Hai Tờ Di Chúc epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 15 - Niềm Uất Hận Của Y-Ba
iệc chờ đợi kéo dài. Mãi sau, Ái Lan mới nghe tiếng chìa khóa xoay lách cách trong ổ và then sắt bị kéo kêu "soạch" một cái. Đẩy nhanh cánh cửa gỗ, em nhẩy vọt ra ngoài.
Ái Lan đối diện với Y-Ba, anh gác dan người Thượng, ông Phàm đã lấy vào để giúp việc. Em đinh ninh Y-Ba bị tụi cướp "làm gì" rồi hay ít ra cũng ăn đòn của chúng. Giờ đây, em trợn mắt ngạc nhiên đứng trước một Y-Ba vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không và lại còn ra điều thích thú là khác. Cái thái độ thản nhiên vô tư lự của anh gác dan đã gieo vào đầu óc Ái Lan một sự nghi ngờ.
Nhưng đột nhiên tia mắt Y-Ba chợt loáng lên, chân tay run bần bật. Và Ái Lan biết ngay rằng chắc anh đã bỏ về thăm gia đình để tụi gian phi lợi dụng lúc không có người, đột nhập vào cướp hết đồ đạc chở đi.
Y-Ba kinh ngạc đến nỗi đờ người ra. Tia nhìn của anh quét đủ một vòng quanh nhà rồi chăm chú ngó Ái Lan:
- Này, cô nhỏ! Đồ đạc ở đây đâu hết rồi?
Ái Lan không ngăn cản nổi cái mỉm cười vì câu hỏi ngây thơ của anh gác dan người Thượng. Rõ ràng anh chàng chất phác này mở mắt còn ngờ chiêm bao.
Em dịu đàng:
- Tôi chỉ biết là tòa biệt thự đã bị tụi cướp vào cướp đồ đem đi hết rồi. Nếu anh có mặt ở nhà thì đâu đến nỗi!
Y Ba cuống quýt:
- Trời đất ơi! Bây giờ còn buộc tội cho tôi nữa! Tôi biết thân phận tôi quá mà! Trời ơi! Tôi chỉ là một người đường rừng yếu đuối, có một vợ và năm con thơ dại! Tội nghiệp tôi mà cô! Tôi thực thà lắm ai cũng biết mà! Không như những thằng cô hồn mắt rắn ăn cướp kia đâu.
Anh gác dan ngưng nói, đưa bàn tay lên trán xoa như muốn xua đuổi hơi men rượu đang làm rối mù trí óc. Đột nhiên, đôi mắt anh trợn trừng ngó thẳng mặt Ái Lan, chĩa vào người em một ngón tay đe dọa:
- Mà, mà... cô ở đâu, đến đây để làm gì mới được chứ?
Ái Lan mỉm cười:
- Hà! Bây giờ anh lại còn mất công hỏi tôi nữa. Tôi vừa đặt chân tới đây, chưa kịp làm gì cả thì thấy tụi cướp dọn đồ sạch trơn rồi. Ðoạn, trước khi dông tuốt, chúng còn nhốt tôi vào hầm cầu thang mãi tới khi anh tới mở, tôi mới ra được đó. Trời ơi! Bị giam hãm trong đó suốt ba, bốn tiếng đồng hồ!...
Y-Ba trợn mắt, há hốc miệng:
- Ý! Cô bị nhốt trong đó ba bốn tiếng đồng hồ lận? Trời đất quỷ thần ơi! Tội nghiệp cô bé quá chừng! Chắc cô phải xám xanh người đi vì sợ, vì đói khát, heng! Rồi..., lỡ nhà bốc lửa cháy mà tôi không về kịp thì sao?
Ái Lan cắt ngang:
- Thôi mà! Anh kể mãi làm chi những điều ghê gớm đó! Tôi được anh mở cửa cứu ra thoát đó là điều cốt yếu!
Sau một phút suy nghĩ, Ái Lan đột ngột hỏi Y-Ba:
- Nhưng khi không anh bỏ đi đâu vậy?
- Đây này! Để tôi kể cô nghe, nghe! Ngày hôm qua, trong lúc đang cuốc cỏ ngoài vườn, tự nhiên tôi thấy thèm uống rượu quá. Ôi chao! Ở cái tuổi tôi còn có thú cái gì nữa đâu cô! Chỉ thú uống rượu thôi!
Ái Lan ranh mãnh:
- Ừ thảo nào, người anh sặc sụa hơi ba xi đế hà!
Y-Ba, ánh mắt bối rối, vội vã đưa bàn tay thô kệch vụng về lên chùi nhanh hai bên mép:
- Đừng giận tôi tội nghiệp nghe cô! Người ta năn nỉ kèo nài mãi mà!...
- Ai? Ai năn nỉ kèo nài anh đi uống rượu?
- Một người đàn ông, ăn mặc đàng hoàng lái một chiếc xe lớn lắm. Lúc tôi đang làm vườn thì ông ta lái xe chạy ngang đây, thấy tôi liền ngừng lại. Nhận thấy tôi đang ngồi buồn, nhổ cỏ, ông ta liền rủ tôi ra quán ngã ba Lạc Dương uống đế nhắm khô nai. Tôi chịu liền, leo lên xe đi với ông ta. À, mà tôi cũng đã cẩn thận khóa kỹ cửa lớn, cửa sổ, nhà để xe, đút chìa khóa vào túi rồi mới đi kia mà. Yên trí lắm chớ!
- Ờ! Yên trí lắm! Anh coi đó.
Y-Ba vẫn hứng thú thuật lại câu chuyện nhậu nhẹt:
- Thì cô bảo lúc đó còn gì mà chẳng yên trí! Ối chà! Tới quán Ngã Ba Lạc Dương, ông ăn mặc đàng hoàng đó, kêu một xị lớn rượu đế thơm quá là thơm, rồi góc ký khô nai ngọt quá chừng là ngọt... Ấy thế rồi, chưa nhậu giọt nào, ông ta đã móc tiền ra trả, hẹn ra ngoài chút xíu quay trở lại liền, để một mình tôi ở lại với xị đế đầy ắp và mớ khô nai thơm phức. Thế là... thế là...
Ái Lan nghiêm giọng ngó Y-Ba:
- Thế là anh nhậu nhẹt một chầu thật đã rồi gục ngay tại chỗ, ngủ quên đi?
Y Ba lính quính:
- … Đến lúc tỉnh dậy thì thấy mình ngủ trên một chiếc ghế bố, có mùng cẩn thận. Sờ đến túi áo thì xâu chìa khóa đã biến mất. Liền ba chân bốn cẳng chạy về đây!
Ánh mắt Ái Lan nghiêm nghị:
- Thôi được! Như vậy thì anh cũng là người biết lo công việc đấy!... À, nhưng anh liệu đoán coi bà Phàm sẽ nói sao khi bà biết được tình trạng đồ đạc tại đây như thế này!
Người gác dan trợn ngược hai con mắt kinh hoảng:
- Trời đất! Vậy thì khổ tôi rồi! Ông bà ấy chắc đuổi tôi đi quá!
- Vậy cũng đáng cho anh! Ai bảo anh say sưa nhậu nhẹt quá xá như vậy chi! Ông bà chủ anh tin dùng giao nhà cửa đồ đạc cho mà lại cả gan bỏ lửng theo người ta đi chè chén.
Chợt nghe cô bé nói đến tiếng "tin, tin" anh chàng người Thượng lại hiểu lầm theo một ý nghĩa khác:
- Cái gì? Tin, tin ai? Không, không! Từ rày về sau, tôi không còn có thể tin ai được nữa! Nhất là mấy cái ông ăn mặc đàng hoàng đi cái xe to to đó!
- Không! Tôi đâu có bảo anh như thế! Ý tôi muốn nói rằng anh đã quá dại dột mà bỏ liều nhà cửa của ông bà chủ đã giao cho anh trông coi đó!
- À ra thế! Tiếng nói Y-Ba trầm hẳn xuống, nghẹn ngào. Vậy là tôi ngu để tụi nó lừa, bỏ đi… và… bây giờ có khổ thì cũng ráng mà chịu!
Sau một cái chớp mắt, hai giọt nước nóng hổi lăn dài trên gò má nhăn nheo, và Y-Ba vội vàng đưa tay lên áo quệt.
Ái Lan thương hại:
- Thôi! Anh có buồn thì cũng đã lỡ rồi, Y-Ba! Cố quên chuyện đó đi. Nghĩ đến chuyện thu xếp vụ này cho êm đẹp thì hơn. Tôi sẽ giúp anh một tay! Nào! Việc cần làm trước là báo cho cảnh sát biết đã! Nhà có điện thoại không?
- Khổ! Làm gì có, cô!
- Vậy thì phải chạy sang biệt thự kế đây nếu không thì ra tận ngã ba Lạc Dương! Này Y-Ba, anh còn nhớ mặt người đàn ông mời anh đi nhậu nhẹt không?
Anh người Thượng hăm hở:
- Nhớ! Nhớ chứ! Gặp hắn là nhận ra liền mà! Cái thằng to lớn mặt mũi chuột đó, lúc nào tia mắt cũng láo liên đó! Cô cứ tin tôi đi, gặp mặt, là nó khổ với tôi!
Ái Lan chợt thấy đã đến lúc đưa ra một câu hỏi quan trọng:
- À, này, Y-Ba! Ở đây anh có thấy một cái đồng hồ nào có mặt vuông vuông không?
- Có chớ! Cái đồng hồ to to đó mà! Tôi vẫn quét bụi luôn đó. Cũ xì à! Tôi cũng chẳng thèm lên dây làm chi nữa vì đã có cái này. Y-Ba móc ở bao da, nơi dây lưng, một chiếc đồng hồ quả quít vỏ bằng bạc, đưa lên tai. Trời đất! Cái này cũng nghỉ chạy luôn nữa!
Ái Lan vui vẻ:
- Ối! Ăn thua gì cái đó! Này, Y-Ba! Anh nhớ chắc là nhà này có một cái đồng hồ cổ mặt vuông chứ?
- Chắc mà cô! Vẫn treo ở chỗ trên tường kia kìa!
Và em tin chắc cái đồng hồ Y-Ba vừa nói đúng là chiếc đồng hồ cổ của cụ Doanh, trong đó chắc phải có quyển sổ con bí mật liên hệ tới tờ di chúc. Và cái đồng hồ "quý giá" ấy đã bị tụi cướp đem đi rồi.
Ái Lan, đôi mắt sáng lên cương quyết:
- Được! Mình phải lấy lại cái đồng hồ đó bằng được. Muốn thế, chỉ còn một cách: đuổi theo tụi cướp và lấy lại đồ đạc.
Dứt ý nghĩ, em chạy vút ra ngoài, tới chỗ để xe vespa và gọi Y-Ba đi theo.
- Được được, tôi ra đi với cô liền đây! Chút xíu thôi hà!
Đoạn loạng choạng, anh ta đi vòng ra phía sau biệt thự, khuất tầm mắt Ái Lan lúc đó đã ngồi sẵn trên chiếc xe máy nổ êm êm.
Có tới ba phút sau, Y-Ba vẫn biệt dạng. Em cất tiếng gọi to. Không có tiếng trả lời. Không dừng được, Ái Lan vội vã dựng xe chạy vào. Y-Ba đang lúi húi cho đầu vào vòi nước trong bồn cỏ... gội đầu. Và anh ta chẳng chút vội vàng, khum hai bàn tay hứng nước rửa mặt. Em giận quá hét lên:
- Thiệt là quá xá rồi nghe, Y-Ba! Anh không biết là tôi sốt ruột chờ đợi anh và chúng ta không được chậm trễ một phút nào không?
- Cô tội nghiệp tôi mà! Phải rửa cái mặt cho mát mẻ một chút!
- Biết rồi! Nhưng đi về rồi rửa không được sao?
- Ý! Đâu được! Đi tìm cảnh sát thì phải đàng hoàng chút đỉnh và... và… cho đỡ nhức đầu mà! Chỉ có nước lạnh là tốt nhất đó cô!
Ái Lan chỉ còn mỗi một cách là... đứng đợi. Mãi sau hai người mới ra xe.
Hai Tờ Di Chúc Hai Tờ Di Chúc - Nam Quân Hai Tờ Di Chúc