Chương 15
ay cô run lên khi cô cố gắng xóa sạch dòng chữ này, và những âm thanh khẽ khàng kỳ dị đã bật thoát ra từ cổ họng cô.
CÚT ĐI
Để lại tin nhắn bằng son môi trên các tấm gương là trò sến nhất trên đời, một hành động chỉ một kẻ thiếu trí tưởng tượng mới làm. Cô cần bình tĩnh lại. Nhưng cô chỉ thấy buồn nôn khi ý thức được một kẻ xâm nhập đã lẻn vào trong nhà khi cô đi vắng và chạm vào đồ đạc của cô. Cô không ngừng run rẩy cho tới tận khi đã xóa sạch dòng chữ kinh tởm kia và lùng sục khắp cả nhà thờ tìm xem còn dấu hiệu xâm nhập nào khác không. Cô không tìm thấy gì.
Khi nỗi hoảng loạn đã nhạt dần, cô cố gắng hình dung xem ai đã làm chuyện này, nhưng có quá nhiều ứng cử viên tiềm năng, thành ra cô không thể rà soát hết được. Cửa ra vào đã khóa. Cửa hậu giờ cũng đang khóa, nhưng cô không kiểm tra nó trước khi đi. Theo cô biết, kẻ đột nhập đã vào trong theo đường ấy, sau đó khóa cửa lại. Cô mặc lại cái áo thun ướt sũng, ra ngoài đi một vòng quanh nhà thờ nhưng chẳng thấy có gì bất thường cả.
Cuối cùng cô đành đi tắm, vừa tắm rửa vừa bất an liếc nhìn cánh cửa mở toang. Cô ghét cảm giác hoảng sợ. Càng căm ghét nó hơn khi Ted lù lù xuất hiện không hề báo trước trên ngưỡng cửa mở toang, và cô kêu thét lên.
“Chúa ôi!” anh nói. “Em làm sao vậy?”
“Đừng có lén lút như thế!”
“Anh đã gõ cửa rồi mà.”
“Em làm sao mà nghe thấy chứ?” Cô giật tắt vòi tắm.
“Từ lúc nào em lại trở nên õng ẹo như vậy hả?”
“Anh đã làm em bất ngờ, chỉ có vậy thôi.” Cô không thể nói cho anh biết. Cô biết ngay lập tức như vậy. Vốn đã được chứng nhận là một siêu anh hùng, anh sẽ chẳng đời nào cho phép cô sống ở đây một mình thêm nữa. Cô không đủ khả năng tài chính để sống ở bất kỳ nơi nào khác, mà cô lại không muốn để anh trả tiền thuê một chỗ khác. Bên cạnh đó, cô yêu nhà thờ này. Có thể ngay lúc này không, nhưng rồi cô sẽ lại yêu nó, ngay khi cô đã xóa bỏ được nỗi hãi hùng.
Anh lôi một cái khăn tắm ra khỏi giá treo khăn Viceroy mới vừa được cô lắp đặt. Nhưng thay vì đưa cho cô, anh vắt nó lên vai.
Cô chìa tay ra, mặc dù vẫn ý thức được khá rõ sắp có chuyện gì. “Đưa nó cho em đi.”
“Đến mà lấy đi này.”
Cô đang không có tâm trạng. Chỉ có điều, không có cũng phải có, vì Ted đang đứng trước mặt cô đây là người đàn ông điềm tĩnh, quyến rũ và thông minh hơn bất cứ người nào cô từng biết. Để rũ bỏ hết những bồn chồn đang vướng trong lòng cô, còn cách nào hiệu quả hơn là để cô thả mình vào một cuộc làm tình đòi hỏi cô phải cống hiến rất ít?
Cô bước ra khỏi buồng tắm, ép cơ thể ướt đẫm của mình vào thân hình anh. “Hãy thực hiện màn diễn tuyệt vời nhất của anh đi, anh yêu.”
Anh toét miệng cười và làm y như cô yêu cầu. Còn tuyệt hơn cả cô yêu cầu. Mỗi một lần, anh đều chăm sóc tận tình hơn, trì hoãn sự thỏa mãn của anh lâu hơn. Khi cuộc ân ái đã qua, cô quấn chiếc xà rông quanh người cùng với một trong mấy dải lụa được cô mặc trong buổi tối trước đám cưới của anh, rồi lấy bia cho cả hai người từ trong cái két bia mười hai lon anh đã trữ trong tủ lạnh của cô. Anh đã mặc quần soóc vào rồi, và anh lôi từ túi quần ra một mẩu giấy được gấp lại.
“Hôm nay anh nhận được cái này trong đống thư từ.” Anh ngồi xuống trên chiếc đi văng, một cánh tay vắt lên lưng ghế và bắt tréo mắt cá chân trên cái thùng rượu gỗ bỏ đi được cô trưng dụng làm bàn uống nước.
Cô nhận tờ giấy từ tay anh và liếc mắt xuống phần địa chỉ người gửi. PHÒNG CHĂM SÓC SỨC KHỎE TEXAS. Thông thường, anh không hay chia sẻ những khía cạnh trần tục hơn trong công việc thị trưởng của anh, vậy là cô bèn ngồi xuống bên tay chiếc ghế mây có đống đệm họa tiết nhiệt đới đã phai màu để đọc. Chỉ sau vài giây, cô đứng bật dậy, để rồi phát hiện ra đầu gối cô đã nhũn ra không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể nữa. Cô ngã vào trong đống đệm và đọc lại đoạn văn có liên quan.
Luật pháp Texas yêu cầu bất kỳ người nào kiểm tra dương tính với một bệnh lây nhiễm qua đường tình dục bao gồm, nhưng không chỉ giới hạn, bệnh chlamydia, bệnh nậu, HPV và AIDS, phải cung cấp danh sách những người cùng họ quan hệ tình dục trong thời gian gần đây. Thư này lưu ý với bạn rằng Meg Koranda đã liệt kê bạn là một trong những bạn tình. Bạn nhất thiết phải ngay lập tức đi khám bác sĩ. Bạn nhất thiết phải ngừng mọi liên hệ tình dục với người nhiệm bệnh được nêu tên ở trên.
Meg ngước nhìn anh chằm chằm, cảm thấy mệt mỏi rã rời. “Người nhiễm bệnh?”
“Bệnh lậu bị sai chính tả,” anh chỉ ra. “Và địa chỉ trên thư không có thật.” Cô vò nhàu tờ giấy trong tay. “Sao anh không đưa cho em xem ngay khi anh đến đây?”
“Anh sợ em sẽ không nhiệt tình ân ái.”
“Ted...”
Anh bình tĩnh nhìn cô. “Em có đoán ra ai có thể đứng sau trò này không?”
Cô nhớ lại thông điệp trên tấm gương phòng tắm. “Bất kỳ ai trong số hàng triệu phụ nữ si mê anh.”
Anh phớt lờ câu nói. “Bức thư được gửi từ Austin, nhưng như thế cũng không ý nghĩa nhiều lắm.”
Giờ đã đến lúc kể cho anh nghe mẹ anh đã tìm cách sa thải cô, nhưng Meg không tài nào hình dung nổi bà Francesca Beaudine lại có bất kỳ hành động nào hèn hạ như việc gửi bức thư này. Ngoài ra, gần như chắc chắn bà Francesca sẽ kiểm tra lại lỗi chính tả. Và cô cũng không tin Sunny lại phạm phải sai lầm đó, trừ phi cô ta cố tình làm thế để đánh lạc hướng họ. Về phần Kayla, Zoey và những phụ nữ khác đang ôm ấp ảo tưởng với Ted... Meg khó có thể chỉ dựa vào những cái nhìn khinh miệt mà quy kết này nọ. Cô ném tờ giấy lên sàn. “Sao Lucy lại không gặp phải chuyện rác rưởi này nhỉ?”
“Bọn anh chủ yếu sống ở Washington. Và, thành thật mà nói, Lucy không chọc người khác tức điên lên giống như em.”
Meg đứng dậy rời khỏi ghế. “Chẳng ai biết chuyện của chúng ta ngoài mẹ anh và bất kỳ người nào đó có thể đã nghe bà ấy kể lại.”
“Cha anh và Công nương Emma, mà chị ấy rất có khả năng đã kể với Kenny.”
“Chắc chắn anh ta đã kể với Torie. Và nếu một người nhiều chuyện như Torie mà biết...”
“Nếu Torie biết, cô ấy đã gọi điện cho anh ngay rồi.”
“Vậy thì chỉ còn lại vị khách bí ẩn của chúng ta ba đêm trước,” cô nói. Đôi mắt lơ đãng của Ted tố cáo cái xà rông của cô đã bị lỏng ra, và cô bèn quấn chặt nó hơn. “Cứ nghĩ đến chuyện ai đó có lẽ đã theo dõi chúng ta xuyên qua cửa sổ...”
“Trúng phóc rồi.” Anh đặt chai bia lên thùng rượu. “Anh bắt đầu cho là đám giấy dán trên xe em hôm trước có lẽ không phải sản phẩm của bọn trẻ con.” “Có kẻ đã cố gắng bẻ gãy cần gạt nước trên xe em.”
Anh nhíu mày, và một lần nữa cô lại cân nhắc đến chuyện nói cho anh biết về dòng chữ trên gương kia, nhưng cô không muốn bị tống ra khỏi nhà, mà chuyện đó chắc chắn chẳng thể tránh khỏi. “Có bao nhiêu người có chìa khóa nhà thờ?” cô hỏi.
“Sao vậy?”
“Em chỉ băn khoăn mình có nên lo lắng hay không thôi.”
“Lúc tiếp quản nơi này anh đã thay khóa rồi,” anh nói.
“Em giữ chìa khóa anh cất ở ngoài. Anh có một cái. Lucy có lẽ vẫn giữ một, và có một chìa dự phòng ở trong nhà.”
Như thế có nghĩa là kẻ đột nhập rất có thể đã vào nhà qua đường cửa hậu không khóa. Chắc chắn Meg sẽ không lặp lại sai lầm không khóa cửa nữa.
Đã đến thời điểm dành cho câu hỏi quan trọng, và cô lấy ngón chân trần chọc chọc cục giấy nhàu nhĩ. “Địa chỉ trên thư có vẻ rất đáng tin. Và vô khối nhân viên chính phủ không giỏi chính tả.” Cô liếm môi. “Có thể bức thư đó là thật lắm chứ.” Cuối cùng cô cũng nhìn vào mắt anh. “Sao anh không lập tức hỏi em về nó?”
Thật bất ngờ, câu hỏi của cô dường như khiến anh không vui “Ý em là sao? Nếu có vấn đề thì em đã nói với anh từ lâu rồi.”
Cô cảm thấy như thể anh đã xé toạc tấm sàn bên dưới cô. Hết thảy sự tin tưởng đó... vào phẩm hạnh của cô. Ngay chính lúc đó, cô biết điều tồi tệ nhất đã xảy ra rồi. Lòng cô chùng xuống. Cô đã yêu anh mất rồi.
Cô những muốn vò đầu bứt tóc. Tất nhiên là cô yêu anh. Có phụ nữ nào không như thế chứ? Yêu Ted chính là một nghi thức đối với phụ nữ ở Wynette, và cô vừa chính thức gia nhập hội chị em.
Cô đang bắt đầu thở quá dồn dập, vậy nên cô hành động đúng theo thói quen mỗi khi cảm thấy mình bị dồn vào chân tường. “Anh phải đi đi thôi.” Ánh nhìn của anh nhẩn nha lướt xuống chiếc xà rông lụa mỏng. “Nếu anh làm thế, chuyện này sẽ chẳng khác gì một cuộc với gái gọi.”
“Chính xác. Đúng là cách em muốn đấy. Cơ thể tuyệt vời của anh và chuyện trò càng ít càng tốt.”
“Anh bắt đầu cảm thấy trong mối quan hệ này, anh chẳng khác gì một cô nàng.”
“Anh hãy coi nó như một sự gia tăng trải nghiệm đi.”
Anh mỉm cười, đứng dậy khỏi ghế, kéo cô vào lòng và bắt đầu hôn cô đến mức thần hồn điên đảo. Ngay khi cô bắt đầu chìm vào một cơn khoái cảm do Beaudine-gây-ra khác, anh lại diễn cái vai người tự chủ huyền thoại và kéo người ra. “Xin lỗi nhé, bé cưng. Nếu em muốn nhiều hơn thì em phải đi ra ngoài với anh. Mặc quần áo vào đi.”
Cô kéo bản thân mình trở về hiện thực. “Năm từ em không bao giờ muốn nghe lại từ miệng anh. Dù sao đi nữa, có chuyện gì với anh vậy?”
“Anh muốn đi ăn tối,” anh nói nhẹ nhàng. “Hai chúng ta. Như người bình thường. Tại một nhà hàng đích thực.”
“Một ý tưởng thực sự tệ đấy.”
“Spence và Sunny sắp tham gia một triển lãm thương mại quốc tế nên sẽ phải vắng mặt một thời gian, và trong thời gian họ không có ở đây, anh sẽ phải bắt nhịp trở lại với công việc vốn đã bị bỏ bê một cách đáng buồn.” Anh gạt một lọn tóc ra sau tai cô. “Anh sẽ vắng mặt gần hai tuần. Trước khi đi, anh muốn có một tối hẹn hò, và anh phát ốm lên vì cứ phải lén lén lút lút rồi.”
“Cố chịu đi,” cô bật lại. “Đừng có tỏ ra ích kỷ thế. Anh cứ nghĩ đến thị trấn quý giá của anh đi, rồi thử hình dung ra vẻ mặt của Sunny khi cô ta phát hiện ra hai chúng ta...”
Vẻ bình tĩnh của anh nhạt dần. “Thị trấn và Sunny là việc của anh, không phải của em.”
“Với cái thái độ tự coi mình là trung tâm như thế, ngài thị trưởng ạ, anh sẽ chẳng bao giờ tái đắc cử được đâu.”
“Ngay từ đầu anh đã không muốn được bầu!”
Cuối cùng cô cũng đồng ý đến nhà hàng Tex-Mex ở Fredericksburg, nhưng khi họ đã đến đó, cô lại dụ anh ngồi ở cái ghế đối diện bức tường để cô có thể canh chừng được. Chuyện này chọc cho anh tức giận đến nỗi anh tự gọi món cho cả hai chứ chẳng buồn hỏi han ý kiến cô.
“Anh chẳng bao giờ tức giận,” cô nói khi người phục vụ đã rời bàn. “Chỉ trừ đối với em.”
“Không đúng,” anh nghiến răng nói. “Torie cũng có thể làm anh giận.” “Torie không tính. Rõ ràng kiếp trước anh chính là mẹ cô ấy.” Anh trả đũa bằng cách đoạt lấy giỏ khoai tây chiên.
“Em chưa từng nghĩ anh là người hay giận dỗi,” cô nói sau một khoảng im lặng dài nặng nề. “Nhưng nhìn anh kìa.”
Anh nhúng một miếng khoai tây chiên vào trong bát nước xốt cay nhất. “Anh ghét lén lén lút lút, và anh sẽ không làm thế nữa đâu. Mối quan hệ này sẽ được phơi ra ngoài ánh sáng.”
Thái độ kiên quyết của một con lừa của anh dọa cô phát sợ. “Cứ để yên mọi chuyện như thế đi. Spence đã quen giành được những thứ ông ta muốn cho Sunny và cho bản thân rồi. Nếu không tin như vậy thì anh đã chẳng khuyến khích em duy trì thái độ thân ái với ông ta.”
Anh bẻ đôi một miếng khoai. “Chuyện đó cũng sẽ dừng lại. Ngay bây giờ.”
“Không, không có chuyện đó đâu. Em sẽ xử lý Spence. Anh đối phó với Sunny. Về phần hai chúng ta... Ngay từ lúc bắt đầu em đã nói với anh chuyện sẽ diễn tiến theo cách nào rồi đấy.”
“Còn anh nói cho em biết...” Anh chĩa mẩu khoai tây vừa bị bẻ về phía mặt cô. “Cả đời anh chưa bao giờ lén lút làm gì, và giờ anh sẽ không làm thế đâu.”
Cô không thể tin nổi điều anh vừa nói. “Anh không thể mạo hiểm một chuyện quan trọng đến mức đó vì mấy cái thứ tầm phào. Mối quan hệ này chỉ mang tính tạm thời thôi, Ted. Tạm thời. Giờ bất cứ ngày nào em cũng có thể thay đổi chỗ ở và quay trở về L.A. Em lấy làm ngạc nhiên vì anh vẫn chưa hiểu rõ chuyện này đấy.”
Nếu cô hy vọng anh sẽ khăng khăng rằng mối quan hệ của họ không phải chuyện tầm phào, vậy thì cô dã tự đưa mình tới thất vọng rồi. Anh rướn người qua bàn. “Chuyện này chẳng liên quan gì đến tạm thời hay không tạm thời. Vấn đề chỉ nằm ở chỗ anh thuộc kiểu người như thế nào thôi.”
“Thế còn chuyện em thuộc kiểu người như thế nào thì sao? Một người luôn lấy làm thoải mái khi lén lén lút lút.”
“Em nghe thấy anh nói rồi đấy.”
Cô thất thần nhìn anh. Đây chính là hậu quả không mong muốn khi có một người tình trọng danh dự. Hoặc ít nhất cũng là cái được anh coi là danh dự. Cái mà cô coi là một lựa chọn rõ rành rành giữa thảm họa và đau khổ.
Vừa phải cố hết sức không nghĩ đến tình yêu với Ted, vừa canh cánh trong lòng mối bận tâm về khả năng xuất hiện trở lại của kẻ đột nhập bí ẩn, Meg chẳng thể ngủ ngon được. Cô bèn tận dụng những đêm thao thức để làm nữ trang. Những sản phẩm càng lúc càng trở nên phức tạp hơn, vì nhóm khách hàng nho nhỏ của cô đã thể hiện thái độ thiên vị rõ ràng đối với những món nữ trang được chế tác từ các di vật đích thực thay vì các bản sao chép. Cô tìm kiếm trên Internet các nhà cung cấp chuyên bán các đồ cổ thuộc kiểu cô muốn sử dụng và quẳng một khoản lớn đến đáng lo ngại trong món tiền dự trữ để mời một giáo sư nhân học vùng Boston nổi tiếng trung thực cung cấp thông tin chi tiết về nguồn gốc của tất tật các sản phẩm cô bán ra.
Khi Meg bày mấy đống tiền Trung Đông cùng ngọc mài tròn La Mã và ba hạt cườm khảm hình mặt người quý giá có từ khoảng thế kỷ thứ hai ra, cô nhận thấy mình đang băn khoăn tự hỏi công việc chế tạo nữ trang này không biết là nghề của cô hay là một phương pháp đánh lạc hướng để cô khỏi phải tưởng tượng xem mình thực ra nên làm gì với cuộc đời của mình đây?
Một tuần sau khi Ted rời thị trấn, Torie gọi điện đề nghị Meg sáng hôm sau đến chỗ làm sớm hơn một tiếng. Khi Meg hỏi lý do, Torie phản ứng cứ như thể Meg vừa trượt bài kiểm tra IQ.
“Vì lúc đó Dex sẽ ở nhà trông bọn trẻ chứ sao. Ối chà.”
Sáng hôm sau, ngay khi Meg tới câu lạc bộ, Torie bèn lôi cô ra bãi tập. “Sống ở Wynette rồi thì cô không thể không nhấc một cây gậy golf lên được. Đây là quy định của thị trấn đấy.” Torie chuyền cho cô cây gậy sắt năm. “Làm một cú swing đi.”
“Tôi không còn ở đây lâu nữa đâu, vậy nên chẳng có vấn đề gì cả.” Meg phớt lờ cơn đau đang siết chặt trái tim cô. “Thêm nữa, tôi cũng chẳng giàu có đến mức trở thành tay golf được.”
“Cứ swing cái thứ chết tiệt đó đi.”
Meg làm theo và đánh trượt bóng. Cô thử lại và lại trượt, nhưng sau vài cú swing, chẳng hiểu bằng cách nào cô cũng đánh quả bóng lượn một đường vòng cung hoàn hảo tới giữa bãi tập. Cô bật reo lên.
“Cú đánh ăn may,” Torie nói, “nhưng đích xác vì thế mà golf hấp dẫn cô đấy.” Cô lấy lại cây gậy, chỉ dẫn cho Meg thêm chút nữa, rồi bảo cô tiếp tục tập đi.
Nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, Meg tập theo các chỉ dẫn của Torie, và vì được thừa hưởng tố chất thể thao tự nhiên của cha mẹ, cô đã bắt đầu có sự gắn kết với quả bóng.
“Nếu được thực hành thì cô có thể chơi giỏi đấy,” Torie nói. “Nhân viên được chơi miễn phí vào thứ Hai. Tận dụng ngày nghỉ của cô đi. Cô có thể mượn bộ gậy dự phòng tôi cất trong phòng để đồ.”
“Cảm ơn vì đề nghị này, nhưng thật lòng tôi không hứng thú.” “Ôi chao, cô hứng thú chứ, đúng vậy còn gì.”
Quả thực như vậy. Hứng thú của cô đã bị khơi dậy khi quan sát nhiều người khác chơi như thế. “Sao cô lại làm chuyện này?” cô hỏi trên đường mang túi của Torie trở lại câu lạc bộ.
“Vì ngoài tôi ra, cô là người duy nhất từng nói thật với Ted về khả năng khiêu vũ của anh ấy.”
“Tôi không hiểu.”
“Chắc chắn là cô hiểu chứ. Tôi còn để ý thấy Ted đã trở nên im lặng một cách đáng ngạc nhiên khi tôi nhắc đến tên cô lúc nói chuyện điện thoại với anh ấy tuần này. Tôi không biết liệu hai người có tương lai bên nhau không, với điều kiện anh ấy không cần phải cưới Sunny, nhưng tôi sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.”
Sao cũng được. Tuy nhiên, Meg nhận ra cô đã bổ sung cái tên Torie O’Conner vào danh sách những điều cô sẽ nhớ khi cuối cùng cô phải rời Wynette. Cô thả túi gậy ra khỏi vai.
“Chưa kể đến Sunny thì tôi và Ted cũng làm sao có tương lai được chứ? Anh ấy là Chúa Jesus, còn tôi là cô gái hư của thị trấn.”
“Tôi biết.” Torie vui vẻ nói.
Tối đó, khi Meg đang phun nước rửa chiếc xe đồ uống, người quản lý khu vực ăn uống bước đến thông báo một thành viên câu lạc bộ muốn thuê cô phục vụ bữa trưa của hội phụ nữ tại nhà riêng vào ngày hôm sau. Trong thị trấn, vài người có đủ khả năng kinh tế vẫn thường xuyên thuê nhân viên tới phục vụ tại các bữa tiệc tư, nhưng trước giờ chưa từng có ai hỏi tới cô, trong khi cô lại cần tất tật các khoản tiền có thể kiếm được để bù vào những nguyên vật liệu cô vừa mua được. “Chắc chắn rồi,” cô nói.
“Trước lúc về nhớ kiếm một cái áo phục vụ màu trắng ở văn phòng nhé. Mặc kèm với chân váy đen.”
Món phù hợp nhất mà Meg có là chiếc váy Miu Miu trắng đen mua từ cửa hàng đồ cũ. Phải dùng đến nó rồi.
Viên quản lý khu ăn uống đưa cho cô một mẩu giấy kèm theo chỉ dẫn. “Bếp trưởng Duncan sẽ nấu nướng, còn cô làm việc cùng Haley Kittle. Cô ấy sẽ thông báo rõ tình hình với cô. Có mặt ở đó lúc mười giờ. Và vụ này quan trọng đấy, nên làm cho tốt vào.”
Tối đó sau khi từ hồ bơi về, cuối cùng Meg cũng nhìn đến thông tin viên quản lý đưa cho cô. Những chỉ dẫn đường đi có vẻ quen. Cô đưa mắt xuống cuối trang giấy, nơi ghi tên người đã thuê cô.
Francesca Beaudine
Cô nắm chặt tay vò nhàu tờ giấy. Bà Francesca đang định chơi trò gì đây? Bà ấy thực lòng nghĩ rằng Meg sẽ chấp nhận công việc này sao? Chỉ có điều Meg đã hành động đúng y như thế rồi.
Cô giận dữ khoác cái áo phông in dòng chữ Happy Printing Company và nện chân đi qua đi lại trong bếp một hồi, nguyền rủa bà Francesca, nguyền rủa chính cô vì đã không đọc trước thông tin khi vẫn còn cơ hội từ chối. Nhưng liệu cô có từ chối không? Có lẽ sẽ không. Lòng kiêu hãnh ngu ngốc của cô sẽ không cho phép cô làm thế.
Cô gần như không thể chịu được nỗi thôi thúc đang cháy bỏng trong lòng đòi cô nhấc điện thoại lên gọi cho Ted. Nhưng thay vì làm thế, cô tự làm cho mình một cái sandwich và mang ra ngoài nghĩa địa, để rồi phát hiện ra cô chẳng còn muốn ăn nữa. Không phải tình cờ mà chuyện này lại xảy ra lúc anh đi vắng. Bà Francesca đã thi hành một màn đánh lén được thiết kế sẵn để nhắc cho Meg biết rõ vị trí của cô. Có lẽ đối với bà, Meg có nhận lời hay không cũng chẳng mấy khác biệt. Bà muốn chỉ ra vấn đề cốt yếu. Meg là người ngoài, một kẻ trôi dạt thiếu may mắn buộc phải làm việc để nhận khoản thù lao bèo bọt tính theo giờ. Một người ngoài chỉ được phép bước vào nhà bà Francesca trong vai trò người giúp việc.
Meg ném cái bánh sandwich vào giữa bãi cỏ. Khốn kiếp.
Cô đến dinh thự Beaudine ngay trước mười giờ sáng hôm sau. Cô đã chọn đôi giày nhũ hồng đi kèm áo cánh đồng phục trắng và váy Miu Miu. Đôi giày không phải lựa chọn thoải mái nhất cho công việc, nhưng sự phòng thủ hiệu quả nhất chống lại bà Francesca chính là hãy mạnh mẽ tấn công, và đôi giày mang hàm ý cô không có ý định biến thành kẻ vô hình. Meg sẽ ngẩng cao đầu, mỉm cười cho đến khi hai má nhức nhối, và hoàn thành tốt công việc, đủ sức khiến cho bà Francesca không thể thỏa mãn.
Haley lái chiếc Ford Focus đỏ đến. Lúc hai người cùng nhau bước vào nhà, cô bé hầu như không nói năng gì, và trông nhợt nhạt đến độ Meg lấy làm lo lắng. “Em có ổn không?”
“Em vừa bị... đến tháng.”
“Có cần nhờ ai đó làm thay em không?”
“Em đã thử rồi, nhưng chẳng có ai rảnh cả.”
Khu bếp nhà Beaudine vừa xa hoa vừa ấm cúng với những bức tường màu vàng cam, sàn nhà màu đất nung và gạch lát thủ công màu xanh coban. Một cái đèn chùm khổng lồ tinh xảo bằng sắt nung với những cốc thủy tinh rực rỡ sắc màu đang lơ lửng giữa phòng, những giá kệ để mở để lộ đám nồi đồng và bát đĩa gốm.
Bếp trưởng Duncan đang tháo mở bao bì thức ăn được ông chuẩn bị sẵn cho sự kiện này. Một người đàn ông tầm trên bốn mươi tuổi, dáng người thấp, mũi to và có một nhúm tóc nâu đỏ bờm xờm ngả màu muối tiêu thò ra dưới chiếc mũ đầu bếp. Ông cau mày lại khi Haley biến mất trong phòng tắm, rồi quát nhặng lên bảo Meg bắt tay ngay vào việc.
Trong lúc cô sắp xếp ly cốc thủy tinh và bắt đầu bày biện các đĩa thức ăn, ông liệt kê thực đơn: bánh ngàn lớp khai vị cỡ nhỏ phết đầy mứt cam và pho mát Brie tan chảy, xúp đậu Hà Lan bạc hà tươi đựng trong những chiếc chén nhỏ vẫn cần được rửa sạch, salad rắc thì là, bánh mì xoắn nóng hổi cùng với món chính gồm trứng rán măng tây kiểu Ý và cá hồi hun khói được bày lên đĩa từ trong bếp. Món chủ lực là tráng miệng, món souffle chocolate nướng riêng trong từng tách vốn được đầu bếp nghiên cứu suốt mùa hè để đạt đến độ hoàn hảo và phải, nhất thiết phải được phục vụ ngay khi vừa ra khỏi lò và được đặt một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng trước mặt từng thực khách.
Meg gật đầu lắng nghe chỉ dẫn rồi bê đám ly có chân rộng miệng màu xanh vào trong phòng ăn. Cây chanh và cọ trồng trong những chiếc bình Cựu Thế giới đặt trong góc phòng, và nước chảy thành dòng nhỏ từ một đài phun bằng đá xây giữa bức tường ốp gạch. Căn phòng đặt hai chiếc bàn tạm thời bổ sung cho chiếc bàn gỗ dài cố định bề mặt xước xát. Thay vì dùng vải lanh như thông lệ, bà Francesca chọn khăn lót đĩa dệt tay. Chính giữa mỗi bàn đều có một khay đồng đặt các bát gốm đựng rau thơm đủ loại, bạc hà, kinh giới, xô thơm, húng tây cùng các bình gốm tràn ngập hoa vàng. Qua những cánh cửa sổ phòng ăn rộng rãi, cô có thể nhìn thấy một góc sân và lối đi râm mát dưới giàn dây leo, với một cuốn sách nằm chỏng chơ trên băng ghế gỗ. Thật khó cưỡng nổi mối cảm tình dành cho một người phụ nữ đã tạo nên khung cảnh xinh đẹp đến nhường này để mua vui cho bạn bè, nhưng Meg đã quyết sẽ cố hết sức.
Khi Meg quay trở lại bếp, Haley vẫn chưa rời khỏi phòng tắm. Cô vừa bắt tay vào rửa đám chén sứ thì tiếng giày gõ cộp cộp cộp trên sàn đã thông báo sự xuất hiện của người chủ trì bữa tiệc. “Cảm ơn ông đã giúp đỡ tôi ngày hôm nay, đầu bếp Duncan,” bà Francesca nói. “Hy vọng ông đã tìm thấy đủ thứ ông cần rồi.”
Meg tráng một chiếc tách, quay người lại từ bồn rửa và trao cho bà Francesca nụ cười rạng rỡ nhất. “Chào bác Francesca.”
Không giống con trai, khuôn mặt bà Francesca không che giấu được cảm xúc của bà, và người ta khá dễ dàng giải mã được các nét biểu cảm lộ trên mặt bà. Đầu tiên là ngạc nhiên. (Bà không ngờ Meg chấp nhận công việc này.) Sau đó là hoang mang. (Thực lòng mà nói, tại sao Meg lại xuất hiện?) Nỗi lo lắng nối tiếp. (Khách khứa của bà sẽ nghĩ gì đây?) Rồi hoài nghi. (Có lẽ bà nên suy nghĩ về chuyện này một cách thấu đáo hơn.) Tiếp theo là nỗi khổ sở. (Ý kiến này đúng là khủng khiếp.) Tất cả những cảm xúc đó cuối cùng dẫn đến... một lối thoát.
“Meg, tôi nói chuyện với cô trong phòng ăn được không?”
“Tất nhiên rồi ạ.”
Cô bám theo đôi gót giày đang lộp cộp rời khỏi bếp. Bà Francesca nhỏ bé đến độ Meg cơ hồ có thể nhét bà xuống dưới cằm, mặc dù cô không thể tưởng tượng nổi mình có thể làm chuyện gì kiểu thế. Bà Francesca vẫn ăn mặc phong cách như mọi khi - áo màu ngọc lục bảo và chân váy cotton trắng sành điệu đi kèm thắt lưng xanh màu lông công. Bà dừng chân bên đài phun nước lát đá và xoay xoay chiếc nhẫn cưới. “Tôi e rằng đã có một sự nhầm lẫn. Tất nhiên là từ phía tôi. Tôi hoàn toàn không cần cô giúp đỡ. Lẽ đương nhiên, tôi sẽ trả thù lao cho cô. Tôi dám chắc vấn đề tiền bạc khá căng, nếu không hôm nay cô hẳn đã không cảm thấy cần phải... xuất hiện.”
“Không căng như trước đâu ạ.” Meg vui vẻ đáp. “Việc kinh doanh nữ trang khấm khá hơn nhiều so với tưởng tượng của cháu.”
“Phải, tôi có nghe nói rồi.” Bà Francesca bối rối thấy rõ và cũng rõ ràng đã hạ quyết tâm xử lý dứt điểm chuyện này. “Có lẽ tôi không ngờ cô lại chấp nhận công việc này.”
“Có đôi khi chính cháu cũng lấy làm ngạc nhiên về bản thân.” “Tất nhiên chuyện này là lỗi của tôi. Tôi thường tỏ ra bốc đồng. Cái tính đó khiến tôi gặp rắc rối hơn cả cô tưởng tượng đấy.”
Meg biết quá rõ về thói bốc đồng rồi.
Bà Francesca đứng thẳng người để lấy lại trọn vẹn chiều cao không mấy ấn tượng của mình và nói với vẻ đường hoàng kiên quyết. “Để tôi lấy séc.”
Cám dỗ khó cưỡng làm sao, nhưng Meg không thể làm thế được. “Bác sắp đón hai mươi vị khách, trong khi Haley lại không khỏe. Cháu không thể bỏ mặc bếp trưởng giữa lúc khó khăn được.”
“Ta dám chắc chúng ta sẽ xoay xở tìm ra cách nào đó.” Bà mân mê chiếc vòng tay kim cương. “Thật rắc rối. Tôi không muốn khách khứa khó chịu. Tất nhiên là cả cô nữa.”
“Nếu khách khứa của bác đúng y như tưởng tượng của cháu thì họ sẽ rất thích bữa tiệc này. Còn về phần cháu... Cháu đã ở Wynette hai tháng rưỡi rồi, vậy nên để cháu khó chịu thì cũng không đơn giản đâu ạ.”
“Thật lòng mà nói, Meg... Khi cô làm việc ở câu lạc bộ thì thế, nhưng tình hình ở đây lại hoàn toàn khác. Ta biết rằng...”
“Xin phép bác. Cháu phải rửa nốt chén.” Đôi giày nhũ hồng của Meg mãn nguyện gõ cộp cộp cộp lên sàn khi cô hiên ngang quay trở lại bếp.
Haley đã từ phòng tắm đi ra, nhưng lúc đến đứng ở quầy bếp, trông cô chẳng khá khẩm hơn chút nào, và bếp trưởng càng lúc càng rối bời. Meg đoạt lấy chai rượu đào từ tay cô bé và, theo chỉ dẫn của bếp trưởng, rót một chút xíu vào mỗi chiếc ly thủy tinh cao cổ. Cô thêm champagne, thả vào một lát hoa quả tươi, rồi xoay cái khay về phía Haley, hy vọng được như mong muốn. Lúc Haley bưng khay rượu đi rồi, Meg lấy đĩa bánh nướng vừa được bếp trưởng kéo ra khỏi lò, cầm thêm một chồng khăn ăn và bước theo sau.
Haley đã chiếm một chỗ gần cửa ra vào để không phải đi lòng vòng. Khách khứa nhanh chóng kéo đến. Họ mặc quần áo bằng vải linen và vải cotton sáng màu, trang phục sang trọng hơn hẳn nếu so với những vị khách tương tự ở California khi tham gia một sự kiện như thế này, nhưng ở Texas, ngay cả với lớp người trẻ tuổi, ăn mặc thiếu sang trọng cũng là một trọng tội.
Meg nhận ra vài vị khách nữ là thành viên chơi golf ở câu lạc bộ. Torie đang nói chuyện với người duy nhất trong phòng mặc tuyền màu đen, một phụ nữ Meg chưa gặp bao giờ. Sắp nâng ly champagne lên môi thì Torie nhìn thấy Meg bê khay đồ ăn tiến đến gần. “Cô làm cái quái gì ở đây vậy?”
Meg nhún gối chào đầy giả tạo. “Tôi tên là Meg, và hôm nay tôi là người phục vụ các vị.”
“Tại sao?”
“Tại sao lại không?”
“Bởi vì...” Torie phẩy tay. “Tôi không chắc tại sao lại không. Tôi chỉ biết là, chuyện này có vẻ không đúng.”
“Bà Beaudine cần hỗ trợ, vừa khéo hôm nay tôi lại nghỉ.”
Torie nhíu mày, rồi quay sang phía người phụ nữ gầy gò tóc đen cắt kiểu bob táo bạo và đeo kính gọng nhựa đỏ. Chẳng buồn để ý đến chuyện vi phạm nghi thức xã giao thông thường, cô giới thiệu họ với nhau. “Lisa, đây là Meg. Lisa là trợ lý của bà Francesca. Còn Meg là...”
“Tôi nồng nhiệt đề cử món bánh ngàn lớp này đấy.” Meg không dám đoan chắc Torie sẽ không định giới thiệu cô là con gái của Fleur Savagar Koranda vĩ đại, siêu sao của các nhà quản lý nhân tài, nhưng giờ cô đã biết khá rõ về Torie để mà chơi trò may rủi. “Các vị nhớ để dành bụng cho món tráng miệng nhé. Tôi sẽ không phá hủy tính bất ngờ bằng cách tiết lộ cho các vị biết món đó là gì, nhưng các vị sẽ không phải thất vọng đâu.”
“Meg?” Emma xuất hiện, hàng lông mày thanh mảnh cau lại, đôi hoa tai được Meg chế tạo từ những hạt đá carnelian màu đỏ từ thế kỷ mười chín lúc lắc trên tai cô. “Ôi trời...”
“Công nương Emma.” Meg giơ khay ra.
“Chỉ Emma thôi. Ôi, bỏ qua đi. Tôi chẳng biết sao mình lại bận tâm nữa.”
“Tôi cũng không.” Torie nói. “Lisa, tôi dám chắc Francesca đã kể cho cô nghe mọi chuyện về thành viên hoàng gia Anh của chúng tôi rồi, nhưng hẳn là hai người vẫn chưa gặp nhau. Đây là chị dâu tôi, Công nương Emma Wells Finch Traveler.”
Emma thở dài chìa tay ra. Meg lặng lẽ rời đi và, dưới đôi mắt theo dõi đầy lo lắng của Francesca, tiến đến mời bánh cho nhóm các nàng mafia của thị trấn.
Birdie, Kayla, Zoey và Shelby Traveler đang túm tụm bên cửa sổ. Lúc tiến lại gần, Meg nghe thấy Birdie nói, “Tối qua Haley lại ở với Kyle Bascom. Thề có Chúa, nếu con bé dính bầu...”
Meg nhớ lại khuôn mặt nhợt nhạt của Haley, lòng thầm cầu nguyện chuyện đó vẫn chưa thành sự thực. Kayla nhìn thấy Meg, bèn huých mạnh vào Zoey đến mức làm cô ta bắn cả champagne ra tay. Cả đám phụ nữ đều săm soi chiếc váy của Meg. Shelby liếc nhìn Kayla vẻ dò hỏi. Meg giơ chồng khăn ăn ra cho Birdie.
Zoey mân mê chiếc vòng cổ trông như thể được chế từ những miếng ngũ cốc Froot Loops đánh bóng. “Thật không ngờ cô vẫn phục vụ ở các bữa tiệc đấy, Meg. Nghe Kayla nói công việc kinh doanh đồ nữ trang của cô rất tốt.”
Kayla vuốt tóc. “Không tốt đến thế đâu. Tôi đã hạ giá chiếc vòng con khỉ tận hai lần rồi đấy, vậy mà vẫn không đẩy nó đi được.”
“Tôi đã bảo để tôi sửa lại rồi mà.” Meg phải thừa nhận rằng chiếc vòng con khỉ không phải sản phẩm tốt nhất của cô, nhưng hầu như tất cả những sản phẩm khác cô đưa cho Kayla đều được bán rất nhanh.
Birdie giật giật một món tóc đỏ như cái mào chim ổ kiến và nhìn Meg đầy trịch thượng. “Nếu tôi cần thuê người nấu nướng, tôi sẽ chỉ định rõ mình muốn người nào. Bà Francesca quá tùy tiện trong những chuyện kiểu này.”
Zoey liếc mắt nhìn quanh. “Hy vọng Sunny vẫn chưa quay lại. Cứ thử tưởng tượng đến cảnh bà Francesca mời cả cô ta lẫn Meg đến đây xem. Chúng ta chẳng ai cần đến kiểu stress đó. Ít nhất với tôi thì không, giữa lúc chỉ còn vài tuần ngắn ngủi nữa là đến ngày khai giảng, và tôi chỉ còn có một giáo viên mầm non.”
Shelby Traveler quay sang phía Kayla. “Tôi thích khỉ,” cô ta nói. “Tôi sẽ mua cái vòng đó.”
Torie cũng nhập hội. “Cô bắt đầu thích khỉ từ lúc nào vậy? Ngay trước hôm sinh nhật mười tuổi của Petey, tôi còn nghe thấy cô bảo thằng bé chúng là những con quái vật nhỏ bẩn thỉu mà.”
“Chỉ tại lúc đó thằng bé vừa nằn nì Kenny mua cho nó một con làm quà sinh nhật thôi.”
Torie gật đầu. “Kenny thể nào cũng sẽ làm theo. Anh ấy yêu Petey chẳng kém gì yêu con anh ấy vậy.”
Kayla lắc lắc mái tóc. “Cái cô bạn gái người Pháp của Ted, cô người mẫu ấy, tôi vẫn luôn cảm thấy cô ta cứ na ná một con khỉ. Nhìn răng của cô ta ấy.” Những Phụ Nữ Wynette Điên Rồ bắt đầu vào cuộc đua rồi. Meg lẳng lặng rời đi.
Khi cô tới bếp, Haley đã biến đi đâu mất, và cô thấy bếp trưởng đang đùng đùng nổi giận bước qua đống ly champagne vỡ. “Hôm nay cô ta thật vô dụng! Tôi đã bảo cô ta về nhà rồi. Cứ mặc kệ đống thủy tinh khốn kiếp ấy, bắt tay vào bày salad đi.”
Meg cố hết sức tuân theo các mệnh lệnh bắn nhanh như súng liên thanh của ông. Cô chạy như con thoi quanh bếp, vừa tránh đám thủy tinh vỡ vừa nguyền rủa đôi giày hồng, nhưng đến lúc mang theo khay đồ uống mới quay trở lại phòng khách, cô cẩn thận bước chậm lại, như thể cô có toàn bộ thời gian trên đời. Có thể cô không có bất kỳ kinh nghiệm làm phục vụ nào, nhưng không cần ai phải nhận ra điều đó.
Quay trở lại bếp, cô lôi ra ba bình dầu giấm nhỏ trong lúc bếp trưởng lao tới bên bếp lò kiểm tra món măng tây. “Tôi muốn món này được mời khi còn nóng hôi hổi.”
Một tiếng đồng hồ tiếp theo trôi qua nhanh chóng khi Meg cố gắng hoàn thành phần việc của hai người còn bếp trưởng lo đứng lo ngồi vì món tráng miệng souffle chocolate. Cả Torie lẫn Emma dường như đều quyết tâm lôi cô vào cuộc trò chuyện mỗi khi cô xuất hiện trong phòng khách, cứ như thể cô cũng là một vị khách vậy. Meg rất cảm kích thiện ý của họ, nhưng chỉ mong sao họ để yên cho cô tập trung vào công việc. Kayla quên mất nỗi thù địch của cô ta trong một lúc lâu, đủ để nói cho Meg biết cô ta muốn lấy thêm một bộ hoa tai và vòng đá thời kỳ tiền-Colombo cho một người bạn sở hữu một cửa hàng ở Austin. Ngay cả quản lý của Francesca cũng muốn chuyện trò, không phải về cha mẹ Meg - có vẻ chưa ai mách cho bà ta biết - mà về món măng tây và rằng không biết có phải bà ta đã nếm thấy vị ca ri không.
“Bà tinh thật đấy.” Meg nói. “Bếp trưởng chỉ sử dụng có một chút xíu xiu thôi. Không ngờ bà lại phát hiện ra.”
Bà Francesca hẳn đã nhận ra Meg chẳng mảy may biết được món măng tây ấy có chứa ca ri hay không, vì bà đã vội vã đánh lạc hướng chú ý của Lisa.
Trong quá trình phục vụ, Meg nghe lõm bõm được vài mẩu đối thoại. Khách khứa muốn biết khi nào Ted quay lại cũng như những dự định của anh đối với đủ mọi vấn đề của thị trấn, từ con gà ầm ĩ của nhà nào đó cho tới chuyện cha con Skipjack quay trở lại Wynette. Lúc Meg rót một cốc trà đá mới cho Birdie, Torie đang rầy la Zoey về chiếc vòng Froot Loops của cô ta. “Cô không thể đeo nữ trang bình thường ít nhất một lần trong đời được à?”
“Cô tưởng tôi thích lượn qua lượn lại với một nửa cái cửa hàng tạp hóa đang treo trên người à?” Zoey thì thầm, tóm lấy một ổ bánh mì từ trong giỏ và bẻ nó ra làm đôi. “Nhưng mẹ của Hunter Gray đang ngồi ngay bàn bên cạnh, và tôi cần bà ta để tổ chức hội chợ năm nay.”
Torie ngước nhìn Meg. “Tôi mà là Zoey thì tôi đã vạch ra ranh giới rõ ràng hơn nhiều giữa công việc và đời sống cá nhân.”
“Giờ thì cô nói như vậy,” Zoey độp lại, “nhưng nhớ lại mà xem, cô đã phấn khích đến mức nào khi tôi đeo đôi hoa tai mì ống Sophie làm tặng tôi chứ?”
“Chuyện đó khác. Con gái tôi rất có khiếu thẩm mỹ.”
“Chắc chắn rồi,” Zoey mỉm cười tự mãn. “Và đúng ngày hôm đó cô đã xây dựng hệ thống trả lời tự động ở trường cho tôi.”
Bằng cách nào đó, Meg cũng xoay xở dọn sạch đống đĩa mà không đổ đồ thừa vào người ai. Những tay golf nữ hỏi cô liệu có trà đá Arizona không. Trong bếp, viên bếp trưởng nhễ nhại mồ hôi lôi từng cái bánh souffle chocolate nở phồng hoàn hảo ra khỏi lò. “Nhanh lên! Mang chúng ra bàn trước khi chúng xẹp xuống. Nhẹ nhàng nhé! Nhớ tôi nói gì với cô rồi đấy.”
Meg nâng cái khay nặng trịch vào phòng ăn. Phục vụ món souffle là việc dành cho hai người, nhưng cô tì mép khay lên hông và với tới tách bánh đầu tiên.
“Ted!” Torie kêu lên. “Mọi người nhìn xem ai đến này!”
Trái tim Meg nhảy lên trên cổ họng, đầu cô giật nảy lên và cô loạng choạng trên đôi giày hồng khi cô nhìn thấy Ted xuất hiện trên ngưỡng cửa. Chỉ vài giây, món souffle bắt đầu biến dạng... Và trong đầu cô, chỉ còn duy nhất hình ảnh chiếc xe nôi.
Hồi cô còn nhỏ, cha cô từng chỉ ra mẹo này. Nếu đang xem phim mà ta nhìn thấy một chiếc xe nôi, vậy thì ắt hẳn một chiếc xe tốc độ cao đang trên đường lao tới. Cũng tương tự như với một xe bán hoa, bánh cưới, hay một cửa sổ kính đang được chuyển sang phía bên kia con phố.
Hãy ngồi dán vào lưng ghế, cô em, và bám cho chặt nhé, vì cô em sắp đụng phải một cuộc đua xe rồi đó.
Cũng hệt như chuyện xảy ra với món souffle chocolate.
Cô gần như chẳng dựa được vào cái khay. Cô đang mất thăng bằng. Những chiếc souffle đã bắt đầu trượt xuống. Cô sắp đụng đầu một cuộc đua xe.
Nhưng cuộc sống không phải một bộ phim, và cô thà ăn hết đám thủy tinh vỡ trên sàn bếp còn hơn là để cho những cái tách trắng này rơi xuống. Ngay khi đương loạng choạng, cô chuyển trọng lượng, điều chỉnh lại vị trí hông và dồn toàn bộ ý chí vào mục đích lấy lại thăng bằng.
Đám tách yên vị trở lại. Bà Francesca nhổm dậy khỏi ghế. “Teddy, con yêu, con đến vừa kịp món tráng miệng. Đến đây tham gia cùng chúng ta đi.”
Meg hếch cằm lên. Người đàn ông cô yêu đang nhìn cô chăm chú. Đôi mắt hổ từng mơ màng sương khói đến thế mỗi khi họ làm tình giờ trong trẻo và vô cùng thấu hiểu. Ánh mắt anh chuyển tới cái khay cô đang mang trên tay. Quay trở lại phía cô. Meg nhìn xuống. Món souffle bắt đầu xẹp xuống. Từng cái từng cái một. Xì... Xì... Xì...
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo