Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hủ Nữ Gaga
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14: Tiền Trợ Cấp.
T
a ngồi trên giường, ôm Otman, hai đứa lạnh run.
Bởi vì, áp lực của người nào đó đang ngồi nhàn nhã trên sô pha đọc tạp chí thật quá cường đại, ta cùng Otman không tự chủ được đều có chút luống cuống.
“Không nghĩ ra, cô còn thích xem tạp chí truyện tranh”. Một lúc lâu sau, Nhậm Hàn Nhậm phó tổng mới duỗi cái chân dài của hắn, cười trộm nói.
“A, Nhậm tổng cũng thích à?” Trong nháy mắt, ta cảm thấy Nhậm Hàn cũng không phải hỏng đến không chữa được, ít nhất chúng ta còn có chung sở thích, có lẽ ta có thể thông qua tạp chí truyện tranh này dẫn dắt hắn, tiện đà bước lên con đường sáng đam mỹ.
Mắt ta đảo đảo, đang chuẩn bị nói: “Nếu anh thích, dưới gầm giường tôi còn rất nhiều tạp chí “Friends of Manga” xuất bản từ 2007 đến bây giờ, một quyển cũng không thiếu…”
Chỉ tiếc, ta còn chưa kịp buông lời, đối phương đã nói: “Nhạt nhẽo”.
Ta hết nghẹn lại nghẹn, không biết phải nói tiếp như thế nào.
“Nhưng mà cũng đúng”. Nhậm Hàn chống cằm nghĩ nghĩ, nhìn ta cười mị hoặc, “Người nhàm chán xem tạp chí nhàm chán, rất hợp.”
Ta tiếp tục nghẹn, Nhậm phó tổng ngươi quả nhiên không hổ là trợ thủ đắc lực của Đại Boss a, đều có bản lĩnh làm cho người ta câm nín kêu trời.
Trừng mắt nhìn nhau nửa ngày, ta rốt cục cũng tìm được đề tài nói: “Bọn lão đại sao lại không đến?”
Nhậm Hàn liếc mắt, “Tôi đến cô thất vọng?”
Ta vội cười, “Không phải ý này… Chỉ là…” Chỉ là cảm thấy kỳ lạ, tiểu tiện thụ ngươi tại sao lại tốt như vậy, chịu bò đến an ủi ta?
“Còn nữa, trước khi anh tới, lão đại hoặc Lưu tổng… Có bảo anh mang cái gì tới cho tôi hay không?” Thật ra, ta muốn nói, tiền bồi dưỡng, tiền thuốc men sao ngươi không mang? Nhưng lời này lại không thể nói thẳng, ta mới phải vòng vo mà nói.
“A, việc ấy à ~~~”
Nghe vậy, ý thức của ta phản ứng mãnh liệt, hận không thể chìa tay ra đòi phong bì, nhưng thật lâu sau lại nghe Nhậm Hàn hắc hắc nói: “Lão đại các cô bảo cô tạm thời không phải lo lắng chuyện ảnh chụp tiệc rượu cùng bản thảo, chúng ta sẽ tìm chủ tiệc chụp bổ sung sau.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn gì?” Nhậm Hàn nhíu mày, bộ dáng không hiểu, chăm chú nhìn ta nửa ngày mới đột nhiên thò tay xuống nói: “Ô, con chó nhỏ này đáng yêu quá, chó Teddy?”
Ta nhìn Otman đang được Nhậm Hàn vuốt ve, ngượng ngùng ngoáy ngoáy cái đuôi bộ dạng nịnh nọt, ta nhanh chóng sửa lại, “Là chó Poodle. Teddy chỉ là một phương pháp làm đẹp của Poodle mà thôi, thật ra chỉ cần là Poodle thì đều có thể chỉnh sửa thành hình dạng gấu Teddy, bởi vì phần lớn chó Poodle màu nâu như Otman đều bị chỉnh thành hình gấu Teddy, cho nên mới có cách gọi là chó Teddy. Kỳ thật mọi người đều nhầm lẫn.”
Ta thao thao bất tuyệt nói xong sự khác nhau giữa chó Teddy và chó Poodle, bên này Otman đã thành công từ trên người ta nhảy sang bên đùi Nhậm Hàn phía bên kia, hiếm thấy là, Nhậm Hàn lại không phát hỏa, còn vuốt dọc theo lưng Otman nói: “Ngoan lắm ngoan lắm. Tên gì vậy? Otman à?”
Ta gật đầu, “Đúng rồi. Nó vừa về nhà tôi đã thích xem phim hoạt hình Otman, chỉ cần Otman đánh tiểu quái thú nó cũng hứng lên phấn khích chạy loạn trong phòng, thế nên là tôi đặt tên Otman luôn.”
Otman nghe ta nhắc đến tên, vểnh tai, vui mừng gâu gâu hai tiếng rồi lại vung vẩy cái đuôi quay ra bám lấy Nhậm Hàn, ta phát lạnh. Gọi hai tiếng, vẫn không thèm để ý đến ta, giận! Tại sao cái đồ súc sinh ngươi lại thích hắn? Chẳng lẽ vì trên người hắn có mùi tiền?
Ta cùng Nhậm Hàn ta một câu ngươi một câu nói chuyện về Otman, nửa giờ sau, Nhậm Hàn rốt cục cũng buông Otman ra, hỏi ta: “Đúng rồi, thương thế trên người cô có sao không?”
Ta đáp: “Không sao, cũng chỉ ngã vài cái thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe rồi. Nhậm Tổng, tôi xin nghỉ bệnh hai ngày, tòa soạn sẽ không trừ lương tôi chứ?”
“Không trừ. Nếu không có việc gì, tôi về tòa soạn báo cáo Lưu tổng một tiếng, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Dứt lời, quả nhiên Nhậm Hàn phủi mông chạy lấy người, Otman nhìn thấy nữ vương thụ đáng yêu đi mất, đau lòng chạy theo thật xa.
Trên ban công, nhìn một người một cún càng ngày càng xa, ta rốt cục cũng nhớ tới việc trọng yếu nhất trong những chuyện trọng yếu:
Mải bận bịu tán chuyện Otman với Nhậm Hàn, tiền trợ cấp của ta đâu??
Chuyện bi kịch hơn còn phát sinh vào ngày hôm sau.
Hôm sau, ta vừa ăn xong điểm tâm với Otman, người nào đó lại đến cửa lần nữa. Lần này, Otman sung sướng hân hoan nhảy ra cửa, tình cảm yêu thích đối với Nhậm Hàn biểu đạt dạt dào không cần dùng đến lời nói, vừa nhảy lên lòng vừa dụi dụi, thiếu mỗi việc mở miệng kêu “Con yêu papa”.
Otman sốt sắng như vậy là có nguyên nhân, chính là trong tay Nhậm Hàn vác theo một túi quà to. Ta chảy nước miếng đánh bay Otman, lấy từng món từng món trong túi ra: Thức ăn cho cún Innova EVO, bánh bích quy cho cún, thịt gà sợi, thịt bò sợi, đồ chơi cho cún con, khúc xương trắng, bánh sữa…. Thức ăn vật nuôi cái gì cũng có, chỉ là hình như không phải dành cho ta.
Nhậm Hàn này đúng là lập dị. Đến nhà thăm bệnh không ngờ mua quà tất cả lại đều dành cho Otman, không uổng tối hôm qua Otman rưng rưng tiễn hắn 3 dãy phố mới chịu về nhà.
Ta lại ném khúc xương giả cho Otman, cười nói: “Nhậm tổng, anh khách khí quá. Đến cũng đến rồi, không cần thiết phải mua nhiều thứ cho Otman như thế.”
Con bà nó, ít nhất cũng phải mua cho ta hai quả chuối chứ, đúng là, người không bằng cún.
Otman ở chỗ ta chịu ủy khuất, ẳng ẳng khóc lóc chạy vội vào lòng Nhậm Hàn cáo trạng. Nhậm Hàn một bên vỗ vỗ đầu nó, một bên liếc mắt nói: “Không sao, hôm qua sờ lông Otman tôi phát hiện ra lông nó không được mượt lắm, chắc là có liên quan đến chất lượng thức ăn, cho nên tiện đường đến đây tôi mua cho nó.”
Khóe miệng ta run run, hận không thể thuận tay nắm cái xương chó ném hắn. Lời như thế này hắn cũng nói được, cũng không nghĩ lại xem là ai khiến ta sơn cùng thủy tận, nào là mua Apple chính hãng, nào là hàng tháng trừ tiền trừ lương, hại ta cùng Otman ngày nào cũng phải ăn lương khô, không thể cố gắng nổi mới phải đành ủy khuất cho Otman ăn đồ chất lượng thấp.
Nhậm Hàn hả dạ bắt chéo chân, nói tiếp: “Hơn nữa, những thứ này đều là dùng tiền trợ cấp của công ty đưa cho cô mà mua, cho nên không cần cảm tạ tôi.”
Nghe xong, mắt ta trợn tròn, trừng mắt nhìn Nhậm tiện thụ ngồi trên sô pha đang làm vẻ mặt đương nhiên, ói ra từng chữ:
“Anh ———– nói ———— cái ————–gì?”
Nếu ta nghe không nhầm, trong câu nói kia hắn có nhắc đến ba từ tương đối trọng yếu: Tiền Trợ Cấp?!
A a, hắn ngang nhiên tự ý quyết định, mang toàn bộ tiền trợ cấp của ta mua thức ăn cho Otman?!
Trong lúc nhất thời, ngay cả Otman ta cũng bắt đầu cừu thị, đôi cẩu nam nam các ngươi, dám thông đồng lừa gạt tiền thuốc men của ta! Nhìn lại đống thức ăn cho cún kia, ít nhất cũng năm sáu trăm đồng! Ông trời ơi, bây giờ năm trăm đồng với ta quan trọng biết bao.
Nhậm Hàn nhướng mày, “Tôi nói có chỗ cô không hiểu sao? Otman cũng chỉ là một con cún, cún con đáng yêu như vậy mà cô nỡ ngược đãi nó cùng gặm bánh bao với cô, cô không sợ hiệp hội bảo vệ động vật bắt cô sao?”
Ta nghẹn ngào, Nhậm Hàn ngươi khi dễ ta, cũng không sợ hội phụ nữ đến bắt ngươi?
Nhậm Hàn tiếp tục: “Tôi nghe cụ bà tầng dưới nói, ngày đó gặp lưu manh, cũng toàn dựa vào Otman đến cứu cô, mua chút đồ ăn khao anh hùng, không nên sao?”
Nước mắt ta lã chã rơi, khao cũng không cần dùng phí sinh hoạt cả tháng của ta chứ?
Ta chưa kịp phản bác, Nhậm Hàn đã đứng dậy, vỗ vỗ đầu Otman rồi duỗi người nói: “Được rồi, cô cho Otman ăn đi, xong rồi chúng ta cũng đi thôi.”
Ta líu lưỡi, “Đi đâu?”
Nhậm Hàn cười nhạo, “Cô làm mất cái máy ảnh duy nhất của tòa soạn, không bồi thường à? Tôi đi mua với cô, thiếu tiền, không sao, tôi cho cô mượn trước.”
Ta kìm lòng không đậu lùi ra sau hai bước, nghĩ đến cái máy ảnh trong ngăn kéo hoàn hảo không hao tổn gì, ngay cả tâm trạng muốn chết cũng có. Nhậm phó tổng này, có phải nhiệt tình giúp người quá rồi hay không?
“Không cần, qua hai ngày tôi tự đi mua là được rồi.”
“Tôi có người bạn làm ở đại lý phân phối máy ảnh, chắc là sẽ được chiết khấu, đi thôi.”
Nhậm tổng ngươi thật sự là kết giao rộng rãi a, tại sao chỗ nào cũng có bạn vậy?
“Không cần, thật sự không cần.” Cái gì gọi là đâm lao phải theo lao, ta xem như đã hoàn toàn thấu hiểu. Giờ này phút này, mọi người trong tòa soạn đều đang đồng cảm với việc ta đánh máy chụp ảnh, nếu ta nói tìm được rồi, chắc chắn sẽ bị khinh bỉ. Mà nếu không nói ra chân tướng… Nhìn khí thế bức người của Nhậm Hàn, lòng ta nhảy dựng.
“Anh đừng lại đây!”
“Nhậm tổng, anh không cần thường xuyên đến thăm tôi, như vậy không hay, tốt hơn anh nên về làm việc đi.”
Thoáng chốc, Nhậm Hàn đột nhiên phì cười nói: “Bạch Ngưng, bị ngã hỏng đầu rồi à? Hôm nay là thứ bảy.”
Thứ bảy?
Thứ bảy tức là, hai ngày ta xin phép vốn chính là ngày nghỉ? Ta bất kể kiểu gì đến thứ hai là phải về tòa soạn dốc sức khổ lực?
Cho nên mới nói, tính toán như thế nào cũng không tính qua được lão bản.
Đúng là vạn ác a!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hủ Nữ Gaga
Mèo Lười Ngủ Ngày
Hủ Nữ Gaga - Mèo Lười Ngủ Ngày
https://isach.info/story.php?story=hu_nu_gaga__meo_luoi_ngu_ngay