Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lắng Nghe Tiếng Mưa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15: Vị Trí Quan Trọng Nhất
C
hiếc lưỡi mềm dẻo như trái cây đông lạnh thè ra liếm môi Dương Trấn, Dương Thính Vũ hôn không hề có kỹ xảo. Như cảm thấy hôn như vậy chưa đủ thân mật, cô thò cái lưỡi đinh hương vào khoang miệng anh, quấn quít cùng với chiếc lưỡi của anh không rời.
Dương Trấn đè bả vai cô xuống, làm cho cô trở lại trên giường, mà anh đè lên cả người cô, tay vuốt ve chiếc eo, thuận thế vén áo, ngón tay thích thú chuyển động bên hông, cho đến khi mở khóa chiếc áo ngực của cô.
“Ừm…” Dương Thính Vũ chủ động hôn đã biến thành Dương Trấn làm chủ đạo, đầu lưỡi điên cuồng càn quét trong không gian chật hẹp, thỉnh thoảng lại va chạm trên hàm răng của cô, nhưng sự đau nhức ấy không thể ngăn cản sự nhiệt tình của hai người, nụ hôn càng ngày càng thêm sâu, giằng co không ngừng.
Chiếc váy ngắn dưới thân sớm đã vén cao vì động tác triền miên của hai người, lộ ra bên trong chiếc quần lót viền ren, mà Dương Trấn, cũng tiện tay cởi nó ra. Anh tách hai chân cô, kẹp vào hai bên thắt lưng, mật huyệt mở rộng run rẩy trước mắt, vì anh mà nở rộ.
Ngón tay không chờ đợi vuốt ve từ mắt cá chân đến bắp chân rồi phủ lên đắp đùi, rồi đi đến cửa huyệt, đầu ngón tay chống đỡ lên con ốc, ma sát vòng quanh lỗ nhỏ rồi chui vào.
“Ưm… ha… cậu nhỏ…” Dương Trấn buông chiếc lưỡi đã dây dưa cùng cô rất lâu, làm cho cô thét lên, mỗi âm thanh rên rỉ của cô, đối với anh đều là lời khẳng định, cổ vũ tốt nhất.
“A… a… Không…” Dương Thính Vũ cau mày, sắc mặt ửng hồng, đầu ngón tay tiến vào không phải cô không thể thừa nhận, chỉ là trong lúc đó, cơ thể của cô nhạy cảm nhất, tiến vào như vậy, càng làm cho thân thể mệt nhọc, khiêu khích.
Hoa tâm ngậm vào đầu ngón tay hơn phân nửa, Dương Trấn thừa cơ hội đưa ngón trỏ và ngón giữa cùng lúc thâm nhập vào hoa huyệt đã ướt đẫm mật dịch, “Á… ha… Em… Cậu nhỏ…” Cô không ngừng lắc đầu, tựa như muốn làm hành động đáng thương chọc người khác đau lòng. Cảm giác khổ sở, thoải mái, tê dại đều luân phiên kéo tới, cô không biết phải làm sao, chỉ có thể bất lực gọi anh.
“Vũ nhi, Vũ nhi ngoan, đi theo cậu nhỏ nhé…” Dương Trấn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, mười ngón tay đan vào, cho cô cảm giác an toàn. Anh cúi đầu, hôn một cái vào chiếc miệng nhỏ, lại đưa đầu lưỡi chui vào lần nữa, đồng thời ba ngón tay bắt đầu rút ra đâm vào.
“Ừm… A….” Dương Thính Vũ chợt kẹp chặt phần dưới. Bụng, mông, hoa huyệt, thậm chí ngay cả ngón chân cũng co quắp.
Hậu huyệt và mật huyệt cũng giống nhau, bao bọc chặt chẽ, ngón tay cắm vào rút ra như xuyên qua một tầng nếp nhăn dày đặc. May thay, các huyệt đã tiết ra mật dịch trơn trợt, làm cho tốc độ rút ra đâm vào càng thêm suồng sã.
Đôi mắt của Dương Trấn càng ngày càng mờ mịt, anh mê muội nhìn hai mắt cô dần chìm trong sương mù. Trong lúc này, cô là của anh, mà anh cũng vậy.
Vị trí quan trọng nhất trong lòng, ngoài Dương Thính Vũ, chưa từng có người khác.
Trong lòng cô, có phải cũng giống như anh không?
Anh hôn về phía ngực trái của cô, cắn một miếng mềm mại, ngậm vào trong miệng, cắn mút nhiều lần, cho đến khi chỗ mút tụ máu trở thành vết hồng. Anh biết mình làm vậy rất ngốc, nhưng anh rất hy vọng, vị trí đặc biệt của cô, chỉ mình anh để lại dấu ấn.
Hai ngón tay ở mật huyệt không hề đồng bộ với đầu ngón tay ở hậu huyệt, mà bắt đầu đâm vào nhanh hơn, mạnh hơn… hai ngón tay không ngừng thay đổi tư thế, khi thì cong lên, khi thì đâm chọc vào mỗi một nơi.
Ngón tay đâm vào cúc hoa không hề sâu, tuy nhiên lại ngang ngược dùng móng tay ấn vào từng vòng nếp nhăn, phải là Dương Thính Vũ hô đau, anh mới bằng lòng đổi thành động tác đơn giản đâm vào.
“Á… á… Không được…” Hai chân cô kẹp thật chặt vòng eo của anh, thật sự không kiềm được run rẩy, bây giờ là cuối thu nên lạnh buốt, nhưng tấm lưng trần của cô lại ướt đẫm mồ hôi.
Dương Trấn bỗng rút ngón tay trong mật huyệt ra, đổi lại dùng môi ngăn chặn mật dịch chảy ra, mút vào từng ngụm một, hầu kết nhúc nhích lúc nuốt xuống gợi cảm mê người.
Ngay lúc Dương Thính Vũ cho rằng môi anh đã rời khỏi, anh lại khẽ cắn nhẹ tiểu châu trên cánh hoa, lát thì hơi dùng sức cắn, lần thứ ba là dùng toàn bộ sức lực cắn…
“Á… á…. Á… Đừng mà.” Dương Thính Vũ bắt đầu kịch liệt co rút, hai chân vốn kẹp chặt thắt lưng bỗng buông lỏng, vô lực trượt xuống.
Lát sau, cô không thể đè nén, khóc rống lên, “Hu hu hu…”
“Làm sao vậy?” Dương Trấn lập tức cảm thấy hoảng loạn, thay cô vén sợi tóc đang bay loạn, dịu dàng lau nước mắt giúp cô.
“Anh, anh có phải… vì mẹ cậu nhỏ… Hu hu hu…” Dương Thính Vũ không biết vì sao bỗng nhạy cảm, cảm thấy chẳng lành, tuy cô không tính toán hôn nhân giữa anh và Liễu Hinh, cũng chưa từng nhắc đến trước mặt anh. Nhưng bây giờ, cô bỗng rất sợ hãi… Sợ hãi anh cũng từng làm như vậy với những người phụ nữ khác.
Suy cho cùng, hai người càng yêu nhau càng cảm thấy lo lắng, càng lo lắng thì càng sợ hãi, càng sợ hãi thì càng tổn thương.
Dương Thính Vũ nói đứt quãng, nhưng Dương Trấn hiểu rõ cô như vậy, hiển nhiên biết cô ám chỉ điều gì. Anh liên tục hôn cô, hôn hết tất cả nước mắt của cô, kiên định thâm tình mà thề: “Anh chỉ có một mình em, từ khi em còn xem anh là cậu nhỏ, cho tới bây giờ và mai sau, thậm chí đến chết, trầm luân trong vòng tuần hoàn, đều chỉ có em, một mình Dương Thính Vũ.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lắng Nghe Tiếng Mưa
Tây Khê
Lắng Nghe Tiếng Mưa - Tây Khê
https://isach.info/story.php?story=lang_nghe_tieng_mua__tay_khe