này?” Nathan hỏi, tránh trả lời trực tiếp câu hỏi kia. “Joe đang tập luyện cùng với Rio, nhưng anh không hề có ý định để nó ở đấy đâu. Anh thực sự chẳng muốn tống em trai mình đến một nơi xa lạ nào đó cùng với đội của Rio, vì rốt cuộc anh cũng phải lôi nó về nhà.
Dù sao đi nữa, mẹ cũng sẽ bồn chồn lo lắng và anh chắc sẽ bị gia đình khai trừ mất thôi. Anh chưa có vợ để lo chuyện bếp núc cho mình, nên được mẹ yêu quý là điều quan trọng lắm.” Nathan cười toe toét. “Anh thật ma mãnh.” Donovan nhún vai, uống một hớp bia rồi quay lại nhìn Nathan.
“Thế nào, kế hoạch của chú là gì? Anh hiểu chú chưa muốn gia nhập KGI, nhưng chú không thể ngồi không cả quãng đời còn lại như vậy. Chú và Joe có thể vào đội dự bị thứ hai, nhưng anh phải biết chắc cả hai đứa đều sẵn sàng làm việc đó cơ.” Nathan thở dài rồi cuối cùng cũng khui lon bia chỉ nhằm có việc gì đó để làm.
Anh đã mất vị giác nhưng vẫn hăng hái nốc bia trì hoãn. Để làm gì chứ? Kéo dài thời gian sao? Về phương diện nào đó, anh gần như không có đủ thời gian. Nhưng ở phương diện khác, nó lại quá dư thừa. “Anh biết là em đã dự tính gia nhập KGI. Chúng ta bàn về chuyện đó rồi mà.” Donovan gật gù.
“Ừ, chúng ta đã bàn qua khi chú và Joe lên đường làm nhiệm vụ. Nhưng đó là trước kia. Trong những ngày qua, anh không thể biết hai đứa đang nghĩ gì nữa.” “Kế hoạch của em không hề thay đổi. Chỉ trì hoãn một chút thôi.” “Được rồi, thế thời gian trì hoãn cụ thể bao lâu?” Nathan cong môi.
Ngay lúc này, Donovan nghe có vẻ như một tên khốn huênh hoang và nhẫn tâm. Chắc các anh trai đã tranh luận xem ai phải qua đây trong thời khắc quyết định này. Ắt hẳn Garrett muốn nhận nhiệm vụ ấy nhưng hình như đã bị Sam từ chối. Với tính cách quá cứng ngắt của mình, anh ấy sẽ chẳng muốn dồn ép Nathan quá mức.
Sam luôn nghiêm túc đảm đương trách nhiệm là anh cả của nhà Kelly, vì thế anh ấy có thiên hướng hơi phấn khích với ý tưởng phải quan tâm đến mấy đứa em của mình. Trước khi tự làm việc này, Donovan có lẽ đã chán cuộc tranh cãi giữa Sam và Garrett và bảo họ thật trẻ con. “Không có thời gian cụ thể đâu ạ.
Em phải làm một việc trước khi có thể cam kết bất cứ điều gì,” cuối cùng Nathan nói. Donovan nhướng mày. “Việc gì?” Nathan nhún một bên vai. “Chỉ là việc em cần phải giải quyết thôi.” “Anh có nên biết đó là gì không?” Câu ấy ngụ ý “Anh có thể giúp”. “Không, đó là chuyện cá nhân.
Em phải giải quyết vấn đề ấy trước khi có thể tận hiến cho KGI.” “Được rồi, nhưng đừng kéo dài quá lâu, Nathan à. Bọn anh đều lo lắng cho chú. Trong lúc đó, anh chỉ có thể cố giữ chân Sam và Garrett thôi.” Nathan cười toe toét. “Em cũng nghĩ như thế. Anh là người biết hy sinh, anh trai à.
Anh làm em cảm động quá.” Nathan đặt tay lên ngực để làm ám hiệu. Donovan giơ ngón tay giữa lên rồi giật lon bia khỏi tay Nathan. “Nếu cứ cư xử láo xược như thế, chú không thể nhận lại lon bia của mình đâu.” Nathan lao tới chụp lấy tay Donovan nhưng anh ấy đã giơ lon bia qua đầu.
Nathan cười phá lên rồi nắm lấy cổ tay của anh trai. “Anh chưa đủ cao để làm việc đó đâu, anh trai à.” “Chú đi chết đi,” Donovan thô lỗ nói. “Có thể anh không cao như mấy tên cộc cằn giống chú nhưng vẫn đủ sức hạ gục chú đấy.” Với lời tuyên bố thách thức như thế, Nathan không thể nào bỏ qua chuyện này.
Hai anh em quật ngã nhau, cười phá lên rồi cất tiếng chửi thề khi người này có lợi thế hơn người kia. Thông thường việc này sẽ khiến họ bị mẹ mắng, nhưng bà lại trông nhẹ nhõm khi thấy những cậu con trai của mình đang cư xử như mọi lần. Cha đứng bên giàn nướng cười toe toét, còn Rusty cất tiếng reo hò thật lớn.
Những ông anh còn lại tụ tập xung quanh, cười toe toét như mấy kẻ ngốc, trong khi Nathan và Donovan lăn lộn trên cỏ như hai cậu nhóc mười tuổi. Lúc Nathan lật ngược Donovan lại rồi xoay gối thì anh ấy bỗng thực hiện một đòn cắt kéo. Anh phá thế kìm kẹp, nhảy bổ lên phía trên Donovan và quyết tâm ghìm chặt anh trai mình.
Donovan nhỏ con hơn nhưng lại là một võ sĩ cừ khôi. Nathan thật sự chỉ muốn xả hơi đôi chút chứ không mong thắng anh ấy. Donovan quấn cánh tay lực lưỡng của mình quanh cổ Nathan, rồi xoay người lên phía trên và thực hiện đòn kẹp cổ. Đột nhiên Nathan mất phương hướng. Mọi thứ xung quanh anh mờ đi và chao đảo, nhưng không tồi tệ như mấy đêm trước.
Lần này một cảm giác oi nồng mơ hồ xuất hiện khiến chân tay anh uể oải nhưng tâm trí lại tỉnh táo hơn. Nathan. Anh hoàn toàn bất động trong khi Donovan vẫn đang ở phía trên, vòng cánh tay quanh cổ anh. Nathan, anh có đó không? Làm ơn, hãy đến đây. Tôi cần anh. Nathan bắt đầu vật lộn, và khi bị Donovan kìm lại, anh đấm đá, lôi kéo, làm đủ mọi thứ để thoát ra.
Anh choáng váng, bị lấn át bởi cảm giác hoảng loạn và sợ hãi của cô. Tôi ở đây, Shea! Đừng đi. Hãy nói chuyện với tôi. Đừng bỏ đi mà. “Có chuyện quái gì với em thế?” Donovan thốt lên khi Nathan suýt kết nối được với cô. Lờ đi câu hỏi hoang mang của Donovan, Nathan tránh sự đụng chạm quan tâm của những ông anh khác và chạy trốn.
Ý nghĩ duy nhất của anh là cách xa mọi người hết mức có thể. Khi Sam bước đến trước mặt, Nathan liền túm lấy áo anh ấy rồi đẩy ra. Sam mở to mắt kinh ngạc khi thấy em trai dễ dàng hất mình qua một bên như thế. “Hãy để nó yên,” Garrett quát lên khi Ethan định túm lấy Nathan.
“Lùi lại hết đi.” Nathan chỉ có thời gian hướng ánh mắt biết ơn đến Garrett trước khi chạy ra xe của mình. Anh cần một nơi yên tĩnh để có thể tập trung. Điều đó sẽ lấy hết mọi thứ anh có nhưng việc này quan trọng hơn. Shea cần anh. Cô ấy đang hoảng sợ, và giờ anh mới nhận ra điều mình cảm nhận chính là sự mất phương hướng, choáng váng của cô.
Chú thích
[1] Bull in a china closet: Ám chỉ một người vụng về, lóng ngóng, không biết cách cư xử, hay làm mất lòng người khác.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lời Thì Thầm Trong Đêm
Maya Banks
Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks
https://isach.info/story.php?story=loi_thi_tham_trong_dem__maya_banks