Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hơi Thở Cuối Cùng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
T
racy quay trở lại bàn làm việc để xem qua các bức ảnh hiện trường vụ án, hy vọng sẽ trông thấy thứ gì đó mình đã bỏ lỡ. Từ đầu bên kia của ô làm việc, Faz lẩm bẩm một trong những câu nói nổi tiếng của ông, phá vỡ sự tập trung của cô.
“Này, đá vào bi tôi đi, Giáo sư?”
“Không đâu, Faz. Tuy nhiên tôi nghĩ một vài người khác có thể sẽ thích làm vậy đấy.”
Faz thường gọi Tracy bằng biệt danh của cô từ hồi còn ở Học viện Cảnh sát.
“Tôi nghĩ cô có thể muốn qua xem cái này.”
Tracy xoay ghế. Chỉ còn hai người họ. Kins đã về trước để ăn tối với gia đình. Anh đã bỏ lỡ nhiều buổi rồi, và điều đó chẳng giúp được gì cho mối quan hệ đang căng thẳng ở nhà. Del cũng đã về, để lại một đống giấy tờ, giấy gói đồ ăn và cốc cà phê trên bàn làm việc.
Cô đẩy người khỏi bàn và bước đến bàn làm việc của Faz, liếc qua vai ông. Faz đang chăm chú nhìn màn hình máy tính qua cặp kính nửa gọng. Tracy nhận ra hình ảnh tối và mờ của bãi đỗ xe ở Pink Palace thu được từ một trong hai chiếc camera giám sát. Cô cũng đã xem lại video giám sát bên trong câu lạc bộ, nhưng nó chỉ tập trung vào máy đếm tiền và, cụ thể hơn, nhân viên thu ngân của Nash. Nó không ghi lại hình các khách quen.
“Nói tôi nghe xem cô thấy gì.” Faz hỏi, gõ lên bàn phím.
Cô nghiêng người lại gần màn hình nhưng lùi phắt lại khi phát hiện ra mùi tỏi nồng nặc. Bất kể Faz đang nhai loại kẹo cao su gì thì cũng không thể át được mùi tỏi ấy. Cô nín thở. “Anh đang đề phòng một cuộc tấn công của ma cà rồng hả Faz?”
“Sẽ không đúng là đồ ăn Ý nếu cô ăn xong mà không bốc mùi.” Ông nói.
“Hiểu rồi.”
Faz rời khỏi ghế. “Cô ngồi đi! Tôi sẽ đứng và cố gắng không thở vào cô.”
Tracy ngồi xuống ghế và ấn nút Play. Đoạn video có chất lượng kém, chủ yếu là vì ánh đèn chiếu trong bãi đỗ xe rất thưa thớt, tạo ra các khoảng tối. Bức tường xi măng thô màu hồng trông như màu xám nhạt. Khi những biển hiệu gắn đèn neon và các màn hình quảng cáo cỡ đại lóe lên, mọi thứ trong video đều tối đen. Nash đúng là một kẻ hà tiện trong việc phân phối ngân sách cho câu lạc bộ các quý ông của mình.
Sau mười ba giây tĩnh lặng theo đồng hồ đếm giờ ở góc dưới bên phải, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai cùng một người phụ nữ đeo túi xách màu đỏ bước ra từ phía sau tòa nhà. “Là Gipson và Schreiber!” Tracy nói, cảm thấy bồn chồn khi dõi theo những giây phút cuối đời của Schreiber, giống như Đấng toàn năng đang nhìn xuống từ trên thiên đường, biết rằng chuyện gì sắp đến. Cặp đôi nắm tay nhau, dung dăng dung dẻ như những đôi học sinh trung học đi dạo trong một buổi tối mùa hè ấm áp và chìm đắm trong cảm giác những ngón tay đan vào nhau. Gipson kéo Schreiber lại gần để lén hôn một nụ hôn vụng trộm. Trông anh ta như thể muốn nhiều hơn nữa, nhưng Schreiber lùi lại, đặt tay lên ngực anh ta. Cô ta liếc về phía Pink Palace. Phải chăng cô ta biết là có camera giám sát nên lo sợ Nash sẽ bắt gặp hay cô ta chí đang lo ai đó bước ra cửa?
Họ tách nhau ra và nhanh chóng tiến về hai bên hông xe. Đèn pha không sáng lên ngay và quá tối để trông thấy những gì đang diễn ra bên trong xe, nhưng Tracy có thể dễ dàng đoán được. Có lẽ Gipson đang cố gắng có được vài thứ mà Schreiber sẽ không cho anh ta trong bãi đỗ xe. Ba mươi tám giây trôi qua trước khi đèn pha được bật và hai dải ánh sáng rọi lên lớp nhựa đường. Gipson lái vào đường dành cho xe chạy, dừng lại một chút, sau đó rẽ ra con phố trước mặt tiền của Pink Palace, rời khỏi phạm vi giám sát của máy quay, đi về hướng Aurora.
Tracy quay lại nhìn Faz. Ông đang cười toe toét như thể có ai đó vừa mời ông ăn tối. “Không có gì cả đúng không?”
“Không có gì.” Cô đồng ý.
Faz bước tới và ấn vào nút Play lần nữa. “Lần này thì đừng nhìn theo Gipson và Schreiber nữa. Nhìn vào góc trên bên trái màn hình ấy.” Gipson và Schreiber lại xuất hiện, nhưng Tracy tập trung nhìn vào góc màn hình. Khi chiếc xe của Gipson lăn bánh vào lối xe chạy, một chiếc xe khác xuất hiện, một chiếc bốn chỗ tối màu.
Faz lớn tiếng nói điều mà Tracy đã nhận ra: “Đèn pha tắt.”
Tòa nhà chắn mất vùng bao quát của máy quay, và chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn. Chiếc Toyota của Gipson lăn bánh khỏi bãi đỗ. Vài giây sau, chiếc xe kia, chỉ thấy lờ mờ, lướt qua Pink Palace.
“Cô có nhớ mình từng nói có thể Gipson không phải người cuối cùng ở với Schreiber không?” Faz hỏi.
Tracy tua đoạn video lại từ đầu và chỉ vào góc màn hình. “Xem chiếc xe này đi vào khung hình từ đâu.”
“Tôi cũng đang thắc mắc đây.” Faz nói. “Nếu nó có đỗ ở bãi xe thì cũng nằm ngoài phạm vi của máy quay.”
Cô cho video chạy lần nữa, cố gắng xác định thời gian xuất hiện trở lại của chiếc xe. Cô ấn nút Pause nhưng quá muộn, hình ảnh nhòe mờ không còn trên màn hình nữa. Cô cố thử nhiều lần trước khi chụp được khung hình mong muốn, chiếc bốn chỗ sẫm màu ở ngay trước mặt Pink Palace. Chất lượng bức ảnh vốn đã tệ còn bị làm cho tồi tệ hơn bởi đúng lúc đó, màn hình quảng cáo lóe lên màu trắng sáng chói.
“Sẽ không thấy được biển số xe đâu.” Faz nói.
Tracy nghiêng người gần hơn, nhưng cô không thể nhìn vào trong xe hay nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào về kiểu dáng hay đời xe.
“Cứ đưa nó đến phòng nghiên cứu đi.” Cô nói. “Để xem liệu Mike có thể làm được gì với nó không.”
“Này, không phải là không có gì, đúng chứ?” Faz nói.
Đôi khi từng mẩu bằng chứng nhỏ bé khi tập hợp lại sẽ dẫn tới một lệnh bắt giữ.
“Không phải là không có gì.” Cô đồng ý.
Tracy mua đồ ăn Tàu trên đường về nhà và ngồi ở bàn ăn với một hộp gà xốt cam. Trong bếp, Roger đẩy một hộp thức ăn ngang qua kệ bếp. Hệ thống liên lạc ở cửa trước kêu. Cô biết đó không phải là Dan. Trước đó, anh đã gọi điện để hỏi thăm cô và kể với cô rằng phiên xử của anh đang tiến triển tốt mặc dù chậm. Tracy đặt đũa xuống và đi ra cửa trước. Cô nghĩ có thể viên cảnh sát được chỉ định giám sát ngôi nhà cần dùng nhờ nhà vệ sinh.
“Vâng?” Cô nói, ấn nút.
“Điều tra viên Crosswhite phải không? Em là Katie Pryor ở chỗ trường bắn đây.”
Phải mất một lúc Tracy mới nhớ ra cô cảnh sát trẻ tuổi mà cô đã huấn luyện để qua được kỳ thi sát hạch. Mặc dù mới chỉ vài ngày mà cảm giác như thể đã vài tuần. “Để chị mở cổng cho em.” Cô nói.
Pryor đóng cổng lại sau lưng và băng qua sân cỏ, mang theo một tấm thiệp và một chậu cây. Cô ấy đang mặc đồng phục. Giờ thì có đến hai chiếc xe cảnh sát đậu trước nhà.
“Em hy vọng mình không làm phiền chị.” Cô ấy nói, bước đến cửa trước.
“Chị vừa về thôi.”
“Em định để cái này lại cho chị, nhưng cánh cổng…” Cô ấy đưa cho Tracy chậu cây – là cây xương rồng – và tấm thiệp. “Em nghĩ tốt nhất nên tặng chị thứ gì đó không cần phải chăm sóc nhiều.”
Tracy mỉm cười. “Chuẩn đấy, nhưng em không cần làm vậy đâu.”
Khi cô nhận lấy chậu cây, Roger chạy sượt qua. Tracy lao theo ngăn nó lại, nhưng đã quá muộn. Nó đã vọt ra sân và chạy quanh ngôi nhà.
“Em xin lỗi.” Pryor nói. “Chị có muốn em giúp đưa nó lại vào trong nhà không?”
“Nói thì dễ hơn làm.” Tracy đáp. “Lát nữa chị sẽ đi bắt nó. Nó không thích ở ngoài trời lạnh lâu và nó mê mẩn đồ ăn đóng hộp. Em đang đến chỗ làm sao?”
Pryor lắc đầu. “Thật ra, em tan làm rồi. Bọn em ở luôn trong trường. Em đã không nhận ra chị ở gần thế này.”
Tracy không biết Pryor đang nói đến ngôi trường nào. “Em muốn vào nhà một chút không?”
Pryor khiến Tracy ngạc nhiên khi đồng ý. “Chắc chỉ một phút thôi ạ.” Cô ấy nói.
Tracy đóng cửa lại và họ bước vào trong.
“Em đã làm gián đoạn bữa tối của chị rồi.” Pryor nói, nhìn đống hộp đồ ăn Trung Hoa.
“Em ăn chưa?”
“Em không muốn làm phiền đâu.”
“Không phiền gì cả. Chị mua nhiều hơn sức ăn của mình, và chị thích có người bầu bạn.”
Tracy đi vào bếp và mang ra hai cái đĩa, một đôi đũa nữa, hai cái ly và một chai rượu vang. Cô rót một ly cho Pryor và họ ngồi xúc cơm, chia sẻ hộp gà xốt cam và thịt bò xào tỏi.
“Chị thường làm việc khuya à?” Pryor lên tiếng, nhìn chiếc máy tính xách tay.
“Bọn chị có hai vụ giết người.”
“Hai cô vũ công ở Bắc Seattle phải không? Đều là vụ của chị sao?”
“Đều là của chị.”
“Là cùng một thủ phạm ạ?”
Tracy nhấm nháp rượu vang. “Có vẻ là vậy.”
Pryor cho một miếng thịt bò vào miệng. “Cảm ơn chị vì bữa ăn.”
“Chồng em thế nào rồi?”
Pryor mỉm cười. “Ngạc nhiên là anh ấy ổn cả. Em đã đến trường bắn hai lần kể từ khi chúng ta gặp nhau.”
“Em bắn thế nào rồi?”
“Thực sự tốt rồi.” Pryor đặt đũa xuống. Cô ấy trông như đang có chuyện gì đó bận lòng. “Em có thể hỏi chị vài điều không?”
“Đương nhiên.”
“Chị ở một mình sao?”
“Chị và một bậc thầy tẩu thoát.”
“Có phải vì công việc không? Ý em là, đó là lý do chị không kết hôn sao? Do làm việc muộn? Nếu chuyện này không quá riêng tư…”
Tracy đưa tay lên. “Ổn cả mà. Chị hiểu em đang hỏi chuyện gì. Vấn đề của chị phức tạp hơn thế nhiều. Chị đã từng lập gia đình trong khoảng thời gian ngắn và cách đây cũng lâu rồi, trước khi chị trở thành cảnh sát.” Tracy đặt đũa xuống. “Thế này nhé, chị không phải là một hình mẫu lý tưởng đâu, Katie à. Hai mươi năm trước, nếu em hỏi chị năm năm nữa chị sẽ thế nào, chị hẳn sẽ nói chị sẽ kết hôn và có hai đứa con, sống trong một ngôi nhà nhỏ ở thành phố và giảng dạy tại trường trung học.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Có kẻ đã sát hại em gái chị.”
“Em rất tiếc!” Pryor nói.
“Vấn đề là, kẻ giết em ấy là lý do khiến chị trở thành cảnh sát. Không phải lý do chị vẫn làm công việc này.”
“Thế thì vì sao?”
“Chị yêu thích công việc của chị. Chị thích sự thử thách về cả tinh thần và thể chất, và chị thích bắn súng. Luôn luôn thích. Vấn đề là, em có thể lên tất cả các kiểu kế hoạch cho tương lai của mình và rồi vấp ngay phải điều em thấy có ý nghĩa để làm. Em có thích trở thành cảnh sát không?”
Pryor mỉm cười. “Em từng học chính quy chuyên ngành Luật hình sự. Em cứ tưởng em sẽ trở thành công tố viên hay luật sư bào chữa cơ.”
“Thế rồi chuyện gì xảy ra?”
“Em kết hôn sớm, có thai, thị trường nhà đất biến động và chúng em cần thu nhập.”
“Và bây giờ thì sao?”
“Em thích công việc này. Em thật sự thích.”
“Nhưng…”
“Em lo lắng về tình trạng căng thẳng trong cuộc hôn nhân của mình và về việc phải xa cách với các con gái em vào buổi tối. Em đã thấy rất nhiều cảnh sát ly hôn.”
“Các con em mấy tuổi rồi?”
Pryor rút bức ảnh từ túi áo ngực ra và đưa cho cô. “Một bé lên bốn một bé lên hai. Đây là cách em đưa chúng đi làm theo mỗi ngày.”
Hai cô gái nhỏ đang mặc bộ váy hoa tiệp màu với đôi giày búp bê. Chúng đang vòng tay ôm cổ nhau đầy yêu thương. Tracy có hàng chục bức ảnh chụp cô và em gái Sarah giống như vậy khi họ còn là những cô bé. Những bức ảnh đóng khung ấy từng trang trí cho ngôi nhà của gia đình họ ở Cedar Grove nhưng giờ chúng đã bị đóng gói vào một trong những chiếc thùng đang nằm ở nhà để xe. Cô trả lại bức ảnh. “Chúng xinh thật đấy!”
“Chị có lời khuyên nào cho em không?” Pryor hỏi.
Tracy thấy mình đột nhiên không chỉ nghĩ tới Sarah mà còn về Nicole Hansen và Angela Schreiber. “Yêu thương chúng mỗi khi em có cơ hội!” Cô nói.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hơi Thở Cuối Cùng
Robert Dugoni
Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni
https://isach.info/story.php?story=hoi_tho_cuoi_cung__robert_dugoni