Chương 14
ại sao? Tại sao anh để nó làm chuyện đó?” Fin đứng yên để mặc cô đấm thùm thụp vào ngực sau mỗi lời nói. Nước mắt giàn giụa trên má cô chứng tỏ cô đã hoảng sợ đến thế nào. Với Lizzy, cơn giận dữ bao giờ cũng đi kèm với sợ hãi.
Lời buộc tội của cô không khiến Fin ngạc nhiên. “Vậy mà anh nói anh sẽ bảo vệ nó, giữ an toàn cho nó.”
“Nó không an toàn sao?”
“Nó đã không trở lại như cũ đấy thôi. Chúa ơi, ta sẽ làm gì nếu như…”
“Nó đã trở về như cũ rồi. Mọi chuyện đã ổn.” Ánh lửa giận lóe lên trong đôi mắt cô, chiếu thẳng vào anh.
“Simon nói với em là nó nói chuyện với anh về việc thử biến thành một con vật khác.”
Chuyện này đúng. Trong khi ba người họ đi cùng nhau, Simon đề cập đến chủ đề đó. Trong một lúc, Fin nghĩ Simon thử chắc cũng chẳng hại gì, miễn là không có ai trông thấy. Và chắc chắn đó là lý do tại sao anh cảm thấy có lỗi khi chuyện xảy ra. Anh đã không ngăn Simon đúng lúc.
Rồi lại nữa, cả ba bọn họ đã bị làm cho mất tập trung. Anh cố giải thích. “Simon cảm thấy sự hiện diện của Grainna.”
Lizzy đưa bàn tay khô quệt lên hai má đẫm nước mắt. “Ừ, đúng rồi, không phải chỉ mình nó cảm thấy điều đó. Sao anh không nghĩ mọi người tìm bọn anh loạn cả lên.”
“Simon biến hình rồi bọn anh mới sực nghĩ tới”, anh giải thích. “Anh nghĩ chắc nó sợ nên mới vậy.”
“Lẽ ra anh nên ngăn nó lại.” Cô xoay người và bắt đầu rảo bước.
“Anh có.” Anh đã hét lên bảo nó dừng lại, nhưng quá muộn. Nhiều giây trôi qua, rồi nhiều phút, và Simon không thể trở về như cũ, Fin biết họ đã gặp rắc rối. “Nếu là em thì cũng chưa chắc đã kịp ngăn nó lại đâu.”
“Anh đã sai.” Cô lại xăm xăm tiến đến gần anh, chỉ dừng lại khi cằm cách ngực anh tầm một hơi thở. “Em ngăn được”, cô nói, đưa một ngón tay xỉa vào ngực anh.
Đủ rồi. Anh giữ chặt lấy tay cô. “Em sợ hãi, lo lắng, thậm chí tự trách bản thân vì đã không giữ được Simon bên cạnh. Anh hiểu điều đó. Nó giờ không sao rồi, Elizabeth.
Grainna chưa đụng tới nó.” Tạ ơn Chúa.
Hai vai cô nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở sâu. Cô hếch chiếc mũi nhỏ xinh lên khi ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn anh. Fin biết lúc này cơn giận dữ đã nhường chỗ cho sự nhẹ nhõm.
Cô ngả đầu vào vòm ngực mà mới lúc trước mình vừa đấm thùm thụp và để mặc nước mắt tuôn rơi.
Fin quàng tay quanh thân người mềm mại của cô và vỗ về cô.
Chúa ơi, sao mà cô yếu đuối, mong manh, và cần được bảo vệ như những lời Logan nói cách đây vài ngày thế này.
Fin đưa bàn tay ve vuốt bờ vai lạnh cóng của cô và kéo sát cô vào mình. Anh nhắm mắt một lúc và kết nối tâm trí mình với tâm trí cô. Những gì anh trông thấy không phải là một người mẹ hoảng sợ. Những gì trông thấy khiến anh chết sững. Trong một thoáng anh trông thấy Simon nằm bất động dưới chân Grainna. Tim anh đập loạn lên trong lồng ngực và Fin ghì chặt lấy Lizzy vào mình hơn.
“Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra lần nữa đâu”, anh nài nỉ, cầu cho cô gạt bỏ hết những hình ảnh đó ra khỏi đầu. Chắc chắn chúng sẽ khiến cô gặp ác mộng thôi.
Cô thổn thức khóc thành tiếng.
Khi Fin không thể chịu nổi việc chứng kiến nỗi đau của cô thêm được nữa, anh ôm lấy đầu cô và dịu dàng ngả ra khỏi ngực anh. Anh nhìn sâu vào đôi mắt màu thiên thanh của cô và làm điều duy nhất mà anh biết là sẽ xua tan được những mối lo ngại ra khỏi tâm trí cô.
Anh hôn cô.
Những giọt nước mắt mằn mặn thấm ướt môi cô và nhắc anh nhớ cô yếu đuối đến thế nào. Hơi thở của Lizzy mắc lại nơi lồng ngực và trong một lúc, cô để mặc anh trùm môi lên môi cô, ve vuốt cô, nhấm nháp cô. Rồi hai nắm tay cô mới lúc trước còn túm lấy ngực áo anh giờ cuống quýt bấu lấy vai anh, kéo anh sát vào mình hơn đến nỗi anh không chắc hai người có phải là hai thực thể riêng biệt không.
Cơ thể anh phản ứng với một ham muốn mạnh mẽ nhắc anh về sức trẻ của mình. Lizzy vuốt bàn tay dọc theo lưng anh, thổi bùng lên trong anh cái khao khát được hòa nhập làm một cùng cô.
Lưỡi hai người xoắn xuýt lấy nhau, đòi hỏi. Fin xòe bàn tay rộng ra và lần dọc theo lưng cô cho đến khi tìm thấy hõm lưng. Cô run lên trong vòng tay Fin và tan chảy vào anh. Dưới nụ hôn của cô, anh cảm thấy một niềm vui sướng lan tỏa khắp người.
Liz dứt ra, khiến anh mở bừng mắt. Ngực cô nhấp nhô theo từng hơi thở gấp. Với ánh mắt buồn rười rượi, cô buông anh ra.
Anh muốn van xin, nài nỉ để có được cô trọn vẹn.
Liz với tay ra sau nới lỏng dây buộc váy.
Như bị thôi miên, Fin dõi theo những ngón tay thon dài của cô lần mở hết những dải buộc cho đến khi chiếc váy buông xuống chân cô. Chỉ trong vài giây, cô đã cởi hết xiêm y và đứng khỏa thân trước mặt anh.
Đẹp. Anh đã biết là thế, nhưng nhìn thấy cô nổi bật bên trên màu xanh của rừng cây và nghe tiếng chim ríu rít trên đầu, Fin nghĩ mình đã chết rồi và giờ anh đang ở thiên đường.
Hai đầu nhũ hoa hồng hào săn lại dưới làn gió mơn man mát rượi, và với dáng đứng hai tay ép sát thân người, cô chỉ có một gợi ý duy nhất là đợi anh chạm vào.
Lúc Fin đưa cô đến chỗ kín đáo, Liz cố không thể hiện sự tự ti. Đôi mắt đắm đuối dò thấu tâm can khi anh ngấu nghiến thân người cô bằng ánh nhìn nồng nàn. Trong cô dấy lên ham muốn.
Cô cần điều này, là anh. Cô cần giải tỏa. Phủ nhận điều đó xem ra là vô ích, và nếu những năm đã qua không nhắc cô nhớ rằng cuộc đời rất ngắn ngủi, thì không có gì làm được điều đó.
Đôi mắt đen của Fin nhìn xoáy vào cô khi anh tiến sát cô. Cuối cùng, anh đáp lại lời mời gọi từ cô và ôm ghì cô trong vòng tay lần nữa. Anh ve vuốt khắp người cô cho đến khi cái lạnh của không khí bên ngoài xung quanh họ biến mất.
Môi anh trùm lên môi cô và khiến người cô nóng rần lên trước khi di xuống dọc chiều dài cần cổ. Hàm râu quai nón lởm chởm chạm vào khiến cơn rùng mình chạy dọc theo lưng cô.
Cô cần cảm thấy được làn da anh. Liz tìm thấy cái móc thanh kiếm và cố gỡ ra khỏi thắt lưng anh. Kế tiếp là tấm áo choàng của anh.
Những ngón tay anh sượt qua khuôn ngực Liz khiến cô dừng lại.
“Em có biết anh muốn như thế này bao lâu rồi không?” Hứ, biết chứ sao không. Nhưng cô không định nói cho anh biết.
“Bao lâu?”, cô hỏi trong khi những ngón tay khéo léo nhích gấu váy của anh lên cao dần.
“Đêm đầu tiên, khi em đến đây với Myra…” Anh thở dốc, thấy toàn bộ thân người căng lên.
“Đêm đầu tiên?”, cô hỏi lại. “Khi em bảo anh gọi em là Liz.”
Cô nhớ lại. Anh cư xử hệt một con lừa, lúc nào cũng khiến cô tức nghẹn. “Cô là quý cô Elizabeth”, anh nói. “Góa phụ và là mẹ của Simon”, cô chữa lại, nhưng anh vẫn trơ lì. Anh không muốn Simon cảm thấy xấu hổ vì sự dại dột trong quá khứ của mẹ nó. Ở một góc độ, đó cũng là cách anh bảo vệ cô. Nhưng lúc đó cô lại không nhìn nhận sự việc như vậy.
“Đêm hôm đó em thật là cứng đầu.” “Còn anh thì ngoan cố.”
Cô đưa tay còn lại giật mạnh váy và áo anh, muốn cởi phăng chúng đi. Fin làm một động tác nhún vai và toàn bộ quần áo trên người anh trút xuống.
Cô đưa tay cuống cuồng mân mê những thớ cơ rắn chắc. “Anh làm em phát điên lên ấy.”
“Còn em thì làm anh muốn không chịu được.”
Muốn gì? Cô trầm ngâm. Nhưng mắt thì chu du dọc theo chiều dài thân người anh và theo những thớ cơ nổi lên trên vòm ngực anh.
Trước khi chạm vào người cô, Fin trải áo choàng len xuống nền đất rừng ẩm ướt. Đấy không phải là giường, cô không cần thứ đó. Thứ cô cần phải có lúc này là anh thôi.
Anh ôm choàng lấy cô bằng đôi tay vạm vỡ, khiến người cô ấm lên. Đôi môi mềm mại lại tìm đến môi cô. Liz cảm thấy mắt mình đờ đi và đầu trở nên mụ mị. Nơi nào anh chạm tới là nơi đó tê rần. Khao khát.
“Em yêu”, anh rên lên khi đỡ cô nằm xuống “giường dã chiến”. Một bên đùi anh áp xuống giữ chặt cho cô không nhúc nhích được, một dấu hiệu nhỏ cho thấy anh cường tráng biết bao nhiêu.
Cô vuốt ve cơ thể của anh.
Fin nín thở, vùi mặt vào giữa khuôn ngực cô. “Anh làm sao có thể mơ nổi em lại vuốt ve anh thế này.”
Mỉm cười, Liz dịch cơ thể cho đến khi Fin nằm ngửa ra, mắt anh đắm đuối nhìn cô. Cô đưa hai tay mân mê vòm ngực anh.
“Aye”, âm thanh khàn đục thoát ra từ vòm họng.
Thế rồi anh đỡ cô nằm ngả ra và trùm lên môi cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt đến mê mụ hết đầu óc. Anh đưa đầu gối tách hai chân cô ra rộng hơn, làn gió mát mơn man xung quanh họ khiến toàn bộ thân người cô run lên một cơn khoái cảm thuần túy. Có bao giờ cô làm tình ngoài trời chưa nhỉ, nơi mà ai đó có thể tình cờ đi ngang qua bắt gặp ấy? Liz biết là cô chưa từng. Mặc dù cô tự hào không phải là người làm ra bộ đoan trang này nọ, nhưng cô chắc chắn là mình chưa hề có trải nghiệm đó.
“Anh muốn nếm em thêm chút nữa”, anh nói giữa những nụ hôn.
“Để sau đi nhé”, cô hứa. “Nào, Fin.” Hông cô oằn về phía anh, tỏ rõ điều mình đang đòi hỏi. “Em muốn anh bây giờ cơ.”
Đúng thế, hai người đã đợi giây phút này lâu biết bao. Cả hai đều không thể phủ nhận được sức hút của nhau. Nhưng Liz không muốn nghĩ xa hơn nữa, ít nhất là ngay lúc này.
Fin bắt đầu chuyển động, hông anh xoay bên trên cô theo cách khiến cô có thể trông thấy cả những ngôi sao lấp lánh và chẳng lâu sau cơ thể cô bắt đầu được nâng lên cao về phía miền cực cảm.
“Em sẽ phải quen với anh đấy, Elizabeth.” Môi anh lại tìm đến môi cô, không để cô kịp nói gì. Mà cô cũng không biết đáp lại như thế nào nữa. Ngoại trừ việc cô có thể quen điều này, dâng hiến cho anh theo cách cơ thể anh khiến cho cơ thể cô cất lên tiếng hát, đúng theo cách mà anh đang làm ngay lúc này.
“Ôi, Fin”, cô thốt lên khi anh suýt nữa thì ra khỏi cô rồi lại đổ nhào xuống trở lại. Anh lèn chặt vào người cô đến mức cô muốn kêu lên. Mặc dù anh chuyển động thật nhanh và cơ thể anh rung lên dữ dội với sự ham muốn cuồng nhiệt, nhưng những cú thúc của Fin vẫn ân cần đến mức khiến cô cảm thấy mình yếu ớt, đồng thời cảm thấy mình hoàn toàn được bảo vệ.
Niềm khao khát trong suốt những tháng qua đã dồn ứ trong người cô và mỗi cú thúc của anh lại thổi bùng lên cơn khao khát đó. Cô quấn hai chân quanh hông Fin, kéo anh vào sâu hơn. Những tiếng kêu rên của cô phá vỡ sự tĩnh mịch của khu rừng. Anh đưa cô đến gần miền cực cảm, dội vào người cô từng đợt khoái cảm tê người. Cơ thể cô liên tục nảy lên khi hết đợt sóng khoái cảm này đến đợt sóng khoái cảm khác tràn qua.
Những cú thúc mãnh liệt của Fin kéo dài thêm vài giây nữa rồi anh nở một nụ cười rạng rỡ và rũ xuống bên trên cô. Anh dịch sang bên một chút để không đè nát người cô. Liz vùi mặt vào ngực anh thở ra thỏa mãn.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề