Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lão Gia Có Hỉ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15
C
hương 15 Một đôi chim
Điệu bộ Đường Tam như đang dâng hiến bảo vật, nói: "Con chim này là ta đã dùng một cặp Ly Hỏa Huyền Băng tiêu để đổi lấy, rất quý giá, nghe nói nó còn biết nói tiếng người nữa."
Ta ngước cằm lên, vô cùng buồn chán liếc chiếc lồng có con chim nhỏ màu sắc lòe loẹt. Bắt đầu từ khi nào lão gia ta sa đọa đến nỗi phải chơi chim giải sầu như thế này?
Ta lười nhác nói: "Lão gia ta cảm thấy trên đời này mạnh mẽ nhất phải là gấu, còn chim thuộc hạng bỏ đi mà thôi, thịt chim chưa chắc ngon hơn bao nhiêu so với thịt gà nướng." Ta lại bổ sung thêm một câu: "Còn không được mập mạp nhiều thịt như gà."
Sư phó khẽ cười một tiếng, xoay mặt đi chỗ khác.
Thôi đi, biết ngay là chàng đang nghe lén mà. Ta cười đá lông nheo với hắn, đáng tiếc là hắn không nhìn thấy.
Đường Tam vừa nghe liền nổi giận, quăng cái lồng chim lên bàn "Lão tử tới chơi với nàng để tiêu khiển giải buồn chứ không phải tới đây làm trò cười để nàng tiêu khiển giải buồn đâu!"
Ồ, cách chọn từ đặt câu tiến bộ thêm một bước a!
Con chim nhỏ màu sắc sặc sỡ bị kinh động đập cánh bình bịch trong lồng, đột nhiên kêu lên "Ái ui, ái ui...", thanh âm này giống hệt lúc lão gia ta giả chết kêu lên!
Lúc ấy ta kinh ngạc đến ngây người!
Ngay cả sư phó cũng nhịn không được quay đầu lại xem, ngón tay vuốt càm, tỉnh ngộ nói: "Thì ra là nó thật có thể nói tiếng người."
Đường Tam đắc ý cười nói "Thấy chưa, ta nói nó biết nói mà!"
Ta thò ngón tay vào trong lồng nghịch nghịch cái bụng của nó, con chim con chết tiệt núp đông núp tây, cuối cùng bị ta bức phải trốn đến góc lồng – nương nó, kẹt ngón tay rồi! Gần đây ta lại mập ra nữa!
Con chim con chết tiệt lại bay đến một góc khác trong lồng ái ui cười nhạo lão gia ta.
"Chim con chết tiệt, kêu “lão gia” nghe thử xem..." ta ngoắc ngoắc ngón tay gọi nó.
Con chim chết tiệt hếch cái bụng tròn vành vạnh lên coi thường ta.
Ta mặt không chút thay đổi rụt tay về, ngẩng đầu nói với Đường Tam: "Xách một con gà nướng đến đây, cho nó biết hễ đắc tội với lão gia ta sẽ có kết quả như thế nào!"
Đường Tam trừng ta một cái "Được lắm, giờ nàng còn đi so bì với một con chim nữa a."
"Xì!" Ta xì hắn một cái "Rõ ràng là con chim này dám lên mặt với lão gia ta! Lão gia ta tâm tình đang buồn bực, chàng còn đi tìm con chim con chết tiệt này tới chọc tức ta."
Đường Tam mất hứng, ngồi lên ghế dựa, gác chân lên trừng ta, "Nàng đừng có mà không biết phân biệt tốt xấu a!"
Đôi mắt ta ám muội quét tới quét lui trên cặp đùi thon dài của hắn, cười tít mắt nói: "Biết chàng thương lão gia ta rồi, nhưng có thể dùng cách khác hay không! Tìm con chim nhỏ này tới đây làm cái gì? Không thể ăn cũng không thể chơi." Tam nhi nhà ta eo nhỏ mông hẹp chân dài – vừa thấy là biết rất thích hợp gác trên vai, vòng quanh trên eo rồi!
Đường Tam bị ánh mắt cháy bỏng của ta đảo qua, nhất thời cũng không được tự nhiên, bỏ chân xuống, ngoài mạnh trong yếu trừng ta: "Lão gia, nàng thật quá lưu manh mà!"
Nương nó, bị một nam nhân mắng là lưu manh, ta dễ dàng bỏ qua hay sao! Đương nhiên, hắn không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, ta nghiêm túc lại: "Yến Ngũ nói, cho dù lão gia ta lưu manh, nhưng cũng là loại lưu manh liệt nữ thế gian hiếm có a! Ngoài mấy chàng ra, đối với người khác, lão gia ta chớp mắt cũng không thèm chớp một cái nữa!"
Đường Tam thuộc loại người to mồm nhưng ăn nói không mấy lợi hại, gặp phải lão gia ta cái loại lưu manh vô lại nói năng một cách đàng hoàng trịnh trọng này, hắn không thể không chịu thua.
Thấy mặt Đường Tam đỏ ửng, lão gia ta không khỏi nhộn nhạo trong lòng. Ai nấy đều biết ta kính yêu sư phó, kính sợ Đào Nhị, thương tiếc Kiều Tứ, lấy lòng Yến Ngũ, nói chuyện với bốn người này ta lúc nào cũng phải cân nhắc đắn đo, nhưng chỉ có đối với Đường Tam là vừa trêu đùa vừa ầm ĩ, thường chọc hắn giận đến mức nổi trận lôi đình lão gia ta mới thoải mái a.
Vậy ta không thích Đường Tam sao? Không phải, đó là vì lão gia ta yêu thương hắn, cái gọi là yêu thương chính là ngươi thương ta yêu mà. (Chữ thương vừa có nghĩa thương yêu vừa có nghĩa thương đau)
Đường Tam nóng tính, nhưng cơn giận đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lão gia ta chỉ trêu chọc hắn một chút, hắn liền xù lông lên như con mèo bị giẫm đuôi, đợi hắn sắp nhào tới cấu véo mặt của ta, ta lại xuống giọng mềm nhẹ mấy câu, sờ sờ đầu của hắn, hắn lập tức ngoan ngoãn ngay.
Ở chung với mỗi người mỗi khác, lão gia ta không theo khuôn mẫu nào, bảo ta đối xử với Kiều Tứ như đối xử với Đường Tam, chắc rằng hắn sẽ liếc ta, bỏ lại một câu: "Hôm nay nàng chưa uống thuốc à?" sau đó nghênh ngang mà đi...
Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đại khái có lẽ là đạo lý này. Cái nồi như hắn rất xứng với cái vung như ta, mỗi ngày không bị ta đập vài cái thì toàn thân hắn không thoải mái. Nếu không gặp ta, hiện tại có lẽ hắn đã là em rể của Đào Nhị - môn chủ của Đường môn rồi. Cũng không biết người nóng tính như hắn có hợp với Đào Yên – Tam tiểu thư của Bạch Hồng sơn trang hay không.
Năm đó ta vì trốn tránh sự truy giết của Yến Ngũ, trà trộn vào đội ngũ đưa dâu của Đào Yên, một đường thẳng từ Bạch Hồng sơn trang đến Thục trung, ở lại Tiểu Lâm Hiên bên ngoài Đường gia bảo tỉnh Du Châu. Đào tam tiểu thư cũng không bài xích đối với cuộc hôn nhân chính trị này, chỉ hối thúc ta giúp nàng dạ thám Đường gia bảo, xem vị Hồng Y Hỏa thần được đồn đại kia thật ra là người như thế nào.
Lúc đó ta lạ nước lạ cái, ngáp một cái bảo không đi, nàng chống nạnh giẫm chân lên lưng ta, hừ một tiếng nói: "Không phải ngươi tự xưng là Hải Đông thanh sao, ngay cả một tòa Đường gia bảo mà cũng không bay vào nổi à?"
Ta quay đầu lại nhìn nàng nói: "Phép khích tướng này, tỷ tỷ ngươi là ta từ hồi ba tuổi đã không thèm mắc mưu nữa rồi."
Nàng lại sụ mặt năn nỉ ta, ta thật sự chịu không nổi, nghĩ nếu không đi cũng sẽ bị nàng quấy rầy đến mức không ngủ được, không còn cách nào khác đành thay đổi y phục dạ hành đi.
Trận pháp bảo vệ Đường gia bảo được gọi là Thiên Cơ Vạn Biến, ý nói trong đó có cả trăm ngàn lối biến hóa, thật ra nhiều hay ít lối biến hóa cũng không quan trọng, quan trọng là tất cả ám khí, độc dược của Đường gia bảo đều được đem ra thí nghiệm trong trận này, người bị lạc vào trong trận sẽ trở thành vật thí nghiệm của bọn họ.
Năm đó khinh công ta rất cao, có thể nói ngã xuống từ vách núi vạn trượng cũng không chết, mười ba tuổi ta đã thường xuyên dạo đêm trong cấm cung đại nội, chỉ vỏn vẹn một tòa Đường gia bảo, ban đầu ta quả thật không để vào mắt, nhưng chính bởi vì khinh địch như thế nên ta mới gặp thảm.
Mấy thập niên trước đây Đường gia bảo chia ra thành hai nhánh - Ám Khí môn và Độc môn, mấy trăm năm truyền lại ở vùng Thục trung, đến đời này bỗng xuất hiện ra một Đường Tư tinh thông cả hai môn, lại có chiều hướng nhập hai môn lại thành một, nhưng vì bị đối thủ một mất một còn là Lôi gia bảo xen ngang gây trở ngại, Đường Tư mới không thể không liên minh cùng Bạch Hồng sơn trang để giành lấy sự hỗ trợ của Đào gia.
Thật ra những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta chỉ ngẫu nhiên nghe được mà thôi. Vấn đề là Đường gia bảo thật sự quá lớn, quá nhiều phân nhánh, trong một tòa phủ đệ vĩ đại như vậy, ta làm sao biết Đường Tư ở đâu, chỉ duy nhất biết một điều là hắn thích mặc y phục màu đỏ - nghe nói là vì nếu có bị thương chảy máu cũng sẽ không bị địch nhân phát hiện. Lý do này rất có phong cách a.
Trong đêm đó, ta bay tới bay lui ở Đường gia bảo cả nửa ngày trời cũng không tìm được Đường Tư, cuối cùng ghé vào nóc một phòng xem thử, bị chủ nhân trong phòng phát hiện, một mũi phi tiêu phóng tới, may là ta trốn thật nhanh, nếu không về sau muốn nhìn gì đó phải mở một con mắt nhắm một con mắt rồi.
Lúc ấy ta không chút do dự bỏ chạy, người đó cũng không chút do dự đuổi theo. Trong lúc cấp bách ta nhín chút thời gian quay đầu lại liếc nhìn, dưới ánh trăng sáng rọi, thấy hắn mày kiếm xếch đến tóc mai, mắt sáng tựa sao, sáng đến mức khiến người ta lòa cả mắt, dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, chỉ là lời nói thốt ra miệng có chút không dễ nghe: "Tiểu tặc, đứng lại!"
Ta không trộm đồ, không trộm người, con mắt nào của ngươi thấy ta làm tặc!
Ta hừ một tiếng, chạy nhanh hơn. Hắn lập tức rút ra ám khí, nhưng ta đã sớm có chuẩn bị sẵn từ trước, điều không chuẩn bị là, không ngờ hắn vừa ra tay là sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Châm – một trong Tam đại chiêu bài ám khí của Đường môn.
Lúc ấy ta kinh ngạc đến ngây người, trong tích tắc sử kế kim thiền thoát xác, thật ra là thoát y phục bỏ chạy trối chết. May mắn ta mặc nhiều lớp y phục, nếu không đã phải trần trùng trục mà bỏ chạy rồi, nhưng cho dù mặc nhiều lớp y phục như thế, vẫn bị trúng đến mấy cây kim, thân thể lập tức tê rần, rơi thẳng tắp vào hồ nước giữa mùa Đông. Cách đây không lâu ta còn mới ném Yến Ly vào trong hồ, quả báo này cũng đến quá nhanh a!
Nước trong hồ rất nhanh ngập quá đỉnh đầu ta, ta có chút hoảng hốt, nhưng nghĩ chắc chắn thế nào cũng có người lội xuống hồ bắt tên “tiểu tặc” là ta, cho nên thầm cảm thấy tương đối an tâm.
Quả nhiên, hắn dường như lập tức nhảy vào trong hồ ngay, một tay xuyên qua nách ta, vớt ta từ trong nước ra.
Ta vừa lên khỏi mặt nước, thật thà, không chút khách khí phun một ngụm nước lên mặt hắn. Hắn nổi giận, điệu bộ như ăn phải trứng thối.
Ta lúc đó quả thật nhiễm bệnh, giữa mùa đông như vậy mà rơi vào hồ nước, cả người đông lạnh rên hừ hừ thiếu điều sắp chết. Thấy hắn dường như nhịn không được muốn ra tay hạ sát thủ, ta lười nhác kêu lên một tiếng: "Ta là Đào tam tiểu thư, nếu ngươi dám giết ta, ta sẽ giết cả nhà ngươi!"
Tay Đường Tư lập tức dừng lại giữa không trung.
Sau này ta hỏi hắn, không phải chàng vẫn mặc y phục màu đỏ à, sao tối hôm ấy lại mặc y phục trắng?
Hắn oán hận nói: "Có ai buổi tối đi ngủ mặc một bộ đồ đỏ để ngủ chứ!" Thật là, quá điệu mà...
Nếu sớm biết hắn là Đường Tư, có lẽ lúc đó ta đã tự xưng là bà mối đến truyền tin rồi, sẽ không đến nỗi gây ra nhiều chuyện mây mưa như vậy.
Đêm hôm đó ta cũng không biết làm thế nào mình về Tiểu Lâm Hiên được, dù sao ta nghĩ lần nầy bị sốt chắc chắn phải mất mấy ngày, chỉ là nghe nói Thiếu chủ Đường môn liều chết muốn từ hôn, nói thà chết cũng sẽ không cưới một nữ tử chanh chua đanh đá như thế.
Đào Yên giận đến nỗi ném tất cả bình hoa trong phòng vỡ vụn, chỉ bằng thói quen này, nàng và Đường Tư tuyệt đối là một đôi trời sinh.
Dù sao ta ra quân chưa thắng trận đã chết, nằm liệt trên giường sáu bảy ngày, bên ngoài xảy ra chuyện gì ta hoàn toàn không hề hay biết.
Trong tất cả những người gặp gỡ ta, Đào Nhị cũng vậy mà Yến Ngũ cũng vậy, đều là bọn hắn gặp xui, chỉ có Đường Tam là khiến ta gặp xui mà thôi. Dần dần ta cũng giác ngộ ra, may hay xui cũng đều là vận mệnh đã sắp đặt sẵn, chẳng chóng thì chày sẽ xảy ra mà thôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lão Gia Có Hỉ
Tùy Vũ Nhi An
Lão Gia Có Hỉ - Tùy Vũ Nhi An
https://isach.info/story.php?story=lao_gia_co_hi__tuy_vu_nhi_an