Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 15
húy Hân đang đứng phân vân trước cổng nhà. Nàng tự hỏi mình có nên vào nhà không và khi gặp lại ba mẹ, nàng sẽ nói gì đây? Tuy lâu nay nàng vẫn ở trong thành phố biển này, nhưng chưa lần nào nàng dám về nhà cả, có chăng chỉ là đứng từ xa nhìn vào nhà của mình mà thôi. Còn với số tiền lương hàng tháng ít ỏi của mình. Hân đều nhờ cô bạn mình gửi về cho gia đình cả và nói rằng đó chính là sự giúp đỡ của Cát Vi. Nhưng trong thời gian gần đây, vì thấy bạn tất bật với việc chuẩn bị ch ohôn lễ của mình nên không muốn phiền Cát Vi, dù cô nàng cũng đã mở lời.
Đứng suy nghĩ một lúc thật lâu, Hân quyết định vào thăm nhà một lần, dù cho ba mẹ nàng có la mắng nàng đi chăng nữa, thì cũng cam chịu. Nghĩ thế, Hân đưa tay lên và bấm chuông cổng:
Reng... reng... reng...
Cánh cửa vẫn im lìm, nàng đưa tay lên và tiếp tục nhấn:
Reng... reng... reng.
-...
Vì mải lo quét dọn nơi nhà bếp, nên chị giúp việc không nghe thấy tiếng chuông cửa. Đến khi tiếng chuông ấy ngày một dồn dập hơn, chị mới giật mình và nhanh chóng ra mở cổng. Vừa thấy Thúy Hân, chị vui mừng và reo lên:
- A! Cô Hân đã về. Mọi người trong nhà nhớ cô nhiều lắm, nhất là ông chủ đấy, ông thường nhắc đến cô hoài. Có khi tôi thấy ông đứng trầm tư hàng giờ trong phòng khách bên những chậu hoa mà cô thích. Tôi thấy ông như đang xúc động, có lẽ ông đang nhớ nhiều về cô.
Chợt nhận ra lời nói của mình đã làm cho cô chủ buồn, chị bếp vội giả lả:
- Thôi, cô Hân vào nhà chơi đi. Lâu lắm rồi, cô không về thăm nhà. Hôm nay có dịp, cô cứ vào đi.
Tuy đã quết định nhưng Hân vẫn rụt re sợ sệt. Thấy thái độ của nàng khi bước vào nhà với vẻ khúm núm, chị bếp vội trấn â:
- Cô cứ vào đi đừng ngại. Mọi người đã đi vắng cả rồi, chỉ còn mỗi mình tôi ở nhà mà thôi.
Hân bước theo chị bếp vào nhà. Sau một năm xa vắng, ngôi nhà vẫn không có gì thay đổi, vẫn là cách bài trí cũ, có chăng chỉ là sự nhạt nhẽo và buồn tẻ hơn. Nhìn sự vắng vẻ ngôi nhà. Thúy Hân vôi hỏi:
- Ba mẹ và em gái tôi đi đâu, mà có mình chị trông nhà thế?
Chị bếp cố nở nụ cười gượng gạo và nói:
- Cô Hạnh đã bỏ nhà đi mấy tháng nay, lâu lắm mới về nhà một lần, cô về xin tiền bà chủ rồi lại đi tiếp. Bà chủ thì đi đánh bài với những bà bạn thân của bà và đi từa sáng đến tối mới về nên it' khi có bà ở nhà lắm. Chỉ có ông chủ là hay có mặt ở nhà, ông không thích đi đâu, suốt ngày cứ chăm sóc những cây cảnh thôi. Nhưng hôm nay có ông bạn gà inào đó mời dự tiệc nên ông cũng đã đi rồi. Hôm nay, có lẽ cô không gặp được ai cả.
Thúy Hân vẫn khuôn mặt buồn buồn, nàng nói cách chậm rãi:
- Thế thì cũng tốt, ba mẹ tôi khỏi phải gặp đứa con bất hiếu như thôi.
Chị bếp thắc mắc hỏi:
- Cô Hân à! Tôi nghĩ là trong câu chuyện của cô có gì mờ ám, tôi tin rằn cô không làm thế. có thể là ai đó muốn hại cô, nhưng tôi vẫn chưa hiểu sao họ lại làm như thế?
Trước cái nhìn của chị bếp, Thúy Hân nở nụ cười gượng gạo, đôi mắt đầy ưu tư. Nàng định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi, cho dù có giải thic'h cho mấy đi nữa thì liệu có ai tin nàng không, hay chỉ khơi thêm nỗi buồn thôi.
Thấy cô chủ ngồi yên lặng, cị bếp vội lảng sang chuyện khác:
- Thúy Hân! Trong một năm nay cô đã đi đâu và làm gì? Sao cô không về nhà chơi? Cô biết không? Cát Vi và gh đã tìm cô suốt mấy ngày liền nhưng không gặp. Cậu gh vì buồn qúa nên đã bỏ đi làm ăn xa, không ai biết là đi đâu. Còn Cát Vi vẫn hay đến nhà mình chơi lắm. Cô ấy rất tốt, thường hay thăm hỏi ông chủ và đưa tôi tiền đi chợ nữa. Tôi thấy ngại lắm, nhưng cô ấy bảo là cứ lấy đi đừng ngại. Cũng nhờ với số tiền đó mà tôi mới đảm bảo cho việc nội trợ hằng ngày. Cô cũng biết đó, nhà mình tiền bạc giờ túng thiếu, chuyện làm ăn của bà cũng thường hay bị thua lỗ, không còn sung túc như lúc trước đâu.
Thúy Hân im lặng nghe chị bếp kể lể, không nói gì, vì mọi chuyện nàng đều biết cả. Thúy Hân nhủ thầm:
"Tôi biết tất cả những chuyện đó. Từ chuyện Cát Vi cho đến gh, tôi đều hiểu rõ. Cát Vi thì không cần ói thêm gì rồi, vì những chuyện đó tôi đã nhờ nó làm mà. Riêng anh gh thì tôi biết anh đã tìm tôi rất nhiều nơi, nhưng tôi lại muốn anh quên tôi, nên đã không cho anh biết tin của tôi. Dù Vi đã bao lân xin nhưng tôi vẫn quyết không cho gặp mặt, như thế thì tốt hơn cho tôi và cả nah vấy. Chị nghĩ có phải không? "
Nhưng đó chỉ là sự tự vấn với lòng nàng thôi, chị bếp hoàn toàn có nghe được gì đâu. Chị vẫn ngồi kể lại những chuyện đã xảy ra kh nàng đi đến hôm nay.
- Có điều này tôi thấy buồn lắm. Kể từ khi cô đi, ông chỉ biết làm bạn với loài hoa mà thôi. Hầu như ông đã bỏ hết công sức vào nó, bắt sâu, tỉa cành, chăm bón chúng, Ông làm việc không một phút nghỉ ngơi, có lẽ để quên đi chuyện buồn đã qua của cô đấy. Đó cũng chính là ông tìm nhữngkỷ niệm của cô con gái cưng của mình.
Những lời kể của chị bếp như từng ngọn roi đánh vào người nàng. Đã bao lần, Hân muốn òa khóc lên, nhưng nàng cố nén tiếng nấc nghẹn đó và xin phép chị bếp ra về, nói là có hẹn với người bạn, thực chất đó chỉ là sự trốn tránh sự thật mà thôi.
Vì đang buồn bực trong người. Hân không muốn về nhà ngay, chỉ làm bạn của nàng sẽ lo lắng thêm thôi. Nghĩ thế, Hân quyết định một mình đi dạo nơi bãi biển, với hy vọng những cơn gió biển từ bên ngoài thổi vào sẽ giúp cho nàng quên đi bao phiền toái.
Thúy Hân vẫn bước những bước chân thật dài trên bãi cát từng in dấu chân son của nàng, rồi những đợt sóng biển lại dâng lên xóa đi những bước chân đã qua của nàng. Ôi! Những đợt sóng vô tình, đã xóa đi kỷ niệm đẹp khi nàng bước chân đến nơi này. Tự nhiên nàng cảm thấy sợ, mối tình của mình rồi sẽ như những dấu chân kia, tan biến và không còn vết tích gì. Sự lo sợ của nàng không phải là vu vơ, tuy anh và cô gái ấy nói họ chỉ là người bạn bình thường, nhưng lo lắng của anh và thân thiết của hai người, làm sao ai mà không lo tình cũ không rủ cũng lại. Dù Hân là một cô gái rất giàu lòng thương người, nhưng trong hoàn cảnh thế này, có cô gái nào lại không buồn và ghen.
Nàng vẫn bước đi cùng với những dòng suy nghĩ miên man về gia đình, về anh, nên không hề để ý đến những sự việc đang diễn ra xung quanh, đôi mắt đượm buồn đang nhìn và khoảng không nào đấy? Và tiếng gọi tên mình. Đến khi tiếng gọi thật gần bên tai, nàng mới giật thót người và nhìn về hướng vừa phát ra tiếng gọi:
- Thúy Hân! Thúy Hân!
Nàng nhận ra giọng nói của người vừa mới gọi tới tên mình.
- Gia Hiếu! Là anh phải không?
- Vâng, anh đây. Đã lâu lắm rồi không gặp lại em. Hơn một năm nay em đi đâu làm gì? Cuộc sống của em thế nào, có gặp khó khăn không?Em bỏ đi làm cho anh lo qúa.
- Cám ơn anh đã lo cho em. Tuy lúc mới bị đuổi ra khỏi nhà, em có gặp một ít khó khăn, cho đến bây giờ thì cuộc sống đã tạm ổn rồi. Còn anh thế nào?Có quen được với cô nào chưa?Nhớ khi nào có dịp, giới thiệu cho em biết với nhé?
gh vẫn cười với bẻ buồn buồn:
- Anh nghĩ chuyện đó sẽ không có đâu, Hân à. Vì cho đến bây giờ, anh vẫn chưa tìm được người bạn gái hiền và nết nà mà anh ccảm thấy mến như em cả. Chắc là kiếp trước anh chỉ yêu có mình em thôi. Nên các cô gái đến với anh, anh chỉ xem họ là bạn mà thôi.
- Anh Hiếu, đừng nói thế. Từ lâu, em đã nói với anh rồi, em chỉ xem anh là người anh trai thôi, không hề có chút tình cảm của trai gái. Chỉ có Thúy Hạnh là yêu anh thôi.
Gia Hiếu lắc đầu, anh vừa tranh cãi lại, vừa giải thích:
- Nhưng thật sự anh chỉ yêu có mình em thôi. Đối với Thúy Hạnh, anh chỉ xem cô ấy là em gái thôi.
Thúy Hân vẫn không đồng ý với lời nói của nh, nàng nói mà như van xin:
- Gia Hiếu!Anh cũng biết là Thúy Hạnh rất yêu anh mà, xin anh đừng làm cho em gái của em đau khổ.
- Hân à! Em cũng biết tình yêu thì đâu có sự thương hại và chia sẻ phải không? Thế thì em bảo anh làm so mà có thể yêu Thúy Hạnh được đây, khi tim anh giờ đã trót trao về em rồi, chẳng lẽ em lại không biết.
Thúy Hân bướng bỉnh thuyết phục anh.
- Em cảm ơn tình cảm anh dành cho em. Nhưng hãy nghe em, đến với Thúy Hạnh đi. Vì em biết một khi đã yêu anh thì em gái cuả em sẽ tìm mọi cách làm cho anh được vui. Đến khi đó, anh sẽ quên hết những chuyện tình cảm của chúng ta.
Trước sự cương quyết của Thúy Hân. Gia Hiếu cảm thấy bất lực, nhưng vẫn cố nhẹ giọng:
- Thôi chúng ta không nên nói đến chuyện đó nữa hân à. Làm như thế sẽ gây ra sự mất vui mà thôi.
Thúy Hân đồng ý:
- Thế thì anh cũng không được nhắc đến chuyện của chúng ta nữa nhé. Từ nay về sau, anh hãy xem em là người bạn bình thường nhé.
- Nhưng...
- Không có nhưng nhị gì cả. Nếu anh không đồng ý thì từ hôm nay trở về sau, em sẽ không gặp mặt anh nữa cho mà xem.
Thúy Hân đã quết. Hiếu không còn biết nói gì hơn:
- Vâng. Không được làm người yêu thì anh xin làm bạn thân vậy. Và bây giờ xin phép em cho người bạn thân này mời em về nhà làm một tiệc, mừng chúng ta đã có duyên gặp lại nhau.
Thúy Hân vẫn yên lặng làm Gia Hiếu thêm nôn nóng:
- Em không thích à? Có phải em cho rằng anh không xứng đáng kết bạn với anh không? Thế thì anh xin phép chào em anh về.
- Không. Gia Hiếu à! Em đâu có nghĩ thế.
Khuôn mặt Hiếu trở nên rạng rỡ, anh nói trong tiếng cười:
- Thế thì xem như em đã đồng ý rồi nhé. Bây giờ chúng ta đi.
Thật sự. Hân không hề muốn đi. Nhưng những lời nói của nah làm nàng không thể từ chối được. Đi bên anh mà cô thấy mình xa lạ và không một chút xao xuyến.
Chỉ vài phút sau đã đến nơi của anh ở, đó chỉ là căn phòng nhỏ cũng thật ấm cúng gọn gàng, có điều tấm kính trên bàn bị trầy, bể nhiều chỗ, rồi những chiếc ly thì có một vài vết nứt. Hân cười thầm với ý nghĩ: mấy ông dù có kỹ lưỡng thế nào thì họ vẫn rất vụng về. Gia Hiếu từ nhà sau bước lên, trên tay cầm hai chiếc ly và một chai rượu mạnh, cùng với những thức ăn mà họ đã mua trên đường về. Anh rót đầy hai ly rượu rồi đưa Hân một ly và nói:
- Xin mời em! Mừng ngày chúng ta gặp lại nhau. Cạn ly nhé.
- Vâng. Chúng ta cạn ly.
Hai chiếc ly chạm vào nhau nghe lốc cốc, họ vừa cười vừa nói torng không khí thật vui vẻ. Thế nhưng chỉ vừa cạn xong ly rượu thứ nhất thì khuôn mặt của Gia Hiếu lại biến sắc, chuyển sang tái xanh, chân tay anh run rẩy, miệng há hốc, mắt trợn ngượng và ngã nhào xuống nền gạch. Hân không hề biết chuyện gì xảy ra với anh, cứ ngỡ là anh bị trúng gió nên chạy nhanh đến bên Hiếu đỡ anh dậy. Nhưng Gia Hiếu khoát ay, cố sức bảo nàng hãy đi về đi. Nhưng trong lúc này. Gia Hiếu đường như đã không làm chủ được mình nữa, anh vật vã và cào xé mọi vật xung quanh. Ngay cả Hân cũng bị anh túm lấy cổ áo làm rơi đi những hàng cúc trước ngực. Nàng lo sợ, cứ lùi về phía su mà vẫn không thể bỏ chạy được. Chưa kịp phản ứng gì thì Gia Hiếu đã nằm dài trên sàn nhà, im lìm bất động, toàn thân lạnh ngắt.
Hân vừa kịp trấn tĩnh lại, nàng nhanh tay chụp vôi chiếc áp gần đó khoát vào người, chạy nhanh ra đường tìm một chiếc taxi để đưa bạn đến bệnh viện. Được sự trợ gìúp của cô bà bác tài xế, Gia Hiếu nhanh chóng được đưa lên xe. Chiếc xe lao đi thật nhanh.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở